Mị Ảnh

Chương 19: Phách Tuyệt Mị Trận


Nghệ Phong đi trên đường chung quy không chống lại được lòng hiếu kì, hắn từ trong Nạp Linh giới tìm thấy bảo vật trong miệng Trữ Huyên. Đối với thứ đồ vật đến cao thủ Tôn Cấp cũng phải liều mạng, Nghệ Phong cảm giác trái tim của mình cũng có chút run.
Một hộp vuông, có màu sắc của gỗ lim, trên đó điêu khắc đóa đóa hoa, thậm chí từ bên ngoài có thể cảm giác được mùi thơm ngát nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết đây là vật phẩm thiếp thân của nữ nhân.
Nghệ Phong nhìn cái hộp tràn đầy nữ tính này, không khỏi hắc hắc cười nói:
- Trữ Huyên sẽ không ôm thứ này ngủ đi?
Một cái khóa khóa nho nhỏ, nếu như có thể ngăn trở được Nghệ Phong, sợ là hắn sẽ bị quái trưởng lão ở thánh địa kia đánh chết. Tay hắn hơi khẽ động, khóa liền từ cái hộp rơi xuống.
Lộ ra nụ cười quái dị, Nghệ Phong đưa tay vào hộp lấy ra thứ gì đó, trang giấy ố vàng chứng minh nó là một điển tịch có niên kỉ lâu dài, điều này khiến Nghệ Phong càng mừng rỡ. Cổ nhân nói qua: giấy càng vàng, giá trị càng cao. Chằng hạn như Kim Bình Mai các loại, được xưng là tác phẩm kinh điển.
Hai cái phong cách cổ xưa đại tự như rồng bay phượng múa, Nghệ Phong tìm tòi một hồi lâu, cũng không tìm ra được điểm gì.
- Ta kháo, cái này là tên khốn nào viết, cuồng thảo cũng không phải viết như vậy, nha, nếu ngươi không biết chữ, gọi bản thiếu gia dạy cho a.
Nghệ Phong chửi ầm lên, tuyệt không nghĩ đến vấn đề là kiến thức của mình. Nếu như là thánh hiền ngày xưa biết được đến chữ của mình cũng bị người mắng, sợ là sẽ thổ huyết mà chết.
Bất đắc dĩ Nghệ Phong đành mở ra trang thứ nhất của điển tịch, thế nhưng mới liếc qua vài lần, ý nghĩa bên trong để Nghệ Phong mừng rỡ như điên, Nghệ Phong thậm chí nghĩ, mình có cấu kết với nữ nhi của lão trời già không, nên mới chiếu cố mình như vậy.
- Phách Tuyệt Mị Trận! Dĩ nhiên là Phách Tuyệt Mị Trận. Cái này đối với Khống Mị Sư mà nói, còn có vật có thể mê hoặc hơn sao?
Nghệ Phong cảm giác được mình vui vẻ sắp điên rồi, Trữ Huyên tặng đại lễ này cho mình, không ai so với chình mình tinh tường thứ này có bao nhiêu trọng dụng.
Mị trận! Danh như ý nghĩa, chính là trận pháp Nhiếp Hồn Sư vì điều khiển Mị mà tạo thành, ngươi ngẫm lại, một con Mị cũng đã làm cho người ta đau đầu, nếu như có mấy con Mị tạo thành trận pháp thì sẽ ra sao? Vậy đó không phải là làm cho người ta phát điên sao?
Nếu là mấy con Mị cùng thuộc tính chẳng qua là làm cho người phát điên, vậy nếu có một Nhiếp Hồn Sư có thể điều khiển Mị nhiều thuộc tính, nhiều Mị có thuộc tính khác nhau nếu cấu thành Mị trận, nếu gặp phải sẽ là một tình huống như thế nào?
Nghệ Phong nghĩ vậy, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười quỷ dị tà ác đến cực điểm.
Phách Tuyệt Mị Trận, coi như là lão đầu tử đều vạn phần than thở, thậm chí mỗi lần nói tới Phách Tuyệt Mị Trận đều hết sức hướng tới, trong ngữ khí vì không đạt được mà toát ra vô hạn tiếc nuối, Có thể tưởng tượng ra giá trị của nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phách Tuyệt Mị Trận đối với người bình thường mà nói, hoàn toàn chính là một quyển phế thư, thế nhưng đối với Nhiếp Hồn Sư mà nói, thứ này không thua người thường nhìn thấy vũ kỹ Thiên Cấp. Đơn giản là, Phách Tuyệt Mị Trận, là vương giả của Mị trận.

Nghệ Phong rất khó tưởng tượng, vì sao Trữ Huyên đạt được thứ này, y theo lời của lão nhân, mấy trăm năm trước thứ này biến mất thần bí, thế cho nên trận pháp Phách Tuyệt Mị Trận đã thất truyền.
Hiện tại có điểm minh bạch, vì sao Cơ Lạp đường đường là cường giả Tôn Cấp cũng phải đi cướp, đừng nói Tôn Cấp, coi như là Quân Cấp, sợ là cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực đi cướp.
Nghệ Phong nghĩ vậy, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Bảo vật như vậy, cho dù đạt được cũng sẽ có càm giác sợ hãi.
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống vui sướng trong lòng, Nghệ Phong đẩy nhanh bước chân về chân núi, tuy nói phong cảnh trên đường đi phối hợp làn gió nhẹ ôn hòa, khiến người ta rất là hưởng thụ, nhưng không có thể làm cho Nghệ Phong chậm bước chân, hắn vẫn chưa từng quên, Tần Y kiều mị kia.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Y tràn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt không ngừng hướng về khu vực xung quanh cửa. Ngày hôm nay nàng mặc một kiện áo lông màu vàng nhạt, phần sau gáy trắng mềm như ngọc không che đậy, quần áo bó sát người hiển lộ ra đường cong tuyệt mĩ, đôi con người không ngừng lưu chuyển, triển lộ vẻ phong tình vạn chủng, mặc dù đã gặp rất nhiều lần, thế nhưng Nghệ Phong như trước không có chút sức kháng cự.
- Tần Y tỷ…
Nghệ phong gọi nhẹ một tiếng, từ phía sau nàng chậm rãi đi tới.
Tần Y kinh hỉ quay đầu, thấy Nghệ Phong đứng ở kia, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nàng nhanh chóng chạy tới, ôm chặt lấy Nghệ Phong, ôm gắt gao, trong miệng liên tục thì thào:
- Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết…
Tay Nghệ Phong đặt lên tấm lưng bằng phẳng của nàng, thích ý hô hấp mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ nàng, cảm nhận được cảm giác ôn nhu dễ chịu. Hắn minh bạch, mình lại bị nàng làm cảm động. Đời này, xem như hắn có chết trong tay nàng, cũng cam tâm tình nguyện.
- Đệ hù chết ta mất, còn có, vì sao không đi vào bằng cửa chính?
Tần Y mặt trắng không còn chút máu liếc Nghệ Phong, trong giọng nói mang theo điểm trách cứ.
Buông người trong lòng ra, làm cho Nghệ Phong có chút không muốn, nhưng mảy may không có biểu lộ ra bên ngoài.
- Ta không sao. Lẽ nào Tần Y tỷ quên ta luôn thích tiến vào nhà bằng cách leo tường sao?
Nghệ Phong nhìn Tần Y cười nói, chỉ có tại trước mặt nàng, Nghệ Phong mới cảm giác được thoải mái. Giống như nàng có thể tinh lọc muôn vật.
Tần Y sửng sốt, trong nháy mắt đã nghĩ đến câu nói năm năm trước của Nghệ Phong: leo tường, mới có cảm giác của một tên trộm gà trộm chó. Chỉ là thật không ngờ, năm năm sau, thói quen này của hắn còn không thay đổi.
Tần Y dùng ngón tay thon dài đâm một chút vào cái trán của Nghệ Phong:

- Đệ a, vì sao giống như một hài tử không lớn thế.
Nghệ Phong bật cười: đúng vậy, cũng vẫn chỉ có nàng vẫn đối đãi ta giống như hài tử. Cũng chỉ có nàng xứng đáng được đối đãi ta giống như hài tử.
- Được rồi, vì sao đệ ngươi không nói một tiếng đã bỏ chạy đến chiến trường của Tôn Cấp, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Trong giọng nói của Tần Y mang theo điểm trách cứ, chỉ là ánh mắt cưng chiều ai cũng đều nhìn ra được.
Nghệ Phong chẳng hề để ý nói:
- Tỷ yên tâm đi. Ta tự có chừng mực, không có việc gì đâu.
Tần Y cũng tương đối hiếu kì, rốt cuộc Nghệ Phong bằng vào cái gì mà tự tin như thế, tại trên chiến trường của Tôn Cấp, thực sự trở về mà không tổn hao gì.
- Nghệ Phong, đệ xem có phải là nên tiết lộ cho ta điểm gì?
Tần Y chuyển động hai tròng mắt linh động nói ra.
Nghệ Phong biết, nếu như không nói cho Tần Y một chút, sợ là không thể được, hắn khẽ cười:
- Nói như thế, đại ca tại trước mặt ta không lăn lộn được bao lâu. Cho nên, căn bản tỷ không cần áy náy vì kinh mạch bị đứt đoạn của ta.
Nghệ Phong nói một câu thản nhiên, lại để cho Tần Y giật mình thất kinh: cao thủ Nhân Cấp tam giai Nghệ Lưu, dĩ nhiên không phải là đối thủ của Nghệ Phong, trò đùa này hình như có chút lớn?
- Lời đệ nói không phải là giả?
Tần Y ngơ ngác hỏi Nghệ Phong, không phải nàng không tin Nghệ Phong, chỉ là điều này thực sự là khó tin.
Nghệ Phong mỉm cười, nhìn khuôn mặt giật mình hiếm có của Tần Y, có một loại xinh đẹp khác biệt.
- Tỷ nghĩ ta sẽ lừa tỷ sao?
Đạt được xác nhận, trên mặt Tần Y trong nháy mắt tỏa ra nhãn thần mê người, nàng nhìn Nghệ Phong tự hào nói:
- Ta chỉ biết, đệ nhất định sẽ không theo như lời bọn họ là một phế vật, đệ là thiên tài. Không ai giỏi hơn đệ.
Lời nói như đinh đóng cột của Tần Y, để trong lòng Nghệ Phong tràn đầy ấm áp, nhìn về phía Tần Y cũng nhiều hơn vài phần kiên định: Tần Y tỷ, nhất định ta sẽ chữa tốt cho tỷ. Cho dù, tương lai có cướp hết linh dược của thế giới.
Tần Y thấy Nghệ Phong nhìn chăm chăm vào nàng, trên mặt không khỏi hiện lên một tia ửng đỏ, nàng vỗ một cái vào cái trán của Nghệ Phong, sẵng giọng:
- Tiểu quỷ đầu, nhìn gì vậy? Được rồi, Thiên Nghịch nói có chuyện tìm đệ. Đệ không đi tìm hắn sao?
Nghệ Phong như trước nhìn Tần Y không kiêng nể gì cả, gật đầu nói:
- Uhm, tỷ theo ta cùng đi tìm hắn.