“Đang nghĩ gì đấy?”
Ta đang thất thần, bỗng nghe thấy hắn lạnh
nhạt hỏi. Sực tỉnh, ta lúng túng cười, nói: “Không có gì, thần thiếp chỉ đang nghĩ, Hoàng thượng bị thương mà không nói cho Thái hậu biết, thật
sự thỏa đáng sao?”
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Trẫm
biết, mẫu hậu luôn không thích nàng. Nếu để bà biết chuyện này, bà sẽ
lại phạt nàng, như vậy, trẫm chịu vết thương này há chẳng phải là vô ích sao?”
Ta cười, đáp: “Hóa ra Hoàng thượng đã tính toán không làm việc không có lời rồi.”
Hắn ngước lên nhìn ta một cái, lông mày bỗng hơi cau lại. Ta giật mình,
nghĩ hắn không không được khỏe, vội nói: “Hoàng thượng thấy khó chịu
sao?”
Nhưng hắn vẫn nhìn ta, đột nhiên vươn tay ra, chậm rãi lướt qua gương mặt ta, trầm giọng nói: “Mặt nàng sao thế này?”
Mặt?
Giật mình sờ tay lên mặt, mới nhớ chiều nay ghé qua Hy Ninh cung, Thái hậu
đã cho ta cái bạt tai thật mạnh. Khi ấy chỉ thấy một bên má đau vô cùng, song không ngờ tới tận bây giờ vẫn có thể nhận ra. Chẳng trách, khi ta
ra khỏi Hiên các, Vãn Lương nhìn ta rồi hỏi ta có chuyện gì không.
“Ai đánh nàng?” Hắn ngồi dậy, hỏi thẳng.
Suy nghĩ một lát, ta ngước nhìn hắn, khẽ đáp: “Hoàng thượng nghĩ xem, còn
ai có thể dám đánh thần thiếp đây?” Ta nhìn vào mắt hắn, khẽ cười, cầm
lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Thật ra chỉ cần Hoàng thượng khỏe mạnh,
thần thiếp nhận cái tát này cũng chẳng đáng gì. Nếu có thể, đòn kia của
Thục phi nương nương, thần thiếp cũng không muốn Hoàng thượng chịu thay
thần thiếp.”
Dù sao Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã tận mắt trông thấy
Diêu Thục phi muốn giết ta, chỉ một cái tát thôi, để nàng ta mang tiếng
oan cũng không phải chuyện gì quá đáng lắm. Cái tát này dần dần sẽ chìm
xuống trong cái tội lớn giết ta của nàng ta. Ta cũng biết, hắn sẽ không
hỏi lại.
Trong đáy mắt bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng có chút
thay đổi, hắn lạnh lùng nói: “Nàng là phi tử của trẫm, nếu đến nữ nhân
của mình mà trẫm cũng không bảo vệ được thì sao có thể thống trị giang
sơn vạn dặm này?”
Ta khẽ cười, hỏi hắn: “Vậy, rốt cuộc Hoàng thượng muốn giang sơn, hay muốn mỹ nhân?”
Hắn sầm mặt, kéo ta vào lòng, nghiến răng nói: “Muốn cả.”
Muốn cả sao, thật ngang ngược! Nhưng thế này mới đúng là tính cách của Hạ Hầu Tử Khâm.
Lại một lát sau, bên ngoài vang lên giọng Vãn Lương: “Nương nương, thuốc của người đã được rồi!”
Ta đáp: “Bưng vào đi!”
Cửa mở ra, Vãn Lương cúi đầu đi vào, quỳ xuống trước mặt ta, dâng bát thuốc lên. Ta nhận lấy, nói với nàng ta: “Chỗ này không có việc gì nữa, ngươi lui xuống đi!”
“Vâng, nô tỳ xin cáo lui!” Sau đó nàng ta đứng dậy, lui ra ngoài.
Khi ta quay lại, thấy ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng của Vãn Lương, rồi
hắn đột nhiên hỏi: “Nàng ta không phải bị nàng phạt, đuổi ra ngoài rồi
sao? Sao lại được gọi về rồi?”
Cúi đầu thổi thuốc trong bát, ta
thuận miệng nói: “Không phải Hoàng thượng nói thần thiếp không phải là
người như thế sao? Cho nên thần thiếp nổi lòng từ bi, kêu nàng ta quay
về. Ha, người này á, phải phạt một chút mới ngoan ngoãn được. Nàng ta
bây giờ thận trọng, thần thiếp càng để nàng ta ra ngoài mới đúng.” Ta
vừa nói vừa đưa thìa thuốc tới bên môi hắn.
Hắn liếc ta một cái
nhưng không nói gì nữa, cúi đầu uống thuốc do ta bón, sau đó cau chặt
mày, nuốt xuống rồi mới thốt lên: “Đắng quá!”
“Chẳng lẽ Hoàng
thượng chưa từng nghe nói “thuốc đắng dã tật” sao?” Ta buồn cười nhìn
hắn, chẳng còn là con nít mà lại sợ uống thuốc.
Hắn trừng mắt nhìn ta, bực bội gắt: “Trẫm không muốn uống!”
“Hoàng thượng…” Thấy hắn nằm xuống, nhắm mắt lại, ta lắc đầu cười, nói. “Người không uống thuốc, sao vết thương khỏi nhanh được?”
Lát sau hắn mới nói: “Nàng phải bón cho trẫm!”
Ta giật mình, nhìn bát thuốc trong tay, thế này không phải đang bón cho
hắn sao? Lại nhìn sang hắn, hắn vẫn không mở mắt, ta hơi sửng sốt, hóa
ra hắn lại có ý nghĩ này đấy!
Ta ngẩng đầu, tự uống một ngụm
thuốc, cúi người xuống. Hắn lại choàng mở mắt, nhìn ta. Ha, không phải
hắn vừa mở miệng vàng sao, sao giờ lại kinh ngạc đến thế?
Trong mắt hắn lộ vẻ đắc ý.
Ngậm nốt ngụm thuốc cuối cùng vào miệng, ta đặt chiếc bát sang một bên, hắn
liền khẽ cười, kéo ta lại, chiếc lưỡi linh hoạt tự ý luồn vào. Ta chỉ
thấy hai bên má nóng bừng, hắn… Chuyện này đâu có chỗ nào giống hắn muốn ta bón thuốc cho hắn chứ?
Tim ta đập thình thịch, thấy người ở
trước mặt có chút lạ thường, hắn đưa tay ôm lấy ta, nghiêng người lôi ta lên giường. Ta giật mình, nhưng hắn đột nhiên ngã xuống, đụng mạnh lên
người ta.
“Hoàng thượng!” Ta hoảng hốt kêu lên.
Chỉ nghe
thấy hắn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này ta mới nhớ ra trên người hắn có vết thương, sao có thể dùng sức như thế để kéo ta được chứ?
Đẩy hắn ra, ta cau mày hỏi: “Hoàng thượng không sao chứ?”
Hắn liếc ta một cái, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhắm mắt lại, nói: “Trẫm giận.”
Ta nhất thời sững người, bỗng dưng hắn lại giận, vì chuyện gì chứ.
Cẩn thận quan sát hắn, ta vẫn không nhận ra được điều gì. Lát sau mới thấy
hắn đưa tay lên xoa ngực, nghiêng người nhìn ta. Ta bị hắn nhìn tới mức
hoảng hốt. Hắn đưa tay qua nắm lấy cằm ta, khẽ nói: “Trẫm muốn biết,
trong hậu cung này, liệu nàng có năng lực bảo vệ chính mình hay không?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thực sự không biết lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.
Ta cười tới gập người, tựa vào lồng ngực hắn, nói: “Không phải có Hoàng thượng rồi sao? Người sẽ bảo vệ thần thiếp.”
Hắn bật cười, thở dài thườn thượt, nói: “Trẫm làm gì có thời gian lúc nào cũng có thể bảo vệ nàng!”
Lời của hắn khiến ta sững người. Trong lúc hoảng hốt, ta lại nhớ tới hôm
ấy, khi ở Thượng Lâm uyển, ta ngủ quên rồi nằm mơ. Câu nói ấy cũng giống như câu hắn nói lúc này sao? Không thể lúc nào cũng bảo vệ ta được, thế nên mới muốn ta trở nên mạnh mẽ, trở thành người có đủ năng lực bảo vệ
bản thân, thế sao?
Ta cười cười, đáp: “Hoàng thượng đương nhiên
không thể đặt tâm tư vào chuyện này được, Hoàng thượng phải chú tâm tới
chuyện triều chính, mấy việc nhỏ nhặt ở hậu cung này, người đâu cần
quản?”
Nhắc tới chính sự, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, lại than một tiếng, nói: “Nói tới chuyện này lại khiến trẫm nhớ ra, sinh nhật
của trẫm sắp tới rồi.”
Đúng rồi, hôm nay đã là ngày Mười hai tháng Hai, còn chưa tới một tháng nữa. Đảo mắt một cái đã sắp tới rồi.
Ta im lặng, lại nghe hắn nói: “Hôm đó rất náo nhiệt.”
Dĩ nhiên là náo nhiệt, Thái hậu từng nhắc đến, Cố Khanh Hằng cũng nói qua
với ta, còn hắn, đây là lần đầu tiên nói chuyện này trước mặt ta. Ta
cũng chỉ coi như không biết, tỏ vẻ tò mò, hỏi: “Tới lúc ấy, các vị vương gia được phong đất cũng sẽ tới sao?”
Lão vương gia năm ấy sinh
được ba người con trai, Hạ Hầu Tử Khâm là con trưởng, lại được Thái hậu
nhận nuôi làm thừa tự nên mới được phong là thế tử. Sau khi hắn lên ngôi hoàng đế, hai vị vương gia kia đều rời khỏi hoàng đô, chia đất phong
vương, thứ tử Tấn Vương, tam tử Hiển Vương.
Hắn đáp: “Các huynh
đệ của trẫm đương nhiên sẽ vào hoàng thành, một số nước triều cống ở
xung quanh cũng sẽ tới. Hoàng đế Khánh Khang của Đại Tuyên ở miền Tây
cũng muốn nhân cơ hội này kết tình giao hảo mãi mãi với thiên triều ta,
trẫm còn phái người đi mời hắn tới.”
Ta kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Không phải Đại Tuyên giáp giới với thiên triều ta ư, sao hoàng đế bọn họ lại chịu tới đây?”
Hắn cười, đáp: “Một năm trước khi trẫm đăng cơ, Đại Tuyên còn rục rịch chưa yên. Nàng cũng biết, dù là thiên triều thì cũng có thể có binh biến,
kéo được một đồng minh vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch.”
Khi hắn
đang nhắc tới binh biến ở thiên triều, sắc mặt không tỏ ra lạ thường. Ta cũng không biết, binh biến mà hắn nhắc tới liệu có phải là chuyện bốn
năm trước khi hắn đăng cơ không. Thế nhưng những chuyện này, ta sẽ không hỏi.
Khẽ hít một hơi, ta lại nhớ tới Bắc Tề. Dù Bắc Tề không
phải là nước triều cống nhưng theo lời Cố Khanh Hằng, hôm ấy nhất định
sẽ có người của Bắc Tề tới. Hoàng đế Bắc Tề tuổi đã cao nhưng vẫn chưa
có tử tự[1], đương nhiên ông ta cũng sợ sau khi mình trăm tuổi, cơ
nghiệp trong tay mình sẽ bị nước hắn xâm chiếm nhỉ? Không biết tại sao,
ta đột nhiên cảm thấy tò mò về vị Hàn Vương kia, hắn ta là nghĩa tử[2]
của Hoàng đế Bắc Tề, không biết sau này có tiếp quản giang sơn của Bắc
Tề hay không?
[1] Tử tự: con trai nối dõi.
[2] Nghĩa tử: con nuôi, con đỡ đầu.
Thế nhưng…
Lặng lẽ nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, khi hắn nói chuyện, chỉ không nhắc tới Bắc Tề. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn oán hận.
Sao ta không biết, đó là một khúc mắc không thể tháo gỡ. Nếu năm ấy, hắn đã là cửu ngũ chí tôn của thiên triều này, nhất định hắn sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Bất giác siết chặt hai nắm tay, Phất Hy,
Phất Hy, ta mơ hồ cảm thấy ghen tỵ với người con gái này, chỉ vì cái
chết của nàng ta đã trở thành một vị trí trong lòng hắn, mãi mãi bền
vững, dù là ai cũng không thể làm nó lay động.
Ta vươn tay ôm
chặt lấy hắn, vùi mặt vào lồng ngực hắn. Khi ôm hắn, cảm giác vô cùng
chân thực nhưng trong lòng ta lại cảm thấy mờ mịt. Bất luận là Diêu Thục phi hay Thiên Phi, Thiên Lục, hoặc có lẽ là cả đám nữ tử trong hậu cung này, ta đều có thể đấu tranh để tranh giành, nhưng chỉ duy nhất Phất
Hy, ta hoàn toàn không thắng được. Ta có mạnh hơn nữa cũng không cạnh
tranh được với người đã chết.
“Sao thế?” Hắn cúi xuống hỏi ta, rồi lại khẽ nói: “Ôm chặt quá, ngực trẫm đau.”
Không biết tại sao, ngay lúc ấy, ta lại không muốn buông tay, mà càng ôm càng chặt hơn. Hắn không nén nổi mà rên thành tiếng, ta cắn răng nói: “Hoàng thượng đau sao? Hoàng thượng có đau mới nhớ một đòn kia là chịu vì thần thiếp.”
Hắn hơi sững người rồi lại khẽ cười, nói: “Nếu như thế,
sao lúc nãy lại ân cần khuyên trẫm uống thuốc? Vết thương này của trẫm
mà không đỡ, chẳng phải phụ tâm ý của nàng sao?”
Ta ngước lên,
nhìn vào mắt hắn, nói: “Giờ trong lòng thần thiếp đang mâu thuẫn, vừa
muốn Hoàng thượng khỏe nhanh, lại muốn cả đời này, Hoàng thượng không
khỏi được.”
Người ta nói ân tình của đế vương tựa như hoa trong
gương, trăng dưới nước, ta không muốn một thứ chỉ là hư vô. Ta vẫn dùng
sức ôm lấy hắn, hắn cau mày đau đớn nhưng vẫn không đẩy ta ra.
Lát sau hắn mới nghiến răng nói: “Cả đời này không khỏi được, Đàn Phi của trẫm thật độc ác!”
Ta im lặng, khi tựa vào lòng hắn lại hơi dùng sức.
“Ừm…” Hắn rên lên một tiếng đau đớn, cũng không giận, hạ giọng nói: “Đây là
lần đầu tiên trẫm thấy nàng thế này. Muốn nhắc nhở trẫm điều gì?”
Nhắc nhở hắn điều gì? Ha, chẳng phải ta luôn muốn nhắc hắn quên Phất Hy đi,
nhớ ta nhiều hơn một chút sao? Như thế, thật đúng là giấu đầu hở đuôi!
Thật lâu, thật lâu sau, ta mới nhẹ nhàng buông bàn tay đang ôm hắn ra, không ngờ hắn lại ôm chặt lấy ta, cười nói: “Trẫm vốn nghĩ rằng, nàng không
mong đợi gì ở trẫm.”
Vốn nghĩ rằng…
Thế giờ thì sao? Ta
mong đợi gì ở hắn không? Ta chưa nói mà hắn đã biết ư? Vết thương lòng
như bị thứ gì đó khẽ đâm vào, ta mong đợi gì ở hắn? Thật kinh ngạc, sao
chính ta cũng không biết…
Bỗng nhiên nhớ lại lúc nãy, khi ta hỏi
tại sao hắn đỡ thay ta đòn ấy, hắn cũng nói, hắn không biết… Ta đang
nghĩ ngợi, chợt nghe hắn ho khan mấy tiếng, ngước lên nhìn, thấy hắn
đang cau mày.
“Hoàng thượng!” Ta đưa tay xoa lồng ngực hắn.
Hắn lắc đầu, khẽ cười: “Trẫm không sao!” Lát sau lại nói: “Hôm nay trẫm rất vui!”
Nhìn nét cười trên gương mặt hắn còn chưa tan, xem ra hắn vui thật. Không
biết tại sao, thấy hắn cười, ta lại nhớ tới chuyện hắn nói muốn ta săn
bắn vào sinh nhật hắn. Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, trong lòng ta đều có
cảm giác không thể nói nên lời. Kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không phải là vui sướng. Thế nên ta mong đợi nhưng cũng thấy hồi hộp với hội săn bắn sắp
tới.
Ta luôn cảm thấy hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ta thà rằng ngày hôm đó, hắn có thể hủy buổi săn bắn, làm việc gì khác còn hơn.
Hủy buổi săn bắn?
Trong lòng ta sửng sốt, sao ta lại quên mất chứ? Liếc hắn một cái, nếu hắn
nói hôm nay vui vẻ, vậy thì ta nói thử xem, có hại gì đâu chứ?
Dường như hắn có chút mệt mỏi, tựa vào ta, từ từ nhắm mắt lại. Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Hoàng thượng, lần sau tới Thượng Lâm uyển, phải đi săn
thật sao?”
Hắn không mở mắt ra, chỉ nói: “Không thì nàng nghĩ sao?”
“Thần thiếp nghĩ rằng, có chút không hợp.”
Hắn chỉ khẽ “hừ” một tiếng: “Hả?”
Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Mùa xuân là mùa muông thú giao
phối với nhau, không thích hợp để đi săn.” Chuyện này trước đây ta chưa
từng nghĩ tới, giờ lại đột nhiên nhớ ra.
Hắn mở choàng mắt, nhìn thẳng vào ta.
Ta hoàn toàn kinh ngạc, hôm đó là sinh nhật của hắn cơ mà, săn bắn đương
nhiên là để bầu không khí thêm vui vẻ, ta lại nói hủy nó. Giờ hắn nghe
thấy vậy nên giận chăng?
Ha, ta lúc nào cũng chọc giận hắn.
“Hoàng thượng!” Ta hoảng sợ, gọi hắn một tiếng.
Hắn chống người định ngồi dậy, ta sợ hãi, vội bò dậy đỡ hắn. Hắn nhìn ta,
đột nhiên bật cười thành tiếng, mở miệng nói: “Đàn Phi, nàng thật sự
khác với mọi người!”
Ta nghẹn họng, đương nhiên là ta khác, ai lại giống như ta, nói những lời như thế làm hắn cụt hứng chứ?
Hắn lại nói tiếp: “Khi trẫm nói chuyện này ở trên triều, quần thần bên dưới không một ai phản đối, ai nấy đều vỗ tay khen hay. Trẫm không ngờ Đàn
Phi của trẫm lại hiểu được đạo lý mùa xuân không đi săn!”
Ta kinh ngạc, mấy vị đại thần kia cũng không phải không hiểu, chỉ là bọn họ muốn nịnh nọt hắn nên không dám nói ra mà thôi.
Hắn cười, nói: “Đi săn mùa xuân đương nhiên là không thích hợp, săn bắn chỉ là để vui vẻ nhưng cũng không thể phá hoại sự cân bằng sinh sản của bầy thú. Thứ quan hệ này, trẫm dĩ nhiên đã nghĩ tới rồi.”
Ta kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn nói hắn biết, vậy sao lại…
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ta, hắn giải thích: “Hôm ấy đi săn, trẫm sẽ sai
người thả cả đàn thỏ lớn vào, tất cả những người vào rừng chỉ được phép
bắn chết thỏ rừng. Như thế vừa không làm giảm nhã hứng, lại có thể bù
đắp vào chỗ không phù hợp của việc đi săn mùa xuân. Nàng nghĩ sao?”
Ta hoàn toàn kinh ngạc, hóa ra hắn đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu không thì lấy đâu ra nhiều thỏ như thế?
Bỗng nhớ tới những lời Cố Khanh Hằng đã nói ở Thượng Lâm uyển hôm ấy, đúng
thế, làm quân vương, tầm nhìn của hắn luôn khiến ta kinh ngạc và bội
phục. Tuy hắn là thiên tử cao quý nhưng làm những chuyện trái với lẽ
thường, dẫu không ai dám nói nhưng cũng không phải là kế lâu dài, nếu
làm thế này, chắc chắn sẽ không có lời ra tiếng vào, quần thần bách quan sẽ chỉ càng thần phục hắn.
Ta nói: “Nếu trong lòng Hoàng thượng
đã có đối sách, vậy sao không nói rõ ra?” Theo lời hắn, việc hắn nói ra
trên triều chỉ là việc săn bắn, còn rốt cuộc săn thứ gì thì chắc chắn
vẫn chưa nói.
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm chỉ muốn xem
thử, rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự quan tâm tới giang sơn xã tắc
của trẫm.” Khi hắn nói câu này, trong đôi mắt dần lộ vẻ thất vọng.
Chắc chắn không có ai.
Ta vừa định nói, hắn lại nói với giọng tức giận: “Trẫm biết ai trong bọn
họ cũng hiểu trong lòng, chỉ là không dám nói ra! Tất cả đều chỉ biết
nịnh bợ!”
“Hoàng thượng!” Nói một hồi, hắn lại giận thật.
“Trẫm thật sự hận không thể lôi từng người ra cách chức, xét xử!” Hắn nghiến răng nói.
Ta không kìm được, bật cười. “Nếu người cách chức hết thì buổi triều sớm
sau này sẽ chỉ còn một mình người sao?” Cách chức thì dễ, nhậm chức thì
khó.
Ta nghĩ, mấy vị đại thần kia, cũng không thể nói là sai hoàn toàn, nếu không triều đình đã loạn từ lâu rồi. Thế nhưng cũng như Hạ
Hầu Tử Khâm nói, bọn họ đều không thật sự quan tâm tới giang sơn xã tắc
này, thứ bọn họ quan tâm chỉ là con đường làm quan của mình thôi. Có lẽ
nên nói, đối với bọn họ, ai có được giang sơn này không quan trọng,
không thì tại sao những nguyên lão của tiền triều thời Hoàng đế Gia
Thịnh, ai nấy vẫn còn ở trong triều như hiện giờ chứ? Cho nên hắn muốn
nắm quyền, mà Thái hậu cũng đang từng bước thu hồi lại binh quyền ở bên
ngoài.
Hắn “hừ” một tiếng, nói: “Đám lão thất phu kia…”
Ta cười, nhìn hắn. “Hoàng thượng, thật sự không có một ai sao?”
Vậy thì đúng là bi ai!
Hắn lườm ta một cái, mím môi nói: “Có.” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp. “Hai người.”
Ta có chút kinh ngạc, vội hỏi: “Ai?” Ta cũng tò mò, tất cả mọi người đều
không dám nói, vậy thì ai to gan như thế? Dẫu là ta, khi nói những lời
ấy cũng sợ hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng nghe giọng hắn, ta cũng biết, người đưa ra nghi ngờ chất vấn không phải trên buổi triều, mà ở
chỗ riêng tư. Song như thế cũng có thể hiểu được. Nếu nói ở trên triều,
sẽ là kẻ địch của quần thần, chẳng ai có cái gan đó.
Hắn khẽ cau mày, hỏi: “Nàng tò mò thế sao?”
Ta gật đầu, đáp: “Đó là điều đương nhiên, thần thiếp tò mò người nào mà to gan lớn mật như thế, còn tò mò cả chuyện Hoàng thượng sẽ xử lý như thế
nào.” Nói là xử lý nhưng ta cũng biết, chắc chắn là thưởng rồi. Nếu hắn
cố ý diễn trò này ở trên triều, nhất định là muốn khen thưởng cho những
trung thần thật tâm vì giang sơn xã tắc.
Ta thật sự tò mò, khi
hai người kia đứng ra nói, chắc chắn đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng không
ngờ lại may mắn đến thế. Hạ Hầu Tử Khâm đang đợi bọn họ đứng ra. Ta muốn xem thử, rốt cuộc là vận số của ai mà may mắn đến thế!
Song hắn hơi sầm mặt, mím môi nói: “Tấn Vương.”
Ta giật mình hoảng hốt. Tấn Vương? Nhưng Tấn Vương đang ở đất phong rất xa, sao có thể…
Ta đang nghĩ ngợi thì lại nghe hắn nói: “Trẫm ban thánh chỉ xuống trước,
muốn bọn họ sớm chuẩn bị, nhưng khi người của trẫm quay về, lại mang về
một quyển tấu chương, bẩm tấu việc này.” Hắn liếc nhìn ta, tiếp tục nói: “Hắn nói, đi săn mùa xuân không hợp lý, còn nói, dù trẫm là thiên tử
cao quý thì cũng không thể làm chuyện nghịch thiên. Khẩn xin trẫm thu
lại mệnh lệnh.”
Ta không khỏi cảm thấy sửng sốt. Tấn Vương thật
đúng là to gan lớn mật, bốn chữ “làm chuyện nghịch thiên” mà hắn ta cũng dám nói ra!
Cẩn thận nhìn người trước mặt, thấy hắn không tức giận, ta khẽ hỏi: “Thế Hoàng thượng nói sao?”
Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Trẫm còn có thể nói sao, đương nhiên là không
thèm để ý rồi! Trẫm đường đường là hoàng thượng, lại phải để ý tới câu
“làm chuyện nghịch thiên” của hắn à?”
Ta cảm thấy buồn cười, hắn
muốn có người can ngăn quyết định của mình, giờ Tấn Vương đã lên tiếng,
hắn lại trách lời của Tấn Vương quá nặng nề, không thèm để ý. Nhưng hắn
không trả lời Tấn Vương, không biết Tấn Vương sẽ cảm thấy thế nào?
Ta lặng lẽ quan sát hắn. Hắn đang muốn thử xem, liệu Tấn Vương có dụng ý
khác hay không. Đã như thế thì Tấn Vương còn có thể yên ổn mà vào thành
đô hay không?
Cuối cùng hắn vẫn chọn cách thăm dò đối với con cháu của nhà Hạ Hầu.
Ta ngồi xuống, tựa vào hắn, khẽ nói: “Nhưng thần thiếp biết Hoàng thượng
sẽ không giận thật. Thậm chí khi Tấn Vương quay lại hoàng đô, Hoàng
thượng còn định ban thưởng nữa.”
Hắn cười đắc ý, nói: “Chỉ cần hắn ta quay về, khi đối mặt với trẫm còn có thể nói ra câu ấy, dĩ nhiên trẫm sẽ thưởng cho hắn!”
Thời gian lâu đến vậy, hắn không trả lời bản tấu chương của Tấn Vương, đương nhiên Tấn Vương cũng sẽ đoán xem hắn có giận hay không. Tấn Vương quay
về, liệu có thay đổi ý kiến không, ta cũng đổ mồ hôi thay Tấn Vương.
“Vậy nếu Vương gia nói ra, Hoàng thượng sẽ ban thưởng cái gì?”
Hắn hỏi ngược lại: “Nàng thấy trẫm có thể ban thưởng cái gì?”
Ta ngẩn người, chuyện này ta thật sự không đoán ra. Thứ hắn có thể ban thưởng rất nhiều.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Nhưng hắn cũng không làm khó ta, khẽ nói: “Đến lúc ấy, muội muội của Hàn
Vương Bắc Tề sẽ tới thiên triều hòa thân. Trẫm muốn Tấn Vương cưới nàng
ta, như thế cũng không thể nói là không nể mặt Hoàng đế Bắc Tề.”
Ta tròn mắt nhìn hắn, ha, Hoàng đế Bắc Tề muốn muội muội của Hàn Vương tới hòa thân, chẳng qua là muốn để nàng ta vào hậu cung thiên triều thôi.
Ông ta làm sao biết được, Hạ Hầu Tử Khâm vốn không có ý nghĩ đó, hắn
muốn thuận thế ban hôn cho Tấn Vương.
Ta không khỏi bật cười, với Tấn Vương, chuyện này rốt cuộc là phiền phức hay là ban thưởng nhỉ?
“Dù cơ thiếp trong phủ Tấn Vương rất nhiều nhưng vị trí chính phi tới nay
vẫn còn để ngỏ, trẫm vẫn luôn muốn chọn một vương phi cho hắn.”
Ta bạo gan hỏi: “Hoàng thượng thấy Tấn Vương sẽ đồng ý sao?”
Hắn liếc ta một cái, đáp: “Trẫm không biết.”
Ta cười thầm nhưng không nói gì nữa.
Một lát sau, hắn nặng nề thở dài một tiếng, ôm trán nói: “Trẫm mệt rồi!”
Ta đỡ hắn, nói: “Vậy Hoàng thượng cứ nghỉ ngơi đi, thần thiếp đỡ người nằm xuống.”
Hắn gật đầu, nằm xuống. Ta đắp chăn giúp hắn, rồi lại nhớ ra một chuyện,
không kìm được, nói: “Đúng rồi, Hoàng thượng vừa nói hai người kia mà.
Một người là Tấn Vương, còn người kia là ai?”
Hắn lại nghiêng người, khẽ nói: “Trẫm quên rồi.”
Ta kinh ngạc. Chuyện lớn như thế, sao hắn có thể quên được?
Ta biết hắn không muốn nói, liền biết điều không hỏi nữa, nằm xuống cạnh
hắn. Hắn nằm một lát, lại quay sang ôm lấy ta, thì thầm: “Không biết tại sao, khi ôm nàng, trẫm thấy rất thoải mái.”
Ta sửng sốt, cười nói: “Vậy Hoàng thượng cứ ôm đi!”
Hắn phì cười, lại nói: “Trẫm sợ bị nghiện.”
Ta cười, lời hắn nói rất kỳ lạ, ta có phải thuốc độc đâu!
Thuốc…
Ta nhìn hắn nhưng hắn đã nhắm mắt lại. Nghĩ một lát, ta khẽ nói: “Hoàng thượng, thuốc ở Trữ Lương cung cũng rất đắng.”
Cảnh hắn uống thuốc tối nay dường như vẫn còn ở trước mắt ta, nghĩ tới lời
hắn nói, mấy ngày nay đều phải tới Trữ Lương cung, muốn Diêu Thục phi
hầu hạ hắn. Thật ra ta muốn hỏi, hắn tới Trữ Lương cung, cũng sẽ giống
như hôm nay sao?
Song hắn chỉ trầm giọng “ừ” một tiếng rồi im
lặng. Thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, ta suy nghĩ một lát, cuối cùng không nói
gì nữa. Chỉ một lát sau, hơi thở của hắn đã đều đều, có lẽ hắn ngủ say
rồi.
Nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, ta chợt nhớ ra,
lúc nãy còn nói với hắn việc đi săn mùa xuân không thích hợp, muốn hắn
hủy bỏ. Kết quả là sau khi nghe hắn nói chuyện một hồi, ta lại ném luôn
chuyện này ra khỏi đầu. Khẽ cắn môi, ta đúng là bị hắn làm cho không nhớ nổi thứ gì.
Chậm rãi tựa vào ngực hắn, khóe môi cong lên thành
nụ cười, không biết bắt đầu từ lúc nào, ta cảm thấy lén lút bàn chính sự với hắn cũng trở thành một chuyện vui vẻ. Chuyện triều chính ta không
quản tới, nhưng ta thích nghe hắn nói chuyện.
Ta thích nghe thấy
hắn nói câu: “Đám lão thất phu kia”, nghĩ lại thấy không kìm nổi mà muốn cười thành tiếng, nhưng chỉ có thể bịt miệng sợ nếu phì cười thì không
dừng lại được, sẽ làm hắn tỉnh giấc.
Tưởng tượng cảnh trên đại
điện, hắn nghiêm túc nói muốn đi săn, rồi sau đó ôm chờ mong, đợi bên
dưới có ai đứng ra phản đối, nhưng không ngờ, chẳng có ai phản đối. Tất
cả đều là lời khen hắn thánh minh. Hắn ngoài mặt mỉm cười nhưng trong
lòng thì tức giận. Ta thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng đó của hắn.
Sau khi đã hết cơn cười, ta lại miên man nhớ tới nghĩa muội của vị Hàn
Vương kia. Không biết tại sao, từ trước tới nay ta chưa từng có thiện
cảm với nữ tử của Bắc Tề. Có lẽ là vì Phất Hy.
Lại là Phất Hy…
Nàng ta là bóng ma giữa ta và Hạ Hầu Tử Khâm, ta thật sự rất ghét Phất Hy.
Lúc ấy, trong khoảnh khắc nghe nói nàng ta đã chết, thậm chí ta còn cảm
thấy may mắn. Nhưng giờ thì sao, nhiều lúc, ta hy vọng nàng ta vẫn chưa
chết, chỉ cần nàng ta còn sống thì sẽ có thể phá vỡ được.
Vĩnh
viễn không thể được. Dù giữa nàng ta và hắn có bao nhiêu lần mười sáu
năm, ta bây giờ đều có đủ thời gian. Thế nhưng, không thể được. Nàng ta
đã chết, thời gian tưởng nhớ là cả đời.
Ta chậm rãi nhắm mắt,
nghe tiếng trái tim hắn đập, bình ổn, có tiết tấu. Hắn nói, ôm ta rất
thoải mái, nhưng tại sao ta lại thấy hoảng hốt? Phải chăng yêu cầu của
ta quá nhiều, thế nên mới không thỏa mãn?
Đột nhiên hắn khẽ “hừ” thành tiếng, ta có chút kinh ngạc, mở mắt nhìn hắn, song hắn vẫn chưa tỉnh.
Nhìn ra bên ngoài qua vai hắn. Ngoài khung cửa sổ, nhánh cây in lên cửa sổ
thành những cái bóng loang lổ. Rất lâu, rất lâu sau ta mới lại nhắm mắt, rúc vào lòng hắn.
Giờ Mão hôm sau, Lý công công gọi hắn lên
triều sớm, dường như hắn đã tỉnh từ lâu. Có tiếng cung tỳ bước vào đi
giày giúp hắn, Lý công công cũng đi tới, hỏi nhỏ: “Hôm nay Hoàng thượng
thấy thế nào?”
Ta lặng lẽ mở mắt, thấy hắn để Lý công công đỡ mình dậy, hỏi nhỏ: “Ngươi có chuyện gì?”
Lý công công vội nói: “Tối qua, cung tỳ của Hy Ninh cung tới nói, hôm nay
Thái hậu muốn Hoàng thượng tan buổi triều sớm thì tới Hy Ninh cung. Thái hậu nói muốn thương lượng với Hoàng thượng về chuyện sinh nhật của
người.”
Bóng người hắn khựng lại, lát sau mới nói: “Sao mẫu hậu phải thương lượng chuyện này với trẫm?”
“Chuyện này… nô tài không biết, nhưng… hôm qua nô tài lén đi hỏi thăm Vương đại nhân, ông ấy nói mấy ngày này Hoàng thượng phải nghỉ ngơi nhiều hơn,
không nên mệt mỏi quá độ. Hay là lát nữa nô tài sẽ chuyển lời cho Thái
hậu, nói người đang bận việc chính sự…”
“Tiểu Lý Tử, ngươi đúng là to gan!” Hắn hạ giọng quát. “Thái hậu là người ngươi có thể lừa gạt sao?”
“Hoàng thượng tha tội!” Lý công công vội quỳ sụp xuống.
Hắn liếc y một cái, mở miệng nói: “Đứng lên đi, lát nữa trẫm tan triều sẽ đi!”
Cuối cùng Lý công công không dám nói gì thêm, đành gật đầu.
Ta thấy có chút kỳ lạ, mấy ngày nay Thái hậu vẫn luôn tránh hắn, thậm chí
hắn đích thân tới Hy Ninh cung, Thái hậu cũng không nói nhiều với hắn,
vậy mà lần này lại chủ động sai người tới gọi hắn.
Thương lượng chuyện sinh nhật của hắn? Ha, chuyện này có người dưới làm rồi, đâu cần hắn phải bận tâm chứ?
Lần trước khi hắn sinh bệnh, ta chỉ nghĩ rằng Thái hậu nhượng bộ, nhưng hóa ra, bà vẫn muốn thương lượng lần nữa. Tuy ta không biết giữa họ rốt
cuộc đã có chuyện gì nhưng cũng mơ hồ cảm thấy bất an.
Lại nằm thêm một lát nữa, ta mới ngồi dậy.
Triêu Thần bưng nước vào, nói với ta: “Nương nương, Ngọc Tiệp dư tới, đang đợi ở ngoài.”
Ta kinh ngạc, vội hỏi: “Tới lúc nào?”
Triêu Thần đáp: “Được một lúc rồi ạ!”
“Thế sao không vào bẩm báo?”
Nàng ta vội giải thích: “Nô tỳ muốn vào bẩm báo nhưng Ngọc Tiệp dư nói, nương nương vẫn còn ngủ, chúng nô tỳ đừng làm phiền.”
Ta ngẩn người một lát rồi mơi sai nàng ta lui xuống: “Ngươi đi nói với Ngọc Tiệp dư, bản cung lập tức ra ngay.”
“Vâng!” Triêu Thần gật đầu rồi lui xuống.
Ta vội đứng dậy, rửa mặt xong rồi gọi cung tỳ vào hầu hạ.
Khi đi ra, thấy Ngọc Tiệp dư đang ngồi trong phòng khách thưởng trà, Vãn
Lương đứng hầu ở bên cạnh. Mọi người thấy ta ra thì đều đứng dậy hành
lễ. Ta bước lên đỡ nàng ta, nói: “Tỷ tỷ không cần đa lễ, chuyện hôm qua, bản cung còn chưa kịp cảm ơn tỷ.”
Nhắc tới chuyện hôm qua, nàng ta chỉ tủm tỉm cười, nói: “Nương nương phúc trạch vô biên, tần thiếp chỉ tới đó đúng lúc mà thôi!”
Cũng ngồi xuống, ta cười, đáp: “Cũng là nhờ cái đúng lúc đó của tỷ tỷ, hôm
nay bản cung mới bình an vô sự mà ngồi đây.” Ngừng một lát, ta lại nói:
“Sao hôm nay tỷ tỷ tới đây sớm vậy?”
Nàng ta nói nhỏ: “Tần thiếp
vốn muốn tới thăm nương nương từ hôm qua, nhưng không biết Hoàng thượng
cũng ở đây. Lại nghe nói hôm qua Cảnh Thái cung truyền thái y, tần thiếp liền nghĩ là nương nương không được khỏe nên Hoàng thượng mới vội tới.
Hôm nay, thấy sắc mặt nương nương vẫn ổn, tần thiếp mới cảm thấy an
tâm.”
Ta thoáng sững sờ, hôm qua truyền thái y vì Hạ Hầu Tử Khâm, không phải vì ta nhưng chuyện này, ta đương nhiên không thể nói với
nàng ta, bèn cười, đáp: “Đúng vậy, hôm qua bản cung thấy không được
khỏe, nhưng nghỉ ngơi một đêm thì không có gì đáng lo rồi.” Ngồi một
lát, ta đứng dậy, nói: “Tỷ tỷ tới đây sớm như thế, vậy thì cùng tới Hy
Ninh cung thỉnh an Thái hậu đi!”
Nghe thấy vậy, Vãn Lương đang
đứng ở bên, định lên tiếng thì đã bị Ngọc Tiệp dư cướp lời: “Hóa ra
nương nương vẫn chưa biết, Thái hậu nói hôm nay không cần tới thỉnh an
người.”
“Thế sao?” Ta có chút kinh ngạc, xem ra vừa nãy ta còn ngủ, chúng cung tỳ vẫn chưa kịp nói với ta.
Nàng ta gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Thư Quý tần… À không!” Nàng
ta lắc đầu. “Hôm nay Thư Quý tần bị ban chết, Thái hậu tin Phật, từ sáng sớm đã tới Hiên các.”
Hóa ra là thế!
Ta không kìm được, hỏi: “Hành hình lúc nào?”
“Đương nhiên là giờ Ngọ.”
Giờ Ngọ à, tính ra cũng chỉ còn hơn bốn canh giờ nữa. Ha, thật không ngờ Thư Quý tần lại chết như thế.
Ngọc Tiệp dư lại nói: “Nghe nói Thư Quý tần làm náo động Ngọc Thanh cung cả
đêm qua, khóc lóc muốn cầu kiến Thái Hậu và Hoàng thượng, nàng ta còn
nói, phải gặp Thục phi nương nương.”
Thư Quý tần có làm ầm ĩ hơn
nữa cũng không được việc gì. Thái hậu và Diêu Thục phi đương nhiên sẽ
không gặp nàng ta. Thế nhưng ta không biết, nếu đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm
biết chuyện này, liệu hắn có tới gặp Thư Quý tần lần cuối không?
“Nương nương sao thế?” Ngọc Tiệp dư thấy ta im lặng, bèn hạ giọng hỏi.
Ta chợt sực tỉnh, lắc đầu nói: “Không sao!”
Đúng lúc này Triêu Thần mang bữa sáng lên, ta bèn nói: “Tỷ tỷ đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ăn với bản cung.”
Nàng ta cười, từ chối: “Tạ ơn nương nương, tần thiếp đã ăn rồi.”
Ta gật đầu, cũng không ép nàng ta. Ngọc Tiệp dư lại đứng dậy, nói: “Nếu
nương nương không có việc gì, tần thiếp xin được cáo lui!”
Ta ngẩn người, cuối cùng không giữ nàng ta lại, chỉ nói: “Vãn Lương, tiễn Ngọc Tiệp dư về!”
“Vâng!” Vãn Lương vâng lời, nói: “Mời Ngọc tiểu chủ!”
Ngọc Tiệp dư lại hành lễ với ta rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Chờ khi nàng ta đã đi, Phương Hàm mới bước tới, nói nhỏ: “Nương nương,
người cho rằng Ngọc Tiệp dư tới Trữ Lương cung chậm một bước, thật sự là vừa khéo sao?”
Có phải vừa khéo hay không thì ta không biết, ta
chỉ nhìn kết quả, nàng ấy vẫn chọn giúp ta. Đương nhiên, bất cứ chuyện
gì ta cũng phải cẩn thận, thế nên có những chuyện, ta vẫn chưa nói cho
nàng ta biết.
Ta không đáp nhưng dường như Phương Hàm vẫn còn
chuyện muốn nói với ta. Ta đưa mắt nhìn nàng ta, nói: “Cô cô có chuyện
gì thì cứ nói, còn phải giấu giếm trước mặt bản cung ư?”
“Nô tỳ không dám!” Nàng ta cúi đầu, đi tới ghé vào tai ta, nói nhỏ: “Nương nương, Tôn Nhuế đã chết rồi.”
Đầu ngón tay ta run lên, thái y Tôn Nhuế bị đuổi ra khỏi cung đã chết?
Ta trầm giọng hỏi: “Chết như thế nào?”
“Thắt cổ tự vẫn, còn để lại di thư.”
“Nói gì?”
“Nói mấy đời nhà họ Tôn đều làm thái y, nhưng ông ta lại bị cách chức, vĩnh
viễn không được tuyển dụng, ông ta thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông
nhà họ Tôn, không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa nên chọn cách tự vẫn.” Phương Hàm liếc nhìn ta, lại nói: “Trong cung có người điều
tra, nói đúng là tự vẫn. Di thư ông ta để lại cũng là bút tích thật.”
Nàng ta muốn nói cho ta biết, Tôn Nhuế thật sự tự tìm tới cái chết. Có lẽ thế, nhưng chuyện lại xảy ra rất đúng lúc…
Ta không khỏi cảm thán, thủ pháp của Thiên Phi và Thiên Lục thật sự rất
mau lẹ. Nhưng ta có một việc không hiểu, nếu đổi thái y, lại nói cái
thai của Thiên Phi bình thường, vậy bọn họ còn che giấu làm gì chứ?
Huống hồ, ta cũng sẽ không điều tra Tôn Nhuế ở ngoài cung.
Xem ra, ta thật sự nên học hỏi thủ đoạn của hai tỷ muội bọn họ, bằng không cũng không xảy ra chuyện Sơ Tuyết.
Ta dùng bữa sáng xong mới đứng dậy, bỗng thấy Tường Hòa đi vào, nói: “Nương nương, Tích tần ở bên ngoài xin cầu kiến.”
Ha, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay.
Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm, trong mắt nàng ta cũng lộ vẻ kinh ngạc. Ta nói: “Để Tích tần vào đi!”
Chỉ một lát sau đã thấy Thiên Lục vịn tay Cúc Vận bước vào. Hai người hành lễ với ta.
Ta nói: “Hiếm khi Tích tần chịu tới chỗ của bản cung, hôm nay đúng là ngày tốt!”
Nàng ta cười, nói: “Hôm nay đương nhiên là ngày tốt, bằng không, sao tần
thiếp dám tới chỗ nương nương!” Nói xong, nàng ta quay lại nói với Cúc
Vận: “Ngươi cứ ra ngoài đợi, ta và nương nương nói chuyện một lát.”
Ta thực sự ngạc nhiên, nàng ta chủ động khiến ta không cho bọn họ lui ra
cũng không được. Khẽ cười một tiếng, ta phất tay ra hiệu cho mọi người
lui ra hết.
Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại ta và Thiên Lục.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Nàng ta điềm tĩnh đứng dậy, đi tới, cười nói: “Nương nương chắc đã biết chuyện của Tôn Nhuế?”
Ta lạnh lùng cười một tiếng, Phương Hàm vừa nói cho ta hay, nàng ta đã vội vàng tới đây rồi. Bình thản nhìn ta, ta lên tiếng: “Bản cung rất tò mò, ai mà nhẫn tâm như thế, tới một thái y bị cách chức mà cũng không an
tâm, hóa ra là Tích Tần à?”
Nàng ta giật mình rồi lại cười, nói:
“Nương nương nói gì thế, tần thiếp có động chạm gì tới ông ta đâu, chẳng qua vì ông ta không thể tận trung với Hoàng thượng, chịu sự cắn rứt
lương tâm, nhất thời nghĩ quẩn nên mới làm chuyện ngu dại mà thôi!”
Hôm nay nàng ta thật sự rất đắc ý.
Ta nhìn Thiên Lục, nói thẳng: “Ngươi đương nhiên không cần đích thân ra
tay. Tôn Nhuế là người có gia thất, cứ tùy tiện cho người tới uy hiếp,
còn sợ ông ta không ngoan ngoãn viết di thư rồi chết sao?” Còn về người
làm việc đó, e là người của Cố đại nhân rồi, dẫu sao bây giờ Thiên Lục
đang ở trong cung, vẫn có nhiều điều bất tiện.
Cuối cùng, sắc mặt nàng ta cũng thoáng thay đổi nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở về như
cũ, mở miệng nói: “Nương nương là người thông minh, chẳng trách có thể
xử lý chuyện của Thục phi gọn gàng như thế!”
Trong lòng ta bỗng lạnh đi, xem ra nàng ta vẫn cho rằng chuyện Diêu Thục phi sảy thai là do ta làm.
Ha, trước đây ta cũng nghi ngờ tỷ muội bọn họ, bởi lẽ không phải là do ta
làm thì đương nhiên sẽ là đối phương. Song ta còn nhận ra là Thái hậu…
Thiên Lục thì sao? Dựa vào đầu óc của nàng ta, hẳn không chỉ giới hạn ở
ta mới đúng.
Nàng ta lại nói: “Điều khiến tần thiếp kinh ngạc
chính là, nương nương lại nhân từ như thế. Phải biết, trên thế gian này, chỉ có người chết mới không nói chuyện được.” Ta kinh ngạc nhìn Thiên
Lục, nàng ta lại nói: “Sau này nương nương nghĩ lại, thì muộn rồi.”
Nhìn Thiên Lục, ta nghiến răng hỏi: “Sơ Tuyết là người của ngươi?” Thiên Lục biết chiếc tua ngọc bội đó ở trong cung của ta nhưng không biết chuyện
sau đó, nên chỉ nghĩ rằng lúc đầu ta tha mạng cho Sơ Tuyết, sau lại hối
hận nên giết nàng ta. Mà tua ngọc bội ở trong cung của Thư Quý tần,
đương nhiên cũng hợp lý, trở thành là ta giáng họa. Chẳng trách nàng ta
lại không nghĩ tới Thái hậu.
Đúng vậy, nếu không có chuyện lư hương ở Trữ Lương cung, ta cũng sẽ không nghi ngờ bà.
Nhưng Thiên Lục chỉ cười mà không đáp, nói: “Lúc đầu tần thiếp còn sợ người
giáng họa cho tỷ tỷ, nhưng không ngờ nương nương vẫn thông minh, biết
chuyện này nếu giáng họa cho Thư Quý tần sẽ hợp lý hơn nhiều so với tỷ
muội chúng ta.”
Ta biết ý của Thiên Lục. Thư Quý tần là người
thân cận nhất với Diêu Thục phi, khi Thái hậu đang cân nhắc tới nhà họ
Thư, đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới chuyện này.
Ta lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Hôm nay Tích tần tới đây là để nói những lời vô bổ này với bản cung sao?”
Nàng ta cũng thu lại nụ cười, nói: “Đúng thế, một khi Thư Quý tần chết rồi,
những chuyện này đương nhiên sẽ trở thành chuyện vô bổ. Hôm nay tần
thiếp tới, đương nhiên là nói cho nương nương hay, người đụng vào Thục
phi nhưng không thể đụng tới tỷ tỷ. Đứa trẻ của tỷ tỷ nhất định sẽ được
hạ sinh, người chờ đó mà xem!”
Ta cười, đáp: “Nếu đã như thế, bản cung thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc Tôn Nhuế đã làm những gì cho các
ngươi mà các ngươi phải diệt khẩu.”
Nàng ta kìm thấp giọng, nói: “Tôn thái y không làm gì cho tỷ tỷ, ông ta đã làm một chuyện vô cùng tốt cho thiên triều.”
Ta khẽ nhíu mày, câu nói này của Thiên Lục khiến ta thật sự không hiểu.
Nàng ta nói: “Hôm nay tần thiếp tới nói cho nương nương biết, nếu người muốn động vào tỷ tỷ, tần thiếp sẽ dốc toàn lực ngăn cản, dù có phải chết!”
Trong lòng ta kinh hãi rồi tự cười mỉa, nhìn đi, đây mới thực sự là tỷ muội tốt.
Lúc này, nghe thấy tiếng một người từ xa vọng tới: “Nương nương, Thư Quý
tần xin người tới gặp nàng ta một lần!” Ngước lên nhìn thấy Tường Thụy.
Có lẽ ta đã cho tất cả lui ra, y nhất thời không dám đi tới.
Ta vô cùng sửng sốt, tại sao Thư Quý tần đột nhiên muốn gặp ta?