- Khi quí vị đi, nhà cửa im lặng như tờ - Anh ta nói – Nhưng con chó con của cô Sinclair nhai đứt chiếc giày tập chạy của tôi. Công việc ở Vancouver yên ổn cả chứ?
- Yên ổn cả, ít ra chúng tôi cũng biết được chuyện này có nguyên do từ công ty Mega Tech mà ra. Chúng ta cứ nhắm theo hướng này mà lần ra tung tích thôi.
Ross và Randy theo họ vào nhà. Toán an ninh lại chia phiên mỗi phiên 6 giờ như cũ. Call đi vào phòng làm việc, không nói một tiếng. Từ khi họ rời khỏi Vancouver, anh trầm tư mặc tưởng, vẻ mặt cau có và thái độ trả lời nhát gừng khiến Charity cảm thấy cần để yên cho anh một mình.
Đêm về khuya nhưng mặt trời vẫn còn trên bầu trời, và cô không muốn ngủ chút nào hết. Cô đi vào phòng ngủ, nằm cuộn tròn, cố đọc sách, nhưng không làm sao tập trung được vào việc đọc. Cuối cùng cô thôi đọc, ra bếp kiếm ly sữa uống.
Kodiak ở ngoài hiên nhà, nó và con Smoke mùa này ra ngủ ở đấy. Cô mở cửa, con chó chồm lên mừng rỡ đón cô, nhảy lên nhảy xuống, đuôi cong vòng trên lưng.
- Ngoan quá – Cô nựng nó, bế nó lên, vuốt ve nó, lòng nghĩ rằng không bao lâu nữa nó sẽ lớn xồ lên rồi. Từ nhỏ, cô không hề có chó con, nên bây giờ xa nó, lòng cô thấy xót xa.
- Mày có nhớ tao không, hả - cô xoa bộ lông dày của nó – Còn tao, tao sẽ rất nhớ mày – Cô cảm thấy nước mắt muốn trào ra. Ngày mai cô sẽ đi từ giã bạn bè, rồi sáng ngày mốt, cô sẽ rời khỏi nơi này vĩnh viễn.
Cô không có ý định sẽ ở mãi Yukon. Cô không muốn sống cuộc sống cô liêu như thế này, nhưng cô thường cảm thấy mình có mối liên hệ mật thiết với nơi này. Cho nên bây giờ đã sống ở đây, cô đâm ra thương mến nơi đây. Thế nào cô cũng nhớ núi non, thú vật, nhở cảnh hoang dã và cảnh đẹp ở đây khi đã ra về.
Nhất là thế nào cô cũng nhớ Call.
Nghĩ thế, cô muốn rơi nước mắt. Cô chào Kodiak, đóng cửa rồi khóa kỹ, rồi nhìn về phía phòng làm việc của Call. Anh vẫn còn trong phòng làm việc nhưng Charity không vào đấy với anh. Cô về phòng ngủ, nằm vào giường.
Sau đó một hồi lâu. Call đi vào phòng ngủ. Nhưng anh không đụng đến cô mà cô cũng không đụng đến anh.
- Được rồi, được rồi, có chuyện gì thế? - Vợ gã nằm bên cạnh lên tiếng càu nhàu rồi kéo chiếc gối lông để lên đầu.
- Tôi muốn biết công việc tiến hành ra sao – Nghe giọng nói quen, Tony dụi mắt cho tỉnh táo.
- Chuyện này không đợi được đến sáng hay sao, ông Gordon? – Nhưng Spears mắc chứng mất ngủ, mà khi lão không ngủ được, lão không ngại việc đánh thức người khác đang ngủ say dậy.
- Có chuyện này rất quan trọng – Gordon nói – Một nhân viên của tôi tối nay gọi đến báo cho tôi hay rằng công ty Mega Tech gởi quảng cáo trên mạng internet. Chúng tìm thuê người có khả năng về điện tử bán dẫn để điều hành chương trình nghiên cứu phát triển của công ty. Mức lương chính trả rất cao. Tôi nghĩ chắc Hawkins tìm người thay Peter Held để tiếp tục công việc hoàn tất ở đấy.
- Vậy thì sao? Nó phải mất một thời gian để tìm ra người thay thế thằng ấy, như thế chẳng anh hưởng gì đến công việc của ta.
- Anh tin chắc như thế phải không?
Gã có tin chắc không? Quỷ sứ, làm sao gã tin chắc được, gã chửi thầm Stan Grossman. Mấy ngày rồi, Tony không tiếp xúc được thằng con hoang này. Gã không biết hắn đang làm gì hay thậm chí không biết hắn có còn tiếp tục công việc hay không. Tony sợ Grossman va chạm gì với người khác, sợ hắn hành động bừa bãi, thiếu thận trọng. Nếu thế, hắn sẽ lôi cả lũ đến chỗ nguy hiểm mất.
- Ông hãy yên tâm đi – Tony đáp, cố lấy giọng tin tưởng mặc dù gã không tin tưởng, để làm Gordon khỏi sợ. Gã ước chi gã yên tâm như lời gã khuyên – Như tôi đã nói trước đây rồi, tôi làm chủ được tình hình hết. Bộ tôi thường không như thế hay sao?
Gã nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của Gordon.
- Được rồi, thế thì tốt, nếu tôi nghe có tin tức gì mới lạ, tôi sẽ cho anh biết ngay.
- Ông cố báo tin vào ban ngày được không?
Gordon cười và tắt máy.
Alice lên tiếng càu nhàu bên cạnh gã
- Đôi lúc Gordon làm cho ta bực mình.
- Đúng thế - gã đáp, nhưng gã nghĩ Gordon lo lắng cũng phải. Tony ước chi nắm rõ tình hình đang diễn ra.
- Hắn vào vị trí rồi.
Stan nhìn quanh nhà, nhưng trời tối nên hắn không thấy đồng bọn. Hắn nghĩ đến những người ở trong nhà.
- Không biết sáng nay chúng đáp máy bay trực thăng đi đâu.
J.B đứng sát bên hắn đáp:
- Đừng thắc mắc làm gì vô ích. Bây giờ chúng về đây là được rồi. Đèn trong phòng làm việc của Hawkins tắt đã gần nửa giờ rồi. Cho chúng 5 phút nữa, cho chúng ngủ say rồi chúng ta xông vào,
Chương trình thật đơn giản: dùng súng bắn tên có chứa thuốc mê như người ta thường dùng để bắt những con vật lớn để loại hai người gác ở ngoài nhà. Trên mặt đất không có máu chảy, không có tiếng ồn, không làm náo động. Khi vòng ngoài đã yên ổn, chúng xông vào nhà, cũng dùng vũ khí như trước để bắn Hawkins và người phụ nữ nằm trên giường với anh, làm mê cả hai người. Trong khi Doyle và J.B mang hai người gác đã bị mê ở ngoài vào nhà, thì Stan sẽ mở thùng chất đốt chứa 1000 galon của Hawkins cho tràn vào nhà.
Mấy phút sau, chúng sẽ cho một tia lửa điện chạy vào, cả ngôi nhà và những người đang mê man trong nhà sẽ cháy ra tro hết. Chiếc Camera cũng cháy theo ngôi nhà, các hình ảnh ở trong máy này cũng tiêu tan theo mây khói. Cho dù người ta có nghi đây là vụ phá hoại, họ cũng không có bằng chứng gì để chứng minh.
Trong lúc đó, Stan, J.B, Doyle sẽ đi lui về phía J.B và Doyle đến, bằng trực thăng qua biên giới đến gần Alaska, chưa đầy một giờ. Từ đấy chúng đi lên phía Bắc đến phi trường Fairbanks rồi đáp máy bay chợ để về lại Hoa Kỳ.
Tất cả bọn chúng sẽ an toàn và một lần nữa công việc của Stan sẽ thành công.
Tất cả đều sạch sẽ, gọn gàng, đúng như phương pháp hắn thích.
- Đến giờ ra tay rồi – J.B nói, gã kiểm tra ổ đạn trong khẩu Glockly, rồi nhét vào bao súng bên hông gã. Cả gã và Doyle đều mặc áo quần dã chiến màu xanh đen, áo quần còn lại của chúng từ thời còn ở trong quân đội. J.B bôi phấn mỡ đầy mặt, còn Stan mặc áo quần đen, từ đầu đến chân.
J.B lấy khẩu súng lắp tên có thuốc mê đi đến phía người canh gác vòng ngoài ở phía Bắc ngôi nhà. Stan đi quanh nhà, núp khuất sau hàng cây, hắn thấy Doyle thanh toán người gác ở phía nam. Không có một tiếng động. Khi người gác nhào xuống đất chỉ phát ra tiếng càu nhàu nho nhỏ rồi thôi, Doyle hành động rất nhẹ nhàng.
Stan tin J.B cũng có hành động hiệu quả như thế, nên hắn tiếp tục di chuyển. Mấy phút sau, cả hai người gác đều bị thuốc mê đánh gục, và bị lôi đi chỗ khác, và bình sơn xịt mà Stan dùng bôi đen màn hình máy Camera được hắn nhét vào ba lô sau lưng hắn lại.
Trong lúc J.B đi ra phía sau nhà, Stan và Doyle đi vào phía trước. Cánh cửa lớn khóa cẩn thận. Doyle cười như thể gã xem đây là đồ chơi, rồi gã lấy khẩu súng nhỏ có gắn giảm thanh bắn gãy ổ khoá, cánh cửa mở rộng dễ dàng.
Chẳng khó khăn gì hết. Stan nghĩ và cả hai bước vào nhà, Stan bắt đầu cảm thấy phấn khởi. Ngôi nhà tối om, mọi người ngủ say, đúng như kế hoạch chúng đã vạch ra. Vài phút nữa thôi là mọi việc đều xong xuôi.
Hắn mỉm cười, đang tự đắc cho tài ba của mình, thì bỗng hắn nghe có tiếng cất lên ở hành lang. Từ trong bóng tối lù lù hiện ra một bóng người to cao.
- Bỏ súng xuống! – bóng người ra lệnh - Bỏ xuống ngay!
Một luồng ánh sáng đèn pin cực sáng chiếu vào mặt Stan khiến hắn sững người tại chỗ. Đứng bên cạnh hắn, Doyle để súng rơi mạnh xuống nền nhà, nhưng hắn liền rút súng nhỏ ra. Súng nổ vang nơi khu vực hành lang chật hẹp, Doyle nằm xuống nền nhà để tránh đạn, vừa lăn vừa bắn.
Stan đứng áp lưng vào vách tránh được lằn đạn, tim hắn đập thình thịch hoà nhịp với vỏ đạn rơi mạnh xuống sàn gỗ. Hắn rút khẩu súng nhỏ trong bao hắn đeo ở vai ra, Khẩu Heckler Kock, hầu như chưa bao giờ hắn mang theo khẩu súng này. Doyle tiếp tuc bắn, thay băng đạn và bắn tiếp. Stan nghe có tiếng viên đạn đâm vào thịt phát ra tiếng bịch và có tiếng càu nhàu.
Bóng người nhào xuống, ánh đèn chiếu xuống nền nhà.
- Hắn nhào rồi! – Doyle reo lên.
Dựa vào tường, Stan không tin nổi là hắn còn đứng được trên hai chân.
– Anh không sao chứ? – Doyle hỏi.
Stan thở mạnh, hơi thở run run:
- Hình như thế - Khẩu súng bắt đầu nặng trên tay hắn. Hắn không thích mang theo súng, nhưng có nhiều lúc cần có súng cho yên tâm.
- Hai anh không sao chứ? - giọng J.B từ bên kia nhà bếp vang đến tận chúng.
- Không sao – Doyle đáp – Anh đứng ở đây – Gã nói với Stan – Tôi vào phòng ngủ. Anh hãy ngồi xuống và coi chừng, chắc Hawkins có súng đấy.
Doyle đi dọc theo hành lang, đến cánh cửa đầu tiên, hắn đá mở ra, hai tay nắm chặt khẩu súng chĩa ra phía trước rồi hắn đi vào phòng.
Thế là không sạch sẽ, gọn gàng rồi, Stan nghĩ, lòng hơi tiếc nuối. Nhưng tình hình vẫn còn có thể cứu vãn được, hắn chỉ mong sao đừng có gì tệ thêm nữa thôi.
Ngoài nhà trời tối om, đêm mùa hè chỉ lâu trong vài giờ cuối cùng đã đến. Bọn tấn công họ chắc đợi mặt trời lên để thu dọn chiến trường và tẩu tán như bọn chó rừng xông vào nhà.
- Em hãy ngồi ở đây – Call nói nho nhỏ - Sau chỗ ngồi trên xe jeep của anh có khẩu súng anh để đấy phòng khi cần đến, để anh đến lấy rồi anh lại đây ngay.
Charity gật đầu, cố trấn tĩnh.
- Em hãy ngồi thấp xuống và giữ yên lặng – Anh dặn rồi bỏ đi.
Ngồi trong bóng tối, cô lặng nghe âm thanh của đêm vang lên quanh cô: tiếng cú kêu, tiếng gío thổi xào xạc trong lá cây, tiếng động của loài thú nhỏ di động trong bụi cây hoà cùng tiếng nước róc rách của nhánh suối chảy phía sau nhà. Cô căng mắt trong bóng tối tìm con Smoke và Kodiak, nhưng không thấy chúng đâu hết.
Không thấy mấy con chó, cô càng lo thêm. Tại sao chúng thấy những người lạ đến nhà mà chúng không sủa? Những người canh gác đâu rồi? Cô phân vân không biết Jim và Randy chết chưa, cô cầu sao họ không bị giết chết. Cô tự hỏi phải chăng Ross đã chết rồi, hay là ông ta bị thương nặng đang nằm ở hành lang không ai giúp đỡ.
Bỗng ánh trăng lưỡi liềm hiện ra giữa hai đám mây đang trôi, ánh sáng tuy yếu ớt và trong chốc lát, nhưng cũng đủ cho cô trông thấy vật gì nâu xám nằm trên mặt đất cách đấy không xa. Charity liền lặng lẽ lần trong bóng đêm tiến đến vật ấy, cô thầm nghĩ, cô đã nhận ra được hai ống quần của Perkins.
Khi cô đến gốc cây, cô thấy chính là anh ấy, anh nằm sóng soài dưới bụi cậy. Charity cảm thấy như muốn đứng tim. Nhưng cô vẫn cố hết sức, cúi người lom khom chạy đến phía anh ấy rồi ngồi xuống bên cạnh anh dưới bóng tối. Cô thấy ống kim găm một bên cổ anh, cái kim giống như mũi tên. Nhưng ngực anh vẫn còn thoi thóp, nên cô cảm thấy mừng. Chắc mũi tên có chứa thuốc mê, anh ta vẫn còn sống. Ít ra hiện tại vẫn còn sống.
Cô liền đưa tay lấy khẩu súng anh ta mang bên vai dưới cánh tay, nhưng khẩu súng đã mất, chỉ còn cái bao không, nếu người gác kia vẫn còn sống, chắc khẩu súng anh ta cũng mất rồi.
Charity cắn môi. Cô định bỏ đi thì bỗng cô sực nhớ cây dao cô thấy anh ta bỏ trong bao da buộc ở bắp chân. Hai tay run run, cô kéo chân anh ta lên, thấy cây dao, cô bèn rút ra. Công việc không lâu, cô bỏ cây dao vào trong túi chiếc áo ngủ của Call, chiếc áo trật ra khỏi vai cô, thụng xuống đến bắp chân.
Nôn nóng trở lại chỗ mà Call đã dặn cô ngồi, Charity từ từ đi lui khỏi chỗ người đàn ông đang nằm bất tỉnh. Cô đi chậm chậm qua đám cây, khi gần đến chỗ hồi nãy thì bỗng một bàn tay bịt miệng cô lại. Cô vùng mạnh ra nhưng cô cảm thấy đầu mũi súng ấn mạnh vào bên hông cô.
- Tốt, tôi cứ phân vân cô trốn đi đâu – Cánh tay hắn cứng như sắt, bàn tay bịt miệng cô gần như làm cho cô nghẹt thở. Hắn mặc bộ áo quần dã chiến màu xanh đen, mặt bôi phấn đen để hóa trang, và hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá, loại thuốc nặng không có đầu lọc. Một cái sẹo gớm ghiếc nằm vắt dưới tai trái, vết sẹo chạy dọc theo quai hàm rồi biến mất dưới cổ áo sơ mi.
Hắn thúc mạnh mũi súng vào cô rồi nói:
- Này em, em không muốn bỏ buổi tiệc về sớm chứ.
Hắn cất bàn tay trên miệng cô, cô liền thở mạnh nhưng khẩu súng vẫn còn chĩa bên hông cô, hắn thúc khẩu súng đẩy cô đi tới trước, hắn không nói gì nhưng rất đáng sợ. Charity nghĩ đến con dao trong túi, nhưng cô không lấy ra, chưa lấy. Cô nhìn vào đám cây, tìm Call, nhưng không thấy anh đâu hết. Cô cầu mong anh được bình an ở nơi nào đấy trong bóng tối.
Call đứng dưới bóng cây nơi anh đã dặn Charity ngồi đợi. Anh đang phân vân không biết cô đi đâu thì bỗng anh thấy cách chỗ anh đứng chừng 20m, trong ánh trăng lờ mờ, một tên giết người đang chĩa súng vào hông cô, thúc cô đi xuống đồi, chiếc áo ngủ của anh trật ra khỏi một bên vai cô.
Mẹ kiếp! đáng ra anh nên dẫn cô nên đi theo mới phải. Anh không nên để cô một mình! Miệng anh khô khốc, anh cố lấy hết can đảm, nắm chắc khẩu súng trong tay.
Hãy bình tĩnh, anh nhủ thầm, khẩu súng của anh rất có hiệu nghiệm. Đây là khẩu Winchester 30.06, anh có khẩu súng này từ năm anh mười sáu tuổi, và anh là tay thiện xạ.
Anh đang nghĩ cách để vào nhà thì một miếng vỏ thông từ cây thông gần mặt anh bay ra.
Anh giật mình bước lui, nấp sau thân cây, chửi thầm trong bụng. Anh đưa súng lên vai, nhắm vào chỗ đám cây nơi vừa phát tiếng súng. Trời tối nên ống nhắm cực rõ trên súng anh trở thành vô dụng, nhưng không sao, chỗ phát súng vừa nổ cách anh không xa.
Call nhìn lên trời, tìm chỗ hổng giữa các đám mây. Mây bay rất nhanh, gió thổi mạnh làm cành lá bay xào xạc. anh đếm giây và cố đoán tốc độ của mây, tính ra trong mấy giây nữa mây sẽ hở ra để ánh trăng lọt xuống chiếu sáng cảnh vật.
Một, hai, ba… Anh đưa súng lên vai, bắn một phát ngay trước khi mây hở ra. Đối thủ của anh bắn trả và tức thì sau đó, luồng ánh sáng yếu ớt chiếu xuống. Call kéo cò, gã đàn ông gục xuống. Phát đạn trúng vào đầu. Hắn nằm ngay đơ không nhúc nhích.
Một thằng gục, còn hai thằng nữa.
Tim đập nhanh, lòng bàn tay ướt, thế nhưng anh cảm thấy bình tĩnh một cách lạ lùng. Lợi thế đã có phần ngang ngửa, ít ra họ còn có hy vọng.
Anh đang hy vọng thì bỗng có tiếng đàn ông từ trong nhà gọi tên anh.
- Thôi được rồi, Hawkins! Xong rồi. Hãy ném súng mà vào đây, nếu không… cô bạn gái của anh sẽ về chầu Diêm vương.
Chó đẻ thật! Call nhắm mắt, tựa lưng vào gốc cây, cố lấy bình tĩnh. Anh nghĩ chúng đã dùng Charity để làm con mồi nhử. Cô là người duy nhất anh không thể nào để cho chúng giết.
Anh nói lớn giọng run run:
- Được rồi! Từ từ, các người thắng rồi. Tao đến đây!
- Call đừng! Chúng sẽ giết… - anh nghe giọng của Charity hoảng sợ, rồi tiếng tát tai thật mạnh không để cho cô nói hết lời can ngăn anh.
Mồ hôi toát ra ở hai thái dương của anh. Anh nghĩ không còn cách lựa chọn nào nữa, bèn ném khẩu súng ra ngoài chỗ trống. Anh đưa cao hai tay trên đầu, rồi bước ra khỏi chỗ núp dưới đám cây, và đi ngang quãng trống để vào nhà.
Tầng cấp gỗ lên hiên nhà thô nhám dưới hai bàn chân trần của anh. Hoa mùa hè nở thơm dịu dàng càng làm cho hoàn cảnh hiện tại trở nên trớ trêu. Call mở cửa, bước vào vừa lúc đèn ở nhà bếp bật sáng. Charity đứng trước mặt một gã đàn ông mặc áo quần dã chiến trong quân đội, hắn đang ấn mũi súng vào một bên đầu cô. Gã đàn ông thứ hai mặc đồ đen đứng cách đấy vài bước, thân hình hắn vạm vỡ, đầu hói gần hết, chỉ còn vài dúm tóc lưa thưa trên đỉnh.
Call bước đến gần, mắt chăm chú nhìn Charity. mặt cô trông tái mét, ngoại trừ vết đỏ ở bên má.
- Em không sao chứ?
Cô nuốt nước bọt rồi gật đầu.
- Tình nghĩa cảm động đấy, Hawkins – Gã đàn ông mặc đồ đen nói - Khốn thay là trong vòng vài phút nữa “tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi!”.
Trong không khí có mùi gì khó chịu như mùi trứng thối, mùi hôi càng lúc càng nồng nặc. Chết rồi, chất đốt! Hai vai Call căng cứng. Bọn này định đốt nhà, với Call và Charity trong nhà.
- Bước đến đây! – Gã đàn ông mặc đồ đen ra lệnh. Hắn quắt mắt nhìn thằng kia – Trói hắn vào chân ghế.
Để kéo dài thời gian, Call không muốn nhúc nhích. Anh nói:
- Nếu các anh giết chúng tôi, xin anh cho tôi một ân huệ là nói cho tôi biết ai thuê các anh. Tại sao có người muốn giết người chỉ để ngăn chặn một công ty nhỏ phát triển như Mega Tech?
- Tao không biết tại sao. King muốn giết mày. Ông ta trả cho tao một số tiền thật lớn để giết mày, thế thôi. Bây giờ thì hãy đến đây… và đừng làm gì ngu ngốc, nếu không thì cô gái sẽ chết trước mày.
Call bước tới, cố tính toán đến khi nào thì sẽ ra tay hành động. Trong nhà chưa có đủ chất đốt để chỉ cần một phát súng là bùng cháy, nhưng lượng chất đốt chỉ trong một lát nữa thôi là đủ. Nếu anh sắp chết, nếu cả hai chết, thì anh phải chiến đấu trước khi chết. Khi anh đến gần gã mặc đồ đen thì anh thấy Charity quay người, bàn tay cô từ trong túi áo vùng lên. Cô quay người chém cây dao vào gã đàn ông phía sau cô, máu nơi mặt hắn phun ra.
Call nhảy đến đấm vào mặt gã mặc đồ đen, hắn nhào xuống nền nhà, anh chụp cái tay cầm súng của hắn. Cách đó mấy bước, Charity đâm tên giết người lần nữa. Hắn hét lên đau đớn khi cây dao đâm vào vai, khẩu súng trên tay hắn văng ra xa.
Call vật lộn với gã mặc đồ đen. Cả hai cố giành lấy khẩu súng, lăn tròn bên nhau. Call đập mạnh cổ tay gã xuống nền nhà, khẩu súng văng ra, lăn trên tấm thảm trải nhà. Anh liếc mắt thấy Charity loạng choạng đến lấy khẩu súng lên. Call đấm vào mặt đối thủ, lôi gã lên, đấm gã tiếp. Hai người đứng dậy và đánh nhau. Call đấm một quả thật mạnh vào bụng gã, đấm mạnh vào quai hàm gã. Gã gục xuống, đầu va vào tường, rồi nhào lên sàn nhà, nằm một đống.
Call quay về phía Charity, cô đã lượm khẩu súng, và đang chĩa mũi súng vào gã đàn ông đang nằm bất tỉnh. Hai chân cô chạng ra, cả hai tay nắm chặt khẩu súng, nhưng cô run lẩy bẩy khiến cho anh sợ cô sẽ bắn trúng vào anh chứ không bắn trúng kẻ thù.
Rủi thay, gã đàn ông khi nãy bị cô đâm máu me đầy người cũng lấy lại được súng. Hắn chĩa mũi súng vào phía sau lưng cô.
Call đứng sững người, không nhúc nhích được, chỉ trong vài giây thôi là một trong hai người sẽ chết.
- Nằm xuống! – Anh hét lên vừa nhảy đến, xô cô xuống nền nhà, chồm lên người cô để che chở cho cô. Nhưng tiếng súng nổ từ ngoài bắn vào vang lên trước khi cô có thể hứng lấy viên đạn của tên giết người ở gần bên cô.
Tim anh như muốn ngừng đập.
Rồi anh đưa mắt nhìn người đàn ông cầm súng. Đến lúc này Call mới biết không phải tên giết người bắn phát đạn vừa rồi. Anh quay mắt nhìn ra cửa sổ phòng trước. trong bóng tối ở phía ngoài phòng khách, Toby nhìn vào nòng súng khẩu súng cậu đang kê trên vai, chĩa mũi súng vào những người đàn ông trong phòng. Tên tấn công Charity đã chết, gục vào chân tường, viên đạn bắn trúng vào giữa trán hắn.
Call vội lồm cồm ngồi dậy, rồi kéo cô đứng lên. Mặt cô nhếch nhác, tay vẫn còn nắm chặt khẩu súng, nhưng cô bình an vô sự. Anh quá mừng, đến độ choáng váng cả người.
- Tốt rồi – anh dịu dàng nói, lấy khẩu súng trên tay cô, hai tay cô run lẩy bẩy - Mọi việc đều ổn thỏa rồi – Anh kéo nhẹ cô vào lòng, cảm thấy cô run trong vòng tay anh, và anh ôm cứng cô, âm thầm đọc lời kinh cảm tạ Chúa.
Toby chạy vào cửa trước, vào bếp và hỏi:
- Hai người không sao chứ?
- Tôi không biết anh làm gì ở đây vào lúc đêm khuya như thế này – anh nói – Nhưng tôi hết sức vui mừng thấy anh đến.
- Tôi đến nhà Jenny – Toby nói, mặt cậu hơi ửng đỏ - Cô ấy lẻn ra gặp tôi. Chúng tôi nghe súng nổ. Tôi nghĩ chắc ông cần người giúp.
Call cảm thấy muốn cười.
- Mở hết cửa sổ cửa lớn ra, trong nhà đầy ngập khí đốt!
- Lạy Chúa Jesu! – Toby chạy đi làm nhiệm vụ được giao phó.
- Em canh nó cho anh – Call nói với Charity, đưa khẩu súng lại cho cô, nhìn cô nắm trong tay, nhưng lần này cô nắm vững vàng - Nếu hắn di động, em cứ bắn. Anh đi đóng van ở thùng khí đốt.
Khi anh trở lại, các cửa sổ đều mở, ngôi nhà thông thoáng. Toby cầm súng, còn Charity ra ngoài tiền sảnh để giúp Ross Handerson.
- Tôi đã gọi cảnh sát rồi – Toby nói – Tôi báo cho họ biết chuyện xảy ra. họ nói sẽ cho trực thăng cấp cứu đến. Khi trời sáng máy bay đến đây ngay.
- Làm thế quá tốt!
Call và Toby trói gô gã đàn ông mặc đồ đen trong khi Charity băng bó vết thương nơi ngực cho Ross.
Khi Call đến bên cô, Charity nói:
- Hơi thở ông ấy còn đều đặn, nhưng ông ấy mất nhiều máu – Anh thấy chiếc khăn tắm cô ép vào vết thương ướt cả máu.
- Ta còn giúp nhiều chuyện nữa, em ở đây để anh đi xem những người kia ra sao, không biết họ còn sống hay không.
- Chắc còn sống. Em lấy cây dao của Jim, em nhớ thấy anh ấy buộc cây dao ở chân. Em nghĩ chúng bắn họ bằng những mũi tên có chứa thuốc mê.
Call đi ra ngoài để xem hai người gác, anh thấy họ bất tỉnh nhưng còn thở. Con Smoke và Kodiak cũng bị đánh thuốc mê, nhưng hình như chúng cũng không sao.
Call nghĩ đến cảnh vừa qua, thấy tất cả đều nằm kề bên cái chết, cơn tức giận trong lòng anh nổi lên bừng bừng. Trong lòng anh lại vang lên cái tên anh nghe hồi nãy.
King!
Gordon Spears đang hợp tác làm ăn với một người tên là Tony King. Call không biết vai trò của tên này trong công ty Global, nhưng bây giờ thì anh có thể biết được rồi.
Anh sẽ hỏi gã đàn ông mặc đồ đen về Tony King để biết hết cội nguồn. Khi anh vào lại trong nhà, Charity hỏi anh giọng vẫn còn run run:
- Sao đấy Call?
- Cả hai người vẫn còn mê man – Anh đáp – Nhưng họ thở đều đặn và nhịp tim bình thừong.
- Ơn chúa – cô đáp.
Nhớ lại cảnh tượng cô đứng trong nhà bếp, nòng súng chĩa vào mang tai cô, ruột gan anh lại cồn cào, buồn nôn.
Call cố xua đuổi hình ảnh đó đi. Anh không muốn nghĩ đến giây phút đứng tim ấy, giây phút mà anh tin là cô sẽ chết.
Hay nói cho chính xác hơn là giây phút tim anh vỡ thành trăm mảnh trong ngực.