Mèo Hoang

Chương 33: Nỗi đau xót của Nguyệt Mặc

Tô Di đứng thẳng, dựa lưng vào vách khoang, vẻ mặt hết sức căng thẳng.

Lúc nãy, nàng công chúa hiện tại đã tuyên bố với tất cả mọi người rằng,

công chúa thật đã chết, cô ta hiện giờ là thần linh của mặt đất. Mấy

nghìn người dân hoảng sợ, chỉ biết đứng lặng, không thốt nổi một lời. Có lẽ Huyết Ưng của công chúa và những chiếc Báo Săn lúc trước họ gặp có

hình dáng tương tự, mà lúc trước Báo Săn lại bị coi là “yêu quái”, cho

nên sau khi công chúa nhanh chóng biến hóa ra đội ngũ Huyết Ưng kia, dân chúng cũng không vì chiến thắng mà cảm thấy vui mừng kích động, trái

lại, họ có cảm giác vô cùng sợ hãi.

Đúng lúc này, đám cao thủ đại nội của công chúa nhanh chóng bước ra. Trong quá trình không kích vừa

rồi, bọn họ không có thương tích gì đáng kể, liền khua tay, xua đám động tản ra, ai về nhà người nấy, còn dõng dạc tuyên bố: “Thần thú mà công

chúa triệu hồi sẽ tiêu diệt sạch lũ yêu quái trên trời kia.”

Sau

đó, đám cao thủ đại nội nhanh chóng bước tới phía ngoài chiếc Báo Săn.

Cánh cửa Báo Săn bị một lực mạnh từ bên ngoài tác động, ép phải mở ra.

Trong trận chiến vừa rồi, đám người đó thương vong mất ba mạng, ai nấy

đều rất mực hung dữ, lôi kéo Tô Di, khống chế tại chỗ. Họ còn cướp súng

của cô, tịch thu toàn bộ vũ khí. Sau đó, công chúa cũng lại gần.

Tô Di cảnh giác nhìn chằm chằm công chúa đang chậm rãi bước vào khoang

thuyền, nhưng cô ta chỉ mỉm cười, liếc mắt nhìn cô một cái rồi trực tiếp đi thẳng tới bảng điều khiển chính của Báo Săn, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Những ngón tay trắng nõn ngọc ngà nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn điều khiển, thần thái rất mực ôn hòa, động tác cũng vô cùng thuần thục, tựa hồ đang vuốt ve gã tình nhân của chính mình.

“Sự thật là sao?” Tô Di trầm giọng nói.

Công chúa chậm rãi quay đầu, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nói: “Tô Di, nơi

này chính là Trái Đất, là Trung Hoa cổ đại, cũng chính là quê hương của

cô - nơi tốt đẹp nhất vũ trụ này. Chẳng phải cô đang dốc toàn lực để bảo vệ nó hay sao?”

Tô Di ngừng lại một chút rồi dò hỏi: “Cô là ai?”

Công chúa nhìn cô chằm chằm, đôi mắt trong veo như đong đầy ánh trăng sáng

ngần: “Ta đã nói, ta chính là thần linh của thế giới này. Là sóng xung

kích từ lựu đạn của cô đã phá hủy thân thể ta, thức tỉnh ý thức của ta.”

“Ồ!” Tô Di không hề vì lời nói quái quỷ của cô ta mà buông tha. “Như lai,

Quan Thế m, Chúa Jesus hay Đấng cứu thế? Rốt cuộc cô là vị thần nào?”

Công chúa im lặng trong giây lát rồi nói: “Đại khái ta cũng giống như Nữ Oa của các người vậy?”

Nữ Oa? Nữ Oa vá trời? Nữ Oa tạo người?

“Thế còn những chiếc phi cơ chiến đấu này là sao?” Tô Di hỏi.

Công chúa hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc qua chiếc Huyết Ưng đậu ngay

ngắn bên ngoài Báo Săn, kiêu ngạo nói: “Tô Di, lẽ nào cô thật lòng cho

rằng, cái gọi là cổ đại thực sự là cổ đại ư? Văn minh nhân loại đã trải

qua vô vàn kỷ nguyên, sự tồn tại của Đại Đường, sự tồn tại của cô, chẳng qua chỉ là một lát cắt. Thế nên, tất thảy mọi việc đều có khả năng xảy

ra. Tô Di, ta rất thích cô. Cô ở lại bên ta, ta sẽ cho cô tất cả những

thứ tốt nhất - bất tử, năng lượng, của cải, mỹ nam… Chỉ cần là thứ cô

muốn, ta nhất định sẽ đáp ứng cho cô.”

Tô Di trầm mặc, không nói. Nếu đúng như những gì trong lịch sử Tô Di nhớ thì nơi này nhất định

không phải là Trái đất. Có lẽ, đây là một nền văn minh nhân loại khác

chăng? Nhưng tại sao những gì tồn tại ở nơi này lại giống với Trung hoa

cổ đại đến vậy?

Bất kể câu trả lời là thế nào, đầu tiên cô phải

bảo vệ bản thân mình trước đã. Tô Di tỏ ra hết sức trầm tĩnh, nói: “Tôi

tin cô là thần linh. Nếu không, tất cả những việc diễn ra trước mắt này

đều không sao có thể lý giải được.”

Công chúa nghe vậy thì mỉm

cười rồi bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt cô. Cô ta rõ ràng đứng

còn thấp hơn Tô Di vài phân, thế mà vẫn ngang nhiên đưa tay nâng cằm Tô

Di lên, động tác vô cùng tự nhiên, phóng khoáng.

“Ta tiếp nhận sự thuần phục của cô, cô bé! Cô luôn làm rất tốt!” Cô ta từ từ áp sát mặt

mình vào mặt cô, cho đến khi cô và cô ta cách nhau chưa đầy mười

centimet. Ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ tán thưởng pha lẫn chút thở

than, cứ như thế, ngay giây phút kế tiếp, hai người họ sẽ hôn nhau. Vậy

mà cô ta chợt thả Tô Di ra, buông tiếng thở dài rồi lắc đầu nói: “Đáng

tiếc, bây giờ ta lại mang thân thể phụ nữ, nhưng vẫn còn rất nhiều thời

gian. Lúc này…” Cô ta tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười. “Đành giao thân thể của cô cho Nguyệt Mặc vậy!”

“Tại sao?”

“Vì ta

muốn nhìn thấy các người giao - hợp.” Tay cô ta nhẹ lướt qua gò má Tô Di rồi trượt dần xuống, động tác cơ hồ tràn ngập dục tình, nhưng vẻ mặt

lại hết sức chân thành, thẳng thắn. “Cô hoàn mỹ, chân thực là thế, cơ

thể lại như vậy, chính là khát vọng mà ta dành trọn cả đời để theo

đuổi.”

Tô Di hờ hững đáp lời: “Chẳng mấy chốc quân địch sẽ tới đây, đợi khi nào đánh đuổi được bọn chúng rồi…”

“Đừng lo!” Vẻ mặt công chúa có phần khinh miệt. “Chẳng phải bọn chúng đã bị

Huyết Ưng của ta đánh cho sợ chết khiếp rồi sao? Bọn chúng kéo đến đông

tới đâu ta cũng không sợ. Không kẻ nào có thể chiến thắng được Huyết Ưng của ta, luôn là như vậy!”

“…Được!” Tô Di cũng nở nụ cười nhàn

nhạt, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng. Lúc này chính là giai đoạn then chốt quyết định thắng bại, nếu công chúa có một chút tư duy quân

sự thì nên lập tức tập hợp các cao thủ võ lâm, chuẩn bị sẵn sàng tuyến

phòng ngự dưới mặt đất, đồng thời sơ tán bách tính mới phải. Nhưng cô ta lại chỉ một mực chú ý tới việc muốn chiếm hữu thân thể của Tô Di. Mặc

dù cô ta sở hữu đến ba mươi chiếc Huyết Ưng hùng mạnh, nhưng căn bản

không có chút tư duy quân sự nào. Cô ta vốn không phải là con người,

chẳng biết rốt cuộc cô ta thuộc giống loài gì? Mà nơi này cũng không

phải Trái đất. Như vậy, Nguyệt Mặc và những người kia đều là bị cô ta

bắt cóc từ địa cầu tới để làm “thú cưng” ư?

“Ta đi kiển tra Huyết Ưng, sẽ trở lại ngay thôi!” Công chúa đứng lên, đi tới cửa khoang thì

dừng lại, mỉm cười nói: “Hy vọng lúc đó, các ngươi vẫn chưa kết thúc!”

Một lát sau, một bóng người cao lớn, đi ngược hướng ánh sáng, bước vào

trong Báo Săn. Cửa khoang chậm rãi đóng lại, chặn mọi đường nhìn ra phía bên ngoài. Nguyệt Mặc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tô Di. “Tô cô nương,

công chúa không làm gì cô đấy chứ?”

Tô Di lắc đầu.

Nguyệt

Mặc ngừng lại một chút rồi nói: “Công chúa rốt cuộc là yêu quái phương

nào? Cô kiến thức sâu rộng, chắc hẳn phải biết lý do khiến tính tình của nàng ta lại đột ngột thay đổi, còn một mình sở hữu những chiếc máy bay

kia nữa?”

“Tôi không biết!” Tô Di đáp. “Tôi chỉ biết cô ta chắc chắn không phải con người.”

Vẻ mặt Nguyệt Mặc hết sức căng thẳng, trong đôi mắt hiện lên một tia cay

đắng: “Đây là ý trời muốn tiêu diệt Đại Đường chúng ta hay sao?”

“Anh có thể giúp tôi thoát thân được không?” Tô Di hỏi.

Nguyệt Mặc móc một cây súng lục từ trong tay áo của mình ra, đưa cho cô. Khi

những ngón tay thô to lướt qua lòng bàn tay mềm mịn của cô, anh ta đột

nhiên cảm thấy như mình vừa chạm phải lửa, lập tức rút về. Trong miệng

không thể khống chế, khẽ phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

“Anh…”

Gương mặt Nguyệt Mặc thoáng ửng hồng, buồn bực nói: “Cô không cần để ý đến

tôi, tôi chỉ hơi… Lát nữa, người của tôi sẽ truyền tín hiệu đến, bọn họ

sẽ tạm thời cầm chân công chúa và đám thị vệ của nàng ta. Lúc ấy, cô hãy nhanh chóng trốn đi!”

Tô Di cũng không nhiều lời, chỉ gật gật

đầu, nói: “Có lẽ các anh không cần xung đột trực tiếp với cô ta làm gì,

tôi e rằng cô ta vẫn còn thứ gì đó được giấu giếm rất kĩ. Nếu tôi đoán

không nhầm thì chẳng bao lâu nữa Lính đánh thuê sẽ trực tiếp đánh xuống

đất liền. Đến lúc đó, các anh đừng phản kháng, bọn họ ắt sẽ có cách

trừng trị cô ta.”

Nhưng dường như Nguyệt Mặc không hề chú ý lắng

nghe những lời cô vừa nói. Hai tay anh ta chợt nắm chặt lấy bả vai mảnh

khảnh của cô, trên khuôn mặt vừa ngước lên đầm đìa mồ hôi. Đôi mắt vốn

kiên nghị, điềm tĩnh là thế, lúc này bỗng trở nên mờ mịt.

Lẽ nào…

Tô Di chết điếng. Công chúa đương nhiên thấu hiểu tính cách của Nguyệt

Mặc, nhưng vì muốn để cho anh ta và cô cùng làm việc đó, cô ta đã dùng

tới thủ đoạn hèn hạ như vậy?

Điểm này, so với lúc thức tỉnh cũng

chẳng có gì khác biệt. Cô đẩy anh ta ra, mở tủ chứa đồ bên cạnh, lấy một chai nước rồi dốc thẳng lên đỉnh đầu anh ta.

“Như vậy có khá hơn chút nào không?” Cô nhìn khuôn mặt ướt sũng nước của Nguyệt Mặc, thẳng thắn hỏi.

Anh ta vô cùng lúng túng quay người qua chỗ khác, không nói một lời. Ngoài

cabin, tiếng động không ngừng truyền đến. Lúc thì là tiếng bước chân dày đặc, lúc lại là tiếng giao tranh quyết liệt, chắc hẳn ngoài đó đang xảy ra một cuộc ác chiến nảy lửa. Công chúa cũng không lập tức quay lại như lời cô ta nói với Tô Di, cả tín hiệu hẹn trước mà Nguyệt Mặc đề cập ban nãy cũng không thấy truyền đến.

Thời gian cứ thế trôi đi, hơi

thở của Nguyệt Mặc càng lúc càng nặng nề. Hai tay anh ta hết nắm chặt

lại thả lỏng, tựa hồ đang cố gắng kìm nén ham muốn, nỗ lực chịu đựng

điều gì đó. Đúng lúc này, mặt anh ta biến sắc, “phụt” một tiếng, một

ngụm máu tươi phun lên vách khoang.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Di vội đỡ lấy cơ thể anh ta.

Nguyệt Mặc bỗng nhiên lại đẩy cô ra, chống tay vào tường, khuôn mặt đỏ bừng lúc này chợt trở nên tái nhợt.

“Người tập võ, khí huyết loạn nhanh hơn.” Anh ta thở hổn hển, nhìn về phía Tô

Di. “Nếu tôi có làm gì cô thì cô cứ dùng ám khí giết chết tôi ngay nhé!” Cả người anh ta trở nên cứng ngắc, không còn chút dáng dập của một đấng Minh chủ võ lâm thường ngày.

Song khi Nguyệt Mặc lại phun ra

thêm một ngụm máu lớn, Tô Di chợt thấy khuôn mặt anh ta đầm đìa mồ hôi,

gân xanh nổi đầy trán, bàn tay anh ta dường như không còn tự chủ, run

rẩy đưa xuống phía dưới, nhưng cuối cùng lại dừng ở giữa không trung. Tô Di chỉ có thể quay người qua chỗ khác.

“Anh…cứ coi như tôi không tồn tại.” Cô nói. “Tôi không nhìn, không nghe thấy gì hết.”

Người đàn ông sau lưng cô trầm mặc, chỉ có thể thở dốc như cũ, chứng tỏ anh

ta đang phải kiềm chế cơn giày vò đến mức nào. Tô Di lẳng lặng đứng

thẳng người, tay phải bóp chặt cò súng.

Cuối cùng, phía sau

truyền đến tiếng sột soạt vội vã, sức lực của anh ta rất lớn, âm thanh

cũng càng lúc càng nặng nề hơi thở cũng theo động tác của anh ta mà trở

nên gấp rút. Đây là lần đầu tiên Tô Di gặp phải trường hợp như vậy.

Nhưng chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi tim đập chân run, cuối cùng Tô Di cũng bình tĩnh trở lại. Trong lòng chậm rãi dâng lên sự kính

trọng và khâm phục đối với đấng quân tử chính trực này. Việc đang làm có thể khiến anh ta tự cảm thấy mình bỉ ổi, nhưng Tô Di lại nghĩ đây chính là điểm đáng trân quý ở anh ta.

Nhưng Nguyệt Mặc càng lúc càng

có phần… buông thả hơn, hay là những lần phóng thích dục vọng vừa rồi

càng khiến anh ta lún sâu vào khát khao ái dục?

Lòng bàn tay Tô

Di đầm đìa mồ hôi lạnh, cô thoáng giật mình kinh sợ. Tại sao thuộc hạ

của Nguyệt Mặc vẫn chưa thấy truyền tín hiệu đến? Nếu như bọn họ thất

bại, chẳng phải cô công chúa biến thái kia sẽ được dịp tới chứng kiến cô và Nguyệt Mặc “chiến đấu”? Nhưng lúc này, Nguyệt Mặc tựa hồ trầm luân

vào dục vọng rồi…

Mà nói không chừng, một giây nữa Mạnh Hi Tông

sẽ tới đây. Tuy cuộc chiến ban nãy vừa mới thất bại nhưng nếu Tô Di là

anh ta, trước tiên cô sẽ khôi phục lại binh lính trước rồi tìm cách phản công - lý do rất đơn giản, Huyết Ưng tuy lợi hại nhưng chỉ có thể xưng

bá trên bầu trời. Mạnh Hi Tông có thể cho Báo Săn thực hiện bước nhảy

siêu quang tốc, trực tiếp xuống tới mặt đất, điều quân đổ bộ lên đất

liền, đám Huyết Ưng căn bản sẽ không kịp đề phòng. Đây chính là ưu thế

tự nhiên của chiến đấu đổ bộ lên đất liền đối với phe tấn công.

Nghĩ tới đây, Tô Di tay trái nắm chặt lựu đạn, tay phải giữ chắc cò súng. Cô vốn tìm cơ hội để trốn thoát khỏi đây, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống

lang thang một mình nhưng hôm nay, cô công chúa kia còn muốn để cô và

Nguyệt Mặc… Cô lại không biết rốt cuộc rơi vào tay Mạnh Hi Tông là tốt

hay ở lại chỗ này tốt hơn?

“Tô cô nương!” Một giọng nói khàn khàn bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Di. Toàn thân cô bỗng

chốc cứng đờ, sống lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Lại nghe Nguyệt Mặc thấp giọng nói: “Cô nghe đi… Bọn họ thành công rồi!”

Tiếng huýt sáo trầm thấp khe khẽ vang lên từ phía ngoài khoang thuyền. Tô Di

ngẩn người, lập tức gật đầu, nhảy vọt tới ghế lái, mở động cơ.

“Anh…” Cô quay đầu nhìn Nguyệt Mặc.

Bởi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, búi tóc của anh ta có phần xổ tung, áo choàng

trên người vẫn rất chỉnh tề. Lúc này, anh ta cũng đang ngước mắt nhìn Tô Di.

“Tô cô nương, cô qua đây!” Anh ta xoay người, đưa lưng về

phía cô. “Xin hãy đánh một chưởng thật mạnh vào huyệt phế du[1] của tôi. Tôi đã tản hết chân khí ở chỗ này rồi, một khi bị đánh mạnh, tôi sẽ

chìm vào hôn mê. Lúc đó, cô hãy ném tôi ra ngoài.”

[1] Huyệt phế du: Dưới gai đốt sống lưng thứ 3, huyệt có tác dụng đưa kinh khí vào (du) tạng phế, nên gọi là phế du.

Tô Di đi tới phía sau lưng anh ta, hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Dưới bả vai phải ba tấc.”

Bàn tay phải của Tô Di ấn lên tấm lưng rộng của anh ta.

“Dịch về phía bên trái hai tấc… xuống dưới ba phân… dịch về phía bên phải bốn tấc…” Anh ta lẳng lặng nói. Tô Di là một người thuộc thế giới hiện đai, đương nhiên không thể tìm được huyết phế du một cách chính xác.

“Chính là chỗ đó!” Anh ta khàn giọng nói.

Tô Di thở phào nhẹ nhõm, vừa định đánh mạnh xuống, người trước mắt lại

chợt xoay người. Khuôn mặt tuần tú nhìn xuống cô từ trên cao, trong đôi

mắt đen láy, sâu thẳm đó tựa hồ có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt.

“Tô cô nương…” Anh ta nắm chặt hông cô, khẽ cúi đầu, đôi môi nóng rực trong nháy mắt đã áp xuống bờ môi lạnh lẽo của cô, mang theo dục tình vì kìm

nén cực độ mà lúc này bộc phát dữ dội. “Đắc tội…”

Vừa chạm vào,

môi lưỡi tựa như người chết đuối hớp được chút không khí, mạnh mẽ xâm

chiếm khoang miệng cô, điên cuồng đòi hỏi. Tô Di nhấc khuỷu tay, định

đánh vào bụng anh ta, nhưng một cao thủ võ lâm như anh ta sao có thể dễ

dàng để cô đánh lén. Anh ta lập tức trở tay, nắm lấy hai tay cô, sau đó

gập lại, trói hai tay cô về phía sau lưng. Bàn tay to thô lại vội vã

chụp lên ngực cô.

Sự vuốt ve mạnh bạo của người luyện võ khiến Tô Di đau nhức khôn cùng. Mà khó chịu hơn là anh ta tùy ý làm càn với đôi

môi cô. Cô cắn vào môi anh ta, giúp anh ta tỉnh táo trở lại nhưng anh ta không né cũng không tránh, vị máu tanh chậm rãi lan tràn khoang miệng,

động tác của anh ta trở nên mạnh hơn, môi lưỡi quấn quýt không rời,

dường như muốn nuốt trọn cả người cô vào bụng.

Tô Di lại giơ

chân, định đá vào hạ bộ của anh ta, tuy nhiên chỉ uổng công vô ích, hai

chân anh ta khép lại, dễ dàng khóa chặt người cô, khiến cô không thể

nhúc nhích. Mà hành động này vô tình đã kích thích thần trí vốn trầm

luân trong dục vọng của Nguyệt Mặc, bàn tay đang trói chặt hai cánh tay

cô bỗng nhiên trượt về phía dưới…

Một tiếng “rầm” vang lên.

Cơ thể căng cứng của người đàn ông cuối cùng cũng xụi lơ, nặng nề đè xuống người Tô Di. Cuộc tấn công lần thứ ba này của Tô Di rốt cuộc cũng có

hiệu quả - cô dùng súng lục đánh mạnh vào huyệt đạo sau lưng anh ta.

Nhưng cú đánh này khiến cơ thể vốn yếu ớt của Tô Di phải thở dốc. Cô

gắng sức quằng anh ta xuống dưới đất. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, sắc

mặt ửng hồng, chìm sâu vào cơ hôn mê.

Tô Di lập tức dán người vào tấm kính thủy tinh phía trước, nhìn quanh một vòng, bên ngoài tuyệt đối không có một bóng người. Cô khẽ hé mở của khoang, kéo Nguyệt Mặc từng

chút, từng chút rời khỏi Báo Săn.

Cuối cùng cũng đưa được anh ta

xuống đất, cô đưa mắt nhìn lại. Anh ta là một người tốt. Hy vọng thuộc

hạ sẽ bảo vệ anh ta. Vả lại, với tính cách của Mạnh Hi Tông, anh ta nhất định sẽ không gây khó dễ với một cao thủ võ lâm như Nguyệt Mặc, chưa

biết chừng còn thu nhận anh ta làm việc dưới trướng của mình.

xoay người bước vào Báo Săn, ngồi trở lại ghế lái, ấn vào nút điều

khiển, cửa khoang bắt đầu chậm rãi đóng lại. Chân cô đạp xuống bàn đạp,

cất cánh.

Tạm biêt, Trái đất hư ảo này.

Tạm biệt Mạnh Hi Tông.

Cô nhấn mạnh xuống nút điều khiển.

“Bíp! Bíp! Bíp…” Không hề có cảm giác rung lắc và sự chuyển động lên cao như

trong dự liệu, thay vào đó là tiếng cảnh báo dồn dập vang lên. Cô kinh

hãi! Trên màn hình kiểm soát hiển thị có vật thể lạ đang cản trở cửa

khoang đóng lại.

Lẽ nào Nguyệt Mặc đã tỉnh?

Cô vội vã rút súng, quay đầu lại.

Cửa khoang mày tro thẫm thoạt nhìn không có vẻ gì bất thường, vẫn nặng nề,

lạnh băng, cứng rắn và không hề nhúc nhích. Vậy mà ở phía bên tay phải

vốn là vị trí sát rìa bí mật của thân máy bay bỗng có một bàn tay ai đó

đang từ từ thò vào. Có thể nhìn ra đó là bàn tay của một người phụ nữ.

Bàn tay mảnh rẻ, ngón tay thon dài cùng những chiếc móng hồng xinh xắn.

Tô Di không chút chần chừ, chĩa nòng súng về phía đó, từng tiến “păng

pằng pằng” chát chúa vang lên.

Trong nháy mắt, bàn tay đó dính

đạn, máu thịt bầy nhầy. Cảnh thịt nát xương tan bắn đầy trước cửa khoang và trên mặt đất hiện lên trước mắt. Nhưng bàn tay đáng lẽ phải tê liệt

hoàn toàn thì lúc này lại từ từ chuyển động, ấn lên trên cửa khoang.

“Tô Di, sao cô có thể rời xa ta được?” Giọng nói khiến người ta phải sởn

gai ốc vang lên, Tô Di nhìn ra phía cửa khoang làm bằng chất liệu siêu

bền chuyên phục vụ cho du hành vũ trụ lúc này lại bị chính bàn tay xương khô thịt thối kia chậm rãi đè hẳn xuống.