Mèo Hoang

Chương 13: Dạ tiệc biểu dương

Trong mắt Tô Di, vũ

trụ rộng lớn chưa bao giờ xinh đẹp, lộng lẫy như hôm nay. Ngay giây phút đầu tiên khi bước vào boong thuyền, cô đã phát hiện bầu trời đêm nay

đẹp không gì sánh được.

Đám đàn ông ai nấy đều mặc quần đen dài,

áo trắng, thân hình cao to, lực lưỡng dung mạo anh tuấn, sáng ngời. Bọn

họ xếp hàng chỉnh tề, nghiêm trang chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực theo đúng chuẩn mực của bậc quân nhân, trước mặt là những máy bay

chiến đấu hiệu Tuyết Phong.

Liên Đạc trong bộ quân phục chỉnh tề, cũng đứng chắp hai tay sau lưng nheo mắt nhìn Tô Di tiến đến gần. Lăng

Tranh đứng sau Hạm trưởng ngực vẫn còn quấn băng gạc, trên mặt có vài ba vết xước nhàn nhạt nhưng vẫn nở nụ cười vô cùng khí khái. Các binh sĩ

hậu cần mặt đất và các sĩ quan kỹ thuật đều đứng ở lan can tầng hai, cúi đầu chăm chú quan sát mọi việc diễn ra dưới boong thuyền. Tô Di ngước

mắt nhìn, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn cô bằng ánh mắt rất mực ôn

hòa. Cô hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Liên Đạc. Liên Đạc liếc nhìn

cô một cái, nhận một đôi quân hàm hình giọt nước từ tay Hạm phó, cài lên cầu vai áo của cô.

“Chúc mừng cô, Thiếu úy!”

Giọng nói

của Tô Di hơi run rẩy: “Cảm ơn Thượng tá!” Cô nhanh chóng giơ bàn tay

phải ngang thái dương, ngay cả Liên Đạc và tất thảy binh lính không quân cũng đều nhất loạt hướng về phía cô, chào theo nghi thức quân đội.

“Đêm nay là của cô, Trung úy. Nhưng đừng uống say quá, ngày mai còn phải tới Tòa thị chính tinh cầu Hy Vọng để nhận biểu dương nữa đấy!” Liên Đạc

vừa dứt lời, đám đàn ông trẻ tuổi đã ồ ạt xông lên, bỏ lại anh ta và Hạm phó ở phía sau. Trong nháy mắt, Tô Di đã bị đám đàn ông lực lưỡng, cao

hơn cô hẳn một cái đầu vây quanh. Ai nấy đều cười rất sảng khoái. Cô

cũng không nhịn nổi cười. Đây là đêm của cô. Cô đã thông qua buổi sát

hạch cơ bản và được Hạm trưởng công nhận. Từ nay về sau, cô chính thức

trở thành sĩ quan quân Liên minh.

Đáng tiếc rằng đó chỉ là tạm thời.

Nhưng ít ra, đêm nay và những năm tháng sau, cô vẫn còn được giữ chức danh này.

“Tiểu Di, bọn tôi đã nghĩ cho em một biệt danh.” Lăng Tranh đặt tay lên vai cô, kéo đi. “Lại đây!”

Tô Di bị bọn họ đẩy tới trước một chiếc Tuyết Phong đã để ở đó từ lâu. Chỉ thấy trên thân nó là dòng chữ đỏ vô cùng bắt mắt, nét chữ phóng khoáng, rồng bay phượng múa.

“Cô có thích biệt danh này không?” Có người thích thú hỏi.

“Tiểu...” Tô Di chưa nhận được nhiều mặt chữ, huống chi đây là lối viết thảo, cô

không nhìn ra, liền nhíu mày hỏi: “Tôi không biết hai chữ phía sau.”

“Tiểu Văn Manh[1].” Sắc mặt Lăng Tranh lập tức trở nên nghiêm túc. “Em thấy có hợp lý không?”

[1] Có nghĩa là “tiểu mù chữ”, “đồ mù chữ”.

Tô Di: “…”

Đám đàn ông liền bật cười ha hả.

Lý Tích Trung đứng ở một bên, anh ta vốn là người hiền lành, không đồng

tình, liền nói: “Đừng trêu chọc cô ấy nữa!”, rồi quay sang Tô Di, vẻ mặt hết sức ôn hòa. “Là một danh hiệu vô cùng mạnh mẽ - Mèo Hoang Nhỏ!”

Mọi người nhất loạt nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cô.

Tô Di: “…”

“Biệt danh này rất phù hợp, chính tôi đã nghĩ ra cái tên này đó!” Lăng Tranh

bỗng nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai cô nói. Hơi thở của anh ta phả vào

mặt cô nóng hổi. “Tiêu diệt được một phi thuyền của Trùng tộc, một con

côn trùng! Còn nói em không phải “hoang” ư?”

Tô Di mặt không đổi

sắc, nghiêng người sang một bên, né tránh nụ hôn Lăng Tranh suýt đặt lên vành tai cô. Anh ta đứng thẳng người, dưới ánh nhìn ám muội của mọi

người, chỉ cười, không nói.

“Cảm ơn các anh! Nhưng tôi không thích biệt hiệu này đâu!”

Nhưng lời kháng nghị của cô lại chìm nghỉm giữa tiếng la hét huyên náo của đám đàn ông.

“Mèo Hoang Nhỏ! Tôi muốn được hẹn hò với cô!”

“Biến ngay! Tối nay tôi còn muốn dạy cô ấy kỹ thuật chiến đấu!”

“Đừng để ý tới bọn họ, Mèo Hoang Nhỏ!” Có người cười ha hả. “Đừng để ý tới đám đốn mạt đó, nhanh tới đây nhảy cùng tôi nào!”

“Được rồi, Mèo Hoang Nhỏ thì Mèo Hoang Nhỏ.” Tô Di giơ tay đầu hàng, bước về

phía gã đàn ông vừa mời cô nhảy nhưng vẫn không kìm được, quay đầu lại,

hung dữ liếc mắt lườm Lăng Tranh - người đã đặt biệt danh đó cho cô.

Lăng Tranh vẫn bình thản cầm ly rượu trong tay, ánh mắt sáng quắc nhìn

cô chằm chăm, khóe môi khẽ nhếch nụ cười nhạt.

Ngày hôm sau, Tô

Di tỉnh giấc, đầu đau như muốn nứt ra. Đây là lần đầu tiên cô uống say

đến vậy, cô thấy cảm giác này tuyệt không dễ chịu chút nào, sau này cô

sẽ không uống nhiều như vậy nữa. Sau khi rời giường, Tô Di liền phát

hiện ra, hơn một nửa binh sĩ trong ký túc xá vẫn đang say ngủ. Lăng

Tranh cùng một người đàn ông khác nằm dài dưới sàn, ngửa mặt lên trời,

miệng ngáy khò khò. Cô không hề nghĩ ngợi, móc bút và kim từ điển ra

tra, sau đó viết lên mặt Lăng Tranh ba chữ rồi mới đi làm vệ sinh cá

nhân.

Một lát sau, khi đang rửa mặt, cô nghe từ phía xa vọng vào một trận cười to, còn có tiếng Lăng Tranh ấm ức hét lên: “Là ai làm?”

Rất nhanh, một bóng dáng cao to vọt tới phòng tắm, khoanh tay đứng bên cạnh Tô Di, phẫn nộ chỉ vào khuôn mặt anh tuấn của mình. “Tiểu vô lại kia!”

Tô Di tỏ ra hết sức ngạc nhiên nhìn anh ta. “Mới sáng sớm mà sao anh đã tự chửi mình thế?”

“… Em viết đúng không?”

Tô Di không hề tỏ ra chột dạ, liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Anh

quên rồi sao? Tôi mù chữ đó!” Nói xong, cô cầm đồ của mình, nhẹ nhàng

xoay người, rời đi. Mọi người xung quanh không nhịn nổi, bật cười ha hả.

Sau lưng vẫn có tiếng bước chân bám theo, hiển nhiên là Lăng Tranh không

cam lòng, muốn hỏi cho ra lẽ. Tô Di cũng không quay đầu lại, thản nhiên

bước đi, coi như không hay biết. Đã rất lâu rồi, tâm tình cô không được

thoải mái như vậy, cô muốn gìn giữ khoảnh khắc này lâu hơn một chút.

Nhưng đúng lúc này, cánh tay phải đang cầm đồ của cô bị một lực lớn ở phía

sau kéo lại. Cô đành dừng bước, ngay sau đó, giọng nói của Lăng Tranh

bỗng nhiên vang lên: “Tiểu Di, hẹn hò với anh đi… Anh thật lòng!”

Tô Di không quay đầu lại, bởi trong giọng nói của Lăng Tranh không hề có ý bông đùa. Nhưng trong giọng nói của cô lại có ý cười. “Anh sao vậy? Cảm thấy cô đơn quá chăng?”

“… Ừ!”

“Tôi có bạn trai rồi. Tôi

cũng từng nói với anh rồi mà!” Tô Di vặn cổ tay khiến anh ta hơi buông

lỏng tay cô ra. Cô xoay người, vẻ mặt hết sức khinh bỉ. “Anh cảm thấy cô đơn, bên cạnh chỉ có một mình tôi là phụ nữ nên mới muốn hẹn hò với tôi đúng không?”

“Có cần thiết phải thẳng thắn quá như thế không?” Lăng Tranh dịu dàng xoa mái tóc cô.

“Biến đi!” Cô nhắm đúng bắp chân anh ta mà đá tới nhưng anh ta lại linh hoạt

né được. “Tôi thà không có bạn trai còn hơn là đi hẹn hò với một người

vì quá cô đơn mà vơ quàng vơ xiên như anh.”

“Thế nhưng từ khi em

vào đây, có thấy bạn trai em đến thăm đâu?” Lăng Tranh không tán thành,

nói. “Để bạn gái mình ở một nơi toàn là đàn ông thế này, người bạn trai

của em có phải bị ấm đầu rồi không?”

Tô Di không muốn tranh cãi

với anh ta về vấn đề này nữa, liền nói: “Đêm nay là dạ tiệc biểu dương,

nhất định sẽ có rất nhiều người đẹp danh giá, anh vội cái gì chứ?”

Hai mắt Lăng Tranh bỗng nhiên sáng quắc. “Nói cũng phải! Nhưng Tiểu Di này, em nên suy nghĩ về việc đá bạn trai…”

Tô Di không thèm để ý tới anh ta nữa, xoay người rời đi. Đi được vài bước, nụ cười nhẹ nhõm trên môi cô chợt tan biến.

Bạn trai thì đã có thể đá, nhưng người đó… đâu phải là bạn trai cô.

Anh ta là chủ nhân, chỉ có anh ta mới có quyền đá cô.

Mà thâm tâm cô luôn mong mỏi, tìm một kế hoạch hoàn hảo để có thể trốn

thoát khỏi sự kìm hãm của anh ta. Cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi, phải tìm kiếm một cơ hội như vậy. Thực ra, cô đã từng đấu tranh tư tưởng giữa việc

buông bỏ hay kiên trì đến cùng. Từ nay về sau, thực sự thuần phục anh

ta, như những gì cô đã nói, mãi mãi không bao giờ phản bội.

Nhưng cảm giác vận mệnh của mình bị anh ta nắm trọn trong lòng bàn tay thật

sự không thoải mái chút nào. Khi anh ta vui vẻ, có thể cho cô tòng quân

vào Không quân để thực hiện ước mơ; khi mất hứng, lại có thể lột phăng

quần áo của cô mà mặc sức chiếm đoạt. Cô thực sự không thể nào chấp nhận một việc như vậy. Nhưng những thương tổn mà anh ta mang lại cho cô thật ra cũng không nặng nề như cô tưởng tượng, còn những hy vọng và lợi ích

anh ta mang đến lại lớn hơn mong đợi của cô rất nhiều.

Bảy giờ tối, tại buổi dạ tiệc của Tòa thị chính thành phố Hy Vọng.

Đây là buổi dạ tiệc đặc biệt nhất trong vòng mười năm qua. Bởi vài năm gần

đây, đây là lần đầu tiên bọn giặc cỏ Trùng tộc xuất hiện trong địa phận

của loài người. Mà đội Không quân anh dũng chỉ trong một thời gian ngắn

đi tiêu diệt được hết, khẳng định được uy lực vũ bão của quân đội Liên

minh, đồng thời cũng khiến quân đội Trùng tộc xấu hổ một phen. Trong

thời kỳ chiến tranh, một pháo đài vũ trụ hy sinh lừng lẫy có thể chẳng

nhận được chiếc huy chương nào, nhưng trong thời kỳ hòa bình này, hai

quân nhân trẻ tuổi tiêu diệt được giặc cỏ lại có đủ tiêu chuẩn để trở

thành những ngôi sao sáng của nhân loại.

Tại đại sảnh dưới tầng

một, các quan chức cấp cao áo mũ chỉnh tề, nói cười không ngớt. Nhất là

các cô gái xinh đẹp, luôn giữ cho mình ý tứ kiềm chế sự mong đợi. Tuy

sức ảnh hưởng của quân đội đối với Liên minh những năm gần đây không còn lớn mạnh như trước nhưng cứ nghĩ đến việc sắp được gặp những vị anh

hùng trẻ tuổi là các cô gái lại tràn đầy mong mỏi.

Khi các anh

hùng thực sự xuất hiện, phòng tiệc rộng rãi là thế mà bỗng nhiên cũng có vẻ trở nên chật chội. Hạm phó tuổi ngoại tứ tuần, tướng mạo đôn hậu,

luôn tươi cười, trầm ổn, khoác trên người bộ quân phục, dẫn đầu đoàn

người vào phòng tiệc. Phía sau ông ta là những anh chàng cao to, lực

lưỡng trong bộ quân phục thuần một màu xanh biếc, dung mạo hết sức anh

tuấn, khí chất kiên cường, trong nháy mắt đã trở thành tâm điểm của buổi dạ tiệc. Các phóng viên không ngừng bấm máy ảnh lia lịa.

Tô Di

đứng sau Hạm phó, trước Lăng Tranh, thân hình nhỏ bé không bắt mắt nhưng dung nhan lại rất nữ tính, yêu kiều, khiến những người có mặt tại đây

không khỏi liếc mắt ngắm nhìn cô. Thế nhưng, không một ai nhận ra cô.

Không ai nghĩ nữ sĩ quan không quân có đôi mắt lạnh lùng, trên mặt chi

chít những vết thương chưa lành, một mình tiêu diệt tan tành máy bay

địch kia và cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn với vóc người mảnh

khảnh này có liên quan đến nhau. Chỉ trừ những người quen biết cô từ

trước và những người thông minh nhanh trí mới nhận ra cô.

Các vị

quan chức tụ tập ở một góc, uống rượu với nhau. Từ khu vực dành cho quan chức cấp cao trong Tòa thị chính, ngài Thị trưởng cầm một ly rượu, chậm rãi bước tới. Anh ta mỉm cười, nói: “Các bạn là niềm tự hào của Liên

minh!”

Tất thảy quân nhân đều nghiêm trang hành lễ, kể cả Tô Di. “Cảm ơn ngài Thị trưởng!”

“Một lát nữa, buổi lễ sẽ bắt đầu.” Ánh mắt Du Mặc Niên thản nhiên nhìn lướt

một vòng quanh những người đàn ông đứng đó, nói. “Tôi rất vinh dự được

là người trao huy chương cho các vị!”

“Đó là vinh dự của chúng tôi, thưa ngài!” Lăng Tranh đại diện đám quân nhân đáp lời.

Du Mặc Niên gật đầu, quay sang nhìn Tô Di, nói: “Tô Di, đã lâu không gặp!”

Mọi người bỗng nhiên im lặng. Lăng Tranh và Lý Tích Trung đứng hai bên Tô Di, thần sắc vẫn bình ổn.

“Ngài Thị trưởng đã lâu không gặp!” Tô Di khẽ mỉm cười.

“Thật vui khi thấy cô lựa chọn phương pháp này để thể hiện giá trị của bản

thân.” Giọng nói của Du Mặc Niên trầm thấp mà nhẹ nhàng. “Tôi rất tự hào khi có một người bạn như cô.”

“Cảm ơn ngài, đó là vinh hạnh của tôi!”

Khi Thị trưởng rời đi, mọi người nhất loạt quay sang nhìn cô. Lăng Tranh vỗ vỗ đầu cô, nói: “Người được em cứu kia cũng không tệ lắm nhỉ?”

Mọi người nhất loạt gật đầu, nói khí chất của Thị trưởng khiến người ta có

cảm giác như một làn gió xuân thổi tới. Nhân lúc mọi người đang bàn tán

ầm ĩ, Lăng Tranh bỗng cúi đầu, ghé sát vào tai cô, nói: “Anh ta không

phải là cái tên ấm đầu kia đấy chứ?”

Tô Di sửng sốt một chút mới hiểu ra anh ta muốn nói gì, liền ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Tranh. “Có anh bị ấm đầu ấy!”

Lăng Tranh cười ha hả, lại ngứa tay xoa đầu cô. Bỗng có người gọi lớn: “Hai

người đừng liếc mắt đưa tình nữa, mau tới đây ăn đi!”

Lăng Tranh

định kéo tay Tô Di tới đó, nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh được. Tô Di nhận lấy đồ ăn người kia đưa sang, vừa định nói lời cảm ơn, liền nghe bên

cạnh có tiếng con gái trò chuyện với nhau.

“Anh ta vẫn lạnh lùng như vậy!”

“Đúng thế, thật nghi ngờ anh ta có vấn đề về giới tính.”

“Ấy, nói nhỏ thôi, anh ta nghe thấy thì sao?”

“Mèo Hoang Nhỏ, em ngẩn người ra đó làm gì?” Lăng Tranh ở bên cạnh, vỗ vỗ vai Tô Di.

“… Không có gì!” Tô Di ngồi xuống sofa, giơ ly rượu lên, chậm rãi ngẩng đầu.

Cô còn cho rằng anh ta chưa tới. Nhưng hóa ra, ở một góc phòng ít ai để ý

nhất, đã sớm có một nhân vật nổi tiếng ngồi ở đó rồi. Mà khi cô chậm rãi ngẩng đầu, làm bộ lơ đãng nhìn ngó xung quanh, bỗng bất giác cúi gằm,

không dám nhìn tiếp nữa.

Có những người, trời sinh ánh mắt có thể uy hiếp được người khác. Gã đàn ông trong bộ quân phục màu đen tuyền

kia, mặc dù đứng cách xa như vậy, cô thậm chí còn không nhìn rõ vẻ mặt

anh ta, anh ta cũng chưa chắc đã nhìn thấy cô, nhưng cô lại vẫn có thể

cảm nhận được ánh mắt sắc bén, lợi hại của anh ta ở khắp mọi nơi. Bất

luận cô đứng hay ngồi, bất luận cô ở gần hay xa cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của người ấy.

Các viên sĩ quan bên cạnh cô đi tới

đi lui. Các cô gái xinh đẹp chỉ cần để lộ dáng vẻ tươi cười, dịu dàng, e lệ thôi là những người đàn ông đó sẽ bước nhanh tới mà mời các cô khiêu vũ. Tuy các cô gái danh giá sẽ không được gả cho những quân nhân cấp

thấp, mà những sĩ quan cấp thấp này cũng chưa chắc đã ưa thích mấy cô

nàng con nhà quyền quý kia, nhưng trong buổi dạ tiệc lung linh như vậy,

họ chẳng tiếc những giây phút lãng mạn cùng nhau. Trong nháy mắt, ngay

cả Lăng Tranh cũng đã tìm được một cô gái danh giá để cùng khiêu vũ. Nét mặt anh ta sáng ngời, chạy đi chạy về như một làn gió xuân phơi phới.

“Cô ấy hẹn tôi chút nữa ra ngoài uống rượu.” Lăng Tranh nháy mắt với mọi

người, đám đàn ông hiểu ý, liền phá lên cười một cách thô bỉ.

Lăng Tranh nhìn Tô Di nãy giờ vẫn trầm mặc, nói: “Mèo Hoang Nhỏ, em đừng có ghen đấy, trái tim tôi vẫn ở nơi này!”

Tô Di tự rót đầy ly của mình, không thèm quan tâm tới anh ta. Ngồi thêm

một lúc, cô lại thấy đám đàn ông đi săn gái đẹp trở về, ngồi trên sofa,

mặt ai nấy đều tươi cười hớn hở. Có người tỏ ra đắc ý, có người tươi

cười kỳ lạ, xem ra ai nấy đều đã có thu hoạch riêng.

“Tôi nói

này, tối nay, chúng ta ai cũng đều đi tìm niềm vui riêng, bỏ lại Mèo

Hoang Nhỏ ngồi đây một mình, như vậy thật không tốt, đúng không?” Có

người lên tiếng.

“Mèo Hoang Nhỏ, nói đi, em thích ai, người ấy đêm nay sẽ theo em về.”

“Như vậy không được…” Lập tức có người lên tiếng phản đối.

“Ai nói tôi không có người chăm sóc?” Tô Di bỗng nhiên đứng bật dậy.

Thực ra, cô bắt buộc phải đứng lên. Ánh mắt của người đó chưa từng nhìn qua

bên này, nhưng dường như có thể xuyên thấu khắp nơi. Toàn thân cô cứng

ngắc. Cô biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ căng thẳng mà phạm

phải sai lầm mất.

Lăng Tranh sớm đã chú ý tới vẻ mặt Tô Di liền

dõi mắt theo ánh nhìn của cô. Nhìn xuyên qua phòng tiệc rộng lớn sang

đoạn hành lang rộng bên cạnh, trên dãy sofa nằm khuất trong góc, có một

người đàn ông áo đen đang ngồi yên lặng, ngón tay kẹp một điếu xì gà,

lặng lẽ hút. Ánh đèn sáng lấp lánh phác họa vóc dáng cao lớn của anh ta, chỗ sáng chỗ tối, khiến anh ta càng có vẻ khó gần. Tuy không nhìn rõ vẻ mặt nhưng nhìn cách anh ta tùy ý ngồi trên sofa, đôi chân dài thẳng

tắp, một cánh tay đặt hờ lên tay vịn, chiếc khuy màu bạc trên cổ tay áo

lóe sáng dưới ánh đèn, cũng đủ thấy anh ta thuộc tầng lớp nào trong xã

hội.

Có hai gã quân cảnh đứng im lặng trong một góc nhỏ, nếu

không tỉ mỉ quan sát thì không thể phát hiện ra. Thân phận của người đàn ông kia đã quá rõ ràng. Khí chất của anh ta không hề giống những quân

nhân trẻ tuổi bọn họ, mặc dù trông anh ta vẫn còn rất trẻ, nhưng toàn

thân lại toát lên vẻ lạnh lùng cùng hơi thở trầm ổn khác thường.

“Cục trưởng cục An ninh?” Có người thở dài nói. “Nghe nói, đêm nay anh ta

mới chỉ khiêu vũ cùng nữ Phó thị trưởng tuổi ngoại tứ tuần thôi.”

“Các anh có muốn đánh cược không?” Tô Di cất giọng nói.

“Đánh cược gì?”

“Đánh cược anh ta sẽ khiêu vũ với tôi.”