- Charity đấy à? - Vừa nghe tiếng của con, ông lập tức hỏi ngay vì lo sợ - Có gì không ổn hay sao, cưng? Có khi nào con gọi cho bố ở đây đâu.
- Không có gì đáng lo, bố à. - Cô không nói chuyện rớt máy bay. Cô nghĩ bố cô sẽ lo, nên cô không muốn nói, cô để dành chuyện ly kỳ về cuộc phiêu lưu này sau khi cô đã về rồi mới nói - Con đang sưu tầm một việc quan trọng, con muốn bố giúp con một tay.
Cô nói cho ông biết cô đang tìm nguồn gốc của gia tộc, nên cô muốn biết tên của những người trong gia tộc xa, lâu chừng nào hay chừng ấy.
- Bố biết một ít chứ không nhiều đâu - Một ít về phía gia tộc của ông lui đến đời ông sơ, ông Walter Sinclair, ông sơ này sinh vào khoảng thập niên 1880, nhưng về phía bên mẹ ông, họ Ross, ông chỉ biết tên của tổ tiên lui đến đời bà cố ông thôi, ông nhớ bà tên là Olga Conrads, sinh vào tháng Tư 1902 - Giòng Sinclair gốc Tô Cách Lan, còn giòng Conrads gốc Na Uy. Vì vậy da con trắng và tóc vàng.
- Con nhớ bố thường nói thế khi con còn bé. Còn bên gia tộc mẹ thì sao? Dĩ nhiên con nhớ bà ngoại và ông ngoại Whitcomb - Cô nhớ ông bà ngoại mặc dù hai ông bà đã mất - Số người trong gia tộc mà mẹ con đã nói, con quên hết rồi.
- Chắc bố cũng không nhớ gì nhiều về bà con bên mẹ con. Bà ngoại Whitcomb có họ Doake. Mẹ con thường tự hào mình là dân Ailen, bà cho có giòng máu Ailen là rất tuyệt. Cho con biết chuyện này: bố sẽ lục các tập album vài cái cảnh cũ có ghi chú ở phía sau, còn một số bài cắt ra trong các báo cũ nữa. Bố sẽ gởi cho con những thông tin bố kiếm được.
- Tại sao bố không gởi bằng thư điện tử cho nhanh? Con có mượn máy tính của người bạn để sưu tầm. Anh ấy sẽ chuyển tin lại cho con.
- Anh ấy à? - Bố cô lặp lại từ cô vừa nói.
- Người xóm giềng của con. - Cô không nói: người hàng xóm ba hồi làm tình ba hồi là người yêu. - Tên anh ấy là McCall Hawkins.
- Cái tên sao nghe quen quá? Ôi lạy Chúa, cầu sao anh ta không phải là đồ nghiện ma tuý.
- Chuyện dông dài lắm, bố à.
- Địa chỉ thư điện tử của anh ấy ra sao?
Call nói cho cô nghe:
Charity báo cho bố biết địa chỉ, rồi nói chuyện với ông một lát về tình hình trong gia đình. Bố cô cho biết: mẹ kế của cô ghi danh học lớp ban đêm để thi lấy bằng thạc sĩ, còn các chị em của Charity, Patience và Hope, đều nghỉ hè rất thoải mái, Patience làm việc cật lực kế hoạch trổ tài cưỡi ngựa để khởi sự vào cuối mùa xuân sắp đến.
Nói chuyện xong, Charity trở lại làm việc, lục tìm trong mạng Internet để thu thập thông tin về giòng họ Sinclair và Ross về phía bố cô, và giọng họ Whitcomb và Doake về phía mẹ cô.
Suốt hai giờ tiếp theo, cô nghiên cứu ngày và nơi các đám cưới, ngày và nơi các hài nhi ra đời, cô hy vọng những gì hiện ra trên máy sẽ nối kết cô với bang Yukon này.
- Có gặp gì may mắn không? - Call hỏi, anh bước đến phía cô. Cô ngửi thấy mùi nước hoa anh vừa cạo râu xong, mùi như mùi dầu thông, khiến cô cảm thấy muốn đứng dậy, áp môi vào bên cổ anh.
- Không lui xa lắm - Cô đáp, cô tập trung vào màn hình - Chắc em phải thừa hưởng ký ức của người nào trực hệ với em. Phong trào đổ xô đi tìm vàng xảy ra từ 1897 đến 1900, cho nên người bà con di truyền ký ức cho em chắc phải sinh vào khoảng 1880 hay là trước đó, mới đủ lớn để đi. Như thế người này phải là một trong những vị Sơ của em.
Call ngồi vào máy tính của anh, chỉ một lát không lâu là anh đã thảo ra được một đồ biểu mà cô có thể sử dụng trong việc sưu tầm. Anh bấm vào nút in, một tờ giấy dài lòi ra khỏi máy, trên tờ giấy là biểu đồ phả hệ gồm những ô ghi tên của bố mẹ, ông bà. Anh đưa tờ giấy cho cô.
- Biểu đồ đi lên được bốn thế hệ.
- Em là thứ năm, phải không?
- Đúng.
Cô nhìn lên tờ giấy, thấy chỗ còn trống để cô có thể điền thêm vào sao mà ít quá, kiểu chỉ chú trọng vào hiện tại mà ít để ý đến quá khứ là kiểu điển hình của người Mỹ. Ở Anh, phả hệ của gia đình đi ngược thời gian đến năm trăm năm.
- Anh sẽ cài thông tin này vào máy em đang dùng, - Call nói - Khi em sưu tầm, em có thể thêm thông tin vào hay thay đổi thông tin.
- Cám ơn, thế là tuyệt quá rồi.
Mấy phút sau cô đánh tên vào trong các ô, đánh tên mẹ cô, cha cô, ông bà, chị em, cô dì, chú bác, bất cứ ai mà tên tuổi có thể hiện ra trong lúc cô tra cứu. Cô lại nhìn vào tờ giấy in.
- Cái tuổi có thể thực hiện chuyến đi là từ 15 cho đến 30, nên trong biểu đồ này có 8 nhóm thuộc thế hệ các ông sơ có khả năng di truyền ký ức cho em. Điều không rõ ràng ở đây là các người ở trong gia đình đều sinh ra và lớn lên ở miền Đông.
- Anh nghĩ nếu em có người bà con nào đi sang miền Tây thì bài toán chắc giải quyết được.
Charity nghĩ đến cái động lực đã thúc giục cô đi hàng ngàn dặm đến sống ở vùng hoang dã của bang Yukon này. Mãi cho đến lúc này, cô vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời ra sao.
Tony King ngồi trên ghế đệm bọc da màu đỏ êm ái trong buồng của quán rượu Dante, một quán rượu rất sang trong ở LA, và là một trong những nơi lui tới giải trí gã thích nhất. Gã nói chuyện với nhân vật thân tín, Stan Grossman qua máy điện thoại di động:
- Vậy anh nghĩ sao?
- Anh chàng đang đi đâu đó rồi, - Grossman đáp. - Ở một nơi như thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Có thể như một tai nạn đi săn phải không?
- Có thể, nhưng mùa này không phải mùa đi săn. Tuy nhiên, hắn có thể chết đuối. Nhất là hắn cứ đi ra ngoài mãi. Quanh đây có rất nhiều hồ. Gã có thể biến mất khi nào không biết.
- Tôi tin chắc anh sẽ nghĩ ra biện pháp.
- Tôi cần thời gian. Tôi cần biết thói quen của hắn, cần biết hắn làm cái gì mỗi giờ trong ngày.
- Tốt, nhưng đừng để quá lâu. Chuyện có thể bị đổ vỡ, và khi chuyện đã lộ ra, mọi việc sẽ hết sức rắc rối.
Tony cắt máy. Gã nghĩ đến Peter Held, gã tự hỏi không biết anh chàng hoá học trẻ tuổi này đã nghiên cứu tìm tòi đến đâu rồi. Vụ hoả hoạn ở phòng thí nghiệm đã làm chậm công việc của hắn, nhưng gần đây mọi chuyện không như lòng mỏi của bọn họ. Nếu Held khám phá ra được sự phối hợp để dẫn đến việc lưu trữ thông tin vào đĩa máy tính rẻ hơn, thì chắc gã và Gordan sẽ lâm vào hoàn cảnh rất khốn đốn, mà Tony biết anh chàng này đã gần đến chỗ thành công.
Bây giờ Held là người rất nguy hiểm. Nếu không có hắn, chắc Hawkins sẽ lui lại thời Frank McGuire mới chết, và anh phải mất thời gian khá lâu mới tìm được người thay.
Tony bấm vào những con số khác trên máy. Có lẽ đã đến lúc gã phải đích thân hăm doạ Held mới được. Tony hiểu rất rõ chàng trai này, nên gã dễ bề thao túng anh ta.
Ngày thứ Bảy và Chúa nhật, Charity ngồi suốt ngày trước máy tính của Call để làm việc. Call làm việc bên cạnh cô một lát, nhưng không bao giờ ngồi lâu quá một giờ trước khi tắt máy và ra khỏi nhà.
Nếu anh không nhìn cô với ánh mắt si mê, thì chắc cô cảm thấy có tội vì đã quấy rầy sự yên tĩnh quí giá của anh. Mỗi khi anh nhìn về phía cô, cô thấy ánh mắt của anh lộ vẻ thèm khát, nhưng trong sự thèm khát đó vẫn có cái gì đáng nói hơn, sâu sắc hơn. Cô nghĩ trong thâm tâm anh, anh sung sướng vì cô đang ở đây với anh.
Những ngày cuối tuần trôi qua nhanh. Đến chiều, họ nghỉ giải lao, đi leo núi theo những con đường mòn phía sau nhà Call. Đêm tối, cô về nhà, lòng vẫn thấy khó chịu khi nghĩ đến chuyện ngủ của anh.
Không phải cô không muốn. Anh rất mạnh khoẻ, cô gần như yêu anh hoàn toàn, chỉ nhìn dáng đi hiên ngang của anh thôi cũng đủ làm cô muốn lôi anh vào giường. Nhưng cô nhận ra cô muốn Call nhiều thứ khác nữa ngoài chuyện tình dục. Cô muốn có mối liên hệ mật thiết, ít ra cũng mật thiết trong thời gian ở Yukon, muốn anh thú nhận anh còn cảm tình khác nữa với cô ngoài vấn đề thể xác mà thôi.
Vào ngày thứ Hai, cô làm việc ở mỏ Lily Rose, trí óc cứ nghĩ đến anh mãi. Maude và Jenny đến đúng giờ, nhưng Buck không thấy đến, mọi khi gã thường đến trước giờ làm việc.
Maude nói:
- Con trai anh ta, Tyler, từ trường đại học về nhà để nghỉ cuối tuần. Có lẽ chàng trai còn ở nhà chơi hay sao đó.
- Trong tuần qua, Buck rất xấu tính; mặc dù thái độ của gã thường không được tốt rồi, nhưng gã có vẻ tệ hơn mọi khi rất nhiều. Không biết gã có chuyện gì khó khăn với con hay không?
- Tôi thấy Tyler bất trị lắm. Đồ hư hỏng. Khi mới sinh thằng ấy, Buck làm ra rất nhiều tiền, và Tyler lớn lên muốn gì được nấy. Nó còn to cao vạm vỡ hơn bố và rất vũ phu với phụ nữ. Hắn đi học đai học mấy năm rồi, nhưng tôi nghĩ chắc nó không tốt nghiệp được đâu, vì hắn chỉ đi chơi gái và lêu lổng thôi.
Charity nhìn lên đồi, lòng phân vân phải chăng vì con mà Buck không đi làm. Cuối cùng, họ không đợi nữa mà đi làm.
Ngày hôm ấy dài và nóng, thời tiết lý tưởng cho việc vét cát sạn, nhưng vì Buck thường làm công việc nặng nhọc là nâng máy vét di chuyển dưới suối, nên họ quyết định dùng máy dò tìm kim loại và chảo sàng. Cuối ngày làm việc, khi Maude và Jenny về rồi, Charity mệt nhoài. Cô định sang nhà Call, nhưng cô nghĩ chắc anh đi rồi, vả lại hôm nay cô không muốn thấy cái mặt lầm lì của anh.
Vì thế cô bèn ngồi đọc quyển tiểu thuyết của Max Mason, Vengeance at Cascade Park, (Vụ trả thù ở Cascade Park), cuốn sách mới được gởi đến. Nhưng cô cảm thấy bồn chồn trong dạ, nên không đọc nữa, bỏ ra ngoài cho sóc ăn. Cô thích nhất con sóc nhỏ có bộ lông nâu trắng và cái đuôi dài rậm. Cô gọi nó là Salty, cô rải hạt hoa hướng dương không tẩm muối trước gốc cây nó ở.
Khi nó thấy thức ăn, Salty kêu chíc chíc mừng rỡ rồi chạy lăng quăng quanh thân cây. Charity cười khi thấy điệu bộ buồn cười của nó.
Khi cô vào nhà thì trời đã tối, gần 8h30. Khi đi qua kho chứa đồ, cô thấy cửa kho mở. Cô nhớ cô đã đóng cửa sau khi họ làm việc xong, cô bèn bước đến kiểm tra then cài cửa.
Then không bị gãy, chỉ mở ra thôi, cô bước vào trong kho để kiểm tra, bỗng một bóng người từ trong bóng tối lù lù hiện ra, cô há hốc mồm.
- Buck! - Cô thốt lên, tim đập thình thịch, mặc dù cô cảm thấy hơi yên tâm. - Trời ơi, bác làm tôi sợ muốn chết.
Gã bước tới phía cô, vấp phải cái sô gỗ xuýt ngã, cô nhận ra gã say.
- Lạy Chúa, bác say quắc rồi.
- Tôi say thì đã sao! - Gã nói lu sa bu. - Có liên quan gì đến cô không?
Charity vươn thẳng người, không ưa giọng nói của gã.
- Nếu bác không ở trong nhà tôi thì tôi cóc cần lưu tâm đến, nhưng đây là nhà tôi. Hôm nay bác không đến làm, vậy bây giờ bác đến làm gì?
- Tôi đến lấy cái khoan. Tôi để quên ở đây hôm thứ Sáu vừa qua. - Gã đưa cái khoan lên và lảo đảo bước tới gần cô. Cô bước lui một bước.
- Bác nên về nhà ngay cho rồi.
Gã ngẩng đầu lên, cái đầu to bờm xờm. Mũi và má gã đỏ gay, cặp mắt sùm sụp nổi gân máu, áo sơ mi cài nút xộc xệch.
- Ồ thế à? Ồ tôi bệnh, tôi chán cảnh cô sai khiến tôi. Cô cũng giống như vợ tôi, luôn luôn sai khiến, rầy la tôi. Tôi không chịu được hành động ấy của mụ ta và tôi cũng không chịu được việc ấy của cô.
Gã bước tới phía cô, vẻ hăm doạ, và lần đầu tiên Charity cảm thấy lo sợ. Cô đã ở nơi cửa nhà kho. Cô định bỏ chạy vào nhà, nhưng cô nghĩ không nên làm thế vì gã sẽ cười ngay. Cho nên cô vẫn đứng yên và nói:
- Buck, nếu bác muốn tiếp tục làm việc với tôi thì bác hãy đi về ngay bây giờ.
Gã để cái khoan xuống bàn thợ rồi đáp:
- Thật không? Này, tôi trả việc ấy cho cô đấy, cứ ôm vào đít mà làm đi.
Cô không để ý gã đến gần cô và cúi người xuống nhìn cô. Cô nuốt nước bọt.
- Tốt, nếu bác không muốn làm nữa thì thôi.
Buck nắm lấy hai tay cô, mười ngón tay to lớn, xù xì bấu chặt vào da thịt cô.
- Tôi sẽ cho cô biết tôi muốn làm gì. Tôi muốn cái việc cô đã cho Hawkins. Việc ấy tất cả đàn bà đều rất giỏi. - Gã đẩy cô áp vào tường, làm rơi cái vòng cổ ngựa cũ xuống nền nhà kêu lẻng kẻng, và cô thấy sợ đến toát mồ hôi hột.
- Thả tôi ra, Buck... nghe chưa?
Buck không thèm để ý, gã nói nhỏ:
- Mày cũng giống Betty thôi. Tao sẽ cho mày nếm cái tao đã cho bà ấy.
Charity hét lên khi gã kéo cô ra khỏi tường, lấy chân gạt cho cô nhào xuống nền nhà rồi chồm lên người cô. Cô đau điếng ở lưng, ngộp thở.
- Thả... tao... ra! - Cô cố đẩy gã ra nhưng gã nặng như một đống sắt. Một bàn tay hộ pháp để lên ngực cô, giật tung cái áo thun ra, còn tay kia tìm dây kéo quần jeans của cô.
Cô quá khiếp sợ. Chuyện này không phải là tình dục, cô nghĩ thế. Buck say và tức giận, giận vì hoàn cảnh đã đẩy gã vào vị trí mà gã xem như thấp hèn. Nếu Tyler Johnson không thích phụ nữ như bố, thì có lẽ việc hắn về nghĩ cuối tuần đã đẩy Buck đến chỗ thất vọng.
Thân hình nặng nề của gã đè mạnh cô xuống sàn gỗ. Charity cố hít không khí vào người.
- Thả... tao... ra. - Cô không đợi gã làm theo lời cô lâu hơn nữa, mà húc đầu gối thật mạnh vào háng của gã.
Buck chặn được cú đá của cô. Cô vùng dậy, giật được một tay, cào móng vào mặt gã, khiến lão chửi rủa toáng lên. Cô cảm thấy dương vật gã cứng ngắc áp vào bên đùi chân cô, cô đắng họng. Cô cảm thấy hắn kéo mạnh dây kéo quần cô, cô bèn vùng mạnh hơn, la hét to hơn, mặc dù cô biết chẳng có ai nghe.
- Câm mồm đi! - Buck la lớn, tát mạnh vào mặt cô. - Đàn bà khốn nạn. Mày biết mày muốn mà. Tất cả đàn bà đều muốn.
Charity quá sợ, vặn người qua phải rồi qua trái đưa đầu gối thúc vào người lão.
Chợt cô thấy Buck bị bật văng ra, và Call xuất hiện.
Charity níu cứng vào người anh cô run lẩy bẩy, người vẫn còn hồi hộp, nhưng nép người vào mình anh, cô từ từ lấy lại bình tĩnh và cảm thấy đỡ hơn.
- Em đã khoẻ chưa? - Anh nhích người lui một chút để nhìn cô.
Cô vẫn còn run và cảm thấy hai đầu gối bủn rủn. Chỗ má bị Buck đánh còn hơi tê. Cô đáp:
- Đỡ rồi. Chưa bao giờ thấy ai mà em mừng như thế này. À, ngoại trừ cái hôm anh cứu em khỏi con gấu.
Call cười, nhưng mắt anh vẫn còn có vẻ gay gắt.
- Anh làm gì ở đây? - Cô hỏi. - Dĩ nhiên anh không thấy em qua ống nhòm vì có dùng ống nhòm anh cũng không nhìn vào trong nhà kho được.
Anh nới tay ra một chút nữa nhưng vẫn quàng cánh tay qua eo cô.
- Anh nhận được thư điện tử của bố em. Khi em làm xong việc mà anh vẫn không thấy em sang dùng máy tính, nên anh mang thư sang cho em. - Anh nhìn Buck, tự nhiên tay anh siết mạnh quanh eo cô. - Thằng con hoang. Anh biết hắn có thành tích xấu, nhưng anh không ngờ hắn tệ như thế này.
Anh hít mạnh một hơi để giữ bình tĩnh, cô nhận thấy anh vẫn còn tức giận và cố đè nén cơn giận xuống.
- Em có lý do để bỏ tù hắn - Anh trêu chọc cô, mặc dù anh vẫn còn có vẻ tức tối. - Em đã có bằng chứng để đưa hắn ra toà.
- Có thể. Hắn say. Nhưng hắn mạnh như trâu và làm càng như thế.
Call đưa tay lên vuốt tóc.
- Toby nói con trai của gã, Tyler, về nghỉ cuối tuần ở đây. Hắn và Toby cùng học ở trung học với nhau. Toby nói Ty ghét đàn bà còn hơn cả bố hắn nữa.
Vô tình cô run cả người.
- Buck nói về bà vợ cũ của gã. Gã nói người đàn bà có tên Betty.
- Betty Johnson chạy theo gã bán thảm khi Tyler mới 5 tuổi. Anh nghĩ, cả Ty lẫn Buck không ai quên chuyện này. - Anh nghiêng đầu về phía gã đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới chân tường. - Anh sẽ nhốt hắn ở đây cho đến khi cảnh sát đến. Anh sẽ canh chừng hắn khi em đi lấy điện thoại di động.
Charity cắn môi, không thích ý kiến của anh, cố nghĩ ra cách gì khác hơn. Bỗng có người khác hiện ra nơi ngưỡng cửa.
- Chào quí vị, xin lỗi quấy rầy quí vị. Tôi là Tyler Johnson. Tôi đi tìm bố tôi. Tôi nghĩ chắc ông ở đây. - Tyler Johnson to lớn như bố. Dáng vẻ như Buck cách đây 20 năm.
- Bố anh nằm trong góc kia kìa, - Call nói. - Hắn sắp đi ở tù vì tội tấn công cô Sinclair.
Tyler nhìn cái áo thun bị rách của cô, mái tóc rối bù và áo quần lấm đất.
- Quỷ thật! Xin lỗi, thưa cô. Tôi sợ xảy ra chuyện như thế này. Hằng năm vào ngày mẹ tôi bỏ đi là ông say như thế này. Vì thế mà tôi phải từ trường đại học về đây vào dịp cuối tuần này. Tôi hy vọng ông nghe lời tôi. - Cậu ta có vẻ rụt rè như một học sinh, nhưng Charity nghĩ cậu ta cố giả vờ làm như thế.
- Thưa cô Sinclair, tôi biết tội bố tôi đã rành rành, nhưng xin cô bỏ qua cho ổng lần này được không? - Ty nhìn cô, ánh mắt van xin, Charity cảm giác cậu Johnson này dịu dàng hơn, nhưng lòng dạ chắc không khác gì bố.
Tuy nhiên, cô nghĩ Buck không nguy hiểm khi gã không say.
- Thôi được rồi. Anh có thể mang bố anh đi và tôi sẽ không tố cáo bố anh. Nhưng anh nói cho ông ta biết tôi không nhận ông làm việc ở Lily Rose nữa, nếu ông để chân lên nhà tôi, tôi sẽ báo cho cảnh sát biết để họ còng cổ ông đấy.
- Tôi sẽ nói cho ông biết. Cám ơn cô, thưa cô.
Call dẫn cô đi ra ngoài, ánh mặt trời khuya chiếu lên mặt họ, mặt anh trông tức tối trở lại. Anh nói:
- Đáng lẽ em không nên làm như thế.
- Có lẽ không nên thật. Nhưng dù sao em cũng muốn để cho Buck mang ơn em hơn là đẩy gã vào tù.
Call hơi nhếch mép tỏ ý bất bình, nhưng bỗng anh thấy trên má cô có vết đỏ, anh càu nhàu nói.
- Thằng chó đẻ đánh em mạnh đấy chứ. Ước gì anh nện hắn nhiều gấp đôi như thế.
Charity cười.
- Anh nện hắn ngất xỉu từ nay cho đến thứ Tư là ít. Em nghĩ chắc hắn sẽ không bao giờ quên bài học này đâu.
- Để bảo đảm hơn, anh nói chuyện với hắn mới được.
Charity không nói gì, nhưng cô đã để lộ ra mặt tình cảm thân thương chan hoà. Khi hai người đi vào nhà, Call nắm tay cô mà đi. Đây không phải là lần đầu tiên, mà trước khi xảy ra tai nạn, cô đã thấy anh là người có tình rồi.
Đến hiên nhà, anh đứng đợi cô phủi sạch đất bụi trên áo quần, rồi theo cô vào nhà. Sau khi đóng cửa xong, anh lấy trong túi áo ra một tờ giấy.
- Bố em đã gởi một danh sách tên của người trong gia đình, tên theo thứ tự ai là bố của ai trong giòng họ Sinclair và Doake. Anh nghĩ chắc em muốn xem. - Anh đưa tờ thư điện tử cho cô.
- Cám ơn. - Cô không nói thêm gì, cũng không yêu cầu anh ở lại hay đề nghị đi với anh sang nhà anh. Cô nghĩ anh chắc muốn ra về, vì anh đã làm xong nhiệm vụ, nhưng anh vẫn đứng đấy.
- Em đã... ờ... ăn chưa?
Cô lắc đầu.
- Em định sẽ hâm lại đồ ăn còn thừa để ăn khi nào em thấy đói.
- Toby có chiên thịt gà. Chàng trai có tài nấu ăn ngon đáo để. Có lẽ em thích sang ăn với bọn anh.
Charity muốn sang, nhưng cô không đi. Mặc dù Call không thúc ép cô, nhưng mỗi khi hai người ở bên nhau, lòng dục của họ nổi lên bừng bừng. Lòng dục càng lúc càng khó mà cưỡng lại được, và cô biết rằng ngủ với anh sẽ làm cho cô nặng thêm tình cảm lưu luyến hơn nữa.
Nhưng sau chuyện này xảy ra với Buck, cô không muốn ở nhà một mình. Tuy nhiên, cô muốn biết cho chắc có phải anh mời vì lịch sự hay không, nên cô nói:
- Em khoẻ rồi... chẳng có gì đáng kể cho anh phải lo sợ. Anh khỏi cần phải đưa em về nhà như đưa một con mèo chạy lạc.
Môi anh cong lên như thể khoái cái hình ảnh cô vừa nói.
- Không phải như thế. Anh nghĩ là chắc em muốn sang làm việc một lát, và nếu em sang làm việc thì em có thể cùng ăn với anh.
Anh nói một cách nhiệt tình, nhưng cô không biết anh có thật thích như thế hay không. Cô cười, gật đầu, đáp:
- Thôi được. Em thích thịt gà chiên.
Hai vai Call thư giãn.
- Vậy thì tốt.
- Đợi em lấy ví rồi ta đi. - Cô luôn luôn đem theo ví mới yên tâm. Cô lấy cái áo thun mỏng có dây kéo ở phía trước trong phòng cô, rồi đi với anh ra khỏi nhà, sang bên anh.
Ngồi ở máy tính mà mắt Call vẫn nhìn luôn sang Charity. Cứ mỗi lần nhìn sang là anh thấy cái vết đỏ mờ mờ bên má cô, anh lại tức lộn ruột lên được. Mẹ kiếp thằng Buck Johnson. Đáng ra anh phải nện cho nó một trận nhừ tử mới đáng đời.
Thực ra anh đã muốn như thế. Khi thấy Charity nằm trên nền nhà và nhận ra ý đồ của Buck, anh đã muốn nhúng tay vào máu. Nhưng anh kềm mình lại, vì anh sợ nếu như làm thế, anh sẽ mang hoạ vào thân.
Dần dà, Charity tạo thêm cảm tình của Call, bản năng che chở trước đây của anh trở lại. Đây là điều anh không muốn tí nào hết.
Anh liếc nhìn cô, cố không nghĩ đến chuyện anh đã sung sướng biết bao khi sang nhà cô. Sự thực là anh đã trông ngóng gặp cô suốt cả ngày. Anh cứ đinh ninh sau khi làm việc ở nhà xong, cô sẽ sang bên anh để dùng máy tính, và khi cô không sang, anh thất vọng. Bức thư điện tử là cái cớ để anh sang gặp cô.
Nhờ thế mà anh đã được việc.
Nhưng bây giờ khi cô ngồi đây, anh lại cảm thấy đau đớn kinh khủng. Cứ mỗi lần nhìn cô là anh muốn bế cô mang vào giường. Anh cố nhủ lòng rằng hai người cứ duy trì tình bạn thì chắc tình hình sẽ tốt hơn, nhưng anh không làm sao tin mình duy trì ở mức tình bạn được.
Ngay khi ấy Toby gọi lớn báo cho họ biết bữa ăn đã dọn xong. Call quyết định không nghĩ đến chuyện anh rất muốn làm tình với cô nữa, anh chăm chú đọc kỹ bức thư điện tử của Bruce Wilcox gởi cho anh thêm một lần nữa.
Call cau mày. Anh quá để tâm trí vào bức thư của Wilcox đến nỗi anh không nghe bước chân của Charity đi đến phía sau anh.
- Chuyện gì thế? Trông anh như người có mèo bị ai giết thế?
Anh chùi trán.
- Nhiều chuyện rắc rối ở Datatron.
- Chuyện xấu à?
- Hai anh chàng lập trình viên, Shotman và Wiggs đã vượt bức tường lửa của một tập đoàn công ty trò chơi máy tình lớn đặt trụ sở ở Antigua. Công ty Wild Card kiếm tiền qua mạng Internet.
- Vậy công ty Wild Card kiện anh hay sao?
- Hay sao được thì quá tốt. Theo Bruce cho biết, các chàng trai đang lên như diều này phát hiện ra tập đoàn đã lừa bịp. Chắc em biết trong trò chơi máy tính có luật lệ về ranh giới, về lợi nhuận và lợi thế. Khi người ta chơi máy tính - ví dụ chơi xì phé trên máy tính chẳng hạn - người ta thường dùng phần mềm máy tính một cách tuỳ tiện, rất thiên biến vạn hoá.
- Em biết. Nhân viên của công ty Wild Card đã sửa bậy phần mềm để thu lợi nhuận cho nhiều.
- Đúng thế. Bây giờ ở Hoa Kỳ có nhiều chuyện rất phi pháp, nhưng đây là lãnh vực của Internet, lãnh vực có luật lệ hẳn hoi. Tuy nhiên, nếu mật vụ liên bang tìm ra và luật pháp nghiêm minh, thì công ty Wild Card sẽ gặp chuyện rất rắc rối.
Charity cúi người để nhìn bức thư điện tử, anh cảm thấy bộ ngực êm ái tựa trên vai anh.
- Hay quá, - cô nói. - Có quá nhiều mưu đồ hấp dẫn trên mạng thật.
Call ưỡn người hẳn lên để khỏi quay người lại áp môi vào ngực cô như lòng anh mong muốn. Anh cố nói tiếp câu chuyện bị bỏ dở...
- Tệ hơn nữa là Shotman và Wiggs rất tham lam. Chúng đang tìm cách để bán lại thông tin cho tập đoàn lấy một triệu đô la.
- Tống tiền à?
- Phải gọi như thế mới đúng.
- Anh sẽ làm gì?
- Trước hết là sa thải Shotman và Wiggs. Cơ quan FBI vẫn cho chuyện xảy ra là tai nạn. Có thể đấy là chuyện tình cờ rồi, trước chơi sau thật. Họ còn quá trẻ. Nếu họ biết giữ mồm giữ miệng thì có lẽ họ sẽ không sao.
- Rồi sao nữa? Trả thông tin cho những người có thẩm quyền à?
- Chúng tôi đã gặp nhiều chuyện rắc rối rồi, không nên chuốc lấy thêm làm gì. Cơ quan an ninh thế nào cũng phanh phui được các hồ sơ mật của công ty.
- Bây giờ thì em hiểu lý do tại sao anh vưt hết công việc kinh doanh mà lên đây để ở.
Những kỷ niệm lại trỗi dậy, có cái gì bóp mạnh vào ngực anh.
- Phải! - Anh không nói việc anh lên đây là vì sau khi vợ con anh chết, anh không làm sao sống một mình ở đấy được.
Họ đi vào phòng ăn, Charity nói thịt gà quá ngon. Call không làm sao nuốt cho nổi. Anh hết muốn ăn.