Edit: Dương Lam
Trình Tân kêu xong thì không thèm để ý tới anh nữa, lại tràn trề hứng thú dợm bước lại trước bàn phím, chạm nhẹ móng vuốt vào chuột, ấn xuống một cái, trong lòng đang nghĩ, dù sao giờ mình cũng là một con mèo, cứ cho là có chỗ không giống mèo thật thì trong mắt con người vẫn chỉ là một con mèo có hơi kì quái, có thể làm gì cô được chứ, nhiều lắm là thấy hơi thích thú, trầm trồ, hoặc khen mấy câu đại loại như mèo này thật không tầm thường thôi, hà hà hà.
Trình Tân dựa theo suy nghĩ của loài người nghĩ để ngẫm lại thật kĩ về chuyện mình đang làm, nếu là cô, trông thấy một con mèo lén lút vọc máy tính, phỏng chừng cũng chỉ cho là nó đang nghịch ngợm chứ tuyệt không nghĩ nhiều.
Suy bụng ta ra bụng người, vậy nên, Trình Tân gian hùng mở trình duyệt, cũng là trình duyệt cô quen dùng từ trước, quen tay quen việc, có điều trước giờ cô chỉ biết dùng mạng mẽo để tra tài liệu và lên diễn đàn xem có công việc làm thêm gì không, nhưng bây giờ thì vừa không cần tra tài liệu lại cũng không cần tìm việc làm thêm, bỗng nhiên không biết nên làm gì nữa đây.
Làm gì đây nhỉ, trong lúc nghĩ thì móng vuốt vẫn rê chuột lung tung.
Hành động rê chuột này hoàn toàn không nhằm mục đích gì, nhìn vào hoàn toàn không nhận ra huyền cơ trong ấy, ở trong mắt Liêm Đường, chỉ cho rằng bé mèo nhỏ nghịch chuột, khiến trỏ chuột tới tới lui lui lung tung trên màn hình.
Hình ảnh trong ống kính ngày càng gần hơn, Liêm Đường không nhìn Trình Tân nữa, cũng không tắt máy tính, nhóc con đã thích thú vậy thì thôi cứ mặc nó, dù sao mèo nhỏ ở nhà một mình cũng rất nhàm chán, có cái gì để chơi cũng tốt.
Liêm Đường để điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua chừng mười lăm phút sau, Liêm Đường đã tới phòng bao nơi đám Liêm Tiếu đang ngồi trong hội sở Vọng Nam.
Đẩy cửa vào.
Trong phòng, mấy cô gái đang cắm đầu nghịch điện thoại, bàn chuyện quần áo trang sức, rồi tính xem cuối tuần tới đi đâu đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn người mới đẩy cửa bước vào.
Liêm Tiếu đứng lên cười nói: "Anh tới rồi." Sau đó nhìn mấy cô bạn bên cạnh, nét mặt đắc ý, trước đó cô rất sợ Liêm Đường không tới sẽ khiến cô mất hết mặt mũi, giờ thì hay rồi.
Ba người kia cũng rối rít đứng dậy, tươi cười duyên dáng nhìn người đang lại gần chỗ mình.
Anh có đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, dáng cao chân dài, cảm giác trưởng thành chín chắn vượt xa đám nam giới mấy cô gái từng tiếp xúc, ngay khi Lạc Thanh Nhã đưa mắt nhìn thẳng chính diện Liêm Đường, Vương Tuyết Mạn nín thở quan sát ánh mắt anh, thấy trong mắt Liêm Đường không hề có vẻ như bị sắc đẹp lay động thì trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, sức quyến rũ của hoa khôi khoa cũng chỉ có chừng ấy.
Vương Tuyết Mạn khó nén sự hả hê trong lòng, thấy Liêm Đường gật đầu tỏ ý cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau khi Liêm Đường ngồi xuống có hỏi Liêm Tiếu: "Gọi món chưa?"
Liêm Tiếu vội đáp: "Gọi rồi, anh muốn ăn gì không? Em còn giữ lại menu cho anh này."
Liêm Đường nhìn một lượt dò hỏi, ý là mọi người đều đã gọi hết rồi?
Ba cô gái được anh quan tâm thì vừa mừng vừa thấp thỏm, đáp: "Bọn em đều gọi rồi, anh à, anh cũng gọi mấy thứ anh muốn ăn đi." Cả ba đều là bạn Liêm Tiếu, đương nhiên cũng gọi Liêm Đường là anh theo Liêm Tiếu.
Liêm Đường hỏi vị quản lý cùng vào, quản lý nơm nớp chột dạ nhìn vị thái tử gia trước mắt.
"Mọi người đã gọi gì rồi?"
Quản lý đích thân lấy tờ order ra báo lại một lượt.
Liêm Đường mở menu, giở thẳng tới trang ghi mấy món đắt nhất và cũng là những món địa phương chính cống nổi tiếng của hội sở, chỉ đại vào mấy món.
"Thêm mấy món này."
"Dạ."
Giá cả những món trong trang ấy đắt đỏ thế nào Liêm Tiếu đều rõ ràng, cô chỉ gọi vài món lấy lệ, khi đưa menu cho mấy cô bạn, mọi người cũng không có ai là không thức thời mà gọi những món quá đắt, giờ mọi người nghe Liêm Đường gọi món như thế đều chợt thấy trong lòng nhộn nhạo khó nén, anh trai thật hào phóng, còn đẹp trai như vậy, đang bận rộn cũng vẫn dành thời gian mời đám các cô ăn cơm, có thể thấy là rất để ý em gái.
Khỏi cần nói cũng biết là Liêm Tiếu rất vui.
Quả nhiên, anh trai vẫn là người hiểu cô nhất.
Lúc ấy Lạc Thanh Nhã mới nói: "Anh, bọn em đã gọi nhiều rồi, anh lại gọi thêm nữa, bọn em sẽ ăn không hết đâu, lãng phí lắm ạ." Chỉ một câu của Lạc Thanh Nhã, lập tức nhắc nhở mọi người, Liêm Tiếu không nói gì, nhưng Vương Tuyết Mạn và Triệu Giai cũng là khách được mời, đều rối rít tỏ thái độ, hùa theo Lạc Thanh Nhã.
Vương Tuyết Mạn thầm rủa trong bụng, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ, để Lạc Thanh Nhã tranh hết phần thể hiện.
Triệu Giai và Vương Tuyết Mạn đưa mắt nhìn nhau, đều thầm tiếc vì để Lạc Thanh Nhã có cơ hội nổi bật.
Liêm Đường không hề để ý, gọi món xong rồi bảo quản lý ra ngoài.
"Không sao, những món này đều rất có tiếng, mùi vị chính cống, Liêm Tiếu cũng thích ăn, các em cứ nếm thử xem có hợp khẩu vị không." Liêm Đường dừng một chút rồi nói tiếp, "Anh có nghe nó nói, bình thường trong việc học tập đều nhờ có các em giúp đỡ, anh tuy làm anh trai những tương đối bận rộn, ít khi quan tâm được, bữa cơm này đáng lẽ nên mời từ sớm hơn, các em đừng ngại."
Vương Tuyết Mạn nhanh nhảu: "Vậy cám ơn anh Liêm Đường nhé, bọn em và Liêm Tiếu là bạn tốt của nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà." Rồi không tiếp tục khách sáo nữa, thể hiện tự nhiên thân thiết.
Triệu Giai không cam lòng yếu thế, cũng cố chen lời: "Đúng vậy, bọn em đều là bạn tốt, anh Liêm Đường đừng nói khách sáo như vậy."
Lạc Thanh Nhã cười gật đầu đồng ý.
Liêm Tiếu thấy anh trai cho mình mặt mũi như vậy, trong lòng vừa vui vẻ lại đắc ý, cẩn thận rót nước cho Liêm Đường.
Sau đó nói với mấy cô bạn thân: "Nhưng anh tớ bận lắm, hôm nay đã cố rút chút thời gian tới đây mời chúng ta ăn cơm, lát nữa các cậu cũng đừng có mà giả vờ thục nữ sức ăn nhỏ, kêu ca ăn không nổi gì đấy! Nếu dám lãng phí, cứ liệu tớ."
Lạc Thanh Nhã cười ngượng: "Liêm Tiếu sao lại nói thẳng hết ra vậy, tớ còn đang định sẽ vờ như không ăn được nữa cơ." Ngữ điệu thoải mái dí dỏm.
Liêm Tiếu vui vẻ bật cười, nói với Liêm Đường: "Anh, anh đừng thấy cậu ấy dịu dàng thục nữ như vậy chứ ăn khỏe lắm đó! Lần trước đi nhà hàng tây với cậu ấy, em ăn một phần đã no rồi, nhưng ăn xong về trường, cậu ấy còn mua thêm ba cái giò heo quay nữa! Không nhìn ra luôn?"
Liêm Tiếu nói xong, Liêm Đường chuyển mắt quan sát Lạc Thanh Nhã.
Lạc Thanh Nhã che mặt nói nhỏ: "Mặt mũi của tớ đều bị cậu bán sạch hết rồi."
Vương Tuyết Mạn thấy Lạc Thanh Nhã hấp dẫn ánh mắt Liêm Đường, thầm thấy khó chịu nhưng vẫn cười nói: "Bình thường ăn ít cũng được, còn hôm nay anh Liêm Đường mời cơm, có vỡ bụng cũng phải ăn sạch hết."
Triệu Giai che miệng cười.
Liêm Tiếu quay về chỗ ngồi, nhất thời tiếng cười nói rộn ràng, cho dù Liêm Đường chỉ yên lặng không nói lời nào, bầu không khí cũng được các cô gái hâm nóng, không hề buồn tẻ.
Một bữa ăn mất hơn một giờ, ra khỏi hội sở Vọng Nam, trợ lý của Liêm Đường gọi xe đưa mấy cô gái về trường học.
Liêm Tiếu ngồi xong xe tạm biệt anh trai.
Tiễn các đại tiểu thư làm mình đau đầu kia về rồi, Liêm Đường cũng trở lại công ty.
Trên xe, Triệu Giai hưng phấn nhìn điện thoại, nói: "Liêm Tiếu, anh cậu đẹp trai quá đi! Đẹp trai làm tớ ngại không dám xin anh ấy một tấm ảnh chụp chung luôn." Cuối cùng vẫn là Liêm Tiếu không nhìn nổi, chủ động nói chuyện chụp hình.
Liêm Tiếu hếch cằm đáp: "Đương nhiên, anh tớ sao có thể không đẹp trai được." Có một ông anh trai vừa đẹp trai lại có năng lực giỏi giang xuất chúng như vậy, Liêm Tiếu vẫn luôn rất tự hào.
Vương Tuyết Mạn bên trái Liêm Tiếu, Lạc Thanh Nhã bên phải, Triệu Giai ngồi ghế phụ lái.
Vương Tuyết Mạn tranh thủ lúc mọi người đang nói chuyện trên trời dưới đất, lén gửi tin nhắn cho Liêm Đường.
Vương Tuyết Mạn: Anh Liêm Đường ạ? Em là Tuyết Mạn, hôm nay cám ơn anh Liêm Đường đã mời cơm nhé.
Gửi tin nhắn xong, Vương Tuyết Mạn thấp thỏm chờ hồi âm.
"Đúng không Tuyết Mạn?" Lạc Thanh Nhã đột nhiên hỏi Vương Tuyết Mạn.
Nhưng Vương Tuyết Mạn hẳn nhiên không hề để ý các cô đang nói gì, mờ mịt hỏi lại Lạc Thanh Nhã: "Gì cơ? Vừa nãy tớ không để ý."
Liêm Tiếu nói: "Thanh Nhã hỏi cậu, có phải hôm nay anh tớ vẫn luôn nhìn Triệu Giai không."
Lúc này Triệu Giai đã bị chọc cho mặt đỏ tim đập, hờn dỗi: "Các cậu cứ cố tình trêu tớ, làm gì có chứ! Tớ thấy anh Liêm Đường nhìn Thanh Nhã nhiều hơn đó."
Vương Tuyết Mạn nhẹ mỉm cười: "Tớ thì lại thấy, anh trai Liêm Tiếu chỉ tập trung uống trà, không rảnh nhìn được ai."
Vệt đỏ trên mặt Triệu Giai nhạt đi, nhẹ giọng tiếp: "Tớ đã nói mà, sao anh Liêm Đường lại nhìn tớ được, các cậu chỉ biết trêu tớ." Vừa nói vừa không vui cầm điện thoại lên ngắm tiếp.
Liêm Tiếu che miệng cười: "Các cậu đừng có suy nghĩ nhiều vậy nữa được không, trong công ty anh tớ có một đại mỹ nhân rồi, người ta còn kiên trì theo đuổi anh ấy từ lâu lắm, các cậu mà đứng trước mặt chị ấy thì chỉ như cháo trắng dưa cải thôi, nên bớt cái suy nghĩ ấy đi." Không để cho đám con gái tiếp tục si tâm vọng tưởng.
Chút tâm tư nhỏ nhặt ấy của mấy cô bạn, Liêm Tiếu đã rõ từ hồi còn sơ trung, phàm là bạn của cô, chỉ cần thấy anh cô thì đều có phản ứng như vậy, nói xa nói gần dò hỏi chuyện anh trai, cô cũng lười nói.
Một câu của Liêm Tiếu đã làm tâm hồn thiếu nữ của ba người vỡ vụn.
Ngay lúc ấy, điện thoại Vương Tuyết Mạn sáng lên, nhìn tên người gửi bỗng vui vẻ lại, không thèm để ý đám bạn nữa mà yên lặng mở tin nhắn, đọc tin hồi âm của Liêm Đường.
Liêm Đường: Đừng khách sáo.
Ba chữ rất đơn giản, nhưng dù chỉ có ba chữ, thì trong mắt Vương Tuyết Mạn đã có ý nghĩ không tầm thường.
Có lần một ắt có lần hai, đây chỉ là bắt đầu, sau thêm vài lần nữa rồi sẽ quen thân thôi.
Vương Tuyết Mạn thầm tính toán trong lòng, nghĩ mãi xong quyết định chỉ nhắn lại một câu đơn giản: Vậy anh Liêm Đường làm việc đi ạ, ngày khác bọn em lại mời anh ăn cơm.
Liêm Đường nghe chuông điện thoại vang lên, nhưng không mở ra xem mà tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Về đến công ty, vào thang máy, Liêm Đường chợt nhớ tới nhóc con trong nhà, mới móc điện thoại, mở video, muốn xem xem sau đó tên nhóc này đã làm gì.
Cuối cùng Trình Tân cũng mở được weibo, những ngày qua sống quá nhạt nhẽo, nên cô phải lên weibo xem mấy cái clip vui nhộn hài hước để tự an ủi nỗi đau hóa mèo trong lòng.
Liêm Đường thấy trong video có một bé mèo đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình, còn trên màn hình... đang phát một đoạn clip vui nhộn... Vừa khéo còn là đoạn clip quay một tình huống chủ và mèo bên nhau, chủ nhân đưa tay vuốt lông, mèo ta lạnh lùng kiêu ngạo quý khí giở vuốt hất tay chủ ra đè chặt trên bàn, không cho chủ vuốt ve, khỏi phải nói ngạo mạn cỡ nào.
Trình Tân xem rất chăm chú, họ mèo nhà cô phải cao ngạo lạnh lùng thế chứ! Đám con sen tụi bay đàng hoàng một chút! Không thì cứ liệu hồn!
Đến clip thứ hai, là một con mèo bị chủ lừa và bẫy, thấy nó rơi tọt xuống thùng, Trình Tân che mặt không dám nhìn thẳng.
Ngu xuẩn!
Thật làm họ nhà mèo bọn ta mất thể diện!
Tên chủ kia thật đáng ghét! Dám cả gan bẫy họ mèo nhà ta!
Rồi một con chó xuất hiện, chó trộm tiền của chủ đi tiệm xiên nướng cách vách mua thịt ăn.
Ôi, con chó này sao thông minh quá vậy?
Có cơ hội cô cũng phải thử tự cầm tiền đi mua đồ ăn xem sao, cho mấy con người chưa trải việc đời này khiếp sợ chơi!
Trình Tân càng xem càng nghiện, hoàn toàn quên rằng mỗi cử động của mình và những diễn biến trên màn hình máy tính đều có người quan sát thấy hết.
Xem mệt rồi, Trình Tân nằm luôn trên bàn, nhắm mắt say giấc.
Liêm Đường thấy cô nhắm mắt bò ra mặt bàn thì điều khiển máy tính, tắt máy giúp cô.
Màn hình tự thực hiện các thao tác tắt máy, rồi tối dần, lúc ấy, bé mèo nhỏ đã chìm vào mộng đẹp.
Liêm Đường nghĩ thầm trong lòng, có lẽ nên gọi nhóc này là Thần Ngủ, chứ không phải Tiểu Tiểu gì...