Mê Cung Án (Bí Mật Mê Cung)

Chương XVIII

Docsach24.com

hi họ trở về huyện đường Địch công ngay lập tức triệu tập Phương đô đầu. Ông ra lệnh cho Phương cùng với 10 bộ đầu và hai chiếc cáng đến dinh thự trong vườn để lấy những gì còn lại của người gác cửa và vợ ông ta.

Sau đó quan án dùng cơm trưa trong văn phòng riêng của mình.

Trong khi đang ăn, ông ra lệnh gọi người đứng đầu của Cục lưu trữ. Đó là một người đàn ông hơn 60 tuổi, là người được ông chủ hiệu buôn tơ lụa gởi đến cho ông. Ông ta là người buôn tơ lụa đã về hưu và đã sống cả cuộc đời mình tại Lan Phương.

Sau khi Địch công ăn xong bát canh, ông hỏi:

- Ông đã bao giờ nghe nói về một học giả già của huyện này đã sử dụng bút danh “Ẩn sĩ mặc áo lông hạc”?

Người này đáp:

- Tôi cho rằng đại nhân muốn nói đến “Bạch Hạc Cư Sĩ”?

- Cũng có thể là người đàn ông đó – Địch công nói – ông ta phải sống ở nơi nào đó bên ngoài thị trấn.

- Đúng – người kia trả lời – đó là Bạch Hạc Cư Sĩ, như ông thường được gọi. Ông là một ẩn sĩ và sống ở vùng núi bên ngoài cổng thành phía nam của thị trấn nếu như tôi nhớ không lầm. Không ai biết ông ta bao nhiêu tuổi.

- Ta muốn gặp ông ấy – Địch công nói.

Viên thủ thư già có vẻ nghi ngờ.

- Đó là một đề nghị khó khăn, thưa đại nhân – ông nhận xét – vị ẩn sĩ già không bao giờ rời khỏi thung lũng nằm sâu trong núi nơi ông ta sống và không muốn tiếp ai. Tôi đã không biết ông ta vẫn còn sống nếu không phải tuần rồi tôi nghe hai tiều phu nói rằng thấy ông đang làm việc trong khu vườn của ông. Ông là một người đàn ông rất khôn ngoan và thông thái, thưa đại nhân. Một số người thậm chí còn nói rằng ông đã phát hiện ra thuốc trường sinh và sẽ sớm rời khỏi thế giới này như một vị tiên.

Địch công chậm rãi vuốt bộ râu dài của mình.

- Ta đã nghe nhiều câu chuyện – ông nói – về những ẩn sĩ như thế. Thông thường họ chẳng là gì mà chỉ là những người đàn ông vô cùng lười biếng và dốt nát. Tuy nhiên ta đã nhìn thấy một mẫu thư pháp của người đàn ông này, nó hoàn toàn vượt trội. Ông ta có thể là ngoại lệ. Đi đến nơi đó như thế nào?

- Đại nhân sẽ phải đi bộ rất nhiều trên đường đến đó – viên thủ thư trả lời – con đường núi dốc và hẹp đến một chiếc kiệu nhỏ cũng khó vượt qua.

Khi Địch công cảm ơn và tiễn người thủ thư ra về thì Triệu Thái bước vào. Anh có vẻ lo âu.

- Ta tin rằng không có gì bất ổn trong dinh thự của Chiến, Triệu Thái? - Quan án hỏi đầy lo lắng.

Triệu Thái ngồi xuống và vân vê ria mép, sau đó anh nói:

- Thật là khó nói, thưa đại nhân, để giải thích rằng có một sự thay đổi trong thái độ của những người lính. Tôi cảm nhận nó chủ yếu bằng trực giác. Trong hai ngày gần đây tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ nơi những người đàn ông này.

Tôi đã kiểm tra nơi hạ sĩ Linh và thấy rằng anh ta cũng lo lắng. Anh nói với tôi rằng có một số binh sĩ dường như tiêu nhiều tiền hơn mọi khi, hình như họ có một khoản thu nhập từ đâu đó.

Địch công chăm chú lắng nghe.

- Điều này có vẻ nghiêm trọng, Triệu Thái – ông chậm rãi nói – hãy lắng nghe một câu chuyện kỳ lạ của Mã Tông!

Mã Tông một lần nữa kể lại những gì anh nghe nói tại Khu Bắc.

Triệu Thái lắc đầu.

- Tôi lo sợ rằng sự cố này có ý nghĩa nào đó, thưa đại nhân! Mưu mẹo của chúng ta tạo ra một trung đoàn tưởng tượng đi tuần tra biên giới đã đem lại hai vấn đề. Một mặt, nó cho phép chúng ta lật đổ tên Chiến và đồng bọn của hắn. Mặt khác, nó làm cho các bộ tộc man rợ lập kế hoạch đột kích thị trấn này và họ sẽ hành động ngay bây giờ hoặc không bao giờ, trước khi quân đội đến đồn trú tại đây.

Địch công vuốt râu của mình.

- Một cuộc tấn công của lũ man rợ vào thị trấn chúng ta là giọt nước làm tràn ly – ông kêu lên giận dữ - chúng ta đã có đủ khó khăn trong tay rồi. Ta nghi ngờ rằng những rắc rối này được kẻ bí ẩn đứng sau Chiến Môn chỉ đạo. Có bao nhiêu người đàn ông mà ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể tin tưởng?

Triệu Thái trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó anh nói:

- Tôi nghĩ không hơn 50 người, thưa đại nhân!

Tất cả đều im lặng.

Đột nhiên Địch công đấm mạnh tay trên bàn.

- Nhưng vẫn chưa phải là quá muộn – ông kêu lên – từ nhận xét của ngươi về mưu mẹo làm phát sinh ra hai vấn đề, Triệu Thái, đã cho ta một ý tưởng.

Mã Tông, chúng ta phải ngay lập tức tìm hiểu về tên lưu manh Uigur mà ngươi đã gặp đêm qua. Ngươi có thể bắt giữ tên này mà không thu hút sự chú ý của người dân tại đó?

Mã Tông có vẻ hài lòng. Anh đặt bàn tay to lớn của mình trên đầu gối và nói với nụ cười:

- Trong ánh sáng ban ngày không phải là thời điểm thích hợp để làm một việc như thế, thưa đại nhân, nhưng vẫn có thể thực hiện được!

- Hãy đến đó ngay lập tức cùng với Triệu Thái – quan án ra lệnh – nhưng hãy nhớ rằng đây là một vụ bắt giữ bí mật. Nếu ngươi cảm thấy rằng không thể bắt được hắn mà không để ai hay biết, ngươi phải rời bỏ hắn ta và quay về đây!

Mã Tông gật đầu. Anh đứng dậy và vẫy Triệu Thái theo mình.

Họ đi đến khu nhà của các vệ sĩ và ngồi xuống một góc. Ở đó, họ thì thầm trao đổi với nhau. Sau đó Mã Tông rời khỏi huyện đường một mình.

Anh đi vòng quanh tòa án và thong dong bước trên đường phố chính dẫn đến cổng thành phía bắc. Anh đứng một lúc trước một quán ăn nhỏ và đẩy cửa bước vào.

Mã Tông đã có lần đến đây. Người quản lý nhận ra và gọi tên anh.

- Tôi muốn có một bữa ăn trưa trong căn phòng nhỏ trên lầu! Mã Tông nói và bước lên cầu thang.

Trên tầng hai anh tìm thấy một phòng trống. Khi anh gọi bữa ăn trưa cho mình thì cửa mở và Triệu Thái bước vào. Anh ta vào quán ăn bằng cửa sau.

Mã Tông vội vàng cởi áo khoác ngoài và mũ trên người đưa cho Triệu Thái. Trong khi Triệu Thái mặc vào, anh vò tóc mình rối lên và buộc nó bằng một miếng vải bẩn. Anh nhét vạt áo vào thắt lưng và xắn tay áo lên. Sau khi chào từ biệt vội vàng, anh rời khỏi phòng.

Bước rón rén xuống cầu thang, anh đi vào bếp.

- Mày không có một cái bánh dầu à, thằng mập khốn kiếp! – Anh quát người đầu bếp thân thể đẩm mồ hôi cạnh bếp lửa.

Đầu bếp nhìn lên. Khi nhìn thấy tên côn đồ thô lỗ, ông vội vàng lấy cái bánh bột đang chiên trên chảo đưa cho Mã Tông.

Mã Tông lẩm bẩm điều gì đó, lấy bánh và rời khỏi nhà bếp bằng cửa sau.

Tầng trên Triệu Thái bắt đầu bữa ăn trưa của mình. Nhìn thấy chiếc áo khoác màu nâu quen thuộc và cái mũ nhọn màu đen của công sai huyện đường, những người phục vụ anh ta không nhận ra rằng đây không phải là người đàn ông lúc nãy bước vào quán ăn.

Triệu Thái lặng lẽ rời khỏi quán ăn lúc người quản lý đang bận rộn.

Trong khi chờ đợi, Mã Tông đã tản bộ ra khu chợ gần Tháp Trống.

Anh lảng vảng gần các người bán hàng rong trên đường sau đó đi về phía tháp.

Khu vực phía dưới Tháp Trống vắng tanh. Vào những ngày mưa các người bán hàng thường tận dụng mái vòm để bày hàng nhưng bây giờ họ thích bày dưới ánh sáng mặt trời hơn.

Mã Tông nhìn qua vai anh. Khi thấy không ai chú ý đến mình anh liền nhanh chóng bước vào trong. Anh trèo lên cầu thang dẫn lên tầng hai.

Đây là một gác xép với những cánh cửa sổ lớn ở bốn mặt. Những ngày thời tiết oi bức đôi khi có vài người đến đây hóng gió nhưng hiện tại chẳng có ai. Cầu thang dẫn lên tầng ba đã bị chặn lại bởi một cánh cửa gỗ. Không có khóa trên cửa. Nó được đóng lại bằng một chốt cửa bằng sắt trên đó đóng dấu niêm phong của tòa án.

Mã Tông bình tĩnh phá dấu niêm phong và mở chốt cửa. Sau đó anh leo lên tầng ba.

Một cái trống tròn khổng lồ đặt trên bệ giữa sàn gỗ. Nó bị bao phủ bởi lớp bụi dày. Trống chỉ được đánh lên trong trường hợp khẩn cấp để cảnh báo người dân. Rõ ràng nó không được sử dụng trong nhiều năm qua.

Mã Tông gật đầu. Anh nhanh chóng đi xuống và đóng cửa gỗ lại. Anh nhìn quanh quan sát. Khi chắc rằng không có ai theo dõi mình, anh lẻn đi về phía Khu Bắc.

Trong ánh sáng ban ngày Khu Bắc nhìn còn tàn tạ hơn là ban đêm. Không thấy bóng một ai. Rõ ràng mọi người còn ngủ sau một đêm thác loạn.

 Mã Tông lang thang một lúc nhưng anh không thể xác định vị trí ngôi nhà mà anh đã đến hôm qua.

Anh đẩy một cánh cửa ngẫu nhiên. Một cô gái ăn mặc cẩu thả nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ.

Anh cho chiếc ghế một cú đá. Cô gái từ từ lồm cồm bò dậy. Cô rầu rĩ nhìn Mã Tông và bắt đầu gãi đầu của mình.

Mã Tông nói thô lỗ:

"Orolakchee!"

Đột nhiên cô gái linh hoạt hẳn. Cô nhảy xuống khỏi ghế dài và biến mất vào bức rèm phía sau. Cô xuất hiện cùng với một thằng nhóc bẩn thỉu. Chỉ vào Mã Tông cô nói chuyện với thằng nhóc. Sau đó cô nói một câu gì đó với Mã Tông. Anh gật đầu háo hức mặc dù trong bụng thầm nghĩ “ Tao hiểu chết liền”.

Thằng nhóc ra hiệu cho Mã Tông. Nó chạy ra đường phố, Mã Tông chạy theo sát gót.

Thằng nhóc đi vào khoảng không gian hẹp giữa hai ngôi nhà, Mã Tông gặp khó khăn trong việc ép thân thể to lớn của mình đi qua. Khi anh đi ngang bên dưới một cửa sổ nhỏ mở rộng khoảng hai tấc vuông, anh thầm nghĩ nếu có ai đó bên trong chọn thời điểm này để đập bể đầu anh thì anh chết chắc.

Một móng tay xé áo anh. Mã Tông đứng đó buồn bã rơi nước mắt. Sau đó, anh nhún vai, tất cả những điều này bổ sung cho việc giả dạng của anh.

Đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng kêu gọi từ trên cao:

- Tông Bảo, Tông Bảo!

Anh nhìn lên, cô gái tên Mật Ong nhìn ra ngoài trên cánh cửa sổ nhỏ phía trên đầu.

- Cô thế nào, cô gái của tôi? – Mã Tông vui vẻ hỏi.

Mật Ong dường như rất vui mừng. Cô bắt đầu thì thầm một số từ và nhìn đăm đăm Mã Tông với đôi mắt to của cô.

Mã Tông lắc đầu.

- Tôi không biết cô lo lắng điều gì, cô gái của tôi, nhưng hiện giờ tôi đang rất vội, tôi sẽ quay lại sau.

Khi anh bước đi Mật Ong thò tay ra ngoài cửa sổ và nắm chặt cổ áo của Mã Tông. Cô chỉ theo hướng thằng nhóc đã đi và lắc đầu dứt khoát. Sau đó cô ra dấu bằng cạnh bàn tay cắt ngang cổ họng của cô.

- Phải, bọn chúng là những kẻ giết người, tôi biết! – Mã Tông nói với nụ cười – nhưng đừng lo, tôi có thể bảo vệ bản thân mình!

Mật Ong nhanh chóng kéo anh đến gần cửa sổ. Trong một lúc gò má cô chạm vào mặt anh. Có một mùi thịt cừu tỏa ra từ cô ta nhưng Mã Tông cho rằng nó khá dễ chịu.

Sau đó, anh nhẹ nhàng nới lỏng cánh tay cô và tiếp tục bước đi. Khi anh xuất hiện ngoài đường thằng nhóc vội chạy đến gặp anh. Nó hào hứng nói huyên thuyên, dường như nó lo sợ rằng đã để lạc mất Mã Tông.

Họ leo qua một đống rác sau đó bước qua một bức tường đổ.

Thằng nhóc chỉ tay vào ngôi nhà trát thạch cao gọn gàng còn đứng vững giữa những túp lều đổ nát. Sau đó nó bỏ chạy đi.

Mã Tông nhận ra ngôi nhà đó chính là ngôi nhà nhỏ anh đã đến vào hôm trước cùng với Thợ Săn. Anh gõ cửa:

- Vào đi! – Một giọng nói hét ra từ bên trong.

Mã Tông mở cửa. Anh đứng yên.

Một người đàn ông cao gầy đang đứng quay lưng lại bức tường đối diện. Mã Tông giữ cho đôi mắt của mình gắn chặt vào con dao dài đang nằm trong tay phải của người đàn ông. Nó sẳn sàng để ném ra.

Sau một lúc căng thẳng, người đàn ông nói:

- Thì ra là ngươi, Tông Bảo. Ngồi xuống!

Y đặt con dao vào bao da và ngồi trên một cái ghế thấp. Mã Tông theo gương y ngồi xuống.

- Đêm qua – Mã Tông bắt đầu – Thợ Săn hướng dẫn tôi đến đây và …

- Câm miệng – người kia ngắt lời – nếu ta không biết tất cả về ngươi thì ngươi đã chết ngay lập tức. Ta không bao giờ ném trật con dao của ta!

Mã Tông mỉm cười lấy lòng.

- Tôi đã nói là ngài có thể giúp tôi kiếm một công việc với ít tiền từ nó!

- Ngươi là kẻ phản bội – người kia khinh khỉnh nói – và những kẻ phản bội chỉ biết có tiền. Tuy nhiên, ngươi có thể hữu ích. Nhưng trước khi ta cho ngươi chỉ dẫn của ta, ta muốn làm rõ một điểm.

Nếu ta thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự phản bội, ngươi sẽ thấy con dao cắm vào sau lưng ngươi!

- Chắc chắn, thưa ngài – Mã Tông vội vàng nói – ngài biết tình hình của tôi. Tôi …

- Đủ rồi – người kia hách dịch nói – lắng nghe cho kỹ, ta không bao giờ lặp lại hướng dẫn lần thứ hai.

Ba nhóm người sẽ tập hợp bên kia bờ sông. Ngày mai, vào lúc nửa đêm, họ sẽ chiếm thị trấn này. Bọn ta có thể chiếm thị trấn vào bất kỳ lúc nào bọn ta thích, nhưng bọn ta không muốn đổ máu quá nhiều. Nhà chức trách Trung Quốc của các ngươi quá tự mãn và lười nhác, hơn nữa nơi đây là một nơi biên giới xa xôi. Nếu sự sụp đổ của thị trấn này không có tầm quan trọng với kinh đô thì các cơ quan có thẩm quyền sẽ không vội vàng gởi một đội quân đến đây. May mắn cho chúng ta là con đường đi về phía tây không còn đi ngang qua thị trấn này. Vì vậy triều đình không cần phải lo lắng chúng ta đánh cướp các đoàn lữ hành tiến cống từ các nước phương tây. Theo thời gian, khi họ quyết định phải hành động thì chúng ta đã thiết lập vương quốc của chúng ta tại đây và sẵn sàng chống trả lại mọi cuộc tấn công.

Điều quan trọng là bọn ta muốn chiếm thị trấn này bằng sự bất ngờ. Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẳn sàng để tiến vào tòa án giết tên huyện lệnh và những người đàn ông của hắn. Nhưng bọn ta cần vài người Trung Quốc để xử lý những tên gác cổng.

- Woa – Mã Tông kêu lên – thật là may mắn. Tình cờ tôi có quen một người bạn tại đây và đó chính là người mà ngài cần. Anh ta là trung sĩ trong quân đội chính quy, đã rời bỏ quân đội và ẩn cư vì anh gặp rắc rối với tên huyện lệnh mới nhậm chức tại đây. Tên huyện lệnh Địch là một gã đàn ông khó chịu.

- Những người Trung Quốc luôn sợ các quan tòa – gã Uigur mỉa mai nói – ta không sợ bất kỳ tên nào trong bọn chúng. Một vài năm trước đây ta đã cắt cổ một tên bằng hai bàn tay của ta!

Mã Tông nhìn y một cách ngưỡng mộ.

- Đúng – anh nói – ngài tốt nhất nên tiếp xúc với bạn của tôi. Anh ta là một kiếm sĩ và biết tất cả về mật khẩu và kiến thức quân sự.

- Hắn ta ở đâu? – y hớn hở.

- Không xa nơi đây, thưa ngài! – Mã Tông trả lời – chúng tôi tìm thấy một nơi trú ẩn tuyệt vời cho anh ta. Anh ta chỉ ra ngoài vào ban đêm, ban ngày anh ta ngủ trên tầng ba của Tháp trống.

Gã Uigur cười.

- Đó không phải là một ý tồi – hắn nói – sẽ không ai tìm thấy hắn ta ở đây. Hãy đi đến đó và mang hắn ta về đây.

Mã Tông tỏ vẻ lưỡng lự. Anh cau mày nói:

- Như tôi đã nói, thưa ngài, anh ta không thể mạo hiểm ra ngoài vào ban ngày. Tại sao chúng ta không đi đến đó, nó ở gần đây.

Gã Uigur ném cho Mã Tông cái nhìn ngờ vực. Y suy nghĩ một lúc. Sau đó y đứng lên và chuyển con dao đang cầm trong tay vào ống tay áo.

- Ta hy vọng ngươi, anh bạn – y nói – đừng có mà lập kế hoạch lừa bịp ta. Ngươi đi bộ phía trước. Nếu có hành động đáng ngờ nào ta sẽ phóng con dao vào lưng ngươi và chẳng ai biết nó xuất phát từ đâu!

Mã Tông nhún vai.

- Không cần phải cảnh báo về tất cả những điều đó – anh nhận xét – ngài không biết rằng chúng tôi hoàn toàn trong tay của ngài. Một cáo thị của tòa án đang truy lùng tôi và bạn của tôi.

- Miễn là ngươi đừng quên điều đó, anh bạn! – người kia nói.

Họ đi ra đường, gã Uigur đi sau Mã Tông một khoảng cách.

Khi Mã Tông bước vào khu chợ, anh thấy Triệu Thái đứng quay lưng lại với một tấm bia đá tưởng niệm. Khoanh tay trong tay áo anh ta nhàn nhã quan sát đám đông. Cái mũ nhọn, chiếc áo khoác nâu cùng với thắt lưng đen chỉ rõ anh là người có chức vị trong tòa án.

Mã Tông căng thẳng trong từng bước chân của mình.

Đây là lúc Mã Tông nắm lấy cơ may cho bản thân. Trong mọi lúc anh cảm thấy mũi dao của gã Uigur sẽ cắm phập vào lưng của mình.

Tuy nhiên, anh không thể di chuyển quá nhanh vì anh phải đảm bảo là Triệu Thái nhìn thấy mình. Mồ hôi lạnh đổ ròng ròng trên trán Mã Tông, anh phải cẩn thận hoàn thành vai trò mình đang đóng.

Anh giả vờ như do dự một lúc. Khi Triệu Thái nâng cánh tay của mình và từ từ vuốt ria mép, Mã Tông quay lại và đi vòng qua tấm bia đá.

Ngay khi anh đã an toàn đến mái vòm dưới Tháp Trống gã Uigur đến gặp anh.

- Ngài có nhìn thấy tên khốn dựa lưng vào bia đá – Mã Tông hào hứng thì thầm – đó là một tên công sai trong tòa án.

- Ta có thấy – người kia nói khô khan – nhanh lên!

Mã Tông leo cầu thang lên tầng hai. Anh đứng đợi gã Uigur lên cùng. Chỉ vào con dấu bị hỏng trên cánh cửa, Mã Tông cho biết:

- Nhìn kìa, đó là nơi người bạn tôi đã đi lên!

Gã Uigur kéo con dao ra khỏi vỏ, hắn vuốt ngón tay trên lưỡi dao sắc như nước.

- Leo lên! – hắn ra lệnh.

Mã Tông nhún vai cam chịu. Anh từ từ leo lên các bậc thang hẹp, gã Uigur theo sau.

Mã Tông dùng vai mở cánh cửa chặn cầu thang, anh kêu lên:

- À, con chó lười biếng đang ngủ!

Sau khi nói xong anh nhanh chóng leo lên tầng ba. Chỉ tay vào cái trống anh nói:

- Ông bạn nhìn này!

Gã Uigur nhanh chóng leo lên.

Khi đầu của hắn vừa ló lên ngang với mặt sàn nhà, Mã Tông bất ngờ tung một cú đá khủng khiếp vào ngay mặt y.

Với một hơi thở hổn hển, gã Uigur ngã lăn xuống các bậc thang.

Mã Tông để mình trượt xuống theo các bậc thang nhanh nhất có thể. Ở dưới cùng của bậc thang, anh chỉ có thể né tránh một cú đâm hiểm ác. Gã Uigur đang nằm trên sàn nhà tựa vào cánh tay trái của y. Rõ ràng hắn đã gãy một chân và máu phun ra từ vết thương trên chiếc đầu trọc của hắn. Nhưng đôi mắt màu xanh lá cây của y tỏa sáng và y nắm chặt con dao trong tay.

Mã Tông không để phí thời gian, anh tìm vị trí tốt hơn. Anh nhanh chóng bước ra phía sau hắn. Trước khi gã Uigur kịp quay lại Mã Tông tung một cú đá, đầu tên Uigur đập mạnh vào bậc thang. Con dao rời khỏi tay hắn và rơi xuống sàn. Hắn nằm im bất động.

Mã Tông nhặt con dao lên và nhét vào thắt lưng của mình. Sau đó, anh trói tay tên Uigur ra sau lưng. Anh kiểm tra chân hắn, nó đã bị gãy.

Mã Tông đi xuống. Anh rời khỏi tháp và tản bộ một cách thờ ơ vào khu chợ, đi về phía bia đá.

Khi anh vượt qua phía trước bia đá thì Triệu Thái tiến đến.

- Dừng lại – Triệu Thái hét lên và nắm chặt tay Mã Tông.

Mã Tông lắc cánh tay còn lại và cho Triệu Thái một cái nhìn sừng sộ.

- Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao, đồ chó! anh quát.

- Ta là một người của tòa án – Triệu Thái nói cộc lốc – ta chắc rằng thẩm phán đại nhân muốn hỏi ngươi một vài câu hỏi, anh bạn!

- Tôi – Mã Tông phẫn nộ kêu lên – tôi là một công dân trung thực, tên bộ đầu kia!

Một đám đông vô công rỗi nghề đã tụ tập xung quanh họ, hăm hở theo dõi vụ xô xát.

- Ngươi sẽ đi cùng ta hoặc ta đánh ngươi nằm tại đây? Triệu Thái hỏi với vẻ đe dọa.

- Chúng ta sao có thể để bị bắt nạt bởi những con chó chạy rông của tòa án? Mã Tông hỏi đám đông.

Anh cảm thấy hài lòng vì sau câu nói kích động của mình không ai có hành động gì.

Mã Tông nhún vai.

- Thôi được – anh nói – xem tòa án làm gì được tôi!

Triệu Thái trói tay anh ra sau lưng.

Mã Tông quay lại.

- Nghe này – anh nói – tôi có một người bạn bị bệnh. Vừa rồi tôi đưa vài đồng tiền cho người bán bánh bột ở đây để mang thức ăn đến cho anh ta. Anh ta không thể di chuyển!

- Người đó ở đâu? – Triệu Thái hỏi.

Mã Tông do dự một lúc sau đó miễn cưỡng nói:

- À, cho ngươi biết sự thật, đêm qua anh ta đi lên Tháp Trống để hóng gió. Anh ta trượt ngã và bị gãy chân. Bây giờ anh ta đang nằm trên tầng hai.

Đám đông cười ồ.

- Ta nghĩ rằng – Triệu Thái cho biết –tòa án muốn thấy bệnh nhân của ngươi!

Quay lại đám đông anh nói thêm:

- Một người nào đó chạy đến nhà tù gọi trương tuần đến đây cùng với bốn người đàn ông, nhớ mang theo một cái cáng và một cái chăn cũ!

Một lúc sau trương tuần chạy đến cùng với bốn thanh niên mang theo cái cáng bằng tre.

- Trương tuần, canh giữ tên côn đồ này! - Triệu Thái ra lệnh.

Anh vẫy tay ra hiệu cho hai người thanh niên cùng đi đến Tháp Trống.

Triệu Thái leo lên cầu thang với cái chăn vắt trên vai. Gã Uigur vẫn còn bất tỉnh. Triệu Thái nhanh chóng dán một miếng giấy dầu vào miệng hắn. Sau đó anh bọc hắn trong chăn và gọi xuống cầu thang. Hai người do trương tuần phái đến leo lên thang và đem gã Uigur xuống.

Tên Uigur được đặt lên cáng và đưa về tòa án. Triệu Thái dẫn đường kéo Mã Tông đi cùng.

Họ vào tòa án bằng cửa hông. Khi họ đã vào đến bên trong Triệu Thái nói với trương tuần:

- Đặt cáng xuống. Ông và những người kia có thể đi!

Triệu Thái khóa cửa phía sau họ trong khi Mã Tông cởi sợi dây trói lỏng lẻo ra khỏi tay mình. Cùng với Triệu Thái anh mang cáng đến nhà tù. Họ đặt gã Uigur lên một chiếc ghế dài trong một phòng giam nhỏ.

Trong khi Mã Tông băng bó đầu cho y, Triệu Thái cắt ống quần rộng lùng thùng của y và dùng nẹp bó cái chân gãy.

Mã Tông vội vã đi báo cáo cho quan án.

Triệu Thái khóa cửa ngục. Anh đứng quay lưng về phía cửa. Khi cai ngục của nhà tù đến cùng với các thuộc hạ của ông ta, Triệu Thái nói với ông ta là mình vừa bắt được một tên côn đồ nguy hiểm. Anh sẽ đến hỏi tên của hắn sau khi anh bình tĩnh lại.

Văn phòng riêng của Địch công vắng vẻ chỉ có mình Tào Can ngồi ngủ gật ở một góc.

Mã Tông lay anh ta thức dậy và hỏi một cách phấn khích:

- Đại nhân đâu?

Tào Can nhìn lên:

- Quan án ra ngoài cùng với lão Hồng ngay sau khi anh và Triệu Thái rời khỏi đây – anh trả lời – Sự phấn khích này là thế nào? Có phải anh đã bắt được gã Uigur?

- Còn hơn thế nữa – Mã Tông trả lời đầy tự hào – chúng tôi bắt được kẻ đã giết quan án Phan!

- Điều này sẽ làm anh phải bao một chầu rượu tối nay, người anh em! – Tào Can nói với vẻ hài lòng – Phải, đại nhân ra lệnh cho tôi đi và mời Vũ Kỳ đến tòa án chiều nay. Tôi nghĩ ngài muốn hỏi Vũ Kỳ vài câu hỏi về cái chết của ông già trông nom khu vườn và vợ ông ta. Tôi may mắn được nghĩ ngơi.