[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ nhất:
Tường vi bí ẩn
13.
“Đây là nơi nghỉ lại của những người đi săn thú vào mùa thu. Ngoại trừ thời điểm vào thu, xem chừng có rất ít người ghé qua đây.”
Haley vạch ra cây cối hai bên, đi tới trước căn nhà gỗ. Xung quanh là dải cách ly được cảnh sát bao lại, nhưng hiện trường lại không hề có người canh giữ. Cách ly như vậy cũng chỉ là làm cho có mà thôi.
“Chuẩn bị tốt rồi chứ? Tôi đẩy cửa vào nhé.” Haley hướng Ian chớp mắt.
“Cậu nghĩ tôi sẽ hoảng sợ sao?” Ian vòng qua Haley, động tác lưu loát mở cửa ra.
Trong phòng vô cùng âm u, chỉ có vài tia sáng lọt qua ván gỗ chiếu vào trong phòng.
Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, cùng với hương vị của máu tươi.
“Nơi này giống như cái kho hàng tám năm trước ‘Hunter’ dùng để nhốt tôi.” Haley thấp giọng mở miệng.
Bả vai Ian như siết chặt lại, “Nếu không chịu được thì cứ nói, cậu có thể ở lại bên ngoài chờ tôi.”
“Không cần. Ở đâu có đèn.” Haley ấn công tắc điện, toàn bộ căn nhà gỗ sáng hẳn lên.
Ngọn đèn vàng sậm rọi sáng, chiếu rõ những công cụ đi săn được treo trên tường, có vẻ đã lâu không được sử dụng, cho nên tương đối cùn.
Mà trần nhà trên đầu họ, thong xuống một sợi dây thừng.
Chính là nơi Anne bị treo ngược lên.
Trên mặt đất vẫn còn vết máu đỏ sậm, thấm thành một mảng lớn.
Góc phía tây của căn phòng đặt một cái tủ cũ, phía trên là chiếc máy hát.
Haley đi qua, nhẹ nhàng ấn nút, máy hát cũ phát ra tiếng, là thanh âm rè rè đứt quãng.
“Tắt nó đi.”
“Như thế nào? Anh cũng cảm giác nghe rất khủng bố đi?” Haley đến bên cạnh Ian, cố ý đem má mình dựa lại gần hắn. Thế nhưng, Ian đã quay mặt đi.
“Muốn tôi tưởng tượng một chút khung cảnh trước khi Anne chết không?” Haley hỏi.
“Không cần thiết. Chi tiết cái chết của Anne đã rất rõ ràng. Sau khi nạn nhân ngừng thở, hung thủ không hề xử lý thi thể cô ấy mà vẫn để lại chỗ này, thậm chỉ còn bật máy hát lên. Làm như vậy để dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, để thi thể được mau chóng phát hiện. Nơi này vốn rất hẻo lánh, hung thủ có dư thời gian xử lý thi thể Anne, nhưng hắn lại không làm vậy. Cho nên, hắn chính là muốn thi thể Anne được phát hiện trong tình trạng này. Mặt khác, Anne đến đây, có khả năng cũng là tự nguyện. Tôi đã gọi điện thoại yêu cầu bên pháp chứng kiểm tra nhật ký cuộc gọi cùng tin nhắn còn lưu lại trong điện thoại của Anne rồi.”
“Có khi nếu tôi tiến vào thế giới của Anne trước khi chết, nói không chừng sẽ càng cung cấp thêm cho anh nhiều manh mối khác nha?”
“Của cậu không phải manh mối, chỉ là tiến hành liên tưởng dựa trên những manh mối đã có.”
Ian ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn sợi dây thừng thòng xuống, “Theo như độ cao của dây thường có thể thấy, vóc dáng hung thủ không hề thấp, lực cũng tương đối mạnh.Trong căn nhà gỗ này rất khó mượn lực của những dụng cụ khác để treo ngược một người lên. Hung thủ phải cao ít nhất trên một mét tám. Căn cứ theo báo cáo khám nghiệm tử thi của Anne, trong cơ thể nạn nhân không hề phản ứng dương tính của thuốc. Cho nên, tôi không thể nào khác phỏng đoán, hung thủ đã dụ dỗ Anne, khiến cô ấy cam tâm tình nguyện bị treo ngược lên, sau đó bất ngờ cắt đứt yết hầu của đối phương.”
“Có lý đấy. Chẳng phải như vậy cũng tương tự trong vụ án của Lena sao?” Haley bước đến gần một chiếc ghế gỗ rồi ngồi xuống, chống cằm, ánh mắt dần dần âm trầm đi, “Mà hung thủ, sẽ ngồi ngay tại vị trí này. Hắn nhìn Anne mở lớn hai mắt, vì không thể hít thở mà phát ra thanh âm khụ khụ. Cô ấy tuyệt vọng nhìn hắn, trong khi đối phương thưởng thức sự tuyệt vọng của nạn nhân.”
Ian quay đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của Haley, hắn liền sởn hết tóc gáy.
Sau đó, môi Haley từ từ cong lên, y trẻ con chớp mắt, “Như thế nào? Anh sợ sao? Đúng chứ? Anh sợ tôi? Vừa nãy có phải tôi rất có hương vị của sát thủ không?”
“Đứng lên đi Nếu hung thủ thật sự từng ngồi lên chiếc ghế này, vậy nó chính là vật chứng Cậu đang làm hỏng vật chứng đấy”
“…Món đồ gốc đã được niêm phong mang về sở cảnh sát rồi.” Haley ủy khuất đứng lên, cùng Ian rời khỏi căn nhà gỗ.
Thời điểm khép cánh cửa của căn nhà gỗ lại, ánh mắt Haley quét qua vết máu đỏ sậm trên nền sàn gỗ, tựa như kẻ mộng du mà mở miệng: “Ian, anh không chịu để tôi cảm giác Anne trước khi chết, vì lo lắng tôi lại phải chịu thống khổ giống như cô ấy, đúng không?”
Ian đứng tại bậc thang cuối cùng, lạnh nhạt trả lời: “Tôi chỉ lo lắng bệnh tâm thần của cậu sẽ càng nghiêm trọng hơn thôi.”
“Tôi không bị bệnh tâm thần.” Haley xoay người, nghiêm túc trả lời.
“Những người bệnh tâm thần đều khăng khăng rằng bản thân không mắc bệnh.”
“Nếu tôi có bệnh tâm thần, Cục điều tra liên bang sẽ không nhận tôi vào làm việc.”
“Đó là do Maddi Ronald cũng có bệnh”
“Nghe qua thì toàn bộ thế giới này chỉ có anh là bình thường thôi nhỉ?” Haley bất mãn nói.
“Đúng thế, chẳng lẽ tôi so với cậu, không thể tính là bình thường sao?”
“…Ian.”
“Sao hả?”
“Một người nếu cảm giác toàn bộ thế giới này đều có bệnh, người có khả năng bị bệnh chính là bản thân anh.” Haley thần bí nói, giống như một giảng viên tâm lý.
“…Dẹp cái giả thuyết về bệnh tâm thần của cậu đi.”
Hai người lái xe về lại trong trấn. Ian quyết định quay lại cẩn thận quan sát thi thể của Anne.
Thời điểm Haley muốn đến trước thi thể Anne, Ian lại cố tình chắn trước người y.
“Trong một ngày, tôi không muốn thấy hai lần cảnh cậu tắt thở.”
Khóe môi Haley chậm rãi cong lên. Nhìn theo bóng dáng Ian, y từng bước lui về phía sau, giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, “Được rồi Được rồi Anne là của anh Tôi không giành với anh”
Ian híp mắt, cẩn thận quan sát vị trí yết hầu bị cắt đứt của Anne. Theo vết cắt để lại, hung thủ hẳn là quen sử dụng tay phải.
Kiểm tra đến tay Anne, hắn phát hiện trên ngón tay của nạn nhân có một vết thương hấp dẫn sự chú ý.
Đầu Haley không biết từ lúc nào đã chen qua đây, y ghé vào tai Ian mà nói: “Oa, cô ấy hình như có đeo nhẫn. Tiếc là không biết chiếc nhẫn kia ở đâu rồi. Có lẽ rơi mất trong khi giãy dụa sao? Hay vừachia tay bạn trai xong nên tháo nhẫn ném đi rồi?”
“Câm miệng.” Ian lạnh lùng nói, “Vừa nãy nhân viên pháp chứng gọi cho tôi. Bọn họ bảo trong lúc lấy mẫu từ khoang miệng Anne, phát hiện DNA của nam. Anne trước khi chết, có thể đã từng cắn hung thủ.”
“Cũng có khả năng là cùng bạn trai hôn môi nha.” Haley không để tâm lắm nói, “Dù có cô ấy có cắn hung thủ thật, nhưng DNA của tên kia không nằm trong hệ thống, cho thấy hắn không có tiền án hình sự. Anh từng nói phải có đối tượng tình nghi mới tìm cách đối chứng được nha.”
“Nhưng nếu Anne thật sự cắn hung thủ thì sao? Nếu vị trí bị cắn là cánh tay, chúng ta lại tìm được người có dấu cắn trên tay, như vậy hắn rất có khả năng là hung thủ giết Anne.”
“…Ừm, nhưng trong thị trấn nhiều người nhu vậy, anh định vén tay áo từng người kiểm tra sao?”
Ian nhắm nghiền mắt, thở dài, im lặng rời khỏi phòng pháp y.
Haley đi theo phía sau, hai người lái xe trở về nhà nghỉ.
Thời điểm bọn họ chạy ngang qua chiếc Cadillac màu đen, đối phương bất ngờ ra hiệu dừng xe.
“Này, trời của tôi Đây không phải thanh tra Connor cùng thanh tra Russell sao Tôi đang muốn mời hai vị tới nhà dùng bữa cơm tôi đây.”
Người lái xe chính là ngài Campolam.
“Ngài Campolam, chúng tôi không thể…”
Ian đang muốn từ chối, lại bị ngài Campolam cắt ngang.
“Thanh tra à, không phải bữa tối bình thường đâu, bữa tối này tổ chức để tưởng nhớ đến Lucy con gái của chúng tôi. Nếu con bé còn sống, hôm nay chính là sinh nhật hai mươi tuổi của nó. Ngoại trừ người nhà của chúng tôi, còn có thầy cô, bạn bè của nó đến dự. Này cũng coi như bữa tiệc sinh nhật dành tặng nó… Tôi cùng gia đình quyết định sau đêm nay, buông xuống đoạn ký ức này…để đứa nhỏ này được yên ngủ. Vì gia đình chúng tôi, vì Lawrence con trai chúng tôi… Thằng bé vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau mất đi em gái. Chúng tôi muốn thằng bé nhận ra, dù ba năm đã trôi qua, còn rất nhiều người giống như nó, không bao giờ quên được Lucy.”
Ánh mắt ngài Campolam lướt qua bả vai Ian, nhìn về phía Haley, mang theo vài phần đau thường cùng tiếc nuối.
Ian thở dài trong lòng. Hắn đôi khi cảm giác gương mặt Haley thật sự là phiền toái lớn.
“Được, chúng tôi sẽ đi. Tuy rằng chưa từng gặp Lucy, nhưng qua lời kể của mọi người, đều nói rằng cô ấy là một đứa trẻ tốt, khiến cho những người xung quanh vui vẻ. Chúng tôi cũng nguyện ý đến chúc mừng cô ấy.”
“Cảm ơn hai vị. Hẹn gặp lại vào bữa tối.”
Thời điểm ngài Campolam đã rời đi, Ian xoay mặt nhìn chằm chằm Haley.
“Tôi không nghe lầm chứ? Cậu đồng ý? Cậu không biết ngài Campolam kia, ông ta…”
“Ông ấy làm sao? Ngài Campolam là trưởng giả có sự nghiệp, hài hước, lại phong độ, hơn nữa còn rất thích những người trẻ tuổi. Anh đang lo lắng điều gì, chú Ian của tôi?”
Haley từng chút từng chút một tiến lại gần, khóe môi cong thanh nét cười ẩn ẩn hiện hiện chọc thẳng vào tim Ian.
Mà Ian lại không hề nhúc nhích, mãi đến khi khóe môi đã cảm nhận được hơi thở Haley phả tới, hắn mới nâng tay đẩy y ra.
“Muốn tôi nói lại bao nhiêu lần nữa, đừng dựa lại gần tôi như vậy”
“Được rồi, được rồi Chúng ta hiện tại đã làm rõ được một số manh mối trong ba vụ án này, tôi cảm giác chúng đều có liên hệ với quý ngài Campolam của chúng ta. Điểm đầu tiên, Lena và Anne đều bị người mình ái mộ cùng tin tưởng giết chết, tuy rằng đây chỉ là cảm nhận của cá nhân tôi, khả năng cũng không quá đáng tin. Thứ hai, Lena bị siết chết trong bể bơi, đây là do anh căn cứ theo những dấu vết để lại trên người Lena mà đưa ra kết luận. Điểm thứ ba, ngài Campolam cũng có khả năng bơi rất khá, tuy rằng ông ta đã gần năm mươi thế nhưng thể chất còn rất tốt. Ông ta cùng với Lena, Anne, và Allen đều có quan hệ rất tốt. Mà anh cũng cảm giác được rồi đấy, ngài Campolam của chúng ta tựa hồ rất dễ dàng bị những người trẻ tuổi xinh đẹp hấp dẫn. Đam mê của ông ta đối với chúng ta tương đối khó lý giải được. Nói chung, đam mê này cuối cùng cũng có khả năng dẫn tới những cái chết của đám người trẻ tuổi kia. Hơn nữa, Lucy đối với Lawrence có ý nghĩa rất quan trọng, cậu ta cũng có khả năng giết Lena để báo thù.”
“Tôi thừa nhận thái độ ngài Campolam đối với những người trẻ tuổi giống như cậu rất nhiệt tình, căn cứ theo những tin tức từng đăng trên báo chí nhiều năm nay, tôi quả thật cảm giác ông ta có vấn đề. Nhưng ông ta ở trong thị trấn nhiều năm như vậy, lại chưa hề truyền ra bất cứ tin đồn nào. Có lẽ, ông ta thật tình chỉ là thích những người trẻ tuổi, thêm nữa đối với cậu thưởng thức hơn bình thường mà thôi.”
“Cho nên chúng ta cần bắt lấy cơ hội này vừa thăm dò vừa điều tra. Ông ta không phải đã nói sao, tiệc tối lần này trừ người nhà Campolam, còn có những người khác nữa. Đây là cơ hội thích hợp nhất để chúng ta tìm hiểu thái độ của những người trong thị trấn đối với ba nạn nhân trẻ tuổi và cái nhìn đối với sự kiện Lucy bị chết đuối.”
“Được rồi… Nhưng cậu phải đảm bảo với tôi không được phép ở trước mặt nhiều người phát điên”
còn tiếp…