Mèo Hoang

Chương 27: Trái đất

Tô Di trực tiếp

đi thẳng về ký túc xá phi công, căn cứ vào số thứ tự ở bảng ghi danh, cô nhanh chóng tìm được giường ngủ của mình. Giường của cô nằm ở tầng

trên, rèm giường dưới đã được kéo lại kín mít nhưng vẫn khó che đậy được sự rung lắc kịch liệt. Mờ hồ còn nghe thấy những tiếng rên khẽ của một

đôi nam nữ.

Cô khẽ khàng leo lên giường trên, nằm yên lặng nhìn

trần nhà hồi lâu nhưng rốt cuộc cũng bật ra một tiếng cười nhẹ. Người ở

giường dưới dường như nhận ra động tĩnh nhưng động tác vẫn không hề giảm bớt, qua một lúc lâu, cô mới thấy Ly Tử lộ ra hơn nửa bả vai trắng nõn, dõi ánh mắt thăm dò nhìn lên trên.

Bỗng nhiên vang len tiếng rên mờ ám của một viên phi công nam. Đó là một gã đàn ông trẻ tuổi, dáng

vóc gần như hoàn mỹ, nửa thân trên ở trần, phía dưới mặc một chiếc quần

bò, từ giường dưới chui ra.

“Bảo bối...” Trên trán Ly Tử vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, hỏi. “Cô không sao đấy chứ?”

Tô Di lắc đầu, cô thực sự không muốn nói chuyện lúc này.

Ly Tử quan sát cô một hồi, bỗng nở nụ cười mờ ám.

“Thật ra chưa từng thấy vẻ mặt trầm lặng này của cô đó nha!” Ly Tử cười lạnh, nói. “Cứ coi như gã đàn ông đó có tiền có thế nhưng đó đâu phải điều gì hiếm lạ. Trên khoang thuyền này đầy đàn ông tốt, cô kiếm đâu chẳng được một gã quan tâm, yêu thương, săn sóc, chung thủy với cô gấp trăm, gấp

ngàn lần tên đó.”

Nếp sống của Liên minh vốn dĩ cởi mở, có thể

nhìn ra được từ lối sinh hoạt phóng đãng của toàn dân ở tinh cầu Tự Do

này. Quân Lính đánh thuê lại càng chú trọng tới việc hưởng lạc hơn nữa.

Từ khi Tô Di gia nhập đội quân Lính đánh thuê đến nay, chưa bao giờ cùng bất kỳ người đàn ông nào làm loạn, vẫn một mình độc bước trên con đường của riêng cô. Vì thế, khi Ly Tử vừa dứt lời, người đàn ông ở giường đối diện nửa đùa nửa thật, nói với giọng trầm thấp: “Nếu đi theo anh, anh

đảm bảo cả đời này sẽ chỉ cưng chiều một mình em.”

Đám đàn ông

xung quanh cười vang. Tô Di mặt mày thanh tú, nhìn có vẻ hiền lành, an

phận, vốn là sự lựa chọn hàng đầu để làm bạn đời của những gã đàn ông.

Nếu như bọn họ biết cô từng là Mèo Hoang của đội quân Liên minh, chỉ sợ

sẽ càng thêm hứng thú muốn khám phá. Vì vậy, lại có mấy gã đàn ông lên

tiếng dò xét.

Ly Tử cũng hết sức vui vẻ, vung tay lên. “Tất cả

xếp hàng cho tôi. Loại trung trinh liệt nữ như cô ấy, toàn Liên minh

cũng thiếu hàng, sao có thể tùy tiện để các người muốn làm gì thì làm?”

Tô Di khẽ kéo Ly Tử lại, thuận đà lôi cô ta lên giường trên. Vừa buông

rèm, cô liền nghe thấy hàng loạt tiếng hô hoán không hài lòng của đám

đàn ông ở mấy giường xung quanh. Ly Tử trừng mắt liếc nhìn cô. Nhưng vẻ

mặt Tô Di lại rất nghiêm túc.

“Ly Tử tôi muốn xuống mặt đất.”

Ly Tử lập tức lắc đầu, nói: “Không được! Phải có mệnh lệnh của Ngài chỉ

huy. Cô... chẳng phải không quan tâm tới của cải, tài sản sao? Tại sao

lại vội vã muốn xuống dưới như vậy?” Ly Tử cho rằng Tô Di vội vàng muốn

xuống mặt đất là để chiếm đoạt của cải.

“Không phải vì tiền.” Tô

Di kinh ngạc nhìn Ly Tử. “Tôi chỉ muốn đi nhìn một lát rồi về thôi rồi

sẽ quay lại. Không giấu gì cô, người thân của tôi, rất có thể đang ở

tinh cầu này.”

“Người thân ư?”

“Ừm! Bọn họ nhiều năm trước đã lên phi thuyền vũ trụ rời đi nơi khác, tôi không cách nào tìm thấy

họ. Có thể họ đã đặt chân đến nơi có nền văn minh nhân loại này. Nếu chế độ thực dân thực sự xảy ra, tôi hy vọng mình có thể tìm thấy họ trước.

Ly Tử, đó là người thân duy nhất của tôi. Chỉ có sự yểm hộ của các cô,

tôi mới có thể xuống đó được.” Bởi vì đang nói bằng tất cả lòng chân

thành nên khóe mắt Tô Di cũng ngấn lệ.

Đây là lần đầu tiên Ly Tử

thấy cô khóc nên cũng hơi cảm động. Nhưng cô ta cũng không muốn mạo hiểm không công như vậy, liền ngập ngừng nói: “Được, tôi sẽ yểm trợ cho cô.

Thế nhưng, nếu như việc này mà lộ ra ngoài, tôi vô can đấy nhé! Hơn nữa, sau khi cô quay về, Báo Săn của cô sẽ thuộc về tôi.”

Cái giá này rất hợp lý, Tô Di ôm bả vai của Ly Tử, tỏ vẻ cảm ơn.

“Cô định làm như thế nào?” Ly Tử hoài nghi nói. “Quỹ tích hành động của bất kỳ chiếc Báo Săn nào cũng đều hiện lên radar của Trung tâm chỉ huy tác

chiến. Cô tránh bọn họ bằng cách nào đây?”

“Tôi sẽ trực tiếp thực hiện bước nhảy không gian tới gần mặt đất. Dưới sự nhiễu sóng của tần

khí quyển, radar không thể phát hiện ra tôi đang ở chỗ nào. Nếu như bọn

họ có hỏi cô cứ nói tôi đã quay về Liên minh rồi.”

“Cô điên rồi,

ngộ nhỡ người mặt đất tấn công cô thì sao...” Hiếm khi thấy Ly Tử có

những lời thành khẩn thế này. “Hay cô đi tìm người tình của cô nhờ hắn

giúp đỡ.”

“Tôi không có người tình.” Tô Di thản nhiên nói: “Vả lại, tôi cũng không cần.”

Ly Tử lại cười, nói: “Cứ tưởng cô chỉ là một em gái ngây thơ, hóa ra cũng biết đau khổ vì tình.”

Người đi tìm Tô Di đến còn nhanh hơn cô tưởng.

Một tiếng sau, khi Tô Di và Ly Tử đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, xa xa bỗng thấy một đội quân cảnh thần sắc hết sức nghiêm nghị xuất hiện trên lối

hành lang. Hai người liền chia đông rẽ tây mới tránh né được bọn họ,

nhanh chóng đi tới boong tàu.

Hai chiếc Báo Săn lén bay theo sau

đội tuần tra an ninh, vừa mới rời khỏi pháo đài vũ trụ liền nghe thấy

trong tần số truyền tin truyền đến một mệnh lệnh với chất giọng vô cùng

lạnh lùng.

“Thượng úy, các người không có giấy phép phi hành, xin mời lập tức hạ cánh, lập tức hạ cánh!”

Chiếc Báo Săn của Ly Tử lập tức phụng mệnh, đột nhiên ngừng lại, còn chiếc

của Tô Di vẫn bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã cách pháo đài

vũ trụ một khoảng khá xa. Một luồng ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên, cô

thực hiện bước nhảy siêu quang tốc để chạy trốn. Trung tâm tác chiến báo cáo, cô đã thoát khỏi phạm vi tinh hệ có thể dò xét.

Năm phút

sau Ly Tử bị bắt trói, đưa về khoang làm việc của Hạm trưởng. Nhị Cầu

cũng bị ép quỳ dưới đất, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác chưa tỉnh hẳn cơn say.

Nhìn người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng đang ngồi trên sofa, Ly Tử khẽ

mỉm cười, nói: “Hạm trưởng, chúng tôi không thuộc về pháo đài vũ trụ

này, ngài không có quyền bắt giữ chúng tôi.”

“Tôi không có quyền

bắt giữ người ư?” Người đàn ông đó đứng lên, đi tới phía trước, từ trên

cao nhìn xuống bọn họ. Ly Tử và Nhị Cầu đều là những người thông minh,

lanh lợi, lập tức nhìn rõ quân hàm chữ thập màu bạc trên cầu vai áo của

người đàn ông, sợ đến hồn siêu phách lạc.

Hóa ra, người này không phải Hạm trưởng...

Nhị Cầu lập tức không kìm được, quay sang Ly Tử, quát ầm lên: “Mẹ kiếp! Các người đã làm chuyện tốt gì vậy hả?”

“Tô Di đâu?” Người đàn ông đó lạnh lùng hỏi.

Hai người không ai lên tiếng.

Giọng nói nhàn nhat của viên Sĩ quan chỉ huy lần nữa vang lên: “Tôi sẽ không

vì người phụ nữ của mình mà trách phạt thuộc hạ. Nhưng bao che để cô ấy

chạy trốn thì lại là chuyện khác.”

Nhị Cầu và Ly Tử đều bị cụm từ “người phụ nữ của mình” làm cho chấn động. Ly Tử lập tức thành thật

đáp: “Cô ấy quay về Liên minh rồi ạ!”

Viên Sĩ quan chỉ huy không

hề nghĩ ngợi, trực tiếp rút súng, nhắm ngay giữa ấn đường của Ly Tử. “Cô còn một cơ hội nữa để nói thật.”

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh

trên người Ly Tử túa ra đầm đìa. “Cô ấy... cô ấy xuống mặt đất! Xuống

mặt đất rồi ạ!” Trong lòng vô cùng áy náy, nhưng Ly Tử không còn cách

nào khác, chỉ có thể thầm xin lỗi Tô Di. Bởi người đàn ông trước mặt

không phải ai khác mà chính là Ngài chỉ huy! Tất thảy bọn họ đều thuộc

quyền sở hữu của anh ta, bao gồm cả sinh mệnh và lòng trung thành.

Tại hành tinh cách pháo đài vũ trụ gần hai nghìn mét.

Bước nhảy siêu quang tốc mang đến một sự xóc nảy mãnh liệt, khiến cảm giác

tê dại do cảnh tượng lúc nãy mang lại nhanh chóng tan rã. Tầng mây màu

xám trầm lượn lờ tựa sương khói giăng trước mặt khiến tầm nhìn bị che

khuất, đen kịt một màu, cả vùng đất rộng lớn giống như một con thú khổng lồ say ngủ.

Để tránh khỏi sự chú ý của loài người dưới mặt đất,

cô nhảy tới điểm cuối của bán cầu, lúc này đang là buổi đêm. Nhìn xuyên

qua ống kính dạ quang máy bay, cô có thể mơ hồ nhìn thấy cả vùng đất

rộng lớn và một khúc sông uốn lượn, vòng quanh những dãy núi, còn có

những kiến trúc nhà ở - thoạt nhìn giống hệt dãy nhà nông thấp bé lè tè.

Hình dáng của vùng đất càng lúc càng trở nên quen thuộc, khiến tim cô đập

càng lúc càng nhanh. Khi nhìn thấy dấu tích kiến trúc hẹp dài mắt thường cũng có thể quan sát được ở đầu Bắc bán cầu, cô quyết định hạ cánh ở

khu vực này. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Trường Thành. Điều

này khiến hai mắt cô thoáng chốc nhòa lệ

Nhưng kỳ lạ là, cô đã

chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rằng sẽ bị máy bay của mặt đất chặn lại, nhưng

đã bay lượng được nửa tiếng rồi nhưng cô không hề gặp bất cứ sự tập kích hay trở ngại nào. Radar cũng không phát hiện ra bất kỳ mục tiêu nào.

Cho dù cố hết sức lặng yên không một tiếng động nhưng khi Báo Săn đáp xuống một rừng cây, gió lớn vẫn khiến cây cối bị uốn cong và gãy đoạn. Tô Di

đáp máy bay ở một khoảng đất trống trong rừng, rời khỏi ghế lái, bắt đầu lắp ráp vũ khí, chuẩn bị lẻn vào thành phố, tùy cơ ứng biến. Kỳ thực,

hành động này vẫn có chút kích động, trong lòng cô dấy lên cảm giác háo

hức không thể kiểm soát. Nhưng nếu nơi này đích thực là Trái đất, cô

nhất định phải mau chóng tìm ra vị lãnh đạo ở đây.

Là cô gái kia sao? Sao có thể là một cô gái trẻ như vậy được?

Cô ta có thể trở lại mặt đất không? Hay sẽ trở thành cái giá phải trả của

một cuộc thương lượng, bị Mạnh Hi Tông giữ lại bên người?

Trước

mắt dường như xuất hiện một luồng ánh sáng bàng bạc chói lòa, xẹt qua

viền mắt khô khốc, tựa hồ có một trận mưa đá đang trút xuống tấm kính

chắn thủy tinh ở buồng lái. Tô Di nhanh chóng rút súng, quay đầu lại,

chỉ thấy qua ống kính dạ quang, một trận mưa tên ngập trời bay đến. Đúng vậy, chính là mưa tên! Những mũi tên sắc nhọn bằng sắt mới tinh, lông

vũ trắng muốt, gió bão, sấm chớp chằng chịt đang tập kích Báo Săn.

Nhưng loại vũ khí có tính sát thương cực thấp này khi chạm vào lớp kính chống đạn siêu cường của Báo Săn thì chẳng lưu lại bất cứ dấu tích gì, kể cả

một vết xước. Tô Di bước nhanh về phía trước, chỉ thấy trong lùm cây

trước mũi máy bay lờ mờ xuất hiện một toán người. Chỉ là tại sao bọn họ

lại sử dụng cung tên? Ở một nơi chỉ toàn dãy những dãy nhà thấp lè tè

này, có lẽ họ là những người thợ săn nông thôn chăng?

Không cách

nào để có thể nói về vận mệnh tinh cầu với nhưng người này, Tô Di nhanh

chóng đưa ra quyết định, mở động cơ, định bay ra khỏi khu vực này. Giữa

lúc phần đuôi Báo Săn phun ra ngọn lửa hỏa tốc màu xanh nhạt, thần máy

bay từ từ hướng thẳng lên cao, một bóng đen đột nhiên từ phía dưới lao

thẳng đến trước tầm mắt của Tô Di. Trong bóng đêm, bóng dáng đánh tới

mạnh mẽ của người đàn ông đó tựa thế đại bàng giương cánh. Tô Di không

nhìn rõ khuôn mặt anh ta nhưng có thể tận mắt nhìn thấy anh ta giơ tay,

đánh một cú thật mạnh lên tấm kính thủy tinh của Báo Săn.

“Rắc!” một tiếng.

Sau phút giây nghi hoặc ngắn ngủi, Tô Di thực sự kinh hoàng đến choáng

váng. Không kịp suy nghĩ, cô kéo giật cần điều khiển vũ khí, khởi động

súng dưới thân máy bay, bắn càn quét! Tầm mắt phía trước nhất thời như

thể sấm chớp rền vang, hết sáng lại tối, Tô Di chợt phát hiện ra một khe nứt tựa hoa văn uốn lượng, kéo dài từ đỉnh tấm kính xuống phía dưới hai mươi centimet.

Sau kẽ nứt, bóng dáng một người đàn ông cao lớn

trong bộ quần áo màu đen hiện ra. Khuôn mặt anh ta chỉ cách cô một lớp

kính thủy tinh, gần ngay trong gang tấc. Hàng lông mày rậm rì như được

phác họa bằng bút lông, đôi mắt sâu thẳm, đen như mực, ánh lên tia hung

dữ. Đây quả thực là một người đàn ông ngoài sức tưởng tượng, bởi cú đấm

của anh ta mạnh tới nỗi có thể làm nứt được tấm kính chịu lực còn bền

hơn cả kim loại của vũ trụ. Đây cũng là một người đàn ông hết sức cương

nghị, vị trí đang đứng chăc chắn sẽ khiến anh ta trúng đạn nhưng đau đớn như vậy cũng chỉ khiến anh ta khẽ cau mày, đôi mắt thâm trầm vẫn nhìn

Tô Di không chớp, tựa như muốn nhìn thật rõ xem kẻ xâm lăng xa lạ này

rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Song, đứng trước Báo Săn đại

biểu cho thực lực quân sự của tinh hệ Vĩnh Hằng, người đàn ông dũng mãnh kia, chợp mắt một cái đã chìm vào hôn mê, nặng nề ngã xuống mặt đất. Mà phía sau anh ta, đám người ẩn núp ban nãy cũng ném cung kiếm đầy đất

rồi nhanh chóng chạy biến đi.

Mười phút sau.

Tô Di dùng

vật liệu khẩn cấp để sửa chữa tấm kính chắn của Báo Săn, sau đó ngồi bên trong khoang lái ăn lương khô, nhìn người đàn ông đang bị còng tay, nằm bất động ở khoang sau. Đồng bọn đã bỏ anh ta lại, để Tô Di có cơ hội

bắt anh ta làm tù binh, kéo về máy bay, rồi tìm được một địa điểm bí

mật, an toàn hơn, chính là một sơn động bên sườn núi để ẩn náu. Ngọn núi này lớn như vậy, hy vọng bọn họ không thể tìm thấy cô trong khoảng thời gian ngắn.

Người đàn ông này cao tầm 1m80, khôi ngô, tuấn tú,

thân hình cường tráng, khỏe mạnh nhưng không hề vai u thịt bắp mà vô

cùng cân đối. Khoang sau vốn không rộng lắm nên khi anh ta nằm trên mặt

sàn, nhìn nó chật hẳn đi. Dưới ánh đèn dìu dịu của cabin, khuôn mặt

người đàn ông toát lên vẻ khí khái, lãng tử điển trai, trong vẻ lãng tử

đó lại có cảm giác vô cùng thuần khiết, đơn giản. Đặc biệt là hai hàng

lông mày dày rậm, đen nhánh, cho dù anh ta đang nhắm chặt hai mắt nhưng

vẫn khiến người ta có cảm giác sắc bén, vững vàng.

Anh ta rốt cuộc là ai?

Trên người anh ta có nhiều vết đạn sượt qua, nhưng không có bất kỳ mảnh đạn

ào găm vào người. Điều này khiến Tô Di cảm thấy hơi kinh ngạc. Trong làn đạn dày đặc như mưa, anh ta gần như đứng ngay trung tâm, vậy mà không

viên đạn nào có thể bắn trúng. Nguyên nhân khiến anh ta hôn mê có lẽ là

do máy bay húc vào người. Xử lý qua loa vết thương cho anh ta, Tô Di cầm chiếc áo choàng đen ban nãy nhặt được trên mặt đất, trang bị vũ khí đầy đủ rồi rời khỏi rừng cây, đi về phía thành phố.

Dọc đường đi, Tô Di đụng phải vài nhóm người lác đác qua đường. Có người thần sắc khoan

thai, có người lại tỏ ra vội vã. Nhìn trang phục của họ, trong lòng Tô

Di sớm đã kinh hãi vạn phần nhưng vẫn cố giữ nét mặt thật tự nhiên nên

không ai phát hiện ra sự khác lạ của cô. Cùng lắm cũng chỉ có một vài

người tỏ ra hiếu kỳ, nhìn nhìn mái tóc dài buông xõa của cô lâu hơn mà

thôi.

Ước chừng đi được khoảng ba giờ đồng hồ, bóng dáng thành

phố rốt cuộc cũng hiện lên. Tô Di hít sâu một hơi, nhìn tường thành màu

xám xanh kéo dài trước mặt và tấm biển cổng thành màu đen khảm sâu vào

đá. Kiểu chữ khắc trên đó trong rất quen mắt, hai chữ phồn thể ngay

ngắn, rõ ràng, trùng lặp với một đoạn lịch sử nào đó trong đầu Tô Di.

“Trường An”

Trong giây phút ngây ngẩn đó, giữa đám người mặc quần áo cổ trang đi qua đi

lại, đã có một chàng trai trẻ mắt tinh miệng bén, mặc trường sam[1] bằng vải thô, cằm lún phún hai chòm râu, đội chiếc mũ đỉnh vuông, tươi cười

tiến lên nghênh đón.

[1] Trang phục nam thời Đường.

“Cô

nương lần đầu tiên đến Trường An sao? Có muốn ở trọ không? Tiểu điếm

Phúc Ngọc chỗ tôi là nơi sạch sẽ nhất, giá cả phải chăng nhất thành

Trường An này...” Thấy Tô Di cau mày, anh ta vội vàng nói. “Tính cả Đại

Đường này thì chỗ tôi vẫn là độc nhất vô nhị đấy!”

Tiếng Hán phát âm hết sức rõ ràng.

Tô Di chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân thoáng chốc đông cứng lại.

Đại Đường? Trường An?

Hơn một nghìn năm trước?