Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 93

Áo khoác nhuốm máu, bông băng y tế dùng qua đều bị người tiểu đội Luân Hồi ném ra ngoài xe, đỡ cho một hồi trở về căn cứ lại bị người phát hiện. Đoàn người tăng tốc chạy nhanh, lúc chạy tới cửa thì thấy từ cửa Tây có một đoàn xe đang đi ra ngoài, là muốn đi vào nội thành làm nhiệm.


“Lão đại, đối diện có đoàn xe đi ra, có cần nhắc nhở bọn họ một tiếng không?” Phó lái Yên Nhạc đột nhiên hỏi.


“Nhìn coi là đội ngũ nhà ai?” Ở trong căn cứ muốn sống yên ổn, vẫn nên kết nhiều thiện duyên, tuy rằng chưa chắc người ta nhớ ơn nhưng cũng quen cái mặt, như vậy ngày sau hợp tác cũng không lúng túng, dễ tiếp xúc hơn.


“Ai nha, em thấy là không cần đâu? Có vẻ như là xe Bá Chủ.” Triệu Long phụ trách lái xe bỗng nhiên nở nụ cười.
“Aiii? Thật là bọn họ?” Yên Nhạc trợn mắt lên, che miệng lại cười trộm.


“Ta đi đường ta, đừng quan tâm tới bọn họ.” Quách Binh cũng vui vẻ, không nghĩ tới nhân phẩm bọn Bá Chủ còn thối tới mức đó, bây giờ mà còn bày đặt ra ngoài làm nhiệm vụ?
Người tiểu đội Luân Hồi biết tin, lúc này tất cả đều nghiêm mặt, giả bộ không có việc gì đi ngang qua đoàn xe Bá Chủ.


Bọn Ellen không cần hỏi thăm, xa xa vừa nhìn liền biết đây là đoàn xe đám Luân Hồi thô lỗ kia, đương nhiên cũng không có tâm tình bắt chuyện. Với bọn họ, hắn vừa mới được thả ra, về nhà còn phải xử lý công vụ hết ba ngày mới nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, trước khi đi cũng không muốn phát sinh xung đột với ai. Ngay cả chuyện mỹ nhân ôm tâm tư ngăn xe Hạ Tử Trọng thông đồng hồi trước cũng không thèm nhớ lại, chỉ vội vã chạy tới nội thành.


Chờ người tiểu đội Bá Chủ chạy được một khúc xa, trên mấy chiếc xe mới truyền đến một tràng cười hả giận, một đường chạy về cửa lớn căn cứ, chờ xếp hàng kiểm tra đi vào.


Tựa hồ bởi vì nhân số muốn vào căn cứ hơi nhiều, cho nên kiểm tra từng xe một, mọi người đứng chờ hai đội viên Luân Hồi đi phía trước xem xét tình huống, không lâu lắm liền vội vã trở về leo lên xe Quách Binh, mà Quách Binh rất nhanh liền cùng bọn họ xuống xe, tới chiếc xe đằng sau.


Chiếc xe kia Trương Tiểu Minh đang ở trong đó.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Phương Hách thấp giọng hỏi: “Có cần…” giúp hắn hay không?


Hạ Tử Trọng cũng đang suy tư chuyện này, thoạt nhìn tình huống vừa rồi, tựa hồ căn cứ vẫn không nới lỏng việc kiểm tra người bị thương, Trương Tiểu Minh bị thương cho dù chỉ là vết súng gây ra nhưng cũng không thể đi vào căn cứ. Mà tang thi triều ở ngoài.


Đây là lần tang thi triều đầu tiên, kinh nghiệm không có, cho nên ở khu chờ bên ngoài vô cùng có khả năng… bị tang thi công phá.


Trầm ngâm một chút, Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Nếu như phải cứu, vậy thì bắt đầu cứu từ bây giờ, nếu như không cứu, vậy thì vĩnh viễn không để cho người khác biết.” Nếu như bây giờ không cứu mà khiến người rơi vào hiểm cảnh, cho dù sau đó Trương Tiểu Minh không có chuyện gì, nếu như lại để người ta biết được Phương Hách có dị năng này thì khó tránh khỏi sẽ xuất hiện rạn nứt trong quan hệ. Nếu muốn cứu người phải cứu khi người ta cần. Đạo lý này vô luận trước hay sau tận thế đều giống nhau.


Phương Hách tựa đầu vào vai Hạ Tử Trọng, lẳng lặng chờ hắn đưa ra quyết định, tất cả hành động của cậu đều sẽ dùng ý nguyện của Hạ Tử Trọng làm chủ, cho dù bởi vì vậy mà cậu có gặp nguy hiểm cũng không tiếc.


Dị năng chữa lành cũng như thế, cậu có năng lực này cũng là để trợ giúp hắn, chỉ cần hắn quyết định thì cậu sẽ theo ý nguyện của hắn mà làm.


Hạ Tử Trọng nắm lấy tay Phương Hách thật chặt, Phương Hách biết hắn đã có quyết định, ngẩng đầu lên cười nói: “Chúng ta đi qua không?” Chuyện này cậu xuất thủ giúp một tay, kết quả có được khẳng định lợi nhiều hơn hại, đặc biệt là sau này hai đội sẽ hợp tác không ít, mà tiềm lực đội ngũ Luân Hồi rõ ràng rất tốt, ngày sau phát triển chỉ sợ cũng hướng về phía tích cực. Mà coi như cậu lộ ra năng lực chữa trị, kết quả xấu nhất bất quá cũng chỉ dẫn tới chuyện các thế lực khắp nơi tranh đoạt, nếu có thể tìm được một đồng minh vững chắc, sẽ trở thành một thế lực không thể xem thường, cho dù gặp phải tình huống kém nhất bất quá sẽ trốn vào không gian mà ở.


Mở cửa xe, hai người đi tới xe Trương Tiểu Minh đang ngồi, lúc này Quách Binh đang cau mày thấp giọng dặn dò: “… Đừng có chống đối bọn họ, nếu như bị kiểm tra phải ở bên ngoài, sau khi anh vào lập tức tìm chiến hữu cũ lúc trước…”
“Tình huống thế nào? Cửa kiểm tra rất nghiêm?”


Thấy bọn Hạ Tử Trọng đi tới, một đội viên chạy đi hỏi thăm vội vã giải thích: “Bọn họ lần này làm ra một loại máy mới, chỉ cần quét qua người liền biết được ai đang bị thương hay không? Phía trước có mấy người đều bị tra như thế, ngay cả mình không cẩn thận cào rách da cũng không được! Cho nên cửa vào mới bị chặn lại.”


Thì ra cái loại máy kia lúc này đã được sử dụng.


Hạ Tử Trọng liếc mắt nhìn Phương Hách một cái, ra hiệu với Quách Binh, hai người đi tới cửa thấp giọng nói cái gì, chẳng được bao lâu hai người liền bước nhanh hơn trở về, Quách Binh đuổi mấy người khác ra ngoài kéo cánh tay bị thương của Trương Tiểu Minh.


Trương Tiểu Minh tuy rằng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn vội vã cởi áo khoác của mình chìa cánh tay ra.
Đạn bắn thủng đầu tang thi rồi mới trúng tay hắn, bắp thịt bên ngoài bị thủng một lỗ, lúc này mở băng, máu tươi liền trào ra.
Phương Hách nhìn Hạ Tử Trọng, giơ tay lên.


Bàn tay trắng nõn phát ra một chùm sáng màu trắng, theo động tác Phương Hách bám vào miệng vết thương. Trương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh này, mãi đến ba phút sau, cánh tay của hắn rốt cuộc không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ để lại một cái sẹo mờ.
“Này, đây là…”


Quách Binh lườm hắn một cái: “Mau mặc vào, đưa quần áo dính máu cho anh.”
Kéo phần áo bị dính máu xuống, Quách Binh ra ngoài kêu Mãnh Tử thừa dịp khom lưng buộc giây giày, lặng lẽ đào một cái lỗ nhét vào, lại dùng đất lấp lên.


Những đội Viên Luân Hồi khác không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đoàn xe thuận lợi thông qua kiểm tra, mọi người đi vào căn cứ.
Đoàn người ở cửa khu nhà tách ra, đội nhiều người kia đương nhiên phải chạy về tổng bộ Luân Hồi, hai người Hạ Tử Trọng thì chạy về căn nhà nhỏ của họ.


Quách Binh mở cửa sổ xe, trịnh trọng nhìn hai người nói: “Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, ngày sau có chuyện gì thì cứ nói một tiếng.” Hắn vừa vào cửa liền tìm chiến hữu cũ thông báo – tang thi bên ngoài tụ ngày càng nhiều, để căn cứ biết sớm cũng chuẩn bị tốt.


Hạ Tử Trọng cười cười: “Được.”
Hai bên không nói gì thêm nữa, từng người lái xe về biệt thự của mình.


“Không sao chứ?” Đây là lần đầu tiên Phương Hách dùng dị năng chữa vết thương sâu, trước kia cậu nhiều nhất chỉ xử lý vết thương nhỏ bên ngoài, hoặc là dùng dị năng chữa trị xoa bóp các cơ đau nhức, đây là lần đầu tiên trị liệu một vết thương như thế.


“Không có cảm giác gì, em không cảm thấy lãng phí nhiều dị năng, bất quá vì để bọn họ thấy được năng lực này khó dùng mới làm chậm, tốn thêm một ít thời gian.” Phương Hách cười hì hì thả bạch cầu ra.


“Vậy thì tốt.” Hạ Tử Trọng lo lắng tinh thần lực Phương Hách sử dụng quá mức, nếu còn trong phạm vi cậu khống chế, tất cả liền dễ bàn.


Trong túi đeo lưng hai người đều là tinh hạch, đầy hai túi ny lon lớn. Bọn họ sợ vật này vừa để vào không gian liền bị không gian ‘nuốt mất’, cho nên từ khi không gian lên tới cấp ba, liền để tinh hạch bên ngoài.
Đáng nhắc tới chính là, trong đống tinh hạch lần này có không ít tinh hạch cấp hai.


Từ khi bạch cầu khiến không gian thăng cấp, nó đối với tinh hạch cấp hai cũng giống như tinh hạch cấp một, không thèm liếc mắt tới một cái, xem ra, hiện tại nó muốn ăn tinh hạch cấp ba.


“Đống tinh hạch này làm sao bây giờ? Giữ lại hay là ném vào không gian luôn?” Phương Hách nâng lên một cái đã sớm rửa sạch, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng cau mày tự hỏi, thuận tiện lấy ra từ trong không gian một bình nước – nước giếng không gian.


“Anh đang nghĩ, dị năng chúng ta thăng cấp, rốt cuộc là dùng tinh hạch thăng cấp tốt hơn? Hay là dùng nước không gian tốt hơn…”


Hai người lần trước trở về cũng đã thí nghiệm tinh hạch, hai người bọn họ có thể hấp thu tinh hạch, hấp thu xong cũng lưu lại một chồng mảnh vụn, mảnh vụn có thể để không gian hấp thu. Hai người đều là song hệ dị năng, sau khi hấp thu tinh hạch cũng không như bọn Yên Nhạc nói cảm giác ‘giống như có một dòng điện chạy qua người’. Có lẽ có, hoặc là do cấp bậc tinh hạch quá thấp, thứ hai bọn họ đều là song hệ dị năng, e rằng điểm này sẽ có ảnh hưởng.


Lúc dị năng của cậu được kích phát, Phương Hách đột nhiên thăng lên cấp hai, giống như có quan hệ với không gian. Mà hiện tại, Hạ Tử Trọng cảm thấy, hắn giống như chẳng mấy chốc cũng sẽ thăng cấp.


Đây là một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng hắn biết rõ điều này, chỉ cần hắn cố gắng, cố gắng hơn nữa thì có thể đột phá một bậc này.


Phương Hách cầm một viên tinh hạch cấp hai, tinh hạch cấp hai khác với cấp một, chúng nó có màu sắc của mỗi loại, viên tinh hạch của gốc cây này có màu đỏ nhạt, lớn hơn tinh hạch tang thi nhiều lắm.


“Có khả năng vẫn là nước tốt hơn một chút.” Phương Hách nói, nhìn Hạ Tử Trọng cười: “Lúc em trực tiếp hấp thu tinh hạch, sẽ cảm thấy có chút… không thoải mái lắm.”


Có lẽ trong tinh hạch ngoại trừ năng lượng còn có thứ gì khác, Phương Hách là dị năng giả hệ chữa lành, đối với điều này mẫn cảm hơn nhiều. Tỷ như chấp niệm của những người trước khi chết, hay bản tính giết chóc, ăn uống của tang thi, vân vân.


“Ừ, chúng ta vẫn là lấy nước trong không gian đi.” Hạ Tử Trọng thông suốt, nếu bọn họ khi mới bắt đầu liền dựa vào không gian để thăng cấp dị năng, như vậy đương nhiên cũng không cần phải quá mức xoắn xuýt vấn đề này. Con đường của bọn họ cùng các dị năng giả khác không giống nhau, nước trong không gian cũng có tác dụng giống tinh hạch thôi.


Hai người thoáng nghỉ ngơi một chút, trong căn cứ bỗng nhiên vang lên chuông cảnh báo…
Tang thi triều, tang thi triều lần thứ nhất, rốt cục ập đến.


Trước hết là hướng cửa Tây nghênh đón rất nhiều tang thi, sau đó là cửa Bắc, tiếp theo là cửa Đông, cuối cùng, ngay cả cửa Nam người bình thường không sử dụng, cũng nghênh đón một đàn tang thi cuồn cuộn không ngừng…