Edit: Dương Lam
Trình Tân không nghĩ tới, trở ngại lớn nhất trên con đường thích ứng với cuộc sống làm mèo của cô, lại là đồ ăn Trung Hoa thơm ngon kia.
Trời ơi, ngay bây giờ, cô đã không chịu nổi những kích thích này rồi?
Vậy tương lai phải làm sao?
Cô biết hết đó, với tư cách một con mèo bình thường, cô không thể thoải mái ăn thức ăn của con người được!
Không!
Không thể!
Không được thưởng thức những ẩm thực Trung Hoa thơm ngon, chẳng bằng chết luôn cho rồi!
Nếu không, còn sống làm chi nữa!
Con người sống không phải để ăn ư?!
Chẳng lẽ đến cả quyền ăn uống này cũng bị cướp mất?!
Trong lúc Trình Tân càng nghĩ càng đau thương, thì cả cái thân mèo đã nằm ườn ra sàn nhà như con gấu trúc lười biếng, nhìn tang thương vô cùng.
Dù có nghe được tiếng bước chân lên lầu đi nữa, mí mắt cũng chẳng thèm chớp một cái.
Liêm Đường về phòng mình, đến khi bước ra, ngoài cái laptop thì còn cầm thêm một quyển sách, đóng cửa lại, chuẩn bị bước chân rời đi, đúng khoảnh khắc ấy, anh dừng bước, nhìn bé mèo nhỏ nằm trên mặt đất như đang chịu điều gì ấm ức lắm, thử quỳ một chân xuống tìm hiểu xem sao, rồi đưa tay về phía Trình Tân, nói: "Muốn xuống dưới đi một vòng không?" Khi nói vẫn không hề chủ động lại gần Trình Tân.
Giống như Trình Tân là một người bạn của anh vậy, nên anh mời rất thoải mái.
Trình Tân bò dậy, nghiêng đầu quan sát anh, trong lòng thầm khinh bỉ, cứ cho là ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhưng dầu gì cũng là một anh trai đẹp trai, lúc nào mặt cũng lạnh tanh thế kia thì có tốt không hả, nếu tôi đây chỉ là một con mèo nhỏ bình thường, nhất định sẽ bị anh dọa cho sợ hãi chạy mất! Hừ, may mà tôi đây có linh hồn của con người, nếu không kiểu gì ý tốt của anh cũng là uổng công, mau cám ơn tôi đi! Nếu không, bị một con mèo từ chối, thì mất mặt lắm đó!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Trình Tân cũng không lập tức bước tới, mà chỉ nâng một cái móng lên, nhích lên một bước thăm dò, anh chàng điển trai đối diện vẫn rất bình thản giơ tay chờ cô đến gần.
Mặc dù nét mặt bình tĩnh, nhưng từ đôi mắt kia, Trình Tân trông thấy ý bình đẳng.
Thật là kì lạ.
Cô cũng chỉ là một con mèo thôi mà.
Ngay khi Trình Tân vừa tiến gần, một tay Liêm Đường đã xách cô lên, Trình Tân run người, vội vàng sấp người xuống trên lòng bàn tay anh, cái bụng không lông áp sát vào lòng tay ấm áp khô ráo, Trình Tân thấy hơi ngượng, nhưng nhìn xuống từ trên cao thế này với tư cách một con mèo, cô vẫn không quen lắm, cô quắp chặt móng vuốt vào tay Liêm Đường, tương đối ỷ lại.
Liêm Đường thấy bé mèo nhỏ có vẻ rất ngoan, hình như còn hiểu được ý người, thì lộ ra vẻ mặt hài lòng, ôm cô, xuống lầu.
Lúc xuống phòng khách, Liêm Vĩnh An đã đi rồi.
Tống Nhã vừa tiễn Liêm Vĩnh An quay về, vừa khéo đụng mặt Liêm Đường mới xuống, Tống Nhã nở một nụ cười: "Ra vườn hoa đọc sách?"
Liêm Đường hờ hững gật đầu.
Tống Nhã thấy con mèo nhỏ trong ngực anh, ánh mắt hơi dừng lại, nhưng không nói gì, vẫn bước tiếp vào nhà.
Liêm Đường không đi cùng bà.
Một người vào nhà, một người khác đi tới cây đại thụ trong vườn hoa, nơi đó có đặt sẵn bàn ghế.
Mở laptop, bắt đầu giải quyết công việc.
Trình Tân đi tới đi lui trên bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát bốn phía.
Mặc dù buổi party sinh nhật hôm ấy đã được ôm đi khắp một vòng trong vườn, nhưng có một đống người sờ tới sờ lui, chưa kịp hồi thần đã bị ném lại vào lồng, nào có thể nhàn nhã như bây giờ?
Dạo loanh quanh đủ rồi, Trình Tân tò mò dợm bước về phía cái laptop, muốn nhìn thử xem người này đang làm gì, sau đó trông thấy một đống số liệu đã được mã hóa và đủ loại đồ thị so sánh, biết bao nhiêu hình vẽ, không hiểu gì hết...
Sao mà sâu xa huyền ảo.
Trình Tân nhìn hoa cả mắt, lùi về sau một bước, ngoan ngoãn nằm lại trên bàn, nheo mắt.
Nhân lúc nắng sớm còn chưa chuyển gắt, gió nhẹ hiu hiu, chẳng bằng chợp mắt một lát mới đúng điệu.
Trình Tân có thể cảm nhận được, ngay khi người nọ vừa thấy cô nhắm mắt rồi, dường như thanh âm gõ chữ có nhẹ bớt đôi phần.
Thật là một anh chàng đẹp trai lại tinh tế.
Trình Tân rất hài lòng.
Rất tốt, nhà họ Liêm này, vẫn có một cái bắp đùi có thể ôm được!
Không đến nỗi không thể lăn lộn ở đây.
Trình Tân hài lòng thoải mái nằm bò ra bàn, vừa nhắm mắt đã ngủ say.
Đêm qua cô ngủ không ngon, chắc do chưa thích ứng được với nơi ở mới.
Còn bây giờ gió nhẹ hiu hiu, có cả anh đẹp trai bầu bạn, không thể tốt hơn được.
Không biết qua bao lâu, càng lúc mặt trời càng leo cao, nhiệt độ cũng tăng dần, Trình Tân duỗi người, lật mình bò dậy, trong giây lát đứng lên kia, vẫn còn hơi mơ màng, lảo đảo xoay người, trông thấy anh đẹp trai ngồi dưới bóng cây đã không còn gõ laptop nữa, mà đang đọc sách.
Hình ảnh mới tuyệt làm sao, nàng Trình Tân đương mơ màng vừa được chiêm ngưỡng cảnh này, ngoẹo đầu ngắm thật lâu.
Liêm Đường bị cái dáng điệu ấy của cô thu hút, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn lại Trình Tân.
Trình Tân cười hì hì kêu với Liêm Đường: "Meo-o..." Anh đẹp trai ơi anh đẹp trai quá đi à.
Tất nhiên, anh đẹp trai nghe không hiểu.
Trình Tân mới tỉnh ngủ, lại còn là mèo con, vẻ mặt ngơ ngác mơ màng, kêu một tiếng như thế, thật không khác gì đang làm nũng, mong manh lạ thường.
Liêm Đường khép sách lại, đưa tay vuốt vuốt đầu Trình Tân, từ lúc mới ôm con mèo này lên, anh đã muốn làm thế rồi.
Rất mềm mại, y như anh đã nghĩ.
Lại vuốt đến lưng Trình Tân.
Cũng rất mềm, rất thoải mái.
Tiếp đó, ôm Trình Tân vào lòng, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Trình Tân được vuốt lông tới là khoan khoái, nhắm mắt tận hưởng được người mát xa.
Liêm Đường vuốt lông cũng thích thú lắm, cái cục nho nhỏ trong tay này, làm anh có cảm giác như chỉ mạnh tay một chút thôi là sẽ làm nó bị thương, vậy nên cố nhẹ nhàng hết sức có thể.
"Mày tên gì vậy?" Liêm Đường hỏi ra miệng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời, chỉ coi như một lời lẩm bẩm bình thường.
"Meo meo--" Trình Tân.
Nhưng hình như là từ khi làm mèo tới nay, cô vẫn chưa được đặt tên thì phải.
"Thấy cũng không có ai để ý chăm mày lắm, chẳng khác nào đứa trẻ đáng thương, gọi là Cacao hay Coco nhé?" Nói xong Liêm Đường cũng tự động cong môi, cảm thấy không hiểu nổi sao mình lại đi nói chuyện với một con mèo, đúng là ngốc thật.
Trình Tân nằm trong lòng anh, không nhúc nhích.
Tên gì mà bình thường thế.
Ít ra cũng phải gọi cái tên nào mới mẻ một chút đi chứ anh trai đẹp trai.
Liêm Đường thấy Trình Tân vẫn đang nhìn mình chăm chú, không khỏi hỏi tiếp: "Không nói lời nào, là ngầm chấp thuận hay không hài lòng?"
Nàng Trình Tân cuồng nhan sắc + cuồng giọng cảm thấy cảnh tượng trước mắt lúc này đúng là một bữa tiệc thịnh soạn, cô không tự chủ lật người lại, ngửa mặt nhìn lên Liêm Đường, chớp mắt đôi mắt to tròn rất moe, nghe anh nói chuyện, tuyệt quá, dễ chịu quá, anh đẹp trai cứ tiếp tục đi nào.
"Rõ chỉ là một cục bé xíu, gọi Tiểu Tiểu cũng hợp lắm đấy."
Nhưng anh đẹp trai à, có bé hơn nữa thì ngày nào đó cũng sẽ lớn lên thôi.
"Xem mày lười chưa kìa, hay gọi là Bé Lười nhé?" Liêm Đường tiếp tục nghiêm mặt lẩm bẩm.
Trình Tân cảm nhận vầng sáng nhan sắc chói lóa, vừa nghe lời ấy, liền yếu ớt kêu meo một tiếng, cũng có mấy phần ý vị đốt khói lửa truyền tin chư hầu chỉ mong nụ cười mỹ nhân, anh đẹp trai ơi, anh nói cái gì thì chính là cái đó có được không.
"Hay cứ gọi Tiểu Tiểu nhỉ, nghe bình thường, rất hay."
Trình Tân đáp lại trong lòng: "Được, anh nói cái gì chính là cái đó, nghe anh hết đó."
"Tiểu Tiểu?" Liêm Đường thử gọi tên mới của Trình Tân.
Trình Tân rất nể mặt đáp lại: "Meo-o--" ở đây.
"Ngoan... Đúng là con mèo hiểu ý người." Liêm Đường hài lòng xoa đầu Trình Tân, ôm cô đứng dậy, xách đồ lên, quay về.
Trời càng lúc càng nóng, đã không còn sự mát mẻ hồi sáng.
Chắc Tống Nhã ra ngoài gặp bạn, trong nhà bây giờ chỉ có Liêm Đường, người giúp việc và đầu bếp, cộng thêm một con mèo nho nhỏ.
Liêm Đường ôm Trình Tân lên lầu, sau đó thả cô xuống sàn nhà, đẩy cửa ra, chưa kịp đóng cửa, cô nàng đã tự chạy vào trong.
Anh đóng cửa, cất gọn máy tính và cuốn sách trong tay mình.
Sau đó trở ra phòng khách, rót một ly nước, Trình Tân cũng ra theo anh.
Thấy Liêm Đường uống nước, cô chạy đến bên cạnh bát nước của mình, thè lưỡi hút nước.
Phát ra tiếng "bì bõm bì bõm".
Liêm Đường uống nước xong, Trình Tân cũng dừng uống, tiếp tục bám gót Liêm Đường.
Mỗi lần Liêm Đường nhìn cô, Trình Tân sẽ ngẩng lên nhìn anh bằng vẻ mặt "Đại ca, sau này sẽ theo anh lăn lộn".
Liêm Đường cảm thấy chắc do mình suy nghĩ nhiều quá, con mèo sao bé tí ti mà trông có vẻ lắm suy tư thế nhỉ? Xoa xoa huyệt thái dương, cười lắc đầu một cái, về phòng.
Anh mới quay về từ nước ngoài, hôm nay nghỉ ngơi một chút, mai lại đến công ty, không nghĩ tới trong nhà lại có một vật nhỏ thế này, thông minh đáng yêu, mới tiếp xúc một lát, đã thấy nó hiểu ý người đến khó tin, thoảng như có thể hiểu anh đang nói gì vậy, cảm giác rất thú vị, có điều, hình như con mèo này không được người trong nhà yêu quý lắm, chắc là quà sinh nhật Liêm Tiếu nhận được.
Trình Tân đi theo Liêm Đường vào phòng anh, mò tới trước cánh cửa sổ lớn sát đất, nhìn từ chỗ này, thật ra thì không trông rõ lầu dưới, vì bên ngoài vẫn còn sân thượng, cạnh cửa sổ sát đất có một cái ghế mát xa, nhìn rất cao cấp, Trình Tân thì mới được trải ngiệm cái loại ghế mát xa bình dân hơn rất nhiều trong siêu thị thôi.
Trình Tân hứng thú tràn trề đặt chân lên bàn đạp, định leo lên, nhưng do móng vuốt nhỏ chẳng tí hơi sức, không dùng lực được, làm gì cũng không thể leo lên, Liêm Đường nhìn thấy, bước lại thuận tay xách Trình Tân lên, đặt xuống trên ghế, sau đó tự đi lo chuyện của mình.
Còn Trình Tân thì đang bắt đầu cảm khái.
Ai, bây giờ có cơ hội trải nghiệm cảm giác ngồi ghế mát xa cao cấp, nhưng lại không thể trải nghiệm bằng thân thể con người, chợt thấy lồng ngực như nghẹn lại, may là Trình Tân khá lạc quan, rất biết tự an ủi mình, tìm một vị trí thoải mái, làm một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng duỗi dài bốn chân, nằm ngửa ra ghế.
Tư thế này... Lộ bụng rồi, hình như hơi mất hình tượng...
Nhưng dù sao anh đẹp trai cũng đang bận việc, không trông thấy cô, thôi cô cứ yên tâm coi như mình vẫn là con người, bình thản nằm yên cảm nhận sự phục vụ của ghế mát xa cao cấp đi! Cứ coi mình là người là được!
Trên cái ghế mát xa to lớn có một con mèo trắng nho nhỏ.
Đáng yêu.
Trình Tân nằm một lát, lại thiếp đi mất.
Sau đó lật người, nằm sấp trên ghế, ngủ say sưa, hơi hơi hé miệng.
Liêm Đường quay lại nhìn thử, phát hiện bé con đáng yêu mới quen đã ngủ rồi, chỉ đành lắc đầu một cái, đúng là bé thần ngủ, chỗ nào lúc nào cũng có thể ngủ được.