Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 134: Chim sẻ? Muốn phân một chén canh sao?

Sự hiện thân của Tiêu Tử Lăng, Sở Tiểu Thất lại một lần nữa chứng minh, thành viên của tổ công kiên đích xác đều là cường giả cấp ba, không thấy đứa trẻ nhỏ kia với thiếu niên nhược quán kia đều là cấp ba sao.

Đổng Hạo Triết thấy Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất xuất hiện, nhất thời lớn tiếng cười nói: “Tiểu Lăng tới hay, chúng ta so xem ai giết tang thi trước đi.”

Tiêu Tử Lăng nhịn không được lật một ánh mắt khinh bỉ cực bự: “Đổng phó đội anh quá giảo hoạt, em mới không so với anh.” Nha anh ta đều đã mò thấu được năng lực của con tang thi cấp ba của anh ta, mà cậu vừa mới bắt đầu, không cần so cũng biết mình thua định rồi.

Vừa dứt lời, trong tràng lại xảy ra biến hóa, tiếng ô ô vốn còn vang vọng chiến trường đột nhiên biến mất, một màn bất ngờ này khiến cho mấy con tang thi cấp ba kia nhất thời sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Trong lòng Tiêu Tử Lăng mừng cực, xem ra khẳng định lão đại nhà mình đã đắc thủ, lão đại quả nhiên cường đại, cậu cho rằng phải có một đoạn thời gian mới có thể tìm được con tang thi kia, giải quyết nó đương nhiên càng phải tốn chút thời gian, không ngờ tới Sở Chích Thiên thoáng cái đã tìm được cũng giải quyết được nhanh như vậy.

Sở Chích Thiên trong kho hàng phiền muộn nhìn con tang thi cấp bốn đang víu trên ống quần mình, dùng sức lắc lắc chân, nhưng vẫn không thể quăng rơi được nó.

Dường như cảm giác được trong lòng nam nhân cường đại trước mắt có chút không thích, con tang thi cấp bốn víu trên ống quần lấy lòng kêu một tiếng: “Meo ô!”

Sở Chích Thiên triệt để câm nín, anh không ngờ tới con tang thi cấp bốn này vậy mà là con tang thi mèo, càng không ngờ tới con mèo chết này thấy anh đến vậy mà không sợ chết trực tiếp dùng thuật mê hoặc, chẳng qua thuật mê hoặc kém một cấp bậc làm sao có thể mê hoặc được anh. Vì vậy tang thi mèo gặp phải kỹ năng phản phệ ngược lại tự mình bị mê hoặc, trực tiếp xem mình là chủ nhân. Vậy mà bổ nhào qua víu trên ống quần mình không chịu rời đi, một bộ dáng muốn đi theo. Ngược lại khiến cho anh khó có thể hạ thủ giải quyết nó.

Mà trên chiến trường, hết thảy tang thi mất đi cảm ứng của thủ lĩnh đều luống cuống, con tang thi cấp ba vẫn luôn bị Đổng Hạo Triết áp chế kia, lúc chiến đấu bỗng nhiên chấn động, động tác thoáng chậm lại. Đổng Hạo Triết là dạng người gì, loại cơ hội tùy cơ liền mất này đương nhiên anh sẽ không bỏ lỡ, anh bắt được lỗ thủng này, trực tiếp dùng Oanh Thiên Pháo mạnh nhất trực tiếp oanh lên con tang thi đó. Tuy rằng tang thi đã cấp ba, nhưng chính diện trúng một chiêu này đương nhiên thân bị trọng thương. Đổng Hạo Triết thấy thế không chút nào nương tay, liên tục mấy cái Oanh Thiên Pháo đuổi theo, trực tiếp oanh tang thi đó thành mảnh vụn mới thu tay lại. Anh bình tĩnh nhặt về tinh hạch ẩn ở trong máu thịt, tinh hạch màu vàng nhạt có huỳnh quang nhàn nhạt, thập phần xinh đẹp, điều này làm cho Đổng Hạo Triết cảm thán. Vì sao tang thi xấu xí như vậy lại có tinh hạch đẹp như thế này, chẳng lẽ đây xem như là nét đẹp nội tâm sao?

Theo Đổng Hạo Triết trảm thủ một con tang thi, mấy con khác càng thêm bất an hơn. Tiếp theo, lại một con tang thi thê lương hô to, chỉ thấy Ngô Khánh Vân dùng một cây gai nhọn đâm vào đầu tang thi kia. Mà một viên tinh hạch màu tím ngay đỉnh gai nhọn, Ngô Khánh Vân khôi phục bình thường dường như bị đâm trúng cái chân đau nào đó, hắn hạ thủ không còn có loại cảm giác vân đạm phong khinh như lúc đầu nữa, trái lại hung ác độc địa dị thường. Liên tục mấy chiêu thức từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, trực tiếp phá tan phòng hộ của tang thi đâm vào trong đầu, lôi tinh hạch ra, triệt để khiến cho tang thi kia không còn bất kỳ khí tức nào.

Cùng lúc đó, Sở Tiểu Thất với Tiêu Tử Lăng gần như đồng thời trảm thủ tang thi trước mắt.


Sở Tiểu Thất dùng một cái thuấn di lóe đến phía sau, tay trái phun ra Băng Bạc Đạn. Tang thi cấp ba né tránh trễ, trực tiếp bị đánh trúng, hệ băng của Sở Tiểu Thất không phải dị năng hệ băng bình thường, Băng Bạc Đạn không chỉ khiến cho tang thi cấp ba bị thương, nó mang đến hàn khí tuyệt đối, khiến cho tốc độ của tang thi cấp ba lần nữa giảm xuống. Sở Tiểu Thất đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, lần nữa thuấn di qua, gai nhọn nơi tay phải đột nhiên chuyển biến thành một thanh loan đao, dùng sức chém xuống, trực tiếp bổ đầu tang thi xuống.

Mà Tiêu Tử Lăng tay phải cầm đao, tay trái xuất hiện một sợi roi nước, tốc độ của Tiêu Tử Lăng rất nhanh, roi nước vung múa quấn lên tang thi cấp ba. Con tang thi này là tang thi hệ băng, tuyệt không e ngại hệ thủy, trên người nó xuất hiện một luồng hàn khí chuẩn bị đóng băng roi nước thành dải băng đánh gãy, thế nhưng tang thi cấp ba lại không ngờ tới người trước mắt là một tên khác người, nó chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, dị năng hệ băng vậy mà bị gián đoạn, không đợi nó lần nữa vận chuyển, thân ảnh Tiêu Tử Lăng đã sát qua trước người nó, một đường ánh đao thoáng hiện ở trước mắt nó, sau đó nó liền không còn ý thức.

Tiêu Tử Lăng xuất hiện ở chỗ ước chừng năm mét phía sau tang thi cấp ba, cậu thu hồi roi nước trong tay, chậm rãi cắm đường đao vào trong vỏ đao buộc sau thắt lưng. Một tiếng cạch vang nhẹ, đường đao chính thức trở vào bao. Con tang thi cấp ba vốn đứng thẳng bất động chậm rãi ngã xuống đất, đầu thân trong nháy mắt chia lìa.

Trong nháy mắt, mấy đồng bọn liền phơi thây tại chỗ, hơn nữa khí tức của thủ lĩnh hoàn toàn mất, con tang thi cấp ba cuối cùng không còn có ý nghĩ ham chiến nữa, trực tiếp xoay người chạy trốn, nó đã bất chấp côn bổng Đới Hồng Phi vung múa tới, biết rõ cố chịu một cái khẳng định sẽ bị thương, nhưng là vì thoát được tánh mạng, nó chỉ có thể lựa chọn liều một phen.

Bất quá, nó nghĩ quá đơn giản. Đới Hồng Phi biến dị lực lượng đích xác tốc độ không nhanh, nếu chỉ có một mình anh, tang thi cấp ba liều chết chạy thoát thân, Đới Hồng Phi đích xác chỉ có thể trừng mắt nhìn nó rời đi, bó tay chịu trói. Thế nhưng, hiện tại trên chiến trường này, cường giả nhân loại cấp ba toàn bộ đã hoàn thành chiến đấu, đang nhàn rỗi, trong đó còn có Tiêu Tử Lăng biến dị tốc độ, một biến dị lực lượng như nó làm sao có thể thoát được chứ?

Đổng Hạo Triết cũng không có cái gọi các loại phong phạm một đối một của cường giả, sau khi anh xử lý xong tang thi trong tay trực tiếp chạy về phía Đới Hồng Phi. Lúc này thấy con tang thi kia vậy mà xoay người chạy trốn, còn cố chịu ăn một công kích của Đới Hồng Phi. Anh thế nào chịu để cho con mồi trước mắt cứ như vậy chạy thoát chứ, không nói hai lời liền quăng một cái Pháo Không Khí đánh lén, tang thi kia chuyên chú chạy trốn, nào ngờ đến sẽ có cường giả không biết xấu hổ đánh lén, vì vậy bị vững vàng oanh ngã xuống đất.

Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất một người thuấn di một người cao tốc, đường nhìn của mọi người phân không rõ tốc độ ai nhanh hơn, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, chờ khi bọn họ nhìn lại rõ ràng, bên cạnh con tang thi ngã xuống đất kia, hai người lấy động tác ngồi quỳ tương đồng, hai tay nắm chặt vũ khí trong tay hung hăng đâm xuống, một đao một gai kia từ trán tang thi một trái một phải đóng đinh nó trên mặt đất.

Liền thấy tay chân tang thi cấp ba kia vô lực giãy dụa mấy cái trên mặt đất, lúc này mới triệt để tử vong, cùng đồng bạn của nó ở lại chỗ này, trở thành chất dinh dưỡng của đất đai (Đất đai nói, ta rất kén chọn, thứ này nha có bệnh độc, ta sợ ăn tiêu chảy).

Tang thi xung quanh thấy tang thi cấp ba bên người trận vong toàn bộ, mà khí tức thủ lĩnh lãnh đạo chúng nó đã hoàn toàn mất, không còn chiến đấu nữa, nhao nhao bỏ chạy mọi nơi. Đội viên của tổ chiến đấu tuyệt không truy kích, mục đích chuyến này của bọn họ là vì thu thập vật tư, mà không phải vì tinh hạch, không thể bởi vì chút lợi nhỏ này mà ảnh hưởng đại cục.

Đổng Hạo Triết mang theo đội viên tổ chiến đấu thanh lý tang thi thặng dư bên ngoài gần xong, khi đang chuẩn bị kêu Đới Hồng Phi dẫn dắt năm nhánh tiểu đội trước tiên mở ra kho hàng bên ngoài cùng, xem xem vật tư bên trong, chợt nghe thấy bên ngoài xôn xao một mảnh, rất nhanh đội viên tổ chiến đấu phụ trách áp trận phía sau đã chạy tới báo cáo: “Đổng phó đội, bên ngoài có rất nhiều đoàn xe tới, còn có không ít cường giả, bọn chúng muốn xông vào, xử lý như thế nào?”


Đổng Hạo Triết nhíu mày, chuyện Trần Cảnh Văn dự đoán quả nhiên đã xảy ra. Trần Cảnh Văn phỏng đoán sau khi bọn họ hành động, khẳng định các thế lực lớn của Hoài Thành sẽ có điều hành động, bọn chúng không phải rút củi dưới đáy nồi đến công kích doanh địa của bọn họ, thì là sau khi bọn họ thanh lý xong tang thi sẽ đến một chiêu ‘chim sẻ phía sau’ (‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau’: bọ ngựa đang rình bắt ve, chim sẻ phía sau đang rình ăn bọ ngựa).

Hiện tại xem ra bọn chúng lựa chọn chính là ‘chim sẻ phía sau’, muốn phân một chén canh ở chỗ này. Cũng đúng, trong doanh địa có vật tư hay không bọn chúng tuyệt không rõ, mà vật tư nơi đây phong phú đến mức ngay cả những người ngoại lai bọn họ đều biết, huống hồ là người địa phương chứ.

Đổng Hạo Triết cười lạnh, xem ra những người này tác oai tác quái đã quen, vậy mà cho rằng có thể gặm xuống được một khối ở chỗ bọn họ? Có lẽ bọn chúng cho rằng chiến đội của mình ở chỗ này sẽ chiến lưỡng bại câu thương, bọn chúng có thể thu ngư ông đắc lợi đi, quả nhiên nghĩ rất đẹp a.

Đổng Hạo Triết tỏ ý đội viên không cần ngăn bọn chúng, thả bọn chúng vào. Dù sao thật muốn đấu, sợ rằng thương vong thảm trọng, tới chính là chiến đội của toàn Hoài Thành, cao thủ ra hết. Anh nhất định phải trước tiên ổn định bọn chúng, chờ Sở Chích Thiên trở về chủ trì đại cục.

Anh trước hết kêu mỗi một đội trưởng tổ chiến đấu mang theo đội viên của bản thân bảo vệ lại một số cửa vào kho hàng ở ngoài cùng, anh không hy vọng thừa lúc bọn họ không chú ý để cho kẻ địch lẻn vào trong đó, lấy đi vật tư, vậy bọn họ lần này liều chết liều sống chiến đấu sẽ thành một trò cười.

Lại kêu nhân viên tổ công kiên tán vào trong đội viên của tổ chiến đấu ẩn tàng đi, sự tồn tại của tổ công kiên, tam đại đầu sỏ tuyệt không hy vọng bại lộ quá sớm, dù sao hiện tại tổ công kiên còn chưa thành thục, bị lộ quá sớm rất dễ hiển lộ ra nhược điểm của nó.

Tiêu Tử Lăng kéo tay Tiểu Thất, mang theo hai con khuyển biến dị ủ rũ đi tới tiểu đội nào đó. Tiểu Kỳ Tiểu Tát tỉnh táo lại, biết chỉ có chúng nó bị mê hoặc, nhất thời cảm thấy mất mặt mũi, tâm tình thập phần suy sụp, sau khi chúng nó đi tới nhánh tiểu đội này liền quỳ rạp trên mặt đất, mặt hướng vào bên trong, cái mông đối diện mọi người, một bộ dáng chúng nó rất chán chường khiến cho Tiêu Tử Lăng rất là câm nín. . . Hai con khuyển ngạo kiều này, còn bày đặt giả u buồn cho cậu xem.

Tiêu Tử Lăng không cho rằng mình đi lên an ủi sẽ có hiệu quả gì, vì vậy cậu kéo tay Tiểu Thất, chỉ vào hai con khuyển biến dị nói: “Tiểu Thất, nhóc đối phó.”

“Vì sao?” Tiểu Thất lãnh nhãn thoáng nhìn, rất bất mãn đối với việc Tiêu Tử Lăng vứt loạn trách nhiệm.

“Cẩu của Sở lão đại, nhóc với Sở lão đại là từ một khuôn mẫu đi ra, ngay cả hàn khí đều không khác biệt, có lẽ lời nhóc nói chúng nó có thể nghe.” Tiêu Tử Lăng thành thật nói ra lý do mà cậu cho rằng.

Sở Tiểu Thất nghĩ nghĩ, lúc này mới đi lên bắt đầu giao lưu với hai con khuyển biến dị. Tiểu Thất cho rằng, sở dĩ Tiêu Tử Lăng có con cẩu sủng vật bán manh kia, là bởi vì không đặt tốt quan hệ với cha mẹ của Tiếu Tiếu. Vì vậy khi chế tạo Tiếu Tiếu, cha mẹ nó ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Mà Tiểu Thất rất muốn mang theo đại cẩu cẩu uy phong như của Sở lão đại đi ra, nó cho rằng như vậy rất có khí thế rất phong cách. Bất quá nó lại quấn quýt vạn nhất lĩnh được con chó nhỏ như Tiếu Tiếu vậy thì triệt để nghỉ chơi rồi. Vì vậy nó quyết định thừa cơ hội này đặt tốt quan hệ với cha mẹ của Tiếu Tiếu, nhất định phải để cho chúng nó chế tạo cho nó một con cẩu cẩu uy vũ tuyệt đối.

Tiêu Tử Lăng không biết Tiếu Tiếu nhà cậu bị Sở Tiểu Thất phỉ nhổ, lúc này cậu đang thấy may mắn cuối cùng chuyện phiền toái này cũng bị quăng đi, khi vừa định thở một hơi, một người tuổi trẻ quen mặt vẻ mặt co quắp đi tới chào hỏi với cậu: “Chào. . . chào cậu, không biết cậu có còn nhớ tôi hay không?”

Tiêu Tử Lăng mê mang nghi hoặc nhìn anh ta, cậu quen anh ta sao? Vì sao mình hổng có ấn tượng chứ?