Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 157: Thăm hỏi, cụ già trên giường bệnh

Tiêu Tử Lăng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía chủ sạp, chủ sạp hoá trang không khác biệt bao nhiêu với người khác, che kín kín kẽ kẽ nhìn không ra diện mạo với tuổi tác, cũng không biết có phải sư phụ mình hay không. Trong lòng Tiêu Tử Lăng trăm chuyển nghìn hồi, ngược lại không biết mở miệng thế nào.

Chủ sạp nhìn ra Tiêu Tử Lăng rất thích thanh kiếm kia, vì vậy hắn thấp giọng hô: “Vị khách này, thanh kiếm này rất không tồi, chém tang thi cũng rất dễ.” Khi nói đến dễ dường như có chút không đủ lòng tin, thanh âm cũng gần như thấp không thể nghe thấy.

Thanh âm trẻ tuổi của chủ sạp khiến cho Tiêu Tử Lăng sửng sốt, phải biết rằng sư phụ của cậu là một cụ già đã qua sáu mươi.

Tiêu Tử Lăng ấn xuống nghi vấn đầy bụng, cầm lấy thanh kiếm kia, hơi hơi rút ra một đoạn từ trong vỏ kiếm, quả nhiên kết cấu bằng thép rất thô ráp, đây cũng là nguyên nhân thanh niên kia nói chuyện không đủ lòng tin, bởi vì đây là một thanh kiếm chưa được mài, trên thân kiếm đều là mấy hạt thô thô, người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là thanh kiếm dùng để trưng bày, chặt rau cải cũng còn không được nữa là.

Bất quá Tiêu Tử Lăng lại biết đây chỉ là sự che giấu của thanh bảo kiếm này, lưỡi kiếm chân chính còn ở tầng dưới, đây cũng là chân tướng sau khi sư phụ giao cho cậu mới được cho biết. Trước đây sư phụ chính là dựa vào sự che giấu này mới bảo hộ được thanh bảo kiếm tổ truyền này. Chẳng qua không biết vì sao thanh bảo kiếm mà sư phụ yêu như tánh mạng này sẽ xuất hiện ở sạp hàng?

“Đổi thế nào?” Tiêu Tử Lăng nhàn nhạt hỏi. Tuy rằng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thanh kiếm này phải đổi tới tay trước, nếu không cẩn thận thất lạc, đối với cậu với sư phụ đều là một loại tiếc nuối.

Lời nói của Tiêu Tử Lăng rõ ràng khiến cho chủ sạp kinh hỉ vô cùng, hắn ngẩng mạnh đầu, hấp tấp nói: “Chỉ cần là đồ ăn, cái gì cũng được, lượng của hai ba bao mì ăn liền, so sánh một chút rồi đưa cho tôi.” Bởi vì ngẩng đầu, cằm của hắn lộ ra. Dưới ngọn đèn u ám, có thể thấy được có một chút chòm râu, tuy rằng màu da ngăm đen, nhưng liếc mắt một cái đã nhìn ra được đây quả nhiên là một người trẻ tuổi.

Tiêu Tử Lăng có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể gặp mặt sư phụ, lại không ngờ bày sạp không phải bản nhân sư phụ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì hay sao? Cậu ấn xuống tâm tình thất lạc, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên đứng ở một bên.

Sở Chích Thiên ngầm hiểu, lập tức móc ra ba bao bánh bích quy áp súc từ trong túi tiền đưa qua.

Động tác của chủ sạp rất nhanh, nhanh chóng bỏ ba bao bánh bích quy kia vào túi trước ngực. Một bên còn khẩn trương nhìn nhìn xung quanh, thấy giao dịch của bọn họ tuyệt không dẫn tới người bên ngoài chú ý, lúc này mới quay đầu lại nói với Tiêu Tử Lăng: “Em gái, thanh kiếm này chính là của em.”

Em gái? Tiêu Tử Lăng vừa nghe xưng hô này trực tiếp sửng sốt, đây là tình hình gì? Cậu hồ nghi nhìn về phía chủ sạp. Phải biết rằng cậu mặc là một thân nam trang, hơn nữa ngôn hành cử chỉ của cậu tuyệt không có nửa điểm ẻo lả, không biết chủ sạp này nhìn ra từ phương diện nào cậu giống nữ sinh? Hơn nữa khẩu khí khẳng định như thế?

Sở Chích Thiên bên cạnh nghe vậy cũng sửng sốt, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, dường như hiểu rõ gì đó, vì vậy vội vã cúi người xuống, tựa ở bên tai Tiêu Tử Lăng nhắc nhở: “Hẳn là kỹ năng của Tiểu Mao.”


Tiêu Tử Lăng phản ứng lại, dường như khi bọn họ vào căn cứ, Tiểu Mao đã thi triển kỹ năng Âm Chi Ảo Ảnh của nó. Chẳng lẽ khi nó chế tạo ảo thuật, đắp nặn mình thành con gái?

Phắc, tên nhóc đó, vậy mà hạ ám chiêu cho cậu. Tiêu Tử Lăng phát hỏa, cho rằng đây là Tiểu Mao đang trả thù, vì vậy quyết định về sau giảm phân nửa lượng cơm ăn cho Tiểu Mao.

Mèo Tiểu Mao trong túi của Sở Chích Thiên nếu như biết quyết định của Tiêu Tử Lăng, khẳng định sẽ khóc không ra nước mắt. Phải biết rằng lúc đó nó thi triển ảo thuật cỡ lớn, là phải để cho chủ nhân nhà nó quyết định nội dung, chủ nhân nhà mình huyễn tưởng Tiêu Tử Lăng thành nữ, nó có biện pháp nào a.

Được rồi, Tiểu Mao không biết nói chỉ có thể đeo cái nồi đen thay chủ nhân của nó, cố mà nhận chuyện này.

Tiêu Tử Lăng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nuốt xuống vụ thiệt thòi này, cậu hung hăng nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên chủ nhân của Tiểu Mao một cái, kêu anh lấy hai bao bánh bích quy áp súc nữa ra, sau đó mới nói với chủ sạp: “Như vậy đi, chúng ta làm một giao dịch, chỉ cần anh nói ra nguyên chủ của thanh kiếm này ở đâu, tôi có thể cho anh hai bao nữa.”

Nói xong, cậu tra kiếm trở vào bao, ca một tiếng nhẹ nhàng, để cho chủ sạp đang trong ngơ ngẩn vì lời nói của Tiêu Tử Lăng thanh tỉnh lại. Hắn quấn quýt đầy mặt, không biết có nên tiếp nhận giao dịch này hay không, thức ăn quá hấp dẫn người, nhưng hắn không rõ nếu như tiết lộ tin tức, có thể bất lợi đối với người nọ hay không.

“Yên tâm, bởi vì thanh kiếm này vốn là thuộc về sư phụ tôi, vì vậy tôi mới đổi lấy, bằng không, dựa vào thanh kiếm rách này tôi sẽ dùng thức ăn trân quý như vậy để đổi sao? Tôi cũng không phải ăn no rửng mỡ.” Tiêu Tử Lăng nhếch mi xem thường nói.

Lời nói không chút khách khí của Tiêu Tử Lăng ngược lại để cho chủ sạp kia bỏ đi lo lắng, hắn nghĩ nghĩ cũng đũng, người nọ cũng không có gì đáng giá để thiếu nữ đáng yêu trước mắt này mưu đồ, vì vậy nhè nhẹ thở dài một hơi nói: “Hóa ra hai người quen vị lão tiên sinh kia a, ông ấy thực sự là đáng thương, hiện tại đã có chút thần trí không rõ, đang nằm ở chỗ chúng tôi, những thứ trên sạp này kỳ thực đều là của ông ấy, chẳng qua. . .”

Hắn lắc lắc đầu, dường như có điều thương xót đối với cảnh ngộ của cụ già, “Cứ tiếp tục như thế, lão tiên sinh cũng không có đồ ăn, vì vậy tôi liền giúp ông ấy đi bày sạp, hy vọng đổi chút đồ ăn, để cho ông ấy sống sót.”

Tiêu Tử Lăng vừa nghe sư phụ của mình vậy mà biến thành bộ dáng như vậy, trong lòng thập phần lo lắng, vội hỏi: “Vị đại ca này có thể mang chúng tôi đi gặp vị lão tiên sinh đó hay không, nếu thực sự là sư phụ tôi, tôi sẽ đón ông ấy đi chiếu cố.”

Chủ sạp ngược lại là người sảng khoái, hắn vội nói: “Cũng được, bất quá vị lão tiên sinh kia chính là bị tâm bệnh, khụ, ai biểu căn cứ của chúng ta xuất hiện đầu lĩnh như thế chứ, thực sự là làm bậy a.” Sau khi cảm thán một phen, nhìn mặt Tiêu Tử Lăng dường như nghĩ tới cái gì, sắc mặt mạnh biến đổi, cả giận nói với Sở Chích Thiên một bên: “Người làm ông xã nhà cậu, thế nào không làm chút che giấu gì cho bà xã cậu đã mang ra? Chẳng lẽ cậu cũng phải chờ tới khi bà xã bị thủ lĩnh của căn cứ nơi đây cướp đi, mới sẽ hối hận sao?”


Lời răn dạy phủ đầu tới không hề dự liệu của chủ sạp khiến cho Sở Chích Thiên có chút phiền não, đầu mi anh thoáng nhếch, mắt thấy khí thế lãnh liệt tự thân của anh sắp giá lâm, Tiêu Tử Lăng vừa thấy tình hình không ổn nhanh chóng bổ nhào qua, ôm lão đại nhà mình, cười nói với chủ sạp: “Ông xã nhà tôi vốn muốn làm như vậy, bất quá tôi cho rằng chợ đêm ngọn đèn u ám như vậy, hẳn là không có việc gì, vì thế chỉ để như vậy đi ra, vị đại ca này anh cũng không thể trách oan anh ấy a.”

Nói xong, Tiêu Tử Lăng cười ngu nói với Sở Chích Thiên: “Có phải hay không a, ông xã!” Tiêu Tử Lăng kêu xong một tiếng ông xã này thì toàn thân phải nói là nổi hết da gà, thân mình nhỏ nhắn nhịn không được run run lên. Phắc, thực sự là ủy khuất chết cậu rồi, nếu không phải vì muốn biết tung tích của sư phụ, cậu mới sẽ không làm ra bộ dạng cô gái nhỏ này đâu. Bất quá, lúc này không cần suy nghĩ cái khác, trước tiên vuốt thuận lông cho lão đại nhà mình đã, miễn cho ảnh hưởng kế hoạch kế tiếp của cậu.

Ánh mắt Sở Chích Thiên lóe lóe, khí thế vốn sắp tăng vọt, thoáng cái biến mất không còn dấu vết, anh liếc liếc Tiêu Tử Lăng treo trên cánh tay anh một cái, trong ánh mắt có một tia trêu chọc, ý tứ đó là Tiêu Tử Lăng cậu nói sạo cũng quá thành thạo đi.

Ánh mắt khẩn cầu của Tiêu Tử Lăng bay về phía lão đại nhà mình, kêu anh đừng phá tràng diện cậu bày. Được rồi, đống rau chân vịt nhiều đến nỗi có thể lấp cả lão đại anh kia, Sở Chích Thiên cũng thừa nhận không nổi, chỉ có thể bại lui, anh đành phải rũ mắt không nói, cam chịu hết thảy.

Chủ sạp thấy vậy lần nữa lắc đầu, lời nói thấm thía: “Em gái a, em không thể lơ là như vậy, mạt thế này, không giống thời đại bình an. . .”

Tiêu Tử Lăng khôn khéo gật đầu, sau đó nói: “Đã biết, đại ca, về sau tôi sẽ cẩn thận hơn, hiện tại có thể mang chúng tôi đi hay không? Đã lâu không gặp sư phụ, tôi thực sự rất lo lắng.”

Thái độ của Tiêu Tử Lăng thành khẩn không thể nghi ngờ, nụ cười đáng yêu rất có tính lừa dối. Chủ sạp kia cũng thấy ngày hôm nay thu hoạch không tồi, vì vậy liền gật gật đầu, chỉnh lý đồ một chút liền mang hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng trở về.

Tiêu Tử Lăng vội vội vàng vàng kéo Sở Chích Thiên theo phía sau chủ sạp, Sở Chích Thiên bị túm vừa mới lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ, đột nhiên ánh mắt biến đổi, lãnh mang chợt lóe, khóe miệng lặng yên hiện lên một nụ cười lạnh trào phúng.

Rất nhanh bọn họ đã đi tới nơi ở của chủ sạp, chủ sạp ở trong một gian phòng trên tòa cao tầng nào đó, bởi vì thuộc về loại người sống sót bình thường không có thực lực, vì vậy chỉ có thể ở tầng lầu trên hai mươi. Mạt thế không có điện, thang máy không thể dùng, vì vậy chỉ có thể leo thang lầu. Chủ sạp lau một phen mồ hôi, rốt cục đã leo được đến tầng nhà mình ở, đi đến cửa nhà mình, gõ gõ cửa, liền thấy bên trong truyền đến một thanh âm cẩn thận: “Ai?”

“Mẹ, là con.” Chủ sạp hồi đáp. Rất nhanh cửa phòng được mở ra, liền thấy một phụ nữ trung niên đứng ở cửa, vẻ mặt bà khẩn trương nhìn con trai nhà mình, xem xem có phải có vết thương các loại gì hay không, mạt thế ra khỏi cửa, cho dù ở trong căn cứ, cũng nói không chắc có thể sống trở về được hay không, vì thức ăn, có một số người chuyện gì cũng làm được.

Thanh niên đi vào cửa phòng buông vũ khí lạnh trong tay xuống, sau đó an ủi nói: “Mẹ, không có việc gì. Những người này là đến thăm lão tiên sinh, không biết lão tiên sinh thế nào rồi.”

Phụ nữ trung niên nghe thấy lời nói của con trai, vội vã đón bọn họ vào, lúc này mới nói: “Không phải quá tốt, trong lúc ngơ ngơ ngác ngác vẫn luôn nhắc tới cháu gái của ông. Thực sự là đáng thương a, cô bé đó rơi vào ma chưởng của thủ lĩnh, còn có đường sống nào a.” Nói xong ánh mắt bà đỏ đỏ, sau khi mạt thế giáng lâm, hai nhà bọn họ nhân duyên trùng hợp ở cùng nhau, nói như thế nào cũng có chút cảm tình cùng chung hoạn nạn, thấy đối phương như vậy, luôn có chút khổ sở.

Bà lau lau ánh mắt, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía hai người tới chơi, khi thấy Tiêu Tử Lăng thì rõ ràng sửng sốt, đột nhiên tức giận giáo huấn: “Cô nhóc nhà cháu, thế nào một chút che giấu cũng không làm, chẳng lẽ cháu cũng muốn bị thủ lĩnh cướp đi đạp hư sao?”

Tiêu Tử Lăng bị phụ nữ trung niên giáo huấn chỉ có thể âm thầm trợn trắng mắt, Tiểu Mao đáng hận, chọc bao nhiêu phiền phức cho cậu a. Xem ra giảm lượng ăn quá tiện nghi cho nó, mụ nội nó, cậu quyết định cho Tiểu Mao ăn đồ ăn cho mèo. (Thức ăn Tiểu Mao ghét nhất chính là đồ ăn cho mèo, dựa theo cách nói của bản thân Tiểu Mao, đó rõ ràng là để ngược đãi mèo tinh chúng nó)

Chủ sạp kia một bên cởi áo mũ, một bên giải thích: “Mẹ, đừng nói nữa, trước tiên để cho bọn họ đi xem lão tiên sinh đi. Em gái này là học sinh của lão tiên sinh, hai vợ chồng bọn họ là đến thăm lão tiên sinh.”