Mèo Yêu

Chương 75

Edit: Dương Lam

Liêm Đường bắt đầu tự dằn vặt.

Trình Tân cũng không dễ chịu gì. Những thay đổi của cô rõ rệt dần, trở nên trầm mặc ít nói, làm chuyện gì cũng thường lơ đễnh, không hứng thứ nổi với bất cứ thứ gì, đến những buổi học vẽ cũng không đi nữa.

Tựa như một thân xác không còn sự sống.

Thấy Trình Tân như vậy, Phù Khanh cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Trình Tân và Trì Ngôn giận dỗi cãi nhau, bèn đi tìm Trì Ngôn, mới biết là không phải.

Hơn nữa, trông biểu hiện của Trì Ngôn, dường như bà đã mơ hồ đoán được manh mối. Hai đứa này thực sự đang qua lại ư? Trông chẳng giống chút nào cả.

Sau đó thì tìm con trai, thử hỏi thăm chuyện này.

Cha mẹ không hỏi, Cổ Ý đã định qua loa lấp liếm luôn chuyện này giúp em gái. Nhưng giờ hỏi rồi, Cổ Ý cũng thành thật khai tuốt.

Sau khi biết chuyện, Phù Khanh im lặng rất lâu, rất lâu sau đó cũng không nói lời nào, chỉ bảo Cổ Ý đi trước.

Cổ Ý làm không sai. Tân Tân vẫn còn quá nhỏ, tương lai còn rất dài, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.

Nhất thời chuyện không như ý, tin rằng sẽ sớm lãng quên theo thời gian.

Phù Khanh cũng không đồng ý cho con gái ở bên một con người.

Đây là tương lai chỉ cần một cái nhìn đã đoán được rõ ràng. Vả lại, ở bên cậu ta, tuyệt không mang lại bất cứ lợi ích gì cho con gái.

Bà không thể đồng ý hay ủng hộ, nên chỉ có thể im lặng.

Chẳng ngờ, giai đoạn suy sụp này lại kéo dài đến tận 2 tháng, kể cả lúc ăn tết, đôi mắt con bé cũng đờ đẫn, vô hồn. Một lần, khi cùng ra ngoài với mọi người, nó còn suýt bị xe tông phải.

Tuy Phù Khanh lo lắng nhưng không nghĩ được cách nào hay.

Sau khi khóc lóc một hồi, sống vật vờ qua 2 tháng, Trình Tân chậm rãi khôi phục chút thần trí. Cô lờ mờ nhận ra, chuyện Liêm Đường lần này quá đường đột.

Cô đã bị đá, trong tình trạng hoàn toàn không hay biết gì, vô cùng bị động và bất ngờ.

Hơn nữa, càng ngày, cô càng cảm thấy dáng dấp cô gái kia, nhất là gương mặt và đôi mắt đó, quen quen.

Cô gái phối hợp diễn kịch với Liêm Đường là em họ bên ngoại của anh, nhưng cũng không phải con của mấy người cậu, mà là cháu nội của em gái của Từ Nho Nghi. Vì anh nhớ mình đã từng mang Trình Tân tới nhà họ Từ, tất cả nam nữ trẻ tuổi ở nhà bên ấy cô đều đã từng gặp nên mới tìm một cô em họ xa hơn để tránh bị lộ tẩy.

Sở dĩ Trình Tân thấy quen mắt là vì cô cháu gái đó rất giống bà nội của mình, dẫn đến cũng có nét từa tựa như bà ngoại Liêm Đường, nhất là đôi mắt và khuôn mặt đó.

Trình Tân nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên bỗng nghĩ tới Từ Nho Nghi. Cô gái đó, đúng là có nét giông giống bà ngoại Liêm Đường.

Chẳng biết Liêm Đường đang làm gì.

Mỗi lần nghĩ tới, Trình Tân lại cảm thấy cơn đau thấu trong lồng ngực.

Mà Liêm Đường cũng chẳng khác. Anh chỉ có thể ép mình lao vào guồng quay công việc khắc nghiệt để tự khiến mình chai lì, vô cảm.

Thấy Liêm Đường như vậy, trợ lý vô cùng lo lắng. Ngày nào anh cũng chỉ ngủ được mấy tiếng, ngày nào cũng mãi ngập trong mớ công việc không bao giờ hết, tới tận bây giờ.

Gầy đến không nhìn ra vóc dáng ngày xưa. Tiểu Trương lén liên lạc với bạn tốt của Liêm Đường, tức Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn.

Dạo này cả Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn đều rất bận. Chỉ là khoảng thời gian gần đây, vì đúng dịp tết nên Liêm Đường không tham gia Đêm đàn ông được. Cả bọn cứ nghĩ anh có cả một tập đoàn lớn như vậy, phải lúc bận thì chắc bay tới bay lui suốt, không tham gia cũng là bình thường.

Lúc nhận được điện thoại của Tiểu Trương, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc. Tự tăng cường công việc cho mình?

Nghe trợ lý của Liêm Đường kể lại, cả bọn đều có hơi lo lo.

Buổi chiều, sau khi tan việc, Lãnh Trạc lập tức tìm đến công ty Liêm Đường.

Thấy Liêm Đường rồi, anh mới giật nảy mình. Mới có hơn nửa tháng không gặp, sao Liêm Đường đã thay đổi không tưởng thế này? Đến râu cũng không cạo, hốc mắt xanh xao, mặt mày bệch bạc, rặt một vẻ bệnh trạng nặng lắm thế này, cảm giác như chỉ cần anh lại gần đẩy một cái thôi, phỏng chừng cậu ta sẽ ngã ngay xuống đất.

Lãnh Trạc đi tới, nói với Liêm Đường hiện vẫn đang tăng ca: "Cậu nghỉ một lát đi!"

Liêm Đường lờ đi, bảo: "Không cần, tớ còn minh mẫn lắm, vẫn có thể làm việc tiếp được."

"Vẫn còn minh mẫn? Thế cậu xem thử xem ** của cậu đã sắp hỏng chưa hả?"

Liêm Đường không đáp, vẫn tiếp tục tập trung tra cứu tài liệu hạng mục.

Lãnh Trạc cảm tưởng như Liêm Đường là cái máy bị kéo căng dây cót, không ngừng vận hành.

Lúc Dịch Viễn Sơn chân thấp chân cao chạy tới đã là hơn 10 giờ. Liêm Đừng vẫn chưa ăn. Hiện tại 3 bữa của anh hoàn toàn không theo quy luật gì, dường như chỉ khi nào nhớ tới mới cầm đại gì đó bỏ vào bụng.

Dịch Viễn Sơn và Lãnh Trạc thấy cảnh này đều biết không ổn, bèn lập tức kéo Liêm Đường dậy, đi thẳng ra ngoài.

Dù thế nào cũng phải dẫn người tới bệnh viện.

Tới bệnh viện rồi, làm kiểm tra, truyền dịch xong, mới biết nếu tới trễ thêm mấy ngày, thì nhiều khả năng dạ dày đã xuất huyết, không chữa kịp thì có khi sẽ nằm đó chết tươi luôn ấy chứ, khiến cả hai vừa sợ vừa thở phào vỗ ngực. May mà tới kịp thời.

Còn Trình Tân, càng ngẫm lại càng thấy kì lạ. Cô lén lút tìm tới nhà Liêm Đường một lần nữa.

Cô nhập mật mã vào, phát hiện mọi thứ chưa từng thay đổi, vẫn vẹn nguyên như trước.

Sau đó vào nhà Liêm Đường quan sát một hồi.

Đến một chút dấu hiệu rằng có cô gái nào khác sống ở đây cũng không có. Đồ đạc của cô vẫn còn y nguyên ở chỗ cũ.

Không phải chứ...

Nếu Liêm Đường quen bạn gái thật, sao bạn gái anh có thể cho phép đồ đạc của những cô gái khác xuất hiện trong nhà anh?

Chuyện này rất kì quặc.

Chính vào lúc cô đang nghi hoặc thì bỗng nhận được tin nhắn từ Dịch Viễn Sơn.

Trong tin nhắn, Dịch Viễn Sơn quở Trình Tân: "Tân Tân này, người bạn gái như em cũng thật là chẳng đạt tiêu chuẩn gì cả. Liêm Đường đã bệnh lăn quay ra rồi, em còn không tới thăm xem cậu ta thế nào nữa hả?"

Trong lúc họ còn yêu đương, Liêm Đường đã dẫn cô tham gia các buổi gặp mặt, chính thức giới thiệu Trình Tân với các bạn bè của anh, tất nhiên những người này đều đã trao đổi phương thức liên lạc của mình với Trình Tân.

Họ vẫn chưa biết mối tình giữa Liêm Đường và Trình Tân đã xuất hiện rạn nứt, thậm chí là đã chia tay.

Lúc nhận được tin nhắn từ Dịch Viễn Sơn, Trình Tân vẫn chưa cảm thấy gì. Nhưng khi nhìn thấy tấm hình Dịch Viễn Sơn gửi tới, cô mặt cắt không còn giọt mặt.

Trong hình, Liêm Đường cô nhìn thấy lúc chia tay đã có một sự thay đổi chóng mặt. Gương mặt anh mất hẳn dáng vẻ khi xưa, nay yếu ớt, nhợt nhạt, râu ria xồm xoàm, người anh gầy rộc đi...

Trình Tân bịt miệng nhìn tấm hình không rời mắt, không dám tin đây là Liêm Đường.

Cô lập tức gọi lại cho Dịch Viễn Sơn: "Anh ấy ở bệnh viện nào? Giờ em tới ngay."

Dịch Viễn Sơn gửi địa chỉ cho Trình Tân.

Trên đường tới bệnh viện, Trình Tân không nguôi suy nghĩ, rồi cô có một suy đoán.

Có phải anh trai từng tới tìm Liêm Đường? Nói với anh vài lời mà... Bởi vì chuyện này, trừ Trì Ngôn ra, chỉ có anh trai là được biết, mà anh thì vẫn luôn phản đối.

Sau đó Liêm Đường biết chuyện, anh mới tìm người tới lừa cô?

Cô gọi điện thoại cho Cổ Ý ngay trên xe. Hỏi rồi mới hay, quả nhiên tháng trước anh đã gặp Liêm Đường, còn kể cả chuyện của cô, về tuổi thọ, về việc có thể cho cô một tương lai hạnh phúc được hay không.

Trình Tân ngấn lệ, rằng: "Sao anh lại làm thế chứ? Đây là lựa chọn của chính em, sao anh có thể lấy lý do là tốt cho em để tự ý quyết định thay em? Anh thế là hoàn toàn dồn ép anh ấy. Đổi lại là em, nếu biết được người mình yêu đã hi sinh vì mình như vậy, em cũng sẽ không chút do dự chia tay ngay với cô ấy, vì cái giá để yêu nhau là quá cao quá đắt, lại còn khiến người kia chịu tổn thương lớn đến thế, nếu bên cô ấy thì chính là ích kỉ. Liêm Đường không phải người chỉ biết nghĩ cho mình, ngoài chia tay với em, anh ấy còn có thể làm gì được?! Anh à, anh làm thế khiến em thất vọng quá đấy!"

Nói xong, Trình Tân lập tức cúp máy.

Cô lau sạch nước mắt, hùng hổ khí thế tiến đến bệnh viện.

Cô phải nói cho gã ngốc đó biết, lựa chọn của cô.

Gã đàn ông tự cho mình là đúng, lấy lý do tốt cho cô mà làm cô giận, làm cô đau lòng đó.

Lúc tỉnh lại, Liêm Đường còn ngỡ mình đang mơ. Đầu óc anh hoảng hốt đờ đẫn, nhìn đăm đăm vào Trình Tân ngồi bên: "Em gầy đi rồi."

Nghe câu này, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kìm lại được của Trình Tân lần nữa chảy xiết.

Thấy Trình Tân khóc, Liêm Đường vội vươn tay lau đi nước mắt của cô, nói bằng giọng khản đặc: "Anh xin lỗi, đến trong mơ cũng chọc em phải khóc rồi."

Trình Tân vừa nức nở vừa đập cái bốp vào bàn tay duỗi ra của Liêm Đường, quát: "Mau tỉnh lại đi, mơ miếc cái gì? Cái thứ nhà anh, còn dám làm em đau lòng! Anh là đồ đểu cáng."

Liêm Đường thất kinh, đôi đồng tử co rụt, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.

Anh nói: "Sao em lại..." Sao em lại ở đây?

Lúc ấy, trong phòng bệnh chỉ có cô và anh. Dịch Viễn Sơn và Lãnh Trạc đã ra ngoài. Cả hai nhìn Trình Tân, lại quay sang đánh giá anh em tốt nhà mình, hốt nhiên nhận ra một chuyện. Xem ra, tình cảm của hai người này có vấn đề rồi đây, nên Liêm Đường mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.

Trình Tân: "Sao anh có thể đối xử với em như thế cơ chứ!"

Liêm Đường không biết nên trả lời cô thế nào. Anh vẫn chưa hay rằng Trình Tân đã đoán ra được toàn bộ sự việc.

Tuy anh không định nói quá nhiều, chỉ e làm lộ chuyện, nhưng vừa lướt qua nước mắt của Trình Tân, biết bao tâm sự phút chốc tuôn ra hết cả.

Anh nói: "Em nín đi."

"Em cứ không nín đấy, dù sao cũng có ai thương ai xót đâu, đến khóc cũng không cho nữa à?"

Anh thương mà. Liêm Đường nói thầm.

Thấy Liêm Đường vẫn im như hũ nút, Trình Tân giận thở không ra hơi: "Anh còn giả vờ nữa à? Em biết hết rồi. Đồ lừa đảo nhà anh!"

Nghe đến ấy, Liêm Đường thở dài nhắm mắt. Quả nhiên, vẫn không lừa được cô.

Nhìn cái vẻ mặt đấy của anh, Trình Tân càng thêm bức bối. Cô bấu chặt tay Liêm Đường, gằn giọng: "Em không đồng ý. Em không đồng ý, anh dựa vào đâu để quyết định thay em chứ, anh không có cái quyền đó!"

Liêm Đường đáp: "Nhưng mà, lựa chọn này, sẽ làm hại tới em." Thậm chí phải đánh đổi bằng cả tính mạng.

"Nhưng em thà sống 100 năm trong hạnh phúc, còn hơn có tới 500 năm cô đơn." Mặt mày Trình Tân đã nhòa nước mắt. 500 năm gì chứ, cô chẳng thèm.

Nội tâm Liêm Đường bị câu nói ấy khuấy loạn, đảo điên. Anh vụt mở mắt nhìn Trình Tân, hốc mắt anh hoen đỏ, hai má anh râm ran, chợt nở một nụ cười. Anh đáp, bằng một vẻ liều lĩnh, quyết đoán: "Tân Tân, lấy anh nhé." Mùi vị cô độc suốt 2 tháng nay, anh đã khắc sâu vào trong tim.

Cả hai chìm trong nỗi xúc động, nhiệt huyết sôi trào, nước mắt tuôn rơi.

500 năm, ai thèm chứ.

Miễn họ hạnh phúc bên nhau.

Ngoài cửa sổ, hai con mèo ngồi bất động trên chạc cây đại thụ, chính là Cổ Sênh và Phù Khanh bám theo con gái tới đây.

Nhờ có đôi tai nhạy cảm hơn hẳn con người, nên đoạn đối thoại trong phòng tức khắc lọt hết vào tai hai người.

Nhất là khi Trình Tân thốt ra câu nói đó: "Nhưng em thà sống 100 năm trong hạnh phúc, còn hơn có tới 500 năm cô đơn."

Dường như nội tâm Phù Khanh khi nghe câu này cũng đảo điên, rối bời hệt như Liêm Đường. Trạng thái của con gái trong mấy ngày gần đây, họ đều nhìn hết trong mắt, nóng tận trong tim.

Nếu có 500 năm mãi sống trong sầu não, u uẩn, vậy 500 năm này, chẳng thà không có.

Nếu có thể sống một cuộc đời vui vẻ, có lẽ chính bà cũng không thể chối từ.

Gặp được người mình thích, nào có thể tỉnh táo đưa ra một lựa chọn đầy lý trí? Lực chọn của con gái, sao họ có thể ngăn cấm, cản trở?

Đó là lựa chọn của chính con bé.

Nếu thế, hẳn nó sẽ hạnh phúc.

Nhưng Phù Khanh vẫn còn đôi chút lòng riêng. Giả như, chưa tới 10 năm, mà tình cảm của hai đứa nó phát sinh vấn đề, rồi chia tay thì sao? Đó là chuyện đâu thể tính trước.

Họ không cần phải gay gắt cấm cản chỉ vì đối phương là con người. Vì tương lai vẫn có vô hạn những khả năng không thể đoán trước.

Cứ mặc cho con làm theo trái tim nó vậy.

Nhìn đôi tình nhân trẻ ôm nhau khóc trong phòng bệnh, Phù Khanh nói: "Đi thôi." Rồi quay phắt lại, cùng rời đi với Cổ Sênh.

Cổ Sênh nhìn họ với một ánh mắt sâu thăm thẳm, sau cùng thở dài, bỏ đi với vợ.

Tình trạng của con gái trong những ngày gần đây thực sự rất không tốt, thậm chí ông và vợ còn e liệu con bé có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì hay không. Dẫu sao, trong những kẻ đau khổ vì tình, có mấy ai thoát ra được đâu.

Thấy gương mặt con bé lần nữa lộ ra thần sắc vui vẻ, rạng ngời sức sống đó, hẳn không cha mẹ yêu con nào có thể nhẫn tâm ngăn cấm.

Thôi mặc nó vậy.

Duyên phận là thứ lạ lắm, dù là con người chỉ sống được trăm năm, hay loài mèo yêu có tới năm trăm năm tuổi thọ, đều chỉ có thể cam chịu tuân theo lời trái tim mình mách bảo.

HẾT CHÍNH VĂN