Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
“Tới tới! Thương đội tới!”
“Thương đội nào?”
“Nhóm người đó đó!”
Bên ngoài tường thành tuy có màu xám tro, nhưng khác với mùi tử khí chính là, căn cứ bên trong lại có hơi thở của sự sống.
Một chiếc xe tải lớn chậm rãi chạy vào cổng lớn của căn cứ nhỏ này, cửa xe mở ra, hai người trẻ tuổi nhẹ nhàng nhảy từ trên xe xuống.
Hai người kia bề ngoài thực không tồi, đặc biệt là trong hoàn cảnh thế giới không thể trùng kiến như trước có thể thấy được. Hai người ăn mặc sạch sẽ, thân thể khỏe mạnh, bề ngoài trẻ tuổi ưu tú. Bề ngoài như vậy trước mạt thế đều là người cực kỳ chói mắt, huống chi bây giờ đã thành một mảnh hoang vu, sinh tồn vất vả, thế giới như đã bị xóa bỏ?
Chỉ là ánh mắt của mọi người bây giờ không đặt trên người hai người nữa, mà là đặt trên hàng hóa trên xe tải – đồ ăn.
“Hôm nay đồ vật trao đổi như thế nào?” Một người đi lên trước nhìn có chút quen mắt nhìn lướt qua thùng xe tải, bọn họ không phải chưa từng đánh nhau với nhóm chỉ có hai người ốm nhôm này, nhưng không có ai thành công. Hai người nhìn như người thường này lúc bị những người khác làm phiền trong mắt sẽ phát quang mãnh liệt đủ để chứng minh – bọn họ tuyệt đối là dị năng giả trên cấp năm. Đối với sự chênh lệch của tiểu căn cứ bọn họ mà nói, dị năng giả trên cấp ba quả thực là sự tồn tại không thể tưởng tượng được.
Nghe nói lần chiến đấu cuối cùng đó thậm chí có tang thi cấp bốn cấp năm xuất hiện, bọn họ cũng là sau khi hết tang thi triều, cùng căn cứ liên hệ mới biết tình huống sau đó.
Bọn họ biết căn cứ A thị có kiểu đồ ăn mới, cũng biết nơi đó có thể sản xuất vũ khí số lượng lớn, chỉ là thiếu nguyên vật liệu sản xuất. Nhưng đáng tiếc là – tuy rằng tang thi triều lui đi, các tang thi mất hết tung tích, nhưng một khi tới buổi tối, những con tang thi sẽ lặng lẽ xuất hiện từ bóng đêm. Mà mấy con thú biến bị hiếm thấy xuất hiện ở mạt thế cũng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, cũng giống như biến dị thực vật, chúng nó bây giờ là sát thủ đáng sợ nhất trong thế giới hoang vu.
Những người không có năng lực rất cẩn thận, không dám đi xa hơn tới những khu khác trao đổi các sản vật trong căn cứ, đành phải dựa vào cao thủ cường đại, lá gan cỡ lớn như người của “Thương đội”.
Thương đội này xuất hiện sau cuộc chiến nửa năm, từ đội ngũ toàn các dị năng giả cường đại, có căn cứ sản vật đặc sắc, đi tới các căn cứ khác đổi lấy đồ vật bọn họ yêu cầu.
“Vẫn quy tắc cũ.” Người trẻ tuổi có vóc dáng cao hơn một chút đi đến trước mặt người của căn cứ này nói.
“Được a, bọn họ đang dọn đồ vật, lát nữa là có thể đem đồ vật tới.” Thương đội đổi đồ ăn tương đối tiện nghi, bình quân một túi đồ ăn đổi khoảng hai cân khoáng thạch.
Đúng vậy, khoáng thạch, đây là sản vật của căn cứ này. Trước mạt thế nơi này gần khu mỏ, trải qua cuộc chiến lần trước vũ khí trong căn cứ tiêu hao hầu như không còn, nguyên vật liệu càng khan hiếm tới cực điểm. Đáng tiếc chính là, tuy rằng bọn họ tới gần khu mỏ, nhưng hiện giờ quặng mỏ lại thập phần nguy hiểm. So với những nơi khác một túi đổi hai cân mà nói, thì đổi với Thương đội tương đối có lợi hơn, hơn nữa tần suất bọn họ lại đây cũng tương đối cao hơn.
Nhìn quanh một lát, người trẻ tuổi thấp hơn chút nhìn một đám con nít đứng bên cạnh xe, giơ tay tháo xuống kính râm sau đó đi qua: “Các con đang làm gì đó?”
Đám nhỏ bảy tám tuổi trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ca ca trước mặt: “Không phải là chị sao?”
Phương Hách trên mặt lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, vô cùng kiên định nói: “Anh là ca ca!”
Một tiểu quỷ cắn ngón tay: “Nhưng anh lớn lên so với mẹ em còn đẹp hơn.”
“… Anh là ca ca!” Phương Hách tiếp tục kiên định mà biện bạch.
“Ca ca, mặt anh trắng thật, da cũng đẹp nữa.” Nữ tiểu quỷ duy nhất trong đám vẻ mặt hâm mộ mà nhìn mặt Phương Hách, cô bé nhày là “Nữ vương” của đám tiểu quỷ này, còn là “Tiểu công chúa” của căn cứ, nhưng so sánh với đại ca ca này cô bé bỗng nhiên cảm thấy mình căn bản không phải là “Tiểu cô nương xinh đẹp” giống như truyền thuyết.
Phương Hách biểu tình có chút vặn vẹo, bỗng nhiên mắt cong lên, móc ra viên kẹo từ trong túi: “Ai gọi anh một tiếng đại ca ca, ta liền cho người đó một viên kẹo.” Nước trong không gian tuyệt đối có vấn đề! Làn da cậu bây giờ trở nên càng ngày càng tinh tế, càng ngày càng trắng nõn, Hạ Tử Trọng cũng càng ngày càng “Yêu thích không buông tay”. Nếu không phải cậu cảm thấy cơ thể mình còn là đàn ông, cậu sẽ hoài nghi nước suối có thể chuyển đổi giới tính!
Tuy rằng cơ hồ chưa thử qua kẹo, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự hiếu kì của bọn nhỏ đối với món ngon trong truyền thuyết, từng đôi mắt đen sáng rực lên, bọn chúng không chút do dự sôi nổi kêu lên: “Ca ca!” “Ca ca.” “Ca ca……”
Khác với những căn cứ khác, căn cứ này ngoại trừ vài món đồ thập phần khan hiếm, nhưng người ở đây ngược lại ăn cũng không tệ lắm. Rất nhiều căn cứ khi biết được thì dùng đồ vật, đồ ăn tới cùng bọn họ trao đổi. Nhưng kẹo là hàng xa xỉ, hiện tại đã thập phần khan hiếm.
Nhìn bọn nhỏ được kẹo mà hoan hô chạy ra, Phương Hách mới phủi tay có chút đắc ý xoay người sang chỗ khác.
Hạ Tử Trọng đang kiểm kê khoáng thạch mà đối phương mang lại, sau khi kiểm tra số lượng liền để bọn họ lên xe lấy đồ ăn. Bọn họ tới căn cứ này đã rất nhiều lần, đồ ăn trên xe số lượng so với khoáng thạch bọn họ có thể lấy ra không chênh lệch nhiều.
“Xong chưa?” Phương Hách đã đi tới đứng bên cạnh Hạ Tử Trọng.
“Ân, một chút nữa.” Hạ Tử Trọng gật gật đầu, thuận tay ôm eo Phương Hách – ngần ấy năm, dáng người của cậu vẫn rất tốt.
Không bao lâu sinh ý hoàn thành. Lão đại của căn cứ này nhiệt liệt mời hai người vào căn cứ nghỉ ngơi một đêm lại đi, như cũ bị hai người từ chối – bọn họ chưa từng ở qua đêm trong bất kì căn cứ nào ngoài căn cứ A thị. Cho dù có lúc bán không xong đồ vật bọn họ cũng sẽ ở trong xe qua đêm bên ngoài căn cứ.
Xe tải chậm rãi rời đi, một ít người có tâm tư bất chính lần thứ hai lặng lẽ đi theo sau xe tải – khoáng thạch của căn cứ bọn họ vẫn là trao đổi qua lương thực, nếu có thể lưu lại đồ vật trong xe mà nói, chờ thêm mộ chút có thể đổi được cái khác từ căn cứ khác.
Đáng tiếc chính là, ước chừng một giờ sau bọn họ liền hoàn toàn mất dấu chiếc xe tải, lần nào cũng giống nhau.
Một người đàn ông vẻ ngoài hung hãn chửi thề, bọn họ không phải lần đầu tiên đánh chủ ý lên hai người kia, bọn họ biết giá trị vũ lực của hai người này cao bao nhiêu, khủng bố bao nhiêu. Nhưng cho dù là lão hổ cũng sẽ có lúc ngủ gật, bọn họ chính là thừa cơ lão hổ ngủ gật mà xuống tay. Đáng tiếc chính là, hai lão hổ này không hề cho bọn họ cơ hội để thừa cơ, bọn họ không đi vào căn cứ, không ở lại lâu, không cho cơ hội những người này xuống tay.
Người theo dõi uể oải ỉu xìu mà dẹp đường hồi căn cứ, một lát trời tối, ai biết trong bóng đêm có đi ra thứ gì hay không?
Trên không trung, một bóng dáng mờ mờ lắc lư vài cái, xác định không còn ai ở xung quanh sau đó mới chợt lóe, hoàn toàn biến mất.
Trong không gian, Phương Hách đem đầu dựa vào lòng Hạ Tử Trọng đang kiểm kê đồ vật: “Tuy rằng số lượng thiếu một ít, bất quá thu hoạch cũng không tệ lắm, chúng ta ngày mai đi chỗ nào?”
“Căn cứ số 11, bông của bọn họ đã sản xuất.” Hạ Tử Trọng trong tay cầm cuốn sổ, mặt trên viết một ít tin tức của các căn cứ. Mỗi căn cứ sản xuất cái gì, tỉ lệ trao đổi, ước chừng bao lâu có thể sản xuất ra đồ.
“Vẫn là đồ trong không gian chúng ta tốt hơn, cho dù là thực phẩm sản xuất ra cũng nhanh hơn cũng nhiều hơn.” Phương Hách có chút đắc ý từ dưới tầng hầm trong không gian lấy ra một tuýp đồ ăn nhìn như cây kem đánh răng không nhãn hiệu.
Đây là sau khi căn cứ của bọn họ hoàn toàn vững vàng, lợi dụng cao su, nông sản từ trong không gian, làm ra thực phẩm “Kem đánh răng”.
Phòng thủ căn cứ ba năm, hai người bọn họ chỉ có lúc rảnh mới có thể vào không gian thu hoạch đồng ruộng, nếu không phải sau khi lên tới cấp năm không gian nhiều ra thêm một mảnh đất, dưới mảnh đất lại nhiều ra thêm một cái không gian có diện tích lớn, cây nông nghiệp của bọn họ tuyệt đối không có chỗ chứa.
Chờ sau mạt thế bọn họ bắt đầu sản xuất thành phẩm, dùng để trao đổi mấy vật tư khác. Đương nhiên, mục đích cuối cùng của bọn họ không phải là vũ khí, đồ ăn, trang phục, mà là – tinh hạch. Cho dù là tinh hạch của tang thi, của động vật biến dị hoặc của thực vật biến dị đều được.
Không có biện pháp, những thứ khác bọn họ không thiếu, trong không gian phần lớn đều có, nhưng không gian hiện giờ vẫn dùng tinh hạch để thăng cấp. Mà tang thi sau khi mặt trời xuất hiện thì đều tìm chỗ trú ẩn, thay đổi trạng thái sinh hoạt trước đây.
Không có ánh mặt trời, thế giới này là thế giới của tang thi. Sau khi có mặt trời, mấy tang thi cấp thấp, đã lâu không ăn thịt người đều trực tiếp bị mặt trời “chiếu” chết. Những con có cấp bậc tương đối cao, hoặc là đã ăn qua cơm (cho dù ăn qua tinh hạch hay là ăn thịt người đều tính) đều có thể cố gắng mà chạy đến những thành phố mà ngày xưa nhân loại ở để trốn đi.
Ngay từ đầu mọi người cho rằng tang thi thật sự chết hết, cho đến khi bọn họ phát hiện mỗi khi trời tối, các tang thi liền lặng lẽ từ các bóng râm chui ra, tập kích nhân loại mới biết được – tang thi chưa hoàn toàn biến mất, chúng nó chỉ là trốn đi, thay đổi phương thức sinh tồn.
Mọi người sôi nổi cho rằng chỉ cần buổi tối phòng bị tang thi là được, nhưng những biến dị động vật trước đây khó có thể thấy bóng dáng lại sôi nổi xuất hiện, chúng nó sức lực trở nên lớn hơn, càng thêm tàn bạo, không ít biến dị động vật thể tích trở nên càng thêm khổng lồ, đồng thời – hương vị cũng trở nên càng thêm không xong.
Còn có nhóm thực vật biến dị đã mang đến không ít phiền toái cho mọi người, chúng nó như cũ ẩn thân trên mặt đất, làm đủ kiểu ngụy trang, chờ đợi có người đi ngang qua, sau đó săn giết.
Đất trở nên cằn cỗi, hương vị cây trồng khi thu hoạch thì không cần đề cập tới, sản lượng cũng trở nên càng thêm thưa thớt.
Tất cả biểu hiện trên, cho dù nguy cơ lớn nhất đã tạm thời qua đi, nhưng nhân loại vẫn như cũ không mấy lạc quan.
Đoàn xe của Thương đội chính là được thành lập ngay lúc này, mọi người trong các căn cứ bắt đầu hỗ trợ nhau. Mà hai chồng chồng Hạ Tử Trọng cũng rời khỏi căn cứ A thị ngay lúc đó.
Trong không gian của bọn họ có quá nhiều đồ vật cần cấp bách xử lý, nhưng lại không thể trực tiếp lấy ra trong căn cứ A thị, nghĩ đến trong căn cứ A thị có vài thứ có ích nên lấy đồ trong không gian ra trao đổi, sau đó dứt khoát bắt đầu nơi nơi chạy loạn sinh hoạt, dù sao… Người trốn chạy cũng không phải bọn họ.
“Phốc” một tiếng, bạch cầu chui vào lòng Phương Hách, sau đó bắt đầu nảy lên.
Bị nó cuốn lấy Phương Hách đành phải ôm nó nhìn về phía Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng buông vở xoa xoa tóc Phương Hách: “Đi thôi.”
Ăn cơm, ngủ, đánh bạch cầu, đây là việc làm mỗi ngày trong không gian. Đặc biệt cái cuối cùng là việc bạch cầu đại nhân yêu thích nhất.
Cái gọi là đánh bạch cầu, chính là Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách cách nhau một khoảng, đem bạch cầu đồng học trở thành trái cầu đánh qua đánh lại…
Vận động này bắt đầu từ lần nọ bạch cầu chen vào phòng tắm muốn tắm chung với ma ma, lại bị ba ba bất lương ném ra ngoài sau đó lại văng trở về rồi lại bị ném ra rồi lại văng về… Từ lần đó bạch cầu liền rất thích loại vận động kiểu này, chỉ cần ba ba ma ma mỗi ngày chơi với nó một lát, lão nhân gia nó sẽ đại từ đại bi mà không chen vào phòng tắm nữa – không phải chỉ là không mặc đồ rồi ngâm nước sao? Có gì ghê ghớm đâu? Nó trước nay đều không cần mặc mấy thứ vướng víu như vậy! Nên muốn ngâm lúc nào thì ngâm lúc đó thôi.
“Phốc phốc, phốc phốc, phốc…” Một nhà ba người đứng trong sân nhỏ trước cửa nhà trúc chơi đến vui vẻ vô cùng, bạch cầu vui sướng ở trên không rung~ rung~ ngẫu nhiên còn sẽ cố ý né tránh tay của Hạ Tử Trọng để hắn không đánh được, sau đó dùng tinh thần lực khinh thường ba ba ngốc, cho ma ma thắng một điểm! Dù sao chỉ cần có nó, ba ba nhà nó trong trò chơi đánh bạch cầu chưa từng thắng được ma ma nhà nó.
Hạ Tử Trọng đối với chuyện này chút sức lực phun tào cũng không có, thua hay thắng đối với hắn hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, hắn chỉ không muốn lúc cùng ái nhân nhà mình song tu thì bị vật nhỏ không có mắt cố ý quấy rối – Phương Hách bây giờ vẫn dễ thẹn thùng như cũ, lần trước bạch cầu đột nhiên xông tới hắn thiếu chút nữa bị Phương Hách quá căng thẳng mà bấm gãy… Khụ khụ, cái này tạm thời không đề cập tới, dù sao còn không phải đang hống nhi tử nhà mình chơi sao?
Không gian sau khi lên cấp năm thì nhiều ra một cái đảo nhỏ, trên đảo trống rỗng, đồng dạng có một cái tầng hầm, bên trong cũng trống rỗng không có gì. Hai người nếu muốn tới bên kia thì chỉ có hai phương pháp, một cái là chèo thuyền qua, một là đi qua từ dưới tầng hầm.
Đi bằng thuyền thì cần phải chèo thuyền, nhưng dưới tầng hầm lại liên thông với tầng hầm của đảo mới kia, loại phương thức liên thông của không gian quỷ dị này hai người nghĩ qua loa không ra nên đại khái là ném qua một bên, thật sự lười nghiên cứu.
Đảo mới xuất hiện này được hai người coi như là nơi sản xuất, bọn họ đi kiểm tra qua một gian nhà trống rỗng, bề ngoài hoàn hảo, không bị dơ cùng có dấu vết gì thì trực tiếp thu vào không gian, sau đó để hai bộ thiết bị sản xuất vào đó cùng với mấy máy móc phụ trợ khác.
Ngoài ra một ít các đạo cụ chế tác khác cũng cho vào, trên đảo lại trồng số lượng lớn cây cao su, trong tầng hầm cũng để các loại hoa màu, thực phẩm của bộ thiết bị.
Không gian sản xuất lương thực, thịt, rau dưa, hương vị còn ngon hơn trước mạt thế. Nếu cứ như vậy lấy ra thì sẽ bị người khác nghi ngờ, nhưng nếu làm từ hai bộ thiết bị ra thì nguyên vật liệu gia công thực phẩm lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Hiện giờ trong căn cứ tương đối bình tĩnh, ai cũng đã sớm ăn loại thực phầm không có hương vị gì này, nếu có điều kiện tất cả mọi người đều sẽ cho thêm chất phụ gia vào để tăng hương vị, bọn Hạ Tử Trọng hoàn toàn không cần tăng thêm gia vị đặc thù mà đã có thể làm ra hương vị không tồi, ăn trăm cái cũng không ngán, rất được người hoan nghênh.
Bạch cầu chơi đủ rồi, liền một cái lắc mình ra không gian, để lại ba ba ma ma hai người lại lần nữa đi vào phòng tắm tiếp tục song tu, bận việc đến vui vẻ vô cùng. Bạch cầu bên ngoài du đãng khắp nơi, tìm kiếm có cây nào có thể “Ăn” hay không.
Lên tới cấp năm bạch cầu cũng có bản lĩnh hơn, hiện tại nó có thể biến hình.
Tuy rằng sau khi biến hình nó vẫn gần như trong suốt lại mềm mềm, nhưng lại có thể làm nhiều việc hơn! Tỷ như, biến ra cái tay có thể cầm đồ vật, cầm một cây dao cực kỳ sắc bén chẳng hạn, dùng nó cắt những gì mà nó nhìn trúng. Mà có thể bị nó nhìn trúng thường thường chính là thực vật biến dị xui xẻo.
Gặp được thực vật biến dị, lão nhân gia nó liền lấy cây đao nhỏ từ không gian ra, ở vị trí thích hợp “Cắt” một đường, sau đó nhảy nhảy nhảy mà ăn tinh hạch, cho đến khi biến dị thực vật phát hiện đại sự không ổn sau đó chạy trối chết mới thôi.
Theo lý thuyết mà nói, có thể biến ra “Tay” thì bạch cầu có thể thay đổi cách “hút” tinh hạch, đổi thành tay thì thuận tiện hơn không phải sao? Nhưng bạch cầu đồng học đối với loại biện pháp thuận tiện này lại khịt mũi coi thường, nó thà rằng nảy vào cũng không muốn động tay, ai bảo bật nảy là chân ái mà nó chấp nhất cả đời đâu?
————————————————
Trong căn cứ A thị đang khí thế ngất trời mà bận rộn.
Mấy kiến trúc cao cao thấp thấp trong căn cứ đều không còn, thay vào đó là kiến trúc tương đối giống nhau. Sau khi trùng kiến mặt đất của căn cứ lót một tầng thép dày, dùng để cách trở thực vật biến dị hoặc thổ hệ tang thi xuất hiện. Tang thi thổ hệ không bị mặt trời ngăn cản, đã trở thành uy hϊế͙p͙ lớn nhất, ngẫu nhiên sẽ chạy đến căn cứ của nhân loại săn đồ ăn.
Thời gian dài không được ăn thịt, cho dù là tang thi cao cấp cũng dần dần mất đi sức lực, mục nát, tiêu mất. Hiện giờ trong không khí đã không còn sương mù, cho nên tang thi cũng mất đi “Thuốc sinh mệnh” để duy trì hành động.
Theo các nhà khoa học nghiên cứu phỏng đoán, thật ra trong sương mù tràn ngập cách trở mặt tời với địa cầu cơ bản là một loại “Độc”, mà cố tình, trong đó có một loại “Virus” không biết từ đâu tới có thể khiến con người sau khi chết liền biến thành tang thi.
Theo nghiên cứu cho thấy, tang thi cấp thấp nếu trong vòng nửa tháng không được ăn thịt người, tinh hạch sẽ hoàn toàn bị hủy. Cấp một trở lên có thể kéo dài vài ngày, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị như vậy. Tang thi không săn lẫn nhau, cho nên chỉ cần mọi người bảo đảm bản thân không chết trong tay tang thi, không để tang thi ăn luôn thịt của mình, là có thể chờ đến một ngày tất cả tang thi hoàn toàn bị diệt.
Bây giờ lúc mọi người ra ngoài sưu tập vật tư, ngẫu nhiên sẽ ở xó xỉnh hoặc trong kiến trúc nào đó nhặt được tinh hạch trong đầu tang thi không biết đã chết ở chỗ này từ lúc nào. Đương nhiên, những ai dám vào nội thành, dám đi vào mấy chỗ phụ cận sưu tập vật tư thì thực lực của họ đều không thể khinh thường.
Hiện giờ trong căn cứ A thị đang bận một sự kiện, một đại hỉ sự khó có được – lão đại hiện giờ của căn cứ muốn kết hôn. Đối tượng kết hôn chính là quân sư đeo kính biến thái độc miệng trong miệng mọi người…
Lại nói, hai người kia thật ra bên nhau từ lúc nào? Bọn họ thân là cấp dưới nhiều năm như vậy nhưng nửa điểm tin tức cũng không biết a~!
Lúc mọi người sôi nổi nghi hoặc, Yên Nhạc cùng Trương Tiểu Minh ngoài ý muốn phát hiện bộ trưởng bộ hậu cần ôm đầu ngồi trong góc, theo như lời họ nói, khi bọn họ tìm được bộ trưởng bộ hậu cần thì hắn đang lẩm bẩm tự nói gì đó: “Ta thật ngu ngốc, tại sao lại không nghe ra âm thanh rên rỉ ngày đó là của tên đeo kính biến thái mặt lạnh kia! Ta thật ngu ngốc, thế nhưng lại chắc chắn, tin tưởng chuyện hai người đàn ông cường đại này không có khả năng ở bên nhau! Bao nhiêu lần nhìn thấy hai người bọn họ dựa sát vào nhau thấp giọng nói chuyện trong bầu không khí ái muội đều bị ta làm như không thấy, thật ra ta mới là người tiếp cận chân tướng đầu tiên a!”
Đoạn thoại này bị mọi người truyền ra ngoài, vì thế Duẫn Đông trên người lại có thêm một biệt danh, từ “Đeo kính biến thái độc miệng” biến thành “Đeo kính biến thái mặt than độc miệng”, không biết sau này có thêm gì hay không.
Dị năng trí tuệ tiến hóa trên người Duẫn Đông đều được thể hiện qua miệng của hắn, trước mạt thế hắn nói chuyện không dễ nghe, nhưng bởi vì dưới thân phận là người đại diện nên hắn cần phải cùng người khác lấy lòng nói chuyện với nhau. Nhưng khi mạt thế hắn bắt đầu không kiêng nể gì mà biến thái. Theo sự thăng cấp của dị năng, trình độ độc miệng của hắn cũng gia tăng, trong đội ngũ có những cô gái muốn lấy lòng hắn không ngoài ý muốn đều bị hắn mắng, trong đó làm người khác bất đắc dĩ nhất chính là, hắn đã mắng vào mặt một cô gái ỷ mình có dáng người không tồi muốn câu dẫn hắn: “Lớn lên như bò sữa có hai cục mỡ đang động dục…” Tốt rồi, tóm lại loại người như vậy cũng có người muốn, thật là đáng mừng, thật đáng để toàn căn cứ chúc mừng a~.
“Hai vợ chồng kia khi nào trở về?” Quách Binh ngậm điếu thuốc cuối cùng, một chân đạp lên tường vây trước mặt, nhìn ra khung cảnh trống trải đổ nát thê lương phía ngoài.
“Ai biết? Bọn họ lần trước trở về không phải đều có mang quà về sao?” Trần Ninh vuốt vuốt cổ áo, không thèm để ý nói.
“Vậy còn ai làm hôn lễ tập thể lần này đâu?”
Đúng vậy, hôn lễ tập thể.
Từ khi Diêm Tân tỏ vẻ hắn muốn kết hôn, đối tượng kết hôn lại là tên đeo kính nào đó… Cũng tốt, biệt danh Duẫn Đông xác thật có chút nhiều, ai kêu hắn đắc tội với nhiều người chứ?
Tóm lại, mọi người sau khi tiếp nhận tin tức đáng sợ đó, liền sôi nổi bản thân cũng muốn kết hôn.
Thật ra trong mấy năm mạt thế, số lượng các cặp đôi bên nhau thực sự không ít, nhưng bởi vì mọi người vẫn luôn đối mặt với sinh tử, nên cũng không ai nghĩ đến chuyện kết hôn, hay tổ chức cái hôn lễ. Sau mạt thế mọi người đều thực tế không ít, hai người ở bên nhau liền ở bên nhau, nhiều khi chỉ nói một tiếng với bạn bè bên cạnh. Bởi vì sau mạt thế tỉ lệ nam nữ chênh lệch, nên lần này muốn kết hôn đa số đều là nam nam.
Trong những người quen biết với bọn Quách Binh, chỉ có tên bại hoại Trần Ninh này cư nhiên trong vòng ba năm phòng thủ kia lại lòi ra một người! Bạn! Gái!
Này đúng là chuyện chú có thể nhịn chứ cô không thể nhịn, tuy rằng cô gái kia lớn lên rất phổ thông, nhưng là một cô gái có tâm tư thiện lương, ba năm phòng thủ kia cô nằm trong bộ hậu cần và là dị năng giả hệ thủy, cũng không biết đã bị cái tên Trần Ninh này dụ dỗ từ lúc nào.
Càng làm cho người cảm thấy lãng phí chính là một người khác cũng muốn kết hôn, đó là hai cô gái… Đúng vậy, hai cô gái muốn bách hợp, nếu không phải Quách Binh thật sự không quen mà nói, hắn khẳng định sẽ chạy tới khuyên hai người đó không nên lãng phí tài nguyên lớn như vậy, vì tương lai của nhân loại suy xét yêu người khác giới một chút.
Não đang hoạt động hết sức, Trần Ninh bên cạnh bỗng nhiên vỗ vỗ hắn: “Nhìn, có phải là xe của đôi chồng chồng đó hay không?”
Kỵ sĩ mười lăm quen thuộc chạy về phía cửa lớn, làm những ai biết họ vô thức lộ ra khuôn mặt tươi cười. Chờ hai người tới rồi bộ trưởng bộ hậu cần nhanh chóng đẩy đám người đã lao ra: “Lần này mang cái gì về? Căn cứ có tinh hạch rất nhiều, đến đến, mau cùng ta trao đổi đồ vật…”
Hạ Tử Trọng bị bộ trưởng bộ hậu cần bị tổn thương nghiêm trọng về tâm lý lôi đi buôn bán như cũ, Phương Hách cười cười đi tìm bọn Trương Tiểu Minh: “Lần này hôn lễ tập thể, chúng ta ở lại lâu chút rồi mới đi.”
Sương mù trong không gian dần dần dày đặc, hai người ngủ dậy sau một đêm phát hiện bạch cầu đồng học thu hoạch không tồi, cư nhiên lại đem không gian đẩy nhanh tiến độ thăng cấp, vì thế bọn họ một mặt lợi dụng tốc độ có thể so với phi cơ của bạch cầu mà lên đường, một mặt thuận tiện ở vùng phụ cận đổ nát đánh tang thi đang lẩn trốn, đào tinh hạch. Chờ khi trở lại căn cứ sương mù trong không gian đã đạt tới độ dày nhất định.
Lúc cấp bốn lên cấp năm bọn họ ở bên ngoài ngây người ước chừng hai mươi ngày, lần này thăng lên cấp sáu ước chừng mất khoảng một tháng thì không gian mới có động tĩnh.
Bên ngoài không gian, hôn lễ tập thể trong căn cứ đã được chuẩn bị xong, bởi vì muốn số lượng người càng ngày càng nhiều, không ít người đang cô đơn cũng tìm kiếm đối tượng, tìm người mình muốn trong đám người tụ tập để kết giao.
Hôn lễ tập thể được tổ chức rất lớn và náo nhiệt.
Trong lễ cưới, mọi người thấy không ít gương mặt quen thuộc, tỷ như Diêm Tân, hắn nhìn thấy một gương mặt từng rất quen thuộc trong đám người. Đó là vợ của Tống Hướng Hồng, hắn đã từng họi là bá mẫu. Người đã năm mươi nhưng cư nhiên vẫn còn phong vận như cũ, nghe nói cha con Tống gia sau khi mất tích nàng đầu tiên là một mình một người sinh hoạt trong biệt thự, cuối cùng bởi vì không thể tự nuôi sống bản thân liền tìm nam nhân ở chung, trên đường thay đổi vài người bạn trai, trong đó trẻ tuổi nhất cư nhiên chỉ có mười sáu mười bảy.
Về phần Tống Hướng Hồng cùng Tống Xảo Xảo… Hiện giờ chỉ có thể nói, hai người đã hoàn toàn biến mất trong căn cứ này.
Hai người Phương Hách không cùng náo nhiệt trong hôn lễ, hai người bọn họ đối với cái gọi là nghi thức, cái gọi là hôn lễ gì đó không có hứng thú, chỉ cần trên tay có chiếc nhẫn mang tên đối phương, chỉ cần hai người bọn họ như cũ ở bên nhau thì chính là một nhà hoàn chỉnh… Đương nhiên, cũng phải có bạch cầu nữa mới được.
Thật ra hôn lễ được tổ chức trong căn cứ lần này còn cấp cho giấy hôn thú, giấy hôn thú này đơn giản hơn nhiều hồi trước mạt thế, chỉ cần ký tên, đối chiếu, phía chính phủ chỉ cần đóng dấu là xong. Hai người liền nhân cơ hội xếp hàng lãnh một cái, cũng coi như là bằng chứng hợp lý hợp pháp ở bên nhau.
Lấy ra pháo bậc lửa không biết làm từ khi nào, tiếng pháo hoa trong căn cứ tưng bừng vang lên. Lấy ra rượu không biết đã ở chỗ không gian dị năng giả bao lâu, pha với chút nước, tranh thủ để mọi người đều có thể uống một ngụm, hôn lễ vô cùng náo nhiệt cứ như vậy tiến vào cuồng hoan…
————————————————————
Chỗ sâu trong nội thành A thị, những đường hầm ngang dọc dành cho tàu điện ngầm ngập tràn tang thi. Thông đạo ngày xưa sử dụng cho phương tiện giao thông vừa nhanh vừa tiện lợi, lúc này lại bị nhóm sinh vật sợ ánh sáng mặt trời xâm chiếm. Chúng nó trốn ở nơi âm u, ban đêm mới lặng lẽ chui ra, dựa vào mùi hương từ trong gió đi kiếm đồ ăn.
Một ít tang thi cấp thấp đã lâu rồi không được ăn, cho nên chết đói, phân hủy. Tinh hạch trong đầu chúng nó vừa vặn được đám đồng loại nhặt lên ăn luôn, ngược lại có thể trợ giúp mấy con khác duy trì, thậm chí nâng cao năng lực.
Thân ảnh nho nhỏ ngồi trong đại sảnh trống rỗng, phần trên thông với thông đạo đã sụp xuống, chỉ chừa lại lối đi lên rất nhỏ, hiện giờ xem ra dáng người phù hợp nhất cũng chỉ có con tang thi này, cho nên đại sảnh này là thuộc sở hữu của nó, giống như tất cả tang thi đều nghe theo mệnh lệnh của nó, đều thuộc về nó.
Mở ra miệng rộng, thanh âm phẫn nộ từ trong miệng nó truyền ra, từ lúc nó sinh ra đến giờ chưa từng lâm vào cảnh túng quẫn như bây giờ, bị nhốt trong đống phế tích trống rỗng không được ra ngoài, không thể tùy ý đi săn nữa.
Cái thứ chói lọi đáng ghét trên trời kia giống như có thể làm cả thế giới tan chảy.
Nó là tang thi vương, nó có quyền lực khiến tang thi nghe theo mệnh lệnh tuyệt đối, cách nó ra đời khác với những tang thi khác, nó sinh ra từ trong bụng tang thi mẹ, là do những người đó lấy tinh dịch của tang thi cha kết hợp với trứng của nữ nhân loài người rồi mới cấy vào bụng của tang thi mẹ để nuôi dưỡng. Những người đó có lẽ chỉ muốn thử nghiệm, nhưng thành tựu ngoài ý muốn này lại cho ra một tang thi vương.
Nhưng tuy nó có quyền lực để đám tang thi tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh, có tốc độ hành động cực nhanh cùng lực sát thương lớn, nhưng bản thân nó lại rất yếu ớt. Nó vẫn là trẻ con, hơn nữa sau này sẽ không lớn được, thân thể vô pháp trở nên cường tráng, cho nên nó cần những tang thi khác bảo vệ.
Lúc này, phía ngoài đại sảnh có mấy con tang thi đứng rải rác canh gác cho nó, bọn nó đều đang bảo vệ vua của bọn nó, không để vua chịu bất luận thương tổn gì. Bởi vì có vua chỉ huy, chúng nó dưới ánh mặt trời xém chết tìm được phương pháp sinh tồn mới, hơn nữa thừa dịp bóng đêm vài lần tập kích thôn trang của nhân loại thành công, săn một ít nhân loại không biết sống chết dám can đảm ra tới vùng phụ cận lắc lư, việc này làm cho chúng nó nguyên bản đã trung thành càng thêm ra sức bảo vệ – chỉ có vua, mới có thể giúp bọn nó sống sót ở thế giới này, kéo dài sự sống…
Rắc, rắc… Thanh âm đá vụn rớt xuống truyền đến, ở không gian trống trải vang lên mấy tiếng sứt nẻ.
Tang thi nhỏ quay đầu, nhìn về phía lối vào bị đá vụn vùi lấp.
Bỗng nhiên! Dây leo từ bốn phương tám hướng mãnh liệt thò vào! Bao vây khu vực chính giữa!
Tốc độ rất nhanh, như thiên la địa võng không thể chạy thoát, cho dù hàm răng sắc bén cũng không thể cắn đứt dây leo ngay lập tức, dây leo giống như không có điểm kết thúc! Vô số dây leo mãnh liệt tấn công về phía thân thể nho nhỏ, làm tiểu tang thi phát ra tiếng thét chói tai.
Đám tang thi bên trên và bên dưới đều run lên một chút, sau đó điên cuồng bắt đầu đào hố, muốn mở ra một lối vào đại sảnh bên kia. Nhưng chờ cho chúng nó thật vất vả mới đào được một lỗ thì ngạc nhiên phát hiện – trong đại sảnh trống không, cái gì cũng không có…