Bạch Lạp Sa mần mò theo chỉ dẫn của cụ Thần Đèn, cuối cùng cũng tìm ra một lối thông đạo mới dễ đi hơn.
Cô ra ngoài.
Đáng mừng là bên ngoài không có mẻm tang thi nào dạo quanh...
Cơ mà trời tối rồi...
Đi đêm tối dễ có ngày gặp ma.
Nhìn một thân quần áo luộm thà luộm thuộm bám đầy bụi bặm, Bạch Lạp Sa quyết định đi tắm táp trước đã.
Mạt thế cứ mạt thế, tang thi cứ tang thi, nhưng người cô bẩn, cô chịu không nổi.
Chà, tắm táp xong, Bạch Lạp Sa đi dạo một vòng quanh căn biệt thự trống vắng này...
Rất rộng rãi, rất hoang sơ và khiến con người ta cảm thấy trống trải kì lạ.
Thiết kế màu sơn khắp nơi trông ấm áp thật đấy, nhưng không có hơi người thì thiệt lạnh lẽo làm sao!
Cô không muốn đi vào căn phòng mình từng nằm để ngủ.
Sau khi khởi động thiết bị an ninh quanh biệt thự đến mức độ tối đa, chỉnh sửa lại cửa nẻo, cô mới dám ôm chăn ra ghế sô pha ngủ.
Nha, có cụ Ấm Nước ở đây làm thần bảo hộ, cô phải khò một giấc siêu ngon mới được.
Tới, sáng mai sẽ là một hành trình phiêu lưu mới.
Tính ra, cô còn chưa bao giờ đi nếm thử mùi vị giết tang thi đâu.
Cứ mải nằm ôm chăn nhìn trần nhà, tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai được đi đánh giết với tang thi...
Bé hưng phấn tới độ không ngủ nổi luôn!
[ Ngủ đi! Nha, cần ta hát opera một khúc cho nhóc nghe không? ] Thần Đèn coi con nhóc già đầu kia nằm ảo tưởng sức mạnh, lão quăng ra một cái đề xuất tồi tệ.
Bạch Lạp Sa: "┐(´д")┌" Thôi đừng!
Vẫn nên là để đầu óc tôi tự ngủ thì hơn!
Cụ mà hát chắc mai bé xỉu không dậy nổi á!
...
Một tháng sau.
"Há miệng ra nào? A..."
Dưới mái trạm xăng cũ kĩ, trong chiếc xe ô tô dã chiến đậu bên cạnh, người thiếu nữ trong tay ôm chính là một đứa bé con tầm vài tháng tuổi nõn nõn mềm mềm.
Nhìn ánh mắt tròn vo ngây thơ của đứa bé kia, thiếu nữ không nhịn được mà bật cười.
Cô ấy vốn dĩ rất đẹp, là nét đẹp độc nhất vô nhị, tuyệt mĩ nhất trần đời.
Cười lên lại càng khiến cho lòng người hoa si điên đảo.
Hơi thở dịu dàng tình mẹ tràn lan, một cái cong môi hơn vạn dặm gió xuân.
Này có lẽ là vẻ đẹp từ cốt cách tới nhan sắc, đẹp từ trong ra ngoài đi.
Làn mi dài rung động, ánh mắt long lanh sâu thẳm cuốn hút...
Da trắng tựa viên bạch ngọc pha lê trong suốt, từng sợi tóc dài loà xoà trước bên gò má...
Quanh thân cô ấy, so với mạt thế bẩn tưởi này lại tươi đẹp gấp vạn lần.
Một hơi thở thôi cũng tràn đầy mùi đức cao trọng vọng, thánh khiết tột cùng, bất khả xâm phạm.
Người ngoài mà nhìn vào, sẽ khó nhịn được mà phải thốt lên bốn chữ "Tiên nữ hạ phàm."
Rõ ràng là trong mạt thế, cảnh ngươi sống ta chết, tang thi cắn người, thế nào lại tồn tại được hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp gọn gàng mình ôm theo một đứa bé?
Nâng cái thìa trong tay, nhét một miếng táo nhỏ đã mớm qua vào miệng đứa bé, Bạch Lạp Sa vỗ về.
"Ngoan, bé cưng, nuốt vào cho mẹ được không?"
Đứa bé cũng thật là hiểu chuyện...
Không, chủ yếu là do miếng táo nhỏ này quá thơm ngon...
Hại cho nhóc không nhịn được mà nuốt nuốt hết sạch.
Nuốt xong còn thản nhiên há mồm đòi thêm cơ.
Bạch Lạp Sa đương nhiên sẽ không cho thằng bé ăn thêm miếng táo vàng nào nữa.
Ăn miếng nữa có mà hỏng người a!
Cô đặt đứa bé lên ghế bên cạnh, gặm nốt phần táo còn lại.
Mạt thế, đối với một đứa bé, một miếng táo thần đủ để sống tốt hơn ba tháng.
Tính ra thì Bạch Lạp Sa đã sống trong mạt thế hơn tháng trời rồi.
Cô mở cửa xe, xách bao đựng (*)katana trên lưng, hai tay còn lại ôm đứa bé đi xuống.
(*)Katana: Một loại đao Nhật mà mấy ông samurai thuở xưa hay dùng.
Dùng con đao này để chặt đầu thì nhất luôn.
=)))
Hôn trán đứa bé một cái, cô cười: "Tối nay chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi."
Nhóc con này là mấy tuần trước, khi mà Bạch Lạp Sa đi qua một tiệm bánh giữa lòng thành phố, thì nhặt được nhóc.
Lần đầu tiên thấy được một sinh mệnh nhỏ bé đang cố gắng chống chọi trong mạt thế...
Không biết ba đứa bé đâu, nhưng mẹ của đứa trẻ, ở nhà gắng nuôi con mình, cuối cùng, người mẹ đó qua đời.
Là đói mà chết...
Mẹ chết, chỉ để lại một đứa trẻ đang khóc oang oang vì đói sữa.
Nếu cô đoán không nhầm, ông chồng đã bỏ vợ con chạy khỏi nơi đây.
Không muốn mang theo đứa bé vướng chân, mà người vợ thì lại không muốn bỏ con, cô ấy thà chết còn hơn bỏ rơi con mình...
Cuối cùng, cô vợ ấy tèo thật.
Chà, nếu bé Sa mà không tình cờ đi ngang qua, với tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ, chỉ sợ là nó sẽ bị tang thi phá nhà cắn chết.
Hoặc đói mà chết.
Thế nào cũng thảm!
Bạch Lạp Sa là bị xúc động bởi tình mẹ của người phụ nữ ấy.
Thế nên, cô đã ôm đứa nhóc sơ sinh nhỏ con này lên, quyết định nuôi dưỡng nó.
Chậc, mạt thế, cô sống cũng rất phóng túng à nha!
Để đề phòng có người tới đây lấy xăng, Bạch Lạp Sa một tay ôm bé con một tay lấy vòi truyền xăng cho xe.
Giờ trạm xăng hiếm lắm...
Tìm thôi cũng khó...
Hế nghĩ tới chuyện này là cô ai oán không thôi!
Nữ chủ, nam chủ đều đồng thời có không gian phòng thân đi, cô tuy có táo vàng thần nhưng một tháng mới ăn một quả.
Chả ngon gì cả.
Chẳng bù nam nữ chủ...
Không gian siêu phàm nha!
Cô cũng muốn có...
Chỉ tiếc thay cho phận nhân vật phụ...
Bơm xăng xong xuôi, lại cất thêm mấy bình xăng nữa vào trong cốp, Bạch Lạp Sa bế bé con quay lại xe, nói với nhóc.
"Chúng ta chuẩn bị ngủ thôi."
Trời mới xâm xẩm tối, nhưng đi cả ngày đường bé mệt chết.
Bé Sa muốn ngủ.
Và cô đã ngủ.
Cơ mà...
Hai tiếng sau...
Bạch Lạp Sa cáu kỉnh mở cửa sổ xe, mặt mày nhăn nhó.
Song cô vẫn không quên dùng bịt tai bông cho nhóc con đang nằm khò khò trên giường em bé.
Đoạn, cô lẩm bẩm chửi bậy, liếc nhìn một người phụ nữ xa lạ đang đi đến gần xe mình.
"Bà nội nó! Thùng rác từ đâu tới, làm hỏng giấc ngủ của ông!"
[ Thùng rác này là cái cố mệnh nữ chủ đó.
Hữu duyên ghê nhỉ! ] Thần Đèn ra giọng cảm khái.
Bạch Lạp Sa: "ಠ◡ಠ" Là nữ chủ thì có quyền phá giấc ngủ của cô à?
Dây dưa tới cục nào không dây, sao lại vướng nữ chủ chứ?
Đã vậy lại còn lúc cô đang buồn ngủ!
Nha, muốn cầm đao đánh người.
Bộ lúc nghỉ ngơi, cô cũng phải xem xét giờ hoàng đạo hay gì?
_______________________________
Công dụng của bé táo thần: Nâng cấp kỹ năng, thúc đẩy tu luyện, dưỡng nhan, làm no lâu và thanh lọc cơ thể.
Giả sử, bạn là người chơi hệ lửa, sau khi eats táo vàng thần, kỹ năng của bạn sẽ on top luôn, méo nói nhiều.
ԅ( ͒ ͒)ᕤ
Chưa kể, bạn sẽ không bị lão hoá, da dẻ mịn màng, phơi nắng không cháy nữa.
Thế mới nói, táo vàng này mới là bản rep 1: thôi.
Chứ ăn phải táo vàng thần hàng authentic ở Địa Đàng chắc không cần tu luyện cũng thành tiên luôn quá.
Táo vàng thần người thường ăn nguyên quả vào mồm sẽ bị nổ người mà chết.
Do thân thể nhân loại không tiếp thu nổi sức mạnh của nó.
Không phải "cố quá thì thành quá cố" sao?
Đấy chỉ là với con người thôi.
Còn đối với thần linh thì miễn bàn, mỗi ngày ăn một quả cũng chẳng sao! Ai bảo thần thánh thì quyền năng vô hạn cơ.
╮(.
❛ ᴗ ❛.)╭
Cố Niếp Tranh ăn được trước đó là bởi vì ảnh đang tiến hoá thành Tang thi vương, táo vàng thần sẽ trợ giúp rất nhiều cho quá trình tiến hóa của ảnh.
Và cũng tại linh hồn của ảnh giống bé Sa, là linh hồn đại năng Phất Lai Minh.
Thông thường, quá trình tiến hoá rất dài, và Cố Niếp Tranh phải mất một năm rưỡi mới có thể đạt đến cấp bậc vương.
Nhưng do được ăn vật phẩm táo vàng thần!
Bùm, chúc mừng người chơi Cố Niếp Tranh, bạn đã đạt đến cấp độ boss siêu phàm của phó bản mạt thế!:)))).
Còn đứa bé kia, Bạch Lạp Sa cắn một miếng nhỏ táo, hấp thu bớt năng lượng của táo, rồi mới cho bé ấy ăn phần thừa.
Hơi dơ nhưng mà an toàn..