- Ông Call ơi, đến đây xem cái này một lát.
Nghe Toby gọi, Call ném miếng gỗ cháy anh đang xem trên tay, rồi bước đến gần cậu ta trong phòng khách. Nhà bếp đã biến mất hoàn toàn, sàn ván cháy đến tận lò sưởi. Khu vực trước lò sưởi còn nguyên vẹn, Toby đang đứng ở đấy, cầm trên tay miếng thảm cháy còn sót lại.
- Cái gì thế?
- Miếng thảm cô Charity trải ở trước trường kỷ - Cậu ta đưa miếng thảm bị cháy còn lại đen thui cho Call – Ông ngửi thì biết.
Call cúi đầu hít một hơi. Mùi dầu xăng làm anh cảm thấy lộn ruột.
- Cửa sổ ở phòng trước không có khóa – Toby nói – Người ta chỉ việc đẩy cửa lên và leo vào được. Tôi nghĩ chắc thằng nào mở cửa sổ, đổ xăng vào ghế trường kỷ và màn, rồi ném vào cây diêm. Đây không phải tai nạn đâu, ông Call à.
Anh bóp mạnh chiếc thảm cháy trong tay.
- Đúng. Rõ ràng không phải là tai nạn.
Khi ấy Charity từ phòng ngủ bước ra, hai tay ôm cả đống áo quần ướt sũng nước. Cô tống hết vào bao nylon mà họ mang theo để đựng những gì còn xài được. Cô bỏ vào túi cục vàng lớn, cô đã tìm ra cục vàng này trong hộc tủ bị cháy sém, rồi ngước mắt nhìn hai người, mặt họ có vẻ quan trọng.
- Ổn rồi, có chuyện gì thế?
Call đưa miếng thảm cho cô rồi đi vào phòng ngủ. Charity đi theo anh vào phòng.
- Cửa sổ này có khoá – Anh nói, kiểm tra bộ khoá bằng đồng, vững chắc như hôm mới ráp – Cánh cửa mà ta leo qua tối hôm qua cũng có khoá. Anh nhớ đã gặp khó khăn với cái then cài.
Anh đi vào phòng tắm, thấy cửa sổ ở đây có cài then chắc chắn:
- Cửa sổ ở nhà bếp có khóa không?
- Có, nhưng nó gãy rồi. Cửa sổ ở phòng khách mới không có. Sau vụ xảy ra với Buck em định lắp khóa vào đấy nhưng chưa có thì giờ để ráp vào.
- Đáng ra em phải ráp mới phải.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
- Ngửi miếng thảm trong tay em thì biết.
Cô hít vào một hơi.
- Ôi lạy Chúa… dầu xăng! – Tay cô run lẩy bẩy – Anh nghĩ Buck hay Tyler?
- Không. Nói thật với em, anh không nghĩ họ có dính líu đến chuyện này. Những việc Ty làm chỉ để vui đùa cho vui, vô hại, chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng con người như thế này. Dĩ nhiên anh có thể sai lầm.
- Nhưng nếu họ không làm việc này thì ai làm?
- Có thể có kẻ muốn Buck hay Tyler mang lấy hậu quả, hay ít ra bị nghi ngờ.
Charity cau mày.
- Nếu thế thì chắc kẻ nào đấy hay những kẻ nào đấy đã hiểu rõ tình hình ở đây. Chắc họ đã biết tình trạng máy vét có cát trong bình xăng và biết chuyện Ty cưa cầu – Anh nhận thấy cô run run, rủa thầm, anh nghĩ có lẽ anh gánh lấy trách nhiệm về chuyện đã xảy ra đêm qua. Nghĩ thế, ruột anh thắt lại.
- Đúng thế, chắc họ đã biết hết – anh nói – Và chắc chúng cũng biết đêm qua anh ngủ lại ở nhà em.
Cô nhìn quanh những bức vách cháy đen ở nhà cô và nói:
- Anh có nghĩ… anh có nghĩ kẻ đốt nhà của em cũng chắc là phá hỏng máy bay của anh hay không?
Theo ánh mắt của cô, anh nhìn quanh phòng ngủ và nhớ đến cảnh con chó sủa như điên và căn phòng đầy khói đến ngộp thở. Anh đáp:
- Có khả năng như thế. biết đích xác kẻ nào đã phá máy bay anh, chúng ta sẽ trả lời câu hỏi này.
Charity bước đến phía anh, mặt tái mét, hoảng sợ.
- Call, anh làm em sợ. chúng ta làm sao đây?
Anh không thể không đưa tay nắm cô kéo vào lòng
- Anh đã báo cho Ross Henderson biết hết chuyện xảy ra. Ông ấy sẽ qui tụ một nhóm 3 thám tử, có thể đêm nay họ sẽ đến đây. Khi họ đến đây rồi, chúng ta sẽ được bảo vệ cả ngày lẫn đêm.
Anh dẫn cô ra ngoài để hưởng không khí trong lành và ánh mặt trời. Mặc dù ra ngoài anh cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng anh vẫn ngại, bèn đưa mắt quan sát những ngọn đồi chung quanh. Sợ kẻ tấn công có thể ẩn núp gần đâu đây, anh dẫn cô đến đứng vào sau một gốc cây gần đấy.
- Charity anh nghĩ đến chuyện em nói, đến chuyện em trở về Mahattan.
- Theo anh thì em nên về phải không?
- Có thể như thế sẽ được yên ổn hơn.
Cô ngước mắt nhìn anh. Nét mặt cô trông thật khó hiểu.
- Em nghĩ hình như hai tiếng có thể của anh là hai tiếng chủ chốt. Em thấy vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ sự nguy hiểm này có dính dáng đến em.
- Đúng, không có dấu hiệu gì chắc chắn hết, ít ra là chưa.
- Vậy thì em muốn ở lại đây hơn.
Call cảm thấy sung sướng một cách kỳ lạ. Anh tin chắc là những kẻ tấn công chỉ nhắm vào anh, Charity là người liên lụy với anh ở cả hai lần. Anh có thể tổ chức che chở cho cô ở Mahattan, nhưng có gì xảy ra, anh cách xa hàng ngàn dặm. Cô ở đây, anh cảm thấy yên ổn hơn, ở đây anh có thể tự mình canh chừng cho cô. Anh lo lắng vì bây giờ anh có trách nhiệm với cô. Anh nghĩ ít ra anh cũng phải bảo vệ che chở cô. Hình ảnh Susan lại hiện ra trong óc anh, nhưng anh cương quyết xua đuổi đi. Anh không để mình phải chịu thất bại với Charity như trường hợp của Susan. Bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng quyết định giữ cho cô bình an yên ổn.
Anh để tay lên eo cô, dẫn cô vào nhà lại, Toby đi bên cạnh họ. Charity đi đến máy giặt trong phòng giặt để giặt số quần áo ẩm ướt bám đầy khói mà cô đã lấy ở trong nhà cháy, còn Toby vào nhà để chuẩn bị bữa ăn.
Khi hai người đi làm việc rồi, Call kiểm tra cửa lớn, cửa sổ để xem đã bảo đảm chưa, rồi lấy khẩu súng trên giá xuống. Anh xem đạn có đầy đủ trong ổ chưa và để lại chỗ cũ. Anh muốn cho Toby xuống dưới đồi để đỡ nguy hiểm, nhưng anh phải đợi cho Ross và nhân viên của ông ta đến đã, mới để cho cậu ta ra về.
Anh biết đội bảo vệ đang trên đường đến đây, anh cần làm một số công việc cần thiết, nên đi vào phòng làm việc. trước hết anh gọi điện thoại đến cho Sở cảnh sát ở Dawson City, cảnh sát ở đây hứa sẽ đến ngay tức khắc khi có chuyện gì xảy ra. Tiếp theo, anh gọi đến công ty đặt máy camera giám sát ở San Jose mà anh đã từng hợp tác trước đây.
Nghĩ đến vụ hoả hoạn mới xảy ra trước đây không lâu, và là người không tin vào sự ngẫu nhiên, nên Call gọi điện thoại đến sở cảnh sát Seattle, yêu cầu gặp Karl Miller, trưởng đội điều tra các vụ hỏa hoạn.
- Rất mừng khi được anh gọi đến – Miller nói – Chúng tôi vừa điều tra xong vụ hỏa hoạn trong phòng thí nghiệm của anh. Anh đoán đúng. Chúng tôi đã tìm ra chỗ mạch điện bị chạm. Thực ra dòng điện không bị chạm, nhưng có người gây ra nguyên nhân khiến hai múi điện chạm nhau. Tên này là tay phá hoại nhà nghề, vì thế mà mới nhìn qua lần đầu, chúng tôi không tìm ra nguyên nhân. Với thông tin này, nhiều mảnh rời đã ghép lại thành bức tranh nguyên vẹn. Vụ tai nạn xảy ra lần đầu, không phải do chuyện rắc rối trong công ty Datatron. Không phải do Ransitch và công ty Wild Card hậu thuẫn, nhưng có người muốn công ty Megatech ngưng phát triển công nghệ tạo ra bộ phận lưu trữ dữ liệu trong ổ cứng có hiệu quả hơn và giá rẻ hơn.
Anh không tin việc khám phá này là nguyên nhân khiến cho có kẻ muốn giết chết anh. Rõ ràng anh đã sai lầm. Thoạt tiên phòng thí nghiệm bị phá hoại để cho công việc chậm đà phát triển, rồi Peter Held bị trấn lột, bị hành hung để anh ta tạm thời nghỉ làm việc, ít ra cũng trong một thời gian. Nhưng cuối cùng, chính Call là người họ muốn loại.
Câu hỏi bây giờ là ai? Anh lập tức chú ý đến người đang nói với anh bên kia dây nói. Anh nói:
- Ông đã nghĩ cho ai đốt phòng thí nghiệm chưa?
- Chưa, nhưng chúng tôi sẽ tìm ra.
Call cám ơn nhà thám tử, tắt máy rồi bấm số gọi cho Steve McDonald. Anh nói cho nhà thám tử tư này nghe về vụ hỏa hoạn ở phòng thí nghiệm và về vụ nhà Charity vừa mới bị cháy.
- Tình hình có vẻ như chúng ta đi lạc hướng rồi – Steve nói.
- Chắc như thế.
- Anh đã nói chuyện với Peter Held chưa?
- Chưa, nhưng tôi cố tìm cách, ngay khi cậu ấy về Seattle. Khổ thay là tôi tìm cậu ta không ra. Anh xem thử có tìm ra cậu ta ở đâu không? – Call nghĩ đến vụ trấn lột đã làm cho Peter đau đớn… hay ít ra xem như là bị đau đớn. Anh nghĩ chắc Peter biết nhiều chuyện động trời. Call sẽ hỏi Peter nhiều câu hóc búa mới được, anh muốn cậu ta phải trả lời những câu này… phải trả lời gấp mới được.
Khi cúp máy, anh nghĩ đến Charity đang giặt áo nơi phòng giặt, anh phải đợi cho đến khi Ross Handerson và nhân viên bảo vệ đến nơi anh mới an tâm nghỉ ngơi được. Anh vuốt tay lên mái tóc và thở dài, cảm thấy người mệt mỏi hơn bao giờ hết. Chuyện này chưa xong anh sẽ không ngủ được yên giấc, mà chuyện khi nào sẽ xong, anh mù tịt, không rõ.
Xô ghế đứng dậy, anh đi vào phòng giặt quần áo. Charity đậy nắp máy sấy, ngước mắt nhìn anh, và anh nhận ra cô cũng lo lắng như anh.
- Em nghĩ ta đi một vòng chơi cho khỏe trí – Cô nói.
Lạy Chúa, anh đi một mình thì được. Anh đáp:
- Không được đâu, khi đội bảo vệ chưa đến thì anh đi không được – Anh kéo cô vào lòng – Toby đang chuẩn bị bữa ăn. Có lẽ chúng ta kiếm cái gì để làm trong lúc chờ đến giờ ăn.
Cô hăng hái đáp:
- Chơi trò chơi điện tử về King Cobra đươc không?
- Anh không biết em chơi có được không. Anh đánh rất ác liệt đấy.
Charity nhón chân, hôn lên má anh và cắn nhẹ lên dái tai anh.
- Có một trò chơi khác nữa mà em muốn chơi trước. – cô ôm mặt anh giữa hai bàn tay và hôn môi anh thật say sưa.
Anh không có thì giờ để làm việc này. Anh cần tìm xem những công ty nào đã bị chương trình phát triển đĩa cứng của Megatech làm thiệt hại, nhưng anh đã làm họ bị khốn đốn một lần rồi, và chính vì việc này mà gia đình anh tan nát. Call hôn cô lại, anh bế cô đi về phía hành lang, trong óc thu xếp lại chương trình.
Stan Grossman đứng khuất giữa đám cây gần đỉnh ngọn đồi thoai thoải ở phía sau ngôi nhà. Xuyên qua đám cành cây ở một bên, hắn thấy sườn ngôi nhà gỗ bị cháy.
Stan chửi thề nho nhỏ. Chó đẻ thật, thế nào Tony cũng nổi cáu vì biết Stan làm hỏng việc lần nữa.
Lạy Chúa, ai ngờ con chó khốn nạn thức họ dậy chứ. Stan đã nghe con chó nhỏ sủa vang. Hẳn họ đã ra khỏi cửa sổ trước khi các người hàng xóm chạy qua dập tắt lửa. Cái kiểu chiều nay Hawkins đi quanh nhà quan sát, thế nào anh ta cũng nghĩ vụ cháy nhà không phải là tai nạn. vấn đề tệ thêm rồi đấy.
Stan thì thích đợi để có thêm thời giờ chuẩn bị, nhưng Tony lại nôn nóng và khi có cơ hội là y muốn ra tay ngay. Với hình thức này hình thức nọ, lửa là phương pháp hắn khoái nhất để giải quyết vấn đề khó khăn, phương pháp này nhanh gọn, và khó bị lộ tẩy.
Hắn đã tính toán rất kỹ khi áp dụng phương pháp đốt nhà, vì hắn nghĩ gỗ trong nhà lâu đời nên cháy rất bén, không còn gì còn sót lại cho người ta nghĩ có bàn tay kẻ xấu nhúng vào, hay là thậm chí có còn sót lại cái gì đáng ngờ, thì thế nào người ta cũng ngờ cho hai cha con thằng điên ở gần đấy thôi. Có lẽ hai cha con gã đó vẫn còn bị nghi ngờ.
Stan mở máy chiếc điện thoại di động khi hắn đi ngang qua đỉnh đồi để đến chiếc xe hắn thuê đậu nằm khuất sau đám rừng cách đường đi quãng một dặm. Stan định báo cáo cho Tony biết chuyện xảy ra, nhưng hắn không làm sao bắt được máy của gã.
Không biết khi Tony được tin hắn lại thất bại nữa gã sẽ làm gì. Có lẽ gã sẽ không giao hắn làm việc này nữa, hay cho hắn ra rìa. Thế thì không tốt cho hắn. Tony trả công cho hắn rất lớn, và hầu hết công việc khó khăn gã giao cho hắn giải quyết đều dễ hơn công việc này rất nhiều, như việc hắn làm với Held chẳng hạn.
Stan không muốn mất công việc béo bở này, nên hắn đang nghĩ đến phương án khác, phương án sẽ giải quyết được những khó khăn của mọi người.
Doyle Sanders và J.B. Brow là hai người bạn cũ trong quân đội, có lần hắn đã hợp tác làm ăn với hai tay anh chị này rồi. Hắn không dùng họ đã hai năm nay, nhưng hắn biết tìm họ ở đâu, hai tên này hành động không được gọn gàng, sạch sẽ, nhưng tiền công trả cho chúng rẻ, và chúng làm có kết quả.
Cách đây 4 năm, gã đã dùng hai tên này để phá rối công việc của Hawkins. Công việc không được hoàn toàn theo kế hoạch đã đề ra, nhưng cuối cùng kết quả đúng như ý muốn của họ. Hawkins bỏ lên sống ở đây, nơi khỉ ho cò gáy này. King hài lòng, bỏ qua vấn đề.
Stan không thích nghĩ đến công việc ấy. Kết quả ngoài ý muốn luôn luôn làm cho hắng không yên tâm. Hắn nghĩ công việc này bây giờ giao cho Doyle và J.B cũng có thể sẽ có kết quả như trước, và như thế đủ là phần thưởng xứng đáng rồi.
Nếu Stan gọi chúng đến để làm vụ này, chắc hắn sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng lần này thì Hawkins sẽ bị loại ra ngoài danh sách đối tượng cho hắn kiếm tiền. sau đó, hắn sẽ thu xếp để trực thăng bốc chúng đi – Doyle là kẻ nổi tiếng hám lợi, coi thường đạo lý. Chúng có thể biến mất ở nơi nào đấy xa xôi bên kia biên giới Alaska, thế là chấm hết chuyện này.
Stan dừng lại dưới bóng cây ở trên đỉnh đồi và bấm số máy.
Đội bảo vệ đến vào quãng 8 giờ tối hôm đó. Mặt trời còn mọc và còn nhiều giờ nữa mới tắt. Charity nhận ra vóc dáng đồ sộ của Ross Handerson từ hôm cô đi Seattle với Call. Ông ta với hai người nữa mặc comple đen bước xuống chiếc xe thuê màu nâu và đi vào nhà.
- Rất mừng được gặp anh, Ross – Call nói khi ra khỏi cửa và bắt tay ông ta – Ông nhớ cô Sinclair chứ?
Ross cúi đầu lễ phép chào.
- Chào cô Sinclair – Ross quay qua hai người đàn ông giới thiệu họ với Call – Đây là Randy Smith và Jim Perkins. Họ đã làm việc cho công ty hơn 6 năm rồi. Ông có thể tin vào công việc họ làm.
Hai người lần lượt bắt tay Call. Jim Perkins nói:
- Hân hạnh được biết ông, Ông hawkins – Jim gầy gân guốc, tóc đen và mũi hơi nhọn, Randy Smith thấp hơn, thân hình có hình chữ V, rất đẹp và mái tóc vàng lăn quăn. Áo khoác của hai người đều cộm lên ở dưới túi, chứng tỏ họ có mang vũ khí trong người. Vì ở Canada có luật cấm mang súng trong người, nên có lẽ họ có giấy phép mang súng.
Ross nói với mọi người:
- Chúng ta sẽ chia phiên trực cứ mỗi phiên hai người 6h suốt ngày đêm. Chia như thế mọi người đều được nghỉ ngơi lấy lại sức.
- Vừa rồi cảnh sát có đến đây – Call nói - Họ hiểu rõ tình hình, họ sẽ lưu tâm chú ý đến bất cứ cái gì trông có vẻ khả nghi, hoặc là ở thành phố hoặc là trên đường dẫn tới đây.
- Tốt.
- Có điều này tôi muốn nói cho các anh biết trước khi các anh bắt tay vào việc – Call nói rồi qua qua chỉ về phía Toby vừa từ trong bếp bước ra – Đây là Toby Jenkins. Anh ta sẽ về Dawson ở với mẹ cho đến khi tình hình ở đây đã yên ổn.
- Khoan đã! – Toby nhìn Call có vẻ tức tối – Tôi không về đâu. Tôi ở lại đây!
- Toby, cậu ở thành phố cho được yên ổn. Nếu tôi có chỗ nào cho Charity ở yên ổn, tôi sẽ đưa cô ấy đến đó ngay, nhưng chúng ta chưa biết việc gì sẽ xảy ra, và hiện tại cô ấy ở đây được yên ổn hơn.
- Nhưng rồi ai nấu nướng cho ông? Ai chăm sóc nhà cửa trong lúc tôi vắng mặt?
- Tôi sẽ làm việc ấy cho cậu, Toby – Charity nhẹ nhàng nói – Không lâu đâu. Call có nhiều người đang làm việc ở đây, chắc thế nào họ cũng giải quyết nhanh thôi.
- Tôi muốn ở lại. Tôi sử dụng súng rất tốt, nếu có gì xảy ra tôi có thể giúp một tay.
- Ross và nhân viên của ông ấy chuyên nghiệp trong việc này – Call nói - Họ sẽ lo hết các việc ở đây. Tôi sẽ thường xuyên tiếp xúc với cậu. khi nào thấy tình hình yên ổn, tôi sẽ báo cho cậu trở lại.
Toby càu nhàu nói cái gì đấy nhưng cậu ta không cãi lại. Jim Perkins tiễn cậu đi ra ngôi nhà nhỏ của cậu ở phía sau ngôi nhà lớn để lấy đồ đạc rồi hai người đi xuống đồi, Perkins trong chiếc xe thuê theo sau chiếc xe nhỏ của Toby, chiếc xe đã phai màu, trước sơn màu đỏ, nay biến thành màu hồng.
Khi hai người đi rồi, Ross ấn vào tay Call cái radio cầm tay màu vàng, và đưa cho Charity một cái cũng như thế.
- Randy, Jim và tôi mỗi người đều mang theo một cái như thế này, bất cứ khi nào ông bà muốn gặp chúng tôi thì hãy bấm vào cái nút này – Ross chỉ Charity cách sử dụng radio, đè mạnh vào cái nút nói, rồi nói vào máy và người kia có máy sẽ trả lời.
Cô nhét cái máy vào bao mang bên hông quần jean.
- Chúng tôi đi quanh khảo sát một vòng – Ross nói - Để xem có gì cần chuẩn bị không, nếu ông bà cần chúng tôi, cứ gọi.
Call gật đầu, nhưng mặt anh có vẻ hầm hầm.
- Em ghét việc như thế này – Charity nói.
- Anh cũng thế.
Nhưng bây giờ thì họ không thể làm gì được nữa.
Ngày hôm sau, Toby ngồi chơi trong vuờn Victory sau bảo tàng viện ở Dawson City. Công việc ở mỏ Lily Rose phải nghỉ cho đến khi người ta điều tra xong vụ hỏa hoạn, nhưng cậu không tin công việc của cậu ở nhà Call cũng chấm dứt.
- Chuyện xui xẻo - Cậu càu nhàu, nghĩ đến Charity cậu nhếch mép cười.
Maude, Jenny và Toby bất bình về việc Charity quyết định ngưng vét sạn, nhưng cô nhất quyết cho đó là điều chính đáng. Cứ nghĩ đến chuyện họ kiếm được vàng là Toby nôn nóng muốn đi làm lại.
Chiều nay bỗng Jenny lái chiếc xe tải nhỏ màu xanh cũ rích cũ rang của bà Maude đến trrước tiệm kim hoàn Mỏ Vàng của mẹ Toby.
cậu chạy ra chào cô.
- Kìa, Jenny!
Qua cửa xe, cô e lệ đáp:
- Bà nội cho phép em đi chơi, chắc nội thấy em buồn. Em thích làm việc ở Lily Rose. Nội nói có thể anh làm cho em vui.
- Anh rất mừng có em đến – Lý do khiến cậu ghét việc xuống núi là do Jenny. Ngày nào vắng mặt không gặp cô là cậu nhớ nhung.
Toby mở cửa xe.
- Xuống đi em. Ta đi ăn cái gì đã - Cậu giúp cô đi xuống rồi hai người đi đến quán Brubetake.
Quán đông đúc, họ mua bánh sandwich và soda rồi quay xe, lái đến công viên. Thời tiết mùa hè tuyệt vời, bầu trời xanh ngắt, trong sáng, gió nhẹ thổi. Ở đây mọi người đều tranh thủ hưởng mấy tháng hè ấm áp đấy ánh nắng mặt trời.
Nhiều du khách đi chơi trong công việc, họ tươi cười vui vẻ. Toby tìm một chỗ vắng vẻ và hai người ngồi xuống. Maude luôn luôn có một tấm drap trong xe đề phòng khi cần đến. Jenny lấy tấm vải trải trên mặt cỏ. họ vừa ăn bánh sandwich vừa nói về vụ hỏa hoạn, họ thắc mắc không biết ai đốt và nói về việc xây lại ngôi nhà. Công việc mà cả hai đều muốn làm. rồi Toby hỏi Jenny về kế hoạch của cô trong mùa thu.
- Em… em chưa biết?
- Có vào đại học không? Anh nghĩ đại học ở Calgary rất tốt. Anh mong đến ngày vào đại học ở đấy. chắc em cũng muốn đi học chứ?
- Rất muốn. Em đủ tiền vào đại học, nhưng hiện giờ… em không biết.
- Em đã nộp đơn vào trường nào chưa?
- Chưa, nhưng bố em nói, em muốn học đâu cũng được. Ông rất tuyệt vời, chỉ có điều…
- Sao? – Toby nắm tay cô – Có chuyện gì à, Jenny? Nói cho anh nghe đi, em có thể tin tưởng anh. Bây giờ chắc em biết điều đó rồi.
Cuống họng cô phập phồng, mắt dàn dụa nước mắt.
- Cách đây mấy tháng có chuyện không hay xảy ra. Từ đó… - Cô lắc đầu, quay mắt nhìn ra trước.
Toby bóp mạnh tay cô.
- Nói cho anh nghe đi, Jenny.
Cô nuốt nước bọt, quay lại nhìn cậu, rồi nói nhỏ:
- Em đã phá thai, một tháng trước khi em lên đây.
Tay cậu bóp chặt hai tay cô.
- Jenny!
- Jazz Rollins là bố của bào thai. Em nghĩ… em tin chúng em đã rất cẩn thận, nhưng có gì không ổn nên em mới có thai, bố em không biết. Ông rất bảo thủ. Em biết nếu nói cho ông biết chắc thế nào ông cũng bảo em phá thai. Em không muốn thế.
- Cho nên em tự ý đi phá thai?
- Em có quen một cô gái có lần đã phá thai. Em biết chỗ cô ta đến nạo thai.
Toby nhìn cô đăm đăm rồi hỏi:
- Em có ân hận khi phá thai không?
Jenny cắn môi, lắc đầu đáp:
- Em nghĩ em đã làm điều chính đáng. Jazz chắc sẽ không cưới em, mà dù hắn muốn, em cũng không lấy hắn. Khi ấy em đã biết bản chất của hắn rồi, hắn sẽ là người cha độc ác. Em yêu trẻ con, nhưng em không thể nuôi nấng chăm sóc được đứa bé, chưa thể, và cứ nghĩ đến chuyện mang thai 9 tháng trời, rồi sinh ra đem cho người khác là em thấy đau đớn hơn việc phá nó đi.
Cô nhìn Toby, mặt buồn bã.
- Có lẽ anh cho em là đồ dã man phải không?
Toby nắm hai vai cô.
- Anh không nghĩ thế. Như anh đã nói, dù điều em nói với anh là gì đi nữa, anh cũng không thay đổi cảm tình với em.
Jenny nhắm mắt, dựa người vào Toby, cậu ôm cô vào lòng.
- Anh nói thật đấy, Jenny à - Cậu cảm thấy nước mắt cô thấm ướt phần trước chiếc áo thun của mình, và ngực cậu hồi hộp.
- Người ta khó mà giữ chuyện gì bí mật, cho nên em sợ nếu người ta biết, họ sẽ nói đủ điều.
Toby đẩy nhẹ cô ra một chút.
- Em đã nói chuyện này cho ai biết chưa?
Cô lắc đầu:
– Bây giờ là lần đầu.
Cậu kéo cô vào lòng lại, lòng cảm thấy run động. Cậu vuốt mớ tóc ướt dính bên má cô ra sau, lòng cảm thấy yêu cô tha thiết.
- Jenny à, ở đời ai cũng gặp lúc không may. Cuộc đời là thế. Chúng ta phải gác những chuyện như thế này ra sau.
Cô nhìn cậu, nước mắt trào ra ướt mi.
- Toby, có lẽ em đã yêu anh.
Cậu ghì chặt cô vào lòng, nghẹn ngào nói:
- Jenny, có lẽ anh cũng yêu em.
Cô liền ôm ghì lấy cậu, và lạy Chúa, cô cảm thấy tuyệt quá.
Bỗng Toby nghĩ đến Call, nghĩ đến bà vợ cùng cô con gái của anh ta đã chết. cậu nghĩ đến Charity và tự hỏi không biết hai người có yêu nhau không, và không biết Call có gạt quá khứ ra đằng sau mà nghĩ đến tương lai hay không. Cậu cầu nguyện cho hai người được bình an yên ổn và cầu sao họ bắt được những kẻ âm mưu ám hại họ.
Rồi Jenny nhìn Toby, cặp mắt xinh đẹp của cô để lộ tình cảm chân thành của mình và cậu nghĩ đến tương lai của cậu với cô. Toby cúi người, hôn nhẹ lên môi cô.