Mệnh Phượng Hoàng

Chương 26

Vãn Lương và Triêu Thần ở bên cạnh cũng đều biến sắc mặt. Xem ra, nhìn
thấy bộ dạng của Tường Thụy, bọn họ cũng trở nên căng thẳng.

Vương thái y quay lưng lại phía Tường Thụy nên không nhìn thấy có người đang
chạy về phía chúng ta, ông ta đứng thẳng người dậy, nói: “Nếu nương
nương không còn chuyện gì nữa, thần xin cáo lui trước!”

Giờ ta cũng chẳng còn tâm tư mà giữ ông ta lại, chỉ gật đầu. Vương thái y lui xuống mà như trút được gánh nặng.

Tường Thụy vội vã chạy lại, nói với ta: “Nương nương, người mau hồi cung đi!”

Y không nói rốt cuộc là có chuyện gì, chắc chắn là chuyện không tiện nói ra. Ta cũng không hỏi, chỉ nặng nề hô: “Khởi kiệu!”

Quay về Cảnh Thái cung bằng tốc độ nhanh nhất, Vãn Lương vội đỡ ta xuống
kiệu, ba người đi nhanh vào trong. Tường Thụy đi bên cạnh ta, nói:
“Nương nương, Phương Hàm cô cô đang ở trong tẩm cung đợi người.”

Ta gật đầu, nói nhỏ: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi!”

“Vâng!” Y đáp rồi không đi theo nữa.

Ta và hai cung tỳ đi vào trong. Triêu Thần đẩy cửa phòng, Phương Hàm thấy
ta đã về liền sải bước đi tới, ra hiệu cho Triêu Thần đóng cửa lại:
“Nương nương, bên phòng giặt giũ truyền tin tới, Sơ Tuyết đã chết rồi.”

Ta giật mình, tròn mắt nhìn nàng ta. Sơ Tuyết mới bị chuyển tới phòng giặt giũ vào hôm qua, sao đột nhiên lại chết rồi?

Phương Hàm thấy bộ dạng kinh ngạc của ta, cẩn thận nói: “Nương nương, nô tỳ
thấy chuyện này có gì khuất tất, thế nên vội sai Tường Thụy đi thông báo cho nương nương quay về.”

Đừng nói Phương Hàm, ta cũng thấy
chuyện này không thể tin nổi. Lần trước ta phạt hai cung tỳ tới phòng
giặt giũ cũng không thấy xảy ra chuyện gì, sao lần này lại trùng hợp như thế? Sơ Tuyết à, nàng ta đã từng là cung tỳ hầu hạ bên cạnh ta mà!

Siết chặt hai nắm tay, may mà hôm qua ta đã sai Phương Hàm cho Sơ Tuyết uống bát thuốc đó. Xem ra trong cung này thật sự không bình yên.

Vãn Lương và Triêu Thần cũng lộ vẻ hoảng sợ nhưng đều biết điều đứng ở bên
cạnh ta, im lặng không nói gì. Càng lúc ta càng thấy chuyện này không
bình thường.

Ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chết như thế nào?” Chết, cũng phải có cách chết.

“Thắt cổ chết trong phòng.” Phương Hàm do dự, lại liếc nhìn ta, sắc mặt trở
nên nặng nề, mãi sau mới nói tiếp: “Nương nương, chuyện này quá trùng
hợp, nô tỳ nghĩ phải chăng có ai muốn moi điều gì từ Sơ Tuyết…” Đang
nói, nàng ta đột nhiên ngừng lại.

Suy đoán của nàng ta, ta cũng
nghĩ tới. Thế nhưng muốn moi thứ gì chứ? Ta tự hỏi, cũng không có chuyện gì có thể bị người khác biết hoặc có thể xảy ra chuyện. À không đúng,
nhớ ra rồi, có một chuyện. Thuốc nước trên mặt ta.

Nhưng chuyện
này chắc chắn rằng không có ai biết, thế nên ta thấy tò mò, tại sao đang yên đang lành, Sơ Tuyết lại chết. Ngày đầu tiên bị ta phạt tới phòng
giặt giũ đã thắt cổ tự vẫn, đây là điều ta không thể tin nổi. Chính Sơ
Tuyết đã đề nghị được chuyển tới phòng giặt giũ, không thể mới tới đó
một đêm mà đã nghĩ quẩn muốn chết. Song nếu muốn dò la, Sơ Tuyết không
biết chữ, lại bị ta cho uống thuốc câm, còn có thể moi được điều gì từ
nàng ta chứ? Đây cũng là điều Phương Hàm nghĩ tới, thế nên nàng ta mới
nói được một nửa rồi thôi. Nhưng nếu thật sự không phải có chuyện bất
ngờ xảy ra, nếu đối phương không khai thác được gì thì sẽ không giết
người diệt khẩu. Vậy thì nàng ta đã biết điều gì?

Nghĩ như thế, ta không khỏi hoảng hốt trong lòng. Chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia, chuyện này cũng khiến ta trở tay không kịp.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng thấy chỗ không phù hợp, ta bèn quay lại
hỏi Phương Hàm: “Ở phòng giặt giũ có bao nhiêu cung tỳ ở một gian, sao
Sơ Tuyết tự vẫn mà không ai biết?”

Phương Hàm gật đầu, đáp: “Nô
tỳ đã sớm nghĩ tới, thế nên gọi nương nương quay về để quyết định, có
cần nô tỳ tới phòng giặt giũ thăm dò không ạ?”

Ta nghi hoặc hỏi: “Thi thể vẫn ở phòng giặt giũ sao?”

“Vâng! Người chết trong cung cần báo lên phủ Nội vụ duyệt qua rồi mới được xử lý.”

Hít sâu một hơi, ta trầm tư trong giây lát. Đương nhiên chuyện này phải
điều tra rồi, nhưng nên mượn cớ gì để làm, đây mới là vấn đề.

Dường như Phương Hàm đoán được suy nghĩ trong lòng ta, bèn lên tiếng: “Hôm
nay, khi nô tỳ sai người đi lấy quần áo của nương nương mới nghe nói,
chúng ta có thể coi như không biết. Lát nữa nô tỳ ghé qua phòng giặt
giũ, nói nương nương niệm tình Sơ Tuyết, muốn gọi nàng ta trở về. Tới
lúc đó nô tỳ sẽ tùy tình huống mà hành sự.”

Nghĩ một lát, ta đành gật đầu, làm như thế cũng được, bèn nói: “Vậy cô cô đi đi!”

“Vâng, nô tỳ đi ngay, nương nương cứ đợi ở trong cung, lúc này không nên đi ra ngoài.” Nàng ta lại căn dặn rồi mới quay người đi ra.

Triêu
Thần rót cho ta chén nước, đặt vào tay ta. “Nương nương uống chén nước
trước đã, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp thôi!” Triêu Thần nhỏ nhẹ
nói. Ta biết nàng ta đang trấn an ta. Ta khẽ mỉm cười, nếu đúng là trùng hợp thì tốt rồi.

Uống chén nước, ta đột nhiên nói: “Vãn Lương,
ngươi tới…” Mới nói được một nửa ta lại thôi, hậu cung không can dự vào
chính sự, có những chuyện ta không nên quản thì tốt hơn.

Vãn Lương không hiểu, hỏi lại ta: “Nương nương có chuyện gì cần nô tỳ làm sao?”

Ta mỉm cười, đáp: “Không, không sao, các ngươi lui xuống trước đi!”

Vãn Lương lưỡng lự, cuối cùng vâng lời, cùng Triêu Thần lui ra ngoài.

Ngồi được một lát lại cảm thấy có chút tù túng, ta bèn đứng dậy tới nằm trên nhuyễn tháp. Mơ mơ màng màng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào,
nhưng chưa được bao lâu thì cảm thấy mùi huân hương trong phòng nồng
hơn, hít mấy hơi lại bị sặc, ho liền mấy tiếng. Ta mở mắt ra mới trông
thấy khói huân hương từ trong chiếc lư hương đặt ở bên đã thay đổi màu
sắc, liền nhíu mày, gọi: “Vãn Lương!”

“Nương nương!” Vãn Lương đẩy cửa phòng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng bước tới. “A, nô tỳ đáng chết!”

Ta ngồi dậy, bịt mũi, hỏi: “Sao lại thế này?”

Vãn Lương vừa lấy trâm nhấc chiếc lư hương lên vừa thò tay vào cời huân
hương, nói: “Không biết ai lúc đốt huân hương lại làm rơi ít vải vụn vào trong này, dù bây giờ vẫn chưa bị cháy nhưng khói bốc ra cũng nhiều.
Nương nương, người không sao chứ?” Nàng ta quay lại nhìn ta, hỏi.

“Ừ.” Ta hờ hững đáp một tiếng, đứng dậy mở cửa sổ.

Khi quay người lại đã thấy Vãn Lương thu dọn xong, đang đưa tay đậy nắp lư
hương lại. Ngay lúc đó, ta chợt nhớ ra khi còn ở Trữ Lương cung, nghe
thấy hai cung tỳ nói chuyện với nhau, rằng phải đổi lư hương trong tẩm
cung của Diêu Phi.

Lư hương…

©STE.NT

Trong lòng
ta bàng hoàng, Thái hậu sai người tra xét cả Trữ Lương cung, ta không
biết rốt cuộc có kiểm tra lư hương kia không. Liệu có ai đó động vào lư
hương? Nếu bỏ thêm một mảnh xạ hương khi đốt huân hương, vậy thì đúng là thần không biết, quỷ không hay.

“Nương nương?” Vãn Lương thấy
ta đang ngẩn người đứng đó, đột nhiên im lặng thì có chút lo lắng, lên
tiếng hỏi. “Nương nương, người sao thế? Có phải vì huân hương này…”

Ta không để ý tới Vãn Lương, đi thẳng tới phía trước, dùng sức đẩy lư
hương xuống đất, chỉ nghe một tiếng “keng”, lư hương kia liền mẻ một
góc. Cũng may mà lư hương trong cung lấy đẹp làm chính, không phải cái
nào cũng được làm từ đồng.

Vãn Lương giật mình, nghĩ rằng ta tức giận chuyện lúc nãy, vội vàng quỳ xuống. “Nương nương bớt giận!”

Ta đưa mắt nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi, không có gì to tát
cả, chỉ bị hỏng một cái lư hương thôi. Ngươi lập tức tới phủ Nội vụ đổi
cái khác là được.”

Lời ta nói khiến Vãn Lương sững người, lát
sau mới đứng dậy thu dọn đồ trên mặt đất. Ta lại nói: “Vãn Lương, lúc
nãy khi bản cung quay trở lại Trữ Lương cung, ngươi còn nhớ hai cung tỳ
nói chuyện kia không?”

Tay Vãn Lương thoáng ngừng lại, ngước lên nhìn ta. Ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng nàng ta chợt hiểu ra, vội gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ biết rồi!” Nói xong thì không nhìn ta nữa, nàng
ta chăm chú thu dọn mọi thứ trên mặt đất rồi vội vã ra ngoài.

Ta chậm rãi thu lại ánh mắt, quay người ngồi xuống. Đồ vật từ Trữ Lương
cung, nếu đổi thì nhất định còn ở phủ Nội vụ, chỉ mong giờ Vãn Lương tới đó không quá muộn.

Vãn Lương vừa bước chân ra ngoài, thì Triêu
Thần lại đi vào hỏi: “Nương nương có chuyện gì thế? Lúc nãy nô tỳ nghe
Thụy công công nói trong phòng của người có tiếng động.”

Ta lắc
đầu, đáp: “Không sao, lư hương trong phòng bản cung bị hỏng, sai Vãn
Lương đi đổi cái khác thôi.” Nghe ta nói như thế, nàng ta cũng không hỏi thêm.

Một lát sau, ta lại nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Thái hậu có còn ở Trữ Lương cung không?”

Triêu Thần ngẩn người, vội đáp: “Nô tỳ nghe nói Thái hậu đi rồi, hình như tới Ngự thư phòng. Sau đó mẹ ruột của Diêu Phi nương nương tới. Diêu Phi
đúng là rất danh giá, Thái hậu lại có thể đồng ý để mẹ ruột của nàng ta
vào cung chăm sóc.”

Ta cúi đầu im lặng, sự an ủi lớn hơn nữa
dành cho Diêu Phi còn ở phía sau, giờ mới biết chỉ là ân chuẩn cho Diêu
phu nhân vào cung chăm sóc, chuyện này vẫn chưa là gì.

Còn chuyện Thái hậu tới Ngự thư phòng…

Xem ra Thái hậu cũng lo lắng Diêu gia sẽ lấy chuyện này làm cái cớ để đề
xuất một số yêu cầu vô lý. Ta mơ hồ cảm thấy chuyện này hẳn sẽ không
lắng xuống như thế. Dù Diêu Phi sảy thai có phải là điều bất trắc hay
không, chuyện này sẽ phải điều tra tới khi có người chết mới thôi. Nghĩ
đến đây, đầu ngón tay của ta không khỏi run lên. Ta nghĩ, thứ mà Diêu
gia cần, ngoài một sự thật, còn là một thứ gì đó thực tế hơn.

Ta lại ngồi thêm một lát mới thấy Phương Hàm trở về. Nàng ta vào phòng, chỉ nói hai từ… bị giết.

Khi nàng ta thốt lên câu ấy, ta vẫn thản nhiên ngồi bên bàn, kết cục này ta đã đoán được ngay từ đầu.

Phương Hàm lại nói: “Nô tỳ hỏi cung tỳ trong phòng giặt giũ, nói Sơ Tuyết giữa đường đột nhiên có chuyện gì đó nên quay về phòng một lát, nhưng không
thấy nàng ta trở lại nữa. Sau đó, khi có người vào phòng mới phát hiện
nàng ta đã tắt thở. Nô tỳ nhìn thi thể, ở cổ có hai vết hằn, một nông
một sâu, đây là điểm không hợp lý.”

Nói vậy, là bị người ta siết cổ chết rồi mới treo lên. Kẻ giết cung tỳ bị ta phạt đến đó muốn chĩa mũi nhọn vào ta.

Sắc mặt Phương Hàm cũng trở nên nặng nề, nàng ta chậm rãi nói: “Khi nô tỳ
về đây cũng cứ nghĩ, rốt cuộc có thể moi được bí mật gì từ Sơ Tuyết,
nhưng nô tỳ vẫn chưa nghĩ ra.”

Khi đuổi Sơ Tuyết tới phòng giặt giũ, ta đã bắt đầu nghĩ tới vấn đề này rồi. Đương nhiên cũng chẳng thu hoạch được gì.

Lát sau, ta mới lên tiếng: “Cái chết của Sơ Tuyết đã có ai can thiệp vào chưa?”

Phương Hàm lắc đầu. “Không có, giờ nhìn bề ngoài thì chỉ là chuyện một cung tỳ tự vẫn thôi. Các ma ma ở phòng giặt giũ đều nói, không chịu khổ được
nên mới nghĩ quẩn. Bên trên cũng hạ lệnh xuống, thi thể đã mang đi hỏa
thiêu, tro cốt xử lý rồi. Nô tỳ chứng kiến xong việc rồi mới quay về.”

Ta trầm ngâm, xem ra đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện này. Đối
phương cũng cẩn thận, e dè, như thế càng khiến ta thấy bất an.

Phương Hàm lại định nói, đúng lúc đó Vãn Lương bước vào phòng, nàng ta ngẩng
lên theo bản năng. Ta cũng ngước lên, thấy Vãn Lương vội vào phòng, lấy
một chiếc khăn từ ống tay áo ra, trong khăn gói một ít huân hương. Không cần nói ta cũng biết, tinh dầu thơm này chắc chắn là đồ trong cung của

Diêu Phi.

Vãn Lương dâng thứ đó lên cho ta rồi lên tiếng: “Nương nương, khi nô tỳ tới, người của phủ Nội vụ đang định xử lý thứ trong lư hương đó. Người xem, nô tỳ đã lén mang một ít về đây.”

Ta vươn tay lấy một ít huân hương trong chiếc khăn tay của nàng ta, cúi đầu ngửi. Vãn Lương có chút nóng ruột: “Nương nương!”

Ta cười, nói: “Không sao!” Ta không mang thai, dù có xạ hương thật thì cũng không có vấn đề gì.”

Phương Hàm vẫn chưa hiểu, cau mày nói: “Nương nương, đây là…”

Triêu Thần cũng nghi hoặc nhìn ta.

Ngửi thử, chẳng qua chỉ là mùi huân hương thông thường, tiếp đó ta bất giác
mỉm cười, nếu ngửi một lát đã có thể nhận ra sự kỳ lạ thì sao Diêu Phi
lại không phát hiện ra chứ? Ngước lên nhìn Phương Hàm, ta nói nhỏ: “Cô
cô, nếu trộn thêm xạ hương và huân hương, có thể nhận ra được không?”

Phương Hàm nghe thấy vậy thì kinh ngạc. Triêu Thần cũng ngạc nhiên không kém.

Ta bất giác bật cười, đứng dậy nói: “Đi chẩn bị chút điểm tâm, chuẩn bị kiệu, bản cung phải tới Thiên Dận cung.”

“Nương nương!” Phương Hàm cau mày gọi ta.

Ta khẽ cười, nói: “Cô cô yên tâm, bản cung tự có chừng mực.” Nói rồi, ta
lại cầm chiếc khăn trong tay Vãn Lương, bỏ huân hương vào trong rồi bọc
lại, cất vào tay áo.

Đương nhiên ta không ngốc nghếch đi tìm Hạ
Hầu Tử Khâm hỏi thẳng xem huân hương này có vấn đề hay không. Người ta
muốn tìm chính là Cố Khanh Hằng, giờ huynh ấy là ngự tiền thị vệ, chỉ
cần ở đâu có Hạ Hầu Tử Khâm, nơi đó ắt có thể trông thấy bóng dáng của
huynh ấy.

Loan kiệu đi tới Thiên Dận cung rồi từ từ hạ xuống.
Vãn Lương đi trước nghe ngóng rồi quay trở lại, nói Hạ Hầu Tử Khâm vẫn
chưa về, giờ vẫn ở Ngự thư phòng. Ta thoáng kinh ngạc, vội hỏi: “Chẳng
lẽ người nhà họ Diêu vẫn còn ở đây sao?”

Vãn Lương lắc đầu. “Không, Lưu công công nói giờ chỉ có một mình Hoàng thượng ở đó thôi.”

Ta gật đầu, nói: “Vậy tới Ngự thư phòng.”

Vãn Lương vâng lời, lại bảo nâng kiệu lên.

Tới cửa Ngự thư phòng, ta vịn vào tay Vãn Lương xuống kiệu. Vãn Lương đưa
tay ra định xách lấy hộp thức ăn, ta ngăn lại: “Không cần đâu!”

Nàng ta nghi hoặc nhìn ta một cái nhưng không nói gì.

Ta ngước lên nhìn, thấy Lý công công đang chờ ở ngoài. Ở bên kia, quả
nhiên có Cố Khanh Hằng. Ta hơi căng thẳng, đảo mắt nhìn xung quanh,
ngoài hai người bọn họ thì không còn ai khác, có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm đã
dặn không được để ai tới làm phiền. Dẫu sao ta cũng không tới thăm hắn,
như thế cũng chẳng sao. Ta bước tới, Lý công công trông thấy ta liền vội tới đón: “Nô tài thỉnh an nương nương! Sao nương nương lại ghé qua Ngự
thư phòng?”

Ánh mắt Cố Khanh Hằng nhìn về phía ta, vẻ mặt huynh
ấy thoáng thay đổi nhưng không bước lên nửa bước, vẫn đứng yên trước cửa Ngự thư phòng.

Ta nói với Lý công công: “Công công không cần đa lễ! A…” Ta khẽ kêu lên một tiếng.

Lý công công vội hỏi: “Nương nương sao thế?”

Ta cười ngượng ngùng. “Ngươi xem trí nhớ của bản cung này! Vốn định tới
đưa ít điểm tâm cho Hoàng thượng, thế mà lúc xuống kiệu lại để quên hộp
thức ăn ở trong kiệu.” Nói xong, ta quay đầu nhìn loan kiệu ở phía dưới.

Lý công công vội nói: “Để nô tài đi lấy giúp nương nương!” Y nói xong liền chạy xuống dưới.

Ta ngoái đầu nhìn y, vội quay người, sải bước lên trên.

Cố Khanh Hằng, rõ ràng rất ngạc nhiên, vừa định cúi người hành lễ, ta vội
nói: “Không cần hành lễ!” Vừa nói, ta vừa lấy đồ trong tay áo ra, kín
đáo đưa cả chiếc khăn cho huynh ấy, kìm thấp giọng, nói: “Huynh đi điều
tra giúp ta, xem trong thứ này liệu có các loại xạ hương hay không, phải nhanh!”

Nghe thấy hai từ “xạ hương”, sắc mặt Cố Khanh Hằng lập tức thay đổi.

Ai cũng biết thứ ấy có tác dụng như thế nào. Ai cũng biết hôm nay Diêu Phi bị sảy thai.

“Nương nương!” Cố Khanh Hằng khẽ kêu lên một tiếng, vừa định nói thì nghe
tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, vội im lặng giấu thứ ta đưa cho
huynh ấy đi.

Lấy lại tinh thần, ta thản nhiên quay lại, thấy Lý
công công đang nhanh chóng chạy tới, trong tay y chính là hộp thức ăn
lấy từ trên kiệu của ta.

Ta vươn tay ra nhận lấy, cười cười, nói: “Công công vất vả rồi.”

Nhưng y lui lại một bước, ngượng ngùng nói: “Nương nương, cứ để nô tài đưa đồ vào cho Hoàng thượng giúp người, Hoàng thượng… Hoàng thượng nói, không
ai được phép vào trong quấy rầy.”

Ta thoáng ngẩn người, nghĩ một lát, dù sao việc ta muốn làm cũng đã làm xong, bèn miễn cưỡng cười,
nói: “Vậy… bản cung không vào nữa!” Nói xong ta đưa mắt nhìn Vãn Lương
một cái rồi vịn lên tay nàng ta đi ra ngoài.

Đi được một đoạn, mới nghe Vãn Lương nói khẽ: “Nương nương, người để Cố đại nhân đi điều tra, chuyện này được sao?”

Ta sửng sốt, rồi lại nhớ ra, Cố Khanh Hằng được thăng làm ngự tiền thị vệ, Vãn Lương gọi huynh ấy là “Cố đại nhân” cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, Cố đại nhân, ha, ta nghe không quen tai. Thấy nàng ta còn nghi hoặc nhìn mình, ta chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nhờ
Cố Khanh Hằng điều tra, ta chỉ muốn chắc chắn một chuyện. Nếu trong mảnh huân hương kia thật sự có xạ hương, vậy thì chuyện Diêu Phi sảy thai,
có lẽ ta đã biết do ai làm.

“Nương nương…” Vãn Lương dường như
vẫn chưa an tâm, ngoái đầu lại nhìn rồi nói nhỏ: “Lần đó, vì chuyện hộp
thuốc mỡ tiến cống của Nam Chiếu mà Cố đại nhân vô tội bị phạt, ngài ấy
thật… thật sự không oán hận sao?”

Ta sững sờ, chợt nhớ ra khi
tới Thượng Lâm uyển, là Triêu Thần đi cùng với ta chứ không phải Vãn
Lương, cũng biết những lời nàng ta nói đều là muốn tốt cho ta. Đi được
mấy bước, ta mới khẽ cười thành tiếng, nói: “Huynh ấy sẽ không oán hận”.

Huynh ấy vĩnh viễn sẽ không oán hận ta. Ta luôn biết điều đó.

Nghe thấy thế, Vãn Lương cũng không nói gì nữa.

Lúc này, ta nghe thấy đằng sau có người gọi: “Nương nương, xin nương nương dừng bước!”

Ngoái đầu lại, thấy Lý công công đang vội vàng đuổi theo.

Ta sững người, nhìn y nhanh chân chạy tới trước mặt ta, thở hổn hển, nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói mời người vào trong.”

Ánh mắt ta vội liếc về cánh cửa Ngự thư phòng, hắn muốn ta vào nên mới sai Lý công công vội vàng chạy theo gọi.

Lý công công thấy ta bất động, lại vội nói: “Nương nương, sao người còn
đứng đấy? Mau theo nô tài vào thôi!” Y nói xong liền nghiêng người
nhường lối.

Ta lưỡng lự một lát, cuối cùng vịn lên tay Vãn Lương quay lại, đi vào Ngự thư phòng.

Cố Khanh Hằng vẫn luôn đứng ở cửa phòng, thấy ta quay lại, trong ánh mắt
hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng huynh ấy nhanh chóng đứng thẳng người, không nhìn ta. Ta thở dài một tiếng, trong cung này, huynh ấy phải cẩn thận
giữ khoảng cách với ta, chỉ sợ mang phiền toái tới cho ta.

Tới
cửa phòng, Lý công công đưa tay nhẹ nhàng mở cửa rồi nói nhỏ: “Nương
nương, người tự vào trong đi, nô tài không vào được!” Nói xong, y bèn
liếc nhìn Vãn Lương, ra hiệu nàng ta không cần vào.

“Nương nương!” Vãn Lương đưa mắt nhìn ta, ta mỉm cười gạt tay nàng ta ra, đi thẳng vào trong.

Nâng tay vén tấm rèm màu vàng lên, ta thấy hắn đang ngồi trước bàn, hộp thức ăn ta đưa tới đặt ở bên cạnh vẫn chưa mở ra. Trước mặt hắn là một tờ
thánh chỉ màu vàng, hắn chỉ cúi đầu đọc, không hề ngước nhìn ta, nhưng
ta biết, chắc chắn hắn nghe thấy tiếng ta vào phòng.

Lúc này ta cũng không nghĩ ngợi lung tung, chỉ cất bước đi tới hành lễ với hắn. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”

Cuối cùng hắn cũng ngước lên, khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Đã tới rồi, sao lại đi?”

Ta thoáng ngẩn người, phải chăng hắn lại nhớ tới chuyện lần trước hắn bị
bệnh, ta tới cửa Thiên Dận cung nhưng lại quay về? Ta khẽ cười, trí nhớ
của hắn luôn tốt như thế.

Hắn không bảo đứng lên, ta cũng tự
đứng dậy, đi tới, nói: “Công công ở ngoài nói, Hoàng thượng hạ chỉ,
không ai được phép vào trong làm phiền, thần thiếp đâu dám vào!”

Trên mặt hắn không hề có nét cười, chỉ nhìn ta chằm chằm, mãi sau mới nói: “Trẫm đang tức giận.”

Thoáng kinh ngạc, ta không vào phòng nên hắn tức giận sao? Rồi ta lại muốn cười, giờ là lúc nào, hắn đâu phải người như thế!

Quả nhiên, hắn nặng nề lên tiếng: “Diêu gia…”

Diêu gia… Vẫn là chuyện của Diêu Phi rồi.

Ta bất giác nhìn tờ thánh chỉ trước mặt hắn, lại kinh ngạc phát hiện, đó
là một tờ thánh chỉ trống không, chỉ có một dấu ngọc tỷ rực rỡ ngay góc
phải. Lại ngước lên nhìn hắn, nhưng hắn đã không còn nhìn ta nữa, bàn
tay đặt trên mép bàn đột nhiên cuộn lại thành nắm đấm, đấm mạnh lên mặt
bàn, nhưng hắn vẫn mím môi, không nói câu nào.

“Hoàng thượng!” Ta gọi khẽ.

Lâu sau mới thấy nét mặt căng thẳng của hắn dần dịu lại. Lưỡng lự giây lát, cuối cùng ta cũng bước tới, nhìn hộp thức ăn ở bên cạnh, lấy dũng khí
nói: “Hoàng thượng đã vất vả cả ngày trời, chi bằng ăn chút gì đó trước
đi!” Nói xong ta đưa tay mở nắp hộp.

Ta lấy một miếng bánh phù
dung đưa cho hắn nhưng hắn không nhận. Ta dứt khoát đưa tới tận bên
miệng cho hắn, hắn cau mày nhìn. Ta mỉm cười với hắn. Hắn trừng mắt lườm ta, cuối cùng cũng há miệng ăn. Trái tim ta đang treo lơ lửng từ từ hạ
xuống, cũng tự lấy một miếng ra ăn.

Hắn đột nhiên nói: “Nàng không tò mò hôm nay Diêu Chấn Nguyên tới tìm trẫm nói gì sao?”

Ta ngẩn người rồi lại cười, đáp: “Hoàng thượng, người quên rồi, hậu cung không được can thiệp vào chính sự.”

Lông mày hắn cau lại, “hừ” một tiếng, nói: “Nhưng hôm nay trẫm muốn nghe thử quan điểm của nàng.”

Ta ngạc nhiên nhìn nam tử trước mặt, hắn nói muốn nghe thử quan điểm của ta.

Ta thu lại ánh mắt, vừa khéo nhìn vào miếng bánh phù dung trên đĩa, nhưng
không ngờ hắn lại vươn tay lấy mất, chỉ loáng cái đã ăn hết sạch, sau đó khẽ nói: “Không phải nhìn, đã ăn hết rồi. Trẫm đợi để nghe quan điểm
của nàng đấy.”

Kinh ngạc ngẩng lên, ta thật sự vừa giận lại vừa
buồn cười, liền nhịn cười nói: “Hoàng thượng đang làm gì vậy, không sợ
bị đầy bụng sao?”

Nhắc tới chuyện đáng xấu hổ đó, hắn vẫn còn chút không vui, nghiến răng nói: “Đừng đùa với trẫm!”

Ha, ta đâu dám đùa với hắn chứ? Có điều, thấy gương mặt xám xịt của hắn, ta cũng chỉ có thể biếu điều không nói nữa.

Ta nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn căn bản không muốn kể với ta về nội dung cuộc
nói chuyện giữa hắn và Diêu Chấn Nguyên hôm nay, hắn thật sự coi trọng
ta, muốn ta đoán tất cả.

Suy ngẫm một lát, ta cất bước đi vòng
qua chiếc bàn, tới bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn thánh chỉ màu vàng ở
trước mặt, khẽ nói: “Nếu Hoàng thượng đã coi trọng thần thiếp như thế,
vậy thần thiếp đành thể hiện sự kém cỏi của mình.”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nhưng vẫn im lặng.


Ta lại nói: “Hôm nay Diêu Phó tướng tới, chắc chắn là vì muốn đòi lại công bằng cho Diêu Phi, nhưng Hoàng thượng ắt hẳn nói sẽ dốc sức điều tra rõ ràng chuyện này, thế nên Diêu Phó tướng cũng không dễ nói gì. Hoàng
thượng vốn cũng muốn trấn an nhà họ Diêu, nhưng yêu cầu mà Diêu Phó
tướng đưa ra lại có phần quá đáng.” Khẽ siết hai tay, ta lén ngoảnh lại
nhìn hắn.

Hắn chỉ nhướn mày nhìn ta, khóe miệng dường như khẽ cười.

Thoáng yên tâm, ta lại nói tiếp: “Song Hoàng thượng cũng không thể để Diêu gia muốn gì được nấy, yêu cầu của Diêu Phó tướng, Hoàng thượng không đồng ý cũng khó, mà đồng ý cũng khó.”

Ta nghĩ, lại càng khẳng định
chắn chắc chắn, Diêu Chấn Nguyên muốn trên thánh chỉ an ủi của Hoàng
thượng phải viết điều gì đó. Thế nhưng, đừng nói Hạ Hầu Tử Khâm không
bằng lòng, dù là Thái hậu cũng sẽ không đồng ý. Nếu không, Diêu Phi đã
vào cung bốn năm, sao vẫn chỉ là một thục nghi, còn nhị phẩm phu nhân
thì tới giờ mới được tấn phong? Đó cũng chỉ là sau khi có ta và Thiên
Phi, có lẽ lần tấn phong đó cũng là ý của Thái hậu.

Cuối cùng hắn mới mở miệng nói: “Vậy nàng nói xem, trẫm nên làm thế nào?”

Ta quay lại nhìn hắn, ngẩng đầu hỏi: “Thần thiếp nói ra, dù đúng hay sai, Hoàng thượng cũng không giận?”

Hắn sửng sốt, khẽ đáp: “Không giận.”

“Vậy thì được!” Ta thu lại nụ cười, nói: “Thần thiếp cũng thấy thứ nhà họ
Diêu muốn lần này quá lớn. Thần thiếp cho rằng, Hoàng thượng có thể hạ
thánh chỉ, tấn phong Diêu Phi làm thục phi. Hiện giờ, vị trí tứ phi quý, thục, hiền, đức trong hậu cùng đều đang để trống, người cho nàng ta
tiến thêm một bước, dĩ nhiên nàng ta cũng trở thành nữ tử có thân phận
cao quý nhất trong hậu cung thiên triều. Vị trí đứng đầu trong tứ phi
chính là quý phi, thần thiếp nghĩ, đương nhiên vẫn bỏ trống mới tốt.”

Hắn nhìn ta, đôi mắt thâm thúy dần sáng lên, lát sau mới hạ giọng nói: “Không ngờ nàng cũng nghĩ như trẫm.”

Ta ngạc nhiên, rõ ràng trong lòng hắn đã có đối sách nhưng vẫn sai Lý công công gọi ta vào, muốn nghe quan điểm của ta. Lời nói của hắn lúc này
càng chứng tỏ Diêu gia muốn ngôi vị hoàng hậu.

Đứa bé của Diêu
Phi đã không còn, Hạ Hầu Tử Khâm an ủi đương nhiên là chuyện thường. Ta
cảm thấy, cho nàng ta vị trí thục phi, thân phận của nàng ta đã vượt hẳn trên chúng phi tần. Đương nhiên, cũng chẳng còn cách vị trí hoàng hậu
là bao.

Hắn đưa tay kéo ta, lại hỏi: “Vậy Diêu gia không đồng ý thì sao?”

Hít sâu một hơi, dù sao ta cũng đã nói tới đây rồi, có nói nữa cũng chẳng ngại gì.

Ta đáp: “Thần thiếp nghĩ rằng, có thể xin Thái hậu ra mặt nói chuyện. Từ
trước tới nay, Thái hậu thương Diêu Phi nhất, bản thân Diêu Phi không
phải không biết. Hoặc là…” Nhìn vào mắt hắn, ta nghiến răng nói: “Hoặc
cũng có thể nói, chờ sau khi Diêu Phi hạ sinh được hoàng tự rồi tấn
phong hoàng hậu cũng không muộn. Dẫu sao lý do này cũng là quang minh
chính đại.”

Trong mắt hắn cuối cùng cũng hiện lên sự kinh ngạc.

“Đàn Phi!” Hắn gọi ta, giọng điệu đó đúng là phải nghiến răng nghiến lợi để nói.

Ta không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói bằng cái giọng ấy, lúc nãy hắn còn nói, dù ta có nói gì thì hắn cũng không nổi giận cơ mà. Nhưng bây
giờ, lại không giống thật sự tức giận. Bàn tay đang nắm cổ tay ta hơi
dùng sức, ta đau tới nỗi nhăn cả mặt mày.

Ta đang kinh ngạc thì
nghe hắn đột nhiên hỏi: “Hay cho Đàn Phi đức hạnh, chính miệng nói muốn
trẫm phong vị cho nử tử khác, vậy mà nàng không ghen sao?”

Ta ngẩn người, mắt mở to nhìn thẳng vào hắn.

“Tại sao nàng không thấy khó chịu? Thật sự không mong đợi gì ở trẫm, hay
nàng thật sự hờ hững như thế?” Hắn áp lại gần ta, nghiêm túc hỏi.

Lúc nãy còn nói chuyện nhà họ Diêu, giờ hắn lại chuyển hướng sang ta rồi.
Nhưng nghe hắn hỏi thế, trong lòng ta lại nhói đau. Nếu thật sự muốn ta
chọn, sao ta lại chọn cách đẩy hắn tới bên nữ tử khác chứ?

Nhưng lúc này ta lại thấy buồn cười. “Thần thiếp đương nhiên không ghen”.

“Đàn Phi!” Hắn tức giận quát một tiếng.

Ta khẽ cười. “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp là người như thế nào?”

Hắn sững sờ.

©STE.NT

Ta vẫn cười, nói: “Thần thiếp để trống vị trí quý qui và hoàng quý phi,
đương nhiên là mong có một ngày người sẽ để lại vị trí ấy cho thần
thiếp.”

Nghe thấy vậy, mắt hắn sáng lên nhưng vẫn nghiến răng
nói: “Trẫm thấy dã tâm của nàng phải lớn hơn chút nữa.” Ta hiểu, ý của
hắn là vị trí hoàng hậu.

Ta khẽ cười, không đáp.

Hắn đột nhiên ôm ta vào lòng, hít sâu một hơi, nói: “Trẫm thích dã tâm của nàng, sạch sẽ, thuần khiết.”

Bị hắn bất ngờ ôm lấy, ta đương nhiên rất ngạc nhiên, song lúc này cũng
tựa vào lòng hắn, không dám giãy giụa, nghe hắn nói: “Trẫm hỏi lại nàng, nếu trẫm thực sự tấn phong nàng ta làm thục phi, nàng có khó chịu
không?”

“Không khó chịu, thần thiếp ghen tỵ” Ta thành thật trả lời.

Nhưng hắn lại cười: “Ghen tỵ thì tốt!”

Ghen tỵ thì tốt, ha, Hạ Hầu Tử Khâm, nói hay lắm!

Một lúc sau, hắn vẫn không buông bàn tay đang ôm ta ra, lại nói: “Đã như thế mà nàng còn đưa cho trẫm cách tệ như vậy.”

Cách tệ à, nhưng ta thấy giọng hắn nghe rất vui vẻ. Suy nghĩ của hắn cũng
giống ta, chỉ là hắn muốn mượn lời ta nói ra. Dù ta có nói như thế hay
không thì kết quả cũng như nhau, chuyện hắn đã quyết, chỉ thiếu điều hạ
bút viết ra mà thôi.

Đột nhiên lại nhớ tới lời của Vãn Lương,
nàng ta nói, ta tốt thì nàng ta mới tốt, bọn họ mới tốt. Tất cả bọn họ
đều coi ta là chỗ dựa, còn ta, trong hậu cung này chỉ có thể dựa vào Hạ
Hầu Tử Khâm.

Ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn hắn, ta nói: “Bởi
Hoàng thượng là bầu trời của thần thiếp, người có tốt thì thần thiếp mới tốt được.”

Thế nên có khi, phải lùi một bước mới thấy biển rộng trời cao.

Hắn cúi đầu nhìn ta chăm chú, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, chậm rãi nói: “Chỉ cần nàng tin trẫm, trẫm chính là bầu trời của nàng”. Ánh mắt lấp
lánh trong đáy mắt hắn tựa như dòng nước suối, lần đầu tiên hắn dịu dàng như thế.

Không biết tại sao, ta có chút hồi hộp tựa vào lồng ngực hắn.

Hắn thư thái cười một tiếng. “Nàng vừa đến thì tâm trạng trẫm cũng tốt
lên.” Nói xong liền buông ta ra, lấy bút chấm vào nghiên mực được đặt ở
bên cạnh, hạ bút như thần.

Nhìn hắn viết ra từng chữ, từng từ,
trong lòng ta vẫn mơ hồ thấy không thích hợp. Ta trước giờ đều kiêu
ngạo, hắn cũng thế. Vậy mà lần này, ta và hắn đều phải thỏa hiệp. Hắn là vì Diêu gia, ta là vì Diêu Phi. Không, rất nhanh thôi, ta sẽ phải gọi
nàng ta là… Diêu Thục Phi.

Bỗng nhiên nhớ tới nắm huân hương mà
ta đã nhờ Cố Khanh Hằng đi điều tra, nếu trong đó có xạ hương, như vậy
ta càng thoải mái hơn. Từ lúc Quyến Nhi xuất hiện ở Trữ Lương cung, ta
đã bắt đầu nghi ngờ Thái hậu. Có lẽ Thái hậu cũng không muốn sủng ái
Diêu Phi ra mặt như thế. Bà sủng ái nàng ta, chỉ là sủng ái cho Diêu gia nhìn. Có lẽ Thái hậu không thích thế lực nhà họ Diêu, mà hoàn toàn
ngược lại, bà e ngại thế lực của Diêu gia, thế nên mới phải sủng ái một
mình Diêu Phi, nhưng lại không để Hạ Hầu Tử Khâm làm như thế.

Vừa xa cách, lại vừa ân sủng, Thái hậu cũng là người khôn khéo.

Ta nghĩ, mình đã hiểu tại sao Diêu Phi đã vào cung bốn năm mà vẫn chưa
mang thai rồi, có lẽ cũng do Thái hậu ngầm giờ thủ đoạn. Như vậy, lần
mang thai này là chuyện ngoài ý muốn, thế nên Thái hậu mới gấp gáp sai
Quyến Nhi tới Trữ Lương cung, một là điều tra nguồn gốc của vấn đề, hai
là tìm cách loại bỏ long thai trong bụng Diêu Phi, bởi vậy mới không thể điều tra được gì ở Trữ Lương cung. Nếu thật sự như thế, chắc chắn Lưu
thái y không phải không biết nguyên nhân Diêu Phi sảy thai, mà là không
dám nói.

Nghĩ tới đây, trong lòng ta không khỏi rung động.

Động cơ của Thái hậu đã quá rõ ràng. Bà sợ một khi Diêu Phi sinh hạ được
hoàng tự, đặc biệt lại là hoàng tử, vậy thì thế lực của Diêu gia càng
trở nên bành trướng. Bà sợ Diêu gia ủng hộ ấu tử, sợ giang sơn của Hạ
Hầu gia bị lật đổ.

Tất cả những việc Thái hậu làm hoàn toàn là
vì Hạ Hầu Tử Khâm, hoàn toàn là vì giang sơn của nhà Hạ Hầu, thế nhưng
Hạ Hầu Tử Khâm có biết chăng?

Liếc mắt nhìn người trước mặt, câu hỏi này, đương nhiên ta sẽ không nói ra miệng. Nếu ta kiểm chứng được
sự thật, ta cũng sẽ giữ kín như bưng. Ta cũng như Thái hậu, không hy
vọng hắn phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Hắn thở dài một hơi. “Ngày mai, thánh chỉ này sẽ được truyền tới từng nơi trong hoàng cung.”

Ta cười, nói: “Không chỉ hoàng cung, mà cả hoàng thành, thậm chí toàn
thiên hạ. Diêu Tướng quân ở Thương Châu cũng sẽ được biết trước tiên.”

Hắn đặt chiếc bút trong tay xuống, cười mỉa. “Dù trẫm là hoàng đế cao quý
của thiên triều, nhưng cũng có lúc không thể làm theo ý mình.”

Ta bước tới, ôm lấy hắn từ phía sau, khẽ cười. “Hoàng thượng, là người thì có ai không có những lúc không thể theo ý mình chứ?”

Hắn sững sờ, nắm lấy tay ta rồi gỡ ra, quay người lại, thu lại nét cười,
cúi đầu hỏi: “Hôm nay trẫm chỉ hỏi nàng một lần, cũng chỉ một lần mà
thôi.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, ta không khỏi rúng động buột miệng hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Đứa con của Diêu Phi, nàng có động tay vào không?” Hắn hỏi, không do dự.

Ta đột nhiên thấy lòng mình lạnh đi, cười chán nản: “Hóa ra Hoàng thượng không hề tin thần thiếp!”

Đôi đồng tử của hắn co lại, nhưng hắn vẫn nói: “Trẫm tin, trẫm chỉ muốn nghe đích thân nàng nói ra câu ấy.”

Ta lắc đầu, nói: “Thần thiếp không động thủ.” Nhìn vẻ mặt yên tâm của hắn, ta lại nói thêm một câu: “Chỉ cần là con của người, thần thiếp sẽ không ra tay làm hại, cho dù đó là kẻ thần thiếp ghét nhất.” Khi nói câu này, gương mặt Thiên Phi hiện lên rõ nét trước mặt ta.

Ta căm ghét
tỷ ta như thế nhưng sẽ không động vào long thai tỷ ta đang mang. Ta
không cần lấy cái chết của đứa bé trong bụng tỷ ta để đạt được vinh sủng cho mình. Tang Tử ta dẫu không phải người tốt nhưng cũng chưa bao giờ
là kẻ độc ác vô lý.

Bàn tay đang nắm tay ta siết chặt, hắn khẽ cười, nói: “Trẫm tin”.

Hai từ, cũng như lần trước ở ngoài Thiên Dận cung, hắn nói tin ta và Cố Khanh Hằng.

Ta ngước lên hỏi hắn: “Có phải thần thiếp nói gì, người cũng sẽ tin?”

“Nàng lại được voi đòi tiên rồi!”

Ta có chút thất vọng, lại nghe hắn nói: “Trẫm định sẽ tin hết.”

Ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn hơi mỉm cười. Dù hắn nói “định”, nhưng ta đã hiểu.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, khẽ nói: “Trẫm đã ăn hết điểm tâm rồi, ý kiến của nàng cũng nghe rồi, nàng có thể về.”

Đuổi người vừa thẳng thắn lại vừa dịu dàng, ha, đúng thế, ta chỉ lấy cớ đưa
điểm tâm để tới, suy cho cùng đây cũng là Ngự thư phòng, ở lại lâu sẽ
không tốt. Hành lễ với hắn, ta liền lui ra ngoài.

Ra khỏi Ngự
thư phòng, ta nghiêng mặt muốn nhìn Cố Khanh Hằng thì đột nhiên trông
thấy Thái hậu đang từ xa đi tới. Ta vội vàng bước tới, cùng Vãn Lương
hành lễ với bà. “Thần thiếp tham kiến Thái hậu!”

Vãn Lương cũng nói: “Nô tỳ tham kiến Thái hậu!”

Thái hậu “ừ” một tiếng rồi khẽ cau mày, nói: “Hình như ai gia thấy Đàn Phi
đi ra từ Ngự thư phòng?” Ta nhận ra trong giọng nói của bà có chút không vui.

Ta gật đầu, thưa: “Vâng, thần thiếp sợ Hoàng thượng bị đói nên mang một đĩa điểm tâm tới.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt bà mới dịu đi một chút, thản nhiên nói: “Đàn Phi có
lòng!” Nói xong, bà không nhìn ta mà vịn lên tay của Thiển Nhi đi tiếp.

Ta nghiêng người tránh đường nhưng bà đột nhiên dừng bước, ngoái đầu nhìn
ta, nói: “Hôm nay Diêu Phi xảy ra chuyện, Thẩm thị cầu xin ai gia trách
tội Dụ Thái phi, Đàn Phi nghĩ thế nào?’

Bà đột nhiên nhắc tới “Thẩm thị”, ta không biết là ai, Vãn Lương liền nhắc nhở “Nương nương, là Diêu phu nhân.”

Lặng lẽ liếc mắt nhìn Vãn Lương, ta cúi đầu, đáp: “Chuyện này Hoàng thượng
đã sai người đi tra xét, thần thiếp không dám nói bừa.”

Người
ngoài cung không biết Dụ Thái phi mới là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm,
nhưng Diêu Phi không phải không biết. Ta không biết đây là ý của Diêu
gia hay ý của Thái hậu, nhưng lúc này lại muốn ta nói, không biết rốt
cuộc bà có ý gì.

Thái hậu chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi không làm khó ta nữa, vịn lên tay Thiển Nhi, quay người đi tới Ngự thư phòng.

Khi bà đã đi rất xa rồi, ta vẫn còn ngẩn ngơ, chưa phản ứng lại được. Muốn
Hạ Hầu Tử Khâm xử trí Dụ Thái phi, chuyện đó vốn không thể được. Ta
không khỏi có chút lo lắng, không biết khi Thái hậu nói chuyện này với
hắn, hắn sẽ cảm thấy thế nào?

Nếu tới ta mà cũng hoài nghi Thái
hậu ra tay, chắc rằng hắn cũng sẽ không tránh khỏi nghi ngờ. Như thế,
hắn lại càng không thể đẩy Dụ Thái phi tới nơi đầu sóng ngọn gió.

“Nương nương!” Vãn Lương nhỏ giọng gọi ta.

Ta lắc đầu, khẽ đáp: “Hồi cung!”

Ta nên rời đi trước thì hơn, chuyện này ta không tiện nhúng tay vào.

Trở lại Cảnh Thái cung, ta thấp thỏm nghĩ tới hai người trong Ngự thư
phòng, nhưng tới tận tối mà vẫn không nghe thấy tin tức gì nói Hoàng
thượng và Thái hậu khắc khẩu. Trái tim treo lơ lửng của ta cũng dần được buông xuống.

Ăn xong bữa tối, thấy Tường Hòa từ bên ngoài đi
vào, thưa: “Nương nương, bên ngoài có một vị công công nói có thứ giao
cho người.”

Ta gật đầu, ý bảo y đưa lên đây. Tường Hòa lấy thứ
đó ra, hóa ra là một túi huân hương. Bên cạnh còn đặt một mảnh nhỏ. Ta
đã nhận ra, đó là mảnh huân hương mà ta đưa cho Cố Khanh Hằng, được lấy
từ trong cung của Diêu Phi.

Trong lòng ta căng thẳng, nếu Cố
Khanh Hằng dám bảo thái giám đưa tới một cách quang minh chính đại như
thế, tức là muốn nói cho ta biết, huân hương này không có gì lạ thường.
Không có gì lạ thường, không có gì lạ thường, vậy thì chỉ có thể là ta
nghĩ sai, không phải là Thái hậu!

Đứng bậy dậy, rốt cuộc ta đã sai ở chỗ nào? Ta không thể đoán nhầm được!

Đang suy ngẫm thì thấy Phương Hàm đẩy cửa bước vào, sắc mặt căng thẳng, ghé
vào tai ta nói nhỏ mấy câu, còn ta, chỉ thoáng chốc đã cứng đờ người.
Nàng ta nói, chiếc tua được thay ra từ ngọc bội của Diêu Phi đã mất rồi.