Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 156

Editor: Ken Le
Beta: Rosaline


Hạ Tử Trọng không có thời gian đáp lại cục bông đang la hét hoảng loạn trong đầu mình kia, cũng may Phương Hách phản ứng nhanh giả bộ ngáp ngắn ngáp dài tựa lên vai Hạ Tử Trọng giả bộ ngủ, nhắm mắt lại liên thông với cục tròn vo kia. Không bao lâu sau Trần Ninh cũng quay về chỗ của mình nghỉ ngơi, Phương Hách lúc này mới thấp giọng đem ý tứ của bạch cầu truyền đạt lại: “Nó nói tinh hạch trong đầu ba tang thi cấp ba kia không còn nữa.”


“Tinh hạch không còn?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, là ai nhân cơ hội lén lút đào ra? Bên trong nhà xưởng vẫn còn thực vật biến dị lén lút trốn ở đâu đó, chờ mọi người rút lui rồi mới xuất hiện đoạt lấy tinh hạch? Hay là do những người khác làm?


Cục tròn kia sau khi “vắt” sạch đống tinh hạch trong cái cây kia mới đi vào nhà xưởng tìm những tinh hạch khác, mà đừng nói tinh hạch bên trong xác ba con tang thi cấp ba kia, ngay cả những tang thi cấp thấp mọi người giết được lúc phòng thủ, hay đám tang thi chim chết lúc đầu, tất cả đều không tìm được tinh hạch bên trong! Bạch cầu tốn không ít công sức để hấp thụ sạch sẽ đống tinh hạch trong cái cây kia, vì thế thời gian đi tìm những tinh hạch khác cũng bị trì hoãn một ít, có thể coi như do nó ăn chậm nhưng mà tốc độ biến mất của đám tinh hạch kia không phải là quá nhanh rồi sao?


Trong lòng Hạ Tử Trọng và Phương Hách đều cảm thấy có chút khó chịu, nếu như chỉ có tinh hạch của ba con tang thi cấp ba kia biến mất thì có lẽ bọn họ còn có thể cho rằng có người thừa dịp loạn lúc rút lui lén lút móc ra, thế nhưng đến cả tinh hạch của đám tang thi cấp thấp ngoài xưởng cũng không thấy bóng dáng…… E rằng ngoại trừ biến dị thực vật, hoặc là do rất nhiều người đồng thời động thủ đào tinh hạch, thì cũng chỉ có giống như Hạ Tử Trọng dùng không gian thu hoạch tinh hạch thì tốc độ mới có thể đạt đến hiệu quả như thế này chứ?


Bạch cầu sau khi đạt đến cấp bốn ngoài việc có thể bay lên trời, tốc độ nhảy nhót trên đất so với trước đây cũng nhanh hơn rất nhiều, sau khi nhận được lệnh của Phương Hách liền ở giữa không trung quan sát tình huống xung quanh nhà xưởng. Ngoại trừ khắp nơi đều có tang thi du đãng mờ mịt, còn lại cái gì cũng không thấy, hoàn toàn không tìm được tung tích của thủ phạm trộm cướp khiến cho hai người càng cảm thấy quỷ dị. Đoàn xe không ngừng nghỉ xuôi Nam, dọc theo đường đi vì lý do an toàn đoàn xe ít dám dừng lại tùy ý, bên trong những chiếc xe này mỗi chiếc đều chứa đầy người sống, chạy trên đường giống như một nhà bếp di động, mùi thịt thơm theo gió bay đi khiến hết thảy tang thi đều có thể nghe thấy mà lập tức hành động. Đám người vô dụng này từ khi nhờ có bản năng của tang thi mà toàn bộ cuộc sống chỉ dành để ăn, ngoài ra không có thêm bất kỳ một dục vọng nào, phát hiện những nhà bếp di động thế này con nào có thể nhịn được chứ?


Chỉ cần đoàn xe hơi hơi dừng lại, không đến nửa giờ là có thể nhìn thấy xa xa một đại quân tang thi đang chạy đến. Những con chạy tới đầu tiên ngoại trừ một vài con đang ở gần đó thì đa số đều là tang thi hệ tốc độ hoặc hệ phong, đoàn xe muốn bỏ qua chúng nó quả thực chính là khó càng thêm khó, so với lúc đầu bước vào tận thế chỉ cần trên xa lộ cao tốc tìm một đoạn đường không có tang thi thì đã có thể nghỉ ngơi cả đêm, còn bây giờ mọi người không thể tìm được địa phương nào an toàn để dừng xe. Bởi vậy, đoàn xe ngoại trừ mỗi ngày đều phải bắt buộc dành ra một khoảng thời gian để kiểm tra, thanh lý đồ trên xe thì chưa bao giờ dám tùy ý tìm chỗ để giải lao. Xe chính là trong 24h không dám tắt máy, may mà trên xe bọn họ chứa không ít linh kiện ô tô, một khi phát hiện nơi nào hỏng liền dùng tốc độ nhanh nhất để sửa chữa thay thế, vẫn tính có thể miễn cưỡng chống đỡ. Chỉ là không biết việc di chuyển nhanh chóng liên tục này có thể chống đỡ được bao lâu.


Mọi người vội vàng liên tục chạy đi suốt bốn ngày ròng rã, sau khi trải qua đợt chiến đấu kinh hoảng ở kho xưởng trước đó mọi người trên xe cũng chả còn rảnh rỗi đi oán hận xe rung lắc dữ dội, vấn đề nghỉ ngơi không tốt, dành thời gian có thể bảo tồn bao nhiêu thể lực liền bảo tồn bao nhiêu thể lực, nếu không làm thế thì gặp lại tình huống nguy hiểm thế kia mỗi một người trên xe đều cũng không chịu được.


Phương Hách và Hạ Tử Trọng cũng giống như vậy, bọn họ tuy rằng có thể thay đổi đồ ăn dinh dưỡng và đủ no hơn, nhưng việc nghỉ ngơi thì phải cùng với mọi người. Nhiều nhất thì so với mọi người còn có mấy miếng đệm giường lấy ở cửa hàng, có thể giảm sự khó chịu do xóc nảy trên xe. Mà việc khó chịu nhất chính là việc đi vệ sinh…… Phương diện này thì xong rồi, mỗi ngày đoàn xe sẽ tận lực dừng xe hai lần, nói không phải khoác  lác chứ thật sự rất muốn học được tuyệt kỹ trong một thời gian ngắn có thể giải quyết xong hai vấn đề cá nhân này ngay lập tức, còn nếu như đến lúc xe dừng mà vẫn chưa mắc thì sao? Vậy thì nhịn luôn đi. Người trên cùng một xe, ngươi nếu không ngại thì có thể làm luôn trên xe?


Đương nhiên, đi tiểu còn nói được, trên mỗi chiếc xe đều có một góc được ngăn cách riêng cho mọi người sử dụng, nếu không nhiệm vụ lần này bên trong nam nữ đều có, nói không chừng những anh chàng thô lỗ này dưới cơn nóng giận liền dám vọt thẳng xuống đứng giải quyết bên cạnh xe ấy chứ.


Hai người vừa mới tỉnh ngủ, đang dùng nước suối đã qua xử lý mà vệ sinh cá nhân — hai người bọn họ xem như là xa xỉ, trong không gian có đầy đủ các loại đồ dùng vệ sinh cá nhân có thể cho cả hai dùng hết cả đời, nhưng cho dù có như vậy cũng không dám dùng quá hoang phí, lúc dùng nước cũng dùng tiết kiệm hết sức. Vừa rửa mặt xong xuôi, Quách Binh thừa dịp người bên Bá Chủ không để ý liền bay qua bên này, nháy nháy mắt và đưa cho Hạ Tử Trọng một viên đạn.


Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, thấp giọng hỏi: “Làm được rồi sao?” Loại đạn này đám Quách Binh ngay từ ngày đầu đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo, nhưng bởi vì không có cách nào có thể phân tích được thành phần cũng như tỉ lệ, vì thế loại đạn này vẫn nằm trong giai đoạn nghiên cứu.


Quách binh khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Màu sắc của cái này làm gần giống như màu của quân đội, trong mười phần thì có 0.5 phần là vàng, 2.5 phần là bạc, 7 phần còn lại đều là thuốc nổ ban đầu có trong vỏ đạn, mấy viên này cho hai người, lần sau gặp phải tang thi lúc có thể nhân cơ hội thì hãy thử xem hiệu quả như thế nào.”


“Tỉ lệ bạc cao hơn sao? Này cũng vừa vặn.” Bọn họ thu thập được vàng bạc trong thành phố, tỉ lệ bạc cũng cao hơn.


“Đúng vậy, mặc dù không biết bên trong có bạc không nhưng vật này cũng có màu trắng gần giống như bạc, đều là mảnh vụn nên chúng ta không thể nhìn rõ.” Quách Binh buông tay thở dài, hướng hai người nháy nháy mắt.


Phương Hách vô cùng hoài nghi nhìn chằm chằm mấy viên đạn sau khi cải tạo này: “Vật này có đáng tin không vậy? Có khi nào lắp vào súng liền phát nổ không?”


Quách Binh nở một nụ cười vô cùng không chịu trách nhiệm: “Chưa từng thử qua, nếu không thì cần gì phải nhờ lão công của cậu thử nghiệm? Để cậu ta trước khi nổ súng thì dùng dị năng làm lá chắn đề phòng bất trắc không được à?”


Phương Hách thật sự muốn ném cái bình giữ nhiệt trong tay vào cái bản mặt đang cười bỉ ổi kia, nếu không phải bởi vì lúc này trên xe còn có rất nhiều người, cậu nhất định phải giúp khuôn mặt hắn ta có thêm chút màu sắc! Nhưng tiếc là bây giờ trên xe còn có đám người Duẫn Đông, nếu như bên này gây ra huyên náo quá lớn nhất định sẽ khiến bọn họ sinh nghi, vì thế không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhịn.


Tuy rằng tạm thời nhịn, thế nhưng ánh mắt của Phương Hách lại ngắm đến Yên Nhạc đang ngồi cách đó không xa — một lát nữa dụ dỗ đứa ngốc kia lại đây hảo hảo bắt nạt nó mới được, ai biểu gia quyến nhà nó muốn ăn đòn thế kia?


Hạ Tử Trọng cười nhận lấy mấy viên đạn đã cải tạo, chuẩn bị thời điểm có cơ hội liền lấy ra dùng thử — kỳ thực nếu như hắn muốn tìm cơ hội làm thí nghiệm thì cũng vô cùng đơn giản. Hắn có không gian, có bạch cầu, có thể thừa dịp lúc mọi người ngủ để Phương Hách bao che cho hắn, chính mình lách vào không gian, tùy tiện đem chăn cuộn tròn tạo thành bộ dáng của mình, sau đó bảo bạch cầu tùy tiện đi tìm tang thi ở xung quanh để thử súng, sau đó để bạch cầu mang hắn trở về bên cạnh Phương Hách là ổn.


Thế nhưng kết quả thí nghiệm chắc chắn phải nói với bọn Quách Binh, nếu như mình thừa dịp mọi người lúc ngủ đi thử súng, vậy thì giải thích với bọn Quách Binh như thế nào đây? Tốt hơn hết là vẫn chờ có cơ hội vậy, đoàn xe bây giờ đang muốn đi đến một nơi nào đó còn xăng để lấy dầu tiếp tục xuôi Nam, những chỗ khác khó nói, nhưng lần lấy dầu này đoàn xe nhất định sẽ cùng tang thi khai chiến.


Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hạ Tử Trọng, ngày hôm sau đoàn xe chuẩn bị đi đến một nơi nào đó gần đây còn lượng xăng lớn, không phải là nhà máy lọc dầu ở Tây Bắc trước đây, mà chính là đi đến khu vực Trung Nam Bộ, địa điểm vận chuyển xăng dầu, bản thân nó cũng không sản xuất ra xăng.


Theo lời Trịnh thiếu úy, bọn họ lúc trước từ hướng Nam tới đây có từng dừng lại ở chỗ này để tiếp tế, lúc đó vận may của bọn họ cũng không tệ lắm, tuy rằng cũng gặp phải tang thi nhưng không có gặp phải tang thi cao cấp, sau khi tiếp đủ dầu cho xe liền tiếp tục chạy đi, cũng không có thâm nhập thành thị phụ cận.


Nghe nói nơi này có thể tiếp dầu, đoàn xe đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy, không cần nhiều, bọn họ chỉ cần có thể giữ cho hai chiếc xe dọc đường tận lực theo đoàn xe đồng thời hành động, dùng hết một chiếc dọc đường thì vứt, còn một chiếc còn đầy đủ nhiên liệu cũng có thế giúp bọn họ chống đỡ từ SH thị quay trở về A thị.


Chỗ đổ xăng này nằm ở ngay ngoài rìa I thị, nếu như điều động quá nhiều người đi lấy, động tĩnh quá lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút đám tang thi đang chiếm cứ khu phố I chú ý, đến lúc đó sợ rằng lại rơi vào tình huống bị vây nhốt trong nhà xưởng như trước đây. Bởi vậy Diêm Tân cùng với mấy người phụ trách thương lượng một chút, quyết định phái ra tiểu đội Tinh Anh chia nhau hành động, cấp tốc vọt vào ngoại ô của I thị, tiếp đủ lượng dầu liền nhanh chóng rút về.


Hiện tại vấn đề trọng yếu nhất chính là: thứ nhất, phái người nào đi? Thứ hai, làm sao biết rõ chiếc xe đó bên trong có dầu hay không? Nếu như không có dầu thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm tiếp dầu? Rồi ai là người sẽ chịu trách nhiệm phòng thủ?


“Nhất định phải là người có thể kiềm chế sự chú ý của tang thi, tốt nhất dị năng lớn mạnh một chút để có thể cho những người còn lại tranh thủ thời gian. Tốt nhất lực hành động phải đủ mạnh, tốc độ đủ nhanh, hơn nữa còn phải biết tiếp dầu, lái xe…” Những điều kiện này có chút nghiêm khắc, hơn nữa nhân số bọn họ phái đi vẫn không thể quá nhiều.


Không cách nào tham gia hội nghị cấp cao, nhưng lại không bị đuổi ra xe chỉ huy, Ngô thiếu hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn Diêm Tân cười lạnh: “Ngươi trực tiếp tìm siêu nhân đi làm đi, vừa muốn lợi hại có thể một đánh một trăm tang thi, vừa muốn biết chuyên ngành kỹ thuật, còn muốn biết lái xe… A đúng rồi, một siêu nhân cũng không đủ đâu, ít nhất phải tìm hai người, bởi vì một người có lợi hại đến đâu cũng không thể một mình lái hai chiếc xe quay về nha.”


Đám người đang mở hội nghị mặt mày nổi đầy gân xanh quay sang trừng mắt với hắn, Ngô thiếu càng cảm thấy thoải mái. Dù sao thì từ khi hắn bị đá ra khỏi căn cứ liền cảm thấy bản thân e rằng khó có thể sống sót trở về, nếu như không ở chỗ này kéo ra vài tên chịu tội thay cho hắn, hắn nhất định không tình nguyện!


Diêm Tân tựa như không nghe, cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ chỉ ký hiệu trên bản đồ: “Ứng cử viên dễ xử lý, tìm một vài dị năng giả hệ tốc độ phụ trách lái xe, xem xem có ai đạt cấp hai không, người đi theo nếu biết lái xe thì càng tốt, còn nếu không thì phái thêm hai công binh đi theo. Còn người phụ trách an toàn — tuyển ra mấy người từ tiểu đội Tinh Anh đi, còn có hai người trong xe số bảy kia.”