Chẳng biết vì sao, khi nhớ tới chuyện đó, trái tim ta bỗng đau đớn. Thứ
cảm giác này cứ âm ỉ khiến tha có chút hoảng loạn, phải cố gắng hít thở
thật sâu. Thật kỳ lạ, không phải từ trước tới nay ta vẫn sợ hắn muốn
mình sao, nhưng hôm nay lại bắt đầu đau lòng.
Đi thêm một đoạn nữa, lại nghe thái hậu nói: “Dụ Thái phi vẫn khỏe chứ?”
Ta giật mình, đang yên đang lành sao thái hậu lại hỏi tới Dụ Thái phi.
Đương nhiên ta không dám hỏi, chỉ cẩn trọng đáp: “Thái y nói đã uống
thuốc rồi, nghỉ ngơi đầy đủ thì không còn gì đáng lo nữa.”
“Ha!” Thái hậu khẽ cười, nói: “Vậy thì phải cảm ơn Đàn Phi rồi!”
Tim ta bỗng run rẩy, ta buông tay bà, quỳ sụp xuống. “Thần thiếp biết sai rồi.”
Ngoài miệng thì nói thích ta nhưng rốt cuộc trong lòng thái hậu vẫn để tâm.
Bà muốn ta đi dạo cùng bà, đi hết một vòng, chẳng qua chỉ muốn ta biết
mối quan hệ giữa bà và Dụ Thái phi. Giống như điều ta đã lường trước,
thủy hỏa bất dung.
Từ trước tới nay, chốn hậu cung đều như thế
này, người có quyền được đứng ở chỗ cao. Cuộc đấu giữa thái hậu và Dụ
Thái phi, thái hậu thắng là điều không phải nghi ngờ. Bà ngồi được vào
vị trí thái hậu, có được hoàng thượng, nhưng ta vẫn không hiểu, sao bà
không xuống tay loại bỏ hẳn Dụ Thái phi, sao còn để Dụ Thái phi ở lại
trong cung? Dù rằng không quan tâm nhưng chung quy vẫn tha mạng cho Dụ
Thái phi.
Thái hậu lạnh lùng nhìn ta, nụ cười hiền từ dần biến mất, lạnh giọng nói: “Đàn Phi có chỗ nào sai?”
“Thái hậu, thần thiếp…” Ta cắn môi, ta không sợ phải nhận sai, chỉ e rằng
thái hậu biết rõ ta nói gì nhưng cố tình không hiểu. Ta cúi đầu, không
biết nên nói gì.
“Đứng lên đi!” Bà vừa nói vừa cất bước đi tiếp.
Ta ngẩn người, vội vàng đứng dậy, đi theo bà. Ngẫm nghĩ một lát, ta nói:
“Thái hậu mới là người mẹ duy nhất của hoàng thượng, điều này thần thiếp biết rõ.” Câu nói này đánh vào sự ghen tỵ của bà, ghen tỵ vì hoàng
thượng không phải do bà dứt ruột đẻ ra.
Bờ vai thái hậu rõ ràng
hơi run rẩy nhưng bà vẫn không dừng bước, trong giọng nói đã bớt đi vài
phần giận dữ: “Ngươi biết thì tốt, không cần theo ta nữa, về cung đi!”
“Thần thiếp cung tiễn Thái hậu!”
Nặng nề thở hắt ra một hơi, ta lùi lại phía sau nửa bước. Phương Hàm chạy tới đỡ ta, cuống quýt: “Nương nương!”
Ta lắc đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng của thái hậu thật lâu, khẽ thở dài
một tiếng. “Cô cô, ngươi cho rằng trong cung này mình đã đủ thông minh,
nhưng đâu biết còn có kẻ thông minh hơn người.” Mới chỉ khẽ chạm vào đã
có thể khiến thái hậu này sinh khoảng cách lớn như vậy với ta.
Một lời giải thích rất đơn giản nhưng thành kiến của bà ta với ta e là không bao giờ biến mất.
Diêu Thục nghi.
Hai tay ta từ từ siết lại thành nắm đấm. Nàng ta mạnh hơn ta ở một điểm, chính là đã nắm được tâm tư của thái hậu.
“Nương nương, trời trở lạnh rồi, chúng ta về cung thôi!” Phương Hàm nói nhỏ bên tai ta.
Ta gật đầu, vịn vào tay nàng ta, quay người bước đi.
Đi được vài bước, không thấy ai ở xung quanh, ở đây lạ trống trải, nhỏ
tiếng nói chuyện cũng không sợ bị ai nghe thấy, ta bèn hỏi: “Cô cô có
biết chuyện giữa Dụ Thái phi và hoàng thượng không?”
Sắc mặt
Phương Hàm thay đổi, cảnh giác đảo mắt nhìn khắp nơi rồi thấp giọng đáp: “Nương nương, người không nên nhắc tới chuyện này nữa.”
Ta biết là không nên nhưng chuyện đã tới nước này, chẳng thà hiểu cho thấu đáo.
“Giờ không có ai, cô cô cứ nói đi, bản cung cũng chỉ nghe thế mà thôi.” Ta cố gắng nói thật bình tĩnh.
Nàng ta do dự một lát, cuối cùng mới nói: “Nô tỳ không phải cung tỳ ở phủ
thế tử tới, cụ thể thế nào cũng không biết rõ lắm. Nghe đâu khi Dụ Thái
phi còn trẻ rất được lão vương gia sủng ái, sau này lại sinh hạ hoàng
thượng. Nhưng Dụ Thái phi chỉ mải mê phong hoa tuyết nguyệt cùng lão
vương gia, rất hờ hững với hoàng thượng. Năm đó, dung mạo của bà ấy tựa
như đóa hoa, đang độ thanh xuân, dường như có phần ghét hoàng thượng là… là…” Nàng ta ngừng một lát rồi hạ giọng thêm một chút: “Ghét hoàng
thượng gây trở ngại cho bà ấy và vương gia…”
Phương Hàm úp úp mở
mở, hình như có điều gì khó nói. Dù ta là người chưa từng trải sự đời
nhưng cũng biết điều nàng ta muốn ám chỉ là gì. Hai gò má ta không khỏi
nóng bừng, không ngờ khi còn trẻ, Dụ Thái phi lại phóng túng như thế.
“Sau… sau đó thì sao?” Dù khinh thường những chuyện Dụ Thái phi đã làm song ta lại rất muốn biết sau này đã xảy ra chuyện gì.
Phương Hàm liếc nhìn ta một cái, lại nói: “Sau này Dụ Thái phi nói thẳng rằng
muốn để hoàng thượng làm con nuôi của phi tử khác trong phủ. Khi ấy thái hậu là vương phi, bà nghe vậy thì mừng lắm, chỉ vì hơn mười năm rồi mà
bà ấy vẫn không sinh được con. Thế là năm đó hoàng thượng được đưa tới
làm con nuôi của thái hậu. Nô tỳ chỉ biết được chừng ấy thôi.”
Chẳng trách Hạ Hầu Tử Khâm hận Dụ Thái phi như vậy. Nếu đổi lại là ta, ta
cũng hận. Mẹ ruột của mình mà lại đối xử với mình như vậy…
Hắn thờ ơ, không quan tâm tới Dụ Thái phi, chung quy vẫn bởi bà là mẹ ruột của hắn, hắn không nỡ làm một kẻ tuyệt tình đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên như được dòng nước mát lành chảy qua, dịu dàng khiến người ta rung động.
Hắn… không phải là kẻ tuyệt tình.
Trong đầu ta hiện lên cảnh hôm ấy trông thấy Dụ Thái phi trong Vĩnh Thọ cung, bà cứ gọi hoàng thượng không dứt. Ha, vì bây giờ lão vương gia đã mất,
hoàng thượng đăng cơ nên bà ta mới như thế đúng không? Vậy thì cũng
chẳng trách thái hậu để ý như vậy. Bà ấy sợ đứa con trai mình đã nuôi
khôn lớn sẽ chấp nhận người mẹ ruột của mình mà xa lánh bà sao?
Ta hiểu thái hậu, rất hiểu bà.
Trở lại Cảnh Thái cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội vàng chạy ra đón, một
người đỡ lấy áo choàng của ta, một người căng thẳng hỏi: “Cô cô, nghe
nói Phi Tiểu viện của Huyền Nhiên các, à không, giờ là Vinh Phi nương
nương đã…”
“Triêu Thần!” Phương Hàm không để nàng ta nói hết câu đã lên tiếng ngắt lời. “Đừng hỏi chuyện không nên hỏi!”
“Vâng!” Sắc mặt của Triêu Thần thoáng thay đổi, khẽ cúi đầu.
Tường Hòa, Tường Thụy cũng ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Phương Hàm trách mắng Triêu Thần liền nghĩ xảy ra chuyện, vội vàng khép nép đứng sau một bên, không nói một câu.
Nhưng ta chỉ cười, nói: “Cô cô không cần như thế, vốn là sự thật, có gì mà phải giấu giếm!”
“Nương nương!” Triêu Thần hoảng sợ, lắp bắp nói. “Nô tỳ không có ý chọc giận nương nương, nô tỷ chỉ là… chỉ là…”
Ta lắc đầu, đáp: “Không cần giải thích, bản cung biết các ngươi đều quan tâm đến bản cung, bản cung không sao.”
Ta nghiêng mặt đi, khi nói “không sao”, sao ta có chút đau lòng.
“Nương nương!” Phương Hàm đau lòng nhìn ta, nói: “E là mai này nàng ta sẽ luôn gây phiền phức cho nương nương, hôm nay mới chỉ bắt đầu đã làm tới mức
này rồi!”
Vãn Lương giật mình, buột miệng nói: “Vinh Phi nương nương đã làm gì nương nương?”
Ta xoay người ngồi xuống, Triêu Thần vội vàng rót trà. Nhấp một ngụm nhỏ,
ta chậm rãi nói: “Tỷ ta muốn gây rối thì cứ để mặc tỷ ta.”
Kẻ
Thiên Phi hận nhất là ta, bây giờ tỷ ta đã đứng ngang hàng với ta, sau
nay chắc chắn hậu cung sẽ không còn yên bình nữa. Nhưng ta biết, người
đầu tiên tỷ ta muốn trả đũa nhất định không phải là ta.
Đầu ngón tay chạm vào túi gấm giấu trong tay áo, ta nở nụ cười ngọt ngào. “Bản cung chỉ sợ tỷ ta không làm gì!”
Từ một ngũ phẩm tiểu viện, chỉ chớp mắt Thiên Phi đã leo lên hàng nhị phẩm phu nhân, điều này còn khiến người ta kinh hãi hơn việc khi ấy ta từ
một cung tỳ bé nhỏ trở thành chủ một cung. Bởi lẽ, tỷ ta mang long thai.
Chỉ trong chốc lát, những lời đồn đại đã âm thầm lan khắp nơi, đều là những lời đố kỵ.
Ta nghĩ mình cũng ghen tỵ. Ta tự biết mình không phải thánh nhân, đã ghen
tỵ thì chỉ một câu gọi “Phi Nhi” của hắn cũng thấy ghen. Ta tự cười
mình, trước đây tỷ ta không được sủng ái, thế nên chưa bao giờ để mắt
tới tỷ ta.
Trong cung dần trở nên náo nhiệt, thái hậu nói muốn
ban Khánh Vinh cung cho Thiên Phi, bao nhiêu cung nhân vội vã tranh nhau lấy lòng tỷ ta. Ai bảo tỷ ta mang trong mình đứa còn của Hạ Hầu Tử Khâm chứ!
Nếu tỷ ta có thể sinh con trai, vậy thì đó sẽ là hoàng trưởng tôn, thậm chí rất có khả năng sẽ là thái tử tương lai.
Đám phi tần trong hậu cung đều kiếm cớ đi qua Huyền Nhiên các. Ngày trước,
ai không có quan hệ tốt với tỷ ta thì nhân dịp này bồi dưỡng tình cảm.
Giờ tỷ ta khác nào đại thụ, ai không muốn tới gần cơ chứ?
Ta nghe nói, từ sau hôm rời khỏi Huyền Nhiên các, Diêu Thục nghi cũng ghé qua một lần nữa.
Ta biết, tuy nàng ta hận Thiên Phi nhưng ngoài mặt vẫn có thể giả như
không có chuyện gì. Về mặt này, không phải ta thua kém nàng ta, chỉ là
ta không thẻ ra vẻ cố gắng lấy lòng Thiên Phi được như thế. Ngoài hận
thù, nỗi đau của ta còn sâu đậm, dai dẳng hơn, chỉ là ta không hiểu, rốt cuộc là nỗi đau gì. Thế nhưng khó chịu quá!
Từ sau hôm ấy, hắn
không còn tới Cảnh Thái cung nữa. Ta cũng cảm nhận được niềm vui sướng
sắp được làm cha của hắn, bởi vậy, dù muộn thế nào, hắn cũng ghé qua
thăm tỷ ta.
Điều đó càng khiến ta thấy ghen tỵ hơn.
Đứa bé à…
Giọng nói chậm rãi thoát ra từ kẽ răng khiến ta không kìm được cơn run rẩy.
“Nương nương!” Phương Hàm cầm chiếc áo choàng chạy tới, nhẹ nhàng khoác lên
cho ta rồi cau mày nói: “Bên ngoài lạnh thế này mà người ăn mặc phong
phanh quá, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.” Nàng ta vừa nói vừa cẩn thận kéo
áo cho ta.
Ta mỉm cười, ngẩn người nhìn đám cỏ xơ xác ở một góc luống hoa trong sân, khẽ nói: “Ta bị bệnh thì sẽ có người đau lòng sao?”
“Nô tỳ sẽ đau lòng.” Phương Hàm đáp.
Mắt ta bỗng nóng lên, vội vàng quay mặt đi. Tang Tử ơi là Tang Tử, hóa ra
ngươi cũng có lúc trở nên yếu đuối, lại muốn có người đau lòng vì ngươi.
Ta khẽ thở dài, phải thôi, rồi cũng sẽ có người đau lòng. Vậy hắn thì sao? Hắn là gì với ta?
Ta đứng bật dậy, đưa tay kéo áo choàng trên vai xuống. Phương Hàm kinh ngạc. “Nương nương!”
Ta lắc đầu. “Cô cô, ngươi nói xem, nếu ta bị bệnh, người ấy có tới thăm ta không?”
Phương Hàm sững người một lát, lại vội vàng choàng áo lên người ta, hạ giọng nói: “Nương nương đừng nói vậy.”
Ta khẽ đẩy ra nhưng Phương Hàm ôm lấy ta thật chăt, đẩy cũng không được.
Không hiểu tại sao, nước mắt ta bỗng trào ra, chảy qua gò má rồi xuống
cổ, từ lúc nóng rát tới tận khi lạnh ngắt.
Ta cắn chặt môi, không để mình bật khóc thành tiếng, chỉ có cơ thể run rẩy mãi không thôi.
Phương Hàm không nói, chỉ im lặng ôm lấy ta. Thật lâu, thật lâu…
Nàng ta cất tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nương nương, người vẫn là một đứa trẻ.”
“Không, ta không phải…” Ta nghiến răng phản đối. Mười lăm tuổi, đã tới tuổi cập kê, vào cung, ta không thể làm một đứa trẻ nữa.
Nàng ta không đôi co, chậm rãi buông ta ra, nhỏ giọng nói: “Nương nương muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Ta khẽ lắc đầu, thực ra ta cũng không biết, tại sao phải khóc.
Thoát khỏi vòng ôm của Phương Hàm, đưa tay gạt nước mắt trên gò má, ta thản nhiên mỉm cười. Ta vẫn là Tang Tử kiên cường nhất.
Cuối cùng, Thiên Phi cũng dọn vào Khánh Vinh cung, từ nay sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Vinh Phi nương nương.
Nghe nói trong nhà phái người tới tặng tỷ ta rất nhiều đồ bổ dưỡng, chỉ sợ
tỷ ta dùng không hết. Đột nhiên ta nhớ tới cha và phu nhân, dường như
nhắm mắt ta cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của họ. Cố gắng xua đi
những suy nghĩ này, ta khẽ nở nụ cười, đi về phía trước. Vãn Lương và
Triêu Thần nhẹ nhàng đi theo sau.
Sắp tới cuối năm, dù tuyết
không còn rơi nhưng thời tiết vẫn chưa ấm lên. Trong cơn gió thổi qua
vẫn còn cảm giác lạnh buốt, tay cầm lò sưởi rồi thì chẳng muốn buông ra.
Trên hành lang tới ngự hoa viên của Cảnh Thái cung đã không còn loại hoa tử
đằng rực rỡ của mùa hè, giờ chỉ còn là một bức màn che tuyệt hảo. Khi
gió thổi qua dường như còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Đi
được một đoạn, thấy phía trước có người mặc quan phục đang vội vã đi
tới, ta khẽ cau mày, dù ban ngày triều thần có thể vào hậu cung nhưng
cũng không mấy ai vào, trừ phi có việc quan trọng.
Lắc đầu, những chuyện này không phải việc ta có thể quản. Hậu cung không được tham gia vào việc triều chính, ta vẫn luôn nhớ kĩ.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân đều đều, ta không nén nổi mà nghiêng đầu nhìn theo, quả nhiên có rất nhiều gương mặt thì vệ mới trong cung.
Ta nhớ ra Phương Hàm từng nói tới chuyện ngự lâm quân tăng thêm quân số.
Lúc quay lại đã thấy người kia tới gần mình, cúi đầu nói: “Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Giọng ông ta rất đúng mực song lại khiến ta giật mình. Ta đã nhận ra ông ta là ai.
Không chờ ta lên tiếng, ông ta đã đứng thẳng người, nhìn ta chằm chằm, trong
đáy mắt vẫn là vẻ khinh thường không thay đổi nhưng giờ lại thêm một
phần căm ghét.
Ta trấn tĩnh lại, cũng nhìn ông ta, nói: “Cố đại
nhân, lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Thứ duy nhất ta không nhìn
thấy được từ sắc mặt của ông ta chính là sự kinh ngạc, vậy thì chắc chắn ông ta đã biết rồi.
Cố đại nhân khẽ “hừ” một tiếng, đáp: “Nhờ
nương nương mà thần thực sự lãnh ngộ được thâm ý trong câu nói “ba ngày
đã phải nhìn kẻ sĩ bằng con mắt khác”.”
Ta cười. “Vậy ư? Hôm ấy
Cố đại nhân nói dù ta có làm thiếp cũng không đồng ý mà, thế giờ ngài
còn thấy bản cung không xứng không?” Ta nhìn ông ta hỏi gằn từng chữ.
Ông ta không ngờ ta sẽ nói như vậy, chỉ trong một thoáng mà sắc mặt đã trở
nên rất khó coi. Trước đây, dù làm thiếp của con trai ông ta cũng không
xứng, thế mà hôm nay ta lại trở thành phi tử của hoàng thượng. Nếu ông
ta nói ta không xứng, vậy chẳng khác nào hạ thấp hoàng thượng. Có nằm mơ ông ta cũng không dám.
Ông ta cố nhẫn nhịn, không dám xả giận.
Ta chậm rãi bước lên, đứng cạnh ông ta, cười nói: “Cố đại nhân thân làm
việc lớn, là tấm gương cho bách quan, là con người bận rộn mà.”
Ta chỉ muốn ông ta hay, nữ nhân làm chuyện của nữ nhân, nam nhân làm
chuyện của nam nhân, ông ta đừng nên chen vào cuộc chiến của nữ nhân.
Ông ta như được cảnh tỉnh, sắc mặt dần dịu đi, xoay người lại, đáp: “Nương
nương nhàn nhã thật đấy, chỉ e có làm gì đi nữa cũng không thể cản Vinh
Phi nương nương rồi.”
Quả nhiên ông ta mới từ Khánh Vinh cung ra. Có lẽ Thiên Phi cũng nói cho ông ta biết chuyện của ta rồi. Trước nay
không nói, nhưng giờ lại lên tiếng. Ha, Thiên Phi cũng cần thể diện cơ
đấy. Tỷ ta thấy mình bây giờ đã đạp được lên đầu ta sao?
Nhắc tới việc Thiên Phi mang thai, vẻ đắc ý lại dần hiện lên trên gương mặt của Cố đại nhân.
Ta cười nhạt, chờ đưa bé được sinh ra thuận lợi rồi đắc ý cũng chưa muộn.
Ta không giận, ông ta đứng xem thôi mà cũng bực mình. Ta thấy buồn cười, ông ta muốn ta tức giận còn ông ta lại đùng đùng tức khí. Con người ta
lạ lùng thế đó, rước cái bực của người khác vào thân. Ta cười, dù chuyện có khó chịu thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ giữ lại trong lòng, bên
ngoài dẫu khó khăn thế nào thì cũng phải cười.
Sức chịu đựng của
ông ta vẫn xem như tốt, không đối chọi lại ta, chỉ nghiêng người hành
lễ. “Thần không làm phiền nương nương nữa, xin được cáo từ!” Nói xong
bèn quay người đi mất.
Ta tĩnh trí, nói với theo: “Chẳng lẽ Cố
đại nhân vội ghé qua Tang phủ sao? Bản cung cũng rất muốn biết, người ở
Tang phủ biết chuyện song hỷ lâm môn này thì sẽ có thái độ thế nào.”
Ông ta không quay đầu lại, chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi sải bước rời đi.
Thật lòng ta rất muốn biết, nếu cha và phu nhân biết Đàn Phi chính là ta thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, song ta e ràng không nhìn thấy được.
Ta nở nụ cười nhạt nhẽo, thế thì đã sao?
Ta xoay người đi về phía trước, Vãn Lương không kìm được mà bước lên. “Vị
Cố đại nhân này bình thường ăn nói cẩn trọng, sao hôm nay là như thế?”
Ta cười nhạt, không đáp. Không chỉ ông ta mà cả những người ở trong cung,
giờ biết có người đứng ngang hàng với ta, lại mang long thai, e rằng sẽ
không còn cung kính với ta như trước nữa.
Đi qua hành lang dài, vào ngự hoa viên, ta chỉ lẳng lặng bước về phía trước, cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu.
Có lẽ thấy ta im lặng không nói, hai cung tỳ đoán rằng ta đang không vui,
muốn mở lời nói gì đó. Ta nghiêng đầu nhìn vẻ thấp thỏm của bọn họ,
trong lòng lại cảm thấy buồn cười, thực ra cũng có gì không vui đâu.
Vừa định mở miệng, đột nhiên nghe Triêu Thần lên tiếng: “Nương nương, đêm qua hoàng thượng tới Ngọc Thanh cung.”
Ta sững người, nha đầu đáng yêu này, nàng ta cho rằng nói cho ta biết đêm
qua Hạ Hầu Tử Khâm không qua đêm ở Khánh Vinh cung thì ta sẽ vui hơn
sao?
“Triêu Thần!” Vãn Lương khẽ đánh nàng ta một cái, cố gắng nháy mắt ra hiệu.
Sắc mặt Triêu Thần xấu đi, cúi đầu nói: “Nương nương, nô tỳ không…”
“Được rồi.” Ta cười cười, ngắt lời nàng ta. Phải hay không thì đã sao? Ta biết nàng ta có lòng là đủ rồi.
Hình như Triêu Thần vẫn muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Ta xoay người, phóng ánh mắt về nơi xa, khóe miệng hơi nhếch lên. Hạ Hầu
Tử Khâm à, hắn còn sợ thiên hạ không đại loạn ấy chứ! Thiên Phi vốn có
hiềm khích với Thư Quý tần, lúc này hắn còn tới Ngọc Thanh cung. Giờ
Thiên Phi đã có thực lực, dựa vào tính cách của tỷ ta, còn sợ không gây
náo loạn sao? Bây giờ mọi người đều sợ tỷ ta làm ầm ĩ nhưng ai cũng sợ
tỷ ta không làm ầm ĩ nổi.
“Nương nương, người ngửi thử xem, thơm
quá!” Không biết Vãn Lương đã bước tới trước mặt ta từ lúc nào, cười hì
hì, chìa đóa hoa trong tay ra.
Hoa màu đỏ, trên cánh hoa còn vương giọt nước trong suốt.
Ta cúi đầu làm theo lời nàng ta, ừ, thật sự rất thơm. Nhìn kĩ lại, ta bất
giác nhíu mày: “Đây chẳng phải là tường vi tứ quý sao? Giờ là lúc nào mà nở hoa?”
“Nương nương tinh mắt quá!” Vãn Lương khen. “Mùa hoa
tường vi tứ quý là từ tháng Năm tới tháng Mười một, nhưng loại hoa này
đến từ Bắc Tề. Đúng với cái tên “nguyệt nguyệt hồng” của nó, hương hoa
thơm vô cùng. Lát nữa nô tỳ hái ít hoa mang về ướp hương cho quần áo của nương nương.”
Ta gật đầu cười.
Triêu Thần cũng tới hái giúp. Lúc ta xoay người, vô tình nhìn thấy một bóng người lén lút định rời đi…
Ta nghi ngờ nhìn về hướng đó. Ai nhỉ, giữa thanh thiên bạnh nhật, thấy ta sao phải chạy? Ta trầm giọng, nói: “Đứng lại!”
Nghe thấy vậy, Vãn Lương cùng Triêu Thần đều ngừng tay, nhìn theo ánh mắt
ta, trông thấy một cung tỳ đang vội vàng chạy đi. Ta khẽ cau mày. Triêu
Thần quát to: “To gan! Nương nương bảo ngươi đứng lại mà không nghe à!”
Cung tỳ kia bỗng trượt chân, ngã dúi dụi. Nàng ta vội vã bò dậy, quay người
quỳ sụp xuống, cúi đầu thật thấp, hai vai run rẩy, một lúc lâu sau mới
nghẹn ngào nói: “Nô… nô tỳ tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Ta vịn vào tay Vãn Lương bước lên. Nàng ta vẫn cúi gằm mặt. Vãn Lương hơi cúi
người, ánh mắt lóe lên, nghiêng mặt nói: “Nương nương, là Tiểu Đào ở
Vĩnh Thọ cung.”
“Tiểu Đào.” Ta lẩm bẩm, đã nhớ ra khuôn mặt ấy rồi.
Triêu Thần khẽ “a” lên một tiếng, đứng sát bên ta, nhìn người đang quỳ vẻ căm phẫn.
Nghe thấy có người nói tên mình, Tiểu Đào càng run rẩy, giọng nói nức nở,
dập đầu. “Nương nương, xin nương nương tha cho nô tỳ! Là… là Thẩm tiểu
chủ nói trong cung này, chỉ có mình nương nương có thể giúp Thái phi. Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ thôi, nương nương!” Nàng ta vừa khóc vừa dập đầu
thật mạnh.
Bụi cát trên đất vẩn lên, sau đó dần nhuộm một màu đỏ sẫm. Nàng ta như không biết đau, vẫn dập đầu thật mạnh.
Bàn tay đang cầm chiếc khăn hơi siết lại, ta vốn nên nghiêm khắc trị tội
nàng ta. Đúng vậy, trị tội rồi thì làm sao? Thứ Diêu Thục nghi chụp lên
đầu ta chẳng thể nào tẩy sạch. Tiểu Đào chẳng qua chỉ là quân cờ trong
tay nàng ta, dù ta có muốn lấy mạng của Tiểu Đào cũng không thể quay lại như trước kia.
Ta không cho đứng lên nhưng cũng không nhẫn tâm
nhìn nàng ta dập vỡ đầu. Hơi nghiêng người, ta nói: “Nhưng ngươi biết Dụ Thái phi là ai chứ?”
Nàng ta sững người một lát rồi mới đáp: “Nô tỳ biết ạ…”
“Được lắm!” Ta trầm giọng, cố ý nói. “Dù đã biết mà ngươi vẫn dám làm như vậy ư? Người không sợ bản cung lấy mạng ngươi à?”
“Nương nương!” Nàng ta hoảng sợ kêu lên, cuối cùng ngẩng đầu, nước mắt trào
ra, đôi môi tái nhợt, run rẩy, vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ sợ… nô tỳ sợ
chết…”
“Sợ chết mà còn dám làm!” Triêu Thần bước tới, đẩy nàng ta một cái thật mạnh, trong ánh mắt chỉ toàn sự oán hận.
Bị Triêu Thần đẩy ngã, Tiểu Đào hoảng hốt bò dậy, vẫn quỳ ngay ngắn, khóc. “Nô tỳ sợ chết nhưng nô tỳ cũng biết lấy ơn báo ơn. Nếu không có Thái
phi, chỉ sợ nô tỳ đã chết từ lâu. Nô tỳ còn một hơi thở cũng phải báo
đáp ân tình của Thái phi.”
Toàn thân nàng ta run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói cũng run run, chỉ là, ta lại nhận ra một thứ khác ngoài việc
sợ chết từ trong câu nói của nàng ta, đó là một chữ “nghĩa”.
Đây chính là lòng trung thành.
Trong lúc tính mạng bị đe dọa nhất mà vẫn luôn tâm nhiệm tới mối ân tình ấy,
người như thế khiến ta cảm thấy xót thương, nhưng ngoài miệng lại cười
lạnh lung. “Một người sợ chết còn nói báo ơn gì hả, đúng là chuyện nực
cười!”
“Nương nương…” Tiểu Đào cắn môi, trong thoáng chốc dừng
như đã thật sự hạ quyết tâm, noi: “Nếu cái mạng của nô tỳ có thể đổi
được sự yên bình kiếp sau cho Thái phi, nô tỳ bằng lòng!”
Tới lúc này, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng ta mới thực sự hiện ra vẻ kiên định, hai bàn tay siết thật chặt.
Ta rất thích những người trung thành, sắc son như vậy. Thế nhưng…
Khẽ “hừ” một tiếng, ta đáp bằng giọng xem thường: “Ngươi cũng là kẻ có
lương tâm nhỉ, chỉ tiếc rằng chủ nhân của ngươi là kẻ vô tâm vô tính.”
Nếu không, sao bà lại rơi vào hoàn cảnh thảm thương như thế? Sao Hạ Hầu
Tử Khâm phải hận bà như thế?
“Nương nương!” Nàng ta ngạc nhiên ngước mắt nhìn ta, chỉ trong chớp mắt mà mặt cắt không còn giọt máu.
Ta không nhìn nàng ta, cất bước quay đi.
Vãn Lương và Triêu Thần vội vã theo sau. Vãn Lương nhỏ giọng nói: “Nương
nương, người thật sự cho rằng Tiểu Đào bị Thẩm Tiệp dư lợi dụng, nàng ta đơn thuần chỉ muốn tốt cho Dụ Thái phi sao?”
Ta mỉm cười nhưng
không trả lời. Nếu Tiểu Đào là người của Diêu Thục nghi, chỉ e nàng ta
đã không còn làm người hầu ở Vĩnh Thọ cung từ lâu rồi. Lợi dụng Dụ Thái
phi để chia rẽ mối quan hệ giữa ta, thái hậu và hoàng thượng, dù thành
công hay không thì giờ đây Dụ Thái phi cũng chỉ là con tốt thí, Diêu
Thục nghi không cần để tâm phúc của mình ở lại nơi vô dụng đó.
Ta không lên tiếng nhưng Vãn Lương vẫn không mất tự nhiên, lát sau lại
nói: “Nương nương không phạt nàng ta cũng tốt, tránh một số người đem
chuyện ấy rêu rao.”
Ta liếc nhìn nàng ta một cái vẻ khen ngợi, quả thực Vãn Lương làm việc rất bình tĩnh.
Lại đi thêm mấy bước, Triêu Thần đột nhiên “a” một tiếng. Ta quay lại nhìn, thấy Triêu Thần cứ đăm đăm nhìn về phía trước, bèn nhìn theo ánh mắt
nàng ta.
Một bóng người màu vàng cao ngạo đứng cách đó không xa.
Hắn đứng chắp tay, đôi mắt đen huyền dán chặt vào ta, đôi môi tuyệt đẹp
mím lại, trên gương mặt không lộ vẻ vui buồn.
Lý công công đứng cạnh hắn, trông rất phẫn nộ.
Ta chỉ cảm thấy tim mình lặng đi. Hắn đứng đó bao lâu rồi?
Có lẽ nào… hắn đã trông thấy ta và Tiểu Đào nói chuyện với nhau?
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!” Hai cung tỳ thức thời quỳ xuống hành lễ.
Ta ngẩn người nhưng bọn họ hô rất to, đầu óc tỉnh táo trở lại, ta vội vã nhún người. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn đứng đó một lát rồi mới đi về phía ta.
Lý công công khẽ hô: “Nô tài thỉnh an Đàn Phi nương nương!”
Hắn sải bước đi tới, không để mắt đến những người đang quỳ, bàn tay to lớn
vươn tới, phủ lên tay ta. Ta kinh ngạc ngước lên nhìn, chỉ cảm thấy lực
từ bàn tay hắn càng lúc càng mạnh, không khỏi nhíu mày.
Hắn giận sao?
Đột nhiên nhớ lại đêm đó, hắn tới sát ta, gằn giọng nói, nếu còn tới gần Dụ Thái phi lần nữa, hắn nhất định không bỏ qua. Vậy thì chuyện vừa rồi có tính không?
Hắn không lên tiếng, kéo ta xoay người lại rồi rảo
bước. Tim ta đập thình thích nhưng không dám vùng vẫy. Lý công công xoay người muốn đi theo, hắn hạ giọng, nói: “Tiểu Lý Tử, cút xa ra cho
trẫm!”
Lý công công kinh ngạc, thất vọng nhìn theo hắn, chỉ có thể chôn chân đứng đó.
Không hiểu vì sao, trông vẻ mặt Lý công công, ta không nhịn được cười. Là
thái giám bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, y có quyền lực tới mức nào, ngoài Hạ
Hầu Tử Khâm ra, còn ai dám quát y như thế? Vẻ khuất phục của y thật sự
giống chú rùa con.
Hạ Hầu Tử Khâm kéo ta đi thẳng về phía trước,
ngoài câu quát Lý công công vừa rồi, hắn không nói gì nữa, có điều, tay
hắn càng lúc càng siết chặt tay ta. Ta nghiến răng đau đớn, đúng là hắn
chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Hắn thở hổn hển, trông thật nặng nề. Hắn rất giận, sao hình như ta lúc nào cũng chọc giận hắn nhỉ?
Lặng lẽ ngắm gương mặt nhìn nghiêng của hắn, trái tim mới lúc nãy còn hoảng
loạn bỗng được thả lỏng. Tại sao khi phải đối mặt với hắn, ta không hề
sợ hãi, trái lại còn có chút vui mừng. Lúc nào cũng khiến hắn tức giận
là bản lĩnh rất lớn của ta.
Hắn bước ngày càng nhanh nhưng vẫn không nói nửa câu. Ta gần như không theo kịp hắn, chỉ biết đưa tay nhấc váy chạy theo.
Chiếc váy thật dài, nhấc lên bằng một bàn tay thật sự có chút khó khăn. Hắn
không để tâm tới cố gắng của ta, vẫn sải bước đi. Ta thở dốc, lúc hoàn
hồn lại mới phát hiện cả hai đã đứng giữa cây cầu chín khúc vắt ngang
qua Lam Hồ. Lan can bằng cẩm thạch trắng được mài sáng bóng, lờ mờ in
bóng hai dáng người.
Một trước một sau, vội vã bước qua.
Mặt hồ phẳng lặng, thi thoảng có luồng gió lướt qua cũng chỉ khiến mặt hồ gợn sóng. Cảnh vật đìu hiu, cô quạnh.
“A!” Chân đột nhiên vướng phải thứ gì đấy, ta kêu lên thành tiếng. Hắn hạ
giọng mắng một câu, ôm lấy eo ta. Ta như bắt được cọng rơm cứu mạng, níu chặt ống tay áo hắn.
Hắn ở thật gần ta, từng hơi thở nặng nề,
vẫn còn tức giận. Hàng mi dài rủ xuống che đi đôi đồng tử đen láy. Ta
không nhìn rõ vẻ mặt hắn song ta cảm nhận được sự đau đớn của hắn. Cũng
như ta, nỗi đau của tình thân.
Dường như ta có thể hiểu được hắn. Hắn không chịu thừa nhận nhưng sự thật về quan hệ ruột thịt, máu mủ
luôn khiến hắn chán nản. Vũng vẫy mãi rồi phải nhìn thấy chính bản thân
mình bất lực, đối mặt rồi lại không muốn mở lòng với người khác.
Ta hơi buông lỏng ngón tay, từ ống tay áo chậm rãi lần lên trên, khuỷu tay, bả vai, rồi sau đó, ôm lấy lưng hắn.
Ta sợ phải trông thấy chân mày cau chặt của hắn, sợ phải đọc thấy nỗi đau
đớn sâu đậm trong đôi mắt hắn, bởi lẽ ta cũng muốn che giấu cho hắn.
Cơ thể hắn khẽ run lên rồi đột nhiên đẩy mạnh ta ra. Ta bị hắn đẩy lùi lại mấy bước, chỉ thấy chân bị hẫng một cái, khẽ kêu lên, ngã về phía sau.
Mặt đất ngày đông dường như cứng hơn bình thường, khuỷu tay ta đập xuống
đất đau tới mức phải nghiến răng. Lúc đó ta mới biết hóa ra mình vừa vấp phải bậc thang.
Hay thật đấy, hắn cứu ta rồi lại tự tay đẩy ta xuống.
Hắn đứng thẳng, cũng không chịu cúi xuống đỡ ta, thậm chí còn xua đi chút
dịu dàng mới nãy còn hiển hiện, trầm giọng nói: “Ở trong cung, đi đứng
phải mở to mắt ra cho trẫm!”
Trái tim run rẩy, ta hoảng hốt nhìn gương mặt hắn, nhưng hắn chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi chắp tay, quay người rời đi.
Sao ta không nhận ra thâm ý trong câu nói của hắn chứ?
Nghiến răng bò dậy, khuỷu tay nhất thời không cử động được, ta hít sâu một
hơi, cẩn thận bước lên bậc thang, hạ giọng nói: “Thần thiếp tự thấy mắt
mình đã mở rất to, chỉ là thần thiếp khó lòng đề phòng được thủ đoạn của Hoàng thượng.”
“Đàn Phi!” Trong mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén, cả giận nói: “Nàng dám cãi lại trẫm sao?”
“Thần thiếp không dám!” Tay kia bất giác xoa xoa lên khuỷu tay bị thương, ta chậm rãi đáp.
Thực ra hắn biết ý của ta, chỉ câu nệ câu chữ mà thôi. Hắn trừng mắt nhìn
ta, thật lâu, rồi từ từ quay người, ngồi lên lan can, nói cụt lủn: “Lại
đây!”
Ta ngập ngừng một lát, vẫn cất bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn thở hổn hển, lấy tay đấm đấm vài cái lên ngực, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại.
Ta hoảng hốt, vội nói: “Hoàng thượng sao vậy?”
“Khó chịu.” Hắn thật keo kiệt, nói thêm mấy từ thôi mà cũng không chịu liếc
ta một cái, ngón tay thon dài chỉ vào lồng ngực. “Ở đây.”
Trái
tim ta đang treo lơ lửng liền hạ xuống, hóa ra là buồn phiền. Đáng tiếc, ta không phải là thuốc. Ta ngượng ngùng nhìn hắn, không biết nên nói
gì, bởi lẽ bất cứ lời an ủi nào cũng là thừa thãi, thậm chí đến thái y
mà hắn cũng đâu cần.
Hắn cũng không lên tiếng, chỉ ngồi yên lặng. Dường như ta bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, đến hít thở cũng phải cố
gắng thật nhẹ, thật nhẹ. Thi thoảng ngước mắt nhìn sang bờ hồ, thấy vài
cung nhận chậm rãi bước tới. Cơn đau nhức trên khuỷu tay dần biến mất,
ta thử cử động vài cái, không sao nữa rồi.
Người ngồi bên cạnh
đột nhiên cử động, bàn tay to lớn vươn sang chỗ ta. Ta giật mình, chỉ
thấy hắn nhanh tay rút chiếc trâm trên đầu ta xuống, thuận tay vứt xuống hồ, chỉ nghe “tách” một tiếng, những hạt nước li ti bắn lên khỏi mặt
hồ, từng vòng sóng nước dập dờn lan rộng.
Ta nhìn hắn bằng vẻ vô cùng kinh ngạc nhưng hắn chỉ hờ hững buông một câu: “Trẫm thấy yên tĩnh quá!”
Ta nhất thời khóc không được mà cười cũng không xong. Hắn thấy yên tĩnh
quá nên ném đồ xuồng hồ. Chỉ dựa vào tiếng nước khẽ khàng đó mà muốn phá vỡ sự yên lặng này sao?
Ta đưa tay chạm vào mái tóc, ánh mắt rơi xuống miệng ngọc bội thắt ở eo hắn, nói: “Hoàng thượng nhỏ nhen thật
đấy, sao chỉ vứt đồ của thần thiếp thôi?”
Hắn biết ta ám chỉ điều gì, ngón tay lướt qua miếng ngọc bội, trầm giọng đáp: “Trẫm nhỏ nhen,
nàng thì hào phóng lắm đấy! Thứ trẫm ban cho nàng mà còn có thể tặng cho người khác, hôm nay chỉ lấy một thứ để trẫm vui lòng, nàng lại không
bằng lòng?”
Ta chỉ thấy trái tim mình như lặng đi, trong lòng
biết rõ hắn đang nói tới điều gì. Ta chẳng qua chỉ tặng một cây trâm
ngọc tía cho Thẩm Tiệp dư.
Chẳng lẽ… hắn đã biết được điều gì đó? Ta thấp thỏm, không dám nhìn vào mắt hắn.
Hắn “hừ” một tiếng, cất giọng: “Cảm ơn người ta thay Dụ Thái phi? Nàng đã quên lời trẫm nói đêm đó rồi!”
Ta sững người, vội vàng nói: “Thần thiếp nào dám quên!”
“Không quên mà dám tái phạm à? Nàng để trẫm ở đâu hả?” Lần đầu tiên hắn không
nhìn ta, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, giọng nói nặng nề.
Ta cúi đầu, cắn môi đáp: “Thần thiếp không bị cấm túc, người ở Vĩnh Thọ cung cũng vậy.”
Hoàng cung rộng lớn như thế, chỉ cần bước chân ra ngoài là có thể gặp nhau.
Ta cùng lắm chỉ là hiếu kỳ gọi nàng ta lại mà thôi. Xui thật đấy, chỉ
một lần mà lại bị hắn bắt gặp.
“Được lắm!” Hắn nghiến răng. “Vậy thì nàng đã nghe ngóng được tin tức của Vĩnh Thọ cung chưa?”
Hắn vẫn không nhìn ta nhưng hai tay siết chặt, ngón tay trắng bệch. Ta như
bị thứ gì đó đánh trúng, nhanh chóng tỉnh ngộ. Hắn loanh quanh, vòng vo
lâu như thế, hóa ra là để hỏi câu này sao? Thực ra hắn muốn biết tin tức của Vĩnh Thọ cung, thấy ta và Tiểu Đào nói chuyện, hắn càng không kìm
được. Những lời tàn nhẫn hôm nay hắn nói với ta đều không còn đáng sợ
nữa. Hóa ra hắn để tâm, có oán hận nữa nhưng vẫn để tâm nên mới không
cho Lý công công đi theo. Hắn không muốn bất cứ ai khác biết về chút
quan tâm nhỏ nhoi tận sâu trong đáy lòng mình, bao gồm cả ta. Thế mới có thể giấu giếm được một chút. Hắn nhắc tới chuyện chiếc trâm ngọc tía là để phân tán sự chú ý của ta.
Hạ Hầu Tử Khâm à…
Đôi môi
khẽ cong lên, ta bật cười, nhỏ giọng nói: “Nhất định thần thiếp sẽ không tái phạm, sẽ không truyền thái y sang bên ấy nữa.”
Ta cũng học theo hắn, trả lời quanh co.
Lát sau, hắn mới hờ hững nói: “Nếu nàng tái phạm, trẫm…”
“Nhất định không tha.” Ta tiếp lời ngay.
Ta nghĩ, ta đã hiểu ý của hắn rồi.
“Trẫm tha cho nàng lần này.” Lúc nói câu ấy, hắn cuối cùng cũng chịu nhìn về phía ta, trong đôi mắt ngập tràn ánh sáng.
Ta nở nụ cười thật xinh đẹp, ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn kéo ta lại, khẽ nói: “Đã lâu rồi trẫm không gặp nàng.”
Ta cúi đầu, không thốt nên lời. Ngày nào hắn cũng tới gặp Thiên Phi, còn có thời gian tới thăm ta sao?
“Trẫm thực sự rất ghét nàng.” Hắn lại buông một câu bâng quơ.
Cuối cùng, bầu không khí đã không còn căng thẳng nữa, ta mới lấy dũng khí,
nói: “Nếu Hoàng thượng ghét thì còn gặp thần thiếp làm gì? Cũng muộn
rồi, Hoàng thượng nên khởi giá tới Khánh Vinh cung thôi.”
Hắn bật cười. “Trẫm còn tưởng nàng không để tâm chứ!”
Lời của hắn khiến ta ngẩn người. Ta để tâm? Ta để tâm cái gì? Để tâm hắn ở
hay đi sao? Nhưng hắn đã đứng dậy, xoa bụng, nói: “Trẫm đói rồi!”
Một tay ta bị hắn kéo dậy, ta ngờ vực đưa mắt nhìn sang đình hóng mát,
chẳng lẽ hắn muốn truyền lệnh dùng bữa ở chỗ này sao? Không hiểu sao,
đột nhiên ta nhớ tới cảnh ta và hắn cùng ăn điểm tâm ở Thiên Dận cung
ngày ấy.
Ta mơ hồ có chút chờ mong.
Hắn kéo ta đi tới đình hóng mát. Ta nghi hoặc nghiêng mặt đi, hắn lên tiếng: “Trẫm muốn ăn điểm tâm nàng làm.”
Ta sững người, hắn lại tốt bụng bồi thêm một câu: “Điểm tâm nàng làm cho Vinh Phi ăn ấy.”
Ta chợt hiểu ra, là món điểm tâm đó. Nhưng ta đã quên từ lâu rồi.
“Hoàng thượng…” Ta vốn không biết làm, đành đáp: “Đồ ăn thần thiếp làm sao có
thể sánh bằng đồ ăn do Ngự thiện phòng làm, hay là…”
“A, đúng là không bằng.” Hắn chợt ngắt lờ ta. “Miễn cưỡng cũng có thể nuốt trôi được, chỉ là giờ trẫm đang đói, rất, rất đói.”
Rất đói, thế nên có khó ăn nữa cũng có thể nuốt được. Song hắn chạy nạn à? Không có món gì khác để chọn ư?
Ta biết, hắn quyết tâm muốn ăn điểm tâm ta làm, có điều ta đâu thể nói
điểm tâm hôm đó đều do một tay Thiên Lục làm? Nấu ăn thì ta biết, lúc
nhỏ ta từng trốn trong bếp nhìn đầu bếp nấu nướng, cũng âm thầm học
theo, nhưng điểm tâm thì ta mới chỉ nhìn qua một lần, chính là lần Thiên Lục làm.
Hắn nói điểm tâm khó ăn nhưng vừa chê lại vừa dỗ dành
ta làm. Song nếu ta làm thì chỉ sợ sẽ khiến hắn thực sự không thể nuốt
trôi.
Nhớ tới chuyện vừa nãy, ta bỗng nảy ra một ý. “Hoàng thượng, lúc nãy thần thiếp bị thương ở khuỷu tay, e rằng không làm nổi.”
“Đừng lấy cớ với trẫm!” Hắn nhíu mày bực bội. “Trẫm đã khoan dung cho nàng
bao nhiêu lần mà không được báo đáp một hộp điểm tâm sao?”
Ta hoàn toan thất bại, hắn thật sự là tên thương nhân nham hiểm, xảo trá, tận dụng triệt để, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Hắn hùng hổ đưa ta tới Ngự thiện phòng. Đám ngự trù thấy bọn ta vào, ngẩn
người trong chốc lát mới có một người quỳ xuống. Ngay sau đó, mọi người
đều đồng loạt quỳ sụp, hô to: “Tham kiến Hoàng thượng! Đàn Phi nương
nương thiên tuế!”
Hắn kéo ta đi thẳng vào trong, nói: “Trẫm cho phép tất cả các ngươi được nghỉ một canh giờ, ra ngoài chờ hết đi!”
Đám ngự trù nhìn nhau, lát sau mới đồng thanh vâng dạ, lần lượt lui ra ngoài.