Ăn hiếp? Ai ăn hiếp ai chứ? Người lỗ to là bà đây! Bà không ăn vạ, anh ăn vạ cái lông gì?
"Ai ăn hiếp anh?" Diệp Hàm Huyên kéo một góc chăn che thân, cười tươi như hoa hỏi.
Kính Thiên Minh tiến sát lại gần Diệp Hàm Huyên, ngón tay trỏ chọt chọt vào da thịt cô, ảo não nói, "Không phải vợ ăn hiếp chồng sao? Da thịt mềm mềm này hình như đêm qua..."
Nụ cười trên môi Diệp Hàm Huyên càng đậm, cô liếc xéo anh một cái liền thu hồi anh mắt! Kính Thiên Minh biết ý ngậm miệng không nói tiếp nữa, một bộ dáng thực ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng. Cái mũi kia khẽ nhíu lại, thoạt nhìn dễ thương đến mức khiến người ta muốn cắn cho một phát. Bộ dáng đó khiến tâm tình Diệp Hàm Huyên ngứa ngáy vô cùng, giống như bị một cọng lông vũ chạm nhẹ!!! Khuôn mặt yêu nghiệt hại người hại ma kia nhởn nhơ trước mặt cô, Diệp Hàm Huyên cắt chặt môi nói,
"Kính Thiên Minh, anh mau cút cho bà." Nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ cô sẽ tiếp tục làm chuyện cầm thú với con trai nhà người ta mất!!!
Kính Thiên Minh không tình nguyện, lắc đầu, "Chồng đau không đi nổi, người ta nói sau đêm đầu tiên sẽ rất đau huhu...quả nhiên là thế..."
Gân xanh trên thái dương Diệp Hàm Huyên giật mạnh. Cái này có gì đó sai sai nha? Không phải sau mỗi lần quan hệ người đau sẽ là nữ giới sao? Lúc này cô mới có thời gian để ý vùng dưới đang ê ẩm kia, tuy không phải lần đầu nhưng cảm giác như bị xé nát cả cơ thể.
"Anh đau á? Bà đây còn không nguyền rủa cái thứ chết tiệt kia, làm bà đau thì thôi, anh kêu cái lông gì?"
Bỗng nhiên sắc mặt Kính Thiên Minh trở lên nghiêm túc lạ kì, ngón trỏ xoay xoay, "No no no...Tối hôm qua vợ cướp đi tấm thân xử nữ của chồng, lại còn muốn chồng hết lần này tới lần khác nữa..."
Diệp Hàm Huyên biết mình đuối lý, dù sao tên ngốc này có trúng tình dược chăng nữa, vẫn còn cách ngâm nước lạnh cơ mà? Đâu cần cô làm thế...
Nghĩ lại thì đêm qua cô quả thực quá mức cầm thú! Có nên nói một lời xin lỗi với anh ta không? Mà xin lỗi kiểu gì mới được đây??
Bàn tay dưới chăn xiết chặt hơn, trong đầu Kính Thiên Minh có cùng suy nghĩ với Diệp Hàm Huyên, liệu có phải vợ yêu đang trách anh đêm qua hành xử lỗ mãng? Mượn dược hành hung con gái nhà người ta? Có nên xin lỗi không? Mà xin lỗi kiểu gì mới được?
Tình trạng gượng gạo này duy trì được một lúc thì Diệp Hàm Huyên bỗng nhiên ấp úng nói, "Chuyện này đều tại tôi, anh...anh đừng tức giận, cũng...đừng buồn nữa. Tôi đã nói là sẽ chịu trách nhiệm cả đời anh rồi mà!! Ây da...Cái này chỉ là sớm hay muộn... Haha..."
"Cái gì sớm hay muộn?"
"Cái này..."
Diệp Hàm Huyên theo thói quen mỗi khi bối rối, cô đều đập nhẹ vào cái gì đó...Ai ngờ quá tay đập trúng ngay thứ gì đó cưng cứng dưới lớp chăn mỏng kia...
Khuôn mặt anh đỏ như thiếu nữ đang tuổi hoài xuân, xấu hổ nói, "Vợ...Đêm qua chồng mệt lắm rồi! Nếu còn tiếp tục chồng chịu không nổi..."
Bất chấp tất cả, Diệp Hàm Huyên một tay giật lấy chăn, một tay vội cuốn lên người che đi thân thể, lao thật nhanh khỏi phòng! Miệng liên tục niệm kinh chú, tĩnh tâm...Phải tĩnh tâm...
Nếu còn ở lại trong đó một giây nữa thôi, cô sẽ thật sự thành cầm thú, súc sinh mất!
"Vợ đi đâu...?"
Anh còn chưa kịp hỏi xong thì một cơn gió thoảng qua, bóng dáng của cô gái nhỏ đã biến mất sau cánh cửa, chỉ còn lại giọng nói trong trẻo, "Ngắm sao, đừng theo tôi!"
Ngắm sao? Ra khỏi cửa Diệp Hàm Huyên mới nhận ra mình nỡ lời, ban ngày lấy đâu ra sao cho cô ngắm? Thôi kệ đi, dù sao chuyện đêm qua đã đủ mất mặt rồi, có thêm cái này cũng chẳng sao!
Biệt thư vốn không có người lạ, dù là người hầu cũng không. Diệp Hàm Huyên từ nhỏ đã không thích ai làm ảnh hưởng đến không gian riêng tư của mình, huống chi cô giờ đã là vợ của Kính Thiên Minh, dù anh ta đầu óc không được bình thường chăng nữa, cô không lẽ không lo được một tên ngốc?
Vị phu nhân bên Kính gia kia có vẻ không hài lòng, nhất quyết muốn cho người sang chăm lo cho "đứa con trai cưng" của mình!
"Con trai cưng" sao? Diệp Hàm Huyên tự hỏi rồi tự bật cười một mình! Vị kia thực chất ban đầu là hầu gái trong nhà, "nhờ ơn" Kính phu nhân cùng con gái không may mất sớm trong trận hoả hoạn nên mới có cơ hội vịt hoá thiên nga, nhờ sinh một đứa con trai nên mới có địa vị trong nhà. Kính Thiên Minh lại là đứa con duy nhất còn lại của vị phu nhân quá cố kia, thân phận cao quý tất không phải bàn. Vị kia- Ngọc Như đương nhiên muốn con trai bà ta kế nhiệm Kính gia, sao có thể thật lòng yêu thương Kính Thiên Minh. Nếu cô đoán không lầm, vụ tai nạn giao thông khiến Kính Thiên Minh si ngốc không phải do bà ta thì còn ai nữa? Bà ta chẳng phải muốn gài người sang đây theo dõi động tĩnh của họ.
Muốn kiểm soát Diệp Hàm Huyên cô? Này cũng đừng mơ tưởng! Diệp Hàm Huyên vừa đi vừa suy nghĩ bất giác ra đến Ngự hoa viên lúc nào không hay.
Nghĩ đến cái tên "Ngự hoa viên" này, cô lại thấy buồn cười. Cô chê cái tên này quá ấu trĩ, còn tên ngốc kia một mực khăng khăng không đổi nói rằng: Vợ là nữ vương điện hạ còn chồng là hoàng đế bệ hạ, nữ vương cùng hoàng đế không phải sống trong cung điện hay sao? Vườn hoa tất nhiên gọi là Ngự hoa viên.
Sáng sớm cảnh cũng không tệ, hải đường lê hoa đua nở, trên chiếc lá xanh biếc hình như còn đọng lại từng giọt sương long lanh. Từng đợt hương hải đường nhè nhẹ lướt qua chóp mũi khiến tâm trạng Diệp Hàm Huyên nhẹ đi phần nào....
Chợt bụi cỏ phía đằng xa động động, Diệp Hàm Huyên bước nhanh về phía đó, khuôn mặt người đằng sau bụi cỏ dần lộ ra dưới ánh sáng...
"A....Chồng ơi cứu vợ, có người...định cướp sắc vợ!"
Kính Thiên Minh vừa mới mặc xong tạp dề còn đang định xuống bếp thì nghe thấy tiếng hét của vợ yêu...