"Vậy thì sao?" Diệp Hàm Huyên cố giữ bình tĩnh, mặt lạnh nói.
Kính Thiên Minh bĩu môi, chẳng lẽ vợ yêu không hiểu ý anh? Trời mưa, sấm sét lớn, theo lý thường thì....
Kính Thiên Minh dụi dụi đầu vào khuỷu tay cô, cái răng nanh nhỏ nhe ra, đẹp trai chết người!!!! Như chú cún con sủng nịnh chủ.
"Ngoan, ngoan, mau lăn về chuồng của anh đi!" Diệp Hàm Huyên vươn tay ra xoa đầu anh.
Mái tóc ngắn mà mềm như tơ, từng sợi tóc đùa nghịch trong lòng bàn tay khiến cơ thể cô mềm nhũn như cháo, nhưng vẫn không nhịn được mà buông lời ác ý trêu ghẹo anh.
Đáy mắt Kính Thiên Minh lướt nhanh qua tia giảo hoạt, không những không thương tâm vì bị coi như một con cún, trái lại còn cầm lấy cái đuôi pikachu màu vàng ở sau lưng, vẫy vẫy, hỏi,
"Chuồng với giường đều như nhau vợ nhỉ?"
Diệp Hàm Huyên ho khù khụ khi thấy bộ dáng này của anh, không phải cô đen tối đâu, mà nó thực sự, thực sự rất là tình thú, giống kiểu nuôi pet rồi chà đạp ý....
"Vợ....?"
"Ừm...." Diệp Hàm Huyên gật đầu bậy, chỉ mong mau chóng đá hắn khỏi giường, cô còn muốn ngủ....
Kính Thiên Minh cười như vớ phải vàng khiến cô có chút sợ, không lẽ là cô nói gì sai rồi sao? Quả nhiên....
"Vợ, chúng ta cùng lăn giường nào!"
Trước đây Diệp Hàm Huyên phi thường khinh bỉ những kẻ tự lấy đá đập chân mình, không ngờ cô cũng có ngày rơi vào cảnh này...
"Vợ ngại sao?"
"Anh ngậm miệng, lập tức biến sang giường anh!" Diệp Hàm Huyên trợn mắt nói to, cô đương nhiên sẽ không theo vết xe đổ "lăn giường"....
Kính Thiên Minh gật đầu tỏ ý đã hiểu, vô sỉ nói, "Ngại gì chứ? Chỉ là nằm cùng một cái giường, chui chung một cái chăn thôi sao? Cả cơ thể vợ, chồng chẳng phải đều ra vào rồi sao?"
Sắc mặt Diệp Hàm Huyên hết xanh rồi lại đen, hết đen rồi lại trắng, hết trắng lại chuyển sang hồng, tất nhiên cũng chỉ vì nghĩ đến cảnh xuân đêm đó, từ hồng hồng lại chuyển sang đỏ, một phần cũng là lửa giận bốc ngập đầu!
Tên mất nết này, dù hắn có ngốc thật hay giả cũng không nên nói mấy lời không biết xẩu hổ như thế chứ?
Nghĩ tới đây Diệp Hàm Huyên không thủ hạ lưu tình, một cướp đá bay Kính Thiên Minh xuống giường, xong trùm kín chăn.
"Hic, hỏng xừ nó chim lớn rồi, vợ ác lắm...."
"......" Diệp Hàm Huyên câm nín, im lặng là sáng suốt.
"Chồng đau quá vợ ơi...."
"......."
"Vợ, chà đạp đoá hoa tươi đẹp của tổ quốc...."
"........"
"Vợ bạo lực gia đình! Kiện! Kiện! Có ai không?"
"........."
Kính Thiên Minh kêu gào trong tuyệt vọng, dù có nói gì vợ yêu cũng không đáp lấy một lời. Anh không cam tâm! Anh không tin không lên được giường của cô ấy....
"Đêm khuya lạnh lẽo lắm ai ơi....
Sấm giật chớp loé sao ngủ đây....?
Vợ yêu cậy quyền đá chim nhỏ
Bỏ lại mình tôi ôm chiếc gối buồn thiu....
Hiuhiu....
Hiuhiu..."
Diệp Hàm Huyên cố gắng bịt chặt tai thật kĩ, để không nghe thấy thanh âm chết bầm ngoài kia....