Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 76

Duẫn Đông xoa xoa đôi mắt, cười lạnh nói: “Thẳng thắn như vậy, cô ả cũng tốt với cậu nhỉ.”
Ellen cau mày, tâm lý mệt mỏi không khỏi sinh ra giận dữ: “Bất quá chỉ là một món đồ chơi, nếu không phải vì dị năng của ả, ai sẽ thích ả ta chứ? Nói đi cũng phải nói lại, nhiệm vụ lần này…”


“Không gian dị năng giả chết rồi, không biết mấy tổ khác có trốn về được không, nếu như không, nhiệm vụ lần này – thất bại.”


Ellen mặt lạnh hừ một tiếng: “Nhiệm vụ vào nội thành quả nhiên không phải đơn giản.” Chết nhiều người như vậy, cuối cùng còn phải gửi gắm hy vọng vào không gian dị năng giả của mấy chiếc xe khác còn sống, đây thực sự là… quá buồn cười!


Mấy người bọn họ đi vào khu đại sảnh nghỉ ngơi, vừa vào cửa, liền có một người lảo đảo chạy ra, vừa vặn lúc Ellen đi vào, người kia liền chính xác ngã vào trong lòng Ellen.


“Thứ phế vật! Một chút bản lĩnh cũng không có, thằng đàn ông của mày chết rồi mà mày còn muốn tụi tao chia đồ cho mày! Mày nghĩ mày là ai?”


Ellen sắc mặt trong nháy mắt đen kịt, ‘vụt’ một tiếng, một trụ băng trong nháy mắt ngưng tụ trong tay hắn – mưa bên ngoài đối với dị năng giả hệ thủy và hệ băng có bổ trợ rất lớn. Từ khi tận thế, hắn cảm thấy bản thân luôn là số con rệp, bị người trong căn cứ làm khó dễ, bây giờ chẳng lẽ còn muốn hắn cho đám người sống sót này mặt mũi?


Đám người kia lập tức cứng họng, một người trong đó tựa hồ nhận ra Ellen, liền đi đến cười nịnh nót: “Lão đại ngài đừng nóng giận, tụi tôi không có ý gì, chỉ là giáo huấn…”
Người trong ngực Ellen bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Ellen?!”


Ellen cau mày, người này lớn lên cũng mi thanh mục tú nhưng quá gầy… Đôi mắt này, cái góc độ này, cùng với Phương Hách ngược lại có mấy phần giống nhau.
“Cậu biết tôi?”
Người kia liền vội vàng gật đầu: “Em, em trước tận thế rất sùng bái anh…”


Ellen đột nhiên cảm thấy tâm tình khá hơn một chút, người hâm mộ, bề ngoài nhìn cũng được, làm một món đồ chơi cũng tốt. Dù sao cũng hơn cái kẻ bò lên giường mình rồi tự cho là phu nhân đội trưởng Hứa Lỵ Lỵ thì tốt hơn nhiều: “Cậu tên gì?”
“… Đới Quân.”


Mưa thưa thớt vẫn kéo dài tới sáng hôm sau, không có dấu hiệu dừng lại.
Phu phu Hạ Tử Trọng cùng người tiểu đội Luân Hồi sáng sớm liền bò dậy, đơn giản rửa mặt ăn điểm tâm xong, sau đó tự động leo lên xe của mình chạy thẳng đến địa điểm mục tiêu.


Tối hôm qua tuy rằng tình cờ có vài con tang thi lắc lư đi đến chỗ nghỉ tạm thời, nhưng đều bị người trực đêm một đao thanh trừ. Bốn giờ chiều, bọn họ mới tới được mục tiêu.


Trên đường đi tang thi tụm năm tụm ba, không có hình thành quy mô lớn, đoàn người rất dễ dàng mà chạy tới nơi này. Bọn hắn lần này xuất hành cố ý chọn một con đường nhỏ vắng vẻ, quả nhiên, so với đường cao tốc, quốc lộ bị kẹt xe, đường nhỏ thoáng đãng hơn.


Thôn xóm trong này cơ hồ bị diệt sạch, chỉ còn có vài nông hộ đóng chặt cửa trốn trong nhà, lúc nghe thấy tiếng xe cũng không dám ra ngoài nhìn xem, tất cả đều trốn trong phòng lẳng lặng nghe tiếng súng bên ngoài.


Người Luân Hồi sau khi lấy được súng, hiệu suất khi ra ngoài làm nhiệm vụ tăng lên rất nhiều. Bọn họ có vũ khí, bán đi vài chiếc xe còn đổi về từ căn cứ không ít đạn.


Lần này ra ngoài bọn họ đều mang theo loại súng ống thông dụng nhất, chiếc cướp đoạt giả của Quách Binh ở phía trước mở đường, mỗi chiếc xe đều có vài người duỗi súng ra ngoài bắn tang thi.


Thôn này nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, nam nữ già trẻ tính gộp lại cũng chỉ có hai, ba trăm người lưu lại trong thôn. Nơi này bởi vì cách A thị không xa, người trẻ tuổi trong thôn bình thường không sinh hoạt ở đây, những người còn lại cũng không nhiều, đồng ruộng trong thôn đều cho người ta mướn, người tự thân trồng trọt cũng không nhiều.


Thanh lý xong tang thi trong thôn, đội viên hậu cần liền phụ trách xuống xe thu thập tinh hạch, xác tang thi thì kéo qua chỗ khác đốt.
“Từ cửa thôn bắt đầu kiểm tra từng hộ, vật tư thu được đều để ở sân này, chuẩn bị bọc thấm nước.” Quách Binh dạo một vòng, chọn một hộ dân có sân trước rộng rãi.


Đoàn người đi vào, phát hiện trong viện này có một con chó bị đánh chết, cửa mở hé, bên trong trống rỗng.
“Kiểm tra một chút.” Đội viên tiểu đội Luân Hồi cẩn thận đi vào, trong chốc lát liền đi ra báo cáo: “Lão đại, bên trong không có ai cũng không có tang thi.”


Trong viện ngoại trừ con chó chết bên ngoài, còn có một đàn gà chết, bởi vì đã chết một thời gian dài mà thối rữa cả ra, không nhìn được có phải động vật biến dị hay không. Ở góc tường nhà này có mấy cái cây chết nhưng còn một xíu tỏi, ớt có thể sử dụng được.


Người Luân Hồi bắt đầu thu thập vật tư để vào trong viện, Hạ Tử Trọng và Phương Hách cũng đi vào dạo một vòng, tùy ý chọn một viện để kiểm tra.
Sân ở đây cũng trống rỗng, không có động tĩnh gì. Hai người trực tiếp từ cửa chính đi vào, dạo xung quanh nhà chính.
“Đó là cái gì?”


Một cái bao bố nho nhỏ đặt dưới cửa sổ gần giường, lúc này đang nhúc nha nhúc nhích.
Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng chợt lóe một ý nghĩ.


Nhẹ nhàng đi lên phía trước, khuôn mặt xám đen, nhãn cầu trắng toát, đứa nhỏ tang thi này ngửi được mùi thịt người nên mới giãy dụa muốn chui ra.
Thời gian tận thế đến đã qua hơn hai tháng, cho dù có con nít bị bỏ lại trong nhà thì lúc này cũng đã chết mất xác.


“Tử Trọng…” Đánh tang thi đã thành thói quen nhưng hai người khi đối mặt với loại tang thi không có lực công kích này vẫn không thể xuống tay.


Hạ Tử Trọng than nhẹ một tiếng: “Đưa nó đi thôi.” Con tang thi nho nhỏ này trên người không có vết thương, hẳn là ngay từ đầu đã biến thành tang thi, bị nhét vào bao bố này không thể ra ngoài.
Nhấc đao lên, ánh vàng chợt lóe, trực tiếp giải thoát cho tiểu tử này.


Không động vào thi thể của nó, hai người đi tới một gian phòng khác bắt đầu tìm kiếm vật tư,
Gạo trong lu đều mốc meo hết cả, căn bản không ăn được, mặc dù bên ngoài vẫn trắng bóc nhưng khi nếm thử thì không có vị của gạo.


Ngược lại trong gian phòng khác có vài túi còn chưa mở bao, lương thực bên trong hẳn là không có vấn đề gì.
Rau dưa trong hộ gia đình này đã hư thối, chỉ còn mấy bình dưa muối có thể ăn được. Hai người đi một vòng không tìm được hạt giống liền chuyển hết những thứ này ra sân.


Lúc chuyển những thứ này tới chỗ bọn Quách Binh, trong thôn bỗng nhiên có vài âm thanh, hai người liếc mắt nhìn nhau cùng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa viện lại.


Thẩm Hải Bình và Lưu Giang Phong còn có vài đội viên Luân Hồi đang cùng một nhóm người giằng co, những người kia là dân trong thôn, xác nhận bên ngoài không có nguy hiểm mới dám mở cửa đi ra. Một đại thúc năm, sáu mươi tuổi dẫn theo vài người nam nữ, nhìn tuổi cũng không còn trẻ, hẳn là người lưu lại trong thôn, tận thế đến liền tụ lại ở chùng một chỗ.


Vị đại thúc kia đang hỏi thăm người Luân Hồi tin tức ở ngoài – chủ yếu là hỏi họ có phải người chính phủ phái tới cứu không? Bởi vì bọn họ ở trong nhà nghe thấy tiếng súng.


Kể sơ qua tình huống bây giờ một chút, nói rõ bọn họ muốn đi căn cứ thì phải tự mình chuẩn bị xe – hộ tống người bình thường đến căn cứ sẽ được điểm thưởng, thế nhưng đối với tiểu đội Luân Hồi điểm tích phân kia chỉ như muối bỏ biển, còn không đủ cho họ đổi vài viên đạn.


Bây giờ xe của cả bọn tuy đủ, mang mấy người cũng không thành vấn đề, nhưng bọn họ ven đường còn muốn thu vật tư, suy nghĩ thêm đến vấn đề an toàn của đội viên, bọn họ thà rằng từ bỏ loại nhiệm vụ mất công tốn sức nhưng không có kết quả tốt này. Huống hồ trong thôn đối phương còn có mấy chiếc xe tốt, một đường đi không nghỉ thì suốt đêm đã có thể tới căn cứ.


Đương nhiên, nếu như tiện đường, thời gian cũng cho phép, thì khi về căn cứ thuận tay che chở cho bọn họ cũng không thành vấn đề.


Thấy đối phương không có ý định đưa mình đi, một người phụ nữ mắt sắc thấy có người từ trong nhà mình lấy ra một túi gạo, lập tức gào lên: “Sao mày dám lấy đồ của tao?” Nói rồi, liền vọt tới, đẩy tiểu Minh đang ôm bao gạo ra.


Tiểu Minh họ Trương, nhưng cái tên này tương đối nữ tính, từ sau khi nhập ngũ vẫn bị các chiến hữu chọc ghẹo, thẳng đến sau khi vào công ty Quách Binh, tập thể mọi người đều quên họ của hắn, chỉ kêu tên.


Bản thân hắn là lính truyền tin, am hiểu máy tính nên thân thể đơn bạc, bị người phụ nữ vạm vỡ này đẩy một cái liền lăn trúng vũng nước kế bên.


Nhóm người này bị kẹt ở đây đã gần hai tháng, lương thực tồn trữ trong sân cũng đã ăn hết, nếu không phải người nhà này làm ăn, mới từ trong thành phố mua đồ về bán thì làm sao bọn họ có thể kiên trì tới bây giờ?


Người hơn năm mươi tuổi thấy thế, cũng lạnh mặt nói: “Các cậu giúp tụi tôi xử lý những thứ kia, tụi tôi cảm tạ các cậu, nhưng sao các cậu không hỏi mà lại tự tiện lấy đồ của tụi tôi!”
“Đúng đó, đó là đồ trong nhà tụi tôi, bộ muốn lấy liền lấy hả!”


Lương thực gần đây cạn kiệt khiến mấy người này sắc mặt đều tái xanh, cuối cùng cũng thoát ra được, thấy lương thực, trong mắt ai cũng đều ánh lên vẻ tham lam.
“Vậy các người có ý gì?” Quách Binh và Trần Ninh nghe tiếng liền đi tới, Trần Ninh thấy thế bất động thanh sắc hỏi.


“Cũng không có ý gì, các cậu đưa tụi tôi tới nơi các cậu gọi là căn cứ, lấy lương thực làm phí, tụi tôi ra lương thực thuê các cậu.” Người kia liền vội vàng nói. Bây giờ khắp thế giới đều là loại quái vật ăn thịt người này, bọn họ lại không dám đánh tang thi, nếu có thể mang theo lương thực đi căn cứ kia, dù sao cũng tốt hơn là chờ chết ở đây.


“Đúng đúng! Tụi tôi ra lương thực thuê các người!”
Trần Ninh nở nụ cười, gật gật đầu: “Vậy những tang thi bị chúng tôi giết thì sao? Có phải là cũng có thể đổi thành lương thực trả thù lao cho chúng tôi không?”


Một người bỗng nhiên kêu lớn lên, chạy về đống xác tang thi chất ở cửa thôn: “Lão già! Lão già! Làm sao ông lại chết? Ai giết ông?”