Chiếc nhẫn trên tay Vu Kiều quả thực làm người ta hâm mộ, Cao Tĩnh không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ liếc thoáng qua rồi cười, Lưu Văn Văn cùng Nguyễn Tư Đồng đều không rời mắt được khỏi chiếc nhẫn, không phải các cô chưa từng thấy qua cảnh đời, bình thường hai người đi công tác cũng gặp được đủ loại người giàu sang, tiền lương các cô cũng không ít, là thành phần tri thức cao cấp, làm việc mọi người ca ngợi, nhưng giữa người và người luôn có sự so sánh. Hai cô cũng có bạn trai, nhưng dù thế nào cũng không có khả năng lấy chiếc nhẫn đặt cỡ này cầu hôn họ! Nhà trai cũng không có một chiếc nhẫn đáng giá như thế này.
Nếu là minh tinh trên TV thì còn bỏ qua được, nhìn xa xa cũng không có cảm giác gì, đằng này lại gặp được ngươi đó ngay trong cuộc sống, sự đối lập quá lớn khiến họ thầm ao ước, giá như bạn trai mình có thể đưa một cái nhẫn như thế, không, dù chỉ có giá trị một phần mười cái nhẫn kia, cũng đủ để mình đắc sắt cả đời.
Nhưng vật trân quý như vậy, Vu Kiều lại có được một cách dễ dàng, Ân Á Minh vừa đẹp trai lại có tiền, rốt cuộc kiếp trước cô gái này đã tích được cái đức gì, nghe tin tức còn là kết hôn lần hai, thật sự là quá may mắn!
Lưu Văn Văn nghĩ thầm, chắc là vì Ân Á Minh sống lâu ở nước ngoài nên tư tưởng hiện đại hơn, ở nước Mỹ, tái hôn cũng không có gì đặc biệt, người khác cũng không có thái độ gì, tình nhân ở chung khôngkết hôn sinh con cũng có khá nhiều, chẳng có gì đặc biệt, so với trong nước đúng là khác một trời một vực.
Cho nên chỉ có thể nói cô gái Vu Kiều này số đỏ, haiz, các cô cũng chỉ có thể thầm hâm mộ, ghen ghét thôi.
“Em có thể gọi chị là Vu Kiều chứ?” Lưu Văn Văn nháy mắt với Vu Kiều.
“Đương nhiên.” Vu Kiều gật gật đầu.
“Em thật rất hâm mộ chị, có thể cưới một người như Ân Á Minh, tặng chị chiếc nhẫn lớn như vậy, lại còn lúc nào cũng bảo vệ chị nữa.” Cô ấy rất thẳng thắn thành khẩn, vẻ hâm mộ đều lộ hết trên mặt, “Bạn trai em được thế thì tốt quá, mỗi lần mua quà đều cần em ám chỉ, nếu không phải đã yêu nhau nhiều năm, em thật muốn đổi người khác!”
Chuyện yêu đương và kết hôn, người ngoài không thể xen vào, chỉ có thể nói vài lời có ích, Vu Kiều mỉm cười nói: “Sẽ ổn thôi mà, có thể là cậu ấy đang lo liệu cho tương lai của hai người.”
Lời này Lưu Văn Văn thích nghe, “Cảm ơn lời lành của chị, hy vọng sự thật như lời chị nói, nhưng mà anh ấy cũng chưa cầu hôn em, không biết còn bắt em chờ tới khi nào.” Mặc dù trong lời nói có ruồng bỏ nhưng giọng nói lại ngọt ngào tựa hũ mật.
Vu Kiều thở dài một hơi, may mắn chưa nói bậy, bằng không thì hôm nay khẳng định đắc tội người ta, đây không phải là biểu hiện của một cô gái đang trong tình cảm mặn nồng ư?
Nguyễn Tư Đồng cũng mang vẻ mặt chờ mong nói: “Em cũng thế, không biết bao giờ mới được bạn trai cầu hôn đây, nhà em đang thúc gấp kia kìa, tuy rằng ba mẹ em sống ở Mỹ cùng em, nhưng vẫn có tư tưởng của đa số người ở Trung Quốc, sớm đã muốn em kết hôn, miễn cho người thân trong nước nói xấu, nhưng nhà Mike thì hoàn toàn bình tĩnh, đây hẳn là sự khác biệt giữa người Trung và người Mỹ rồi, nếu sớm biết thì em tìm một người cái người Trung Quốc nói chuyện cho xong.” Mike hẳn là bạn trai cô ấy rồi.
Vu Kiều không biết nên nói cái gì, chuyện này khác hoàn toàn vấn đề của Lưu Văn Văn, cô lại không quen biết đối phương, nên khó mở lời, miễn cho người khác nghe xong lại nói cô tự cho là đúng.
Ngược lại Ân Á Minh nói vài câu, “Em có thể dẫn cậu ấy tham gia vài hôn lễ, ám chỉ mình muốn mặc áo cưới, hoặc cũng có thể cầu hôn cậu ấy, có đôi khi con gái chủ động cũng không phải chuyện xấu.”
Vu Kiều nhăn mày, lời này cô không dám nói, cũng chỉ có Ân Á Minh nói mới có hiệu quả.
Quả nhiên Nguyễn Tư Đồng phấn chấn hẳn lên, Ân Á Minh là con trai, còn là một người đàn ông vô cùng thành công, cô mù quáng tin tưởng lời gợi ý của đối phương, nghĩ thầm lúc về sẽ thử một lần.
Hai người hết nói đến bạn trai mình thì chuyển sang bàn về Cao Tĩnh.
Lưu Văn Văn ồn ào nói: “Em nói chị Cao này, em và Tư Đồng đã bước nửa bước vào hôn nhân rồi, nhưng chị thì một người bạn trai cũng không có, chúng em đều sốt ruột thay chị đấy, chị tranh thủ thời gian tìm một nửa của mình đi thôi!”
“Tạm thời chị chưa nghĩ đến chuyện này.” Cao Tĩnh tiếp tục mỉm cười.
Thái độ bình tĩnh làm cho Vu Kiều không thể không cảm thán, đàn chị này của Ân Á Minh thật biết kiềm chế, tối thiểu bề ngoài là vậy, quả là " khí chất xuất trần", bông hoa nhỏ Quý Tử Nhàn sovới người này cũng chỉ là một đồ chơi trẻ em, sự bình tĩnh và hơi thở này đâu thể dùng hai chữ thục nữ để hình dung.
“Ôi chao! Chị đã lãng phí bao nhiêu năm rồi, chị cũng không biết bản thân đang lãng phí thanh xuân à, ai không biết còn tưởng chị theo chủ nghĩa độc thân đấy.” Lưu Văn Văn lo lắng thay Cao Tĩnh, “Tranh thủ thời gian tìm một người đi thôi, chị Cao xinh đẹp thế này, lại có bằng cấp cao, năng lực xuất chúng, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, người vì chị chắc xếp hàng hơn tám con phố!”
“Sẽ nghĩ sau.” Thái độ Cao Tĩnh nhàn nhạt như cũ, không biết vô tình hay cố ý, lúc nói lời này cô ta nhìn sang Ân Á Minh.
Ân Á Minh không thấy, nhưng Vu Kiều lại bắt gặp, quái lạ trong lòng dâng lên, cô nói chuyện thì nói chuyện, nhìn Ân Á Minh làm cái gì, lai còn ngay lúc nói câu kia, dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Không muốn nghĩ xấu về người khác, Vu Kiều véo nhẹ ào tay mình, đừng để mình không phóng khoáng như thế chứ, trên thế giới này đâu phải cô gái nào cũng giống Quý Tử Nhàn đâu.
Song, nói cho cùng, đều do người đàn ông bên cạnh quá hấp dẫn, làm cô trở thành kẻ địch của vô số cô gái khác.
Càng nghĩ càng tức giận, bề ngoài tốt như vậy làm gì, kiếm nhiều tiền làm cái gì!
Hừ, buổi tối quyết không để anh được hời!