[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 53: 53: Phiên Ngoại 2 - Bạch Kiêu Và Lương Tâm 1

Cuộc sống hôn nhân của đôi vợ chồng già Bạch Kiêu chín mươi tuổi và Bạch Lạp Sa bảy mươi tuổi.
Hôm nay là một buổi sáng tuyệt vời rảnh rỗi...
Và càng tuyệt hơn nữa, khi câu chuyện của một ngày mới được bắt đầu bằng bữa sáng tình yêu ngọt ngào từ tay cô vợ nhỏ.


Bạch Kiêu bữa sáng no say rồi thì ra phòng khách ngồi xem bảng tin.
Căn phòng khách được thiết kế theo phong cách cổ điển Tây Âu mà Bạch Lạp Sa yêu thích.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len trắng cao cổ, mắt đeo gọng kính để bật lên hiệu ứng làm màu tri thức.


Mái tóc dài đến gò má hơi rũ xuống.
Ngọn nến điện tử được gắn trên bức tường nhảy nhót như ánh nến thật, toả ra ánh sáng vàng cam nhè nhẹ.
Lớp sáng vàng cam dát lên thân thể anh, khiến xung quanh người đàn ông có một cảm giác yên bình khó tả.


Bạch Kiêu nhẹ nhàng nhấm một ngụm nước, ánh mắt đang xem bảng tin chuyển hướng, nhìn tới người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc cao khiết tựa đoá hoa u lan đang đi xuống lầu kia.
Đáy mắt không khỏi trầm thêm mấy phần.
Đặt điều khiển xuống, anh hỏi:"Honey ơi, hôm nay em đi đâu thế?"


Lâu lắm anh mới có vài ngày nghỉ ở nhà.
Thế mà sáng sớm bé cưng liền muốn vứt anh đi ra ngoài chơi ư?
Còn miếng lương tâm nào không vậy? ಠ‿ಠ
Cái tính ngựa ngựa của Bạch Lạp Sa trào dâng.
Cô tung vạt váy trắng, xoay một vòng xinh đẹp.


Rồi đi đến bên Bạch Kiêu, vặn vẹo cái eo, nhìn cái vẻ mặt giận dỗi của anh mà hất hất tóc đầy kiêu kì.
"Hôm nay em cùng Đại trưởng lão hẹn nhau một buổi tiệc trà.
Anh yêu à, em đi đây, đầu chiều em về nha."
Bạch Kiêu bất mãn túm lấy cổ tay cô, kéo vợ cưng lại.


Anh hiếm khi biểu lộ vẻ mặt ủy khuất: "Có thể không đi được không?"
"Không thể." Bạch Lạp Sa nắm lại cổ tay anh, cô ghé mặt lại gần, mắt đối diện thẳng với ánh mắt u ám của người đàn ông...
Hôn lớt phớt lên bờ môi anh vài cái, cô mềm mại an ủi: "Em đi nửa ngày thôi em về.


Chiều chơi với anh được không?"
Bạch Kiêu vẫn nhìn chằm chằm cô không dứt, khoé môi hơi trễ xuống.
Trên trán cơ hồ vẽ ra mấy chữ đầy đau thương, ai oán, tựa chú cún con sắp bị chủ nhân bỏ rơi: "Đừng đi, được không?"


Chung chăn chung gối bên nhau đã hai mươi năm, Bạch Kiêu đã sớm nằm lòng bảy bảy bốn chín cách làm cho vợ yêu xiêu đổ.
Dù đêm qua anh có biến thái đến mấy, sáng hôm sau chỉ cần vẫy đuôi vài cái...Khụ khụ, nghe giống tả con chó quá.:>


"Anh cứ thế này...Em càng phải đi." Dí ngón tay vào mi tâm chú chó con to xác, bé Sa yêu kiều cười.
Cuối cùng cô ấn mạnh lên môi anh một nụ hôn...
Và kết quả là bờ môi của Bạch Kiêu bị dính một vệt son lem nhem...
Anh vươn lưỡi, ɭϊếʍƈ sạch chỗ son đó.


Sau đó bế cô lên đùi mình, ôm chặt eo mềm của của thiếu nữ: "Honey, hẵng để anh dạy lại em cách hôn môi."
Vừa dứt lời cái, anh ta bèn chu chu cái mỏ lại gần, tinh thần dâng cao chuẩn bị cho một cuộc yêu ướt át.
Ai ngờ môi còn chưa kịp chạm môi, bé Sa đã rất phũ phàng đẩy cái mặt chó của anh ta ra xa.


Cô nhổm dậy, chỉnh sửa lại mái tóc được tạo kiểu đẹp đẽ của mình, thẳng thừng mở miệng.
"Chồng à, chuyện làʍ ȶìиɦ gì đó vẫn nên là để tối nay đi.
Giờ em không muốn cùng anh đâu."
Bạch Kiêu coi cái dáng vẻ không quan tâm đáng ghét Bạch Lạp Sa, tâm vốn đau càng thêm đau lợi hại.


Cái đồ...
A a a! Thân tâm vẫn không nỡ chửi em!
Bạch Lạp Sa tính xách túi xách quay lưng bỏ đi, ai ngờ bảng tin trên ti vi đột ngột bị tắt, ánh nến sau lưng cũng bị tắt luôn.
Không gian phòng khách vốn dĩ tràn đầy ấm áp bỗng chốc hoá âm u đến tận cùng.


Ôi trời đất! Anh ta định diễn tuồng kịch gì đây?
Hết cách, bé Sa đành phải quay người lại, hai tay vắt trước ngực nhìn Bạch Kiêu.
Chỉ thấy anh ta ngồi co gối trên ghế, đầu rũ xuống.
Tóc mái dài che khuất đôi mắt anh, đôi môi mỏng mím chặt...


Xung quanh toả ra hơi thở của sự rầu rĩ - người chồng bị vợ ruồng bỏ.
Bỗng dưng màn hình ti vi lại bừng sáng, Bạch Kiêu bật một bài nhạc buồn lên.
Ngồi uể oải trên ghế, đôi mắt bi thương rũ xuống, hoà mình vào bóng tối tang thương...


Bài hát cất lên, ngay từ câu chữ đầu tiên đã nồng mùi thất tình.
"Em vốn dĩ không yêu tôi...
Tất cả biểu hiện của em đều là giả dối~..."
Phụt!
Một phát đem màn hình tắt vụt, bật lại đèn lên, Bạch Lạp Sa cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, hai tay chống nạnh nhìn Bạch Kiêu.


Cô muốn phát hoả!
Muốn một chưởng đánh bay gã thiểu năng này!
Già đầu cả rồi mà sao cái nết nó kì zậy cha nội? ತ_ʖತ
"Bạch Kiêu, anh có ý gì hả? Em bảo chiều nay em chơi với anh, anh làm mình làm mẩy cho ai xem.
Anh nghĩ mình anh biết học cách dỗi à? Anh tin em dỗi lại cho anh xem không?"


Cô dỗi lên, mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết nghen!
"Em nói..." Bạch Kiêu khẽ nghiêng đầu, anh đưa tay vuốt tóc, một đôi mắt xuyên suốt qua bóng tối đầy thâm thúy nhìn Bạch Lạp Sa: "Chiều về em sẽ chơi với anh sao?"
"Sẽ." Bé Sa không có suy nghĩ nhiều về lời nói của anh, gật đầu ngay tắp lự.


Sợ chưa đủ, cô còn bồi thêm: "Cả hai ngày nghỉ tiếp theo nữa."
"Vậy đêm nay..." Giọng điệu anh không dưng hạ thấp xuống, mang theo hưng phấn kích thích dò xét: "Em có thể mặc bộ con mèo chếch chi không?"
"Không!" Đồ con mèo chếch chi là cái quỷ gì a?


Bạch Kiêu, anh muốn nâng tầm chuyện giường chiếu của đôi ta đấy à?
"Em..." Bạch Kiêu mắt thấy cô từ chối.
Đầu lại gục xuống...
Trở về với trạng thái buồn bã...
Bạch Lạp Sa:"..." Thế này cô sống sao đây?
Hết cách thực sự!
"Có!"


"Ừ, em đi đi!" Nhận được lời đồng ý của vợ yêu, Bạch Kiêu vui vẻ bật hết đèn trong phòng, cả căn phòng thoáng chốc bừng sáng ánh đèn.
Anh ta còn rất tri kỉ dắt tay Bạch Lạp Sa ra tận cửa, từ biệt cô: "Đi sớm về sớm, honey của anh!"


"Anh chỉ được cái lật mặt là giỏi!" Bạch Lạp Sa coi cái nụ cười đắc ý của Bạch Kiêu, cô xéo sắc lườm anh, sau đó đi luôn.
Trước khi ngồi lên phi thuyền, cô còn không quên dặn dò.
"Anh nhớ cho Lương Tâm ăn lúc mười giờ đấy nha!"


"Ừ." Bạch Kiêu đối với lời nói của cô, luôn luôn là vô điều kiện thoả mãn.
Phi thuyền bay rồi...
Bạch Kiêu đứng ở thềm hành lang, nhẹ nhàng hạ tay xuống...
Anh hồi tưởng...
Lương Tâm là ai ta?
Nghe cái tên thấy quen lắm!
Hồi tưởng một lúc, anh chàng mới sực nhớ..


Lương Tâm là con mẻ vẹt chết dẫm trong nhà đấy hả?
Chà, cứ nghĩ đến con vẹt đó, y như rằng anh sẽ cảm thấy thật khó chịu.
Mẻ vẹt đó...!nhiều lúc sự sủng ái của nó còn nhiều hơn cả anh cơ.
_____________________________
Bạch Kiêu với bé Sa tính tuổi ở tg này vẫn còn trẻ chán, chưa già đâu nhé.:>>>>


Chếch chi là sếch xi đó..