Mẹ Kế Zombie

Chương 55

Cho đến khi bị nhét vào khoang máy, Vương Hiểu Thư mới lấy lại tinh thần, cô sững sờ đi đến phía cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, lại nhìn Z đang hôn mê, hắn an ổn nằm trên giường giải phẫu, phía dưới lót đệm êm ái, bộ dáng ngủ say trông vô hại hơn khi tỉnh.

Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm, lau quệt cái trán đầy mồ hôi, xoa bàn tay đau nhức rồi trở lại bên người hắn, ngồi ở bên cạnh, đang muốn thử đánh thức hắn, một giọng nói cứng nhắc quen thuộc vang lên: "Phu nhân, xin hãy trói tiên sinh lại."

Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn xung quanh: "Cái gì?"

"Dưới giường giải phẫu có một ngăn kéo, bên trong có thứ ngài cần." Giọng máy giải thích.

Vương Hiểu Thư mở ra, quả nhiên thấy băng keo y tế và một loạt đồ có thể dùng để cố định người trên bàn phẫu thuật.

"... Có ý gì?" Cô nhíu mày hỏi.

Âm thanh vang lên: "Tiên sinh từng nói, nếu thân thể hắn lại xảy ra tình huống như hôm nay, liền trói hắn vào giường giải phẫu, không được cho hắn đi bất cứ chỗ nào, cho đến khi hắn khôi phục lý trí mới thôi."

Vương Hiểu Thư lấy công cụ ra: "Hắn nói khi nào?" Dừng lại một chút, "Anh có tên sao? Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?"

Giọng máy dường như chần chừ một chút, nói: "Tất cả tin tức đều là tiên sinh ghi vào trình tự của tôi, vấn đề thứ hai của ngài không có đáp án ở trong trình tự."

"Ừm..." Vương HIểu Thư đứng dậy, nhìn Z đang nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu, thuận miệng nói, "Vậy gọi anh là Megatron đi."

"Được, đã ghi lại."

"....." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, thay đổi tư thế của Z, chỉnh lại áo sơ mi có phần xộc xệch của hắn, vừa làm vừa không nhịn được mà xoa mặt hắn.

Cô đẩy ra tóc mái hỗn độn trên trán hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú lịch sự, cánh môi mỏng manh, không nhịn được thở dài.

Quả nhiên vẫn không làm được người tốt, lòng người hiểm ác, chẳng phải tất cả mọi người đều yêu hòa bình, giống những người mà cô gặp, thậm chí ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có, vì sao cô phải mang lòng áy náy với bọn họ? Dù sao thế giới này không hề tốt đẹp, có nhiều bánh hỏng từ trên trời rơi xuống cũng không liên quan đến cô, chỉ cần người mà cô để ý không có việc gì là được.

Trong lúc Vương Hiểu Thư đang suy tư, bốn phía giường giải phẫu bỗng bắn lên bốn hình cung chế trụ cổ tay và cổ chân Z, không cần nghĩ cũng biết là Megatron làm.

"Phu nhân, tiên sinh sắp tỉnh, xin ngài cách xa một chút, trải qua tính toán của tôi, bốn mét là khoảng cách an toàn."

... Thật là, nghe loại xưng hô và loại lời thoại này, lại liên tưởng đến diện mạo người máy, cảm giác thật sự là rất kỳ quái.

"Nếu tôi ở lại thì sẽ bị thương sao?" Vương Hiểu Thư nhẹ giọng hỏi, nhưng không cần Megatron trả lời cô, bởi vì Z đã mở mắt ra.

Trong con ngươi đen nhánh của hắn có ánh đỏ mỏng manh đang chảy xuôi, môi mỏng mím lại một cách gợi cảm, hắn mặt không biểu cảm nhìn lên trên, ánh mắt thật xa lạ, bên trong không có một chút cảm xúc, cho dù là âm trầm và sát khí cũng không có.

"Phu nhân, xin lùi về sau."

Tiếng nhắc nhở lần lượt vang lên, nhưng Vương Hiểu Thư lại không có cách nào rời đi, bằng thân thể nhỏ nhoi này của hắn, dù chơi công nghệ cao, nhưng chẳng lẽ có thể trở nên lực đại vô cùng? Dụng cụ khống chế dù có phóng ra bệnh độc gì đó, cũng tuyệt đối sẽ không phải bệnh độc làm hắn mạnh hơn, hẳn là bệnh độc có tính hủy diệt mới đúng.

"Hắn còn nói gì với anh? Không, là viết cái gì trong trình tự? Ví dụ như làm thế nào để giảm nhẹ bệnh của hắn?" Vương Hiểu Thư quan sát biến hóa của Z, hắn vẫn nằm im, ngẫu nhiên chớp mắt một cái, không có hành động gì.

Megatron im lặng một lát, hẳn là đang tìm tư liệu, sau đó nói: "Sau cánh cửa màu trắng cách phòng điều khiển ba mét, dựa theo tiến độ đến xem, thuốc chữa tiên sinh nghiên cứu chế tạo còn chưa hoàn thành."

Đã nghiên cứu? Vương Hiểu Thư nhíu mày, đứng dậy lùi về sau vài bước, bởi vì Z đã bắt đầu vùng vẫy, hơn nữa lực lượng từ vừa bắt đầu nếm thử đã biến thành giãy giụa vô tri giác.

Cô nhìn cổ tay hắn bị trói đỏ, không đành lòng quay đầu đi.

"Chỉ có thể chờ thôi sao?" Cô không biết là hỏi người khác hay hỏi mình, nghĩ một lát rồi đi đến cạnh hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, bắt buộc mình phải bình tĩnh, "Đừng nhúc nhích, nhìn em, có biết em là ai hay không?"

Z từ từ dừng lại động tác, chuyển mắt về phía cô, tóc mái của hắn buông trước mắt, ánh mắt màu  đỏ có phần dọa người, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự anh tuấn của hắn, Vương Hiểu Thư biết mình không nên nghĩ vậy vào lúc này, thế nhưng... Thật mẹ nó gợi cảm a, đàn ông không xấu phụ nữ không thương, những lời này thật đúng!

"Hiểu Thư." Z nhếch miệng, giọng nói trầm thấp vang lên, nghe thấy hắn nói như vậy, Vương Hiểu Thư bỗng rơi lệ.

"Xem như anh có lương tâm." Cô xoa xoa đầu hắn, vò rối tóc hắn, hắn không hề tức giận chút nào, dịu dàng một cách kỳ lạ, "Hiểu Thư, cởi trói giúp anh." Hắn nhìn qua cổ tay và cổ chân bị trói.

Vương Hiểu Thư gật đầu, đang định tìm chốt mở, liền nghe thấy Megatron nói: "Không được!"

Vương Hiểu Thư ngớ ra: "Vì sao?"

"Đó là trang bị cảm ứng, nếu chỉ tiêu cơ thể tiên sinh phù hợp với chỉ số trước đây hắn đặt ra, hệ thống sẽ tự động mở ra, nếu không..." Megatron còn chưa nói xong, Vương Hiểu Thư bỗng cảm thấy một trận gió lạnh thổi từ phía sau, hương vị quen thuộc của Z đập vào khứu giác của cô, cổ của cô bị hắn cắn mạnh không hề lưu tình.

Vương Hiểu Thư kêu đau một tiếng, nhanh chóng lùi về sau, nhưng dường như hắn đã không có lý trí, vốn không biết mình đang làm gì, cắn rất mạnh, cho nên dù cô rời đi rất nhanh, cổ vẫn bị cắn chảy máu.

Máu ấm áp chảy xuôi từ cổ cô xuống đồ phòng hộ màu trắng, Vương Hiểu Thư chật vật úp người trên mặt đất, thở hổn hển một lát, hai tay chống trên đất nhìn Z, biểu cảm so với hắn thì càng phức tạp.

Khóe miệng Z rõ ràng có vết máu, hắn thậm chí lè lưỡi liếm liếm, Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ xoay đầu, đứng lên đi về phía phòng điều khiển, cũng không để ý hắn, giống như không để ý việc bị hắn cắn một cái.

"Chỗ nào có quần áo tắm rửa? Thuốc và băng vải có trong phòng điều khiển chứ`? Tôi có cần tiêm vắc xin phòng bệnh gì hay không? Bị một con mèo cắn cũng có thể bị bệnh dại." Vương Hiểu Thư có chút nhụt chí, vừa đi vừa nói thầm.

Megatron nghiêm túc nói: "Không cần thiết, trong thân thể ngài đã có vắc xin phòng bệnh."

"....." Thật sự là người cái gì cũng làm được, nhưng rốt cuộc hắn làm khi nào?

Vương Hiểu Thư mở cửa phòng điều khiển, nhẹ nhàng đè lên miệng vết thương trên cổ, ở phòng điều khiển có diện tích không lớn tìm được băng vải và thuốc trị thương, ngồi trên ghế dựa, soi gương cẩn thận bôi thuốc, thuận miệng hỏi: "Hắn như bây giờ, tôi cũng không thể không quản hắn. Tôi có thể làm cái gì? Hiện tại chúng ta đi đâu? Anh bay lâu như vậy không sợ tốn xăng sao?"

"... Năng lượng mặt trời."

Ừm, cũng đúng, năng lượng mặt trời sẽ trở thành nhiên liệu chủ yếu trong tương lai, điều này đã được tiên toán từ lâu.

"Vậy thì tôi có thể làm gì?"

"Nếu ngài nhất định phải làm gì đó, vậy thì nói một chút chuyện giữa hai người với tiên sinh đi, có lẽ có thể giúp ý thức của hắn khang phục."

... Nói một chút chuyện giữa bọn họ? Giữa bọn họ dường như không có kỷ niệm gì rất tốt đẹp, bọn họ ở cùng nhau ngoại trừ xử lý chuyện râu ria, thì là đang...

"Chẳng lẽ muốn tôi tự thuật về sinh hoạt tình dục cho hắn sao?" Khóe miệng Vương Hiểu Thư run rẩy, nói nhỏ.

Megatron không hổ là máy móc, không thấy có gì bất thường, hơn nữa còn nghiêm túc trả lời vấn đề này: "Theo nghiên cứu khoa học, mỗi tuần sinh hoạt tình dục hai lần là cách tốt nhất để giải tỏa, ít tốn thời gian sức lực lại bớt lo."

... Không hổ là thần khí mà Z chế tạo, ngay cả tính cách và ngũ khí đều giống hắn như đúc.

Vương Hiểu Thư cột chắc băng vải, nhìn đồ phòng hộ loang lổ vết máu, còn chưa mở miệng hỏi, Megatron đã nói: "Trả lời vấn đề ban đầu của ngài, quần áo tắm rửa đặt ở tủ trong tường ở phòng điều khiển."

Phòng điều khiển này tuy diện tích rất nhỏ nhưng cái gì cũng có, Vương Hiểu Thư đi đến cạnh tủ trong tường, mở cửa tủ ra, bên trong vẫn là áo dài trắng, trong áo dài trắng là áo sơ mi và quần tây, phía dưới quần tây bày giày da chỉ một kiểu dáng, nội y và tất.

Vương Hiểu Thư lấy một bộ xuống, bỏ áo dài trắng và áo sơ mi ra, cởi áo khoác của mình, chỉ mặc nội y khoác lên áo sơ mi của Z, lại phủ thêm áo dài trắng, như vậy là có thể đi biểu diễn được rồi.

Cô có phần quẫn bách vén tay áo lên, cởi giày đi chân không ra phòng điều khiển, thảm lông xù dưới dất làm chân cô ngứa ngáy, cô vừa ra liền thấy Z đang không ngừng muốn ngồi dậy, cổ tay và cổ chân hắn bị khung trói mài đến rách da.

"Đủ!" Vương Hiểu Thư không thể nhịn được nữa chạy tới, vô cùng có khí thế quát lớn, "Dừng lại!"

Z dường như không ngờ cô sẽ hung dữ như vậy, hắn theo bản năng dừng lại động tác, không hiểu nhìn cô, thật giống như không quen biết.

Vương Hiểu Thư cười nhạt nói: "Làm gì a, bày ra bộ dáng này là muốn làm em áy náy sao? Không biết em sao? Vậy em sẽ làm anh nhớ lại em là ai." Tay cô đè lên ngực hắn, trên giường hẹp không có vị trí cho người thứ hai, cho nên cô chỉ có thể giạng chân ở trên bụng hắn.

Cô cúi đầu, cong khóe miệng dịu dàng nói, "Em đặt toàn bộ dũng khí vào việc làm anh vui vẻ, anh không được có chuyện gì, nếu không em cũng không sống nổi." Hốc mắt cô hơi nóng lên, nói xong lời này liền nhào vào lòng hắn, dường như không để ý hắn lại cắn cô, nhưng hắn cũng không làm như vậy.

Z yên tĩnh trở lại, hắn nằm dưới người cô, da thịt mềm mại của cô dán vào người hắn, lông mi dài dài ngẫu nhiên xẹt qua cổ hắn, hô hấp ấm áp và cảm giác ngứa ngáy làm thân thể hắn dần dần bình tĩnh.

Chịu đựng, từ này không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hắn nhắm nghiền mắt, cố gắng ổn định hô hấp, mặc dù sóng to mãnh liệt trong lòng đã giày vò đến mức khiến đầu ngón tay của hắn đều khắc vào trong lòng bàn tay, nhưng hắn phải chịu đựng. Bởi vì nếu hắn không nhịn được, hắn sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng khiến mình hối hận.

Trói buộc trên giường giải phẫu biến mất, Vương Hiểu Thư thấy vậy lập tức ngồi thẳng, tóc đen dài xõa tung ngang vai, ngẫu nhiên có vài sợi buông xuống, ái muội xẹt qua môi Z.

Z mở mắt, trong đôi mắt mỏi mệt tuy vẫn đầy tơ máu, nhưng ánh đỏ quỷ dị đã biến mất, xem ra lý trí đã tạm thời trở về.

"Hiểu Thư." Lúc này khi hắn gọi tên cô, cô có thể tin tưởng lòng mình đã bị bóp thành hình hồ lô.

"Anh tỉnh?" Vương Hiểu Thư kích động ôm mặt hắn, nói năng lộn xộn, "Đúng, anh như vậy hẳn là thanh tỉnh, nhưng anh có thể kiên trì bao lâu? Có thể rời khỏi cái giường này sao? Vạn nhất mất đi lý trí thì làm sao bây giờ? Anh rời khỏi đây thì em không giữ anh được, anh cắn chết em thì làm sao bây giờ?"

Z chuyển mắt qua vết thương trên cổ cô, chẹp miệng, nói: "Sẽ không."

"Sẽ." Vương Hiểu Thư khóc không ra nước mắt, "Vừa rồi anh..."

"Sẽ không có lần thứ hai." Hắn nhấn mạnh, trên mặt toát ra vẻ tự mình ghét bỏ tiêu cực.

Vương Hiểu Thư thầm nghĩ không tốt, vội nói: "Cho dù anh cắn chết em em cũng không để ý."

Z chỉ nhàn nhạt nhìn cô, cũng không giống như tin lời cô nói.

Vương Hiểu Thư sốt ruột, trong giọng nói không khỏi dẫn theo sự khẩn cầu và nghẹn ngào: "Em nói nghiêm túc." Cô xoa mặt hắn, "Em rất nghiêm túc trong việc làm anh vui vẻ, anh mau chóng khỏe lên đi, đây là chuyện em muốn làm nhất khi còn sống."

Z hơi sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười, ôm eo cô kéo cô vào trong ngực mình, hôn lên môi cô, thì thào nói: "Nếu anh lại nổi điên, em liền cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh."

"... Ừm... Vì sao?"

"Bởi vì như vậy thì anh không có tâm tình mà nổi điên rồi."

"....."

"Anh chỉ sẽ muốn..." Hắn còn chưa nói xong, Megatron bỗng nói xen vào, "Tiên sinh, xin ngài nắm chặt thời gian, thừa dịp thân thể còn bình thường, lập tức đi đến phòng điều khiển hoàn thành công đoạn chế tạo thuốc chữa cuối cùng."

"....." Z nắm chặt tay, nhếch môi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chờ thêm một đoạn thời gian sau, hắn nhất định phải biến nó thành phế thải.