Bạch Ngọc Đường trong lòng rất phiền muộn, buổi sáng nhìn thấy “tình địch” trong tưởng tượng, đụng phải cái đinh mềm. Sau đó cả ngày đều không yên lòng, ngay cả buổi chiều ký hợp đồng cùng Trầm Trọng Nguyên cũng luôn ở tình trạng xuất thần. Cuối cùng đến buổi tối nằm ở trên giường nghỉ ngơi, lại bị cuộc điện thoại của Đinh Nguyệt Hoa làm rối loạn tâm tình.
“Ngũ ca, hủy bỏ hôn ước là chuyện của em, không quan hệ tới Triển Chiêu, xin anh đừng đến tìm anh ấy nữa!” Ngữ khí Đinh Nguyệt Hoa cương quyết trước nay chưa từng có.
Bạch Ngọc Đường giận dữ cười lại: “Ha! Nếu không phải tìm hiểu đến cùng, tôi còn thật không biết Đinh đại tiểu thư chính là đơn phương tương tư!”
Bên kia không có tiếng động, hồi lâu, truyền đến thanh âm có vẻ bi thương của Đinh Nguyệt Hoa: “Ngũ ca, coi như em cầu anh, đừng đến tìm Triển Chiêu nữa, này hết thảy đều là lỗi của em, là Đinh Nguyệt Hoa em có lỗi với anh, đừng tìm anh ấy nữa, được không?”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường trống rỗng trong nháy mắt, Đinh Nguyệt Hoa tâm cao khí ngạo trước giờ không cầu người, hiện tại dùng loại giọng điệu này…, Triển Chiêu! Trước mắt Bạch Ngọc Đường hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười ôn nhuận, ánh mắt tịch mịch kia, rốt cuộc là người như thế nào?
Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm nóc nhà hồi lâu không ngủ được.
Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường nhận được điện thoại của anh trai Bạch Cẩm Đường, câu nói đầu tiên chính là: “Chú cùng Đinh Nguyệt Hoa rốt cuộc làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm, em làm sao biết, em cũng muốn biết.
“Không biết, cô ấy bỗng nhiên yêu cầu hủy bỏ hôn ước!” Mất ngủ nửa đêm khiến Bạch Ngọc Đường đau đầu, dùng đầu ngón tay xoa thái dương, chợt phát hiện động tác trong gương này dường như đã từng quen, đó là động tác ngày hôm qua Triển Chiêu lặp lại rất nhiều lần, chẳng lẽ người kia cũng đau đầu?
Thanh âm Bạch Cẩm Đường nghe không ra gợn sóng: “Bàn giao tốt chuyện trong tay anh liền trở về nước!”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Anh nghe được tin tức từ đâu?” Dù sao mình cùng Đinh Nguyệt Hoa hủy bỏ hôn ước không phải chuyện có mặt mũi, ngay cả trong nước cũng không mấy người biết.
“Đinh gia lão thái thái gọi điện thoại cho anh, bà tựa hồ rất bất mãn với quyết định của Đinh Nguyệt Hoa!” Bạch Cẩm Đường tạm dừng một chút, hỏi: “Đinh Nguyệt Hoa rốt cuộc coi trọng ai?”
Bạch Ngọc Đường biết sự tình đã lớn, Đinh gia lão thái thái gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Đường, chứng tỏ hiện tại người cầm quyền Đinh gia Đinh Triệu Lan không phản đối quyết định của Đinh Nguyệt Hoa, bất đắc dĩ Đinh lão thái thái mới tìm Bạch Cẩm Đường ra mặt, lấy tính cách của anh trai, lúc này về nước, không làm cho long trời lở đất, chỉ sợ không để yên. Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Ngọc Đường cư nhiên chợt lóe qua tình cảnh Triển Chiêu nhắm mắt ngất đi.
“Anh, em cũng không thích Đinh Nguyệt Hoa, cô ta hủy bỏ hôn ước cũng hợp ý em, anh bên đó bận rộn như vậy, không cần vì chuyện này mà đặc biệt trở về!” Bạch Ngọc Đường nói ngăn cản.
“Chú không cần phải nói! Vé máy bay đã đặt rồi. Mười giờ sáng ngày kia, nhớ phái xe tới đón anh!” Không đợi Bạch Ngọc Đường nói thêm gì nữa, bên kia đã cúp điện thoại.
Bạch Ngọc Đường còn cầm điện thoại đứng tại phòng tắm sững sờ, phản ứng đầu tiên là, nhanh chóng thông báo Triển Chiêu trốn đi.
Nếu không tính mấy bữa tiệc xã giao thi thoảng buổi tối, Bạch Ngọc Đường có thể nói là người hoàn toàn không sống về đêm, thế nhưng đêm nay, Bạch Ngọc Đường quyết định đi “Memento” xem.
Phố thương mại không thể đi xe vào, Bạch Ngọc Đường tại giao lộ xuống xe, thật xa liền nhìn thấy biển hiệu “Memento” nhấp nháy nhấp nháy, màu tím lờ mờ, giống như hai chàng trai trong quán, thần bí mà mê người.
Trước tấm kính, vị trí ngày đó Triển Chiêu đã ngồi, có một đôi nam nữ xa lạ.
Bạch Ngọc Đường đẩy cửa vào, tiếng đàn dương cầm tao nhã vang lên, không có tiếng ồn áo như trong tưởng tượng, người cũng rất nhiều, không còn chỗ ngồi, vài cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi tím nhạt đan xen nhau ở trước mỗi bàn, mọi người nói chuyện đều vô thức hạ giọng, như sợ quấy nhiễu cái gì đó, ngẫu nhiên cũng sẽ có tiếng cười truyền tới.
Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, thấy Công Tôn lãnh diễm ngày đó vẽ ra một nụ cười máy móc, cổ tay lắc, bình pha rượu màu bạc trên không trung quay quay, động tác tuyệt đẹp, cả trai lẫn gái vây quanh quầy bar, hoa si ngắm Công Tôn.
Trong cùng quán bar là một sân khấu không nhỏ, ở giữa đặt một giá mic màu bạc, phía sau giá míc là đàn dương cầm màu trắng, một người tóc vàng khoác áo choàng, diện mạo không phân biệt nam nữ ngồi ở đó đánh đàn.
Một cô gái đi tới: “Tiên sinh đi một mình hay hẹn bạn?”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười với cô gái quán bar rõ ràng vẫn là học sinh: “Một mình!”
Cô gái cười chỉ chỉ một bàn nhỏ ở góc: “Chỉ còn bàn kia, có thể chứ? Không thì tiên sinh có thể đến quầy bar ngồi một lát!”
Vốn nghĩ cô gái quán bar thấy nụ cười của mình sẽ tìm cho mình vị trí tốt, thế nhưng…, Bạch Ngọc Đường luôn rất có lòng tin với dung mạo của mình, loại phương pháp này lần nào cũng chuẩn, hôm nay lại mất đi hiệu lực. Chợt nhớ tới trong quán rượu có hai mỹ nam hiếm thấy, Bạch Ngọc Đường cười cười tự giễu, những cô gái này mỗi ngày đối diện với Triển Chiêu cùng Công Tôn, chẳng trách miễn dịch!
Ngồi tại bàn nhỏ Bạch Ngọc Đường mới phát hiện, trang hoàng của quán bar rất chuẩn, cho dù ở góc, ngồi xuống thì hóa ra đèn sáng như nhau, toàn bộ quán bar thu hết vào mắt.
“Tiên sinh uống chút gì không?”
“Nước ấm!” Nói ra khỏi miệng, chính Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt.
Cô gái tựa hồ không thấy lạ, rất nhanh mang đến một ly nước trắng: “Có chút nóng, tiên sinh cẩn thận!” Thái độ phục vụ không khác biệt gì so với thái độ bàn bên cạnh mở XO.
Tiếng đàn dương cầm dừng, người đánh đàn đứng lên rời khỏi, Bạch Ngọc Đường mới nhìn ra, đó là một chàng trai, tựa hồ có phần giống con lai.
“Người phân theo nhóm vật họp theo loài” Đây là tâm tình Bạch Ngọc Đường giờ phút này. Bạn của người đẹp đều là người đẹp.
Người nọ đi thẳng đến chiếc bàn nhiều người bên cạnh sân khấu, Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại, thân ảnh ngồi quanh bàn kia có mấy người rất quen thuộc.
Triển Chiêu đưa lưng về phía Bạch Ngọc Đường, bên trái Triển Chiêu là Đinh Nguyệt Hoa, bên phải là anh hai của Đinh Nguyệt Hoa Đinh Triệu Huệ, bên cạnh Đinh Triệu Huệ là Đinh Triệu Lan, bên cạnh Đinh Triệu Lan là Liễu Thanh, Bạch Ngọc Đường quen mấy người này, quản lý Đinh thị hiện tại là Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ không chịu thành thành thật thật ở công ty hỗ trợ, mà làm cảnh sát, nghe nói rất tốt, Liễu Thanh cùng Bạch Ngọc Đường, anh em Đinh thị từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bây giờ là chuyên gia nội khoa não.
Bên cạnh Liễu Thanh theo thứ tự ngồi bốn người khác nhau, vừa nhìn đều là đàn ông luyện võ, chàng trai tóc vàng vừa rồi ngồi ở bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa, cách Đinh Nguyệt Hoa nói gì đó với Triển Chiêu, sau đó người bên cạnh cùng cười, Triển Chiêu tựa hồ cũng cười, đứng dậy đi lên sân khấu, đứng phía sau giá mic, Đinh Triệu Huệ đi đến trước máy điều khiển ở một bên ấn cái nút, ánh mắt toàn bộ quán bar đều tập trung ở trên người Triển Chiêu.
Đèn tối sầm, Bạch Ngọc Đường thấy một đường sáng trắng chiếu lên người Triển Chiêu, áo sơmi hồng nhạt ở dưới ánh đèn tựa hồ lấp lánh tỏa sáng, âm nhạc vang lên, là đoạn nhạc chậm “Chung tình với em” của Trương Quốc Vinh.
Link
“为你钟情倾我至诚请你珍藏这份情
从未对人倾诉秘密一生首次尽吐心声
望你应承给我证明此际心弦有共鸣
然后对人公开心情用那金指环作证
对我讲一声终于肯接受以后同用我的姓
对我讲一声 I do I do 愿意一世让我高兴
为你钟情倾我至诚请你珍藏这份情
然后百年终你一生用那真心痴爱作证”
(“Chung tình với em nên tôi thành tâm xin em trân quý phần tình cảm này
Chưa từng thổ lộ với em bí mật, cả đời lần đầu cố gắng nói tiếng lòng
Mong em nhận lời chứng minh với tôi tiếng lòng này cùng cộng hưởng
Sau đó công khai tâm tình với em, dùng nhẫn kim chiếc kia làm chứng
Nói với tôi một tiếng rốt cục đồng ý về sau cùng chung họ với tôi
Nói với tôi một tiếng I do I do nguyện ý một đời khiến tôi vui vẻ
Chung tình với em nên tôi thành tâm xin em trân quý phần tình cảm này
Sau đó trăm năm bên em, trọn đời dùng mối tình si thành tâm kia làm chứng”)
Giọng hát thoáng khàn khàn, hoàn toàn quốc ngữ, Triển Chiêu một tay nắm giá míc, một tay đặt ở mic, theo tiếng nhạc khẽ rung thân, đôi mắt màu hổ phách khẽ nhắm, trên mặt mang nụ cười như có như không, thanh âm ưu mỹ truyền vào tai Bạch Ngọc Đường lại mang theo chút cô đơn cùng tuyệt vọng.
Bạch Ngọc Đường không biết mình tại sao lại cảm giác được Triển Chiêu từ trong tiếng hát bày tỏ sự tuyệt vọng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng người giữa chùm sáng kia, cảm giác giây tiếp theo người này sẽ biến mất, giống như chưa từng tới thế giới này…
Một khúc chấm dứt, trong quán rượu vang lên tiếngvỗ tay, lại không ai kêu “hát tiếp”, Triển Chiêu thu hồi nụ cười trên mặt, hơi hơi xoay người, đi xuống khỏi sân khấu, Đinh Triệu Huệ nhanh chóng đi qua, đưa cho anh một ly nước, Triển Chiêu cười cười.
Bạch Ngọc Đường thề, anh từ trong mắt Đinh Triệu Huệ thấy được một ít tình cảm khác lạ, ánh mắt người kia nhìn Triển Chiêu cùng ánh mắt em gái Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, giống nhau như đúc…
Liễu Thanh mang theo một cây đàn vi-ô-lông lên sân khấu, “Country Road” vui vẻ.
Bạch Ngọc Đường đứng lên đi đến bàn lớn nhiều người kia.
Nhìn thấy anh đầu tiên chính là Công Tôn trong quầy bar, vài bước chắn ở trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Bạch tiên sinh có chuyện gì?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thế nào giống như mình đến phá hỏng tràng diện: “Tôi tìm Triển Chiêu nói mấy câu!”
“Không được!” Công Tôn quả quyết cự tuyệt.
Không đợi Bạch Ngọc Đường nói, chợt nghe thấy thanh âm Đinh Triệu Huệ: “Bạch lão ngũ? Cậu tới làm gì?”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu xoay người, nhìn mình một cái, sau đó hỏi Đinh Triệu Huệ: “Bạn của cậu à?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, này là sao? Làm bộ không biết?
Trong lòng tức giận, Bạch Ngọc Đường không để ý sự cản trở của Công Tôn đi qua đứng ở trước mặt Triển Chiêu: “Hôm qua mới vừa gặp mặt, cậu liền đã quên?”
Triển Chiêu mở lớn cặp mắt tròn tròn nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó dùng đầu ngón tay day day thái dương, mỉm cười: “Vị tiên sinh này nhớ lầm đi, tôi hình như không biết cậu!”