Mèo Yêu

Chương 39

Edit: Dương Lam

"Bên nhân sự nói đó. Nghe bảo đẹp lắm, hình như là nghiên cứu sinh ở Ivy Leage tận bên Mỹ cơ, tới để thực tập trải nghiệm công việc ở đây, chẳng biết sẽ làm bao lâu. Nhưng cô ta còn đang đi học, chắc nhiều lắm cũng chỉ hai tháng thôi, phải về học tiếp chứ."

"Tôi cũng nghe phòng nhân sự nói rồi. Người ta là người thân của ông chủ, hoàng thân quốc thích thứ thiệt đó."

"Có hình không?"

"Hình như có người chụp được giấy chứng minh rồi, tôi thì chưa thấy."

"Gấp cái gì. Đằng nào mai cũng đi làm, lúc đấy tha hồ mà ngắm người thật."

"Anh Trương có nói phân cô ấy tới bộ phận nào không?"

"Theo tôi thì, khả năng cao là tới phòng kĩ thuật, tiện tìm hiểu tư liệu mà."

"Vậy chẳng phải bên kế hoạch sẽ dễ hơn à? Tài liệu công ty đa phần đều ở chỗ họ cả."

"Nhiêu tuổi rồi?"

"25."

"Chà, trẻ thật đấy. Lỡ anh nào trong công ty chúng ta được cô nàng để mắt, vậy chẳng phải thành người nhà sếp? Thế thì nước đẩy thuyền lên, tiết kiệm được 10 năm phấn đấu chứ ít." Chuyện gia đình sếp, thật ra đám cấp dưới cũng không biết nhiều, chỉ nghĩ Tống Nhược Y là thân thích của sếp nên khó tránh hiếu kì. Lời này cũng chỉ là lời nói đùa trêu nhau.

Trình Tân hào hứng ngồi nghe, đồng thời rất mong đợi vị hoàng thân quốc thích này mau đến.

Nếu đã có nhân viên biết, vậy đương nhiên là Lâm Như Ngọc luôn luôn chú ý đến Liêm Đường cũng đã nghe chuyện Tống Nhược Y từ sớm.

Hôm Tống Nhược Y đến công ty, Liêm Tiếu có đi theo.

Trước kia Liêm Tiếu từng tới một lần, nhưng chẳng ai nói chuyện nên chỉ ngồi một lát rồi vụt biến. Lần này, cô nàng đi theo chị họ để trợ trận.

Cô tiếp tân đã là nhân viên lâu năm, thấy Liêm Tiếu liền đứng dậy chào hỏi, cũng gật đầu hỏi thăm Tống Nhược Y.

Tống Nhược Y diện sơ mi kèm áo khoác ngoài, phối với quần ống rộng suông mềm, giày cao gót lộ da, tóc dài chấm vai, túi xách LV kiểu mới nhất quý này, thoạt trông dịu dàng trí thức, lại xinh đẹp yểu điệu. Tự cô ta đã sẵn có nhan sắc, thêm vào cất công ăn diện nên càng xinh đẹp đoan trang, xuất chúng hơn người.

Liêm Tiếu đi cạnh thì nom trẻ trung hơn với áo khoác mỏng cài cúc, quần len đen, chân đi đôi bốt lửng, túi Chanel treo hờ trên khuỷu tay.

Như đã hẹn, trợ lý Tiểu Trương của Liêm Đường sẽ toàn quyền phụ trách, hiện anh chàng đã chờ sẵn dưới lầu từ trước đó. Vừa trông thấy Tống Nhược Y và Liêm Tiếu, Tiểu Trương liền chủ động ra đón.

Rồi đích thân dẫn Tống Nhược Y đến bộ phận nhân sự thông báo, hoàn thành thủ tục nhậm chức.

Làm xong thủ tục, Tiểu Trương lấy những vật dụng bên nhân sự đã chuẩn bị, dẫn Tống Nhược Y tới nơi cô sẽ làm việc.

Chính là bộ phận nghiên cứu của Lâm Như Ngọc.

Lâm Như Ngọc đã ra cửa đợi sẵn, thấy Liêm Tiếu liền tươi cười chào hỏi.

"Liêm Tiếu à, sao dạo này không thấy em tới công ty chơi vậy?" Cô từng gặp Liêm Tiếu mấy lần, vì biết cô bé là em gái Liêm Đường nên thái độ thân thiết hơn hẳn, khác hoàn toàn vẻ sắc sảo với cấp dưới.

Liêm Tiếu le lưỡi nói: "Hoạt động đoàn đội hơi nhiều ạ, em cũng năm ba rồi mà."

Lâm Như Ngọc cười cười gật gù, chuyển ánh nhìn về Tống Nhược Y đứng yên lặng đằng sau.

Tiểu Trường giới thiệu: "Đây là Tống Nhược Y, tới công ty thực tập. Tôi có nhắc với cô về cô ấy rồi đấy."

Lâm Như Ngọc gật đầu đáp: "Tôi biết rồi. Anh đi làm việc đi. Tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy." Thái độ biểu hiện ôn hòa.

Tống Nhược Y vươn tay nhận hộp các-tông trong ngực Tiểu Trương, cám ơn anh ta.

"Cám ơn anh Trương."

Liêm Tiếu nói leo: "Chị Như Ngọc, chị họ em đang viết luận văn nên mới tới công ty thực tập, chị đừng giao cho chị ấy nhiều việc quá nha." Cô nàng vừa dứt lời, Tống Nhược Y đã tế nhị kéo tay em họ.

Rồi nói với Lâm Như Ngọc: ""Không cần phải ưu tiên vậy đâu, nên làm gì chị cứ nói. Làm phiền rồi."

Tống Nhược Y rất biết ăn nói. Lâm Như Ngọc nghe lời xuôi tai, cũng dịu giọng đáp: ""Vốn là thực tập sinh mới vào cũng phải có tháng đầu để quen với không khí trong công ty, cần nhân viên có kinh nghiệm dẫn dắt. Lời Liêm Tiếu nói không có gì không đúng cả."

Nghe vậy Tống Nhược Y mới thôi lấn cấn.

Lâm Như Ngọc dẫn Tống Nhược Y tới bàn làm việc của cô, vỗ tay mấy cái ra hiệu mọi người tạm ngừng rồi từ tốn giới thiệu Tống Nhược Y với các nhân viên. Mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh. Lâm Như Ngọc cười trêu mọi người chớ có nhân cơ hội câu giờ, đừng tưởng rằng mĩ nữ tới là có thể lười biếng.

Xong phần giới thiệu với nhân viên trong bộ phận, Lâm Như Ngọc nói với Tống Nhược Y: "Có gì không hiểu cứ hỏi Lý Hoàn. Cô ấy là nhân viên kì cựu của bộ phận nghiên cứu, kinh nghiệm nhiều, hẳn sẽ cung cấp được cho em kha khá tư liệu." Cũng bởi nghĩ đối phương là người nhà Liêm Đường nên Lâm Như Ngọc mới đích thân đánh tiếng giúp.

Cô không hề hay rằng Tống Nhược Y không phải em họ ruột của Liêm Đường.

"Cám ơn giám đốc Lâm."

""Được rồi, vậy chị đi làm việc. Em chào hỏi Lý Hoàn đi nhé, lát nữa cô ấy sẽ chỉ cụ thể công việc cho em.""

""Dạ.""

Lâm Như Ngọc vừa đi, Liêm Tiếu liền đặt thùng đồ của chị họ xuống, lôi tay chị đi: "Đi thôi, mình lên phòng làm việc của anh em.""

""Có ổn không, lỡ đang họp thì sao?""

""Em cũng thông minh lắm đó. Vừa nãy em hỏi Tiểu Trương rồi. Anh ấy đang ở phòng làm việc, chả có họp hành chi hết, cũng chẳng ma nào đang ở đó đâu. Chẳng lẽ chị tới đây rồi mà lại không tới chào hỏi một câu?"" Liêm Tiếu nhìn chị họ bằng một vẻ mặt không thể chấp nhận lời nghi ngờ của cô.

Câu trêu chọc của Liêm Tiếu khiến đôi má Tống Nhược Y chợt ửng, mãi mới thốt được một câu quở giận. Nhưng rồi sau một thoáng cân nhắc, cô nàng cũng áy náy nói với Lý Hoàn: "Chị Hoàn, em đi chào anh họ mấy câu rồi sẽ quay lại sau ạ."

Hẳn nhiên là Lý Hoàn sẽ dễ tính gật đầu tiễn hai vị thiên kim rời đi.

"Không sao, cứ đi đi." Ấn tượng của Lý Hoàn về cô "đồng nghiệp mới" ngoại hình xinh đẹp lễ phép mà lại khiêm nhường này rất tốt.

Không thể phủ nhận, thời buổi này xinh đẹp cũng là một lợi thế.

Thời điểm Tống Nhược Y và Liêm Tiếu lân la đi tới phòng làm việc, Trình Tân còn đương phủ phục trên bệ cửa sổ sau lưng Liêm Đường thả hồn nơi cảnh sắc phía ngoài. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, ánh nắng chiếu rọi thế gian. Cô lỏng người thư giãn, ngáp dài, cõi lòng chợt rộng mở, thanh thản hơn bao giờ hết.

Liêm Tiếu vừa gõ cửa xong đã hấp tấp kéo Tống Nhược Y vào ngay. Tống Nhược Y đi sau, tiện tay khép cửa lại.

"Anh, chị họ vừa mới hoàn thành thủ tục rồi."

"Chào anh họ ạ."

Liêm Đường gật đầu hỏi lại: "Đã quen chưa?" Rồi vươn tay ra hiệu hai người ngồi xuống ghế. Bên bàn thư kí đã cho người bưng cà phê và nước trái cây vào, đặt xuống trước mặt hai người.

Tống Nhược Y ngồi vào ghế, tươi cười đáp lời: "Mọi người đều thân thiện, cảm giác bầu không khí của công ty rất hòa hợp."

Liêm Đường gật đầu: "Vậy thì tốt."

Liêm Tiếu chen lời: "Anh, trưa nay không tính mời em và chị họ đi ăn một bữa hả?"

Tống Nhược Y mím môi cười, không nói.

Liêm Đường từ chối thẳng.

"Cuối năm khá bận, trưa nay anh phải ở lại làm việc. Nhà ăn của công ty mới đổi đầu bếp, mùi vị không tệ, các em có thể tới đó nếm thử." Đúng lúc ấy, Trình Tân nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, leo lên đùi Liêm Đường. Liêm Đường thuận tay bế cô lên, đặt lên mặt bàn.

Tống Nhược Y cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ cười hùa theo: "Vâng ạ. Anh nói vậy làm em cũng muốn thử quá."

Tâm trạng Liêm Tiếu đang không tệ, bị từ chối cũng không thấy khó chịu gì. Dù sao anh trai cũng bận thật mà, cô nàng lại đâu phải kiểu con gái vô lý ích kỉ. Nếu cô dám bất chấp đòi hỏi, vậy mẹ cô sẽ là người xử cô đầu tiên. Thế nên, chừng mực là vẫn phải có.

Nhưng vừa nhác bóng Trình Tân, nụ cười nơi khóe miệng vụt tan biến không dấu tích.

Bao không vui đều lộ rõ trên mặt.

Trông thấy Trình Tân, cô lại nhớ tới Vương Tuyết Mạn đáng ghét kia.

Nhất thời máu dồn lên não, chất vấn Liêm Đường: "Anh, còn mèo này có phải con Vương Tuyết Mạn từng tặng em không?"

Liêm Đường vuốt lông cho Trình Tân, đáp: "Ừ."

"Sao anh lại liên lạc với cô ta. Cô ta cũng được lắm, đến chút tôn trọng nhỏ nhoi với em cũng không thèm nữa."

"Chuyện giữa các em anh không hiểu lắm. Anh thấy con mèo này rất dễ thương. Em nói nuôi là nuôi, nói bỏ cũng bỏ được ngay, thật khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác đấy."

Liêm Tiếu chợt cứng họng không thốt được lời nào, chỉ biết sưng mặt lườm Trình Tân.

Cảm nhận được ánh mắt loang loáng bóng đao của cô nàng, Trình Tân vội nhào ngay vào vòng tay Liêm Đường.

Liêm Đường liếc sang Liêm Tiếu, Liêm Tiếu mới hầm hừ thu mắt.

"Con mèo này có mấy trăm tệ thôi, anh đừng tưởng lầm là giống tốt gì. Không phải anh mua lại từ tay con nhỏ đó đấy chứ?" Nếu là vậy, Liêm Tiếu sẽ càng ngứa mắt Vương Tuyết Mạn hơn nữa.

"Hôm nay em không có tiết à?" Liêm Đường thì chẳng hề có ý thảo luận vấn đề này.

Tống Nhược Y liếc qua Liêm Tiếu, vỗ nhẹ lên đầu gối cô nàng ra hiệu chớ nói, sau đó nhìn Liêm Đường, lên tiếng: "Vậy anh Liêm Đường làm việc tiếp đi. Em và Liêm Tiếu ra ngoài, tranh thủ đi dạo làm quen với công ty luôn."

Liêm Đường gật đầu, đưa mắt tiễn hai cô rời đi.

Tống Nhược Y là cô bé khôn khéo thông minh, Liêm Đường không hề ghét cô ấy. Ngược lại, anh còn hi vọng con bé Liêm Tiếu nóng tính kia có thể học được đôi phần trong cách đối nhân xử thế của cô.