Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 112

Thang máy chỉ dùng để chuyển đồ lên, nếu người muốn đi xuống thì phải đi thang bộ.
Mọi người lúc xuống lầu, thì hai người lại thấy người chỉ huy tiểu đội đi lấy đồ dưới tầng ba mà bạch cầu từng nhìn thấy.


Người phụ trách quân đội đang thấp giọng thương lượng cái gì đó, thấy có người đến cũng không nói tiếp, hai nhóm người lướt qua nhau rồi họ đi xuống tầng một.


Không ít binh lính vẫn còn đang chuyển đồ trong kho tầng một, Hạ Tử Trọng tránh một đám người xách vali, trong lúc vô tình tầm mắt lướt qua đống tro bụi trong góc, sửng sốt một chút, vội vã cúi đầu nhìn về phía mặt đất.
“Làm sao vậy?” Phương Hách thấy hắn bất động mới nghi hoặc hỏi.


“Em nói tình huống như thế nào mới có thể làm cho địa phương có người chết sạch sẽ không còn một thứ gì sót lại?” Hạ Tử Trọng vẫn như trước cúi đầu, nhìn chằm chăm tầng bụi trên mặt đất.


“Sao? Người chết rồi mà thứ gì cũng không có?” Phương Hách sửng sốt, cũng vội vàng nhìn xuống đất.


Mặt đất tầng hai cũng hơi sạch sẽ, nhưng bởi vì thời gian dài không ai quét tước mà phủ không ít tro bụi, trên đống bụi này ngoại trừ dấu chân của bọn họ đi qua đi lại, vết kéo máy móc, nhưng ở trong góc tường không có ai bước tới thì lại có một dấu, một vết tích thứ gì đó có quy luật trượt qua.


Một cái rồi lại một cái, tựa như có một thứ gì đó cứ xẹt tới xẹt lui. Cái gì?!
“Hai người các cậu nhìn cái gì đó? Kiếm vàng hả?” Quách Binh đi theo sau hai người, thấy bọn họ nửa ngày cũng không nhúc nhích không khỏi hỏi.


Hạ Tử Trọng bỗng nhắm mắt lại, câu thông với bạch cầu kêu nó bay cao một chút, hắn muốn nhìn xem, trên mặt đất tầng ba có dấu vết như vậy không.


Tình huống tầng ba không khác gì tầng một, bên trong khắp nơi đều là tro bụi. Trước đó đội quân kia đi vào không chú ý tới, nhưng bây giờ lại để cho bạch cầu tỉ mỉ kiểm tra liền phát hiện – quả nhiên tình huống giống như hai tầng trên!


“Là thực vật biến dị!” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quách Binh đang cười hì hì dựa vào tường lười biếng, cùng với Phương Hách đứng bên cạnh.


“Ở nơi nào?” Quách Binh cũng giật mình, hắn đã từng ăn thiệt thòi của thực vật biến dị, vẫn luôn nhớ kỹ loại sinh vật khủng bố kia.
“Ở ngay đây.” Hạ Tử Trọng chỉ vào mặt đất, cực kỳ khẳng định nói.


Âm thanh động tác của mấy người bọn họ dẫn tới chú ý của binh lính phụ trách cảnh giới tầng một: “Chuyện gì xảy ra? Còn có đồ phải chuyển đấy, muốn nghỉ ngơi phải chuyển xong các thứ rồi mới được…”


“Chúng tôi có việc muốn báo cáo, nơi này rất có thể từng xuất hiện thực vật biến dị.” Quách Binh lập tức nghiêm nghị đối người tiểu binh kia giải thích.
“Thực vật… biến dị?” Tiểu binh có chút nghi ngờ, nhất thời không phản ứng lại.


Hạ Tử Trọng bỗng nhiên cảm giác được từ thật sâu trong lòng đất có thứ gì đó đang chui ra!!


Trước đó hắn vẫn luôn kết nối với tất cả các luồng gió trong không gian dưới tầng hầm, dùng để điều tra nguy hiểm. Nhưng bây giờ mới phát hiện – thì ra nguy hiểm vẫn luôn có, chỉ là do đám thực vật kia ẩn sâu trong bùn đất bên ngoài căn cứ, bùn đất trở thành vách tường ngăn cản không khí đang lưu thông nên hắn mới không thể phát hiện!


Trong chớp mắt, Hạ Tử Trọng ‘xem’ tình huống bên kia của bạch cầu, dây leo màu đen dưới đất chui lên, lúc nó mọc lên có không ít nhánh cây đụng phải bạch cầu, làm nó lộn mấy vòng giữa không trung.


“Chạy! Chúng tới rồi!!” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên kêu to, quay người kéo Phương Hách chạy tới cầu thang. Người Luân Hồi sửng sốt một chút, Quách Binh quyết định thật nhanh vung tay lên: “Trở về! Chạy nhanh lên!”


Ở cửa tòa nhà, mấy vị quân đội phụ trách vừa đi vừa thấp giọng thảo luận: “Không phát hiện di cốt người tới trước, có khi nào họ gặp nạn ở nơi khác không.”
“Người canh gác trước đó nói thế nào?”


“Có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến bọn họ không thể trở về căn cứ.”
“Vậy có cần cho mấy người đi qua P thị xem xét không?”
“Chắc là…”


Lời còn chưa dứt, bên trong tòa nhà bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang ‘loảng xoảng’ thật lớn, là thang máy! Cái thang máy dùng để chuyển thiết bị rơi xuống rồi!
Trong hành lang truyền ra một trận tiếng kêu thảm thiết, mấy người bọn họ sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: “Mau trở lại trên xe! Nhanh lên!”


Hạ Tử Trọng một phát bắt được cánh tay Quách Binh đang chạy trốn phía trước: “Một lát nữa phủ dị năng lên người, đừng có đánh giáp lá cà, có thể chạy thì phải chạy!”


Quách Binh không nói hai lời chuyển lời của hắn dặn dò người phía trước, người trong đội ngũ khác không rõ vì sao nhưng vẫn muốn xuống dưới, bị phản ứng mạnh của bọn họ làm cho loạn cả lên, lớn tiếng mắng chửi.


“Có quái vật! Chạy mau!!” Giọng Mãnh Tử oang oang lúc này phát huy tác dụng quan trọng nhất, cầu thang vốn tương đối chật hẹp, hắn rống một tiếng tất cả mọi người đều bị hắn rống cho đinh tai nhức óc, theo bản năng xoay người lại theo hắn chạy lên trên.


Sau cửa cầu thang, tiểu binh đã hỏi kêu to lên: “Các người còn có nhiệm vụ đấy! Quái vật gì hả? Không…”


Lời còn chưa dứt, một cái cầu thang bên hướng khác dẫn xuống tầng hai ùn ùn kéo tới một đống dây leo màu đen! Tựa như làm vằn thắn mà từ tám hướng bao vây tất cả dồn người lại thành một cục!


Tiếng thang máy rơi xuống vọng khắp trong không gian, làm mấy người vốn dĩ đang ngơ ngơ ngác ngác không rõ vì sao cũng giật mình tỉnh lại, tăng nhanh bước chân chạy lên trên.


Dây leo màu đen cách đó không xa, Hạ Tử Trọng cảm giác chúng nó cách mình càng ngày càng gần, bỗng nhiên! Một luồng sáng màu vàng cùng màu xanh đan dệt tỏa ra trên người hắn, tựa như tấm chắn ở sau lưng bảo vệ toàn bộ thân thể!


Hắn đem Phương Hách che ở trước ngực, thấp giọng nói: “Quá nhiều người, chạy không ra được thì liền đi vào.”


Phương Hách khẽ gật đầu, cậu không phải không chạy nổi mà là bọn cậu đang làm cái đuôi của đội! Trên cầu thang quá nhiều người, nhất thời không có cách nào xông lên, huống chi trước mặt bọn họ là người Luân Hồi!


Hạ Tử Trọng ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực, đem dị năng hệ kim che chắn sau lưng, hệ phong ở phía sau xoay tròn, ngưng tụ ra một đao gió lẫn hệ kim, cắt rụng dây leo màu đen xông tới!
Thời khắc đứng trên bờ vực sống còn, mọi người đều cường liệt cầu sinh, không bao lâu liền chạy ra khỏi cửa cầu thang!


Nghe thấy động tĩnh, các quan chỉ huy đã vội vã chạy về trên xe mình, để các binh sĩ cầm vũ khí canh giữ ở cửa lầu, nhưng ống nghe điện thoại lại không thể bắt liên lạc được với binh lính dưới tầng hầm!


Một đám người ầm ầm chạy ra, người cuối cùng chạy đến, phía sau còn kèm theo ánh sáng màu xanh cùng vàng kim lộng lẫy làm bọn người phòng thủ nhất thời ngây người, không rõ là cái gì. Nhưng rất nhanh, khắp nơi đều là những sợi rễ màu đen dữ tợn từ tất cả các khe hở ép ra ngoài, các binh sĩ phòng thủ cả kinh, vội vã bưng súng xạ kích.


“Rút lui! Mau bỏ đi! Dùng lửa! Súng phun lửa!” Sĩ quan chỉ huy thấy rõ vật ra tới là cái gì vội vã kêu lớn, chỉ huy trên xe nghe lệnh, lập tức phát động xe chạy đến, bên cạnh xe binh lính cầm súng ở phía sau đoạn hậu, bắn thẳng về đống dây leo đang giương nanh múa vuốt vọt tới đây.


Quách Binh thấy còn có binh lính không rõ vì sao cầm súng đi tới cửa ra vào, hét lớn: “Không muốn chết thì trở lại xe! Trước tiên đem những người này cùng đồ vật rút khỏi cái nhà này rồi nói sau!” Vừa rống vừa dùng tốc độ chạy một trăm mét chạy vọt lên chiếc cướp đoạt giả của mình.


“Ào ào ào”
Cách đó không xa một miếng thủy tinh nứt ra, mấy dị năng giả cực kỳ chật vật máu me khắp người từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài – bọn họ trước đó không tiếp tục xuống khuân đồ, lén lút trốn trong phòng không biết bàn tính cái gì, không nghĩ tới bởi vậy mà trốn được một mạng.


Sau khi lao ra ngoài, Hạ Tử Trọng không cần quay đầu lại cũng cảm giác thực vật biến dị sau lưng gia tốc, chợt phóng tới ‘đồ bảo hộ’ của bọn họ! Hắn bất chợt quay người, nâng tay phải lên, hào quang màu xanh xen lẫn màu vàng óng phóng ra, rầm một cái cư nhiên chém đứt một mảng lớn thực vật biến dị xông tới!


Hào quang màu vàng óng giống như phá trời phá đất, chen lẫn với luồng sáng màu xanh trong gió phá tan đám rễ cây màu đen đan dệt dày đặc phía sau: khác nào khai thiên tích địa!


Hạ Tử Trọng một đòn này làm tăng không ít thời gian cho mọi người chạy đi, tiểu đội Luân Hồi động tác rất nhanh, bọn họ cũng giống phu phu hai người Hạ Tử Trọng, từ khi tới nơi này mà không thấy bất luận bóng dáng tang thi hoặc người sống liền lo lắng. Đây chính là tận thế, xem như không nhìn thấy tang thi, thì ở trong đây ít nhất cũng phải thấy một hai cái xác bị gặm nham nhở chứ? Không có thứ gì trái lại còn đáng sợ hơn.


Khi bọn họ chạy vào trong xe, nổ máy quay đầu xe, trong tòa nhà liền truyền ra tiếng sụp đổ oành oành! Là thực vật bởi vì bị Hạ Tử Trọng chém trọng thương phải nhanh chóng thu hồi ‘xúc tu’ không cẩn thận đánh gãy cột trụ cho nên lúc này sụp nhà rồi!


Một ít người tương đối lanh lợi cẩn thận từ khi nghe thấy dị động liền lặng lẽ chạy tới xe mình, lúc này càng thêm không chút do dự mà lên xe lui lại – trong mạt thế, không có thứ gì đáng giá bằng mạng mình!


Súng đạn không xi nhê gì với mấy thứ khủng bố này! Chúng nó duỗi ra những sợi xúc tu màu đen, một cái quấn lấy binh lính đang ngăn cản nó, một cái diễu võ dương oai trên không trung, còn mấy dây leo nhỏ thì đâm vào mạch máu của họ.


Người còn chưa chết, mà máu đã bị dây leo hút khô, dần dần người còn sống đang giãy dụa liền từ từ quắt queo, trở thành một cái xác khô…


Xương cốt bị dây leo bóp nát, cuối cùng vẫn bị chúng nó hoàn toàn hấp thu. Đống dây leo này cực kỳ khủng bố, bất kể là tang thi hay người sống, chỉ cần đến miệng chúng nó, một khi bị chúng cuốn lấy, liền sẽ bị ‘ăn’ sạch, cả bột phấn cũng không còn lại…


Mấy chiếc xe chạy chậm cũng bị dây leo túm được, mạnh mẽ lôi trở lại.
Da đầu Phương Hách đều tê cả rồi, cậu để ống dòm xuống, nhìn Hạ Tử Trọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng nó… hình như không đuổi theo.”


Hạ Tử Trọng gật đầu, thần sắc vẫn khó coi như trước: “Chúng nó trốn ở trong đất, lúc vừa bắt đầu anh cũng không phát hiện.” Còn tưởng rằng dị năng của mình lên cấp ba liền có thể phát hiện mọi nguy hiểm – ít nhất cũng có tác dụng cảnh báo. Mà hiện giờ, quả nhiên mình vẫn quá khinh thường những thứ này.


Hai người vừa chạy trốn tuy rằng không coi là nhanh nhất, nhưng tuyệt đối kinh tâm động phách, đám dây leo màu đen che ngợp bầu trời, chỉ cần hơi dừng lại liền bị bao vây. Bọn hắn có thể chạy ra thật sự đã là tốt số – may là lúc đó bọn hắn ở đại sảnh tầng 3, hơn nữa còn đứng cạnh cầu thang.


Sau bọn hắn, ngoại trừ mấy người đập cửa kính leo ra ngoài thì không còn ai ra nữa…