[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ hai:
Nghệ thuật gia
09.
Ian thuận tay từ trong túi nilon lấy ra một cái sandwich, ném vào mặt Haley.
“Hoặc là im lặng chờ ở đây, còn không thì cút xuống xe.”
Haley cười cười, đem giấy gói sandwich mở ra, cắn một miếng nhỏ, rồi lập tức nhíu chặt mày.
“Trời đất ơi, Ian à Này là cái gì vậy? Khó ăn gần chết Lát cà chua bên trong ít nhất cũng đã để ba ngày”
Ian như cũ nhìn về phía nhà của bác sĩ Manning. Người kia đã đem rèm cửa trong phòng ngủ kéo lên, ôm vợ, ngồi trên giường xem TV.
Haley nhàm chán móc ra di động, lướt qua đủ loại web tin tức.
Y dùng khuỷu tay chọt chọt Ian, “Hắc, đoán xem tôi đọc thấy tin tức gì này?”
“Ừm hử?” Ian cũng có chút chán nản, không ngại cùng Haley bàn luận tin tức xã hội, chỉ cần tên kia không hồ ngôn loạn ngữ là tốt rồi.
“Nhà phê bình nghệ thuật Wendell không tiếc lời chê bai tác phẩm mới của Charles Van. Nói nét vẽ của ông ta thoạt nhìn tiêu sái nhưng giống như đang theo đuổi tự do, mà sắc giống như phố chợ ồn ào náo nhiệt, trừ việc có thể hấp dẫn ánh mắt người xem, ngoài ra không hề có chút mỹ cảm nào. Cha chả, miệng vị Wendell này thật sự là khắc nghiệt thật.”
“Cái gọi là nghệ thuật, không phải cứ để mấy nhà phê bình nghệ thuật nói đẹp liền đẹp, không đẹp liền không đẹp sao?” Ian thuận miệng nói.
“Ha ha. Thật ra cũng có phương thức giám định nhất định. Bất quá, tôi không ủng hộ vì phê bình Wendell này. Bởi vì… Nếu tất cả đều trói buộc trong cái kết cấu bên trong mới có thể được gọi là ‘đẹp’ mà nói, vậy liền mất đi ý nghĩa nguyên bản rồi.”
Ian không nói gì.
Bởi vì khó có dịp, hắn và Haley có cùng suy nghĩ.
“Ai chà…” Haley chợt thốt lên.
Ian theo bản năng xoay đầu lại, một thứ ấm áp chạm lên môi hắn.
Thời điểm hắn kinh ngạc phát giác được đó là cái gì, bản thân lập tức dùng sức chụp lấy bả vai đối phương, hung hăng đẩy ra.
Nhưng sức lực Haley cố chấp đến kinh người.
Y càng vươn người tới trước, kiêu ngạo hôn Ian, dùng lực dồn hắn vào góc.
Ian lần đầu tiên phát hiện, chính mình cũng có lúc thể lực so với kẻ khác lại không chiếm được ưu thế.
Bên tai vang lên thanh âm trêu tức của Haley, “chú Ian của tôi nha”, giống như đang cười nhạo hắn đã già mất rồi.
Ian nâng mạnh khuỷu tay lên, dùng hết sức thúc vào bên hõm cổ Haley, mãi đến khi y không thể không buông môi của hắn ra. Sau đó, người bị Ian hung hăng đè lên tay lái.
“Cút xuống đi.” Thanh âm Ian rít qua khẽ răng.
“Tôi không chịu. Tôi sắp phải tham gia kháo sát bắn súng, coi như đây là anh cổ vũ tôi a” Haley giống như đứa nhóc bốc đồng, đẩy khuỷu tay Ian ra.
Nếu Haley không phải đồng sự của hắn, Ian cảm giác chính mình sẽ mở chốt súng lục, sau đó bắn nát đầu đối phương.
Hắn thật sự không thể chịu đựng Haley đối với mình làm những chuyện như vậy. Một lần nữa đè khuỷu tay xuống, Ian hung hăng thụi vào bụng người kia một cái.
Giống như đoán trước được điều sắp xảy ra, Haley dùng tay giữ chặt khuỷu tay Ian, thiếu chút nữa là bẻ quặp được nó ra sau lưng đối phương.
“Ian, từ khi về nước, anh chưa từng bất luận kẻ nào lên giường đi?”
Thanh âm Haley vừa ấm áp, lại mang theo cảm giác ướt át.
Ian lựa chọn im lặng. Để người kia lên xe là sai lầm của hắn. Thế nhưng, sai lầm như vậy, bản thân chẳng thể không tái phạm.
Haley cười, hơn nữa còn rất vui vẻ.
“Nếu tôi qua được cuộc khảo sát này, chú Ian có thể cho tôi một chút phần thưởng không?”
Ian ngay cả dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ‘phần thưởng’ tên này đòi là cái gì.
“Ian, nếu như tôi có thể giống như anh bách phát bách trúng, anh có thật sự đem phía sau lưng mình giao cho tôi không?”
Thanh âm Haley rất nhẹ, lại khó giấu được vài phần trịnh trọng.
Tại một khắc ấy, trái tim Ian tựa như bình tĩnh lại. Phía sau lưng hắn sao?
Ở trên chiến trường, hắn vẫn luôn im lặng thủ tại vị trí của mình. Hắn là phía sau lưng người khác, nhưng những người đồng đội ấy lại không một người trở lại. Mà Ian lại chưa từng nghĩ sẽ có người trở thành phía sau của mình.
“Câm miệng.”
Ian lại nhìn về phía phòng ngủ của bác sĩ Manning. Khoảng nửa giờ sau, người kia cũng tắt đèn đi ngủ.
Hết thảy đều rất bình thường.
Đương nhiên, Ian vốn không trông cậy chính mình có thể nhìn ra chỗ nào đó không bình thường.
Đúng lúc này, điện thoại của Ian và Haley đồng thời vang lên.
Thời điểm Ian nghe xong tin báo, hắn sửng sốt nhìn về phía Haley.
“Nè, cậu vừa nãy nói nhà phê bình Wendell đánh giá rất hà khắc về tác phẩm của Charles Van hả?”
“…Đúng thế.”
“Thời điểm đăng tin bài phê bình đó là lúc nào?”
“Ba ngày trước.”
Thời điểm bọn họ nhận được tin tức, nhà phê bình Wendell đã chết.
Hơn nữa, nạn nhân còn chết trong một bữa tiệc giao lưu của các nhà làm nghệ thuật.
Ian không thể không rời khỏi nhà bác sĩ Manning, chạy đến hội trường tổ chức tiệc.
Thế nhưng, điều khiến bọn họ không thể tưởng được chính là, nhà phê bình Wendell không phải chết giữa hội trường bữa tiệc tối, mà là trên sân thượng của tòa nhà hội trường.
Ian cùng Haley lập tức chạy chạy lên tầng cao nhất của khách sạn, không thiếu nhân viên giám chứng đã đuổi tới, bao gồm cả nhóm người của ‘bé ngốc’ Fehn Keating.
Gió phần phật thổi trên đỉnh đầu bọn họ, đèn đuốc thành phố rọi sáng, từ trên mái nhà nhìn xuống, bên dưới giống như một vực sâu không đáy.
Haley nhắm mắt lại, kéo góc áo Ian.
“Anh nghe thử đi.”
Ian bị thần sắc của đối phương hấp dẫn, tập trung lắng nghe, thanh âm thanh thúy vang vọng giống như tiếng gió thổi thủy tinh va chạm vào nhau mà tạo nên.
Fehn Keating đang mang bao tay, vịn vào rào chắn lan can của phần mái.
Thân hình cậu ta vốn nhỏ, giữa bầu trời đêm, giống như sắp bị gió cuốn đi vậy.
“Này, cẩn thận một chút.” Ian bước tới, giúp giữ người lại.
Mắt kính Fehn Keating suýt chút nữa thì rớt xuống. May mắn, Ian thò một tay bắt được nó, chụp trở về.
“Phản ứng của anh nhanh thật đấy.”
Fehn đeo mắt kính lên lại, nhân tiện bắt đầu kiểm tra mặt kính, bộ dạng nghiêm túc khiến Ian muốn cười thành tiếng. Thế nhưng, hắn phải nhịn xuống.
“Thanh âm phát ra từ bên dưới.”
Ian theo hướng ngón tay Fehn chỉ, nhìn xuống bên dưới.
Có thứ gì đó treo dưới đó, đón gió rung động, phát ra tiếng giòn tan. Nói dễ nghe thì như trống rỗng, đến khi nghe đi nghe lại cảm giác giống như có vô số mảnh nhỏ cắt qua trái tim vậy.
Là nhà phê bình Wendell.
Không ít người đứng bên dưới khách sạn, ngay cả phóng viên cũng ùa tới, đèn huỳnh quang chớp lòa. Có người còn kéo kéo dây thừng đang lòng thòng bên dưới, may mắn Ian kịp chạy xuống ngăn cản.
Thời điểm Ian thấy được rõ ràng diện mạo của Wendell, hắn ngây ngẩn cả người.
“Wendell là phụ nữ?” Ian quay nhìn Haley.
Haley hai tay nhét túi, nhàn nhã đi tới, cúi nhìn người phụ nữ vẫn còn trong trang phục dạ tiệc, bày ra biểu tình thương tiếc, “Tôi chưa từng nói với anh Wendell là đàn ông.”
Ian thở dài. Vị phê bình nghệ thuật Wendell nổi tiếng này, thoạt nhìn qua là một quý bà khoảng năm mươi, bảo dưỡng tốt, gương mặt không có quá nhiều nếp nhăn. Căn cứ vào ảnh chụp ở hiện trường tiệc tối, tóc của bà ta vốn búi lại sau đầu, nhưng hiện tại đã hoàn toàn xổ tung.
Điều khiến người ta chú ý là, bên hông cùng hai cánh tay bị cột đầy dây mảnh, trên đó lại gắn đầy những mảnh thủy tinh nhỏ đủ loại màu sắc.
Mà thanh âm ban nãy Haley nghe được, chính là do các mảnh vỡ thủy tinh này phát ra.
“Những mảnh thủy tinh này hẳn không phải thuộc về bộ lễ phục đi.”
Ian thầm nghĩ, trăm ngàn lần đừng lại là mấy thứ sáng tạo nghệ thuật lập dị gì đó a.
“Không phải đâu. Anh xem ảnh chụp ở hiện trường tiệc tối đi, đầm dạ hội của Wendell rất bình thường.”
“Cậu cảm giác vụ án này có liên quan đến hai vụ án của nhân viên bán bảo hiểm Adam và người đại diện Amanda sao? Dù sao chỗ này cũng không phải là công viên Cavedish.” Ian hỏi Haley.
“Nhưng so với hai vụ án trước lại có rất nhiều điểm mấu chốt giống nhau.” Mi mắt Haley rũ xuống.
Ian vốn tưởng rằng đối phương sẽ lại nhử mình, đợi tự hắn hỏi tới nữa, mới chịu nói ra.
Không nghĩ tới Haley lại trực tiếp nói ra: “Thứ nhất, Wendell phê bình rất tệ về tác phẩm mới của Charles Van. Với đánh giá như vậy, tôi tin chắc sẽ ảnh hưởng nhất định đến tâm tình của Charles Van. Tác phẩm do mình vất vả tạo nên lại không được ủng hộ, hơn nữa với địa vị của Wendell, bình phẩm của bà ta sẽ lôi kéo được đồng tình của nhiều người, vì vậy ảnh hưởng đến giá trị tác phẩm của Charles Van. Thứ hai, khách sạn này vô cùng nổi tiếng, rất nhiều người đi ngang qua đây. Thi thể của Wendell bị treo trước tòa nhà này, tuy rằng cách mặt đất rất xa, nhưng một khi có người trông thấy, sẽ gây chấn động dữ dội. Đây chính là ‘triển lãm’. Thứ ba, tôi vừa nãy có nhìn sơ qua thi thể của Wendell, không có xuất huyết, tạm thời chưa tìm được vết thương trí mạng, điểm này tương tự như trong hai vụ án của Adam và Amanda. Không có thù hận, mà cảm giác như được lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.”
Ian cách Haley một khoảng không xa không gần, nhìn y.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Cậu quen với vị Wendell kia, phải không?”
Haley hơi nhếch khóe môi, “Đúng thế, tôi quen bà ấy.”
“Không chỉ quen biết đơn thuần, trên thực tế còn rất thưởng thức người kia.” Ian lại nói tiếp.
“Rất nhiều người không thích Wendell, cảm giác bà ấy nói chuyện rất không nể mặt, lại còn hà khắc. Nhưng tôi lại cảm giác bà ấy rất tốt, trong suy nghĩ của người này, đẹp chính là đẹp, không đẹp thì không đẹp. Không quá mức tán thưởng, hay hoan nghênh giả tạo. Bà ấy vô cùng thành thực, không che đậy, thẳng thắn biểu đạt nội tâm của mình.” Ánh mắt Haley nhìn ra xa xăm.
“Nhưng đại đa số thời điểm, mọi người sẽ không quá thành thật.”
“Lần đầu tiên gặp người kia, bà ấy nói với tôi, ‘Cậu nhóc này, cậu có bề ngoài rất xuất chúng, như vậy sẽ khiến người khác nhìn không rõ được cậu, cũng khiến chính mình không hiểu được bản thân’. Bà ấy hỏi tôi có biết bản thân muốn trở thành người như thế nào không. Tôi nói, tôi không biết. Bà ấy cười, bảo rằng kỳ thực tôi đã biết.”
“Thế, cậu muốn trở thành người như thế nào?” Ian thản nhiên hỏi.
“Tôi muốn trở thành giống như anh. Chính trực, lương thiện, biết đồng cảm. Tôi hướng theo anh, bởi vì anh đã có được những thứ tôi ao ước. Mà thứ con người hướng tới, thường là những điều họ không với tới được.”
“Cậu đem tôi hình dung như thánh nhân rồi.”
“Anh không phải thánh nhân. Nhưng chính câu nói của Wendell đã thức tỉnh tôi. Bà ấy giúp tôi nhận ra, tôi phải đến gần anh, dõi theo anh. Mặc kệ tôi có hiểu rõ bản thân hay không, ít nhất bản thân đã đi đúng đường.”
Thi thể Wendell bị đưa đi, để vào trong xe của nhóm người Fehn Keating.
Thời điểm Haley đang định bước lên phía trước, y bị Ian kéo trở lại.
“Này, cậu làm gì đó?” Ian lạnh mặt hỏi.
“Tôi muốn đưa Wendell một đoạn.”
“Cậu không phải muốn đưa Wendell, mà là định quan sát cẩn thận thi thể bà ấy, sau đó tưởng tượng lại tình trạng của nạn nhân trước khi chết”
Xe đã lái đi, nhưng Ian và Haley vẫn như cũ đứng giữa gió lạnh.
“Anh có lo lắng không?” Haley ngẩng cằm, nét cười như muốn chọc giận Ian.
“Lo lắng cái gì?”
“Lo lắng tôi lại tiến vào thế giới của Wendell trước khi chết. Lo lắng tôi phải chịu thống khổ, hít thở không được, rồi chết luôn trong ảo tưởng của chính mình.” Haley từng bước từng bước tới trước, hơi thở của y phả lên bờ môi Ian, giống như muốn bóc trần bí mật mà đối phương chôn sâu dưới đáy lòng, đem toàn bộ phơi bày ra ánh sáng.
“Cậu từng tưởng tượng chính mình chết rất nhiều lần rồi, đâu phải chỉ có lần này.”
Ian còn chưa kịp xoay người đi thì góc áo lại bất ngờ bị kéo lại.
Như phản xạ có điều kiên, hắn chụp lấy cổ tay đối phương, đè mạnh xuống. Mà ngay tại khoảnh khắc ấy, Haley cúi đầu hôn mạnh xuống.
Sức mạnh áp đảo, mang theo điên cuồng, không thể cự tuyệt, giống như bị đẩy xuống nơi sâu nhất của địa ngục.
Ian bị đối phương ép nửa ngẩng đầu, bàn tay y giữ chặt gáy hắn, đem người kéo sát vào lòng mình.
Tất cả đã trệch khỏi quỹ đạo trước đây.
Ian lần đầu tiên phát giác chính mình không biết phản kháng thế nào. Hắn lảo đảo lùi về phía sau, mà Haley thì đuổi theo không buông.
Mãi đến khi lưng hắn chạm vào cột điện phía sau.
Nụ hôn của Haley không chút kềm chế, khác hẳn cái hôn nửa vui đùa, nửa trêu chọc lúc trước. Lần này, cảm giác mang lại khiến người ta phải sợ hãi.
Một chiếc xe chạy ngang qua, đèn xe chiếu tới góc đường nơi hai người đứng. Ian bất ngờ lấy lại tinh thần, nâng chân, đầu gối thụi vào bụng Haley một cái thật mạnh.
Nhưng còn chưa kịp đánh vào người, Haley đã kịp lùi về sau, buông Ian ra.
Đèn đường rọi xuống y, lôi kéo tầm mắt của Ian.
“Vừa nãy anh đã động tâm, đúng không.” Ngón tay Haley vuốt qua khóe môi chính mình, thoạt nhìn vừa kiêu ngạo lại rất gợi cảm.
Ian im lặng nhìn Haley, trong mắt bắn ra hàn ý.
“Hiện tại, trong đầu anh đang tưởng tượng, có người đưa cho anh một khẩu súng đã lên nòng, rồi một phát, hai phát, ba phát… Mãi đến khi toàn bộ đạn trong đó bị bắn ra hết, mà đầu tôi giống như một cái sọ dừa nát vậy. Chẳng qua, Ian này, nếu đây không phải tưởng tượng của anh, mà là hiện thực, anh có hay không cảm thấy vui vẻ như vậy.”
“Cậu sai rồi, tôi không nghĩ đến thứ này,”
Ian lạnh lùng rời đi.
Haley đuổi kịp hắn, sóng vai đi bên cạnh.
“Hử, vậy anh nghĩ đến điều gì? Chẳng lẽ cùng tôi lăn giường đi?”
“Sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ xin được điều nhiệm.”
“Điều nhiệm đi đâu?” Haley cười hỏi.
“Nơi nào không có cậu.”
“Như vậy chỉ có một nơi duy nhất không thể có tôi.” Haley dừng bước, cao giọng nói.
Ian không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
“Thiên đàng đấy.” Haley nói với theo bóng dáng của Ian.
Ian theo nhóm cảnh sát New York tiến hành lấy lời khai của hơn trăm khách mời và nhân viên phục vụ của buổi tiệc tối. Hầu hết mọi người đều nói, thời điểm giữa buổi tiệc tối, Wendell tỏ ra có chút mệt mỏi, muốn tìm một phòng trống trong khách sạn nghỉ ngơi, sau đó không người nào gặp lại bà ấy.
Ian lập tức chạy đi xem camera giám sát của khách sạn. Hắn muốn biết Wendell như thế nào lên được tầng thượng kia.
Thế nhưng,bọn họ lại phát hiện, Wendell tự mình đi lên tầng lầu cao nhất. Thời điểm bà ấy còn đứng trong hành lang, trên người hoàn toàn không bị cột bất cử mảnh dây gắn thủy tinh nào. Hơn nữa, thời điểm Wendell rời khỏi gian phòng nghỉ của khách sạn là khoảng chín giờ hai mươi tối, cách lúc thi thể được phát hiện đến ba giờ đồng hồ.”
Vậy trong ba giờ đó, đến cùng đã xảy ra những gì. Mà tầng thượng của khách sạn không được gắn camera theo dõi.
Fehn Keating và nhóm người của mình kiểm tra ly nước trong phòng, tất cả đều vô cùng bình thường.
Nhưng bác sĩ Byrne lại phát hiện được trong cơ thể Wendell còn sót lại một ít thuốc an thần, hơn nữa sau lưng nạn nhân còn tìm được lỗ kim, nơi tiêm thuốc an thần vào.
“Liều lượng này khiến Wendell mất ý thức trong bao lâu?” Ian hỏi.
“Hai mươi phút đến nửa tiếng. Thời gian không quá lâu.” Bác sĩ Byrne trả lời.
Anh chàng hứng thú nhìn Ian, “Sao không thấy thanh tra Wendell đâu thế? Hai người cãi nhau à? Tên kia mưu đồ gây rối anh nên bị chỉnh hử?”
Ian không trả lời đối phương, tiếp tục hỏi: “Vậy nguyên nhân dẫn đến tử vong của Wendell là gì?”
“Nhồi máu cơ tim.”
“Nhồi máu cơ tim?” Ian nhíu mày, “Nguyên nhân này nghe có vẻ rất bình thường.”
“Bản thân bà ấy có bệnh tim trong người. Trong máu của nạn nhân, tôi có tìm được một số thành phần của thuốc tim còn sót lại.”
“Như vậy tim bị kích thích có phải vì dùng thuốc an thần không?”
“Không phải. Hẳn là có thứ gì đó kích thích bà ấy.” Bác sĩ Byrne tiếp tục truy hỏi Ian không tha, “Tên Haley kia hành động thật sự lẹ nha. Cậu ta đã làm tới mức nào rồi? Nhất định không phải chỉ hôn môi thôi nhỉ, xem bộ dáng nén giận của anh kìa… Nhưng mà dáng đi của anh rất bình thường nha, chẳng lẽ anh làm tên kia? Cho nên cậu ta mới bò dậy không nổi?”
“Sáng mai tôi có thể cầm được báo cáo khám nghiệm tử thi của Wendell không?”
“Này, Ian à… Anh thật sự không thú vị chút nào” Bác sĩ Byrne xòe tay, “Bất quá tôi thích đấy”
Ian lại đến tìm ‘bé ngốc’ Fehn Keating. Nhưng toàn bộ tư liệu của vụ án đều đã bị Haley lấy đi.
“Fehn, cậu có thể cho tôi một bộ riêng được không?”
“Sao thế? Hai người không phải đồng sự sao?” Fehn vẫn luôn chuyên chú kiểm tra, đo đạc cái gì đó, đầu không hề ngẩng lên.
“Tôi và Haley có nhìn vụ án này theo những góc độ khác nhau, cho nên tốt nhất tránh đi thảo luận, làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của đối phương.”
“À, ra là vậy. Sáng mai tôi sẽ cho cấp dưới chuẩn bị một bộ đưa đến văn phòng của anh.”
Fehn thoạt nhìn hết sức bận rộn. Ian gật gật đầu.
Thời điểm hắn trở lại căn hộ của mình, Lance đã ngủ quên trên sô pha.
Giá vẽ được đậy vải trắng, Ian hơi vén lên một chút nhìn thử. Lance khẽ nỉ non gì đó, rồi mở mắt ra.
Cậu ta hướng đối phương khoa tay múa chân: Anh về rồi
Ian cười, xoa xoa tóc cậu, “Sao không vào giường mà ngủ?”
Tôi vẽ mệt quá, đang định nghỉ một chút, không nghĩ tới lại ngủ quên mất.
“Cậu còn rất nhiều thời gian, không cần phải gấp gáp hoàn thành tác phẩm như vậy.”
Ian đẩy Lance vào phòng ngủ nghỉ ngơi, chính mình lại ngồi ngẩn trên sô pha nhìn đồng hồ treo tường.
Đã là rạng sáng bốn giờ, ngủ cũng không được nữa rồi.
Ian nhắm mắt lại, để gáy tựa vào sô pha.
Di động trong túi chợt vang lên, hắn lấy ra xem, phát hiện là một dãy số lạ.
“A, xin chào, tôi là Cliff Cậu Russell không thấy đâu cả”
Nghe đến tên Haley, Ian lại vô thức cảm thấy mệt mỏi.
“Có lẽ tên kia lại chạy đến chỗ nào giải sầu rồi.”
Nói không chừng tên này có khi lại đứng dưới chung cư của hắn ngẩn người nha.
“Không… Không phải đâu Cậu cũng biết cậu chủ đôi khi không được bình thường cho lắm Vừa nãy, trên bàn làm việc trải đầy ảnh chụp của Wendell, sau đó cậu ấy lại chạy ra ngoài”
Ian nhíu mày thật chặt, thầm nghĩ: Không phải chứ.
“Cliff, tôi biết ông rất xem trọng Haley, sẽ vì cậu ta cái gì cũng nguyện ý làm. Nhưng tốt nhất đừng lừa dối tôi.”
“…Nếu đã vậy, tôi thật xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu. Ngủ ngon, cậu Connor.”
Thanh âm Cliff trầm thấp lại vô cùng nghiêm cẩn, dứt khoát ngắt điện thoại.
Ian nhắm nghiền hai mắt, nhưng không đến hai giây sau lại mở ra.
Bởi hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Haley đang xem tư liệu vụ án của Wendell trước khi rời đi, nếu muốn thật sự tiến vào trạng thái trước khi chết của Wendell, như vậy tên kia nhất định sẽ chạy đến tầng cao nhất của khách sạn tổ chức tiệc tối kia.
Ian lập tức đứng dậy, lái xe đến khách sạn.
Thời điểm xe đến trước khách sạn, phía chân trời đã bắt đầu trắng nhợt nhạt, một gã ăn mày nằm bên vệ đường, ngẩng đầu không biết đang nhìn thứ gì đó.
Ian theo tầm mắt của người kia nhìn qua, tim trong ***g ngực suýt chút nữa cũng đứng lại.
Haley bị treo giữa tòa nhà, lắc lư theo gió.
“Con mẹ nó – tên điên này”
Ian lần đầu tiên cảm giác bản thân không thể nhịn được nữa.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn một súng bắt đứt dây thừng kia, khiến cái tên vô liêm sỉ kia rơi thẳng xuống đất, kết thúc mọi chuyện
Ian vội vàng chạy đến thang máy của khách sạn, đi lên tầng cao nhất, rồi vọt ra sân thượng.
Gió rất lớn, dây thừng buộc trên người Haley cột với lan can bị gió thổi đong đưa qua lại.
Ian tự hỏi không rõ sợi dây thừng này đến cùng có đủ chắc chắn hay không nữa.
“Haley Haley Russell Cậu mẹ nó còn tỉnh hay là đã chết a”
Thân thể Haley đung đưa theo gió. Ian thật sự không biết tên này như thế nào làm được giống vậy.
“Haley Russell Cậu mẹ nó mở mắt ra rồi trèo trở lên đây cho tôi”
Haley vẫn cúi đầu. Từ góc độ của Ian, hắn chỉ thấy được những sợi tóc của đối phương bị gió điên cuồng thổi bay phất phới.
Từng lọn từng lọn tung bay.
Lại khiến người ta vô cùng khiếp hãi.
Ian vươn tay nắm lấy dây thường, từng chút từng chút kéo người kia lên. Thật vất vả mới đem cả người y kéo lên được đến thành lan can. Ian vội vã dùng cả hai tay ôm lấy Haley, đem người chuyển vào bên trong.
Haley đã hoàn toàn mất ý thức, đầu tựa lên vai Ian. Hai người ngã ngồi ra nền đất.
Ian một tay chống ra phía sau, ngửa đầu, nhìn nền trời thăm thẳm, thở ra hồng hộc.
“Holy shit”
Ian cảm giác như dây thần kinh của mình suýt chút nữa đã đứt phựt.
Hắn dùng đầu gối chọt chọt vào người Haley.
Ian biết đối phương sẽ không đáp lại hắn, vì thế cả người ngã ra phía sau, nằm sóng xoài trên nền đất.
Bỗng nhiên, hắn một cước đá văng Haley.
Nếu là người bình thường đã sớm la lên vì đau, thế nhưng Haley chỉ oặt sang một bên.
Ian đứng dậy, dùng lực bóp trán, trừng mắt nhìn Haley.
Sau đó, một tay khiêng người, hắn chạy vào trong khách sạn, sau đó ném Haley vào một gian phòng gần nhất, còn mượn thêm một con dao ăn.
Nhân viên phục vụ của khách sạn khẩn trương nhìn Ian, “Thưa ngài, chúng ta có cần gọi bác sĩ không?”
“Bác sĩ tâm thần ấy hả?” Ian mỉa mai cười lạnh một tiếng, “Tôi nghi ngờ không có bác sĩ tâm thần nào có thể chữa khỏi bệnh thần kinh của tên này”
Nói xong, Ian đem đầu nhọn của dao ăn, đâm vào đầu ngón tay của Haley.
“Dao ăn của các vị hẳn đã được khử trùng rồi chứ? Tên này vẫn luôn lo lắng sợ bị uốn ván”
“…Này là… Đương nhiên rồi.” Nhân viên phục vụ nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Máu từ vết thương trào ra.
Ian nắm chặt đầu ngón tay Haley, mãi đến khi một tia phản xạ truyền đến. Haley hít một hơi thật mạnh, mở bừng hai mắt.
Ian lạnh lùng nhìn đối phương, “Cảm giác của cậu khi được lơ lửng trước những tầng cao nhất của khách sạn như thế nào hả? Vì sao không chuẩn bị luôn dù mà nhảy? Có muốn được phóng viên chụp ảnh lưu niệm không?”
Ian cho rằng Haley sẽ lại nói vài câu trêu chọc hắn. Thế nhưng, y chỉ nghiêng người, ôm thật ngực mình, mở to hai mắt, cố hết sức mà thở.
Một tay còn lại, Haley vươn ra, bắt lấy cổ tay Ian.
còn tiếp…