Thì ra anh ấy đã chuẩn bị mọi thứ vì cô...
"Dương Minh Hạo à, anh không thấy mệt sao? Tại sao mọi đau khổ lại ôm hết vào mình?"
"Chẳng phải em đã từng nói em luôn ở phía sau anh đó sao? Nếu đã lầm đường, tại sao không quay lại nhìn em?"
"Trả lời em đi Vũ Minh Hạo!!!"
Diệp Hàm Huyên hét lên như điên dại. Tiếng khóc của cô vọng lại khắp căn phòng trống..
Trong quá khứ cô đã từng khóc, chỉ là trên thế gian này đã không còn một Dương Minh Hạo lau từng giọt nước mắt cho cô nữa rồi...
Dương Minh Hạo từng nói rất ghét thấy nước mắt của con gái, phiền phức! Vì thế cô không thể khóc! Diệp Hàm Huyên cố ép cho bản thân đừng nghĩ về anh ấy nữa, thì sẽ không buồn, không khóc...
Lệ ở đâu ướt đẫm mi em...?
Lệ ở đâu đã ướt đẫm một mảng áo?
Diệp Hàm Huyên hít một hơi thật sâu, chợt cô ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong không khí, quen lắm...
"Đây là?"
Ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ thì thấy một chậu lan rừng trắng xoá, cành hoa vươn dài, như muốn vẫy chào nắng sớm. Diệp Hàm Huyên đứng dậy, đôi chân có chút run rẩy bước đến. Ngón tay ngọc chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa, cô lẩm bẩm, "Đây là, đây là hoa lan chúng ta thấy vào mùa đông năm đó...Em từng chê nó quái dị, gốc cây bị khoét một lỗ to thật xấu xí...Không ngờ anh lại mang nó về trồng..."
"Dương Minh Hạo à, đã tám năm rồi...!"
"Dương Minh Hạo, thì ra anh chưa từng nói dối em! Quả thực có hoa lan...Em quả thực được ngắm hoa lan rồi! Mà anh đang ở đâu?"
"Hoa lan nở rồi..."
Một hồi sau Diệp Hàm Huyên mới chợt tỉnh, như người mất hồn ôm lấy chậu hoa lan, vốn định đem về nhà trồng.
Một bức thiệp màu trắng tinh khiết như những đoá bạch lan nổi bật giữa nắng vàng. Cơn gió từ đâu thổi đến, vô tình hay hữu ý làm mở tấm thiệp.
Nét chữ rồng bay phượng múa đỏ như máu rơi vào mắt cô:
"Kiếp này anh yêu em, làm tổn thương em đủ rồi! Nếu có kiếp sau nguyện làm giọt lệ trên mắt em- mãi không rơi xuống..."
"Aaaaaaaa...."
Lệ không rơi, có phải em sẽ không bao giờ buồn đúng không? Mà tại sao em lại chẳng thể vui thế này...?
......
Diệp Hàm Huyên không còn nhớ rõ cô về đến nhà bằng cách nào. Trong tiềm thức cô chỉ đọng lại chút kí ức, sau khi kết thúc lễ nhậm chức, vừa bước ra khỏi Cục Tình Báo cơ thể cô dường như mất đi trọng lực. Cứ ngỡ cô sẽ ăn trọn một cú tiếp đất trời giáng, chỉ là cơ thể cô đã nằm trọn trong một vòng tay rộng lớn, ấm áp vô cùng.
Diệp Hàm Huyên không nghĩ được nhiều, cô vùi đầu vào trong vòng ngực đó khóc như chưa bao giờ được khóc...Rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay..
Kính Thiên Minh vừa bế Diệp Hàm Huyên lên phòng ngủ, vừa tự mặc niệm, "Sắc tức thị không, không sắc thị tức"
Cơ mà cô gái nhỏ trong lòng anh thật không yên phận chút nào, hai chân đá loăng quăng, bàn tay khua vô tội vạ...
Hơn nữa những chỗ ý lại là nơi nhạy cảm của anh! Dù chỉ là những hành động nho nhỏ đó, đã chọc vị tiểu huynh đệ của ai kia ngứa ngáy vô cùng. Vợ à, em không biết mình đang nằm trong tay con sói đói hay sao?
"Sắc tức thị không, không sắc thị tức."
"Sắc tức thị không, không sắc thị tức."
Đột nhiên Diệp Hàm Huyên mơ màng phùng mang trợn má, đấm mạnh vào ngực anh, cô cáu gắt nói, "Con mẹ nó, thằng điên nào niệm kinh phật, im cho bà ngủ!"
"..........."
Kính Thiên Minh lập tức im bặt, anh sải chân bước thật nhanh về phía phòng ngủ, vốn định thẳng tay ném con mèo kia xuống giường. Nhưng mà cơ thể cô như cao su bám dính chặt lấy người anh, không tài nào tách ra nổi.
"Đừng đi, đừng đi mà...." Thanh âm mềm mại của cô vang lên, lại đem theo chút nũng nịu khiến người ta khó chối từ.
"Haizzz..." Kính Thiên Minh thở dài, đặt cơ thể cô xuống giường. Một tay khéo léo lấy con gấu bông bên cạnh, chèn vào trong lòng cô. Lúc này lông mày khẽ nhíu lại ban nãy của Diệp Hàm Huyên mới dãn ra, hơi thở của cô ổn định dần.
Quả thực Kính Thiên Minh thấy trống trải vô cùng, cảm giác ấm áp khi nãy ở khuỷu tay đang dần biến mất, chỉ có thứ nào đó không yên phận vẫn dựng đứng...
"Haizzz..." Kính Thiên Minh lại tiếp tục thở dài, xem ra anh không tránh khỏi kiếp ngâm nước lạnh rồi....
Chừng mười năm phút sau, dưới làn nước lạnh của vòi hoa sen, Kính Thiên Minh mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, lửa nóng dưới vùng bụng đã dịu đi. Kiềm chế! Kiềm chế! Kiềm chế! Anh đã cấm dục lâu như thế, chẳng lẽ không chịu được vài tuần nữa sao? Chờ sau khi kế hoạch kết thúc, anh sẽ tìm cách nói dối là bệnh ngốc của anh đã được trị, đầu óc đã bình thường! Như vậy không phải quá tốt rồi sao? Khi đó anh có thể đường đường chính chính ngày đêm âu yếm cùng vợ yêu, khụ...khụ...hơn thế nữa có thể cho cô ấy thấy thử bản lĩnh đàn ông của Kính Thiên Minh này!
Kính Thiên Minh phải công nhận, ông trời đã quá ưu ái anh, không những giá trị nhan sắc cao ngút như thế, còn cả chỉ số IQ vô cực....
Kính Thiên Minh đang chìm trong mộng đẹp, không để ý tới bước chân đang đi tới. Khi anh vô tình nhìn ra cửa phòng tắm thì vợ anh đứng ở đó tự khi nào...
"Aaaaaa....Vợ...."