Điện thoại vang lên mấy tiếng cũng không thấy Ân Á Minh bắt máy, Vu Kiều lấy làm lạ nói: “Ai gọi đến vậy, sao không nhận?” Cô tưởng đâu Ân Á Minh lo lắng vì cô đang ăn cơm, “Em tự ăn được mà, bây giờ em đỡ nhiều rồi, có thể tự ăn được.” Cô thử cầm muỗng lên.
Ân Á Minh đưa di động cho Vu Kiều xem, Vu Kiều chớp chớp mắt, đưa cô xem làm gì, có tìm cô thì cũng nên gọi vào di động của cô chứ, lẽ nào là cha mẹ cô? Vậy sao Ân Á Minh không bắt máy.
Nhưng cô liếc nhìn một cái thì sửng sốt, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình, thế mà lại là Quý Tử Nhàn!
“Cô ta gọi đến làm gì?” Trải qua chuyện bắt cóc lần trước, cô thật sự có chút sợ hãi mơ hồ với Quý Tử Nhàn, gặp phải một kẻ mưu mô không đáng sợ, cô gái nhỏ lo nghĩ cho mình nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu, nhưng dám làm chuyện phạm tội trái pháp luật còn có thể không bị điều tra ra, vậy thì quá ghê gớm rồi, giữa hai người họ rốt cuộc có thù hận thâm sâu gì mà phải làm đến bước này cơ chứ.
Nhưng mà dạo gần đây bị người ta điều tra, nỗi nghi ngờ của Vu Kiều đối với Quý Tử Nhàn giảm đi không ít, bởi vì khoảng thời gian đó Quý Tử Nhàn bị cảnh sát nhìn chằm chặp, vẫn luôn rất ngoan, căn bản không thể có hành động gì, Vu Kiều nghi ngờ mình trách lầm người rồi.
Nhưng tâm lý đề phòng đối với Quý Tử Nhàn thì chưa từng buông xuống, sớm đã biết đối phương không phải đèn cạn dầu, hôm nay là ngày thứ hai cô kết hôn, gọi điện đến là muốn làm gì? Hôm qua cô có xem tin tức, thông tin cô và Ân Á Minh kết hôn đã bao phủ khắp nơi, Quý Tử Nhàn không thể nào không biết, cô ta muốn làm gì?
Ân Á Minh nhét di động vào tay cô, “Em xem rồi làm đi, bây giờ anh là do em quản lý rồi đó, em muốn nhận hay muốn tắt, đều tùy em, anh nghe em hết, bảo đảm không có ý kiến.”
Vu Kiều nghe vào lòng ngọt lịm, tối qua bị giày vò rất thê thảm, trong lòng còn có chút oán trách, nhưng nghe câu này của Ân Á Minh, toàn thân lại thoải mái hẳn lên, “bây giờ anh là do em quản lý rồi”, lời ngon tiếng ngọt hay nhất cũng chỉ đến thế thôi, xem ra kết hôn cũng không phải chuyện xấu, ít nhất người đàn ông này cũng không chỉ giỏi nói miệng, luôn dùng hành động thực tế tốt nhất để thể hiện với cô.
“Em nghe xem cô ta muốn làm gì.” Vu Kiều nhấn xuống phím nhận cuộc gọi, đột nhiên cô nổi lên ý xấu, hừ hừ, chẳng phải cô muốn gọi điện cho chồng tôi sao, nếu như nghe thấy bà vợ là tôi đây bắt máy, xem xem trong lòng cô có thoải mái không! Chọc tức cô, chọc tức cô!
“Anh Á Minh……” Điện thoại vừa kết nối thì bên kia đã truyền đến tiếng thút tha thút thít.
Vu Kiều nheo mắt lại ngay tại chỗ, cô nhìn sang Ân Á Minh, Ân Á Minh vô tội nhún vai, làm gì mà nhìn anh như vậy chứ, anh đâu có làm gì đâu, anh có chút tò mò, rốt cuộc Quý Tử Nhàn nói gì mà có thể khiến Vu Kiều trừng anh.
“Là Tử Nhàn hả, lâu quá không gặp.” Trình độ quen biết giữa cô với Quý Tử Nhàn cũng không kém gì Ân Á Minh, tốt xấu gì cũng làm mẹ kế của người ta hai ba năm rồi, “Cô có chuyện gì không, Á Minh anh ấy đang ăn cơm, có việc thì tôi chuyển lời giúp cô.” Cô cảm thấy có chút ngại ngùng, trước kia cô đều kêu là Ân Á Minh thôi.
Nghe Vu Kiều nói thế Ân Á Minh vừa ăn cơm vừa cười, lòng cảnh giác của bà xã anh cũng khá mạnh, quả nhiên là rất thích anh rồi chăng? Để ý đến anh mới như thế.
Nghĩ như thế, cấp độ mùi vị của cơm canh nhanh chóng tăng vọt lên, tâm trạng của Ân Á Minh cực kỳ tốt.
“Sao lại là cô?” Quý Tử Nhàn không ngờ người bắt máy lại không phải là Ân Á Minh, trong lòng không có chuẩn bị, nghĩ gì thì nói đó, vừa dứt lời thì cô ta đã có chút hối hận, cô ta nói ra câu này thể hiện trình độ không được cao.
Vu Kiều vừa nghe đã không vui, cái gì gọi là “sao lại là cô” chứ, sao không thể là tôi hả, bây giờ tôi chính là vợ của Ân Á Minh, nhận điện thoại giúp anh thì có gì lạ.
Vu Kiều hắng giọng đã có chút khàn, “Tử Nhàn sao cô lại khóc rồi, gặp phải chuyện gì à, cô nói với tôi đi, xem tôi có thể giúp được gì không.” Chọc tức người ta ai mà không biết, ngày xưa thấy cô đáng thương nên chỗ nào tôi cũng nhường cô thôi, cô còn muốn bước lên trời cơ đấy!
Quý Tử Nhàn bị chọc cho tức gần chết, cô ta biết Vu Kiều chắc chắn là cố ý!
Trước khi Quý Huy – cha của cô ta chết thì quan hệ giữa cô ta với Vu Kiều cũng coi như tạm được, nước sông không phạm nước giếng, thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ nói xấu Vu Kiều, nhưng bản thân Vu Kiều hẳn là không biết được, quan hệ noài mặt không đến nỗi quá tệ.
Nhưng sau cái chết của Quý Huy thì mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng nhiều, gần như thể hiện ra cả bên ngoài.
Lúc này Vu Kiều còn có thể nói ra những lời “quan tâm” cô ta thế này, không phải đức mẹ thì chính là cố ý khiêu khích cô ta!
Hiển nhiên vế trước là không có khả năng rồi.
Vu Kiều tuyệt đối là đang cố ý!
Nếu đã thế, Quý Tử Nhàn thấy mình cũng không cần khách sáo với Vu Kiều nữa, cô ta chưa từng chủ động giành lấy một người đàn ông bao giờ, thái độ đối với Ân Á Minh cũng chỉ là hơi thể hiện một chút, chờ đối phương đến theo đuổi cô ta, nhưng chiêu này thất bại rồi.
Nhưng cô ta tin rằng, chỉ cần cô ta chủ động một chút, muốn kiểu đàn ông nào nhất định cũng dễ như trở lòng bàn tay, cô ta đã không còn gì để thua nữa, đối tượng cô ta ngưỡng mộ cũng đã kết hôn với người phụ nữ cô ta hận nhất rồi, cô ta còn có gì phải băn khoăn nữa chứ.
Sự cổ vũ của Mạnh Vân khiến cô ta tìm lại ý chí chiến đấu, Quý Tử Nhàn cô ta không nên chán nản chờ đối thủ cười nhào như thế, người gả cho Ân Á Minh nên là cô ta! Chứ không phải đôi giày rách như Vu Kiều! Vu Kiều căn bản không xứng với người đàn ông ưu tú như Ân Á Minh!
Vẫn còn ở đây vênh váo với tôi sao, chẳng phải cô dựa vào cái thai để bước vào nhà họ Ân sao, ngoài điều này thì không còn lí do nào khác nữa, có gì hay ho đâu, ha ha, cũng không biết đứa bé kia có phải là giống của Ân Á Minh hay không nữa! Sinh con thì người phụ nữ nào cũng biết, đợi đến lúc đứa bé của cô không còn xem cô có còn vênh váo được không!
“Tôi tìm anh Á Minh, cô có thể trả điện thoại lại cho anh ấy không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.” Giọng điệu của Quý Tử Nhàn đã không được tốt cho lắm.
Vu Kiều càng thêm giận, cô cố gắng kiềm chế, “Anh ấy ở bên cạnh tôi đây, có chuyện gì thì cô cứ nói với tôi, cũng giống vậy thôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi.”
Nói rồi cô làm một động tác bảo Ân Á Minh yên lặng, sau đó ấn vào phím loa ngoài, cũng để cho Ân Á Minh nghe xem Quý Tử Nhàn muốn nói gì.
“Vu Kiều, cô đừng giả mù sa mưa nữa, cô nhìn tôi không vừa mắt ai cũng biết, đừng có giả vờ làm người tốt ở đây nữa, muốn làm ai ghê tởm vậy?” Quý Tử Nhàn thấy Vu Kiều không chịu trả điện thoại, lửa giận trong lòng cũng bốc lên, “Kết hôn rồi hay ho lắm sao? À đúng rồi, cô thực sự hay lắm, ba tôi mới chết không lâu thì cô đã tái hôn rồi, còn gả vào chỗ tốt hơn xưa nữa, giỏi thật đấy!”
“Chỉ là dùng thủ đoạn dơ bẩn đó để giành được phần hôn nhân này cũng không nhất định sẽ ngồi tù, nhưng cô cũng không xem lại đức hạnh của mình xem, cô xứng với anh Á Minh à? Tôi nhìn thấy cô đã thấy dơ rồi!”
Vu Kiều trợn mắt há mồm, cô không ngờ Quý Tử Nhàn nhanh như thế đã trở mặt với cô rồi, cô còn chưa làm gì hết nha, lúc trước không phải giả vờ giả vịt giỏi lắm sao, hôm nay bị kích thích lớn quá nên bùng nổ rồi à? Nghe giọng điệu đó, xem ra là nỗi oán hận dành cho cô tích lũy sâu lắm rồi đây.
Sắc mặt của Ân Á Minh không tốt cho lắm, anh muốn xé cái miệng của Quý Tử Nhàn ra, ngay trước mặt còn có thể nói ra những lời ác độc như thế, sau lưng chắc chắn còn dữ dội hơn nữa, một cô gái vẫn còn đang đi học, sao có thể ác độc như vậy, bình thường giả vờ giỏi thật đấy.
Thấy bên Vu Kiều không lên tiếng, Quý Tử Nhàn càng thêm đắc ý, cô ta đoán chừng Vu Kiều đang chột dạ, tuyệt đối sẽ không để Ân Á Minh nghe thấy cuộc điện thoại này, “Sao không nói gì thế, chột dạ hả? Đừng tưởng tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để lừa anh Á Minh kết hôn, cha mẹ anh Á Minh sớm muộn cũng sẽ biết sự thật thôi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô tự hiểu rõ thì sớm phủi sạch quan hệ với anh Á Minh đi, bằng không đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu, cô nghĩ anh Á Minh giống cha tôi sao, cha tôi lớn tuổi dễ lừa gạt, nhà họ Ân là gia đình gì chứ, cô thật sự cho rằng mình giỏi lắm sao, đàn ông nào cũng có thể dụ dỗ được.”
Vu Kiều đột nhiên rất muốn hỏi Quý Tử Nhàn, rốt cuộc cô dùng thủ đoạn gì để lừa Ân Á Minh kết hôn với cô.
Bản thân cô cũng không rõ đây này!
Cái tên Ân Á Minh này đột nhiên chạy đến nói muốn kết hôn với cô, còn nhất định nói là cô có thai rồi, cô cũng mù mịt nha, đến bây giờ còn không biết là ai tung tin đồn nữa.
“Cô nói nhiều với tôi như vậy, tôi cũng không hiểu, tôi kết hôn với ai liên quan gì tới cô, bây giờ Á Minh là chồng của tôi, cô tìm chồng tôi là có ý gì, cô muốn làm kẻ thứ ba à? Nếu không cô sốt ruột như vậy làm gì, lúc tôi với cha cô kết hôn, cô cũng đâu kích động như vậy.” Vu Kiều tiếp tục khiêu khích Quý Tử Nhàn.
Quý Tử Nhàn sắp tức điên nên rồi, không ngờ Vu Kiều lại phách lối như thế!
Vu Kiều chợt nảy ra ý nghĩa, “Cô còn uy hiếp tôi cơ đấy, sao cô không xem lại bản thân mình đi.”
“Tôi thế nào?” Quý Tử Nhàn cảm thấy mình tốt vô cùng, thích hợp với Ân Á Minh hơn ả tiện nhân Vu Kiều kia hàng ngàn hàng vạn lần!
“Ha, cô đưa tiền cho bảo mẫu nhà tôi bảo cô ta làm đồng lõa, tìm người bắt cóc tôi, chuyện này cô không thể nào không nhớ chứ, cảnh sát còn tìm qua cô nữa đó, tôi tin cô nhất định sẽ không quên đâu.”Thực ra Vu Kiều cũng không xác định rốt cuộc có phải là Quý Tử Nhàn không, cô chỉ dọa đối phương một chút thôi, “Đừng tưởng cảnh sát vẫn chưa tìm được chứng cứ thì tôi không biết, chuyện này ngoài cô ra thì không ai làm hết, trong lòng tôi rất rõ ràng, cô còn muốn đến tìm tôi gây phiền phức ư? Ha ha, tôi không tìm cô, thì cô nên cám ơn trời đất rồi, cô không biết nhà tôi làm nghề gì sao?”
Trái tim Quý Tử Nhàn giật một cái, cô ta hoàn toàn bị dọa rồi, sao thế được, cô ta làm bí mật lắm mà, căn bản sẽ không thể nào bị phát hiện được.
Không thể nào, không thể nào, phía cảnh sát căn bản không tìm được chứng cứ, Vu Kiều chắc chắn chỉ là bày vẻ hù dọa thôi, không sai đâu, nhất định là như vậy.
Thế là cô ta nghiêm nghị nói: “Cô dụ dỗ đàn ông khắp nơi đắc tội người ta, bị người ta tìm đến trả thù lại đổ lên đầu tôi, sao cô ác độc thế chứ! Vu Kiều cô chết không được yên thân đâu!”
Tuy cô ta mắng rất lớn tiếng, nhưng khoảng thời gian im lặng trước đó đã khiến cho mặt của Vu Kiều và Ân Á Minh trầm xuống, xem ra chuyện đó hơn phân nửa không thoát khỏi quan hệ với Quý Tử Nhàn rồi, cho dù cô ta không phải chủ mưu, thì cũng biết chuyện.
Nhưng mà loại chuyện thế này, khả năng hợp mưu không lớn, rất dễ bị lộ.
Ân Á Minh và Vu Kiều nhìn nhau, suy đoán của bọn họ hẳn là không sai đâu.
Ân Á Minh cầm di động lạnh lùng nói: “Nguyền rủa vợ tôi cũng thôi đi, còn muốn phỉ báng cô ấy, Quý Tử Nhàn, cô giỏi thật đấy.”
“Anh Á Minh……” Cả người Quý Tử Nhàn đều bối rối, cô ta không ngờ Ân Á Minh lại nghe được lời nói của cô ta, cô ta thiếu chút nữa bị dọa đến ném di động xuống đất.
“Chúng tôi mới cưới, cô không chúc phúc chúng tôi thì thôi, còn ác ý nguyền rủa phá hoại hôn nhân của chúng tôi, Kiều Kiều có thể nhịn, tôi thì không nhịn được, cô làm đại tiểu thư lâu rồi thật sự cho rằng cả thế giới đều xoay quanh cô à? Tôi không làm chút gì có phải cô thật sự cảm thấy cô ấy dễ bắt nạt không?” Ân Á Minh nheo mắt lại, “Bản thân cô làm gì thì tự trong lòng cô hiểu rõ, không biết né ra mà đi thì thôi, còn chạy đến trước mặt chúng tôi khoe khoang nữa.”
Quý Tử Nhàn không nói được câu nào, trong lòng cô ta vừa hoảng vừa sợ, trong một lúc căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
“Sau này đứng gọi điện đến nữa, đừng để tôi nghe thấy giọng của cô, đừng làm tôi thấy ghê tởm.” Giọng nói của Ân Á Minh xưa nay chưa từng lạnh như thế, lời nói của Ân Á Minh quả thật đã phán cô ta tội chết rồi!
Làm sao đây…… Làm sao đây……