Mệnh Phượng Hoàng

Chương 23

Ta vội vàng đứng dậy, quỳ xuống nghênh tiếp thánh giá.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”

Hắn bước vào, có lẽ bị sững sờ, lập tức bước tới, hỏi: “Sao Đàn Phi lại
hành đại lễ với trẫm thế này?” Trong giọng nói của hắn mơ hồ có vẻ đùa
giỡn.

Sao hắn không biết vì cớ gì mà ta hành đại lễ như thế chứ?

Hắn không bảo đứng dậy, ta vẫn quỳ, lên tiếng đáp: “Nếu trí nhớ của Hoàng
thượng không tốt, đã quên chuyện tối qua thì thần thiếp cũng không dám
quên.”

Hắn khẽ cười một tiếng, cho những người trong phòng lui
xuống, ta cúi đầu nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại. Sau đó hắn sải bước
về phía ta, vươn tay đỡ ta dậy, nói là đỡ nhưng chẳng giống đỡ chút nào.

Bàn tay to lớn của hắn túm lấy cánh tay ta, gần như xách ta lên. Di chứng
của buổi bắn cung hôm qua vẫn còn, ta đau tới mức nhăn cả mặt mày. Hắn
kéo ta, ôm vào lòng, cười gian: “Được nàng nhắc nhở như thế, xem ra trí
nhớ của trẫm không tốt cũng không được.” Hắn lập tức thả ta ra, thu lại
nụ cười. “Vậy thì nàng hãy thành thật nói đi!”

Thấy hắn thoáng
chốc đã nghiêm chỉnh trở lại, ta chũng không dám chậm trễ, chỉnh đốn
tinh thần, lén đưa mắt thấy hắn đang nhìn mình, trong lòng thoáng động,
ta hít một hơi, nói: “Hôm qua thần thiếp tới Vĩnh Thọ cung, cung tỳ Tiểu Đào của Dụ Thái phi nói, sau khi Thái phi rơi xuống nước, được người ta cứu thì tới giờ vẫn sốt cao, mãi không hạ.”

Nói xong ta ngừng
một lát, lại liếc nhìn hắn. Thấy hắn khẽ cau mày nhưng vẫn mím môi không nói lời nào. Thật ra, cảm giác khổ sở khi bị sốt cao, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết. Trước đây, khi hắn bị ốm, còn có thể làm nũng mà tựa vào ta nói ngực đau, đầu cũng đau…

Điều ta nghĩ vẫn không hề sai,
trong lòng hắn có Dụ Thái phi. Thế nhưng hắn có quá nhiều lý do để không tới thăm bà. Tâm bệnh của hắn cũng là một lý do, Thái hậu cũng là một
lý do… Nhưng chỉ cần hắn vẫn còn quan tâm tới Dụ Thái phi, vậy thì kế
hoạch của ta có thể thử một lần.

Ta nhỏ giọng nói: “Thần thiếp
lớn gan, đã truyền thái y tới thăm bệnh cho Thái phi, nhưng… nhưng thái y ấy có lẽ cho rằng Thái phi ở hậu cung không ai quản, có chút chậm trễ.
Thần thiếp nghĩ, có lẽ vì vậy mà bệnh của Thái phi mãi không thuyên
giảm.”

Bàn tay ta hơi siết lại, ta nghĩ Dụ Thái phi sốt cao cũng
vì tâm bệnh, bằng không, tại sao ta gọi bà bao nhiêu lần như thế mà bà
vẫn không tỉnh, nhưng ta vừa nói “Hoàng thượng tới rồi”, bà liền mở mắt? Ta đoán, trong tiềm thức, bà đang đợi Hạ Hầu Tử Khâm tới thăm mình.

Nghe thấy vậy, lông mày hắn liền cau lại, hắn trầm giọng nói: “Hôm qua ai tới thăm bệnh?”

“Tôn thái y, Tôn Nhuế.” Ta nhìn hắn, nói rõ từng từ.

“Ông ta?” Hắn nhìn ta chằm chằm.

Ta không tránh né, gật đầu nói: “Nhưng thần thiếp sợ Thái hậu hỏi tới nên
khi sai cung tỳ đi truyền thái y, chỉ nói thần thiếp không khỏe. Thần
thiếp cũng trông thấy thái y thì mới biết là ông ta.”

Hắn im
lặng, ta lại nói tiếp: “Theo thần thiếp được biết, Tôn thái y là thái y
phụ trách xem mạch cho Vinh Phi. Hôm qua ông ta đi vội, thần thiếp biết
bên Vinh Phi cũng quan trọng, ông ta phải quay về chờ lệnh, thế nên cũng không nói gì.”

Vừa dứt lời, ta liền nhận ra hắn đã nổi giận. Khi giận, trong mắt hắn không hề có nét cười. Trong đôi mắt ấy đột nhiên
bình lặng, tựa như vũng nước tù. Ta biết điều, không lên tiếng nữa,
chuyện đổ dầu vào lửa thế này đã đủ rồi, việc còn lại chỉ là xem rốt
cuộc Hạ Hầu Tử Khâm sẽ làm thế nào.

Hắn quay phắt người đi, lớn giọng gọi: “Tiểu Lý Tử!”

“Có nô tài!” Bên ngoài vang lên giọng nói cung kính của Lý công công.

“Đi, truyền Tôn Nhuế đến đây cho trẫm!” Giọng hắn nặng nề, mạnh mẽ mà khí phách.

“Vâng!” Lý công công thưa, rồi ta nghe thấy tiếng y chạy ra ngoài.

Trong phòng vẫn chỉ có hai người là ta và hắn, hắn im lặng, ta cũng biết điều không nói tiếng nào. Bầu không khí có chút nặng nề, ta lén nhìn người
trước mặt, hắn vẫn không nhìn ta, dường như đang chăm chú suy ngẫm
chuyện gì đó. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên một
bên mặt hắn, nhuộm một lớp màu mông lung. Phía bên ngoài cũng chỉ thi
thoảng nghe thấy tiếng bước chân của chúng cung nhân đi qua. Mọi người
đều biết hắn đang ở đây nên không ai dám nói chuyện.

Một lúc lâu
sau mới thấy hắn đột ngột quay người lại, phất ống tay áo, sải bước đi
tới bên bàn, ngồi xuống. Ta do dự một lát, cũng đi tới đứng bên cạnh
hắn.

Lại qua một lúc nữa mới nghe có tiếng bước chân người chạy
tới, tiếp đó là giọng của Lý công công: “Hoàng thượng, Tôn thái y tới
rồi!”

“Để ông ta vào!” Giọng hắn vẫn nặng nề như thế.

Cửa
bị đẩy ra, Tôn Thái y bước vào, liếc nhìn ta trước, trong ánh mắt có một thứ tâm tình phức tạp nhưng phần lớn là sự hoảng sợ. Ông ta bước lên,
vội vàng quỳ xuống, hô: “Thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Đàn Phi
nương nương!”

Hắn không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào người phía dưới.

©STE.NT

Khóe miệng ta hiện lên nét cười, ta đã thấy Hạ Hầu Tử Khâm diễn màn kịch hay này như thế nào rồi, chỉ là nếu bị hắn biết ta lấy chuyện của Dụ Thái
phi ra để trị Tôn Nhuế, có thể hắn sẽ nổi giận với ta. Thế nhưng tới lúc ấy, e là hắn cũng không có thời gian mà quan tâm đến chuyện của ta nữa.

Tôn thái y im lặng quỳ dưới đấy. Rất lâu sau, ta trông thấy bàn tay ông ta
khẽ run rẩy. Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng sợ, sự im lặng tạo cho ông ta quá
nhiều áp lực.


Tôn thái y chỉ quỳ, không dám ngước nhìn hắn, cũng
không dám nói câu nào. Sự yên tĩnh trong căn phòng này, tới ta là người
đứng bên cạnh cũng có phần hoảng hốt, huống hồ là ông ta.

Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không bảo ông ta đứng dậy, chỉ lạnh lùng hỏi: “Trẫm nghe nói hôm qua người ghé qua Vĩnh Thọ cung?”

Ta rõ ràng trông thấy toàn thân người đang quỳ ở dưới run lên. Ông ta
lưỡng lự một lát mới lắp bắp nói: “Thưa Hoàng thượng, thần… thần nghĩ
rằng Đàn Phi nương nương không khỏe nên mới cùng cung tỳ kia đi, nhưng
không ngờ… không ngờ là tới Vĩnh Thọ cung. Hoàng thượng, thần không tự
nguyện đi. Hoàng thượng thần biết tội rồi!”

Qủa nhiên, Tôn thái y nghĩ rằng Hạ Hầu Tử Khâm gọi tới vì tức giận việc hôm qua ông ta tới
thăm bệnh cho Dụ Thái phi, ông ta đâu biết, chuyện vốn không phải như
thế.

Trong lòng ta cười lạnh một tiếng, may mà Tôn thái y liều
mạng nói không tự nguyện, ông ta nói như vậy chẳng phải càng khiến Hạ
Hầu Tử Khâm hiểu rằng, ông ta không hề tự nguyện tới thăm bệnh cho Thái
phi ư?

Khẽ chạm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn, thế
này là hay nhất, ta thật sự không phải làm gì. Liếc nhìn Tôn Thái y,
thấy ông ta vẫn quỳ theo quy củ, không dám động đậy.

Người ở bên cạnh không nén nổi ý giận, lại lạnh lùng hỏi một câu: “Ngươi thật sự biết tội?”

“Vâng, vâng, thần biết tội, biết tội rồi!” Ông ta dập đầu thật mạnh, lại nói:
“Nếu thần biết, nhất định sẽ không đi. Khi ấy thần nghĩ Đàn Phi nương
nương ở Vĩnh Thọ cung xảy ra chuyện nên mới… mới theo cung tỳ vào. Nương nương…” Ông ta đột nhiên gọi ta. “Nương nương…” Ông ta đột nhiên gọi
ta. “Nương nương làm chứng cho thần, lúc đầu thần không hề biết chuyện
này, nương nương, người nói một câu đi!”

Giờ lại còn bảo ta nói đấy!

Ta cười một tiếng. “Phải, Tôn thái y không biết là tới xem bệnh cho Thái
phi, thần thiếp quả thực nói mình không khỏe mới truyền ông ấy đến.”

Tôn thái y còn muốn ta nói giúp ông ta vài câu, thực ra những lời này của ta hoàn toàn đã được nêm mắm dặm muối.

Nghe thấy vậy, Hạ Hầu Tử Khâm đứng phắt dậy, bước nhanh tới, đá mạnh một cái vào ông ta, mắng: “Vô sỉ!”

Tôn thái y bất ngờ bị đá một cú, ngã nhào trên đất nhưng vẫn không nhận ra
nguyên nhân hắn tức giận, bèn nhịn đau bò dậy, quỳ thẳng người, cầu xin: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận! Thần không dám tái phạm
nữa!”

Hạ Hầu Tử Khâm lại định đi tới, ta vội vàng kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đừng tức giận, cẩn thận long thể!”

Hắn nổi giận lôi đình, lồng ngực phập phồng dữ dội. Ta biết hắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế, bèn nói: “Tôn thái y phạm lỗi, chỉ phạt ông ta một lần là được, Hoàng thượng đừng nên quá tức giận.”

Hắn giận dữ đưa mắt nhìn ta, lập tức hét to: “Người đâu! Lôi Tôn Nhuế ra
ngoài, cách chức thái y, đuổi ra khỏi hoàng cung, không bao giờ thu nhận nữa!”

“Hoàng thượng!” Tôn thái y hoảng sợ nhìn hắn, vội nói.
“Hoàng thượng tha tội! Hoàng thượng tha tội! Sau này thần không dám,
thần không dám nữa!”

Bên ngoài có thị vệ đi vào, giữ chặt Tôn
thái y định lôi ra ngoài. Ta đột nhiên bước lên, nói: “Chờ đã!”, rồi
nhìn Tôn thái y, mở lời: “Vì sao hôm nay Hoàng thượng phạt ông, bản cung muốn ông nhớ cho kĩ. Đêm qua bản cung không khỏe nên truyền ông tới xem bệnh, ông không chu đáo với bản cung, đó chính là đại bất kính. Hiểu
chưa?”

Tôn thái y đương nhiên chưa phản ứng lại được. Ta đưa mắt ra hiệu cho thị vệ, bọn họ lôi thẳng ông ra ngoài.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Thần bị oan, là Đàn Phi đổ oan cho thần! Thần thật sự không biết là tới…”

Ta không còn nghe rõ câu nói phía sau của Tôn Thái y, nhưng ta và Hạ Hầu Tử Khâm đều biết ông ta muốn nói gì.

Cánh cửa được đóng lại, ta chậm rãi quay người, thấy sắc mặt hắn vẫn khó
coi. Hắn đột nhiên vung tay, chỉ nghe một tiếng “rầm” rất vang, chiếc
bàn trong phòng ta đã bị lật đổ.

Ta hoảng sợ, lưỡng lự một lát
rồi đi tới ôm lấy hắn, khẽ nói: “Chuyện này Hoàng thượng đừng nên suy
nghĩ nhiều nữa, cứ cho là truyền ra ngoài, Thái hậu cũng chỉ nghĩ Tôn
Nhuế vì chuyện của thần thiếp mới bị đuổi ra khỏi cung, sẽ không nghĩ
tới Thái phi đâu!” Lời của ta lúc nãy, Tôn thái y không hiểu cũng chẳng
sao, điều quan trọng là Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn hiểu.

Hắn im
lặng, ta cố lấy dũng khí, cười nói: “Hoàng thượng tới, bàn trong phòng
thần thiếp ắt phải gặp tai ương, sau này thần thiếp không dám để người
vào đây nữa.” Còn nhớ ngày đó, hắn tới lúc nửa đêm, nói chân bàn đụng
vào hắn đau điếng, còn lớn giọng sai người khiêng ra ngoài phá đi, đưa
tới Ngự trù phòng.

Hắn hít sâu một hơi, đẩy ta ra rồi quay người
về phía ta, thật lâu sau mới lên tiếng: “Gọi người vào thu dọn đi, trẫm
mệt rồi, vào nghỉ ngơi trước!” Nói xong, hắn không nhìn ta, chỉ sải bước vào phòng trong.

Ta cũng không gọi hắn, chờ hắn vào rồi mới ra ngoài gọi người tới thu dọn.

Sắc mặt Tường Hòa vô cùng kỳ lạ, mãi lâu sau y mới buột miệng hỏi: “Nương
nương, nương nương không sao chứ?” Y không nhắc đến Hạ Hầu Tử Khâm, ha,
nghĩ cũng phải, lúc nãy còn cách chức thái y của Tôn Nhuế, giờ lại lật
đổ bàn trong phòng ta, cơn giận này của hắn cũng không nhỏ chút nào.

Tường Thụy cũng lo lắng nhìn ta. Ta khẽ cười một tiếng, lắc đầu đáp: “Bản
cung không sao, Hoàng thượng đang ở trong nghỉ ngơi, các ngươi nhẹ nhàng một chút, thu dọn xong thì ra ngoài đi!” Dặn dò xong, ta cũng ra khỏi
phòng. Triêu Thần và Sơ Tuyết đứng chờ ở bên ngoài, thấy ta ra liền vội
vàng hành lễ.

Ta gọi: “Triêu Thần!”

Nàng ta vội đi tới, ta ghé vào tai nàng ta, nói nhỏ: “Ngươi đi dò hỏi một chút, bệnh tình của
Dụ Thái phi thế nào rồi.” Hạ Hầu Tử Khâm còn ở trong cung của ta, ta hy
vọng hôm nay Dụ Thái phi có thể khỏe hơn chút.


Triêu Thần gật đầu, vội đi ra ngoài.

Ta quay người lại, vừa định vào thì nghe Sơ Tuyết ở phía sau gọi: “Nương nương…”

Thấy nàng ta định nói gì đó, ta ngắt lời: “Không cần vào hầu hạ, ngươi cứ đứng ở ngoài này là được rồi!”

Trở về phòng, thấy Tường Hòa, Tường Thụy đã đặt lại bàn, họ hành lễ với ta
rồi mới lui xuống. Ta lưỡng lự một lát, cuối cùng vén rèm lên, bước vào
bên trong.

Hắn đang ngủ trên giường, nghiêng người vào trong, ta
chỉ có thể trông thấy bóng lưng hắn, không biết hắn có ngủ thật không.
Ta khẽ bước tới ngồi lên mép giường, vươn tay kéo chăn, bàn tay bị hắn
bắt được, ta có chút hoảng sợ nhưng hắn không quay người lại, chỉ trầm
giọng nói: “Năm đó, bà ấy có thể nhẫn tâm vứt bỏ trẫm, nhưng bây giờ
trẫm lại không thể.”

Ta cúi người ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp hiểu!”

Trong lòng hắn oán hận, rõ ràng là mẹ ruột mà lại nhẫn tâm vứt bỏ con. Lời
của hắn khiến ta nhớ tới cha ta, cùng là cốt nhục tình thân, nhưng ông
ấy lại có thể thể hiện hai thái độ hoàn toàn khác biệt. Thế nên, trong
lòng ta oán hận ông ấy. Nhưng nếu có một ngày phải nhìn ông ấy chết, ta
chắc chắn sẽ mềm lòng, bởi vậy nỗi khổ trong lòng hắn, ta hiểu.

Một lúc sau, hắn đột nhiên quay lại, đưa tay kéo ta vào lòng, thở dài, nói: “Mẫu hậu không thích bà ấy.”

Thái độ của Thái hậu với Dụ Thái phi, ta cũng hiểu. Năm đó, Dụ Thái phi đưa
Hạ Hầu Tử Khâm đi làm con nuôi, thế nên hắn chỉ có thể làm con của Thái
hậu. Ta biết, thực ra bà không thể khoan dung cho việc mẹ ruột hắn còn
sống trên đời này, Thái hậu không những không thích Thái phi mà còn hận
bà ấy. Vậy giờ Thái hậu để bà ta sống, phải chăng cũng chỉ vì nghĩ tới
cảm nhận của Hạ Hầu Tử Khâm?

Trái tim ta thoáng hoảng sợ, Dụ Thái phi có thể được sống, nhưng bà không thể tiếp xúc quá gần với Hoàng
thượng. Đây có lẽ là tâm tình của Thái hậu.

Ta im lặng, không biết bao lâu sau mới lại nghe hắn lên tiếng: “Trẫm… hận bà ấy.”

“Hoàng thượng…”

Hắn đột nhiên nhắm mắt, mím chặt môi như đang phải kìm nén điều gì đó.

Ta ôm chặt hắn, nói thầm: “Hoàng thượng hy vọng Thái phi có thể sống an
bình suốt nửa đời còn lại trong hoàng cung này, những việc này thần
thiếp đều hiểu.”

Hắn không tới thăm Thái phi, một là không muốn,
như lời hắn vừa nói, hắn hận bà ấy. Chuyện bao nhiêu năm như thế, hắn
vẫn luôn canh cánh trong lòng. Mà hai là không thể, Thái hậu coi Thái
phi là cái gai trong mắt, bà có thể để mặc cho cái gai kia sống trước
mắt mình lâu như thế, chắc hẳn cũng có nguyên nhân.

Nhưng tin chắc rằng hắn còn hiểu rõ hơn ta, một khi lớp giấy mỏng manh đó bị đâm thủng, Thái hậu sẽ không dễ dàng cho qua.

Bà sẽ không cho hắn có hai người mẹ. Chuyện gì Thái hậu cũng có thể chịu được, duy chỉ có chuyện này là không thể.

Hắn chỉ im lặng, nhắm mắt, cánh tay ôm ta bắt đầu buông lỏng. Một tay ta chậm rãi nắm tay hắn, sau đó siết chặt.

Hắn đột nhiên vùi mặt vào cổ ta, khẽ nói: “A Tử, cảm ơn nàng!”

Ta sững sờ. Từ sau chuyện trong hang đá ngày ấy, hắn không gọi ta như thế
nữa. Không biết tại sao, hôm nay nghe hắn gọi như vậy, ta cảm thấy thật
dễ nghe.

Ha, chắc là ta ngốc rồi!

Ta nói đùa với hắn: “Hoàng thượng muốn cảm ơn thần thiếp thì đừng chỉ nói suông như thế!”

Hắn cười, hỏi: “Sao nào, nàng còn muốn được voi đòi tiên à?”

“Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp học từ người thôi!”

Lần nào giúp ta, hắn cũng muốn ta nợ hắn một ân huệ. Lần trước truyền thái y xem bệnh cho Tô Mộ Hàn, khi bắn cung ở Thượng Lâm uyển cho ta xem cũng
thế… Ta không nói rõ, thông minh như hắn cũng sẽ biết thôi.

Hắn
vẫn tựa vào ta, khẽ nói: “Nhưng nàng đừng học trẫm nói muốn trẫm chờ,
trẫm chỉ cho nàng nói bây giờ thôi, để lâu không tính.”

Thật là ngang ngược, nhưng ta cũng định nói ngay bây giờ.

Ta vừa định mở lời thì hắn như nhớ ra chuyện gì đó, vội buông bàn tay đang ôm tar a, mở mắt, nói: “Đúng rồi, trẫm vừa nhớ ra, điểm tâm nàng làm
cho trẫm còn để lại Ngự Túc uyển.” Hắn nói ra chiều tiếc nuối lắm.

Ta ngẩn người, lập tức đáp: “Chuyện đó còn sợ Hoàng thượng trách thần
thiếp, người nói tối mới về ăn, thần thiếp vẫn chưa kịp làm.” Dẫu sao
cũng đã để lại rồi, làm hay không cũng chẳng đáng gì.

Hắn nghe
thấy vậy thì khẽ “ừ” một tiếng, không nhắc tới việc đó nữa, lại nói:
“Nàng nói xem, muốn trẫm làm gì? Nhừng đừng bảo trẫm làm điểm tâm, trẫm
không làm đâu!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.

Ta bật cười thành
tiếng, ta đâu định bảo hắn làm điểm tâm gì chứ? Ngồi thẳng dậy, ta lấy
miếng ngọc bội tối qua Tiểu Đào đưa cho ta.

Hắn nhận lấy, cúi đầu nhìn, sắc mặt khẽ thay đổi, mở miệng hỏi: “Ngọc bội này trẫm nhớ là đã
ban thưởng cho Diêu Phi, sao lại ở chỗ nàng?”

Ta đáp: “Hôm qua,
khi thần thiếp tới Vĩnh Thọ cung, cung tỳ của Thái phi đưa cho thần
thiếp. Nói là trong lúc Thái phi và Diêu Phi giằng co thì bị Thái phi
giật xuống, cung tỳ kia nghĩ nếu là thứ quý giá, chỉ có thể đem trả lại, nhưng lại không dám tự đi. Chi bằng thần thiếp thuận nước đẩy thuyền,
trả lại giúp nàng ta.”

Nghe xong, hắn khẽ cười, nói: “Nếu như thế, sao nàng lại muốn trẫm đi?”

Ta trợn mắt, lườm hắn một cái. “Hoàng thượng thấy thần thiếp đi thì thích
hợp sao?” Dù thế nào, ngọc bội Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng cho Diêu Phi
lại đến tay ta thì cũng không hay cho lắm.

Hắn dần thu lại nét cười trong mắt, tiếp đó lại nói: “Vậy nàng bảo, trẫm đi thì phải nói ra sao?”

Ta đáp: “Hoàng thượng cứ bịa ra một lý do, Diêu Phi cũng không dám hỏi nhiều đâu.” Chuyện này còn ai thích hợp hơn hắn chứ?

Hắm im lặng, chỉ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay.

Ta nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng hỏi: “Hoàng thượng, người thấy lần này Thái phi đột nhiên phát điên, liệu có gì kỳ lạ không?”

Hán liếc
nhìn ta, ta nhìn mảnh ngọc bội trong tay hắn, “Chuyện trước đây, thần
thiếp chỉ biết nửa vời. Liệu Thái hậu với Thái phi…” Nói được một nửa
thì ta không nói tiếp nữa, tin rằng hắn chắc chắn hiểu được ý ta.

Ngọc bội này là vật Thái hậu tặng cho hắn, khi Dụ Thái phi xông tới lại chỉ
giật xuống một thứ như thế trên người Diêu Phi, điều này không khỏi
khiến người ta suy nghĩ.

Nhưng hắn chỉ khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, bà ấy không biết đây là ngọc bội mẫu hậu tặng cho trẫm.

Lời của hắn khiến ta cảm thấy mơ hồ. Dụ Thái phi không biết? Ta quả thực
kinh ngạc, vậy chẳng lẽ việc bà ấy nắm chặt miếng ngọc bội này thật sự
chỉ là trùng hợp sao? Thế nên lúc nãy, khi ta đưa ngọc bội cho hắn, hắn
cũng không hoài nghi chuyện này có liên quan tới Thái hậu.

Hắn chỉ khẽ nhíu mày, nói: “Nhưng tua ngọc bội này đã bị đổi.”

Tua ngọc bội!

Ánh mắt ta lại nhìn miếng ngọc bội trong tay hắn. Đêm qua ta cũng chú ý
tới, tua ngọc bội ở phía dưới đã bị hỏng, khi ấy ta chỉ nghĩ vì bị ngấm
nước nên mới như thế, hóa ra không phải sao?