Kính Thiên Minh vừa nói, vừa cầm một bàn tay Diệp Hàm Huyên đặt lên má mình, "Vợ xem, da thịt chồng mềm mải như thế này..."
Lời kế tiếp anh không thể nhả ra được nữa, bởi lẽ...Bởi lẻ người con gái anh yêu đang gần ngay anh, thậm chí anh có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Hai người mũi chạm mũi. Ở một góc độ nào đó, ánh sáng mặt trời le lói chiếu qua hai sống mũi cao ngất, làm rực sáng lên hai đôi mắt...
Trong khoảnh khắc đó- tựa như cả thiên hạ đều nhẹ, chỉ một người nặng...
Diệp Hàm Huyên tự hỏi cô đang làm gì? Không kìm lòng được muốn lại gần anh, cảm nhận sự ấm áp ấy...
Trái tim cô đã lạnh lẽo quá lâu nên muốn một chút hơi ấm?
Đúng vậy, cô chính lợi dụng thân phận địa vị của anh ta, tất cả chỉ là lợi ích, vì hận thù...
Nhưng tại sao lại đau quá? Tại sao? Đôi mắt kia chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của cô...
Nhưng tại sao lại xa lạ quá? Tại sao? Anh ấy rõ ràng rất ngốc, rất dễ nắm bắt...
Nhưng tại sao lại khó gần đến thế? Tựa như anh ấy là vị hoàng đế cao cao tại thượng thời cổ, ngồi trên cao nhìn thiên hạ, với mãi không tới...
Nhưng tại sao lại khó nắm bắt đến thế? Tựa như cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt, càng rơi...
Chợt có thứ gì đó mềm mại lướt nhẹ qua cánh môi cô thật nhanh, thật khó nắm bắt. Không có thông tin gì lọt được vào não bộ của cô, duy chỉ giọng nói trầm ấm,
"Nụ hôn chuồn chuồn nước, đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh. Chuồn chuồn thất thường sáng nắng chiều mưa nhưng tình cảm của chồng dành cho vợ mãi mãi không đổi..."
Có lẽ Kính Thiên Minh chỉ là giấc mộng ngắn ngủi của cô, cũng có thể là cơn gió xuân lướt ngang qua thật nhanh, sau đó biến mất...
Nhưng cô không hối hận về quãng thời gian tốt đẹp này...
.......
Bệnh viện Đế Đô.
Diệp Hàm Huyên vừa đến thì thấy Tần phu nhân bộ dáng thất thố ngồi đó, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng. Cô biết ngay Tần Gia Dung này không phải thứ tốt đẹp gì mà! Vợ chồng người ta còn đang uyên ương ân ái thì nhận được cuộc gọi từ Tần phu nhân. Tất nhiên chẳng phải điều tốt đẹp gì rồi...!
Dường như cảm nhận được bước chân từ cô và Kính Thiên Minh, Tần phu nhân ngẩng đầu lên, dưới lông mày ẩn chút tức giận nhưng bà cũng bình tĩnh nói, "Đến rồi sao? Ngồi xuống đi."
Diệp Hàm Huyên kéo kéo tay áo Kính Thiên Minh, ngoan ngoãn ngồi xuống. Không hiểu sao dù năm năm trước Tần phu nhân có đối xử không tốt với cô nhưng đáy lòng cô vẫn kính trọng bà. Xét trên vị trí của người mẹ, bà bảo vệ con gái mình, không hề sai! Cô không có quyền oán trách hay thù hận gì bà. Chỉ tiếc nhân cách Tần Gia Dung lại vặn vẹo như thế. Có những lúc cô luôn tìm lý do tại sao Tần Gia Dung lại căm hận mình đến thế? Nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là câu hỏi không có lời đáp.
"Phu nhân gọi cháu tới đấy có việc gì quan trọng không ạ?" Diệp Hàm Huyên quyết định mở lời trước.
Tần phu nhân quay sang nhìn Diệp Hàm Huyên, nheo mắt nói, "Dung Nhi dù sao cũng là chị gái cô, nó xảy ra tai nạn lớn như thế, về tình về lý cô đến thăm cũng không có gì là lạ."
Diệp Hàm Huyên nhìn sâu vào mắt bà, cười tươi đáp, "Cô ta với cháu không hợp phu nhân cũng biết. Nếu nói về tình về lý thì Dật phải đến trước mới phải. Phu nhân có gì xin hãy nói thẳng."
Tần phu nhân bị choáng ngợp bởi nụ cười trong trẻo không nhiễm bụi trần của cô gái trẻ trước mắt. Bà là người từng trải, loại người nào chưa từng gặp? Dù biết đứa trẻ này là con gái của kẻ đã phá hoại gia đình bà, nhưng vẫn không kìm lòng được sinh cảm giác yêu mến, muốn bảo vệ nó.
Nếu như năm năm trước đứa trẻ này không quá khích làm hại con gái ruột của bà, có khi bà đã nhận nó làm con gái của mình, đối xử với hai đứa trẻ ngang nhau. Chỉ tiếc là mọi việc không như ý muốn.
"Dung Nhi lần này bị thương ở gần biệt thự Kính Gia. Tôi muốn hỏi chuyện này có liên quan tới cô?"
Kính Thiên Minh cảm giác được vợ yêu đang khẩn trương, anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, truyền thêm sức mạnh cho cô.
"Cảm ơn phu nhân đã thẳng thắn, cháu cũng xin được thẳng thắn, chuyện này quả thật có liên quan tới cháu."
Tần phu nhân hơi bất ngờ về sự thành thật của cô, khí chất này hậu duệ Tần Gia phải có, đáng tiếc Dung Nhi lại không... Là do bà đã nuông chiều nó. Đáy lòng bà khẽ than thầm.
"Cô đã biết tôi là người bao che khuyết điểm, Dung Nhi là đứa con gái tôi yêu thương nhất, dù có chuyện gì cũng tuyệt đối không ai được động tới nó- dù chỉ là một sợi tóc. Cô, cô hết lần này tới lần khác..."
Diệp Hàm Huyên đưa tay vén sợi tóc mai ra sau tai, thản nhiên nói, "Cháu nghĩ con người đều có quyền bình đẳng. Nếu người đánh ta, ta không đánh lại thì người chịu thiệt chính là bản thân mình. Phu nhân cũng đã biết cháu là người ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân."
Tần phu nhân còn chưa kịp nói gì, bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở mạnh, bác sĩ hớt hải chạy ra, "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Tôi."
"Bệnh nhân cần máu gấp, trong kho dự trữ của bệnh viện không đủ, có thể lấy tạm máu của người nhà được không?"
Tần phu nhân nháy mắt sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói, "Của tôi là nhóm máu O, lấy của tôi..."
Bác sĩ lắc đầu, "Bà là mẹ bệnh nhân đúng không? Nếu nhóm máu O không nói, nhưng bệnh nhân ở đây là nhóm máu hiếm..."