Một ý nghĩ chợt loé trong đầu Diệp Hàm Huyên, chờ đã người ngoài kia gọi tên điên này là lão đại? Là lão đại đấy!!! Khụ...khụ...Có khi nào cô đã đắc tội đại nhân vật tai to mặt lớn trong giới hắc đạo không?
"Anh...Người kia gọi anh là lão đại?" Diệp Hàm Huyên lắp bắp hỏi lại.
Kính Thiên Minh ra vẻ khiêm tốn nói, "Có gì ghê gớm đâu mỹ nhân, trong giới thường hay gọi tôi là Thiên lão đại!"
Ba chữ "Thiên lão đại" hoàn toàn đả kích linh hồn bé nhỏ của Diệp Hàm Huyên. WTF? Đừng đùa cô chứ? Trong giới hắc đạo có lưu truyền một câu nói kinh điểm: mày có thể không biết Tổng thống là ai, nhưng Thiên lão đại thì không thể không biết!
Diệp Hàm Huyên quan sát kĩ thêm người tự xưng là Thiên lão đại lần nữa. Uầy, một thư sinh mặt trắng, trông như Bạch liên hoa thế này, sao có thể là vị Thiên lão đại ba đầu sáu tay, mọi người chấn kinh được? Tuyệt đối- là lừa người! Muốn dựa hơi của vị kia để doạ cô? Hãy còn non lắm!
"Thiên lão đại cái lông ý! Các người muốn lừa bà đây hả? Thiên lão đại đâu phải con chó, con mèo ngoài đường mà mấy người muốn nhận thì nhận!" Diệp Hàm Huyên nhếch môi khinh bỉ nói.
Nháy mắt sắc mặt ai đó đen như đít nồi, Huyên Nhi à, em là đang được đằng chân lên đằng đầu đó hả? Anh nhường em, em lại muốn đè đầu cưỡi cổ anh?
Nếu được vợ yêu "đè đầu cưỡi cổ" cũng không tệ đi...Ngoại trừ lần đó ra, anh đã được "ăn" thêm phát nào đâu!!!!
Thiên Ưng ở ngoài cửa nghe có người sỉ nhục lão đại nhà mình, khí huyết sôi trào, thật muốn xông vào đá bay nữ nhân đang phi lễ lão đại kia!! Hừ! Nếu không phải lão đại đã căn dặn trước, anh có phải chịu ấm ức đứng ngoài đây?
"Lão đại, lão đại, nữ nhân khốn kiếp này dám chửi lão đại là chó mèo ngoài chợ!!!"
Bất chợt một luồng khí lạnh đánh úp cả căn phòng- khung cảnh mùa xuân ấm áp khi nãy không còn nữa, thay vào đó là đỉnh núi băng ngàn năm, chỉ hít thở nhẹ cũng đã lạnh thấu gan.
"Lão đại cố lên!!!! Dù có cảm tình với cô ta cũng không thể bỏ qua được! So sánh lão đại là chó, mèo!! Quá sỉ nhục ngài đi!" Thiên Ưng một bộ dáng xem kịch hay, lại kêu gào đổ thêm dầu vào lửa.
Mãi đến tận sau này, y mới biết thế nào là khóc không ra nước mắt!!! Kể từ phút giây này, y đã đắc tội phu nhân của lão đại- hơn nữa lão đại nhà y còn mắc bệnh sợ vợ...
"Năm giây ngậm miệng!" Kính Thiên Minh nghiến răng nói.
Trên đầu Diệp Hàm Huyên treo một dấu hỏi chấm rõ to, con hàng này- là đang cho cô năm giây để ngậm miệng lại hay sao?
Nhìn thấy vẻ "con nai vàng ngơ ngác" của Diệp Hàm Huyên, Thiên Ưng hí hửng trong lòng, xem kìa, lão đại thật sự tức giận rồi!!! Người phụ nữ này còn giả bộ nai tơ, muốn lấy lòng lão đại sao? Nằm mơ đi!
"Không những ngậm miệng, tôi nghĩ cô nên cút khỏi đây, tránh cho việc làm phiền tâm tình của lão đại nhà chúng tôi!"
Sắc mặt Kính Thiên Minh càng lúc càng khó coi, Diệp Hàm Huyên cũng khó coi không kém, trong lòng thầm nguyền rủa mười tám đời cụ tổ nhà hắn! Không phải bảo cô im, cô im rồi sao? Không lẽ là như tên ngoài cửa kia nói, cô phải ra ngoài mới được? Dựa vào cái lông gì chứ! Bà đây rõ ràng đến trước!
"Tôi nói cậu, THIÊN ƯNG, lập tức ngậm miệng một tháng cho tôi! Hơn nữa mỗi đêm tôi sẽ cử ba người tới "phục vụ" cậu!" Kính Thiên Minh rốt cuộc cũng không chịu nổi tên thuộc hạ ngu ngốc này nữa! Phu nhân ông đây lấy lòng còn chưa kịp, dám sỉ nhục phu nhân nhà ông đây?
Phút chốc tay chân Thiên Ưng run lẩy bẩy, cơ thể ngã quỵ xuống như vừa bị rút hết sinh mệnh, thương tâm nói, "Lão đại, không công bằng, ngài, ngài..."
"Hai tháng!"
"Lão đại, ngài..."
"Ba...."
Lời Kính Thiên Minh còn chưa nói ra, Thiên Ưng đã biết điều, lập tức vỗ mông ngựa, "Lão đại ngài thật tốt!!! Thuộc hạ nguyện lên núi băng, xuống biển lửa báo đáp!"
Nói đoạn Thiên Ưng mau chóng quay sang phía Diệp Hàm Huyên, niềm nở nói, "Phu nhân, ngài cũng đừng để bụng! Lão đại nhà thuộc hạ đẹp trai thượng thừa, tiền bạc như nước, lại còn ôn nhu dịu dàng. Phu nhân không biết đó thôi nãy giờ chỉ là màn kịch mua vui cho phu nhân thôi! Lão đại thật chu đáo...."
Diệp Hàm Huyên có thể tưởng tượng ra, ngay lúc này đây trên đầu cô đang có một đàn quạ đen bay qua...
Có thể đừng lật mặt nhanh hơn lật sách vậy không? Màn kịch mua vui cho cô á? Thôi xin đi! Khụ khụ...Hơn nữa cái tên giả mạo Thiên lão đại kia, cũng thú vị phết đó chứ! Ai đời lại xử lí thuộc hạ của mình bằng cách đó?
Một tháng không nói thì cũng thôi đi...Đằng này hàng đêm còn cử ba mỹ nhân tới hầu hạ, tên kia không "kêu" lên cô gọi hắn ta bằng cụ tổ, hắc hắc!!
Mà trọng yếu cô là phu nhân của tên nam nhân mặt trắng kia từ khi nào???
"Ngậm miệng lại cho tôi! Phu nhân? Phu nhân cái mẹ gì? Bà đây anh em họ hàng gì với các người à?"
Thiên Ưng oan ức quay sang nhìn lão đại nhà mình, phải làm gì mới tốt đây? Đắc tội lão đại không được, đắc tội phu nhân không xong, hai vị ăn gì em cúng?
"Ra ngoài trước đi, à, lôi cái tên này ra nữa" Kính Thiên Minh nhìn về phía Vân Lang ra hiệu, đáy mắt nồng nặc tia chán ghét, nhưng cũng không dám manh động giết hắn.
Chờ khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Kính Thiên Minh mới chậm rãi bế Diệp Hàm Huyên ngồi lên giường, âu yếm nói, "Xin lỗi anh đến trễ!"
Đầu óc Diệp Hàm Huyên như nổ tung trước lời đường mật của người đàn ông xa lạ này! Cảm giác ấm áp quen thuộc từng chút len lỏi vào trái tim cô....