Mặt trời lúc nửa đêm

Chương 1

Docsach24.com 

Manhattan NewYork

 

Jeremy bước tới chiếc tủ áo trong phòng ngủ, nơi Charity đang tìm quần áo để mang theo trong chuyến hành trình của cô. Anh nói:

- Thật anh không hiểu nôi, anh không tin em lại có thể làm một việc như thế này. Em không thể bỏ công việc, bỏ nhà cửa để đi đến cái thành phố khỉ ho cò gáy ấy được.

Charity chỉ liếc mắt nhìn anh ta, rồi quay lui, tiếp tục xếp cái áo sơmi vải bông tay dài, cái áo màu đỏ có cổ may bằng vải kẻ ô vuông đỏ và trắng, cô nghĩa cái áo này mặc rất ấm.

- Anh nói như thể không anh biết chuyện tôi sắp làm – Cô đáp – Tôi đã có kế hoạch ra đi từ nhiều tuần nay rồi. Tôi đã nói cho anh biết ngày giờ tôi sẽ ra đi rồi. Nhưng vì chuyện ra đi của tôi không phù hợp với kế hoạch của anh, nên anh cho là anh không tin.

Anh bước tới nắm hai vai cô, xoay người cô lại để cô nhìn vào mặt anh:

- Charity, em hãy nghĩ về công việc em đang làm đi. Em hãy nghĩ đến công việc mà em sắp bỏ đi. Em đang có công việc rất tốt ở nhà xuất bản Glenbrook. Lạy Chúa, em vừa được đề bạt làm trưởng ban biên tập.

- Jeremy, tôi  đã báo cho họ biết cách đây mấy tuần rồi, họ đã tìm người thay thế tôi rồi.

- Chắc em thừa biết họ sẽ phục hồi chức vụ ấy cho em trong 30 giây. Em đã làm hỏng sự nghiệp của em, nhưng ngoài chuyện ấy ra, còn… còn anh nữa thì sao?

Jeremy Hauser rất hấp dẫn, cao gần một mét tám, mái tóc đen tuyền cắt rất ngắn hợp thời trang, và cặp mắt màu xanh lục. Khi Charity gặp anh tại một buổi vận động gây quỹ giúp phong trào xóa nạn mù chữ cách đây hai năm, cô rất sững sờ khi thấy phong thái anh rất yêu đời, với vẻ láng lẫy và duyên dáng của giới tài phiệt ở Phố Wall. Sau khi đã hẹn hò với anh, thực tế là cô đã sống với anh trong căn hộ sang trọng của anh ở East Side, cô thấy anh là người chỉ nghĩ đến mình, cho mình là quan trọng.

Jeremy đưa tay lên sờ má cô, nhưng cô chụp bàn tay anh hất đi:

- Jeremy, chúng ta đã quen nhau hai năm rồi. Chúng ta đã chia sẻ ngọt bùi với nhau, nhưng chắc anh thừa biết là trong sáu tháng qua chúng ta không hợp nhau trong nhiều vấn đề. Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian để xem mối liên hệ của chúng ta đi về đâu.

Charity nghĩ thầm: "hay phải chăng mối liên hệ sẽ không đi đến đâu hết?!".

- Mối liên hệ của chúng ta có gì sai trái hết. Anh xác nhận độ gần đây anh có hơi căng thẳng một chút. Anh đã vận động để em có được sự đề bạt ấy, và chắc em biết anh rất thích em có chức vụ ấy – Anh ta cười với cô, nụ cười rất duyên dáng – Anh nhận ra anh chưa phải là người tình hoàn hảo của em, nhưng em hãy bỏ cái kế hoạch điên cuồng ấy của em đi, anh hứa anh sẽ đóng vai người tình hoàn hảo của em.

- Xin lỗi Jeremy, tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì đến vấn đề người tình hoàn hảo cả. Thậm chí gần cả tháng nay, chúng ta không làm tình lần nào hết.

Anh hơi tái mặt khi nghe cô nói toạc vấn đề ra như thế. Jeremy rất bảo thủ trong vấn đề chăn gối, còn cô thì khi mới bắt đầu vào cuộc, cô muốn phải dịu dàng hơn. Sự thật là trong cuộc sống của Jeremy, tình dục không phải là yếu tố hàng đầu. Anh ta luôn luôn quá mệt mỏi, quá bận rộn, quá vội vã, hình như anh ta chỉ quan tâm đến các nhu cầu của mình mà chẳng cần để ý đến nhu cầu của cô.

Cô quay đi, đưa tay lấy chiếc quần jeans hiệu Liz Claiborne và cuốn lại. Jeremy cúi người thổi nhẹ vào tai cô:

- Đừng đi – Anh nói nho nhỏ, hôn lên một bên cổ của cô – Chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, anh xin thề như thế.

Charity nhích khỏi anh ta:

- Đừng Jeremy, xin anh, bây giờ không được đâu.

- Thôi được, em muốn anh làm gì? Em muốn anh phải nói gì để làm cho em bỏ ý định điên cuồng này đi mà ở lại Manhattan? Em có muốn dọn đến ở với anh không? Được rồi, chúng ta sẽ làm như thế, chấm dứt việc chuẩn bị đồ đạc này đi, chiều mai anh sẽ cho xe tải chở hết đồ đạc đến nhà anh.

Quả đã có một thời cô muốn như thế thật. Cô đã tin Jeremy Hauser là người trong mộng. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, cô thấy anh ta không phải là loại người cô mơ ước. Cô vẫn không hiểu tại sao cô quá tin trong thời gian hơn một năm trời, rằng thế nào anh ta cũng thay đổi và hai người sẽ tâm đầu ý hợp với nhau.

- Tôi không muốn dọn đến ở với anh Jeremy ạ. Tôi muốn làm công việc mà tôi đã hoạch định. Tôi muốn sáng mai sẽ đáp chuyến bay của hãng hàng không Canada rời khỏi phi trường JFK vào lúc 7 giờ 25 phút. Tôi muốn máy bay hạ cánh xuống Vancouver, thay máy bay rồi bay đi Whitehorse, ở đấy sau gần 11 giờ bay trên không và hai giờ nghỉ ngơi, chắc tôi quá mệt, phải bò vào giường ở khách sạn River View ngay mà không bật tivi lên xem nổi nữa. Ngày hôm sau, tôi muốn lái chiếc xe Ford Explorer mà tôi đã thuê ở hãng cho thuê xe hơi Quốc gia để đến Dawson City.

Anh ta có vẻ hết sức sửng sốt đến nỗi Charity phải đưa tay nắm tay anh:

- Tôi biết anh khó mà thông cảm với tôi về việc này, nhưng tôi đã hai8 tuổi rồi mà chưa làm được cái gì cho cuộc đời thật có ý nghĩa. Vì thế tôi muốn đi phiêu lưu một chuyến xem sao. Anh không muốn làm một việc có vẻ hơi ngông cuồng như thế, phải không? Có phải trong thâm tâm anh cũng muốn, nhưng không có can đảm, phải không?

- Không phải!

Cô thở dài:

- Hai chị em gái của tôi sẽ làm những việc rất hấp dẫn và thú vị. Patience chuẩn bị đi theo đoàn biểu diễn cưỡi ngựa quăng thòng lọng bắt bò, còn Hope thì ngao du khắp đất nước viết bài bán cho tạp chí, sống đời tự do. Họ sống theo ước mơ của họ và tôi cũng muốn sống theo ước mơ của tôi.

- Patience đi nghiên cứu để làm luận án tiến sĩ – Jeremy cãi – Còn Hope đi để nâng cao tay nghề viết lách. Em đang có một sự nghiệp vẻ vang, em là biên tập viên tiểu thuyết tại một nhà xuất bản được kính nể, em phải bằng lòng với công việc của mình mới phải.

- Tôi không bằng lòng! Mà cãi với anh về chuyện này mệt quá! – Cô xoay qua mời anh ta ra khỏi phòng ngủ, dẫn anh qua phòng khách ra cửa trước – Mời anh về đi cho Jeremy – Cô xoay tay nắm vặn, mở cửa ra – Tôi có cảm giác khi tôi đi rồi, chắc anh sẽ nhận ra mối liên hệ của chúng ta rồi sẽ không đi đến đâu hết. Có lẽ anh sẽ mừng vì lại được tự do.

Jeremy hé miệng ra, nhưng anh không nói lên từ nào. Từ trong thâm tâm, anh ta biết mình không yêu cô, cô chỉ là phương tiện cho anh ta. Loại liên hệ như thế này chỉ hợp cho anh ta mà không hợp cho cô.

- Charity, rồi em sẽ ân hận cho mà xem – Anh ta nói, bước ra hành lang - Khổ thay là khi em ân hận thì sự đã rồi, khi ấy đã quá muộn.

Charity khựng người khi anh ta đóng sầm cánh cửa. Tội nghiệp Jeremy, có lẽ đến ngày nào đấy anh ta sẽ tìm được người đàn bà bằng lòng sống nương tựa vào anh ta. Trước mắt, anh ta không hy vọng gì sai khiến được cô, anh ta không thể làm cô đổi ý.

Charity thở dài, quay vào thu xếp đồ đạc tiếp, kể cả bộ đồ lót dài cô đích thân mua ở Cabellas, cửa hàng bán quần áo và thiết bị tập thể thao ngoài trời. Không giống như Jeremy chủ trương thứ tình yêu hời hợt nông cạn, Charity nghĩ rằng nếu cô yêu ai thì tình yêu phải sâu sắc, bền vững trường tồn, loại tình yêu sống chết bên nhau. Đấy là loại tình yêu của bố mẹ cô đã trải qua, loại tình yêu mà cô hy vọng sẽ may mắn tìm được một ngày nào đó.

Bây giờ cô muốn sống một cuộc sống lý thú đầy ý nghĩa. Mặc dù mối tình của Jeremy với cô xấu đi là nguyên nhân khiến cho cô có quyết định rời bỏ New York, nhưng ngay từ hồi nhỏ, cô đã thường mơ ước sống cuộc sống phiêu lưu mạo hiểm rồi. Bố cô, Edward Sinclair, là giáo sư sử học ở trường đại học Boston. Khi cô còn bé, cô và hai chị em gái, Patience và Hope, đã say sưa với những câu chuyện cổ tích về các kỹ sĩ thời trung cổ với các cô gái đang cần giúp đỡ, chuyện Robin Hood và chuyện hải tặc Râu đỏ. Đối với ba chị em, nhu cầu đi phiêu lưu mạo hiểm như có lửa trong máu họ.

Tại nhà xuất bản Glenbrook, Charity đã cho xuất bản những cuốn tiểu thuyết về phiêu lưu mạo hiểm của các tác giả như Cussler, Higgins và Clancy. Mặc dù những truyện này đều hoàn toàn hư cấu, nhưng truyện nào cũng làm tăng thêm khát vọng phiêu lưu ấp ủ trong lòng cô. Charity rất thích các truyện này, và thậm chí cô còn giành thời gian đọc những tác phẩm phiêu lưu của những nhà xuất bản cạnh tranh với nhà xuất bản của cô.

Một hôm cơ hội xảy đến cho cô, cơ hội để cô thực hiện mộng phiêu lưu cuả mình. Trên Nhật báo Phố Wall, cô đọc thấy bài viết có nhan đề: "Đi tìm vàng thế kỷ Hai mươi mốt", bài viết về chuyện có những khu khai thác mỏ vàng ở vùng Yukon Canada rao bán với giá rẻ. Bài báo miêu tả cuộc sống ngoài trời với công việc nặng nhọc vất vả và có vài khu mỏ có thể mang lại cơ hội làm giàu. Charity cảm thấy như thể định mệnh cuả cô đã đến.

Hai tuần sau, sau những giờ tìm kiếm trên mạng Internet về các nguồn thông tin khai thác mỏ và nghiền ngẫm đọc những cuốn sách trong thư viện, cô tiếp xúc với người môi giới địa ốc ở Dawson City, nơi bài báo nói đến. Sau đó, họ nói chuyện qua điện thoại đường dài chừng mười lần, cô đã dùng một nửa số tiền thừa kế cuả ông nội cô để lại cho cô khi ông mất hồi năm ngoái, để trả giá mua quyền khai thác mỏ vàng một vùng rộng 20 mẫu Anh.

Một bức hình về khu bất động sản mà chủ nhân gọi là Lily Rose được gởi đến qua mạng Internet, bức hình cho thấy một ngôi nhà xinh xinh, một buồng ngủ nằm trên con suối nước chảy mạnh ào ào. Phần quảng cáo viết: “ngôi nhà có hệ thống dẫn nước vào nhà, hiện đại, nhà bếp đầy đủ tiện nghi, và lò sưởi xây đá mộc mạc. Có đầy đủ bàn ghế và dụng cụ khai thác mỏ”.

Charity thấy như thế là hoàn hảo rồi, và 10 ngày sau, cô gửi tiền mặt mua bất động sản ấy.

Nhớ lại những chuyện vừa qua, cô cười một mình, vừa tọng cái áo len tay dài thật dày cuối cùng vào cái túi xách da mềm, rồi đè mạnh cái túi xách xuống để kéo dây kéo đóng lại cho được. Cô chỉ đem theo hai cái túi xách thôi: một đựng các đồ dùng cá nhân không thể không có được, như dầu gội đầu, son phấn trang điểm, dầu xịt tóc; còn cái kia đựng quần áo, áo len, giày ten nít và ủng đi bộ. Cô không biết chắc cô sẽ dùng cái gì, cho nên cô nghĩ cứ đến đấy, cần gì thì mua cũng được.

Tin vui đến với cô là cô vẫn có thể giữ căn hộ cuả mình. Hope, người chị đầu cuả ba chị em nhà Sinclair, đã bằng lòng chuyển đến ở tại nhà cô vào tuần sau, chị ấy sẽ trả tiền thuê nhà sáu tháng sắp đến. Hope có ý định viết một loại bài cho các tạp chí về những chuyện xảy ra ở New York, Luân Đôn, và Paris. Căn hộ nhỏ của Charity rất thích hợp cho chị để dùng làm nơi làm việc.

Sáu tháng quả là quá tuyệt. Cô không có ý định bỏ đi luôn. Chuyến phiêu lưu như thế là đủ rồi. Hết hạn sáu tháng, cô sẽ trở về New York, khi ấy cô sẽ quyết định làm gì cho những ngày còn lại cuả đời cô.

Charity cười khi nghĩ đến cuộc hành trình cô sắp thực hiện, cô để cái túi xách thứ hai xuống bên cửa.