Trở về tẩm cung, lúc Triêu Thần bước vào, sắc mặt có chút
khác thường. Ta đoán, chuyện này Phương Hàm chỉ nói cho một
mình Vãn Lương, thế nên dù là Triêu Thần hay Tường Hòa, Tường
Thụy đều không hay biết gì. Bưng chén trà lên nhấp một ngụm ta
không hỏi Triêu Thần liệu có trách ta không.
Buổi tối
Phương Hàm đến, dẫn theo một cung tỳ, nói: “Nương nương, nàng ta
tên là Sơ Tuyết, sau này nàng ta sẽ thế chỗ cho Vãn Lương!”
Nói xong, cung tỳ tên Sơ Tuyết kia đã ngoan ngoãn quỳ xuống, nói: “Nô tỳ Sơ Tuyết xin tham kiến nương nương!”
Ta thấy Triêu Thần đưa mắt nhìn nàng ta với vẻ không vui, nhưng vẫn không nói một câu.
Ta trầm giọng nói: “Đứng lên đi, làm việc bên cạnh bản cung,
chuyện gì cũng phải nhìn cho kĩ, nếu không, người tiếp theo
phải đi chính là ngươi!”
Nàng ta vội gật đầu: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ lời dạy của nương nương!”
Ta liếc nhìn Triêu Thần, nói: “Triêu Thần đưa nàng ta xuống đi, có gì phải chú ý, ngươi hãy dạy cho nàng ta.”
Triêu Thần lưỡng lự giây lát, cuối cùng thưa “vâng”, đi tới bên Sơ Tuyết, giọng nói có phần lạnh lùng: “Đi thôi!”
“Nô tỳ xin cáo lui!”
Hai người bọn họ ra ngoài, ta mới nghe Phương Hàm lên tiếng: “Nha
đầu Sơ Tuyết này trời sinh thông minh, dạy dỗ chuyện gì cũng
học nhanh. Thế nhưng, nô tỳ có thể nói thẳng với nương nương,
dù nàng ta cũng do một tay nô tỳ dạy bảo nhưng nếu như có
chuyện, nô tỳ không thể đảm bảo nàng ta có thể một lòng một
dạ với nương nương như Vãn Lương. Điều này, người nhất định
phải nhớ kĩ.”
Ta sững người một lát rồi mới nói: “Cô cô, bản cung đối xử với Vãn Lương như thế, liệu có độc ác quá không?”
Nàng ta vẫn thản nhiên nói: “Nếu nương nương không cẩn thận, lỡ xảy
ra chuyện, cả Cảnh Thái cung này sẽ không ai được sống tốt.
Nương nương đã có thể vào cung, chẳng lẽ không biết hiểm nguy
trong cung cấm sao?”
Ta im lặng, ta há lại không biết? Ha,
phải chăng vì thế mà ta vẫn chưa đủ nhẫn tâm? Người đối xử
tốt với ta, ta đều không nỡ làm hại, cũng không nhẫn tâm nhìn
thấy bọn họ phải chịu thương tổn. Cố Khanh Hằng như thế, mà
Vãn Lương cũng như thế.
Lại thêm ba ngày nữa, nghe nói bệnh của Hạ Hầu Tử Khâm đã khỏi hẳn.
Đêm đó, hắn đã tới Trữ Lương cung của Diêu Phi.
Ha, thái hậu tới Thiên Dận cung thăm hắn, quả nhiên hắn cũng phải trả một cái giá nho nhỏ.
Còn hai tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục, đột nhiên không có động tĩnh.
Lệnh cấm túc của Thư Quý tần tới nay cũng còn hai ngày nữa là được xóa bỏ.
Ta cúi người, nâng bút vẽ tranh. Đã sáu ngày kể từ khi cổ tay
bị thương, vết thương của ta đã lành. Khi lấy giấy Tuyên Thành
mới phát hiện đã hết, bèn thuận miệng gọi: “Vãn Lương!”
Người bên cạnh bước tới, khẽ nói: “Nương nương, nô tỳ là Sơ Tuyết.”
Ta ngẩn người một lát, ngẩng lên nhìn mặt cung tỳ, mới chợt nhớ ra Vãn Lương đã bị ta đưa ra ngoài làm cung tỳ phụ trách những công việc nặng nhọc.
Khẽ cười một tiếng, ta nói: “Bản cung quen rồi. Sơ Tuyết, đi lấy ít giấy Tuyên Thành tới cho bản cung.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay!” Nàng ta vâng lời rồi lui ra ngoài.
Đặt bút xuống, đi tới nhuyễn tháp ngồi, nghe tiếng Triêu Thần gọi ở ngoài cửa: “Nương nương!”
Nàng ta bưng trà vào phòng, đặt xuống trước mặt ta, thấy ta cầm lên mới cắn răng nói: “Lúc nãy nô tỳ nghe người gọi tên Vãn Lương. Nương nương, nô tỳ biết, người là người nhân nghĩa.”
Ta mỉm cười, nhìn nàng ta: “Sao nào, muốn cầu xin cho Vãn Lương à?”
Nhưng nàng ta lắc đầu: “Không, nương nương làm gì, nô tỳ đều không có dị nghị…”
Đặt chén trà xuống, ta thuận miệng nói: “Vậy thôi, ngươi lui xuống đi!”
Nhưng Triêu Thần vẫn chưa đi. Ta nghĩ rằng nàng ta chỉ nói không dị
nghị ngoài miệng mà thôi, kỳ thực vẫn muốn nhắc tới chuyện
có liên quan đến Vãn Lương, song không ngờ nàng ta lại nói:
“Nương nương, cô cô muốn nô tỳ nói với người, hoàng thượng nói
chuyện của Cố thị vệ là hiểu nhầm. Người nói Cố thị vệ đưa
thuốc mỡ cho cung tỳ kia là vì thấy chân nàng ta bị thương, Cố
thị vệ tốt bụng mới cho thuốc. Nhưng cung tỳ kia lại thật sự
có lòng với Cố thị vệ, nên mới đổ oan cho hắn. Chuyện này đã điều tra rõ ràng, hoàng thượng còn nói, chờ vết thương của
Cố thị vệ khá hơn, sẽ phong cho hắn làm ngự tiền thị vệ.”
Ta ngạc nhiên, nhìn Triêu Thần với ánh mắt không thể tin được.
Nàng ta lại nói: “Xem ra chuyện này đúng là “tái ông thất mã”, trong họa có phúc.”
Ta cảm thấy thật nực cười, cái gì là điều tra rõ ràng, cung tỳ ở Khánh Vinh cung kia đã chết, chuyện này căn bản là chết
không có đối chứng, huống chi hôm ấy, chính miệng Cố Khanh Hằng đã thừa nhận. Xem ra thái hậu và hoàng thượng đều muốn giải
quyết êm thấm.
Ha, người đã đánh rồi, lại thăng chức,
không biết Cố đại nhân sẽ cảm thấy ra sao! Phải chăng cũng cảm
thấy trong họa có phúc? Dẫu sao Cố gia mấy đời làm quan văn,
ngự tiền thị vệ thì đây là người đầu tiên.
Trước đây
Phương Hàm không muốn ta hỏi tới chuyện của Cố Khanh Hằng, lần
này lại muốn Triêu Thần nói với ta, sao ta không hiểu được nỗi
khổ tâm của nàng ta chứ? Nàng ta sợ nếu có một ngày ta ở bên
cạnh Hạ Hầu Tử Khâm mà trông thấy Cố Khanh Hằng, cũng muốn ta
đừng kinh ngạc.
Lại năm ngày nữa trôi qua, thời gian trôi
thật nhanh, đã mười ngày nửa tháng ta chưa được gặp Hạ Hầu Tử Khâm. Hôm ấy, ta đang nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi thì nghe
thấy giọng nói cao vút của công công ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo…”
Ta mở choàng mắt, vừa ngồi dậy đã thấy hắn
rảo bước vào phòng, vội vàng bước tới hành lễ: “Thần thiếp
tham kiến Hoàng thượng!”
Tâm trạng hắn hình như đang rất
tốt, nhấc tay ra hiệu ta không cần đa lễ, tự ngồi xuống, kéo ta lại, nói: “Hôm nay thời tiết ấm lên, trẫm đang tính tới Thượng Lâm uyển. Vũ lâm quân của trẫm đã luyện tập đến đâu, đã rất
lâu rồi trẫm chưa đích thân đi xem.”
Thượng Lâm uyển, từ
trước tới nay ta cũng chỉ nghe nói đến. Trong đó hành cung gồm
bảy mươi gian phòng, chứa được thiên quân vạn mã, đó là nơi đội thân binh vũ lâm quân của hoàng đế thao luyện. Trong uyển còn
nuôi bách thú, còn hoàng đế, chỉ tới kỳ săn bắn mùa xuân hằng năm mới tới Thượng Lâm uyển. Nhưng ta không biết, hắn còn đích
thân tới quan sát vũ lâm quân luyện tập.
Nhìn hắn, ta
không hiểu, nói: “Hoàng thượng tới Thượng Lâm uyển, chẳng phải
sẽ không lên triều sao?” Còn nhớ khi ấy, hắn sinh bệnh cũng
không chịu nghỉ một ngày lên triều.
Hắn cười, đáp: “Nếu
đến một ngày nghỉ triều mà trẫm cũng không được phép, như vậy cố gắng hơn mười ngày trước của trẫm đều thành công cốc
rồi.”
Ta nhất thời ngẩn ngơ, hóa ra trước đây hắn bận như thế là vì đã xét tới việc khi đích thân đến Thượng Lâm uyển
quan sát vũ lâm quân luyện tập, phải nghỉ lên triều vài ngày.
Nhìn nam tử trước mặt, ta không khỏi bật cười, hắn là thiên
tử, đương nhiên còn suy nghĩ chu đáo hơn ta. Nhưng hắn muốn tới
Thượng Lâm uyển, sao đột nhiên lại nói với ta?
Dường như hắn đã đoán được thắc mắc trong lòng ta, siết chặt tay ta, cười nói: “Trẫm muốn nàng đi cùng.”
Ta không kìm được, hỏi: “Hoàng thượng, chuyện này cũng được sao?”
Hắn cười lớn: “Có gì mà không được? Nàng sai người chuẩn bị đi,
trẫm còn có chút chuyện phải xử lí, sáng sớm ngày mai xuất
phát.” Nói xong hắn đứng dậy định đi.
Ta buột miệng nói: “Hoàng thượng, chuyện này… chuyện này thái hậu biết chứ?”
Hắn không quay lại, chỉ đáp một tiếng “ừ”, khi ta nhìn lại, người đã đi xa rồi.
Ta có chút ngẩn ngơ.
Thái hậu biết hắn tới Thượng Lâm uyển, biết hắn chỉ đưa ta theo
nhưng cũng không quản? Ha, không phải bà ấy thích Diêu Phi nhất
sao? Tại sao không nhân cơ hội này bắt hắn phải đưa nàng ta đi
cùng?
Hắn vừa đi ra thì Triêu Thần chạy vào, cười hỏi:
“Nương nương, hoàng thượng thật sự muốn đưa người tới Thượng Lâm uyển sao?”
Sơ Tuyết cũng cười: “Tốt quá rồi, nô tỳ nghe Lý công công nói, hoàng thượng chỉ đưa mình nương nương theo thôi!”
Ta vẫn chưa phản ứng lại được, đã nghe thấy tiếng của Phương
Hàm: “Nếu đã biết hết rồi còn không mau giúp nương nương sửa
soạn đồ đạc?”
Nghe thấy vậy, hai cung tỳ mới vừa cười vừa thưa “vâng”, cáo lui.
Phương Hàm tiến đến, lên tiếng: “Nương nương, hoàng thượng chỉ đưa
nương nương theo, đây là việc tốt, sao trông người mặt mày ủ rũ
vậy?”
Ngước lên nhìn Phương Hàm, ta cau mày hỏi: “Cô cô thấy đây là chuyện tốt thật sao?”
Nàng ta không ngờ ta lại hỏi thế, nhất thời sững người.
Một lát sau mới nghe nàng ta nói: “Nương nương lần này xuất cung
cũng không cần mang theo nhiều người, đưa một mình Triêu Thần
theo là đủ.” Ta bỗng nhớ những lời nàng ta nói về Sơ Tuyết
lần trước, nghĩ một lát, ta gật đầu đồng ý.
Chỉ một
canh giờ sau đã thấy Tường Thụy chạy vào, nói: “Nương nương,
Quyến Nhi cô nương đang ở ngoài kia, nói là thái hậu muốn người qua đó.”
Trong lòng ta thoáng động, cuối cùng thái hậu
đã không kìm được nữa rồi, đứng dậy, đáp: “Biết rồi, ngươi
bảo Quyến Nhi đợi một lát, bản cung thay y phục rồi ra ngay.”
“Vâng!” Tường Thụy lập tức chạy đi.
Phương Hàm liếc nhìn ta, khẽ nói: “Về lý mà nói, thái hậu không
thể không biết chuyện này. Sao ngày mai đã đi rồi mà hôm nay
lại muốn người tới Hy Ninh cung?”
Ta mỉm cười lắc đầu, không đi thì sao biết trong lòng thái hậu tính toán những gì?
Vội vã thay y phục, lại lau mặt, chải đầu loa qua, ta mới vịn tay
Phương Hàm đi ra. Quyến Nhi thấy ta ra ngoài liền vội cười, hành lễ, nói: “Nô tỳ thỉnh an nương nương! Xin mời nương nương, loan
kiệu đã chờ ở ngoài kia.”
Ta gật đầu, ra ngoài cùng Phương Hàm.
Khoảnh khắc rèm kiệu buông xuống ta nghe Quyến Nhi cười, nói: “Năm
ngoái hoàng thượng tới Thượng Lâm uyển quan sát vũ lâm quân
luyện tập cũng chỉ đi một mình, chưa bao giờ dẫn theo bất cứ
vị nương nương, tiểu chủ nào. Nương nương thật may mắn!”
Loan kiệu được nâng lên, ta lại nghe Phương Hàm hạ giọng nói: “Quyến Nhi đã quên rồi sao? Nguyên Quang năm thứ hai, hoàng thượng đã
từng đưa Diêu Phi nương nương theo rồi.”
Qua bức rèm kiệu,
ta mơ hồ trông thấy sắc mặt Quyến Nhi vẫn như thường. Nàng ta
cười giễu rồi nói: “Nô tỳ chưa quên, chỉ là Diêu Phi nương nương
đi sau hoàng thượng một bước, về trước hoàng thượng một bước
mà thôi.”
Ta chăm chú lắng nghe, ý của Quyến Nhi là chuyện đi, ở của Diêu Phi hoàn toàn là do ý thái hậu.
Đi sau hẳn một bước, về trước hắn một bước… Xem ra Diêu Phi đi cùng khiến hắn không vui vẻ.
Quyến Nhi nói từ trước tới nay Hạ Hầu Tử Khâm chưa hề đưa ai đi
cùng, ý là chưa hề chủ động đưa bất cứ phi tần nào theo sao?
Vậy thì hôm nay thái hậu vội vã gọi ta tới Hy Ninh cung ngoài
chuyện này ra, còn có thể vì nguyên nhân nào khác nữa?
Bà sẽ nói gì với ta? Muốn ta đừng đi. Thay vào đó là Diêu Phi? Nghĩ vậy ta không khỏi bật cười.
Tang Tử, mi thật ngốc! Nếu thái hậu có thể nói ra những lời như
thế thì sẽ không phải là thái hậu. Huống hồ Diêu Phi là người cao ngạo nhường nào, nếu để nàng ta biết mình đi được là vì
như thế, ắt sau này nhìn thấy ta cũng sẽ không khách khí như
bây giờ đâu.
Hai người bên ngoài không nói gì nữa. Loan
kiệu thật sự đi rất nhanh, chỉ nửa tuần hương đã tới cửa Hy
Ninh cung. Phương Hàm vén rèm kiệu, đưa tay đỡ ta xuống. Quyến
Nhi đi trước, ta và Phương Hàm vội vã theo sau.
Ba người đi thẳng tới tẩm cung của thái hậu, thấy chúng ta tới, đã có
cung tỳ vào thông báo. Tới cửa phòng, cung tỳ kia bước ra, nói:
“Nương nương, thái hậu nói người vào một mình.”
Ta bất
giác đưa mắt liếc nhìn Phương Hàm, nàng ta đã buông tay đang đỡ
ta, không nói gì. Quyến Nhi cũng đã dừng bước. Ta do dự giây
lát, cất bước vào phòng.
Vừa vào đã nghe tiếng cửa
phòng đóng lại, không biết tại sao ta có chút hồi hộp. Vòng
qua tấm bình phong dài kia, thấy thái hậu đang nằm trên nhuyễn
tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta khựng lại, cuối cùng vẫn hạ giọng nói: “Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu! Thái hậu phúc thọ an khang!”
Nhưng bà không mở mắt, cũng không lên tiếng. Ta có chút nghi hoặc,
song cũng chỉ hơi khuỵu gối, giữ tư thế như vậy.
Mãi một lúc lâu sau mới thấy thái hậu khẽ cử động, rồi mở mắt, hạ
giọng nói: “Đứng lên đi”, rồi định ngồi dậy. Ta vội vàng đi
tới đỡ bà, bà khẽ cười một tiếng, ngước mắt nhìn ta.
Ta cả kinh, lại nghe thái hậu nói: “Ai gia nghe nói hoàng thượng định tới Thượng Lâm uyển?”
Giọng bà lãnh đạm, không có điều gì khác thường. Ta thật sự muốn
cười, thực ra điều bà muốn nói hẳn là, bà nghe nói hoàng
thượng muốn đưa ta đi cùng tới Thượng Lâm uyển chứ? Thật tốt,
chỉ chớp mắt đã trở thành “nghe nói hoàng thượng định tới
Thượng Lâm uyển”.
Nếu như thế, ta cũng chỉ có thể đáp:
“Vâng, hôm nay hoàng thượng còn tới cung của thần thiếp, nói
muốn đưa thần thiếp đi cùng.”
“Hả?” Đôi mắt thái hậu nhìn ta lóe lên tia sáng, lập tức mỉm cười, hỏi: “Thế Đàn Phi nói sao?”
Hỏi ta nói sao à, ta còn có thể nói sao chứ? Nếu thái hậu không
cho ta đi, ta còn có thể khăng khăng đòi đi được không? Ta lại
càng không rõ, nếu so giữa ta và thái hậu, rốt cuộc hắn sẽ
giúp ta, hay giúp thái hậu?
Ta nghiêm chỉnh cúi đầu, thưa: “Thần thiếp xin nghe lời Thái hậu!”
Dường như thái hậu không ngờ ta lại đáp như thế, nhất thời sững sờ. Vịn vào tay ta, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cười nói: “Hoàng
thượng mới là thiên tử của thiên triều, sao Đàn Phi lại nói
nghe lời ai gia?”
Ta vô cùng kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc những lời này của bà có ý gì. Ta không nhận ra được điều
gì, cuối cùng bà muốn ta đi hay muốn ta ở lại?
Thái hậu đã buông tay ta, khẽ gõ móng tay giả của mình lên một bồn u
lan đặt lên trên bệ cửa sổ, lúc này hãy còn chưa nở hoa, chỉ
có đám lá dài xanh mướt.
Suy ngẫm một chút, ta nhỏ nhẹ
nói: “Thái hậu là mẫu hậu của hoàng thượng, đương nhiên quyết
định của người đều muốn tốt cho hoàng thượng. Lần này hoàng
thượng tới Thượng Lâm uyển là muốn đích thân quan sát vũ lâm
quân luyện tập, đưa thần thiếp theo, quả thực có nhiều bất
tiện. Chuyện Thái hậu suy xét tới hiển nhiên chu toàn hơn thần
thiếp nhiều.”
Nghe vậy, bà mới chậm rãi xoay người lại, nhìn ta chăm chú.
Ta cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn gay gắt của bà, khẽ siết tay lại. Lời của ta có chỗ nào không đúng, hay
còn điều gì khác, sao thái hậu lại nhìn ta như thế?
Trong lòng ta có chút căng thẳng, nhưng lại thấy bà đưa tay ra, nhẹ
nhàng vỗ lên mu bàn tay ta, nói: “Đàn Phi, ngươi thực là người
thông minh. Điều ai gia nghĩ cũng chính là cái này.”
Thái hậu khẽ thở dài, quay người ngồi lên chiếc ghế trước mặt. Ta tiến lên phía trước, đứng bên cạnh bà.
Kỳ thực trong lòng ta hiểu rõ, bà không chỉ suy nghĩ chuyện này,
việc Hạ Hầu Tử Khâm đưa ta theo mà không phải Diêu Phi, nếu trong lòng bà không hề khó chịu mới thật sự kì lạ. Song từ sắc
mặt của thái hậu, ta dường như nhận ra bà còn lo lắng điều
khác nữa. Nhưng cũng tuyệt đối không phải điều ta nói.
Lại một lúc lâu sau ta mới nghe bà lên tiếng: “Ngày mai ngươi cứ đi
theo ngự giá, ai gia hiểu, hoàng thượng đang độ trẻ tuổi, có
vài chuyện ai gia cũng không quản được.”
Lời của bà khiến mặt ta nóng bừng. Đang độ trẻ tuổi… Ai mà không nghe ra ý tứ của bà chứ?
Ánh mắt bà lại nhìn về phía ta, đưa tay kéo ta lại, nét cười trên gương mặt nhạt dần, bà nói: “Ai gia biết, hoàng thượng thích
ngươi. Nhưng cuối cùng ngươi có thể giữ được trái tim của hoàng thượng không?”
Cánh tay bị bà giữ chặt hơi run lên, tim ta đột nhiên đập dữ dội. Tại sao những lời của thái hậu hôm nay
lại kỳ lạ như thế? Bà nói… hắn thích ta. Bà nói… muốn ta giữ được trái tim hắn…
Ta vẫn luôn cho rằng, những câu như
thế bà hẳn phải nói với Diêu Phi, chứ không phải là ta. Hoặc
có lẽ, Diêu Phi không giữ được trái tim hắn, bởi vậy bà mới
muốn ta làm chuyện đó? Vậy thì… thế lực của nhà họ Diêu thì
sao, bà cũng không cần ư? Muốn ta giữ được trái tim Hạ Hầu Tử
Khâm, nhưng sau lưng ta không hề có ai, phải chăng bà nói những
lời như thế là muốn lôi kéo ta sao?
Ta không ngừng suy nghĩ, người trước mặt đột nhiên khẽ cười, nói: “Đàn Phi đang phân vân chuyện gì?”
Ta kinh hãi, vội vã đáp: “Thần thiếp không có.”
Bà “ừ” một tiếng, lại nói: “Ngày mùng chín tháng ba là ngày
sinh của hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thành sẽ rất náo
nhiệt…”
Ngày sinh của Hạ Hầu Tử Khâm, tính thử, còn
cách bây giờ gần hai tháng nữa. Nhưng vì sao thái hậu nói rất
náo nhiệt, song ta lại không nhận ra chút hào hứng nào trong
giọng nói của bà?
Ngày mùng chín tháng ba, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Nghĩ tới đây, trong lòng ta chợt trở nên căng thẳng.
“Đàn Phi!” Bà nhìn ta, từ tốn nói: “Ai gia đã hỏi công công ở Kính
sự phòng, hoàng thượng chưa hề lâm hạnh ngươi. Có vài chuyện,
ngươi cũng có thể chủ động một chút.”
Ta nhìn bà với
ánh mắt vô cùng kinh ngạc, bà muốn ta… Nhưng những chuyện thế
này hắn đều có thể khắc chế được, sao ta có thể…
Ta vẫn luôn cảm thấy, thái hậu hôm nay rất kỳ lạ.
Ta không trả lời, bà lại nói một thôi một hồi, cũng chỉ là
chuyện hoàng thượng mấy hôm trước bị bệnh, lại không nghỉ ngơi
cho tốt, khi ta tới Thượng Lâm uyển, hãy hầu hạ người thật chu
đáo.
Ta đều… đồng ý.
Cả ngày hôm nay ta ở Hy Ninh
cung, lúc rời khỏi đó, trời đã không còn sớm. Phương Hàm thấy
ta ra, không hỏi xem thái hậu và ta đã nói những gì. Ta cũng
không muốn nói, trong lòng vô cùng rối rắm, cứ nghĩ đi nghĩ
lại những lời thái hậu nói hôm nay.
Ta cho rằng, thái hậu dù không ghét nhưng cũng không thích ta. Nhưng hôm nay bà định làm gì chứ?
Khi ra khỏi Hy Ninh cung, đột nhiên ta nghe có người gọi: “Đàn Phi!”
Ngước mắt nhìn lên, thấy Diêu Phi đang vịn tay cung tỳ đi tới. Phương
Hàm đứng bên lập tức hành lễ với nàng ta. Ta nói: “Tỷ tỷ lại tới nói chuyện với thái hậu sao?”
Nàng ta mỉm cười,
đáp lại có chút ngượng ngùng: “Bản cung vừa tới thì nghe nói
muội muội đang ở đây, lại về. Hôm nay thái hậu nói chuyện với
muội muội lâu thật đấy!” Giọng nàng ta lãnh đạm nhưng vẫn không giấu nổi sự bất mãn.
Ta cười giễu một tiếng, từ trước tới giờ chỉ Diêu Phi là có thể ở lại Hy Ninh cung lâu như thế, chắc hẳn hôm nay biết ta ở đây, nàng ta rất căm tức nhưng lại
không thể biểu lộ rõ ràng.
Ta lên tiếng: “Thái hậu tìm
bản cung, còn chẳng phải vì chuyện đi cùng hoàng thượng tới
Thượng Lâm uyển sao!” Ta tin chắc rằng nàng ta cũng đã nghe nói
tới, chờ nàng ta nói, chi bằng ta nói trước.
Quả nhiên,
ta vừa nhắc, sắc mặt nàng ta trở nên khó coi. Ta nhớ tới câu
chuyện của Quyến Nhi và Phương Hàm trên đường đi, có lẽ chuyện
từ năm Nguyên Quang thứ hai đó, Diêu Phi cũng thành trò cười cho
hậu cung.
Nhưng bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm lại chủ động nói muốn đưa ta theo.
Nàng ta dần siết chặt chiếc khăn trong tay, trong mắt lóe lên vẻ căm
hận nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, nói: “Lần này phải nhọc cho Đàn Phi muội muội rồi! Nếu không có việc gì, bản cung vào Hy
Ninh cung trước đây.”
“Vâng, tỷ tỷ đi thong thả!” Ta cười
cười, lui sang một bên. Nàng ta đưa mắt liếc ta một cái rồi mới rảo bước đi qua. Trở về Hy Ninh cung, đám cung nhân đã chuẩn bị đồ đạc cho ta được kha khá.
Ta cho bọn họ lui ra hết, còn chính mình chuẩn bị thêm thuốc nước và túi gấm mà Tô Mộ Hàn đưa.
Đến tối, ta lại dặn dò Phương Hàm, ta không có ở trong cung, chuyện Thiên Phi và Thiên Lục không cần nhúng tay vào nữa. Còn chuyện
của Vãn Lương, hãy bảo nàng ta cẩn thận hơn.
Phương Hàm đều đồng ý, ta biết, nàng ta làm việc thì ta có thể an tâm.
Tất cả mọi người đều lui hết, chỉ còn một mình ta ngồi trên
giường. Trong cung cấm này, mười ngày nửa tháng không được diện kiến hoàng thượng thật sự là chuyện quá đỗi bình thường.
Thậm chí cũng có thể cả đời này không được gặp hắn. Có lẽ,
đó mới gọi là bi ai chăng?
Ha, vậy thì ta so với bọn họ
thật may mắn biết bao! Chuyến đi tới Thượng Lâm uyển lần này,
ít ra ta và hắn còn có thể sớm chiều thấy nhau.
Thái hậu muốn ta giữ được trái tim hắn, nhưng ta không biết, liệu ta có thể tới gần trái tim hắn không?
Cả đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, vừa hạ triều đã thấy Lý công công hớt hải chạy
tới Cảnh Thái cung, nói: “Chắc nương nương đã chuẩn bị xong,
hoàng thượng sai nô tài tới đón nương nương.”
Ta gật đầu,
cùng Triêu Thần đi ra, thấy loan kiệu đã chờ sẵn ở ngoài. Triêu Thần đỡ ta lên, kiệu phu nhanh chóng nâng kiệu. Lý công công vội đi theo bên phải ta, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, nương nương thật sự rất may mắn!”
Y cũng nói ta rất may mắn. Ha, nghĩ tới lúc ta còn là một cung tỳ, ánh mắt y nhìn ta thật sự rất cao ngạo.
Khẽ vén một góc rèm kiệu lên, ta cười với y: “Ôi chao, Lý công công đang nịnh bản cung sao? Ngươi là người ở bên cạnh bản cung cơ
mà, trong cung này, làm gì có ai trông thấy ngươi mà không hạ
mình nịnh nọt vài câu chứ?”
Y sững sờ một lát, cười
cười có chút ngượng ngùng: “Nương nương thật biết nói đùa, nô
tài đâu thể so với người được!”
“Bản cung còn nhớ, lần
đầu tiên trông thấy công công, ngươi oai phong thế nào mà!” Còn
nói muốn chém đầu ta. Ha, nói xong ta tùy ý buông rèm xuống,
che khuất gương mặt đang tái nhợt của y.
Triêu Thần ở bên
kia không nhịn nổi mà bật cười, có lẽ, chắc hẳn nàng ta cũng
nhìn thấy vẻ chán chường, ảo não của Lý công công. Ta ngả
người dựa vào chiếc gối mềm, qua tấm rèm buông hờ, thấy loan
kiệu vẫn đang đi tới Thiên Dận cung. Không biết đã đi được bao
lâu mới chậm rãi dừng lại. Triêu Thần nhấc rèm lên, gọi: “Nương nương, hạ kiệu rồi!”
Ta đáp lại, đưa tay ra ngoài, vịn vào nàng ta.
Xuống kiệu mới biết lúc này đã tới cổng Thiên Dận cung.
Đội ngũ tùy giá khí thế bừng bừng, xếp hàng từ cổng cung ra
ngoài, dài tới tận khi ta không nhìn thấy mới thôi.
Phía
trước là ngự giá màu vàng trông vô cùng chói mắt, hắn chắp
tay đứng phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, khóe miệng
khẽ mỉm cười. Ta và Triêu Thần khẽ bước đến, hành lễ nhưng
hắn đã vươn tay ra, kéo ta lên ngự giá.
Ta có chút không phản ứng kịp, hắn ôm ta vào lòng, khẽ cười, nói: “Hồi hộp hả, sắp xuất cung rồi!”
Lời của hắn vừa dứt đã nghe thấy giọng nói cao vút của Lý công công: “Hoàng thượng khởi giá!”
Ngự giá chậm rãi di chuyển, cánh cửa cung nặng nề phía trước đã
được mở từ lâu, lúc này ta như mới phản ứng lại được, ngước
mắt nhìn về phía trước.
Nói không hồi hộp là giả, ta
từng nghĩ rằng, đã bước qua cánh cổng này thì cả đời không
thể ra ngoài nữa. Khi Diêu Phi cùng đi với thái hậu tới chùa
Phúc Nghiêm dâng hương cầu phúc, ta còn rất ngưỡng mộ. Không ngờ có một ngày, ta cũng có thể ra ngoài lần nữa. Còn là… hắn
đưa ta ra ngoài.
Hắn ôm lấy ta, dựa thật sát vào ta. Ta
có chút kinh ngạc nhưng thấy hắn nhắm mắt, khóe miệng mỉm
cười: “Để trẫm dựa một lát!”
Ta định mở miệng gọi nhưng thấy vẻ mặt an nhàn của hắn, bèn thôi vậy.
Thời gian này hắn đã quá vất vả, gần như không được nghỉ ngơi, tới mức sinh bệnh cũng không chịu nghỉ lên triều một ngày. Nghe
nói tối qua hắn lại ngồi trong Ngự thư phòng qua giờ Sửu mới
về tẩm cung.
Thấy lông mi của hắn khẽ động, không biết
tại sao, ta đột nhiên giật mình, nghiêng mặt né tránh. Tại sao
ta lại biết chuyện của hắn tường tận như thế? Ta siết chặt
tay, hắn tựa lên vai ta, tiếng thở rất khẽ, hơi thở của hắn
khiến cổ ta dần trở nên thoải mái.
Đi chừng được hai mươi dặm, tốc độ như bây giờ không thể gọi là nhanh, nhưng cũng chỉ một, hai canh giờ là tới nơi.
Qua lớp rèm mỏng, ta trông thấy Lý công công và Triêu Thần đi theo sát bên ngự giá.
Lại qua một lát nữa, chợt nghe thấy tiếng người đang tựa trên vai
mình lên tiếng: “Tiểu Lý tử, trẫm không tới Thượng Lâm uyển
trước.”
Ta giật mình, hắn nói không tới Thượng Lâm uyển trước.
Lý công công vội vã hô ngừng ngự giá, cả đội ngũ từ từ dừng lại, lại nghe hắn nói: “Tới ngõ Trường Đại!”
Ta chỉ thấy kinh ngạc, nhìn hắn mà không thể tin được. Hắn nói, tới ngõ Trường Đại.
Nhớ hôm ấy, hắn nói muốn gặp Tô Mộ Hàn, vị tiên sinh mà ta tôn
kính như thần ấy. Ta chỉ cho rằng hắn đùa thế thôi, nhưng bây
giờ hắn lại nói muốn tới ngõ Trường Đại.
Xem ra, hôm ấy không chỉ có ta hỏi thăm thái y xuất cung, có lẽ hắn cũng hỏi qua tình hình rồi. Nhưng ngày đó hắn tới cung của ta một
mình, còn muốn tự hỏi ta. Cũng may Tô Mộ Hàn thực sự không
còn ở đó. Tim ta hơi thắt lại, mẹ con họ thực sự rất giống
nhau, đều thích hỏi một chuyện tới hai lần.
Ta có cảm
giác ngự giá chuyển hướng, tốc độ nhanh chóng trở lại bình
thường. Ta không nén nổi, hỏi: “Hoàng thượng, tiên sinh của thần thiếp đã không còn ở đó, người còn tới làm gì?” Ta còn nhớ
Vãn Lương đã nói, ngay cả ngôi chùa kia cũng đã được xây dựng
lại, dọn ra sau núi mười dặm.
Cuối cùng hắn cũng mở mắt, ngồi thẳng người, nói: “Trẫm chẳng qua chỉ đi xem thử, nàng căng thẳng cái gì?”
Ta sững sờ. Ta… căng thẳng sao?
Ngõ Trường Đại từ trước tới nay luôn náo nhiệt vô cùng, bây giờ
ngự giá của hoàng thượng đi qua, lại chẳng nghe thấy một tiếng động. Lúc này hắn bãi giá qua đây, thánh giá đi tới đâu thì
người người phải ra nghênh đón. Ta không kìm được đưa mắt lên
nhìn ra ngoài, mới thấy hai bên đường đã có mấy lớp vũ lâm
quân đứng canh giữ. Còn bách tính đứng hai bên đã quỳ sụp
xuống, trán chạm đất, không ai dám ngẩng lên chiêm ngưỡng long
nhan.
Ta chợt cười “phì” một tiếng.
Hắn nhíu mày nhìn ta, hỏi: “Cười gì?”
Ta xích lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, người vi
hành còn hơn cả tiểu thư chốn khuê phòng nhà người ta. Thần
thiếp nhớ khi vừa vào cung, công công nói, không được ngẩng đầu
nhìn thẳng vào long nhan, sẽ bị xem là đại bất kính. Hôm nay,
dù bách tính ở bên ngoài kia có ngẩng lên, nhưng cách bao nhiêu
lớp rèm thế này cũng có trông thấy được gì đâu.”
Có lẽ bị ta so sánh với tiểu thư khuê phòng, trên mặt hắn hiện lên
vẻ giận dỗi, hạ giọng ho một tiếng. “Xem ra nàng đã quen xuất
đầu lộ diện rồi, vậy thì trẫm cho nàng ra ngoài đấy.”
Biết hắn nói đùa nhưng trong lòng ta vẫn vui vẻ, vội vã đứng dậy,
nói: “Vậy thần thiếp xin tạ ơn Hoàng thượng!” Dứt lời liền
quay người định đi.
Cổ tay ta bị hắn giữ chặt, hắn tức giận nói: “Nàng dám đi thật à?”
Ta cười: “Vì sao không dám? Không phải chính miệng Hoàng thượng
nói rồi sao? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nếu thần thiếp không nghe sẽ bị coi là kháng chỉ.” Ta làm mặt hề với hắn,
thấy mặt hắn tái đi, ta lại thấy vui.
Nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy tay ta.
Bàn tay kéo ta vẫn không chịu buông lỏng, hắn nhìn ta một lúc lâu,
đột nhiên phá lên cười, kéo ta vào lòng, nói: “Trẫm vẫn thấy
thích người như nàng.”
Người như ta là sao?
Ta tròn
mắt nhìn hắn, thấy hắn hít sâu một hơi, nói: “Chẳng lẽ vì
trẫm phong nàng làm phi tử đã kiềm chế tính tình của nàng
sao? Trẫm còn nhớ tiểu cung tỳ khi ấy xé rách đèn lồng, còn
nhớ nàng khi ấy thông minh, có thể lấy lại một mạng cho mình
ngay dưới mắt trẫm.”
Ta kinh ngạc nhìn gương mặt cười
nhạt của nam tử, hóa ra trước nay, những chuyện này trong mắt
hắn đều không phải là ngỗ nghịch ư? Nhưng hắn luôn cố chấp làm bộ dạng đáng sợ, khi ấy còn giận dữ nói muốn lấy đầu ta
mà.
Ta cũng không biết tại sao, ra khỏi cung thì cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể cười nói tự nhiên
với hắn, còn có thể nói những câu khiến hắn tức giận.
Ta không biết, hóa ra hắn lại thích ta như thế này.
Ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt thẳm sâu của hắn lóe lên tia sáng, hàng mi dài như cánh quạt khẽ động, bóng mi như có thể che
khuất đôi mắt hắn. Thử rút bàn tay đang bị nắm chặt, hắn cũng như đấu sức với ta, lực trên tay càng lúc càng lớn.
Ta
cau mày vẻ đau đớn, cười nói: “Nếu hoàng thượng thích thần
thiếp khi còn làm cung tỳ, vậy sao còn muốn phong thần thiếp
làm phi?”
Hắn bật cười, nghiến răng nói: “Trẫm chỉ nghĩ, để nàng sống lâu hơn một chút.”
Trong lòng ta hơi kinh ngạc, ngày ấy ta chỉ là một cung tỳ bé nhỏ,
Thiên Phi cũng chỉ là một tiểu viện, nhưng dù là thế, muốn
giết ta cũng chỉ như một con kiến, còn có Thư Quý tần nữa.
Song trong thời khắc hiểm nguy ấy, ta vẫn sống sót. Thế nên, hắn chú ý tới ta, hắn muốn ta sống.
Hạ Hầu Tử Khâm là như vậy ư?
Thế thì tại sao hắn muốn ta sống?
Câu hỏi này dừng ngay nơi cổ họng, ta muốn hỏi hắn nhưng không biết nên hỏi như thế nào.
Lại nhớ tới chuyện của Phất Hy, ta chỉ sợ, hỏi rồi sẽ nhận được đáp án mình không mong muốn. Hoặc có lẽ, hắn sẽ không nói
thật.
Quay mặt đi, đột nhiên trông thấy cánh cổng của Tang phủ, trong giây lát, ta bỗng ngẩn người. Đúng rồi, sao ta lại
quên, ngõ Trường Đại không phải gần nhà ta hay sao?
Hắn cũng cảm thấy sự khác lạ của ta, ngoảnh đầu, mắt phượng nheo lại nhìn ta, khẽ nói: “Tang phủ.”
Tang phủ với hắn chắc chắn chẳng có gì kỳ lạ, nếu không sẽ
chẳng có câu nói kia của hắn: “Trẫm cũng biết, Tang gia còn
một tam tiểu thư không muốn ai biết tới!”
Hắn điều tra ta, điều tra một cách cụ thể. Nghĩ đến đây, đột nhiên ta lại
hoảng sợ, vậy thì chẳng lẽ hắn cũng điều tra đến Tô Mộ Hàn?
Trong lòng ta chợt có chút mong ngóng, hắn điều tra Tô Mộ Hàn, còn
tra ra được một số chuyện, mà vị tiên sinh ở cùng ta ba năm ấy, tới ta cũng không biết chút gì về y.
Nhưng hắn chợt ngoảnh đầu lại, khẽ hỏi: “Có muốn xuống không?”
Trái tim ta như bị thứ gì đó khẽ chạm vào. Hắn hỏi, ta có muốn xuống không…
Nếu như ta khát khao về nhà như thế, nếu như ta có một gia đình
hoàn chỉnh và hạnh phúc như thế, thì ta hẳn đã cảm động tới
rơi nước mắt rồi.
Sao ta không biết, một câu nói đơn giản
như vậy đã là nhận được ân hưởng rất lớn từ hắn chứ? Vào
cung làm phi sao còn có thể quay lại nhà mẹ đẻ? Dù có đi qua,
như ta bây giờ, cũng chỉ có thể ngồi ngay ngắn trong ngự giá
của hắn, không được ra ngoài.
Ánh mắt bất giác hướng ra
ngoài, trông thấy cha ta, phu nhân, còn có mấy người ở Tang phủ
đang quỳ chỉnh tề ở cổng. Đầu bọn họ cúi thấp, rất thấp,
thậm chí ta còn thấy phu nhân dường như muốn ngước lên nhưng bị
cha ấn xuống.
Ha, ai dám ngẩng đầu chứ!
Chắc hẳn
phu nhân đang mong ngóng, muốn nhìn thử liệu hai đứa con gái của bà ta cũng có ở trên ngự giá chăng? Chỉ đáng tiếc, bọn họ
đều không ở đây, người ở đây lại là đứa con gái của tiểu
thiếp mà từ trước tới nay bà ta cảm thấy chướng mắt nhất.
Thấy ta không đáp, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên hô dừng lại.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhưng hắn đã nâng tay vén rèm lên, nói: “Tang lão gia!”