Mệnh Phượng Hoàng

Chương 7

Vãn Lương và Triêu Thần đã sớm ở ngoài đợi ta. Ba người đang đi ra ngoài liền nghe thấy có người gọi: “Nương nương…”

Thì ra là Thiên Lục đang đứng gần đó. Thấy ta đi ra, nàng ta rảo bước đi
lên, nói: “Nương nương, thần thiếp có lời muốn nói, rồi nhìn Vãn Lương
và Triêu Thần bên cạnh ta.

Ta phát hiện có điều không bình thường, không thấy Cúc Vận bên cạnh nàng ta. Ha, hẳn là ả sợ ta nên trốn mất rồi?

“Nương nương…” Thấy ta im lặng, Thiên Lục lại thận trọng gọi.

Ta cười nhạt đi lướt qua nàng ta. “Bản cung mệt rồi, có chuyện gì để hôm khác nói.”

“Nương nương, lẽ nào người thực sự không quan tâm tới tình nghĩa tỷ muội ư?”
Hình như nàng ta phải lấy hết dũng khí mới thốt ra được một câu như vậy.

Thật buồn cười, bây giờ lại nhắc đến chuyện tình nghĩa tỷ muội với ta ư? Ta
cười khẩy. “Những lời này, trước đây ngươi nên nói với nàng ta chứ không phải bây giờ nói với bản cung!”

Vịn vào tay cung tỳ, bước lên loan kiệu, ta không hề do dự, nói thẳng: “Hồi cung!”

Ta bất giác lại nghĩ về bốn chữ kia. Tình nghĩa tỷ muội?

Mười lăm năm nay, ta chưa từng được trải qua cảm giác này ở Tang phủ. Ha, Tang Tử ta không thèm!

Ta lắc đầu, vô tình nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai bên khóm hoa. Thân
hình yếu ớt của nàng ta như chực ngã trong con gió lạnh, không biết vì
sao ta đột nhiên cảm thấy nàng ta có chút đáng thương. Đó là ai chứ, đến một cung tỳ bên cạnh cũng không có?

Vãn Lương nhận ra ánh mắt
của ta, biết điều lên tiếng: “Nương nương, đó là Ngọc Dung hoa[1], đã
vào cung ba năm, hình như vẫn chưa được nhận ân sủng.”

[1] Ngọc Dung hoa: tước vị được phong cho phi tần, ý chỉ dung nhan xinh đẹp, mỹ lệ.

Đã vào cung ba năm? Khi đó Hạ Hầu Tử Khâm vừa đăng cơ nhỉ? Nói như vậy,
chắc nàng ta đã theo đến từ hồi Hạ Hầu Tử Khâm ở phủ thế tử ư?

Thật thê lương, nữ nhân nơi hậu cung không được ân sủng chính là như vậy.
Đột nhiên ta nắm chặt hai tay, thử hỏi bản thân mình, ta chưa từng được
nhận ân sủng? Thậm chí ta còn không biết đột nhiên hắn phong ta làm phi
rốt cuộc có ý gì.

“Bây giờ hoàng thượng đang ở đâu?” Bỗng nhớ đến hắn, ta liền hỏi.

Triêu Thần đáp: “Hoàng thượng chắc vừa tan triều sớm, hồi cung dùng bữa. Nương nương có muốn qua Thiên Dận cung không ạ?”

“Không “ Ta lắc đầu, có chút hoảng loạn, không biết vì sao ta không có mẹo để thắng hắn. Trước nay vẫn luôn vậy.

Cung tỳ không nói nữa. Ta hít sâu một hơi, từ từ dựa vào chiếc đệm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trở về Cảnh Thái cung. Vãn Lương gọi người chuyển đồ mang từ Huyền Nhiên
các vào, sau đó quay lại hỏi ta: “Nương nương muốn đặt mấy thứ này ở đâu ạ?”

Ta nhìn qua, chỉ có một chiếc hòm mà thôi, nghĩ một lát, ta buột miệng nói: “Đặt trong tẩm cung của bản cung đi!”

“Vâng!” Vãn Lương trả lời rồi dẫn người đi.

Ta vừa vào trong liền thấy Tường Thụy chạy vào, hành lễ rồi nói: “Nương nương, bên ngoài có một cô cô cầu kiến.”

“Cô cô?” Ta nhíu mày, vẫy ta nói: “Mời vào!”

Một lát sau, người đó bước vào, như ta dự đoán, chính là Phương Hàm.

Từ ngày tuyển tú đến nay đã được một khoảng thời gian, lại một lần nữa ta
gặp nàng ta. Dáng vẻ của nàng ta vẫn như xưa, phục trang tao nhã, gương
mặt trang điểm nhẹ, hơi thở lành lạnh và vết sẹo trên cổ vẫn vô cùng nổi bật.

“Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc!” Nàng ta hành lễ với ta một cách đúng mực.

Đột nhiên ta nhớ tới lời nàng ta, thấp hèn hay không không phải một câu “nô tỳ” có thể thể hiện. Cho nên nàng ta mới thản nhiên, kiêu ngạo như vậy
ư?

Ta đứng lên. “Cô cô, miễn lễ!” Không biết vì sao, mặc dù đã là Đàn Phi nhưng ta vẫn muốn gọi nàng ta một tiếng “cô cô” như trước đây.

Nàng ta không hề để lộ cảm xúc, vẫn cúi đầu nhưng giọng nói truyền đến tai
ta lại vô cùng rõ ràng: “Nô tỳ muốn hầu hạ nương nương, một lòng trung
thành với nương nương, thề chết không thay đổi!”

Đầu ngón tay ta
khẽ động, ánh mắt đặt trên người nàng ta. Nàng ta vẫn ung dung cúi đầu,
gió cuốn vạt áo, đến mi mắt cũng không lay động. Ta thật không ngờ nàng
ta đến vì chuyện này.

Khăn lụa trượt trên bàn tay, ta khẽ kéo, từ từ mỉm cười, bước lên trước, một tay đỡ nàng ta rồi cười, nói: “Cô cô
nguyện tới đây, đó là vinh hạnh của bản cung.”

Nàng ta cụp mắt. “Thông minh như nương nương cũng là vinh hạnh của nô tỳ.”

Ta khẽ cười, không nói.

Phương Hàm cũng là người thông minh, người như vậy luôn biết bản thân muốn gì. Vì vậy, để nàng ta ở bên cạnh, ta sẽ không phải lo lắng. Ban đầu nàng
ta thăm dò ta, chẳng qua là xác định ta có đủ tư cách để nàng ta toàn
tâm toàn ý cống hiến công sức không, vậy thì hôm nay, nàng ta sớm đã xác định chắc chắn rồi.

Quay người ngồi xuống, ta nói: “Cô cô cũng ngồi đi!”

Nhưng nàng ta bước theo, cung kính đứng bên cạnh ta, khẽ nói: “Nương nương,
nô tỳ chung quy vẫn là nô tỳ, không thể vượt quá bổn phận. Cũng mong
nương nương ghi nhớ, với người có quan hệ đặc biệt hơn nữa cũng phải giữ khoảng cách.”

Ta hoàn toàn yên tâm rồi, rất tốt bất cứ lúc nào đầu óc nàng ta cũng sáng suốt.

Hôm nay ta là chủ, nàng ta là tớ, quan hệ dù có thân thiết hơn nữa cũng
không thể vượt quá ranh giới này. Trong cung, người sẵn sàng phá đám
chen ngang để đạt được mục đích quả thật rất nhiều, cẩn thận không phạm
sai lầm mới có thể đứng vững lâu dài.

Nàng ta thành thạo rót trà
cho ta, bưng qua rồi nói: “Nương nương mệt mỏi nửa ngày rồi, uống ngụm
trà rồi nghỉ ngơi một lát đi ạ!”

Nhận cốc trà, ta cúi đầu nhấp
một ngụm, cười nói: “Bản cung còn phải cảm ơn cô cô, nếu không có cô cô
âm thầm giúp đỡ, bản cung nào có ngày hôm nay.”

Ánh mắt nàng ta
từ từ hiện lên nét cười nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, phẳng lặng như hồ
nước mùa thu, giọng nói lãnh đạm: “Đối với nô tỳ, chẳng qua cũng chỉ là
việc dễ như trở bàn tay, nhưng vì nương nương thông minh hơn người nên
mới có ngày hôm nay.”

Nàng ta không kể công, từng câu từng từ đều nói rất thản nhiên song đều khẳng định suy đoán trong lòng ta. Khi còn ở Huyền Nhiên các thuốc mỡ thượng đẳng chính là nàng ta đưa tới. Khi
Thiên Phi định dùng băng châm dạy dỗ ta, Thư Quý tần đột nhiên giá đáo
cũng có liên quan tới nàng ta. Ta vốn chỉ suy đoán nhưng hôm nay nàng ta tới Cảnh Thái cung cuối cùng ta cũng đã khẳng định được. Nàng ta chỉ
cho ta một cơ hội, còn ta đã nắm được toàn bộ, hơn nữa còn đúng lúc nắm
được điều có lợi. E rằng, điều khiến nàng ta và ta đều kinh ngạc chính
là hoàng thượng lại có thể nhanh chóng phong ta làm phi như vậy.

Hồi lâu sau, Phương Hàm lại khẽ nói: “Vãn Lương và Triêu Thần là cung tỳ nô tỳ dày công lựa chọn cho nương nương, nương nương có thể yên tâm dùng.”

Lần này, ta thực sự có chút kinh ngạc. Chẳng trách bọn họ thông minh, lanh
lợi như vậy, hóa ra đều là cung tỳ do đích thân Phương Hàm dạy dỗ. Ta
khẽ cười, nhấp ngụm trà rồi đặt cốc trà sang một bên, vịn vào tay nàng
ta đứng dậy, đi ra ngoài.

Thời tiết thật sự rất lạnh, gió thổi
rét thấu xương. Băng tụ trên đầu tường, trên mái hiên vẫn chưa tan, nhìn qua thấy óng ánh, long lanh.

Phương Hàm bước tới bên cạnh ta, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tâm trí và dũng khí của nương nương quả thật khiến nô tỳ bội phục.”

Ta không đáp, chỉ mỉm cười. Có câu nói: “Nghi người thì không dùng, dùng
người thì không nghi.” Ta đã đồng ý để nàng ta ở lại thì sẽ không nghi
ngờ, vậy thì cả Vãn Lương và Triêu Thần ta cũng không nghi ngờ nữa. Rất
kỳ lạ, cảm giác của ta với Phương Hàm rất đặc biệt, giống như với Tô Mộ
Hàn…

Lòng ta khẽ rung động, nhớ tới hôm đó ở trong chùa, ta từng
hứa với y, nếu có một ngày ta có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng;
nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất trong cung tới khám và chữa bệnh cho
y. Tiên sinh, ngày đó chắc chắn sẽ không còn xa nữa. Tử Nhi sẽ không
nuốt lời…

“Nương nương!” Vãn Lương chạy tới, đưa chiếc lò sưởi
nhỏ trong tay cho ta. “Bên ngoài lạnh lắm, nương nương mau cầm lấy, nhất định đừng để rét cóng.” Nàng ta vừa nói vừa nhìn Phương Hàm bên cạnh
ta, khóe miệng khẽ mỉm cười. Ta nhận lò sưởi, gật đầu cười.

Buổi
trưa dùng cơm tại Cảnh Thái cung, nghe mọi người trong cung nói Hạ Hầu
Tử Khâm tới Trữ Lương cung của Diêu Thục nghi. Ta cười nhạt, vốn không
hy vọng hắn sẽ tới Cảnh Thái cung.

Chưa tới giờ Mùi, tuyết bỗng
rơi. Từng mảng hoa tuyết lớn bay xuống, cảnh hoa tuyết bay rợp trời thật là đẹp! Chẳng bao lâu sau, khắp nơi bên ngoài đã là một mảng trắng xóa.

Tuyết trên nhánh cây đã dày hơn, soạt một tiếng, tất cả rơi xuống đất. Những
hạt tuyết tách ra tựa như bông tuyết liên nở rộ, trong sạch như băng,
thuần khiết như ngọc.

Ta đang đứng trước cửa sổ thưởng thức cảnh
đẹp thì thấy Tường Hòa vội vã chạy vào, giũ giũ những bông tuyết trên
người, quỳ xuống nói: “Nương nương, Thư Quý tần cầu kiến.”

Khóe miệng ta khẽ cong lên, trời nắng không tới, khi tuyết rơi lớn như vậy lại đến. Nàng ta cũng thật có thành ý.

“Mời vào!” Ta quay người liếc nhìn Phương Hàm, vẻ mặt nàng ta không có chút kinh ngạc, chỉ bước qua, theo ta tới chính điện.

Ân oán giữa ta và Thư Quý tần, nàng ta hiểu rõ nhất.

Vừa tới chính điện đã nhìn thấy Thư Quý tần đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nàng ta hôm nay mặc cung trang màu đỏ tía, tuy tuy đã vào phòng nhưng áo lông chồn trên người chưa cởi. Thấy ta bước tới, nàng ta vội đứng lên,
cúi người chào: “Tần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát
tường!”

“Nô tỳ tham kiến Đàn Phi nương nương, nương nương thiên
tuế!” Như Ý cao giọng nói, quỳ xuống hành đại lễ. Ta đang có chút ngạc
thì thấy Thư Quý tần ho vài tiếng, nói: “Khụ khụ, Như Ý chân tay vụng
về, không cẩn thận đã làm vỡ bộ đổ trà trong cung nương nương, còn không cầu xin nương nương thứ tội?”

Như Ý nhanh chóng quỳ thẳng người, dập đầu nói: “Nô tỳ cầu xin nương nương thứ tội!”

Ta nhìn thấy dưới chân ả ta quả thật có một nắp cốc trà bị vỡ, nước thấm
xuống đất còn chưa khô, lại nhìn Như Ý, nàng ta cúi rạp người, không dám ngẩng lên.

Ta thầm cười lạnh, chắc Thư Quý tần biết việc ta qua
Huyền Nhiên các, đương nhiên cũng biết rõ ta đối xử với Thiên Phi thế
nào. Ở đâu ra chuyện Như Ý đánh vỡ nắp cốc trà chứ? Chẳng qua nàng ta
chỉ muốn tìm một lý do cho ta dạy dỗ Như Ý mà thôi. Thư Quý tần biết, ta sẽ không quên cái tát Như Ý dành cho ta.

Lúc ta mới vào cung,
nàng ta lôi kéo Thiên Phi, còn cố ý vu oan cho ta, việc tới nước này,
tuy bây giờ cấp bậc của ta cao hơn nàng ta nhưng suy cho cùng, nàng ta
cũng là chính tam phẩm quý tần. Giống như việc nàng ta không thể tùy
tiện nắm quyền sinh sát người khác, ta cũng không thể tùy tiện đối phó
với nàng ta. Có điều, nếu là cung tỳ thì lại là chuyện khác.

Như vậy, nàng ta đã cho ta bậc thềm, nếu ta không bước xuống, há chẳng phải không nể mặt ư?

Buông tay Phương Hàm, ta trầm giọng nói: “Ngươi không cẩn thận như vậy, hôm
nay chỉ là đánh vỡ nắp cốc, ngày mai sẽ là thứ gì? Thư Quý tần…” Ta nhìn về phía nàng ta. “Ngươi không ngại để bản cung dạy dỗ thay chứ?”

Nàng ta cúi đầu. “Được nương nương dạy dỗ là phúc của Như Ý.”

Như Ý cũng vội nói: “Tạ ơn nương nương dạy bảo!”

Ta cười khinh thường, lên tiếng: “Người đâu, lôi ra ngoài dạy dỗ Như Ý tỷ
tỷ cho tốt đừng làm phiền bản cung và Thư Quý tần nói chuyện.”

“Vâng, thưa nương nương!”

Tường Hòa, Tường Thụy tiến vào, lôi Như Ý ra ngoài.

Ta nói với Thư Quý tần: “Thư Quý tần cũng đừng đứng nữa, ngồi đi!”

Nàng ta ngượng ngùng nói cảm ơn rồi mới quay người ngồi xuống.

Khi ngước mắt lên, ánh mắt nàng ta nhìn Phương Hàm hình như có chút kinh
ngạc nhưng chỉ trong giây lát rồi lập tức lấy lại dáng vẻ ban đầu, khẽ
cười nói: “Hôm nay tần thiếp rời đi vội quá, không kịp gặp nương nương ở Hy Ninh cung. Khụ khụ…” Nàng ta che mặt ho vài tiếng. “Có lẽ là tại đêm qua ngủ không ngon, trời lại lạnh nữa nên mới về sớm.”

Nhìn kỹ
thì hình như sắc mặt nàng ta quả thật không tốt. Xem ra để tránh đụng
chạm ta, công phu nói dối của nàng ta cũng được dùng hết sức. Ta cũng
không bóc trần chỉ cười nói: “Đã như vậy, tuyết lớn thế ngươi cũng không nên đến. Chi bằng ngươi sớm hồi cung nghỉ ngơi, bệnh cũng sẽ nhanh
khỏi.”

“Đa tạ nương nương lo lắng, tần thiếp chỉ bệnh nhẹ mà thôi. Hôm nay tần thiếp đến là có việc cầu xin.”

Cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính rồi, xem ra lời ta nói tối hôm đó, nàng
ta ghi nhớ kĩ từng câu từng chữ. Đúng thế, nếu nàng đã đạt được tước vị

chính tam phẩm quý tần, ai không muốn từng bước lên cao.

Nàng ta
đã nói thẳng, ta cũng không thích vòng vo. Khẽ gảy chiếc vòng ngọc trên
cổ tay, ta khẽ nói: “Bản cung biết ngươi vì chuyện gì nên mới tới đây,
ngươi yên tâm, bản cung nói lời sẽ giữ lời, huống hồ tối đó nếu không có Thư Quý tần ngươi, bản cung còn không biết như thế nào? Tin rằng trong
lòng ngươi cũng hiểu rõ việc đối nhân xử thế của bản cung.”

Trước khi đến Cảnh Thái cung, nàng ta từng qua Huyền Nhiên các, vậy thì lời
ta nói với Thiên Phi, nàng ta nhất định biết cặn kẽ. Ta sẽ không quên,
Phong Hà là người của nàng ta.

Nàng ta đáp lời: “Vâng, nương nương là người ân oán phân minh.” Nắm tay càng chặt hơn, nàng ta yên lặng chờ ta lên tiếng.

Ta cười khẩy, không cần nàng ta nhắc nhở, ta cũng biết ta đã nợ nàng ta
một ân huệ. Hơn nữa, không nói đến việc hôm đó nàng ta bảo vệ ta cũng là vì bảo vệ bản thân, suy cho cùng nhờ một câu nói của nàng ta, ta mới
tránh được vận hạn. Ta đứng lên, đi về phía nàng ta. Ánh mắt xinh đẹp
của nàng ta lóe lên tia lo lắng nhưng lập tức giấu đi. Ta cười, nói:
“Thư Quý tần cho rằng bản cung làm thế nào mà biết tin tức kín đáo như
thế?” Vẻ mặt nàng, ta tràn đầy vẻ hoài nghi. Ta lại nói: “Đương nhiên là ta nghe nói.”

Thấy rõ tay nàng ta khẽ run, đôi mắt sáng cụp
xuống trong giây lát, có lẽ đang suy nghĩ xem ai có thể dễ dàng buột
miệng nói ra việc này. Ta nhân cơ hội liền nói: “Người được Thư Quý tần
huấn luyện đương nhiên cũng có chừng mực. Có điều bất cứ việc gì, dù nói nhỏ hơn nữa cũng tai vách mạch rừng. Bản cung chẳng qua vô tình nghe
được mà thôi.”

Tin rằng ta nói rõ ràng như vậy, nếu nàng ta còn không biết ta nói đến ai, vậy thì nàng ta không phải Thư Quý tần.

“Lần này bản cung coi như trả lại ân tình cho ngươi.” Để nàng ta thanh thản trong lòng, ta sẽ không nói ra.

Đôi mắt hạnh đào sớm đã chuyển sang sự căm phẫn và sát khí, bỗng siết chặt
chiếc khăn trên tay, nàng ta đột nhiên đứng dậy, nghiến răng nói: “Đa tạ nương nương chỉ dạy!”

Đến Hy Ninh cung, các phi tần đến sớm đang nói nói cười cười, thấy ta tiến vào, bọn họ vội đứng dậy hành lễ rồi
mới ngồi xuống. Ta bất ngờ thấy Thư Quý tần đã đến, ngược lại Diêu Thục
nghi hôm nay chưa tới. Ta bỗng nhớ ra tối qua hoàng thượng tới Trữ Lương cung, có phải vì thế nên Diêu Thục nghi mới chưa tới?

Một lúc
lâu sau thấy một cung tỳ tiến vào, cúi đầu nói: “Các vị nương nương,
tiểu chủ, thái hậu nói hôm nay người rất mệt, không gặp các vị được. Các vị nương nương, tiểu chủ nếu rảnh rỗi thì nói chuyện, nếu thấy buồn
chán thì có thể hồi cung.”

“Thái hậu bị bệnh ư?” Trần Tịnh tấn vội vàng đứng lên hỏi.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy, vô cùng lo lắng nhìn cung tỳ.
Cung tỳ vẫn cúi đầu, đáp; “Tiểu chủ có lòng, thái hậu không sao, chỉ hơi mệt thôi. Nô tỳ xin cáo lui trước, các vị nương nương, tiểu chủ hãy tự
nhiên”

Cung tỳ lui ra, mọi người cũng lần lượt đi về .Ta nhìn Thư Quý tần, thấy nàng ta cười lạnh nhạt, không hề có dáng vẻ vội vã rời
đi.

Ta bình thản đứng lên, Thư Quý tần quả là một nhân vật lợi
hại. Cho dù ta từ một cung tỳ nhảy lên làm nhị phẩm phu nhân chỉ trong
một đêm, địa vị còn cao hơn nàng ta nhưng nàng ta có thể điều chỉnh tâm
trạng trong thời gian ngắn, nhìn thấy ta còn có thể cung kính gọi tiếng
“nương nương”, sự nhẫn nại này quả thật chỉ có người phi thường mới có
thể làm được.

Cũng may chỉ có chính ngũ phẩm phi tần trở lên mới
cần tới thỉnh an thái hậu, nếu không Thiên Phi ngày ngày đối diện với
ta, không biết tỷ ta có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ?

Ta vừa định bước ra liền thấy Thư Quý tần gọi: “Nương nương!”

Ta kinh ngạc, quay đầu, thấy nàng ta đứng lên, đi về phía ta, cười nói:
“Nương nương, nếu nương nương không để ý, tần thiếp cùng nương nương ra
ngoài nhé!”

Ta hơi sững sờ nhưng lập tức mỉm cười. “Bản cung sao có thể để ý!”

Nàng ta bước tới, đi bên phải ta.

Khóm hoa bên hành lang vẫn bị phủ bởi lớp tuyết dày, tuyết trắng xóa một
mảng. Thư Quý tần đột nhiên giơ tay bốc một nắm tuyết, nắm trong lòng
bàn tay, nhíu may, khẽ than thở: “Thời tiết hôm nay thật lạnh, lại còn
có tuyết rơi. Khi có ánh mặt trời, tan được một nửa lại kết thành băng, e là càng lạnh hơn.”

Ta im lặng lắng nghe, nàng ta đã muốn đi cùng ta, chắc chắn không phải chỉ để nói chuyện thời tiết.

Ném nắm tuyết trong tay đi, nàng ta phủi phủi tay, hà hơi rồi nói: “Nhưng
đóng băng thứ này có lẽ lại tốt, hóa thành nước rồi thì không thể tìm
thấy nữa.” Nàng ta đột nhiên nhìn ta. “Nương nương còn nhớ bàn băng châm ở Huyền Nhiên các không?” Ta hơi chấn động, nàng ta lại nói tiếp: “Thử
đó không hề lãng phí.”

Chậm rãi thu lại nét cười, giống như ta dự liệu, cuối cùng nàng ta dùng hình với Phong Hà. Thủ đoạn của nàng ta
còn cao minh hơn ta tưởng, song nàng ta chỉ lựa chọn băng châm.

Nàng ta đang bày tỏ ý tốt với ta.

Thư Quý tần là người thông minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Ha, e là Phong Hà không thể ngờ, ả ta vất vả nhiều năm như vậy lại là tự đào hố chôn mình.

Ta cười. “Vậy bản cung chúc mừng ngươi.”

“Tạ ơn nương nương, chỉ là…” Nàng ta cố gắng thấp giọng. “Vì sao nương nương muốn tha cho Phi Tiểu viện?”

Ta nhìn Thư Quý tần, chùm sáng trong mắt nàng ta đột nhiên biến mất. Trong lòng ta đã hiểu, tâm tư nàng ta thật khó lường. Nàng ta muốn ta động
thủ trừ khử Thiên Phi. Cuối cùng nàng ta vẫn nghi ngờ Thiên Phi nhưng
lại muốn mượn tay ta.

Ta xuất thân là cung tỳ của Huyền Nhiên các, trước kia Thiên Phi đối xử với ta như thế, nàng ta cho rằng ta có đủ lý do.

Ta cũng không thực sự muốn buông tha cho Thiên Phi, chỉ là hà tất ta phải tự ra tay?

Ta chậm rãi lên tiếng: “Lời này của Thư Quý tần có ý gì, bản cung không hiểu.”

Dường như nàng ta không lường được ta sẽ nói vậy nhất thời sững người. Ta
cười khẽ, đi lướt qua. Nàng ta như còn muốn nói gì đó, môi khẽ mấp máy
nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào, đáy mắt hiện lên tia sáng
không cam lòng…

Vãn Lương thấy ta đi ra, vội vén rèm kiệu. Ta xua tay nói “Bản cung muốn đi bộ một lát, không muốn ngồi kiệu.”

Ta bước đi vài bước, lại nghe thấy tiếng bước chân của Vãn Lương và Triêu
Thần ở phía sau, bọn họ yên lặng đi theo, không nói một câu. Ta ôm lò
sưởi, chậm rãi bước đi.

Tuyết trên đường đi đã được quét sạch,
không lo trơn trượt. Hôm nay không có gió nhưng không khí lạnh thấu
xương, hơi thở cũng trở nên trắng xóa. Ngước mắt, trời âm u, ta có cảm
giác bị đè nén.

Ta bất giác đã đi tới ngự hoa viên nhưng ở đó đều là một mảng trắng xóa. Vô tình đi về phía Lam Hồ, Lam Hồ lúc này thật
yên ả. Ta lắc đầu, ta vốn không phải kẻ hiền từ, tới nơi này cũng chẳng
phải để tưởng niệm Phong Hà.

Men theo con đường nhỏ quanh co
trong ngự hoa viên, đi được một đoạn, nhìn thấy bóng dáng hai cung tỳ ở
phía trước. Một người hình như đang quỳ dưới đất, khóc lóc, một người
khác đang vênh váo, tự đắc quát mắng. Ta cau mày, một cung tỳ thật hung
hăng, càn quấy.

Cung tỳ dạy dỗ cung tỳ, ta lại có chút tò mò.

Bước nhanh qua đó, cung tỳ quỳ dưới đất nhìn thấy ta, trong mắt lộ vẻ sợ
hãi. Nàng ta có lẽ không biết ta, đứng lên nói: “Nô tỳ tham kiến nương
nương, nương nương thiên tuế!” Cung tỳ đang quay lưng lại phía ta rõ
ràng giật mình, vội xoay người. Nhìn thẳng vào mắt ta, ả ta đột nhiên
sững người.

Cúc Vận à? Ta cười. Tưởng ai, hóa ra là ả!

“To gan, thấy Đàn Phi nương nương còn không hành lễ?” Triêu Thần khẽ mắng.

Ả ta dường như hoảng sọ, sực tỉnh, vội quỳ xuống. “Nô tỳ tham kiến Đàn
Phi nương nương! Nương nương thiên tuế” Ả ta cúi đầu rất thấp, cứ như ta là thú dữ vậy.

Có điều nếu đổi lại là ta, ta cũng hoảng. Khi còn ở Tương Tú viện, ả đối xử với ta thế nào, hôm nay ta vẫn nhớ như in.

Khi hoàng thượng tuyển tú, ả còn kêu gào muốn dạy dỗ ta. Ả rằng ta sẽ chết
dưới tay Thiên Phi ư? Nhưng không ngờ mạng Tang Tử ta lớn vậy.

Ánh mắt lướt qua hai cung tỳ, cả hai đều hơi run rẩy. Ta không bảo bọn họ
đứng lên, chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn cung tỳ kia, ta lại nói:
“Ngươi nói.”

Sắc mặt cung tỳ lộ vẻ kinh ngạc, ngẩn người một lát
mới nghẹn ngào nói: “Bẩm nương nương, nô tỳ đi vội quá mới đụng vào tỷ
tỷ này…”

Cúc Vận khẽ cắn môi, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ nắm
chặt. Xem ra cung tỳ kia không hề nói dối, nhìn kỹ lại, y phục của nàng
ta đã rất cũ, có lẽ chủ nhân không được sủng ái. Cúc Vận cũng là kẻ
thông minh, đương nhiên ả cũng nhìn ra, chẳng trách ả dám ngang ngược
như vậy.

Ta khẽ cười, cất lời: “Đụng vào người ta đương nhiên là sai.”

Nghe thấy vậy, cung tỳ kia liền sợ tới mức mặt trắng bệch, lóng nga lóng
ngóng, không thốt nên lời. Cúc Vận ngước nhìn ta với vẻ không tin nổi,
vẫn sợ mình nghe nhầm.

Ta đi về phía ả, lại nói: “Song bản cung
nhớ, khi còn ở Tương Tú viện, hôm hoàng thượng tuyển tú, ngươi cũng đụng vào bản cung.” Ta cố gắng nói một cách cụ thể, có lòng tốt nhắc nhở ả.

“Nương nương!” Ả ta sợ hãi kêu lên.

“Rất tốt, nhanh như vậy đã nhớ ra rồi!” Ta tán dương ả, xem ra trí nhớ của ả cũng không tồi.

Ả khom người. “Nương nương đại nhân không so đo với tiểu nhân!”

Ha, ả ta rất biết cách tâng bốc người khác nhưng đáng tiếc, ta tự đánh giá
mình không phải kẻ tiểu nhân cũng chẳng phải người nhân đức. Đứng thẳng
người, ta nói với cung tỳ kia: “Bây giờ bản cung cho ngươi một cơ hội,
vừa nãy cô ta đối xử với người thế nào, bây giờ cho ngươi trả lại.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt cung tỳ kia càng trắng bệch, vội dập đầu. “Nương
nương, nô tỳ… nô tỳ không dám…” Không dám? Ta cười khinh thường, thứ vô
dụng!

Cúc Vận cắn môi. “Nô tỳ tưởng người tôn quý như nương nương sẽ không ghi nhớ mấy mối hận nhỏ như vậy.”

Trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cuối cùng ả ta cũng biết sợ.

Ta cười, nói: “Ngươi sai rồi, bản cung trước nay không ghi hận, bởi bản cung có thù tất báo.”

Ta không thèm để ý đến ả, nói với cung tỳ kia: “Ở đây không còn việc của ngươi, lui đi!”

“Tạ ơn nương nương! Tạ ơn nương nương!” Nàng ta dập đầu rồi mới đứng lên,
đang định rời đi, lại nghĩ gì đó liền quay trở lại quỳ trước mặt ta,
nói: “Nô tỳ bạo gan cầu xin nương nương hãy xin hoàng thượng truyền thái y cho chủ nhân của nô tỳ!”

Ta sững người, một nô tỳ nhát gan lại có thể vì chủ nhân của mình mà cầu xin ta…

“Nương nương, Đàn Phi nương nương, nô tỳ cầu xin người!” Nàng ta không ngừng dập đầu, từng cái một.

Ta khẽ nhíu mày, nếu đã là chủ nhân thì khi bị bệnh, truyền thái y là điều vô cùng bình thường. Nhưng vì sao lại phải đi cầu xin Hạ Hầu Tử Khâm vì chuyện này chứ? Ta thực sự có chút không hiểu.

Cung tỳ vẫn ra
sức dập đầu. Ta xua tay, nói: “Việc này không cần cầu xin Hoàng thượng,
ngươi tự tới Thái y viện truyền thái y đi.”

“Nhưng nương nương…” Cung tỳ cắn môi, hình như có điều khó nói.

“Ngươi đi đi, cứ nói là ý chỉ của bản cung.” Trái lại, ta cảm thấy kỳ lạ,
chẳng qua chỉ là truyền thái y thôi mà, là chủ nhân lẽ nào còn không mời nổi một thái y ư?

“Nương nương!” Triêu Thần lại gần ta, nói nhỏ. “Đây là cung tỳ của Vĩnh Thọ cung.”

Ta không hiểu, nhìn Triêu Thần, nàng ta lại nói: “Là nơi ở của Dụ Thái phi.”

“Dụ Thái phi?” Ta vốn tưởng là nữ nhân của Hạ Hầu Tử Khâm, không ngờ lại
là… Không biết vì sao trong lòng ta bỗng muốn cười, cảm thấy Hạ Hầu Tử
Khâm cũng là một kẻ nhỏ mọn.

Nếu thái hậu có bệnh, hắn nhất định
sẽ hận không thể mang cả Thái y viện đến. Ôi, mẹ vinh hoa, phú quý nhờ
con, ai bảo con trai của Dụ Thái phi không làm hoàng thượng?

Cũng là người đáng thương, ta lại thông cảm với bà.

Cung tỳ đang cầu xin ta bật khóc. “Đàn Phi nương nương, cầu xin người! Bệnh
của chủ nhân nhà nô tỳ không thể kéo dài hơn nữa, nương nương!”

Giây phút ấy, đột nhiên ta động lòng trắc ẩn, lên tiếng: “Bản cung sẽ truyền thái y giúp ngươi.”


Cung tỳ lộ vẻ vui mừng, liên tục dập đầu tạ ơn.

Ta đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra Cúc Vận, quay lại nói: “Quỳ ở đó, khi nào bản cung cho ngươi đứng mới được đứng dậy.”

Ánh mắt ả phát hỏa nhưng không dám khinh suất nói: “Nô tỳ biết ạ!”

“Nương nương!” Vãn Lương chạy lên, vội nói: “Nhưng Dụ Thái phi là…” Nói được
nửa câu, dường như nàng ta nhớ ra điều gì đó, kinh hãi ngậm miệng.

Ta không vui, hỏi: “Bà ấy là ai?”

“Nương nương thứ tội, nô tỳ…”

“Nương nương, cầu xin người nhanh một chút.” Dáng vẻ sốt ruột, giọng điệu sợ
hãi của cung tỳ Vĩnh Thọ cung như sợ ta đột nhiên thay đổi quyết định.
Ta không nghĩ nhiều, bước nhanh về phía Thái y viện.

Thái y nghe
nói tới Vĩnh Thọ cung, rõ ràng sợ tới mức giật mình. Nhìn mặt ta song
Iại không dám nói thêm điều gì, chỉ thu dọn hòm thuốc rồi cùng tới Vĩnh
Thọ cung.

Vĩnh Thọ cung nằm ở một góc rất hẻo lánh trong cung.
Lúc cung tỳ đẩy cửa ra, ta thấy rõ cánh cửa đó đã hoen gỉ. Lối vào vẫn
phủ một lớp tuyết dày. Ta nhìu mày, sao không có cung nhân nào tới quét
dọn.

Vãn Lương và Triêu Thần vội dìu ta, sợ ta bất cẩn trượt ngã.

Cả cung điện toát lên mùi chết chóc, nặng nề; cảnh vật đìu hiu.

Cung tỳ vừa chạy vào vừa gọi: “Thái phi, Thái phi! Nô tỳ mời được thái y đến rồi! Thái phi, nô tỳ mời được thái y đến rồi!”

Ta vào theo nàng ta, chỉ thấy một người đang nằm trên giường, giọng nói rất yếu ớt: “Tiểu Đào, làm… làm khó ngươi rồi!”

“Thái phi, người đừng nói như vậy, hu hu…” Cung tỳ tên Tiểu Đào đó bịt miệng
bật khóc, rồi quay sang nói với thái y: “Đại nhân, người nhanh xem bệnh
cho thái phi đi!”

Thái y nhìn ta gật đầu mới bước lên. Ta buông
tay hai cung tỳ, bước lên trước. Sắc mặt người trên giường trắng xám,
thấy ta tới, bà lập tức quay ra nhìn, còn ta đột nhiên giật mình.

Ánh mắt bà mang theo chút rã rời, hốt hoảng nhưng tại sao ta lại thấy cảm gíac đó rất quen thuộc?

Dụ Thái phi nhíu mày, hỏi: “Tiểu Đào, vị này là…”

“A!” Tiểu Đào vội lau nước mắt. “Thái phi, đây là Đàn Phi nương nương. Đàn Phi nương nương đã truyền thái y giúp ạ!”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Dụ Thái phi sáng bừng, chống tay muốn ngồi dậy nhưng
lại nghe thái y nói: “Thái Phi không nên cử động, thần mới khám và chữa
bệnh cho người được!”

Ta bước lên, rướn người nói: “Thần thiếp tham kiến Dụ Thái phi!”

“Nô tỳ thỉnh an Thái phi!” Vãn Lương và Triêu Thần cũng biết điều hành lễ.

Thái phi gật đầu, nhìn thẳng ta, khẽ nói: “Đàn Phi…”

Thái y khám bệnh một cách tỉ mỉ rồi đứng lên nói với ta: “Nương nương, bệnh
của Thái phi là do uất ức mà nên, thần viết đơn thuốc, hằng ngày uống
thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi tốt thì sẽ không có trở ngại gì lớn.”

Ta gật đầu, ra hiệu y lui ra.

“Thái phi!”

Ta quay lại, thấy Dụ Thái phi đang cử động muốn đứng dậy, Tiểu Đào vội qua đỡ. Nhưng ánh mắt bà lại nhìn ta, giơ tay nói: “Đàn Phi, lại đây…

Ta do dự giây lát, cuối cùng bước lên. Bà nắm tay ta, khóe miệng từ từ nở
nụ cười, vội hỏi: “Đàn Phi, hoàng thượng… hoàng thượng có khỏe không?”

Cánh tay yếu ớt của bà khi nhắc ta hoàng thượng bỗng trở nên mạnh mẽ. Ta
giật mình, định trốn theo bản năng nhưng bà nắm chặt quá. Tiểu Đào sợ
hãi, sắc mặt trắng bệch, vội khuyên: “Thái phi, người… người làm Đàn Phi nương nương đau đấy…”

Vãn Lương và Triêu Thần cũng căng thẳng
đứng một bên nhưng không dám tiến lên kéo Dụ Thái phi ra, chỉ bồn chồn,
bất an nhìn ta. Dụ Thái phi hơi sững người, cúi đầu nhìn cánh tay đang
túm lấy ta, hơi buông lỏng, lại ngẩng lên hỏi: “Hoàng thượng đâu? Chắc
người bận lắm nhỉ? Các ngươi có chăm sóc tốt cho người không?”

Ta không hiểu, nhìn người trước mặt, rõ ràng bà yếu ớt đến mức bất cứ lúc
nào cũng có thể ngã xuống, giờ lại lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy? Ta
rút tay ra, nói: “Chi bằng Thái phi hãy lo cho sức khỏe của mình, còn
nữa, thần thiếp phải về rồi.”

“A, không, đừng đi!” Bà hoảng hốt
lắc đầu. “Ngươi còn chưa nói cho ta về chuyện của hoàng thượng! Ngươi
còn chưa nói hoàng thượng sống thế nào!”

“Thái phi, người mau
buông Đàn Phi nương nương ra đi!” Giọng nói của Tiểu Đào run rẩy, xem ra hành động này của Dụ Thái phi đã khiến nàng ta hoảng sợ.

Song bà không định buông ta ra. Ta đau tới mức nhíu mày. Ánh mắt bà đột nhiên
nhìn về phía sau ta: “Không phải hoàng thượng đi cùng ngươi à? Không
phải hoàng thượng cũng đến thăm ta ư?” Bà vừa nói vừa vén chăn, định
xuống giường.

“Thái phi!” Tiểu Đào vội chạy qua đỡ bà.

Vãn Lương và Triêu Thần vội chạy tới, lo lắng nói: “Nương nương, người sao rồi?”

Ta xoa cổ tay bị nắm đến ửng đỏ, nhìn hai người chạy tới, đứng lên nói: “Không sao, chúng ta đi!”

“Vâng!” Hai cung tỳ vội vàng mỗi người một bên bảo vệ ta, sợ lại bị Dụ Thái phi chặn đường

Xem ra Dụ Thái phi bị điên thật.

Trở về Cảnh Thái cung, bỗng nhớ ra Cúc Vận vẫn còn quỳ ở ngự hoa viên, ta
bèn sai Triêu Thần ra xem. Phạt quỳ như vậy đã hời cho ả lắm rồi.

Phương Hàm vừa nhận áo khoác ngoài trên người ta vừa nói: “Nương nương, Lục Mỹ nhân của Úc Phúc quán tới tìm người, không gặp ngươi lại vội vàng ra về rồi.”

Thiên Lục?

Ha, nàng ta biết chuyện của Cúc Vận, nhanh như vậy đã vội ra mặt cho ả à?

Ta bật cười, nếu sớm biết vậy, ta đã không sai Triêu Thần qua xem.

Bên ngoài tuyết lại rơi, Phương Hàm vừa rũ áo khoác của ta, đặt bên cạnh
sưởi hong ấm vừa nói: “Hôm nay chắc thái hậu rất vui nên mới giữ nương
nương ở lại lâu như vậy.”

Ta cười, nói: “Cô cô nói ngược rồi, hôm nay thái hậu mệt, không giữ bọn ta lại, chỉ là trên đường về, bản cung
tới Vĩnh Thọ cung mà thôi.”

Phương Hàm biến sắc mặt, đột nhiên đứng lên, nhíu mày nói: “Nương nương tới Vĩnh Thọ cung à?”

Ta ngồi thẳng người, gật đầu. Nàng ta bỗng nhìn Vãn Lương, Triêu Thần
trách mắng: “Ta dạy các ngươi thế nào? Sao có thể để nương nương tới
Vĩnh Thọ cung?”

Ta giật mình, không hiểu sao Phương Hàm đột nhiên lại như vậy. Vãn Lương vội quỳ xuống, cúi đầu nói: “Cô cô, nô tỳ biết
sai rồi!”

“Cô cô rốt cuộc là chuyện gì?” Ta cau mày hỏi.

Phương Hàm nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Vĩnh Thọ cung là điều cấm kỵ trong hoàng cung.”

Cấm kỵ? Ta nhớ khi ấy Vãn Lương định nói rồi lại thôi, nàng ta không phải không muốn nhắc nhở ta, mà là không dám.

Ta vừa định lên tiếng, Phương Hàm như nhớ ra điều gì đó, quay đầu hỏi: “Vì sao nương nương tới Vĩnh Thọ cung?”

Ta liền kể lại một lượt chuyện gặp Cúc Vận và Tiểu Đào trên đường, trong
lòng đột nhiên bàng hoàng, buột miệng nói. “Là Cúc Vận… Không, là Thiên
Lục!”

Phương Hàm lắc đầu. “Không thể, Lục Mỹ nhân chắc không biết chuyện của Vĩnh Thọ cung”, rồi đột nhiên gọi: “Tường Thụy!”

Từ xa đã thấy Tường Thụy vội chạy vào, cúi đầu nói: “Nương nương có gì dặn dò?”

Ta nhìn Phương Hàm, nàng ta noi: “Đi, điều tra Tiểu Đào của Vĩnh Thọ cung!”

“Vâng, nô tài đi ngay!” Tường Thụy nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.

Tay ta khẽ nắm chặt, ta đã quá bất cẩn rồi ư? Quay người, ta nói với Phương Hàm: “Vậy Dụ Thái phi rốt cuộc là…”

“Nương nương! Nương nương?” Tường Hòa chạy vào, nói: “Nương nương, Lục Mỹ nhân của Úc Phúc quán cầu kiến!”

Không biết Thiên Lục có chuyện gì quan trọng, nhất định gặp ta bằng được?
Trấn tĩnh lại, ta phẩy tay bảo Vãn Lương đứng dậy rồi kêu Tường Hòa ra
mời nàng ta vào.

Phương Hàm cũng thu lại nét mặt, lùi ra đứng phía sau ta.

Thiên Lục vịn vào tay cung tỳ tiến vào. Ta quan sát kĩ, quả nhiên không phải
Cúc Vận. Nàng ta cúi chào: “Tham kiến Đàn Phi nương nương! Nương nương
vạn phúc!”

Ta giơ tay ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống rồi hỏi: “Có chuyện gì khiến ngươi gấp gáp muốn gặp bản cung?”

Nàng ta không ngồi, nhìn ta chằm chằm, hồi lâu đột nhiên quỳ xuống. Ta giật minh, không kìm nổi bèn đứng lên.

Nàng ta bỗng nói: “Nương nương, đã hả giận rồi thì bỏ qua đi. Đừng hăm dọa người khác nữa!”

Ta cười gằn. “Ngươi đang làm gì vậy? Uy hiếp bản cung hay cảnh cáo bản cung?”

“Tần thiếp không dám!” Nàng ta cúi đầu, nói. “Nương nương bây giờ đã là nhị
phẩm phu nhân, đương nhiên không thèm so đo với loại người như tần
thiếp. Tần thiếp chỉ đến nói với nương nương, xin nương nương yên tâm,
sau này chúng thần thiếp sẽ an phận thủ thường, không vượt quá giới hạn. Tần thiếp bạo gan xin nương nương hạ thủ lưu tình!”

Xem ra nàng
ta đúng là đến vì Thiên Phi, tin rằng nàng ta cũng biết chuyện của Cúc
Vận. Ta cười, chỉ sợ kẻ như Thiên Phi vẫn không muốn an phận. Có điều
Thiên Lục đã chịu ăn nói nhún nhường với ta như vậy, đương nhiên ta cũng không phải loại người thích gây chuyện. Bước qua đỡ vai nàng ta, cảm
nhận rõ cơ thể nàng ta khẽ run, ta cười: “Sao, bản cung đáng sợ lắm à?”

Nàng ta được ta đỡ bèn đứng lên nhưng không nhìn thẳng ta, chỉ nói: “Thần
thiếp chưa từng muốn tranh giành với nương nương, chỉ sợ nương nương đã
nghĩ nhiều!”

Đột nhiên ta cảm thấy tức giận, nàng ta lại đứng đây bằng nét mặt kiên cường như xưa.

Hồi lâu sau nàng ta mới nói: “Nương nương, nếu không có việc gì, thiếp xin
cáo lui trước!” Nàng ta hành lễ với ta, xoay người lui ra, sau đó lại
quay đầu, nói: “Vốn sinh cùng một gốc, nếu nương nương vẫn nhớ, tần
thiếp sẽ rất vui mừng!”

Thiên Lục đi rồi, không biết vì sao ta
bỗng thấy tức giận. Dựa vào cái gì mà cuối cùng dường như tất cả đều là
lỗi của ta? Do ta xa cách không thân với các nàng ta? Do ta gây khó dễ
cho các nàng ta? Hay do ta không để ý tới tình nghĩa tỷ muội ư?

Tay nắm chặt cốc trà trên bàn, ta thật sự muốn hẩy tay đập vỡ nhưng không
thể, đó là chiêu khích tướng của nàng ta nhỉ? Sao ta có thể mắc lừa?

Ta cắn môi, đột nhiên nhớ tới lời của Thiên Phi, tỷ ta nói tỷ ta ghét nhất dáng vẻ bình thản trước mọi chuyện của ta, tựa như chuyện gì cũng không quan trọng. Bây giờ, ta đã hiểu được một chút cảm nhận của nàng ta.
Giống như Thiên Lục thể hiện với ta. Đối với chuyện Thiên Lục làm, ta
hận, có lẽ cũng là đố kỵ.

Đêm đã khuya, lúc Phương Hàm bước vào,
tâm trạng không tốt. Nàng ta cẩn thận đi tới trước mặt ta, khẽ nói:
“Nương nương, Tường Thụy điều tra rồi, gần đây Tiểu Đào và Thẩm tiệp dư
qua lại rất gần gũi.”

Thẩm Tiệp dư? Hình như ta đã nhớ ra gương
mặt đó, lại nhớ ra Phương Hàm vẫn chưa nói cho ta biết chuvện về Dụ Thái phi rốt cuộc là chuyện gì.

Vừa định mở miệng hỏi liền nghe thấy thái giám bên ngoài cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo…”

Ta và Phương Hàm nhìn nhau, hai người cùng đứng lên, ra nghênh đón.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!”

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế”

Hắn chưa cho đứng lên, chỉ trầm giọng nói: “Ngoài Đàn Phi, những người khác đều lui ra ngoài!”

Phương Hàm lo lắng nhìn ta, cúi đầu nói: “Nô tỳ cáo lui!”

Lý công công vẫn không biết tốt xấu như xưa, vung cây phất trần trong tay, the thé nói: “Hoàng thượng, nô tài ở lại hầu hạ…”

“Lui ra!” Hắn lạnh giọng nói.

Lý công công lúc này mới sợ tới mức nghẹn lời, đáp “vâng” rồi xoay người lui ra.

Căn phòng rộng lớn chỉ.còn lại hai người, ta và hắn, bầu không khí đột
nhiên trở nên có chút rã rời. Ta khuỵu gối, đợi hắn cho đứng lên.

Hắn xoay người, bỗng gọi: “Đàn Phi!”

“Có thần thiếp!”

“Thật to gan!” Hắn quát to, sải bước tới, giơ tay nắm cằm ta, đôi mắt đen sẫm lộ ra tia sắc bén. Hắn xáp lại gần ta, trầm giọng nói: “Ai cho nàng tới Vĩnh Thọ cung?”

Hắn quả nhiên đến vì chuyện này, vậy thì tất cả những điều Phương Hàm lo lắng cũng sẽ thành sự thật…

Ta nhìn hắn, đau tới nhíu mày. Hắn ở rất gần, ta có thể nhìn thấy rõ gương mặt ta đang phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, nơi đó toát ra
thứ ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.

Đột nhiên ta sợ hãi, ta đã
biết vì sao lại có cảm giác Dụ Thái phi quen thuộc đến thế. Bởi cặp mắt
đó… giống như cặp mắt của Hạ Hầu Tử Khâm! Song ánh mắt của hắn lạnh lùng hơn.

Lẽ nào…

Trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, ta giật mình, sợ hãi nhìn nam tử trước mặt.

Sắc mặt hắn dần thay đổi, hắn ôm chặt ta, khẽ nói: “Nàng nhìn ra thứ gì chưa từng thấy hả?”

Ta giật mình, hắn quá thông minh, tất cả đều không qua nổi mắt hắn. Khẽ
mỉm cười, ta dựa vào ngực hắn, ngón tay lướt qua hình rồng thêu tinh tế
trên long bào, lấy dũng khí hỏi: “Hoàng thượng đang trốn tránh điều gì?”

Ta thật không ngờ Dụ Thái phi lại là mẹ ruột của hắn. Đôi mắt hắn hiện lên tia độc ác, nói thầm: “Trẫm ghét…” Giọng nói bỗng nhỏ lại, hắn đột
nhiên đẩy ta ra, cười lạnh một tiếng. “Trẫm ghét nữ nhân tự cho là mình
thông minh!”

Ta lùi lại vài bước, nhìn hắn. Hay thật đấy, nói
chưa được hai, ba câu lại bắt đầu nổi giận! Bất giác bật cười, vì sao ta cảm thấy nhiều lúc hắn rất giống một đứa trẻ đang lớn, thích nổi cáu là nổi cáu luôn?

Ta hít một hơi thật sâu, bước lên, nắm tay hắn. Ta khẽ nhíu mày, trước kia tay hắn luôn ấm áp, sao hôm nay lại lạnh như
băng? Nhớ đến khi đó, hắn sưởi ấm bàn tay ta, còn hài hước kêu ta mảnh
mai, yếu ớt. Khóe miệng bất giác mỉm cười, ôm lấy bàn tay hắn, ta ngước
mắt, hỏi: “Hoàng thượng lạnh không?”

Hắn không nói, đôi môi mỏng mím chặt, dường như vẫn đang tức giận.

Ta cười cười, ôm tay hắn vào lòng.

Đột nhiên hắn cúi xuống nhìn ta, hồi lâu sau mới nói: “Nàng cho rằng để
trẫm nếm chút ngon ngọt, trẫm sẽ không truy cứu nàng nữa ư?”

“Hì…” Ta phì cười. Hắn cho rằng ta lấy lòng hắn là vì ngọn lửa phẫn nộ của
hắn. Ha, hắn không hiểu bản thân hắn sao? Nếu là việc hắn đã quyết định
thì việc làm nhỏ nhoi của ta nào có thay đổi được.

“Không được cười!” Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng.

Ta ngoan ngoãn không cười, ngước mắt nhìn hắn. Hắn không rút tay ra, ta
biết hắn không thực sự tức giận. Đôi mắt đen láy của hắn khẽ chớp chớp,
đột nhiên hắn lên tiếng: “Mấy ngày không gặp, nàng vẫn xấu như thế?”

Nói ta xấu, ta không so đo với hắn.

Hắn dường như không vui, sầm mặt nói: “Chẳng phải nàng nên xin trẫm tha tội chết à? Sao còn cười được?”

Thật là kiêu ngạo, hóa ra hắn chỉ muốn ta nói một lời cầu xin. Ta nhìn hắn
chăm chú, đường đường là hoàng thượng lại cần một lời xin tha thứ của ta để chứng tỏ sự cao quý của hắn ư?

Ta dứt khoát giả vờ không biết gì, buông tay hắn ra, quỳ xuống, cúi đầu nói: “Xin Hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp! Có điều thần thiếp rất muốn biết, vì sao Hoàng thượng
muốn thần thiếp xin tha thứ?”

“Nàng…” Hắn tức đến nỗi giơ chân đá chân bàn. “Đã không biết sao còn muốn xin tha thứ?”

“Bởi Hoàng thượng muốn nghe, bởi người là Hoàng thượng.”

Ta nói rành mạch từng từ, từng chữ cho hắn nghe. Gạt tất cả sang một bên,
hắn dù gì cũng là hoàng đế của thiên triều, hoàn toàn không cần bất cứ
thứ gì để nâng cao danh xưng hoàng thượng của hắn. Dù mẹ ruột của hắn
không phải thái hậu cũng chẳng làm tổn hại tới sự tôn quý của hắn.

Hạ Hầu Tử Khâm trước mặt ta đã bớt đi vẻ lạnh lùng, đổi lại là sự quật
cường mãnh liệt. Ta không biết giữa hắn và Dụ Thái phi có chuyện gì
nhưng dường như ta thấu hiểu tâm trạng đó của hắn. Hoang mang kèm theo
oán hận.