Edit: Dương Lam
Sau khi về nhà, Trình Tân bắt đầu vắt óc suy nghĩ, rút ra thế này: Một khi đã định chuẩn bị bỏ nhà đi bụi, vậy tuyệt đối không thể bỏ ăn bỏ uống, khiến mình yếu đuối yểu điệu gió thổi cỏ gãy như Lâm Đại Ngọc được. Lỡ thế thì chỉ 2 ngày thôi, cái mạng này cũng về chầu ông bà luôn rồi. Có ngu mới làm thế.
Trước khi bỏ đi, nhất định càng phải ăn uống đầy đủ hơn, cho cả tinh thần và sức khỏe đều sung mãn mới đúng.
Hơn nữa còn phải sắp xếp xong cứu viện bên ngoài, còn phải lập chi tiết kế hoạch bỏ trốn. Chứ nếu cứ xồng xộc lao ra, phỏng có khác gì đi chịu chết?
Chết và triệt sản, nếu đã không chọn triệt sản, vậy ít nhất cũng phải còn mạng mới tính.
Thế là, Trình Tân tiếp tục quay lại tháng ngày sống như heo.
Thấy Trình Tân đã ăn ngon như trước, thậm chí sức ăn còn có hơi tăng lên, Liêm Đường càng đoan chắc sự suy sụp trước đó chỉ là do chênh lệch múi giờ, âu cũng yên lòng.
Liêm Đường an tâm rời đi. Nhìn gã đàn ông đang mưu đồ đưa mình lên bàn mổ, Trình Tân tha thiết tạm biệt, phối hợp vô cùng. Gì chứ diễn kĩ vẫn là bắt buộc phải có.
Một người một mèo, đồng sàng dị mộng, ai nấy đều tự có tính toán riêng.
Trông Trình Tân thẹn thùng thục nữ, thậm chí còn không đuổi theo tiễn mình, Liêm Đường thầm ai thán. Quả nhiên, bé con đã trưởng thành rồi, không còn quấn quít lấy anh như xưa nữa. Đến tận lúc lên xe, Liêm Đường vẫn chưa nguôi hụt hẫng.
Nghe nói nếu triệt sản trước khi mèo động đực, bọn chúng sẽ không bao giờ biết những chuyện có thể xảy ra sau này, cũng sẽ trở lại trạng thái ngây thơ dính người như hồi bé.
Liêm Đường bỗng có chút mong đợi một Tiểu Tiểu sau triệt sản, hẳn sẽ đáng yêu lắm. Còn đám mèo đực, tuyệt đối không thể để chúng bén mảng đến gần bé yêu Tiểu Tiểu ngây thơ dễ thương của anh được.
Quyết định xong, lòng thêm mong đợi, nỗi hụt hẫng vì sự dè dặt của Trình Tân phút chốc tiêu tán.
Sau khi Liêm Đường đi, Trình Tân ăn uống no đủ rồi vòng về phòng anh.
Phòng khách và hành lang đều gắn camera, duy chỉ có phòng Liêm Đường là còn an toàn không gắn. Từ khi không đi công ty nữa, mỗi khi ở nhà một mình Trình Tân chỉ thích ru rú trong phòng ngủ của Liêm Đường, thậm chí còn từng tha cái máy tính bảng Liêm Đường tiện tay đặt trong phòng khách về phòng ngủ, giấu kín.
Dù sao những thứ đồ công nghệ trong nhà cũng nhiều, thiếu một cái tên kia cũng chẳng phát hiện được đâu! Cô đành thử trước vậy, dùng xong trả ngay ấy mà!
Vừa vào tới phòng ngủ, Trình Tân liền chui ngay vào gầm giường, khẽ khàng chạm thật nhẹ lên màn hình.
Khi thấy dòng chữ mời nhập mật khẩu, khóe miệng đang cong cong vụt cái oằn xuống.
Tại sao!
Tại sao!
Tay này cài mật khẩu hồi nào vậy hả?
Đồ khó ưa!
Đồ độc ác!
Đến hoạt động giải trí duy nhất của một bé mèo non nớt tội nghiệp mà cũng nhẫn tâm bóp nát... Tại sao phải đối xử với tôi như thế chứ hả? Trình Tân nằm lăn ra đất, ưỡn bụng chán đời. Thôi, đời này đã không còn gì lưu luyến, chết quách đi cho xong.
Nhưng sau đó vẫn không nỡ bỏ cuộc. Cô quyết định phải thử một lần xem mình có thể giải được mật khẩu đó không.
Cô biết sinh nhật Liêm Đường, biết ngày kỉ niệm thành lập công ty anh. Dĩ nhiên, những thứ này đều mò ra từ internet, cô đọc thấy hay nên ghi nhớ luôn.
Thử sinh nhật Liêm Đường trước nào. Sai.
Vậy thử lại cái khác. Đều sai hết.
Trình Tân dần nản lòng. Cuối cùng, cô sực nhớ tới ngày mình đến nhà họ Liêm, cả ngày Liêm Đường đặt tên cho cô.
Mãi cũng thử ra.
Chính là hôm cô đội mưa về nhà, đập đầu để gõ cửa đó.
Ôi trời... Trình Tân chợt thả hồn miên man, càng nghĩ càng muốn khóc. Anh trai đẹp trai muốn ghi nhớ ngày này, mãi mãi không quên ư? Không muốn lại xảy ra chuyện tương tự ư...
Đáng tiếc, cô... Ặc... Vì thân thể mình, vẫn nên chuồn thì hơn.
Trình Tân thở dài, đột nhiên thấy mình mới tàn nhẫn làm sao.
Nhưng sau đó khi đăng nhập vào weibo của mình, thế quái nào còn có thêm mã bảo mật nữa vậy... Bây giờ cô làm éo gì có điện thoại, càng đừng vọng tưởng tới lấy mã!
Đùa bố à!
Dù thế cô vẫn chưa chịu thua, quyết định xóa sạch mật khẩu rồi quay lại đăng nhập bằng wechat. Sau đó, vì cũng là lần đầu đăng nhập nick này trên máy nên cần chọn đúng avatar của 3 người bạn... Hơn nữa, cũng cần mã bảo mật luôn... Chọn avatar thì đơn giản, nhưng mã bảo mật biết kiếm đâu ra.
Trình Tân muốn chết quá, chỉ đành bỏ cuộc, chào thua.
Chẳng lẽ bước đầu tiên trong kế hoạch đi bụi cứ phải thành khói bụi như thế?
Cô còn định liên lạc với cô bạn thân khi trước, để khi bỏ trốn sẽ có cô ấy tới tiếp viện, đón cô về nhà.
Bây giờ... phải làm sao... liên lạc với người ta đây.
Bực bội quá đi! Sao bọn Tencent(*) thời nay lại phiền phức thế chứ, rườm rà biết bao công đoạn, điên mất thôi!
(*) Một công ty cổ phần lớn của Trung Quốc đầu tư trong mảng internet, truyền thông, giải trí, dịch vụ điện thoại di động và quảng cáo trực tuyến. Wechat là mạng xã hội thuộc sở hữu của tập đoàn này.
Thời nay, không điện thoại di động, thật sự nửa bước khó đi!
Sau đó, không ngờ cũng nghĩ ra được một biện pháp khác!
Cô mở phần mềm tìm kiếm, nhập tên một diễn đàn mà mình và Trịnh Gia Mẫn vẫn thường cắm rễ trên đó. Việc đăng nhập vào diễn đàn này không có lắm bước rườm rà, chỉ cần nhập tên nick và mật khẩu là vào được.
Điều duy nhất khiến Trình Tân băn khoăn đó là, từ khi cô và Trịnh Gia Mẫn bắt đầu lo chuẩn bị hồ sơ tìm công ty thực tập liền không thường lên đó dạo nữa.
Cũng không biết cô nàng Gia Mẫn kia có còn lên diễn đàn này nữa không.
Kệ vậy, có thế nào cũng phải thử một lần.
Đăng nhập thành công, Trình Tân khấp khởi bắt tay vào soạn tin.
Gửi cho bạn tốt Trịnh Gia Mẫn.
- - Gia Mẫn, tôi là bạn Trình Tân, tài khoản này do cậu ấy nói cho tôi, điện thoại của cậu ấy không thể gọi được. Hồi trước cậu ấy có mua một con mèo gửi nhờ chỗ tôi, nói 2 ngày nữa sẽ tới đón về nhưng sau đó chưa từng tới nữa. Hi vọng cô có thể giúp tôi liên lạc với cậu ấy, hoặc giữ hộ cậu ấy con mèo này. Nếu được thì hẹn ngày 2 tháng 2, ghế 2 hàng 3 ở khu A trong công viên trung tâm. Sắp tới tôi phải đi du lịch, không thể trông mèo hộ cậu ấy được. Nghe nói hai người là bạn rất thân, thực sự không kham nổi mới nghĩ tới chuyện nhờ cô giúp đỡ.
Trình Tân gửi tin dưới thân phận người thứ ba vì cô lo nếu thẳng thắn khai ra thân phận của mình, nói mình là một con mèo thì có thể người có ý thức nghi ngờ cảnh giác cao như Gia Mẫn sẽ cho rằng cô bị trộm tài khoản rồi gửi tin nhắn lung tung, lỡ đâu xóa tin thì thật là công dã tràng.
Cô định đến khi gặp mặt Gia Mẫn, về nhà cô ấy rồi mới tiết lộ, cô chính là mèo, mèo chính là cô!
Bằng độ quen thân giữa cô và bạn Gia Mẫn đây, muốn Gia Mẫn tin tưởng cô chính là Trình Tân thật sự dễ như trở bàn tay. Ai bảo họ chính là bè lũ hai tên cá mè một lứa chứ.
Trình Tân cẩn trọng sắp xếp kế hoạch hoàn thiện chu đáo, dự đoán tất cả các tình huống đột phát có thể xảy ra. Ví dụ như hẹn xong rồi mà bạn học Gia Mẫn không chịu tới, vậy cô sẽ tìm tới thẳng nhà Gia Mẫn. Dù sao cô cũng từng có một lần hành tẩu giang hồ, chỉ cần chú ý đi theo con đường đã vạch sẵn thì sẽ không có vấn đề gì đáng kể. Vấn đề đáng lo nhất chính là thời tiết, việc này cô không thể kiểm soát được.
Làm xong tất cả, Trình Tân cẩn thận kiểm tra lịch sử trình duyệt, xóa sạch sẽ tất cả những thứ có thể khiến người ta chú ý. Trước cô lên mạng cũng sẽ định kì dọn dẹp những thứ này, một là để đảm bảo máy không nặng và lag dần theo thời gian, hai là phòng có ai đó **.
Hơn nữa, gã Liêm Đường này thoạt trông hời hợt mà mẫn tiệp vô cùng, nếu thấy những thông tin xa lạ như vậy trên máy tính bảng của mình thì chắc chắn sẽ hoài nghi.
Trình Tân dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi mới tạm yên tâm, chui ra khỏi gầm giường. Cô tới phòng vệ sinh lau sơ mặt mũi và móng vuốt, lắc thật mạnh cho những giọt nước bám trên người văng ra tung tóe xong lại bò lên giường. Cô quay nghiêng người, vắt chân lên trán, lòng bao tâm sự.
Không thể phủ nhận, Liêm Đường là một người đàn ông rất rất tốt, một anh chủ không chê vào đâu được.
Nhưng với tư cách một "cựu" con người, cô tuyệt không cho phép bất cứ ai chi phối cuộc đời mình... Nói ra vẫn là không thể thực sự coi mình là một con mèo hoàn toàn, mặc dù cô quả là một con mèo.
Tạm biệt nhé Liêm Đường. Sau này, có duyên sẽ còn gặp lại.
Vừa nghĩ những ngày tháng ly biệt càng lúc càng sát gần, Trình Tân thấy sao hụt hẫng mất mát. Thật lòng, cô mong có thể mãi mãi bầu bạn bên anh, nhưng cô thì... Ai... Cô không thể để mình bị mang đi triệt sản sớm thế được. Việc này tới quá đột ngột, cô vẫn chưa thể chấp nhận nó.
Cô phải rời khỏi anh một thời gian, để bình tâm suy nghĩ lại.
Đợi đến khi cô nghĩ thông suốt, chấp nhận được việc triệt sản, nếu đến lúc đó Liêm Đường vẫn còn chờ cô, hoặc còn nhớ, còn mong cô, vậy cô sẽ quay về.
Nhưng giờ thì không được, cô nhất định phải đi!
Trình Tân dần thiếp đi trong những suy tính về tương lai.
Trịnh Gia Mẫn ra khỏi cổng trường, leo lên xe buýt. Do còn kha khá trạm nữa mới tới nhà nên cô nàng mở điện thoại, lướt weibo một hồi, vòng bạn bè vẫn chẳng có gì hay.
Nếu là bình thường, giờ này Trình Tân sẽ cùng đứng ở cổng trường chờ xe với cô, sau đó kéo tay cô rủ ra chợ đêm chén đồ nướng, húp canh cá, thử hết những món ngon. Nhưng giờ, chỉ còn mình cô cô đơn lẻ bóng.
Còn nhớ, học kì trước hai người vẫn đang sốt sắng cùng chuẩn bị hồ sơ, lý lịch. Kì tới là năm tư rồi, phải tìm nơi thực tập.
Mặc dù không học cùng chuyên ngành, nhưng cả hai đã thân nhau như hình với bóng từ tận cấp 2. Bạn cô là đứa liều mạng, từ thời cấp 3 đã ấp ủ chí hướng vời vợi, quyết tâm góp đủ tiền trong 10 năm, mua một căn nhà chỉ thuộc về mình.
Trình Tân bạn cô là trẻ mồ côi, đa phần các bạn học có điều kiện khá giả đều không thích cô ấy. Ai nấy cho rằng cô không chịu hòa đồng, hoạt động gì cũng bỏ ngoài tai mặc kệ. Nào phải là không muốn tham gia, chẳng qua sau giờ học bạn cô còn phải đi làm thêm, có khi làm tới 2 giờ sáng mới bước chân ra khỏi siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi. Nhưng đó chỉ là thời cấp 2, cấp 3, lên đại học thì chẳng ai để ý đến xuất thân cô thế nào nữa, bạn cô cũng trở nên chai lì với điều đó. Vào đại học, Trình Tân ngày càng đáng sợ, cùng một lúc nhận ba công việc liền vẫn là bình thường: Có làm gia sư, phát tờ rơi, rửa chén, còn tự học tiếng Pháp đi dịch truyện chung với một chị khóa trên, sau vì tiền mà bỏ luôn cái danh dịch giả, chỉ dịch thuê lấy công cho người ta. Vốn còn tưởng làm vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, công việc đỡ vất vả hơn, thậm chí còn cho rằng kì nghỉ đông cô sẽ không tất tả làm thêm vất vả như những năm trước mà có thể ở nhà nghỉ ngơi, thi thoảng dịch thuật, chuẩn bị bài vở cho kì mới. Nào ngờ, cô nàng vẫn chẳng chút giác ngộ. Kì nghỉ đông, ai nấy đều về với gia đình thì cô lại ngược đời chạy đi làm, còn chủ động chọn ca đêm chẳng mấy ma chịu nhận trong cửa hàng tiện lợi.
Đêm 30 ấy, bạn tốt gọi điện thoại báo với cô thế này.
"Gia Mẫn, tớ sắp gom đủ tiền rồi! Tớ tia được một căn hộ nhỏ ở thành phố bên cạnh, dù chỉ có một phòng ngủ một phòng khách nhưng chỉ cần tìm được việc, đi làm một thời gian, có số vốn nhỏ thì có thể vay thêm để mua nhà. Tớ sắp có căn nhà của riêng mình rồi."
Cô đi cùng cô ấy đến ngày hôm nay, nhìn cô ấy dồn hết tâm trí sức lực chỉ mong tìm được cảng tránh gió cho mình. Cô rất vui, cũng vô cùng khâm phục và tự hào về bạn mình. Cha mẹ cô cũng rất thích Trình Tân, đều khen cô biết cố gắng phấn đấu.
Nhưng trời cao lại vô tình đến thế.
Một ngày tháng 4 nọ, bạn cô leo lên chuyến xe cuối cùng về nhà. Có lẽ do quá lao lực mệt mỏi mà sau khi ngả lưng xuống giường thì đã không còn tỉnh lại nữa.
Trịnh Gia Mẫn nhớ lại mà thấy mũi cay cay, nước mắt lại lặng lẽ dâng trào.
Đó là người bạn thân nhất của cô. Từ năm đầu cấp 2 họ đã ngồi cùng bàn, bên nhau chưa từng chia cắt. Bạn cô, có lẽ không phải người giỏi nhất, nhưng luôn luôn là người cố gắng nhất. Cô ấy có mục tiêu rõ ràng, có lý tưởng và ước mơ kiên định. Họ cùng học cấp 2, cấp 3, cùng đậu vào một trường đại học, đến từ cùng một thành phố, cùng tha phương học tập ở nơi này, thậm chí còn dự tính ra trường sẽ cùng ở lại đây lập nghiệp.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại mình cô.
Cô đã quyết định, sau khi ra trường sẽ rời khỏi thành phố này, trở về sống ở quê cũ.
Trịnh Gia Mẫn lau đi nước mắt, kích mở biểu tượng ứng dụng quen thuộc. Đó là diễn đàn họ từng hay dạo. Cô đã muốn gỡ bỏ nó, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở ứng dụng ra.
Có thông báo từ hệ thống.
- - Bạn có một tin nhắn mới.