Mị Ảnh

Chương 21: Khinh Nhu


- Làm sao vậy?
Nghệ Phong phát hiện chính mình bị đôi bàn tay mềm mại nắm chặt, quay đầu cười cười nhìn Tần Y, đôi con ngươi dịu dáng của Tần Y sáng ngời, nhìn thấu lòng người.
- Đệ đừng nóng giận, đệ cũng biết, di phụ không được gia gia của đệ sủng ái, chính là bởi vì tư chất của người không tốt. Điều này đã trở thành cái gai lớn nhất trong lòng người, tự nhận đệ không thể cho hắn nở mày nở mặt, khó tránh khỏi xử lý có chút cực đoan.
Tần Y giải thích nói.
Nghệ Phong cười cười, nhàn nhạt nói:
- Ta không sao, từ ý nghĩa nào mà nói, ta cũng không phải là nhi tử của hắn, không thể quan tâm hắn suy nghĩ như thế nào.
Tần Y nhìn thoáng qua Nghệ Phong, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dáng dấp bình tĩnh thong dong của hắn để trong lòng Tần Y đau xót, nàng cảm giác trái tim chính mình giống như bị kim châm đam mạnh, nàng ôm chầm lấy Nghệ Phong, thanh âm có chút run run nói:
- Nghệ Phong, đệ đừng như vậy, đệ còn có ta, đệ còn có ta…
Nghệ Phong ngạc nhiên, thực sự không ngờ Tần Y sẽ có phản ứng lớn như vậy, hẳn là thực sự đã nhìn ra được.
Nhuyễn hương trong ngực, Nghệ Phong ôm thật chặt vòng eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của nàng, dùng tràn đè vào mái tóc mềm mượt, hít từng sợi tóc thơm. Nghệ Phong bị xung động kia thôi thúc, nhẹ giọng nói:
- Làm sao vậy? Ta thực sự không có việc gì. Có tỷ ở bên là đủ rồi.
Tần Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thấy hắn mỉm cười nhìn chính mình, không hề che giấu vẻ nóng rực trong mắt, trên mặt lướt qua một tầng đỏ ửng, trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, thoát khỏi vòng ôm ấp của hắn, cảm giác trong lòng chính mình có chút rung động.
Trên gương mặt tuyệt mỹ dưới mây đỏ ngượng ngùng phụ trợ càng thêm kiều diễm, không thể khinh nhờn, càng thêm vài phần yêu mị.
- Không cho nhìn!
Ánh mắt không chút kiêng nể của Nghệ Phong thực sự để Tần Y không thể đỡ được, nàng hờn dỗi một tiếng, chà chà chân rất buồn bực.
- Ha ha…
Nghệ Phong cười ha ha, cơn tức vừa rồi lập tức biến mất.
Hiển nhiên Tần Y không có biện pháp đối với Nghệ Phong, chỉ đành chuyển sang chuyện khác nói:
- Thiên Nghịch tìm đệ có việc, đệ đi xem xem.
Lấy tính cách của Thiên Nghịch, cư nhiên chủ động tới tìm Nghệ Phong. Nghệ Phong chỉ biết, hắn nhất định đụng phải phiền toái lớn rồi, nhớ tới nhiệm vụ kiểm tra, không khỏi mắng to từ đáy lòng. Đây không phải là làm khó người sao?


Biết Thiên Nghịch có việc, Nghệ Phong cũng không dừng lại trên đường, dưới sự dẫn dắt của Tần Y, rất nhanh đi tới khách sạn nơi Thiên Nghịch ở tạm.
- Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Nghệ Phong nhìn thấy nữ hài cứu được từ trong tay mập mạp cũng ở trong khách sạn, không khỏi ngạc nhiên hỏi Tần Y.
Mặc dù Nghệ Phong từng cứu qua nàng, thế nhưng tựa hồ nữ tử này có chút sợ Nghệ Phong, rụt lui thân thể. Nghệ Phong bật cười, chính mình có điểm dọa người vậy sao?
Thiếu nữ mặc quần áo dài, vây lại thắt lưng nhỏ bé, bờ mông no đủ, khuôn mặt trắng mịn, đôi lông mày như lá liễu, chỉ nhìn sơ qua hiện lên một loại mị ý yếu đuối. Tuy rằng nàng không tươi đẹp động lòng người giống như Tần Y, thế nhưng cũng có thể coi như giai nhân hiếm thấy. Đặc biệt là phần biểu tình nhu nhược kia, không khỏi khiến người khác sinh ý niệm thương xót.
- Khinh Nhu, mặc kệ hắn, Thiên Nghịch ở nơi nào?
Tần Y không trả lời Nghệ Phong, mà trực tiếp hỏi Thiên Nghịch.
- Hắn đi ra ngoài!
Thanh âm mềm yếu, rất êm tai, cũng rất ngắn gọn. Chỉ là ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt trên người Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong sờ sờ mũi, cười nói:
- Uy, tuy rằng ta lớn lên đẹp trai, thế nhưng nhìn ta như vậy, ta cũng rất xấu hổ, chỉ là nếu như nàng đưa một trăm tám mươi kim tệ, có thể tùy tiện nhìn.
Khinh Nhu nhìn nam tử còn nhỏ tuổi hơn so với chính mình, trong lòng cũng có rất nhiều suy nghĩ rối rắm. Theo lý thuyết hắn cứu chính mình, chính mình hẳn là phải cảm tạ hắn. Thế nhưng thời điểm hắn cười nói phế cười khác, tàn nhẫn tới mức khiến nàng sợ hãi. Nàng luôn được bao bọc từ bé, tính tình mềm mại, khi nào nhìn thấy
- Cảm tạ ngươi đã cứu ta!
Khinh Nhu cố lấy dũng khí nói.
- Cảm tạ ta sao? Ha ha, nàng chuẩn bị cho ta nghìn vạn kim tệ sao, hay là bí tịch Thiên cấp gì đó, nếu không thì đừng nói, ta không có hứng thú đối với điều này.
Nghệ Phong cười hắc hắc, để Tần Y bên cạnh rất không nói gì.
- Lắc đầu? Không phải những cái này? Chẳng lẽ nàng muốn lấy thân báo đáp? Ta nói nàng nha, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, ta rất cao giá, nghìn vạn thiếu nữ chờ lấy thân báo đáp, không thể tiện nghi nàng!
Nghệ Phong rất cảnh giác nhìn Khinh Nhu.
Khinh Nhu sửng sốt, trong lòng nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, quỷ mới lấy thân báo đáp. Chỉ là, từ đáy lòng không còn sợ hãi như trước nữa rồi.

- Cũng không phải? Chẳng lẽ nàng còn có tỷ tỷ, muội muội hay gì gì đó giới thiệu cho ta sao? Không được, tuyệt đối không được, nàng biết, ta là người rất chính phái, trợ giúp người khác là không cần hồi báo.
- Ta…
Khinh Nhu rất muốn hung hăng đá Nghệ Phong một cước. Tỷ tỷ muội muội chính mình, ngươi muốn được sao? Ngươi xứng sao?
- Nàng? Khụ, tuy rằng nàng lớn lên xinh đẹp, thế nhưng cũng không nên mạnh mẽ ép buộc ta như vậy. Ta thực sự rất chính phái. Chỉ là, nàng nhất định kiên trì, ta đành phải cố nhận vậy. Nàng đưa nàng cũng được, hơn nữa ba bốn tỷ muội coi như không sai biệt lắm. Hơn nữa ta cũng có chút ngại nha, ta không nuôi nổi nhiều nữ nhân như vậy!
Nghệ Phong bô bô một tràng dài, bộ dáng ta rất miễn cưỡng nhận nàng.
- Câm miệng!
Rốt cuộc Khinh Nhu không thể nhịn được nữa, nàng mở miệng quát lên, thậm chí quên mất sợ hãi do Nghệ Phong gây ra cho nàng.
Tần Y ở bên cạnh cười xinh đẹp, rốt cuộc nàng đã có một lý giải mới đối với Nghệ Phong rồi. Nghĩ không ra một người nhu nhược như Khinh Nhu cũng bị mồm mép của Nghệ Phong chọc tức giận.
- Khụ, nuôi không nổi cũng không phải lỗi của ta, sao phải tức nhận nha?
Nghệ Phong thở dài một hơi, đáy lòng cười hắc hắc không ngừng, trong lúc chờ đợi Thiên Nghịch, trêu chọc mỹ nhân một chút cũng không tồi.
Khinh Nhu trừng to mắt, thở phì phì nhìn Nghệ Phong, nàng thậm chí có suy nghĩ, chờ khi về đến nhà, muốn gọi mấy người phụ thân tới trực tiếp cắt đứt lưỡi Nghệ Phong.
Khinh Nhu hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn cơn giận từ trước tới nay chưa từng có trong lòng chính mình, đôi môi đỏ mọng mê người quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi có thể giúp ta một chuyện sao?
Nghệ Phong cười cười, ý bảo Khinh Nhu tiếp tục nói.
- Ta và người nhà đã lạc nhau, ngươi có thể giúp ta tìm bọn họ hay không?
Khinh Nhu nhanh chóng nói.
- Chỗ tốt?
Nghệ Phong không chút suy nghĩ đã trực tiếp nói ra hai tiếng này. Tuy rằng nàng rất đẹp, thế nhưng không có chỗ tốt lão Nghệ gia ta không làm, nếu không sẽ bị sét đánh.
- Vì sao ngươi lại đê tiện như vậy, trượng nghĩa giúp người không phải là ngươi nói sao?
Khinh Nhu hung hăng trợn mắt, nhưng thực ra lại có một một loại phong tình khác biệt.
- Trượng nghĩa tương trợ tự nhiên là việc của ta. Ví dụ như ta trượng nghĩa trợ giúp người khác tiêu hộ tiền của người khác nha, nhìn người ta lớn lên đẹp trai chọc mặt trăng như vậy, trợ giúp nữ nhân bị người khác dây dưa. Hoặc là, thời điểm người khác bị đánh cướp, ta giúp bọn hắn, cuối cùng phân chia hoa hồng các loại. Về phần khác, tỷ lệ trợ giúp trượng nghĩa tương đối thấp.
- Ngươi…
Khinh Nhu tức giận quay mặt lại, nàng không muốn nhìn thấy một kẻ hỗn đản như vậy.
Tần Y trừng mắt liếc Nghệ Phong, vừa định nói cái gì, lại phát hiện Thiên Nghịch với sắc mặt trắng bệch tiến vào trong phòng. Nghệ Phong kinh hãi, xem ra Thiên Nghịch bị nội thương không nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra?
Nghệ Phong trầm giọng hỏi.