“Chúng tôi là người của Cáo Trọc.” Tô Di ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói ra biệt hiệu của thủ trưởng Nhị Cầu.
Không biết từ lúc nào, dường như mọi người có mặt tại đây đều hướng mắt nhìn
về phía bên này, cơ hồ sự xuất hiện của bọn họ hết sức đường đột.
“Người của ông ta ư? Mất hứng quá!” Gã gây hấn kia rõ ràng cảm thấy hơi thất
vọng, xách theo chai rượu trở lại bàn của mình. Những người khác dường
như cũng không để ý tới bọn họ nữa. Trong giây lát, khung cảnh xung
quanh lại trở về trạng thái náo nhiệt ban đầu, không tán gẫu thì uống
rượu, đánh bài, chơi trò đánh đố…
Đám người Lưu Khiết có chút
kinh hãi với sự việc vừa xảy ra nhưng lúc này phải rời đi như vậy thì
bất giác cảm thấy không cam lòng. Tô Di để ý thấy gã đàn ông vừa gây hấn ban nãy đã tham gia vào một nhóm chơi bài ở bàn bên cạnh, không biết vô tình hay cố ý thỉnh thoảng lại liếc qua. Cô liền thấp giọng quyết định: “Lúc này vẫn còn sớm, chúng ta ngồi đây thêm nửa giờ nữa rồi hẵng rời
đi.”
Mọi người chỉ đành gật đầu. Ai nấy đều nâng ly, uống những
ngụm rượu sầu muộn. Một lát sau, Tô Di đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Tuy vóc dáng của cô khá nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng trên người lại nồng đượm
khí chất quân nhân. Vì thế, chỉ có vài tiếng huýt sáo theo bước chân cô, còn tuyệt nhiên không ai dám quấy rầy. Nhưng khi cô quay trở lại chỗ
ngồi, chợt phát hiện bên cạnh thiếu mất một người.
“Tiểu Bạch đâu?” Người cô đang hỏi đến là một cậu bé có dáng dấp thanh tú nhưng tính cách lại ẻo lả như con gái.
Đám người có chút ngượng ngùng, nói: “Vừa có một cô gái xinh đẹp đến mời
cậu ấy cùng đi nhảy… Nhưng cậu ấy đảm bảo trong vòng nửa tiếng nữa nhất
định sẽ quay lại.”
Tô Di chỉ còn biết im lặng.
Đàn ông thực sự là một lũ sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ư?
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng “Tiểu Bạch” cũng trở về. Có điều, không phải trở về theo chiều đứng mà là theo hướng song song với mặt đất. Gã cầm đầu
ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, phía sau là sáu gã đàn ông cao to,
cường tráng. Gã say rượu gây hấn ban nãy nhìn thấy đám người đó thì
không còn vẻ say rượu nữa, cợt nhả đứng lên, đứng bên cạnh hai gã trong
số đó.
Bọn họ ném “Tiểu Bạch” mặt mũi sưng vù xuống đất, gã đàn
ông cầm đầu nói với một tên sau lưng mình: “Tiểu Hắc, anh đây đang tự
hỏi không biết là kẻ nào không muốn sống, dám ngang nhiên quyến rũ cô em đây? Hóa ra chính là Mèo Hoang Nhỏ à?”
Đám người xung quanh cười vang, nhìn bọn Tô Di với ánh mắt nham hiểm.
Tô Di không chút hoang mang, tiện tay cầm cốc nước trên bàn lên, nhàn hạ
uống một ngụm rồi mới đứng dậy, nói: “Nhị Cầu, Mèo Hoang Nhỏ là cái tên
để cho anh gọi đấy à? Cuộc so tài ở Tây Bắc Phong chưa đủ làm anh mất
mặt phải không?”
Tất thảy mọi người đều cảm thấy sửng sốt, tiếng
cười bỗng rộ lên rồi càng lúc càng to. Có người cao giọng cười mắng:
“Nhị Cầu, mẹ kiếp, mày đúng là đồ bất lực!”
Nhị Cầu vừa xấu hổ
vừa tức giận, trừng mắt nhìn Tô Di, cười khẩy, nói: “Nếu hôm nay anh đây thả cô em đi thì sẽ không phải là lính đánh thuê nữa!”
Đám người Lưu Khiết cũng quay sang nhìn nhau. Tô Di mà họ biết tuy luôn dồn hết
tâm trí vào việc đối phó với lính đánh thuê nhưng từ trước đến nay, cô
vẫn hết sức bình ổn và khiêm tốn, sao hôm nay bỗng nhiên hung hăng đến
vậy?
Kỳ thực, Tô Di cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cô biết Nhị Cầu
tuy bại dưới tay mình nhưng vẫn rất sĩ diện. Nếu như cô tỏ ra yếu kém và lép vế, chỉ sợ hôm nay sẽ không thể rời khỏi nơi này được. Nhưng nếu cô làm lớn chuyện, Nhị Cầu chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để đối phó với
cô.
Quả nhiên, càng lúc càng có nhiều người kéo tới xem trò vui.
Sự việc Nhị Cầu bại dưới tay nữ sĩ quan Không quân Liên minh ngày đó đã
trở thành giai thoại để đời, tuy bị Nhị Cầu tùy tiện biện minh thành
chuyện “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” nhưng việc này cũng khiến đám lính
đánh thuê mang thái độ kỳ vọng và ngưỡng mộ đối với cô. Hôm nay, tận mắt được nhìn thấy người thật giá thật, không ngờ lại là một cô gái nhỏ
nhắn, xinh xắn nhưng cũng không kém phần kiêu ngạo, phách lối, đúng như
danh hiệu “Mèo Hoang Nhỏ” người ta đặt cho cô, khiến tâm tình của bọn họ phấn chấn hơn hẳn.
Trong tình huống này, Nhị Cầu thực sự không
tiện ra tay trước. Ngược lại, Tô Di lại tỏ ra rất nhàn tản, đứng giữa
hai đám đàn ông cao lớn vây quanh, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường. “Nhị
Cầu, tôi thắng anh một cách quang minh chính đại, anh không biết xấu hổ, còn định so đo gì nữa?”
Nhị Cầu tức đến nỗi suýt ói ra máu,
quang minh chính đại cái con mẹ nó! Có cần phải lấy gã ra làm trò nhiều
như vậy không? Gã còn mặt mũi nào nhìn đồng đội nữa đây ? Trong lòng gã
thực sự hoài nghi, chắc chắn cô gái này đã ngờ tới trước, cho nên mới có thể nói ra một cách không kiêng dè như vậy. Nhưng Tô Di đã đánh giá quá cao lời hứa của gã. Ánh mắt gã lướt qua gương mặt oai hùng, phấn chấn
của cô, cười cười.
“Bắt lấy cô ta!”
Đám lính đánh thuê lập tức tiến lên. Ba viên phi công ở phía sau Tô Di sao có thể để bọn họ tự tiện bắt người, trong nháy mắt, hai bên đồng thời rút súng, chĩa vào
đối phương, bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng.
“Nhị Cầu… Anh thực sự không biết nhìn xa trông rộng!” Một tiếng thở dài khe khẽ,
trầm thấp đột ngột xen vào giữa không gian nhuốm đầy mùi thuốc súng.
Nghe thấy giọng nói này, thần sắc của Nhị Cầu lập tức cứng đờ. Tô Di nhìn về phía có tiếng nói, là một cô gái đang ngồi trên chiếu bạc. Khi vừa vào
đây, Tô Di đã để mắt tới cô ta rồi. Chỉ là không ngờ cô ta lại bỗng
nhiên lên tiếng trong hoàn cảnh này. Cô ta khoác trên người bộ đồng phục màu đen tuyền đặc trưng của lính đánh thuê, tóc ngắn ngang vai, mặt
tròn mày rậm, mắt to môi mỏng, không tính là xinh đẹp nhưng cũng rất sắc sảo, lanh lợi. Cô ta vừa cất lời, những người xung quanh lập tức im
bặt. Có thể thấy, cô ta có địa vị khá cao trong quân đội lính đánh thuê.
Đến Nhị Cầu cũng phải ấp úng đáp lời: “Ly Tử, chuyện này không liên quan gì tới cô!”
“Anh ăn hiếp con gái, vậy là chuyện có liên quan tới tôi rồi!” Cô gái được
gọi với cái tên “Ly Tử” này chậm rãi châm một điếu xì gà, cánh tay nhỏ
nhắn hướng về phía ghế tựa, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, nói: “Anh cứ động
đến cô ấy xem?”
Mọi người xung quanh cười ồ lên, phần lớn lên
tiếng ủng hộ Ly Tử. Nhị Cầu nổi giận nói: “Người của cô ta động tới cô
gái của tôi, việc này không thể bỏ qua được!”
Tiểu Bạch bị đám
người Nhị Cầu đánh cho tơi tả, mặt mũi sưng vù, lúc này cũng bực bội lên tiếng: “Chính cô ta chuốc rượu tôi, còn luôn miệng nói gì mà ngưỡng mộ
sĩ quan Liên minh. Đến tay cô ta, tôi còn chưa động đến nữa là…”
Đôi mắt Ly Tử nheo lại, quay sang Tô Di, chậm rãi nói: “Lần này, người của cô đã sai, ăn không được là do bản thân hắn vô dụng.”
Tô Di trầm giọng, nói: “Vậy thì cô nói xem, phải làm thế nào đây?” Bây
giờ, người nắm quyền bên đối phương hiển nhiên đã đổi sang cô gái này.
Ly Tử nghe vậy, ánh mắt sáng lên, trên gương mặt ẩn hiện nụ cười ngọt
ngào. Những ngón tay thon dài của cô ta chỉ về phía Tô Di và Nhị Cầu,
nói: “Cô, anh ta, cùng tôi đấu một ván bài! Nếu Mèo Hoang Nhỏ thắng, Nhị Cầu phải đưa hết số tiền có trong người cho cô ấy và thả cho họ rời đi. Nếu Nhị Cầu thắng, Tô Di cũng phải đưa hết tiền cho Nhị Cầu rồi để Báo
Săn của các cô lại, còn các cô có thể đi!”
“…Được!” Nhị Cầu cắn
răng nói. Tuy vẫn còn ấm ức vụ bị Tiểu Bạch nẫng tay trên người đẹp của
mình nhưng một chiếc Báo Săn so với một cô gái còn đáng giá hơn nhiều.
Hơn nữa, nếu thắng được Tô Di ván này, gã ít nhiều cũng lấy lại được
chút danh dự.
“Nếu tôi thắng, tôi còn muốn sau này, mỗi khi gặp tôi, hắn phải đi đường vòng.” Tô Di lớn tiếng nói.
Mọi người cười ha hả, xôn xao bàn tán cuộc đánh cược này gớm mặt đây! Ly Tử cũng có vẻ cao hứng, tặc lưỡi đồng ý.
“Vậy nếu cô thua thì sao?” Tô Di đột nhiên hỏi Ly Tử.
Ly Tử cười phá lên, móc từ bên hông ra một xấp tiền của quân Liên minh,
ném lên trên mặt bàn, tủm tỉm cười. “Cộng thêm cả tôi nữa!”
Đám
lính đánh thuê và thợ mỏ vây xung quanh lập tức náo loạn. Tin tức về
cuộc so tài đánh bài giữa ba người trong nháy mắt đã truyền khắp quán
bar. Ngay cả DJ ở giữa sân khấu cũng nhiệt tình tuyên bố đánh cuộc trận
này. Mấy trăm người ở tầng một háo hức lao về phía ba người họ, chen
nhau đứng chật cả một góc. Nhưng tầng hai lại tương đối yên tĩnh. Không
ít vị quan khách trong phòng VIP nghe thấy lời giới thiệu của DJ cũng tò mò đi ra hành lang, thò đầu xuống xem cảnh náo nhiệt phía dưới.
Lúc đầu, thấy bộ dạng nhiệt huyết, hưng phấn của Ly Tử, Tô Di đã nghĩ rằng
cô ta đích thị là một cao thủ, liền tập trung tinh thần tính toán từng
nước bài, không dám sơ suất một bước. Ai ngờ, ván đầu tiên sau năm phút
đã kết thúc, Tô Di thắng lớn, Nhị Cầu kém hơn một chút, còn Ly Tử… thua
một cách thảm hại.
Cô ta ủ rũ rút ra một xấp tiền, quăng tới
trước mặt Tô Di còn tiện tay cởi phăng chiếc áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo bó sát bên trong, khiến thân hình cô ta hiện ra vô cùng tuyệt mỹ.
“Chơi lại!”
Tô Di chợt hiểu ra, cô gái này chính là một con nghiện cờ bạc.
Đám người vây quanh hưng phấn, trầm trồ khen ngợi. Người của Tô Di biết rõ
kỹ thuật đánh bài của cô không tệ, nhìn thấy cục diện này liền cao hứng, hòa vào đám đông đứng cổ vũ.
Ván thứ hai, Tô Di thắng. Nhị Cầu
sơ suất, bị thua thảm hại. Gã sa sầm nét mặt, móc từ trong ngực ra một
xấp tiền, đếm đếm rồi ném tới trước mặt Tô Di. Một lúc sau lại cười
cười, cởi phăng chiếc áo quân phục khoác ngoài, để lộ những cơ bắp rắn
chắc. Đám người Lưu Khiết đã uống không ít rượu, lúc này cơ hồ cũng quên đi vụ ẩu đả với lính đánh thuê ban nãy, hòa lẫn đám người, bá vai bá cổ uống rượu, xem đánh bài, hò hét ầm ĩ. Chỉ có Tô Di mồ hôi lạnh trên
trán không ngừng túa ra, trong đầu nghĩ: “Không thể thua! Không thể
thua!”
Nhưng qua ba ván, thế cục liền thay đổi. Nhị Cầu bốc trúng lá bài tốt, chỉ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời cười ha hả. Mặc dù
trên người gã đã chẳng còn gì để cởi nhưng vẫn rất phách lối, hung hăng
nhìn Tô Di, lớn tiếng nói: “Cởi!”
“Lúc đầu không nói có vụ cá cược này!” Tô Di ném ra một sấp tiền.
Trong lòng Nhị Cầu đầy căm phẫn, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. “Cô chơi ăn gian!”
“Em gái…” Trên người chỉ còn lại chiếc áo ngực, Ly Tử phải dùng một tay để
che nơi tư mật phía dưới, cũng nói xen vào. “Đàn ông và đàn bà đánh bài, thua phải cởi quần áo, đây là quy tắc của lính đánh thuê, lẽ nào cô
định chơi ăn gian công khai như thế?”
Thật xúi quẩy cho Tô Di,
lúc mới vào đây, vì sợ nóng nên cô đã cởi áo khoác ngoài. Nếu bây giờ cô mà cởi thì bên trên chỉ còn lại chiếc áo ngực, bên dưới chỉ còn độc
chiếc quần lót. Mặt cô không biến sắc, nói: “Cho tôi nợ một ván trước.”
“Cái gì? Sao có thể như thế được?” Nhị Cầu tức giận nói.
“Tôi không hề biết quy tắc này.” Cô không thèm để ý tới sự phá rối của Nhị
Cầu và tiếng la ó của những người xung quanh, bắt đầu chia bài.
Nhưng hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Tô Di, ván này Ly Tử, người đã thua cả đêm bỗng nhiên thắng to. Tô Di đành đâm lao phải theo lao.
“Cởi! Cởi! Cởi!” Đám đàn ông đứng vây quanh nhốn nháo la hét. Chiếc áo chẽn
cùng quần dài làm tôn lên dáng vóc cân xứng của Tô Di, giờ bọn họ thực
sự háo hức muốn được xem từng đường cong lả lướt đằng sau lớp y phục cô
đang mặc. Hơn nữa, cô lại chính là Mèo Hoang Nhỏ danh tiếng lẫy lừng, đủ để khiến bọn họ đem lòng mơ mộng. Thậm chí, ngay cả đám người Lưu Khiết cũng dán chặt đôi mắt lờ đờ, mơ màng nhìn sang Tô Di. Trong bầu không
khí náo nhiệt này, bọn họ chỉ nghĩ cởi cũng chẳng có gì, chỉ là tiêu
khiển mà thôi.
Mặt Tô Di nóng bừng. Tuy trước mặt người khác, đàn bà con gái chỉ mặc bikini ở thời đại của cô là chuyện rất đỗi bình
thường nhưng đối với cô mà nói, đây rõ ràng là sự thách thức vô cùng to
lớn. Nhưng lúc này, cô không còn cách nào để thoái thác được nữa. Nhìn
hai người trước mặt gần như đã hoàn toàn lõa thể, Tô Di cảm thấy phần
thắng của mình vẫn còn rất lớn. Cô cắn răng, hạ quyết tâm, bắt đầu cởi
từng chiếc cúc áo.
Trong mắt đám cấp dưới, người trước nay luôn
điềm tĩnh như núi - Tô Di lại có lúc đôi tay run rẩy thế này. Mà khi
những ngón tay trắng nõn, thon dài của cô kéo chiếc áo xuống, làm lộ ra
bờ vai trắng nõn, mịn màng tựa ngọc, đám đông nhất thời nín lặng. Dường
như mọi người đều nín thở, nhìn vòng eo thon nhỏ, nõn nà đến chiếc áo
ngực màu nâu ôm lấy cặp bồng đảo đầy đặn, trắng như tuyết, cuối cùng ánh mắt nhất loạt nhìn xuống đôi chân thon dài của cô.
Vẻ yên tĩnh
trong quán rượu trầm hẳn xuống, bất giác khiến ai nấy đều có chung một
suy nghĩ, bầu không khí càng thêm phần sôi nổi. Mặt Tô Di đỏ bừng như
thể muốn nhỏ máu, có vẻ dưới sự tác động của hơi men và bầu không khí
căng thẳng, Tô Di bất giác cảm thây nôn nao.
“Chơi lại!” Giọng nói của cô hết sức quả quyết.
“Được!” Các tế bào của những người đàn ông ở đây dường như đều bị thiêu đốt bởi lời khiêu chiến dứt khoát của Tô Di.
“Để tôi chơi thay cô ấy!” Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm, thách thức
đột nhiên vang lên. Đám đông vây quanh rõ ràng đang la ó ầm ĩ nhưng
giọng nói trầm thấp ấy vẫn nhẹ nhàng lọt được vào tai mỗi người.
Mà khi nghe thấy giọng nói này, trái tim Tô Di bất giác đập thình thịch.
Chỉ cảm thấy dường như có một con rắn đang bò dọc sống lưng mình, trong
nháy mắt, toàn thân cô cứng ngắc, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Mọi người nhất loạt quay đầu rồi nghi hoặc nhìn nhau, tránh sang một bên
nhường lối. Một người đàn ông cao lớn, hai tay đút túi quần, thần sắc
lạnh như băng đang chậm rãi bước xuống từ tầng hai. Bộ quân phục lính
đánh thuê bình thường như vậy nhưng mặc trên người anh ta lại hết sức
trang nghiêm và đẹp mắt, còn khiến người ta có cảm giác kính sợ. Anh ta
có đôi vai rộng, eo nhỏ và đôi chân dài, vừa có sự lười nhác, bất kham
của lính đánh thuê vừa có vẻ kiên quyết, lạnh lùng của quân Liên minh.
Sự xuất hiện của anh ta khiến tất thảy phụ nữ ở đây đều phải sáng mắt
lên.
Anh ta khẽ nhướng hàng mày lưỡi mác rậm rì, đôi con ngươi
đen như mực liếc về phía Tô Di. Ánh đèn hắt bóng lên khuôn mặt anh ta,
chỗ tỏ chỗ khuất, phảng phất như anh ta đang nở nụ cười, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy nghẹt thở. Anh ta chậm rãi đi giữa đám người, tới
gần bàn Tô Di đang ngồi. Tất cả mọi người xung quanh tựa hồ chỉ làm nền
cho dáng vẻ oai hùng kia. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh ta lúc này
đột nhiên sáng quắc, nhìn chằm chằm cơ thể trắng mịn của Tô Di, tuy trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười nhưng càng lúc càng có cảm giác lạnh lẽo
như băng.