Vu Kiều cứ ngơ ngẩn như thế mặc Ân Á Minh kéo đi, sau khi lên xe mới hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đến khách sạn, anh đã đặt phòng tốt nhất trên tầng thượng rồi.” Ân Á Minh cười đáp lời Vu Kiều.
Vu Kiều trừng lớn mắt, đi khách sạn ăn cơm cô còn hiểu, nhưng vì sao phải đặt phòng?! Giờ còn đang là giữa ban ngày! Mặt trời còn chưa lên đỉnh đầu, người đàn ông này muốn làm gì!
“Sao lại nhìn anh như thế, không phải chúng ta kết hôn sao?” Nụ cười của Ân Á Minh càng rực rỡ, anh khởi động xe ô tô, dưới ánh mắt kinh hãi của Vu Kiều phóng xe như bay về địa điểm đã chuẩn bị sẵn.
Khách sạn rất gần cục dân chính, chưa đầy một lúc đã đến, Vu Kiều nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, đây là khách sạn tốt nhất ở thành phố A, số lượng phòng trên tầng thượng lại có hạn, nếu không đặt trước thì e rằng khó mà vào, chắc hẳn cũng chỉ kẻ có tiền kiểu Ân Á Minh đây mới có thể đi cửa sau như thế này.
“Em không mang quần áo để thay, anh đưa em về nhà trước được không?” Tới khi xuống xe, Vu Kiều bất thình lình có ý tưởng.
Nụ cười trên môi Ân Á Minh vẫn không thay đổi: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị xong hết rồi, đợi lát nữa sẽ đưa quần áo cho em chọn, nếu em không thích cái nào trong số đó, anh sẽ gọi điện thoại nhờ người nhà em mang quần áo tới, em thấy sao?”
“Ặc...” Vu Kiều gượng cười hai tiếng: “Cứ chọn quần áo đã, nhắc đến mới nhớ cũng lâu rồi em chưa mua quần áo mới.” Nếu để người trong nhà mang tới chắc chắn sẽ rất mất mặt!
Lúc lên tầng thượng của khách sạn Vu Kiều mới phát hiện thì ra cô đã hiểu nhầm, không phải Ân Á Minh đói khát muốn làm chuyện gì đó vào ban ngày như cô tưởng, anh có sắp xếp khác.
Sau khi vào phòng đã được đặt trước, hai người ăn cơm trưa, tuy Vu Kiều cũng là người có cuộc sống đầy đủ hơn người khác, nhưng đây là lần đầu tiên cô thử bữa cơm xa xỉ thế này.
“Xin lỗi, thời gian hơi gấp, anh sẽ chuẩn bị tuần trăng mật kỹ hơn.” Ân Á Minh cảm thấy hơi kém chất lượng.
Vu Kiều chỉ vùi đầu ăn cơm, lúc này cô vô cùng xấu hổ, cảm thấy ý nghĩ của mình quá đen tối, thấy khách sạn thì lập tức nghĩ đến chuyện kia, may mà vừa rồi không nói ra tiếng, nếu không chắc chắn càng thêm mất mặt.
Nhưng cô cũng biết, chắc chắn Ân Á Minh nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô nghĩ gì, nhìn cái vẻ cười cợt của người đàn ông này là biết! Hừ!
Hai người vừa ăn xong thì có người mang quần áo tới, Ân Á Minh cho Vu Kiều một không gian riêng, tùy ý để cô chọn, là phụ nữ sẽ luôn có một bí nhật nhỏ, hơn nữa biết quá nhiều cũng không thú vị, phát hiện được bí mật vốn là niềm vui thú của phái nam mà.
Sau khi chọn quần áo mà là sự kiện chính của ngày hôm nay: lựa chọn nhẫn cưới.
Tay phải của Vu Kiều đeo nhẫn kim cương mà Ân Á Minh cầu hôn, vốn phải cần nhẫn đính hôn nhưng hai người kết hôn quá gấp, bỏ qua quá trình đính hôn.
Ngoại trừ nhẫn cưới phải có, cũng cần một chiếc nhẫn đính hôn sặc sỡ không kém, nhà gái cũng sẽ kín đáo phối hợp với nhà trai một chút, nếu không thì hai chiếc nhẫn sẽ không hợp đôi, đây là cặp nhẫn để cô dâu và chú rể trao cho nhau trong hôn lễ nên phải tỉ mỉ chọn.
Mỗi tấm ảnh chụp nhẫn đều được các thương nhân trang sức lớn ở nước ngoài gửi về từ buổi sáng, giữa trưa Ân Á Minh lại cho người sửa thành một tập dày, để buổi chiều hai người có thể lựa chọn dễ dàng hơn.
Cho tới bây giờ Vu Kiều cũng không biết còn có kiểu chọn nhẫn như vậy, thật là, kẻ có tiền cũng chia ra từng cấp bậc, dù sao nhà cô cũng không lưu hành loại phương thức này.
Thôi, nhà cô đâu khủng bố đến trình độ như nhà anh, muốn làm cũng không làm được, lấy đâu ra mà quen lắm thương nhân trang sức nước ngoài thế chứ.
Hai người chăm chú chọn kiểu dáng mình thích, nhưng đa số là Vu Kiều chọn, Ân Á Minh chỉ hùa theo mà thôi, dù Vu Kiều chọn kiểu nào anh cũng không có ý kiến.
Họ không biết, khi mình đang cùng đối phương chọn nhẫn thì ở ngoài đã “ầm ầm sóng lớn”!
Buổi sáng Tống Hiểu San nghe nói đại BOSS muốn kết hôn, cô còn tưởng nói đùa, dù sao cũng chưa từng nghe BOSS có bạn gái, dù sao thì một người đàn ông ưu tú như anh không phải người phụ nữ nào cũng trói được! Những cô gái trẻ trung xinh đẹp còn độc thân ở trong công ty còn không làm được gì thì sao mấy người ở ngoài dễ dàng chạm vào chứ. Vậy nên Tống Hiểu San không hề để ý chuyện này, lúc cô trở về phòng họp mọi người hỏi Ân Á Minh đi đâu, sao họp được một nửa đã rời đi thì cô nói:
“Không có việc gì, nhưng hình như tâm trạng anh ấy rất tốt, hẳn không phải là chuyện xấu.”
Buổi chiều hôm ấy, cả người Tống Hiểu San đều khó chịu.
Đầu tiên, tâm hồn cô nhận một đả kích cực lớn, đối tượng mình sùng bái muốn kết hôn.
Thứ hai, vô số cô nàng trong công ty nhìn cô như muốn giết người: Sao cô dám nói không có chuyện gì xấu hả ?! Trên thế giới này còn chuyện gì tệ hơn việc Ân tổng kết hôn à!
Tống Hiểu San choáng váng, cô không ngờ Ân Á Minh không nói đùa, anh thật sự kết hôn!
Tống Hiểu San nhìn chằm chằm tấm hình Ân Á Minh vừa đăng trên blog, Vu Kiều chỉ là phụ, cái quan trọng mà cô nhìn là hai tập màu đỏ, trong lòng gào thét: Đây là chứng nhận giả!!!
Đây cũng là tiếng lòng của phần đông phái nữ trong công ty, xin trời phù hộ đây là giấy chứng nhận giả!!! Nhưng mà các cô cũng biết khả năng này rất nhỏ, sếp lớn các cô chưa bao giờ nói đùa, sao tự dưng lại đùa bỡn họ chứ.
A A A A A!!!! Tình nhân trong mộng của toàn bộ phái nữ trong công ty kết hôn rồi, hơn nữa đối tượng lại là một người không biết là ai, chúng tôi muốn bãi công, chúng tôi muốn nhảy lầu, chúng tôi muốn chết!
Hành động này của Ân Á Minh không chỉ cho nữ nhân viên công ty chịu một đả kích siêu lớn, cũng khiến những xí nghiệp khác trở tay không kịp, Ân Á Minh là một người đàn ông độc thân quý giá như kim cương, người muốn làm thông gia với nhà họ Ân nhiều không đếm được, anh là người chồng lý tưởng nhất trong lòng các vị thiên kim tiểu thư, ả đàn bà tự dưng nhảy ra này là ai?! Bọn họ chưa từng nghe thấy tin tức Ân Á Minh qua lại với người này bao giờ!
Nhưng mức độ khiếp sợ của những người này đều thua xa Quý Tử Nhàn.
Khoảng thời gian này Quý Tử Nhàn đang chuẩn bị về trường, chương trình học của cô ta vẫn chưa kết thúc nhưng vì cha qua đời nên xin nghỉ một tháng để về nhà, nay đã hai tháng trôi qua, cô ta phải về để hoàn thiện việc lên lớp. Hơn nữa trước đó Ân Hồng Vũ cũng đã đồng ý với cô ta nói chuyện của Vu Kiều với cha mẹ anh nên Quý Tử Nhàn cực kì yên tâm, cùng là người nhà họ Ân chắc chắn tiếng nói có tác dụng, nếu đối phó với một Vu Kiều chắc chắn không có vấn đề, chỉ nói hai câu là được rồi, cô ta còn gọi điện thoại hỏi Ân Hồng Vũ, đối phương còn nói không có vấn đề, vì vậy cô ta rất an tâm.
Buổi chiều, đang sửa sang lại hành lý thì điện thoại báo có tin tức, cô ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện mở ra xem... Sau đó, đập vào mắt là dòng chữ về việc Ân Á Minh kết hôn, tốc độ của truyền thông quả là nhanh!
Mới đầu Quý Tử Nhàn còn chưa chú ý, còn vừa uống sữa chua vừa xem tin tức.
Qua ba giây, sữa chua trên tay cô ta rơi xuống đất.
Cô ta để sát điện thoại vào mắt, nhìn rồi lại nhìn! Cẩn thận đọc lại từng chữ, sau đó nhìn kĩ ảnh chụp vô số lần, xác thực là đúng, là ảnh chụp của Ân Á Minh với Vu Kiều, trong tay hai người còn cầm hai tập màu đỏ, trên tay Vu Kiều còn đeo nhẫn kim cương lớn!
Quý Tử Nhàn kinh ngạc đến muốn ngất xỉu!
Ân Á Minh và tiện nhân Vu Kiều kia kết hôn!
Điều này sao lại có thể, Quý Tử Nhàn cảm thấy choáng váng, tại sao có thể như vậy chứ, không phải Ân Hồng Vũ nói mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi sao, tại sao có thể như vậy chứ, vì sao cha mẹ Ân Á Minh lại có thể để một ả đàn bà như Vu Kiều vào cửa!
Quý Tử Nhàn muốn điên rồi!