Thực ra Yusuke Miyazaki biết Tiêu Tùng muốn làm gì, nhưng hắn cũng không ngại, cũng có thể nói là hắn chỉ cần Y Ninh còn sống là đủ rồi, hắn vốn không quan tâm ả đang làm cái gì, chỉ cần không uy hiếp đến sự an toàn của Phân Tử, ả muốn làm gì thì làm.
Tiêu Tùng nhờ Yusuke Miyazaki tìm giúp Tiêu Nhã Nhã, Yusuke Miyazaki thuận theo đi tìm, tuy rằng hắn dù gì cũng là con trai thống đốc Phân Tử, nhưng mà... Ha ha, ở lại đây còn không bằng đi ra ngoài, thật sự là phiền toái, cha hắn tìm dạng đàn bà nào không tìm lại coi trọng một vị tiểu thư khó nhằn như vậy, hi vọng hắn nhanh nhanh quay đầu là bờ.
Yusuke Miyazaki vừa thở dài vừa tìm Tiêu Nhã Nhã, lúc này Tiêu Nhã Nhã đang nhận giáo dục ở chỗ Tiêu Trà. Tiêu Trà vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn cô em gái đang tội nghiệp nhìn hắn, biểu cảm này của Tiêu Nhã Nhã giống như con mèo nhỏ, làm bạn biết rõ cô phạm sai lầm nhưng lại không đành lòng chỉ trích, Tiêu Trà vốn mềm lòng, bị ánh mắt này của cô nhìn vào, những lời trách cứ không thể thốt ra được.
"Lần sau..." Tiêu Trà vỗ trán thở dài, "Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?"
Tiêu Nhã Nhã mở cờ trong bụng nhưng không dám thể hiện ra, vẫn nức nở nói: "Đã biết, nhị ca."
"Được rồi." Tiêu Trà xoa đầu cô, dịu dàng nói, "Đi nghỉ ngơi đi, tuy rằng đại ca giao chuyện dạy dỗ em cho anh, nhưng có lẽ sẽ tới tìm em, em chuẩn bị tâm lý đi."
Vừa nghe đến Tiêu Tùng, vẻ mặt của Tiêu Nhã Nhã bỗng cứng nhắc, cô nhìn trần nhà, gật đầu: "Đã biết." Do dự một chút, hỏi, "Tối nay anh ấy ăn cơm xong rồi rời đi, đi đâu vậy?" Cô cười cười, "Đại ca không có mắng em ngay lập tức, làm em được sủng ái mà lo sợ."
Tiêu Trà nhíu mày suy tư: "Hình như là đi gặp Y Ninh tiểu thư."
"Đi gặp cô ta sao?!" Tiêu Nhã Nhã ngạc nhiên nhìn hắn.
Tiêu Trà nghi hoặc hỏi: "Đúng vậy, làm sao thế?"
"Bọn họ ở đâu?" Tiêu Nhã Nhã vội vàng hỏi.
Tiêu Trà không hiểu nhưng vẫn nói chỗ ở của Y Ninh cho muội muội, chỉ thấy Tiêu Nhã Nhã nghe xong liền xoay người chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Mặt Tiêu Trà lộ vẻ suy tư, một tay chống đầu suy nghĩ.
Khi Yusuke Miyazaki đến, Tiêu Nhã Nhã vừa rời đi không bao lâu, hắn nói mục đích mình tới cho Tiêu Trà, Tiêu Trà liền nói việc này cho hắn. Hắn trừng mắt nhìn, im lặng một lúc, nói việc mình gặp được trên đường đến Nguyên Tử cho Tiêu Trà.
Mà ngay tại lúc hai người trao đổi việc này, Tiêu Nhã Nhã chạy vội đến chỗ của Y Ninh, lúc này Z và Vương Hiểu Thư đã rời đi một lát, Tiêu Nhã Nhã đẩy cửa chạy lên lầu với tốc độ nhanh nhất, tập trung nghe động tĩnh của lầu hai, nhanh chóng mà chuẩn xác tìm được phòng của bọn họ, một cước đạp ra cửa phòng không được đóng kỹ, Y Ninh và Tiêu Tùng trong phòng bỗng ngớ ra.
Y Ninh quần áo không chỉnh tề, phần trên xích lõa, quần lót khó có thể che đậy. Quần áo của Tiêu Tùng vẫn chỉnh tề nhưng thắt lưng đã cởi bỏ, hơn nữa quần rõ ràng đã bị động vào.
Tiêu Nhã Nhã tức giận công tâm, trừng mắt nhìn Tiêu Tùng, từ vẻ mặt không biểu cảm cho đến đuôi lông mày run run, sau đó tất cả nếp nhăn tập trung ở giữa hai mày, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh băng đến cực điểm làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
"Nhã Nhã?... Sao em lại tới đây?" Tiêu Tùng vội vàng tới nghênh đón, Tiêu Nhã Nhã không thèm nhìn hắn, đẩy hắn sang một bên, đi về phía Y Ninh.
"Là cô quyến rũ anh ấy." Tiêu Nhã Nhã cười mà như không nói.
Vẻ mặt Y Ninh thản nhiên, cánh tay che bộ ngực phát dục vô cùng tốt, Tiêu Nhã Nhã nhìn rõ, cúi đầu nhìn xuống nơi bình thường của mình, hốc mắt nóng lên như sắp khóc.
Tiêu Tùng thấy cô như vậy, đau lòng đến bên cạnh muốn ôm cô, muốn giải thích nhưng lại không biết nói như thế nào, mà cô cũng không để cho hắn tới gần.
Trước đây, Tiêu Tùng hoàn toàn không ngờ rằng sự tình sẽ đến mức này.
Y Ninh viết giấy hẹn hắn hi vọng có thể nói chuyện ở một nơi yên tĩnh, cho nên hắn mới bảo Yusuke Miyazaki đi. Hắn vốn định nói xong thì sẽ tìm Tiêu Nhã Nhã nói về việc cô lén lút đi ra ngoài, cho nên mới để Yusuke Miyazaki đi trước, nhưng hắn không ngờ lại tự đào hố chôn mình. Hắn chỉ cân nhắc phía mình mà không dự đoán được chuyện xấu của Y Ninh.
Y Ninh rất xinh đẹp, điều này cũng không đáng trách, thân thể của ả là điều mà mỗi người đàn ông đều tha thiết ước mơ, kẻ đối với thân thể trần trụi của ả mà không có hứng thú không có thay đổi bất thường chính là thánh phụ phổ độ chúng sinh, thân là một người đàn ông bình thường, hắn nhất thời không kìm nén được.
Y Ninh đuổi theo hắn, đẩy hắn vào phòng, chủ động dán lên, trong đầu của hắn đầy hình ảnh của Tiêu Nhã Nhã. Nhưng Nhã Nhã là em gái của hắn, là em gái ruột, loại tình cảm hổ thẹn của hắn vĩnh viễn đều không thể nói ra, hắn chỉ hơi biểu hiện ra một chút mà đã dọa cô chạy ra khỏi căn cứ, nếu để cô biết nội tâm của hắn, cô không bị hù chết mới là lạ.
Hắn không muốn để muội muội... và người yêu quan trọng nhất đời hắn khổ sở, cho nên hắn vặn vẹo nghĩ rằng nếu như vậy thì ai cũng không sao cả, có thịt béo đưa lên cửa, nào có đạo lý không ăn?
Hơn nữa, mục đích Y Ninh tìm hắn không chỉ là để làm chuyện này, ả còn có mục đích khác, mà mục đích này liên quan tới an nguy của Nguyên Tử.
Ả cầm nơi đó của hắn, hôn vành tai của hắn, thở hổn hển kiều mị nói: "Anh rất tò mò vì sao zombie đột nhiên lại tụ tập ở đây phải không?" Thân thể của ả không ngừng cọ xát trên người hắn, cọ đến mức khắp nơi văng ánh lửa.
Tiêu Tùng cố giữ bình tĩnh nói: "Y tiểu thư có cao kiến gì?"
"Nói không chừng là trò quỷ của Phân Tử?" Ả cười nói, "Anh thấy Yusuke Miyazaki ân cần như vậy, là vì cái gì? Hắn chủ động đề xuất để cha của hắn dẫn người đến viện trợ Nguyên Tử, vậy cũng quá tốt bụng rồi?" Y Ninh ý vị sâu xa nói, "Anh cũng đừng quên hoàn cảnh của Phân Tử kém đến mức nào, bọn họ đã sứt đầu mẻ trán, chống đỡ không được lâu nữa, mà Nguyên Tử lại gần Phân Tử như vậy, nếu muốn xuống tay, Nguyên Tử là lựa chọn tốt nhất. Trong tận thế, giữa người với người làm gì có cảm tình chân thành tha thiết như vậy?"
Tiêu Tùng nhíu mày suy tư lời của ả, đè nén nói: "Vậy cô nói với tôi việc này là vì sao?"
Y Ninh tất nhiên sẽ không nói ra thân phận của mình, tuy ả và thống đốc Giải An Quân của Ly Tử cũng không có quan hệ thân thuộc, nhưng Giải An Quân lại là ân nhân cứu mạng của ả, lúc hắn vẫn là một đứa trẻ liền nuôi một đám cô nhi bọn họ, dạy bọn họ đọc sách viết chữ tập võ, là chút ấm áp duy nhất của người không cha không mẹ nhận hết cực khổ trong tận thế như ả, cho dù dồn hết tính mạng ả cũng muốn báo đáp hắn một cách tương xứng.
Mục tiêu lớn nhất đời này của Y Ninh, ngoại trừ thống nhất bốn căn cứ lớn, nhét Z vào hậu cung, cũng không có gì khác.
"Bởi vì..." Y Ninh mềm giọng tựa vào trong lòng hắn, nhấc chân kẹp lên eo hắn, nhắm mắt tưởng tượng người ôm ả là người đàn ông thường xuyên mặc áo dài trắng đối với ả hờ hững, ả nở nụ cười, "Một cô gái yếu đuối như em, còn có lí do gì? Nếu muốn tìm nguyên nhân, có lẽ là... Thống đốc Phân Tử là kẻ háo sắc, em cần một ván cầu để thoát khỏi bọn họ, mà hình như em đối với anh vừa thấy đã yêu."
.....
Em muốn hại một người, làm hắn yêu em, làm hắn không rời khỏi em, sau đó xúi giục hắn, mọi việc đều nghe theo hắn, đợi đến lúc hắn ngang ngược không kiêng nể gì thì đả kích hắn, hắn nhất định sẽ thất bại thảm hại trên cả thể xác và tinh thần.
Y Ninh mở mắt, trong đầu vang lên lời nói dịu dàng của Giải An Quân, phía dưới bị xâm nhập, ả nhíu mày, vuốt ve tóc đen mềm mại của Tiêu Tùng, tưởng tượng hắn là Z, cảm giác khó chịu và kháng cự bỗng biến mất.
Thực ra Tiêu Tùng cũng không tin tưởng Y Ninh hoàn toàn, hắn vốn là tâm tư kín đáo, không thể chỉ nghe lời nói một phía của ả. Hắn tiếp thụ đề nghị của Yusuke Miyazaki, để Phân Tử đến Nguyên Tử giúp đỡ phá vòng vây cũng là có tâm tư khác. Tuy rằng cũng suy xét về lời nhắc nhở của Y Ninh, nhưng dù sao Phân Tử cũng không lớn bằng Nguyên Tử, không phải còn có zombie ở bên ngoài sao? Dù sao cũng tai họa Phân Tử, hắn cớ gì mà không làm?
Hai người ai cũng có mưu đồ riêng, làm chuyện linh hồn và thể xác hợp nhất mà chỉ hai người yêu nhau mới làm, lại không ngờ sẽ có một đoạn nhạc đệm là Tiêu Nhã Nhã.
Tiêu Nhã Nhã thấy Y Ninh im lặng không nói gì, nghĩ là ả ngầm thừa nhận, nhưng dù như vậy, cô càng hận là Tiêu Tùng, bởi vì cô biết nếu Tiêu Tùng không đồng ý, Y Ninh ép buộc hắn cũng không được.
Đôi mắt đo đỏ của Tiêu Nhã Nhã nhìn Tiêu Tùng, nắm chặt tay, Tiêu Tùng cứng ngắc đứng ở đây, muốn nâng tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng thấy ánh mắt thất vọng và chất vấn của cô thì cúi đầu im lặng.
"Đúng là anh trai tốt của tôi." Tiêu Nhã Nhã giận quá thành cười, gật đầu liên tục, "Trong lúc rời đi tôi đã tự khuyên mình rất nhiều lần, quên đi quên đi, nhưng một chút tác dụng của không có, cho nên tôi mới trở lại cùng bọn họ, nhưng còn anh..." Cô hít vào một hơi, quay đầu bước đi, "Hai người tiếp tục, coi như tôi chưa tới."
Tiêu Tùng sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, lúc phản ứng kịp thì đuổi theo cô ngay lập tức, Y Ninh một mình đứng ở đây, cười châm chọc nhìn bóng lưng của bọn họ, lộ ngực đứng ở nơi này, nghĩ rằng đêm nay sẽ không có ai đến nữa.
Vừa khéo chính là, thật sự có người đến.
Tiêu Trà sắp đặt xong chỗ ở cho Yusuke Miyazaki, liền tới chỗ của Tiêu Tùng để chờ hắn, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Tiêu Tùng trở về. Hắn hơi lo lắng, lại đến chỗ của Tiêu Nhã Nhã, cũng không thấy tung tích của Tiêu Nhã Nhã.
Tiêu Trà rơi vào đường cùng, áp chế lo lắng tới chỗ ở của Y Ninh, hắn gõ gõ cửa dưới lầu, không có ai đáp lại, hắn bỗng nghĩ đến khả năng tệ nhất, có phải đã xảy ra chuyện hay không? Chẳng lẽ có gián điệp? Hay là có zombie tiến vào?
Tiêu Trà xông vào, lầu một bình yên vô sự, vì thế hắn nhanh chóng bước lên lầu hai, bỗng thấy vóc dáng quyến rũ của Y Ninh.
Tiêu Trà quay người lại, dáng người cao to mặc quân phục đứng dưới ánh trăng như có đám sương nhàn nhạt vờn quanh.
Y Ninh hơi sửng sốt một lát, sau đó lại bất đắc dĩ cười, ả gọi hắn: "Tiêu phó thống đốc?"
Tiêu Trà cứng ngắc đứng tại chỗ, mặt đen kịt.
Người thường ngày ôn hòa rất khó tức giận, nhưng một khi tức giận thì là cực độ. Tiêu Trà và Tiêu Tùng quan hệ rất tốt, tuy không phải cùng một mẹ, nhưng so với muội muội Tiêu Sanh thì quan hệ tốt hơn rất nhiều. Về chuyện của Tiêu Tùng và Tiêu Nhã Nhã, hắn cũng biết một chút, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đã đoán được bảy tám phần.
Tiêu Trà quay lưng về phía Y Ninh, nói: "Y tiểu thư, tôi không quan tâm mục đích của cô là gì, nhưng nếu cô muốn thương tổn người nhà của tôi và căn cứ, tôi khuyên cô nên chết tâm đi." Hắn vừa nói vừa mặt không biểu cảm cởi nút áo quân phục, quay lưng ném áo vào người Y Ninh một cách chính xác, sau đó mới quay lại lạnh lùng nói, "Nguyên Tử không chào đón người có ý đồ bất lương, Y tiểu thư là một cô gái, tôi nghĩ cô có lòng tự trọng, lần này không truy cứu, đừng để tôi thấy lần sau." Hắn nói xong liền đi xuống lầu, lúc đi tới cửa, giọng nói lạnh như băng có ý cảnh cáo lại vang lên, "Nhớ kỹ lời nói của tôi, gạo nấu thành cơm cũng đừng đắc ý vênh váo, nhiều khi cơm chín cũng mục nát trong canh."
Y Ninh giật mình kinh ngạc, ả không ngờ rằng người ôn hòa như vậy lại nói ra lời ngoan độc hơn bất cứ ai.
Mà trong lúc bọn họ gây sức ép túi bụi, Z và Vương Hiểu Thư vẫn đắm chìm trong thế giới của hai người, trong nháy mắt, Vương Hiểu Thư bỗng cảm thấy cứ như vậy cũng không tồi, quản hắn làm gì thế giới quản zombie của hắn thế nào, hai người tìm một nơi không người thấy rồi sinh sống cũng được... Nhưng...
Vương Hiểu Thư thở dài, bỏ ra cánh tay che trên mắt, trời đã sáng rồi.
Trời đã sáng, có một số việc không thể xem nhẹ, ví dụ như vấn đề mạt thế không phải cứ cố gắng không nhìn liền thực sự không tồn tại, bạn ra ngoài không nhìn thấy bất cứ ai, không có cửa hàng không có giao thông, thời khắc đều phải lo lắng có phải nửa đêm mình sẽ bị zombie ăn óc hay không...
Vương Hiểu Thư nhìn bên cạnh, nơi đó trống trơn, hơi lạnh một chút, xem ra người đã rời khỏi một lúc, Z đi dâu rồi?
Trong lúc cô đang suy tư, cửa phòng liền bị mở ra, Z chỉ mặc đồ phòng hộ màu trắng, từ từ đi đến, không có áo dài trắng, dáng người cao ngất với đường cong của hắn lộ ra, Vương Hiểu Thư nhìn, nheo mắt lại, nhớ tới xúc cảm làm người ta máu nóng sục sôi tối qua... Đợi chút, hình như không phù hợp, đây không phải là tâm tính mà đàn ông mới có sao!
"Tỉnh rồi thì đứng lên đi." Z giơ tay nhìn đồng hồ, "Đã đến giữa trưa, em phải dậy ăn cơm, thân thể của em lúc này cần một lượng lớn dinh dưỡng."
Vương Hiểu Thư bĩu môi, không tình nguyện nói: "Tôi không muốn đứng lên."
"Vì sao?" Z xem ra cần một lời giải thích hợp lý.
Vương Hiểu Thư nói mà không suy nghĩ: "Bởi vì tôi bị cảm." Cô cố ý sụt sịt mũi nói, "A, hình như là sốt nhẹ." Cô sờ sờ trán, giả bộ bệnh, "Rất mệt mỏi."
Z là ai? Sao có thể không nhìn ra cô đang giả bộ? Hắn bâng quơ nói: "Vương Hiểu Thư, em biết không, lúc tôi còn đang đọc sách, biết một người, hắn cảm mạo phát sốt, sau đó..." Hắn cố ý không nói hết, chờ Vương Hiểu Thư hỏi.
Vương Hiểu Thư tò mò: "Sau đó như thế nào?"
Z âm trầm nhếch miệng, ngồi lên giường: "Sau đó hắn đã chết."
"... Cám ơn, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi." Vương Hiểu Thư lập tức ngồi dậy.