Mèo Hoang

Chương 9: Giả ngây giả dại

Vũ trụ như một tấm

màn đen trải dài vô tận, nhấn chìm mọi vật trong u tối. Pháo đài không

gian hiệu “Chiến Hoàng” như một gã khổng lồ bằng thép cường tráng màu

xám tro, lững lờ trôi nổi ngoài tầng khí quyển cách tinh cầu Hy Vọng ba

trăm nghìn cây số.

Lý Tích Trung là một người đàn ông tuổi trạc

ba mươi, đã phục dịch trên Chiến Hoàng được hơn năm năm, cấp bậc Trung

úy. Thoạt nhìn, trông anh ta cũng chỉ giống như những quân nhân Liên

minh bình thường - khôi ngô, cao lớn, trầm mặc và đáng tin cậy. Mà anh

ta đích xác là một người thật thà, trung hậu. Bởi vậy, tuy tính cách

không hợp với Hạm trưởng nhưng lại được Hạm trưởng rất tín nhiệm và

trọng dụng. Vì thế, lúc này đây, anh ta đại diện Hạm trưởng, đứng trên

boong thuyền, đón tiếp vị khách từ xa mới đến.

Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, khoác trên người chiếc váy dài màu xanh lá mạ, nước da trắng hồng, dung nhan thanh tú, ánh mắt trong veo làm người ta có

cảm giác chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến cô tan chảy thành

nước. Sự xuất hiện của cô đã thu hút ánh mắt của vô số những người đàn

ông ở đây, có người dám nhìn một cách trực diện, có người lại chỉ len

lén liếc mắt ngắm nhìn.

Lý Tích Trung nhanh chóng bước tới nghênh tiếp, đón lấy va li hành lý từ trong tay cô. “Hoan nghênh cô, Tô tiểu

thư! Tôi là Trung úy Lý Tích Trung.”

Cô gái nhỏ luôn miệng nói

cảm ơn, dáng vẻ rụt rè, thẹn thùng mỉm cười. Lý Tích Trung thầm nghĩ mà

không sao tưởng tượng nổi. Một cô gái yếu đuối như cô sao lại được điều

đến pháo đài vũ trụ lớn mạnh nhất Liên minh để tòng quân? E là Hạm

trưởng sẽ không đồng ý.

Dọc theo lối hành lang bằng kim loại màu

xám bạc dẫn tới khoang thuyền nơi Hạm trưởng cư ngụ, Lý Tích Trung để ý

thấy cô gái này tuy không nói một lời nhưng ánh mắt vẫn luôn tò mò quan

sát mọi thứ xung quanh một cách tỉ mỉ. Lúc cô nhìn thấy những chiếc máy

bay chiến đấu đỗ ở một góc đường bay thì không khỏi ngẩn ra.

Tích Trung liền giải thích: “Có phải cô thấy ở đây ít người quá đúng

không? Thời kỳ hòa bình nên một nửa số phi công và nhân viên hàng không

đều đã trở về mặt đất rồi.”

“Nếu như Trùng tộc bỗng phát động chiến tranh thì biết làm thế nào?” Cô hỏi.

Lý Tích Trung cười thầm, một thiếu nữ non nớt như cô thì quan tâm tới chiến tranh cũng có để làm gì cơ chứ?

“Trùng tộc ư?” Anh ta cười thật thà. “Người đẹp không nên nói đùa! Chiến tranh sẽ không xảy ra đâu!”

Cô gái liền gật đầu.

Trên đường đi, bỗng có một nhóm phi công bá vai nhau đi tới trước mặt họ.

Thấy Tô Di, bọn họ dường như đều cảm thấy rất bất ngờ, một người trong

số đó liếc mắt nhìn Lý Tích Trung. “Trung úy, bạn gái của anh đấy à?”

Lý Tích Trung nhấc chân, đá người ấy một cái. “Đừng có nói bậy, cô ấy là người của Hạm trưởng đó!”

Đám phi công ngẩn người. “Hạm trưởng? Anh ta không phải là không gần nữ sắc à? A, anh nói cô gái này là…? Không thể nào! Thượng tá thay đổi khẩu vị lúc nào vậy?”

Cô gái đứng bên cạnh Lý Tích Trung vẫn giữ nguyên

nụ cười trên môi, tựa hồ không quan tâm tới chủ đề mà bọn họ đang nói,

cũng không vì những lời mập mờ của người đàn ông kia mà giật mình hoảng

sợ.

Lý Tích Trung cười cười rồi kéo Tô Di đi nhanh hơn. Khi anh

ta đưa Tô Di đến trước mặt Hạm trưởng, không cảm thấy ngạc nhiên chút

nào khi trông thấy Hạm trưởng đang nhàn nhã, thong dong là thế, vừa thấy cô, sắc mặt bỗng chốc tối sầm. Lý Tích Trung vờ như không thấy, cung

kính nói với người kia: “Thưa ngài, người mới đã đến rồi!” Nói xong, anh ta liền xoay người, rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Cô gái này sẽ phải

đối mặt với những tình huống khó khăn nào trước mắt không phải là điều

anh ta cần bận tâm.

Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào khoang

thuyền của Hạm trưởng, Tô Di đã lập tức quan sát xung quanh một vòng.

Đây là một gian phòng bằng thép màu xám tro, trần rất thấp, bất giác

khiến người ta cảm thấy bí bách vô cùng. Nhưng không gian chật hẹp, bí

bách đó so ra thì vẫn kém xa vẻ mặt bức người của gã đàn ông đang ngồi

trên sofa da màu đen trải thảm nhung đỏ thẫm kia.

Trước khi đến

đây, trợ lý Mộ đã nói cho cô biết địa điểm tập huấn là do Thượng tá Liên Đạc tiếng tăm lẫy lừng khắp Liên minh quản lý. Điều này khiến Tô Di vừa mừng vừa lo. Nghe nói, Liên Đạc từng là lính đánh thuê, vô cùng dũng

mãnh và thiện chiến. Vì cha mẹ tuổi cao sức yếu nên anh ta mới rút khỏi

lực lượng Lính đánh thuê, ở lại tinh cầu Hy Vọng, gia nhập vào không

quân. Nhưng người đàn ông trước mắt này vẫn có điểm gì đó ngoài sức

tưởng tượng của cô. Trong bộ quân phục màu xanh thẫm phẳng phiu, nhìn

Thượng tá Liên Đạc danh tiếng lẫy lừng này nhiều lắm cũng chưa quá ba

mươi lăm tuổi, mặt vuông, da thô, râu ria xồm xoàm, ngũ quan sáng sủa,

đôi mắt vừa to vừa sáng. Khi anh ta vừa nhìn thấy Tô Di, rõ ràng có vẻ

rất tức giận. Sau hai phút nhìn cô chằm chằm, anh ta bỗng nhiên nhấc

điện thoại trên bàn lên.

“Mộ Tây Đình!” Anh ta phẫn nộ quát. “Cậu nói sẽ đưa đến cho tôi một hạt giống không quân xuất sắc hay một đứa

con gái yếu đuối vậy? Cậu bị bệnh rồi hả? Lập tức đưa cô ta trở lại

ngay! Hạm đội của tôi không thu nhận phụ nữ!”

“Cậu đừng cho rằng

tôi nợ cậu một ân huệ mà ép được tôi… Không, không, không! Tôi cứ tưởng

là đàn ông nên mới đồng ý… Cái gì? Tôi huấn luyện hả?”

“Được,

được, được! Tôi đây đã nói là sẽ giữ lời, sẽ không nương tay với cô ta

đâu! Đến lúc cô ta khóc lóc quay lại tìm cậu, cậu cũng đừng trách tôi

đây bội tín đấy!”

Anh ta ném điện thoại “cạch” một tiếng xuống

mặt bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, cúi đầu trầm tư hai giây, bỗng nhiên

ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Di chằm chằm. Rốt cuộc Tô Di cũng

hiểu thấu ý nghĩa câu nói “Thượng tá thay đổi khẩu vị rồi” của gã phi

công ban nãy. Điều đó có nghĩa, Liên Đạc này vốn vẫn luôn coi khinh nữ

giới. Cô thực sự không biết Mộ Tây Đình làm việc thế nào mà lại để cô

tiếp xúc với một người đàn ông khó tính đến vậy.

Hai người trừng mắt nhìn nhau.

Thấy ánh mắt của anh ta dần nheo lại, cơ hồ lại sắp nổi trận lôi đình, Tô Di không cho anh ta có cơ hội tức giận, liền thẳng tay quẳng va li hành lý của mình xuống đất, miệng quát: “Cái tên Mộ Tây Đình khốn kiếp này!”

Nghe thấy câu này, có vẻ như Liên Đạc hơi kinh ngạc, anh ta ngước mắt nhìn cô chăm chú.

Tô Di tức giận, ấm ức nói: “Trước khi bị cậu ta tống tới đây, tôi không hề biết trên chiến hạm này không có nữ phi công! Toàn bộ đều là đàn ông!

Cái tên chết tiệt này!”

Ánh mắt thâm sâu của Liên Đạc nhìn cô từ đầu xuống chân, không nói một lời.

Tô Di không chút sợ hãi, nhìn lại anh ta, giọng nói hết sức bình tĩnh:

“Thưa ngài Thượng tá, tôi cũng không ngờ mình tới đây lại làm khó cho

ngài đến vậy, thế nhưng tôi…”

“Không cần nói nữa!” Liên Đạc ngắt

lời, nhìn cô với ánh mắt khinh miệt. “Tôi đã đáp ứng yêu cầu của Mộ Tây

Đình, để cô ở lại đây một năm, làm hậu cần mặt đất, tạp vụ, thậm chí là

ăn không ngồi rồi! Tùy cô! Thế nhưng, cô đừng có nghĩ tới chuyện có thể

vào được đội phi hành. Chúng tôi ở đây là không quân, không thu nhận kẻ

vô dụng.”

Tô Di trầm tư trong giây lát, giọng nói hết sức kiên

định: “Xin ngài hãy cho tôi cơ hội để chứng minh mình không phải người

vô dụng.”

“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô rồi, chỉ bằng việc bay qua được trận địa thiên thạch thôi ư?” Liên Đạc lạnh lùng nói. “Phi công

tay nghề kém nhất của chúng tôi nhắm mắt cũng có thể bay qua đó ba

vòng!”

“Thượng tá, tôi còn chưa có cơ hội tập huấn chính thức! Ngài không thể vì tôi là phụ nữ mà không nhận tôi được!”

“Được! Tôi cho cô cơ hội!” Liên Đạc bỗng đứng lên, cơ thể cao lớn trong nháy

mắt đã tiến tới gần chỗ cô. Cô không còn đường để lùi, chỉ có thể mở

trừng mắt nhìn bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt lấy vòng eo mình. Tay

anh ta lướt dọc theo eo cô, mập mờ, chậm rãi trượt xuống. Gương mặt anh

tuấn mà dữ tợn trong nháy mắt đã kề sát, như một con sói hoang ngửi khắp mặt cô.

“Cô có hai phương pháp để chứng minh mình không phải là

đồ vô dụng: một là đánh thắng được bất kỳ người nào thuộc cấp dưới của

tôi, hai là… cởi hết quần áo và nằm lên giường tôi. Làm được một trong

hai việc, tôi sẽ để cô gia nhập đội phi hành. Cô lựa chọn cách nào?”

Hai tay Tô Di buông thõng, nắm chặt thành nắm đấm, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Được, tôi sẽ chứng minh!”

Bảy giờ tối hôm đó, trên pháo đài vũ trụ Chiến Hoàng, tại khoang huấn luyện phi công diễn ra một trận so tài kịch liệt. Trong nháy mắt, tin tức về

một cô gái mong muốn gia nhập đội phi hành khiêu chiến với một người đàn ông đã được lan truyền khắp chiến hạm. Đây đúng là một tin sốt dẻo và

gây nhiều hứng thú đối với đời sống không quân vốn tẻ nhạt. Chưa đến bảy giờ nhưng phi công, kỹ sư, nhân viên hậu cần mặt đất đã kéo nhau đến,

chen chúc chờ xem cuộc tranh tài sắp diễn ra.

Lúc Tô Di xuất hiện trên sàn đấu với thân hình gầy nhỏ, kiều diễm cùng vẻ mặt căng thẳng,

đám đàn ông đồng thanh “ồ” lên, như muốn nổ tung cả chiến hạm. Lý Tích

Trung cũng đứng trong đám người đó. Anh ta không hề cảm thấy ngạc nhiên

với việc Hạm trưởng sẽ làm khó Tô Di, chỉ là Tô Di lại lựa chọn cách này để thách thức tính nhẫn nại của Hạm trưởng, quả khiến cho anh ta phải

giật mình. Lẽ nào cô ta thật ra là một cao thủ?

Trong đám người đứng đây, không phải chỉ có một mình Lý Tích Trung có suy nghĩ đó.

Tô Di đứng giữa sàn đấu, xung quanh là năm mươi binh lính trong bộ quân

phục màu xanh đậm, cô nhìn quanh bốn phía, trông ai nấy đều cao lớn và

cường tráng. Bọn họ cười cợt như đang xem một vở kịch vui, mọi ánh mắt

đều đổ dồn về phía cô, tựa muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Tô Di

cũng mặc đồng phục quân dụng giống họ, đó là bộ đồng phục của một gã đàn ông thấp bé nhất ở đây, nhưng mặc lên người cô thì không khác gì một

chiếc áo khoác ngoài. Cô thật không nghĩ đến ngay ngày đầu tiên đặt chân đến đây, cô lại gây náo loạn như vậy. Nhưng cô không còn sự lựa chọn

nào khác. Cô không muốn anh ta coi mình là kẻ vô dụng, càng không muốn

Thương Chủy nghĩ rằng cô không còn giá trị lợi dụng nữa. Cô chỉ có thể

tự an ủi mình, cô dám đứng ở nơi này thì có thể sẽ gây được một chút ấn

tượng với Liên Đạc chăng?

Đối diện cô là một người đàn ông còn

rất trẻ, thoạt nhìn anh ta chưa quá hai mươi tuổi, nét mặt trẻ con, ngũ

quan tinh tế, vóc dáng lại không hề thua kém những người khác, vô cùng

phóng khoáng, cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta chậm rãi bẻ các đốt

ngón tay kêu răng rắc, nụ cười rất cởi mở và đáng yêu. “Hôm trước, Hạm

trưởng vừa mới khen kỹ thuật phi hành của tôi rất tốt, còn nói sẽ thưởng cho tôi, quả nhiên, hôm nay phần thưởng đã đến nơi rồi…”

Đám đàn ông đứng ngoài nghe vậy thì bật cười ha hả. Tô Di không lên tiếng cũng

không cười. Lúc này, cô thực sự cảm thấy vô cùng căng thẳng, không thể

cười nổi.

Anh ta lịch thiệp cúi chào cô. “Tiểu thư, tôi tên Lăng

Tranh, hai mươi sáu tuổi, tôi rất lấy làm vinh hạnh mời cô uống một ly

cà phê khi chúng ta xong việc ngày hôm nay.”

Những người đàn ông xung quanh lập tức cười cợt, trách cứ anh ta.

“Đừng để ý tới tên lưu manh này!” Có người hét lên với Tô Di. “Tiểu thư, đồng ý làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ giúp cô đánh bại anh ta.”

Ngay lúc

đám đàn ông vẫn còn đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, Tô Di liền trịnh trọng giơ nắm đấm lên trước mặt Lăng Tranh, tạo thành tư thế phòng vệ

không mấy thành thạo.

Ba phút sau.

Vành mắt Tô Di ngấn lệ, một giọt nóng hổi rơi xuống nền đất, cô gắng sức nuốt ngược những giọt

nước mắt còn lại vào trong. Thế nhưng, những vết thương trên người thực

sự quá đau nhức, đau đến nỗi cô muốn hét lên thật to, thật muốn ném cả

Liên Đạc, cả Thương Chủy kia ra ngoài vũ trụ. Ngay cả Lăng Tranh lúc này đang vững vàng đè chặt người cô cũng không muốn tiếp tục trận đấu nữa.

Anh ta nói nhỏ vào tai cô: “Nhận thua đi… Nếu cô chịu thua, trận đấu sẽ lập tức kết thúc!”

Cô quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi đau đớn đến chết lặng. Cô chật vật ngẩng

đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào mặt đám đàn ông trẻ tuổi vây xung

quanh. Trên mặt bọn họ từ lâu đã chẳng còn nét cười cợt mà thay vào đó

là vẻ không đành lòng. Có người thậm chí còn hô to: “Lăng Tranh, như thế đủ rồi đấy, cậu có phải đàn ông không hả?”

Tô Di cụp mắt xuống.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây rõ ràng là mệnh lệnh Hạm trưởng đã giao

cho Lăng Tranh, muốn để cô tơi tả chịu thua mà trở về. Nhưng cô sẽ không chịu thua. Cô muốn chiến thắng bằng một phương thức khác.

“Không! Tôi sẽ không chịu thua!” Cô gắng sức hét lớn một tiếng. Bởi cô đột ngột hét lên nên tiếng ồn ào, huyên náo xung quanh bỗng nhiên im bặt. Đám

đàn ông nhất loạt nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Lăng Tranh cũng đờ

người ra, nhìn cô chằm chằm, không thốt nổi một lời.

“Anh buông tôi ra!” Cô nhẹ nhàng nói. “Buông tôi ra, dù sao thì tôi cũng không đánh lại anh.”

“Buông cô ấy ra!” Một người đàn ông nào đó cất tiếng quát. Lăng Tranh là một kẻ sĩ, anh ta liền nghe theo, buông Tô Di ra.

Cô chật vật muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, dường như hết sức đau

đớn, lại một lần nữa ngồi bệt xuống đất. Hai tay cô chống xuống đất, từ

từ quét mắt nhìn xung quanh. Nước mắt cô chảy xuống như thác lũ, lẳng

lặng khóc không thành tiếng. Những người lính này đi theo Liên Đạc đã

lâu, đa số đều có tác phong nam tử hán đại trượng phu. Mà giây phút này, cô gái gầy yếu bị một người trong số họ đánh cho đến nỗi mặt mũi bầm

dập lại có thể nhìn họ bằng ánh mắt kiên cường đến vậy, không khỏi khiến trong lòng họ chấn động một phen. Ngay cả Lý Tích Trung nãy giờ vẫn

đứng im lặng trong đám người cũng cảm thấy Lăng Tranh hạ thủ có phần hơi quá nặng tay. Nhưng những lời nói của cô gái này lại càng khiến tâm

trạng của bọn họ thêm sầu não.

“Tôi chỉ muốn gia nhập không quân, làm một phi công…” Giọng nói của cô rất nhỏ, bỗng khiến người nghe cảm

thấy đau lòng, thương xót. “Tôi sinh ra ở Lam Qua, nơi nghèo khổ nhất

thành phố Hy Vọng. Lúc lên năm, cha mẹ bị xe của người giàu đụng chết,

hung thủ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn tôi trở thành đứa trẻ

mồ côi. Các người có biết Lam Qua là một nơi như thế nào không? Các

người có hiểu một đứa con gái nghèo khổ phải làm gì để có thể tiếp tục

sống sót không?”

Trong đám binh sĩ có một số người cũng có xuất thân nghèo khó đến từ khu Lam Qua, nghe cô nói vậy, sắc mặt không khỏi xấu đi.

“Nếu như không phải tôi may mắn gặp được người tốt, để tôi làm giúp việc tại phủ Thị trưởng thì có lẽ bây giờ tôi vẫn đang nằm trên một cái giường

bẩn thỉu nào đó ở khu Lam Qua. Tại sao tôi phải đến nơi này, các người

không cảm thấy có gì kỳ lạ sao? Là do tôi đã dùng cái mạng này đỡ thay

cho Thị trưởng hai viên đạn, trong đó có một viên gần ngay ngực, thiếu

chút nữa đã chết. Thị trưởng hỏi tôi muốn được báo đáp cái gì. Tôi nói

tôi không cần vàng bạc, không cần sự che chở của Thị trưởng, tôi chỉ

muốn trở thành một phi công!” Cô lặng lẽ nói.

Trong đám binh sĩ,

có nhiều người đã từng nghe qua câu chuyện về cuộc đọ súng tại phủ Thị

trưởng tối hôm đó, không ngờ cô gái dũng cảm liều mình đỡ đạn cho Thị

trưởng kia lại chính là người ở trước mặt này. Bất kể Lăng Tranh hay là

Lý Tích Trung, tất thảy đều trầm mặc. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ rằng,

cô gái này lại có quá khứ u ám và từng trải qua mạo hiểm như vậy.

Tô Di chậm rãi gục đầu xuống. “Bay lên vũ trụ… là có thể rời xa bóng tối

dưới mặt đất, là có thể quên đi tất thảy mọi sự sỉ nhục. Đối với các

người, chỉ vì tôi là con gái mà không cho tôi gia nhập Không quân. Nhưng đối với tôi, các người đang bóp chết ước mơ và hy vọng của tôi. Các

người đều hùng mạnh như vậy, tại sao lại không cho tôi một cơ hội? Ước

mơ của tôi đâu có gì nhiều!”

Tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt xúc

động của những người xung quanh, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Tranh.

“Nào! Chúng ta tiếp tục. Muốn tôi chịu thua, trừ phi tôi chết! Cơ hội

này, vốn chính là tôi đổi lấy bằng cả tính mạng. Anh giết tôi đi!”

Lăng Tranh sớm đã nhìn thấy vết sẹo do đầu đạn gây ra nơi bả vai cô, anh ta

cười lạnh một tiếng rồi nhìn cô chằm chằm. Tô Di ngẩng đầu nhìn thẳng

vào mắt anh ta, không mảy may để lộ sự hoảng loạn dấy lên trong lòng.

Một lát sau, cô nghe thấy anh ta lẳng lặng nói: “Tôi chịu thua. Haizz,

lần đầu tiên tôi cảm thấy mệnh lệnh của Hạm trưởng thật khốn kiếp!”