Tối hôm đó, Bạch Lạp Sa chân trần đi dạo quanh phòng.
Cô vừa mới tắm xong, cả người đều phảng phất mùi hương sữa tắm thơm phức.
Làn da trắng nõn, ánh đèn lung linh chiếu vào, tựa minh châu ngọc thạch phảng phất ánh sáng chói mắt mê người.
Một đầu tóc âm ẩm hương hoa, Bạch Lạp Sa bèn đi lấy máy sấy sấy khô mái tóc.
Vừa vặn, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Cô ngẩng đầu, nhìn đồng hồ.
Bảy giờ hơn rồi.
Đây là giờ cô hẹn nữ chủ.
Ắt hẳn giờ Khang Lạc đang đứng ở ngoài đi.
Bạch Lạp Sa tính để mặc quản gia Ngô mở cửa.
Nhưng nghĩ lại, lần đầu tuần trước khi Khang Lạc tới nhà cô...
Thôi, vẫn là để cô tự mình ra đưa người vào thì hơn.
Xỏ dép vào, Bạch Lạp Sa thản nhiên mặc chiếc áo hai dây màu trắng ra ngoài.
Sao cô phải ngại cung cách ăn mặc của mình cơ chứ? Đây là nhà cô mà.
Đing!
Đing!
Đing!
Tiếng chuông cửa vang lên rất có quy luật.
Bạch Lạp Sa có chút bất ngờ, cô nhớ, trước đây nữ chủ đâu có bấm chuông kiểu này nhỉ?
"Tới đây, tới đây!" Đưa tay mở cửa, khoé môi Bạch Lạp Sa cong lên thành nụ cười mềm mại.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của cô liền đông cứng.
Cái kia...Sao người đứng ngoài cửa lại là Khương Trạch?
"Cậu...sao lại..." Gương mặt ánh lên tia hoài nghi.
Song cô còn chưa kịp hoài nghi, sau lưng nam chủ đã nhảy ra một người.
Là nữ chủ Khang Lạc.
Khang Lạc cười cười một cách hối lỗi, nhăn nhó nói với cô: "Lạp Sa, lão đại muốn đi theo mình.
Mình cũng hết cách rồi.
Thực sự cậu có thấy phiền không? Nếu cậu thấy phiền..."
"Không phiền." Bạch Lạp Sa dịu dàng ngọt ngào nói với Khang Lạc, mở cửa chào đón hai người: "Các cậu vào đi."
Trong đầu cô đang thầm lên án nam chủ.
Ây! Làm như cô định cướp vợ anh vậy!
Lại còn bám theo nữ chủ tới tận đây!
Bạch Lạp Sa thả xuống đất cho bọn họ hai đôi dép, sau đó cô dẫn họ tới thư phòng ngồi.
Đây là lần hai Khang Lạc tới căn biệt thự của Bạch Lạp Sa.
Nhưng cảm giác cảm thán ngỡ ngàng bật ngửa vẫn y như ngày đầu.
Cô ấy không thể nào hiểu được, một căn biệt thự rộng lớn như vậy, một mình Bạch Lạp Sa sống như thế nào.
Mặc dù nó rất xa hoa, nhưng lại mang cho người sống một cảm giác khó tả, một cảm giác rất lẻ loi.
Mà Khương Trạch, sự chú ý của anh lại khác hoàn toàn với nữ chủ.
Anh nhìn bóng dáng mảnh mai của người thiếu nữ lắc lư trước mặt mình.
Hương thơm sữa tắm toả ra từ người cô quá mức thơm ngọt.
Kìa váy lụa mỏng manh bao lấy thân liễu...
Kìa hai dây mỏng vắt giữa bờ vai gầy mềm mại...
Kìa cần cổ cao sang thánh khiết...
Ôi, trước giờ anh chỉ bị cuốn hút bởi đôi mắt đẹp của cô, vệt tàn nhang mờ ảo của cô, hương thơm dụ hoặc đặc trưng thuộc về riêng cô.
Nay anh lại vô tình phát hiện, tất cả mọi thứ của cô, đều khiến anh cảm thấy nghẹt thở.
Kể cả những ngón chân trắng nõn xinh xẻo kia nữa.
Anh muốn...thật muốn đem chúng nhét vào miệng mà tha hồ ɭϊếʍƈ láp hưởng thụ.
Khương Trạch bỗng giật bắn người.
Anh thế mà lại bị doạ bởi chính suy nghĩ biến thái chạy trong đầu mình?
Trời ạ! Anh thầm đưa tay lên vuốt mi mắt.
Anh vừa có ý nghĩ...muốn cô sao?
Anh vừa nghĩ gì thế trời?
Bạch Lạp Sa nào có biết Khương Trạch đang nghĩ gì.
Cô mở cửa cho bọn họ đi vào thư phòng, ngồi lên bàn học.
"Hai cậu ngồi đây chút.
Mình ra ngoài lấy nước? Cậu muốn uống gì không?"
"Nước lọc thôi!" Khang Lạc hơi ngại ngùng.
"Còn cậu thì sao?" Bạch Lạp Sa lại hướng ánh mắt của mình tới nam chủ.
Hô hấp của Khương Trạch đình trệ trong một vài giây.
Đoạn, anh nở nụ cười phi thường rạng rỡ, lộ ra hai hàm răng trắng đều tựa hạt bắp.
Anh nhìn cô, nơi đáy mắt đen sâu hiếm khi để lộ ra tươi cười chân thành.
"Tôi muốn uống nước ép táo."
"Ồ." Bạch Lạp Sa nhàm chán đáp.
Trước khi ra khỏi cửa, cô dặn Khang Lạc: "Cậu xem lại đề đi, tí nữa mình vào xem bài giải của cậu."
Hoa khôi đi rồi, Khang Lạc mở cặp lấy đề.
Cô ấy lén đưa mắt nhìn vẻ mặt si mê đần độn của lão đại.
Bụng dạ gào thét...
A a a lão đại! Anh không thể dùng vẻ mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống thế để nhìn hoa khôi được.
Hoa khôi sẽ bị anh doạ sợ mất.
Cho tới lúc Bạch Lạp Sa quay lại, trên tay còn bưng thêm khay đựng cốc nước.
Mỗi người nhận lấy phần nước riêng của mình.
Khương Trạch đưa mắt dáo dác nhìn Bạch Lạp Sa.
Lúc này, cô ấy đã mặc thêm một cái áo phông trắng bên ngoài.
Có điểm tiếc nuối...
Bạch Lạp Sa đã không biết được rằng, ban nãy khi mới chỉ nhìn qua hai bầu ngực trắng trẻo căng mềm nảy nảy của cô ấy.
Anh ta đã gần như bị tăng xông do quá hưng phấn.
Khương Trạch ôm đầu, ɭϊếʍƈ môi...
Không biết nên khóc hay nên cười đây?
...
Giảng giải xong xuôi kiến thức cho Khang Lạc, Bạch Lạp Sa ngồi hút nước, viết bậy lên mặt giấy, dáng vẻ đầy nhạt nhẽo.
Khương Trạch là một học tra, cô cũng không rảnh hơi đâu mà kêu một học tra lười học đi học bài.
Cô chỉ muốn dạy một học sinh có tâm và có tầm thôi.
Ừm...Bạch Lạp Sa đoán đúng rồi.
Nam chủ tới nhà cô, ngoại trừ ngồi không uống nước ra, anh ta chẳng làm cái quái gì cả.
Đấy là cô nghĩ thế.
Chứ thực ra Khương Trạch đã có việc để làm.
Anh ta đều nhìn Bạch Lạp Sa...
Nhìn từ đầu tới cuối...
Nhìn không dời một khắc...
Giọng điệu em giảng bài thật dễ nghe...
Mái tóc dài rối bời của em thật thơm...
Đôi môi em thì đỏ mọng...
Bỗng dưng, Khương Trạch cảm thấy Khang Lạc thật chướng mắt.
Nếu hôm nay không có Khang Lạc ở đây, anh cùng Bạch Lạp Sa sẽ...
Sẽ làm gì?
Này Khương bò mộng! Hôm nay đầu óc cậu hơi bậy bạ đấy! ┻━┻ ヘ╰( •̀ε•́ ╰).