- Toby, nhờ cậu mà vợ cậu sẽ rất đảm đang cho mà xem - Call càu nhầu, xô ghế đứng dậy mặc dù anh không thấy đói.
Toby cười toe toét. Call đi trước cậu ta vào nhà bếp, ngồi xuống bàn ăn. Toby lại chăm sóc anh như vú em. Gần một tuần nay, Call khó tính, gắt gỏng, và không ngủ được. Toby thấy mắt anh thâm quầng và tính tình khó chịu.
Call cào tay lên tóc trong khi Toby để lên bàn trước mặt anh đĩa bánh quế giòn vàng bốc hơi, rồi ngồi xuống chỗ bên kia bàn.
- Vậy… chuyện với người đẹp bên hàng xóm ra sao rồi?
Call vừa cắn miếng thịt heo muối, nghe cậu ta nói thế, anh gần bị sặc.
- Chẳng có gì lạ. Cô ta ở đấy. Tôi ở đây. Thế thôi. – Call quyết giữ tình trạng này như thế. Để giữ cho được quyết định này, anh không gặp Charity từ tuần trước, thậm chí không lấy ống nhòm để xem cô đang làm gì. Vì thế mà anh không nghĩ đến cô, mà ôi, chỉ được một vài giờ thôi.
Lạy Chúa cứu thế, cô làm cho anh nổi điên, và không đến gần anh.
- Cô ta thật tuyệt, ông ơi. – Toby vừa nói, vừa ăn bánh quế – Tôi tự hỏi không biết cô ấy bao nhiêu tuổi.
Call nhìn lên, thấy Toby có vẻ quan tâm đến chuyện này.
- Quá già đối với cậu, vậy hãy quên đi.
- Này, tôi thích phụ nữ lớn tuổi, cô ấy trông thật quá hấp dẫn.
Đúng là quá hấp dẫn, Call nghĩ, cố quên cảm giác ngây ngất khi hôn cô ấy.
- Nếu ông không thèm để ý đến cô, có lẽ tôi…
- Tôi đã nói cậu hãy quên đi rồi mà, - Call đáp nhanh, rồi ngước mắt nhìn Toby vừa toét miệng cười.
- Tôi đã nghĩ như thế.
Call chỉ càu nhàu rồi ăn tiếp. Vừa đưa thức ăn vào miệng, thì bỗng điện thoại di động reo. Call xô ghế đứng dậy, đi vào phòng làm việc để nghe điện thoại.
- Chào ông chủ, xin lỗi phải làm phiền ông
Anh nhận ra giọng nói từ bên kia đầu giây.
- Peter hả? Có chuyện gì thế?
- Chúng tôi đang gặp chuyện rắc rối, Call à… – Peter không bao giờ điện thoại. Call cảm thấy lo sợ – Đêm qua đã xảy ra hoả hoạn ở phòng thí nghiệm.
- Có trầm trọng không?
- Trầm trọng. Căn phòng gần như tiêu huỷ, sở cứu hoả đã làm việc quá tuyệt nếu không, chắc nhà đã bị thiêu rụi.
Call nghe giọng của Peter có vẻ thất vọng. Anh nói.
- Chúng ta có bảo hiểm, anh khỏi lo về việc này. Công việc nghiên cứu của anh ra sao rồi?
Peter thở dài trong máy điện thoại.
- Chúng tôi hoàn thành công việc tốt đẹp. Tôi đã sao hồ sơ lưu trữ công trình nghiên cứu cất trong tủ sắt chống lửa. Chúng tôi chỉ cần bắt đầu lại là được.
- Anh có biết tại sao xảy ra hoả hoạn không?
- Theo sở cứu hỏa thì vì do chập điện, nhưng họ đang còn điều tra. Với các hoá chất và vật liệu dễ cháy, căn phòng cháy như pháo bông đốt mừng ngày 4 tháng Bảy. Mẹ kiếp, chúng ta sắp hoàn thành các công trình tiến bộ mới quan trọng. Bây giờ thì phải xây dựng lại phòng thí nghiệm và Chúa mới biết bao lâu mới xong.
Call suy nghĩ một lát.
- Phải mất một thời gian. Có thể bây giờ chúng ta thiết lập phòng thí nghiệm ở đâu đấy.
Peter cất cao giọng hỏi.
- Ông nghĩ như thế à?
- Để tôi xem có biện pháp gì không. Peter, tôi sẽ gọi lại cho anh sau.
Ba ngày tiếp theo hình như Call ôm riết máy điện thoại. Đến cuối ngày thứ tư, anh đã thu xếp để sử dụng nhà bếp ở phía sau nhà hàng ăn uống của người Trung Hoa bị phá sản. Căn nhà có mặt quầy bằng sắt Inoc, có nước, có khí đốt, những thứ căn bản để thiết lập phòng thí nghiệm. Peter sung sướng vô cùng.
- Theo tôi thì chúng ta phải thay đổi tên cho rồi. – Peter nói nho nhỏ.
- Ồ thế sao?
- Có lẽ lấy cái tên gì cho phù hợp với mặt hàng của công ty đĩa vi tính Mega Tech, Wontons và Chowmein.
Call cười khúc khích:
- Để tôi suy nghĩ rồi cho ý kiến.
- Cám ơn, Call – Peter nói, giọng nghiêm trang – Ông đừng lo, việc này sẽ yên thôi, tôi hứa với ông như thế.
Họ chấm dứt câu chuyện, Call gác máy. Anh phân vân không biết có phải vì chập điện mà gây nên hoả hoạn hay vì nguyên nhân gì khác. Nếu có, đội điều tra nguyên nhân hoả hoạn có lẽ sẽ tìm ra được manh mối. Còn bây giờ, anh không để mất thì giờ quý báu vào việc lo lắng chuyện này nữa.
Anh chụp cái áo vét rồi ra khỏi nhà, anh không quen thói ở trong phòng làm việc lâu như thế này. Vì anh sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách, anh sẽ không để mình rơi vào cạm bẫy lần nữa.
Ít ra chuyện rắc rối của Peter cũng giúp anh khỏi nghĩ đến Charity. Anh ước sao có thêm chuyện rắc rối gì nữa xảy đến.
Thế nhưng, mặc dù cô đã cố gắng hết sức mà cũng không thể xua đuổi được hình ảnh anh ra khỏi đầu. Cô tức tối, cáu kỉnh, không định tâm để làm được việc gì. Lạy chúa, ước gì cô đừng gặp anh.
Nhưng nếu cô không gặp anh thì chắc cô đã bị con gấu ăn thịt rồi.
Cuối tuần thứ ba đến. Khi ấy là cuối tháng Sáu, trời nắng suốt ngày và ban đêm khô hạn ấm áp, mặc dù tuyết vẫn còn vương một ít trên các đỉnh núi.
Vào chiều thứ Sáu, khi cô và Maude chùi rửa thùng chứa cát sỏi xong, hai người đi lên đồi về nhà, Maude nói với cô:
- Độ này cô hay gắt gỏng, đừng có vì nhớ nhung anh chàng hàng xóm khó tính kia mà bản tính như thế chứ.
Charity cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô hỏi:
- Bà nói về Call phải không? Tại sao tôi phải nhớ nhung anh ta? Tôi đâu có thích anh ta.
Maude cười:
- Trước đây thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ về ông chồng quá cố của tôi như thế, nhưng lúc nào tôi cũng thương yêu ông ấy.
Charity thở dài.
- Thôi được rồi, có lẽ tôi có nhớ anh ấy đôi chút thật. – Không phải đôi chút đâu, cô nhớ anh rất nhiều, thậm chí còn nhớ cảnh anh nhìn cô qua ống nhòm. Cô nghĩ chắc anh không làm thế nữa, anh không muốn làm việc gì có dính dáng đến cô.
- Có lẽ cô nên mời anh ăn thêm bữa nữa.
- Tôi không mời đâu.
- Tại sao không?
Cô ngần ngừ, không muốn tiết lộ chuyện lòng của mình ra, nhưng nghĩ lại, cô thấy Maude là người bạn duy nhất của cô ở đây, cho nên cô nghĩ cô có thể tin bà được. Cô nói:
- Vì Call đã nói toạc ra ý muốn của ảnh là ảnh chỉ muốn một điều thôi. Mặc dù cô nghĩ là không nên nói thật ra làm gì, nhưng cô vẫn kể cho Maude nghe câu chuyện giữa cô và Call khi hai người đi đến cái hồ trong núi.
– Tôi không phải là người xem nhẹ tình dục, Maude à, tôi không nghĩ thế.
- Có lẽ anh ấy không xem nhẹ đâu, có thể anh ấy nghĩ như thế thôi.
- Bà không khuyên tôi ngủ với anh ấy chứ?
- Tôi không nói cô nên hay không nên. Cô là người lớn, mà theo chỗ tôi nhận xét, cô còn là người thông minh, cô có quyền làm chuyện gì mà cô thấy là đúng. Nhưng tôi nghĩ, nếu Call cho cô là loại người chỉ ngủ qua đêm rồi thôi, thì chắc anh ấy không mến mộ cô như thế đâu.
- Thôi, bây giờ tôi thấy chẳng có gì quan trọng nữa. Rõ ràng là anh ta không muốn gặp tôi và nếu tôi không gặp anh ấy thì chắc có lẽ hay hơn.
- Tuỳ cô thôi, - Maude đáp, nhưng bà có vẻ không tin.
- Tôi muốn đi hóng mát - Charity nói, lấy cái áo gió móc nơi hiên nhà - Tôi định chụp vài tấm ảnh để gửi cho các chị em tôi và cho bố tôi. Hôm nay trời đẹp, tôi sẽ leo lên ngọn đồi phía sau nhà trước khi hết ngày. Bà và Buck coi sóc công việc được chứ?
- Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ nói ông ấy chùi rửa dọn vén cái kho kia, chúng ta sẽ dùng cái nhà kho ấy để chứa đồ đạc, kẻo kho chính không đủ chỗ. Cô đi một mình có được không?
Charity cười:
- Tôi sẽ mang theo cái bình phun tiêu.
Nhờ Call mà cô cảm thấy an tâm khi đi chơi trong rừng. Ngày nào cô cũng có đi một vòng, khi thì hướng này, khi thì hướng khác để tìm hiểu cảnh vật thiên nhiên. Cô đã khám phá ra một con đường mới, và hôm nay cô muốn đi theo con đường đó. Cô mừng khi thấy hình như bà Maude hiểu được ý đồ của cô.
Charity đi lấy máy ảnh và cái ba lô nhỏ mà cô đã mua dưới phố vào tuần trước, rồi leo lên ngọn đồi ở phía sau nhà.
Bà nhìn lên đồi, không thấy có bóng dáng người nào đi xuống hết. Maude đã quá mệt không thể đi tìm Charity được, mà nhờ Buck thì bà không muốn, bà không muốn giao cho Buck cái nhiệm vụ sung sướng được đi tìm cô chủ về nhà.
Vả lại, bà đã có ý rất hay trong óc rồi.
Maude không muốn xen vào công việc của người khác, không muốn làm mai mối, nhưng thỉnh thoảng có vài trường hợp bà muốn thúc đẩy họ tiến tới. Với Charity thì bà đã hiểu rõ, nhưng còn Call bà phải thúc đẩy anh ta mới được. Bà đi qua nhà Call, lên thềm, gõ vào cửa.
Bà gõ lại lần nữa, cứ sợ anh không có ở nhà, nhưng bỗng cánh cửa mở ra, Call xuất hiện, hàm xai nghiến chặt, râu không cạo, mắt cau có như bà thường thấy trước đây. Bà nghĩ: đến tìm anh ta là đúng. Bà thấy Call còn có vẻ khổ sở hơn Charity nhiều, linh cảm cho bà biết lý do tại sao trông anh như thế.
Call ngạc nhiên khi thấy bà Maude, anh cố lấy vẻ bình tĩnh chào bà.
- Chào bà Maude.
- Chào Call buổi chiều. Xin lỗi đến quấy rầy anh nhưng tôi quá lo cho Charity, nên…
- Charity à? – Anh nhìn qua vai bà sang bên nhà của Mose. – Có chuyện gì vậy? Cô ấy khoẻ chứ?
- Rất khoẻ, nhưng cô ấy đi bách bộ cách đây hai giờ rồi mà chưa thấy về. Tôi thấy lo sợ cho cô ấy.
Anh vươn người thẳng lên, khiến anh trông có vẻ cao hơn thường ngày. Anh hỏi.
- Bà để cho cô ấy đi một mình sao?
- Từ hôm anh dẫn cô ấy đi xem hồ đến giờ, ngày nào cô cũng đi leo núi, có lẽ cô ấy không để ý đến thời gian. Nếu đầu gối tôi không yếu, chắc tôi đã đi tìm cổ rồi. Tôi định nhờ Buck, nhưng…
- Để tôi đi tìm cô ấy - Anh bỗng cắt ngang lời bà và bà nghĩ anh không muốn để cho Buck đi tìm Charity – Tôi sẽ dẫn con Smoke đi theo. Có lẽ nó sẽ đánh hơi tìm ra được lối cô ấy đi.
- Tôi đã nghĩ thế nào anh cũng có ý định ấy, cho nên tôi có mang theo cái này - Đấy là cái áo sơ mi ngắn bằng vải mà Charity thường mặc để ngủ.
Call đưa tay lấy cái áo, khi mấy ngón tay anh cầm cái áo, tay anh run run. Maude vỗ vỗ lên lưng bàn tay anh, nghĩ một bà già như bà, lắm lúc bà cũng có mưu mẹo khôn ngoan.
- Chắc cô ấy đi không xa đây - Maude nói - Cô thường đi theo con đường sau nhà thôi, nhưng chắc anh biết trên đường ấy có nhiều đường rẽ dẫn đi lung tung, có nhiều nơi đường dốc trơn trợt. Nếu cô ấy té xuống hay là…
Vẻ mặt anh đanh lại:
- Bà đừng lo, tôi sẽ tìm ra cô ta.
Maude đứng đợi anh đi vào nhà lấy áo và chỉ mấy phút sau là quay ra, anh huýt gió gọi con Smoke rồi cả hai lên đường và bà thủng thỉnh quay về.