Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 87: Gió bão tới (2)

Mặt trời nhô lên cao, nắng nóng oi bức. Chưa tới mùa hè, nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên, mặt trời trên cao không ngừng nướng mặt đất, nếu lúc này để một quả trứng gà lên mặt đường nhựa, khẳng định cũng có thể nướng chín.

Mà đoạn đường ngày xưa xe qua lại như nước tại mạt thế bắt đầu không bao lâu cũng đã yên lặng, lúc này, trên đoạn đường cao tốc, mấy chiếc xe thùng đựng hàng trải qua cải tạo yên yên tĩnh tĩnh đứng ở trên đường cao tốc, còn có mấy chiếc Hummer cải tạo cũng trầm mặc đứng ở một bên.

Giống như áp lực ngàn cân vô hình đặt ở trên đỉnh đầu mọi người, không khí ngưng trệ làm mọi người gần như không thở nổi lan tràn trong đoàn xe.

Rốt cục, cửa xe thùng đựng hàng bị mở ra, một chàng trai trẻ đi xuống. Theo sát sau đó là một cô gái trẻ. Bọn họ đều mặc bộ quần áo màu xanh lục kiểu quân phục, trên chân một đôi giày Martin.

Chàng trai thở hắt ra, nhìn mặt trời, thở dài, “Thời tiết quỷ quái! Thật sự là bị Tiểu Dương Tử nói trúng rồi! Khô hạn gì chứ, đây là muốn mạng người a!”

Cô gái trẻ tuổi miễn cưỡng mở miệng, “Em than gì chứ, chúng ta bây giờ còn có nước uống, còn có chỗ có thể hóng mát, vẫn là Thẩm đại nhân lợi hại, cả thiết bị làm đá cũng chuẩn bị …”

Nhắc tới Thẩm đại nhân, chàng trai lập tức liền ưu sầu, “Chị, Thẩm An đệ đệ còn chưa tỉnh sao?”

Bởi vì câu hỏi của em trai mình, cô gái cũng u buồn, nàng chậm rãi lắc đầu nói, “Hôm nay anh Cảnh Khanh có xem qua, còn chưa tỉnh…”

Đột nhiên, hai người đều trầm mặc.

Chàng trai trẻ tuổi, cũng chính là Ngải Hiểu Sơ nhìn về phía sau. Từ khi rời khỏi thành phố tràn đầy quái vật kia, tới hiện tại trên đường cao tốc thông tây bộ, đã qua gần một tháng.

Cô gái trẻ tuổi, cũng chính là Ngải Hiểu Trân nhẹ giọng mở miệng, “Chị tin tưởng Thẩm An đệ đệ sẽ mau hồi tỉnh. Không phải giáo sư Phương Bình đã nói rồi sao, các chỉ số thân thể của Thẩm An đệ đệ thân đều rất bình thường, có thể như giáo sư Phương Bình đã nói, cậu ấy dùng hết dị năng, cho nên mới tiến vào hôn mê, rồi cậu ấy sẽ hồi tỉnh…”

Ngải Hiểu Sơ nghe, thở dài, Thẩm An đệ đệ nhất định phải tỉnh lại a. Nếu không … Thẩm đại nhân liền…

Ngải Hiểu Sơ lo lắng lo lắng nhìn về chiếc xe đầu tiên, cũng chính là Hummer số 1, nhớ tới ngày ấy, cảnh tượng Thẩm đại nhân đôi mắt biến thành màu tím, mặt không đổi sắc ôm Thẩm An đệ đệ trở về, Ngải Hiểu Sơ lôi kéo áo, run rẩy, thật là đáng sợ!

Lúc này, trong Hummer số 1.

Thanh niên cao gầy khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng người dựa vào lưng ghế, trong ngực ôm gắt gao một thiếu niên mặc áo sơmi màu trắng, thiếu niên mặc sơmi trắng có khuôn mặt thanh tú, nhắm mắt an tĩnh, tựa hồ như đang ngủ.

Thanh niên tuấn mỹ mặc bộ quân phục màu xanh lục, cúi đầu lẳng lặng ngưng mắt nhìn thiếu niên mặc sơmi màu trắng, trong đôi mắt màu tím tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch.

Thanh niên ngồi ghế điều khiển mắt nhìn băng ghế phía sau, do dự một chút, thấp giọng nói, “Thẩm đại nhân, anh còn chưa dùng bữa sáng, hiện tại đã sắp giữa trưa, anh ăn một chút đi.”

Thanh niên tuấn mỹ không ngẩng đầu, ngữ khí vô cùng bình thản, “Không cần. Tiểu Dương Tử, cậu đi ăn đi.”

Thanh niên ngồi ghế điều khiển cũng chính là Dương Sở Thuần vừa định tiếp tục khuyên bảo, cửa xe đã bị mở ra, cha Thẩm cầm theo một hộp đựng cơm lớn lên xe.

Dương Sở Thuần có chút câu nệ chào hỏi, nhỏ giọng gọi, “Thẩm bá bá…”

Cha Thẩm có chút tiều tụy cha Thẩm nhìn Dương Sở Thuần, cười cười từ ái, “Tiểu Dương a, nhanh đi ăn cơm đi, đừng để bụng đói. Buổi chiều cậu còn phải giúp tiểu Duệ lái xe nữa.”

Dương Sở Thuần ngẩn người, còn muốn chối từ một chút, đã bị cha Thẩm không cho phân trần đuổi đi ra ngoài.

Dương Sở Thuần đành phải xuống xe, quay đầu nhìn cửa xe bị đóng, Dương Sở Thuần rũ mắt, vẻ mặt ảm đạm.

“Sở Thuần?” Giọng nói trầm thấp vang lên.

Dương Sở Thuần ngẩng đầu, Chu Vũ không biết khi nào đi tới trước mặt hắn.

“Chu đội…” Dương Sở Thuần rầu rĩ chào.

“Thẩm Duệ vẫn không chịu ăn cơm?” Chu Vũ hỏi.

Dương Sở Thuần rầu rĩ gật đầu, từ khi Thẩm An vì cứu bọn họ lâm vào hôn mê sâu, Thẩm Duệ vẫn luôn canh giữ bên người Thẩm An, không ngủ không nghỉ. Nếu không phải Thẩm bá bá cùng giáo sư Phương Bình khuyên giải an ủi và cường bách, Thẩm Duệ ngay cả chén nước cũng sẽ không uống.

Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần cúi đầu vẻ mặt ảm đạm, đưa tay vỗ vỗ đầu Dương Sở Thuần, thấp giọng nói, “Đừng khổ sở, Thẩm An sẽ nhanh hồi tỉnh.”

Dương Sở Thuần chậm rãi gật đầu, khẽ nói, “Đều là lỗi của tôi…”

Chu Vũ trầm mặc một chút, đưa tay ấn đầu Dương Sở Thuần vào bả vai mình, lên tiếng, “Tôi sẽ cùng cậu, cậu sai, cũng là lỗi của tôi.”

Bạch Cảnh Khanh bước xuống xe nhìn Chu Vũ và Dương Sở Thuần, thoáng do dự một chút, nhấc chân đi đến chỗ Chu Vũ và Dương Sở Thuần. “Thẩm đại nhân thế nào?”

Bạch Cảnh Khanh vừa đi tới gần, Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần liền phát giác.

Dương Sở Thuần lắc đầu nói, “Vẫn là như cũ.”

Bạch Cảnh Khanh nghe xong, im lặng rũ mắt, Dương Sở Thuần thấy thế, liền lên tiếng an ủi, “Anh Cảnh Khanh, tuy rằng chân anh có thể đi lại, nhưng không phải giáo sư Phương Bình đã nói rồi sao? Không thể đi nhiều, còn phải mát xa nhiều.”

—— ngày ấy, Thẩm An đệ đệ chẳng những cứu mạng bọn họ, còn chữa lành chân của anh Cảnh Khanh. Chân của anh Cảnh Khanh ngay cả giáo sư Phương Bình cũng bất lực, lại không ngờ ngược lại bị dị nặng của Thẩm An đệ đệ thần kỳ chữa khỏi.

Bạch Cảnh Khanh lắc đầu, “Không có việc gì.”

Dương Sở Thuần muốn khuyên nữa, nhưng Bạch Cảnh Khanh đã xoay người đi rồi.

Chu Vũ giữ chặt Dương Sở Thuần, chậm rãi lắc đầu nói, “Sở Thuần, vô dụng, cậu ta cũng giống cậu, tự trách áy náy, Thẩm An một ngày chưa tỉnh lại, cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ chính mình.”

Dương Sở Thuần nghe vậy, không khỏi gục đầu xuống.

Chu Vũ nhìn, trong lòng thở dài, kéo Dương Sở Thuần đi đến xe của tổ hậu cần. Bất luận như thế nào, tự trách cũng được, áy náy cũng được, đều phải ăn cơm!

Bạch Cảnh Khanh không đi đến tổ hậu cần, hắn đến xe của tổ nghiên cứu sinh vật. Lúc này, trong xe trống trơn, An An tĩnh tĩnh, Bạch Cảnh Khanh lên xe, mở dụng cụ ra, vùi đầu nghiên cứu các loại số liệu, đại hạn đến, thiết bị chế băng đã sớm thành công, nhưng nguồn nước cũng là một vấn đề. Có thiết bị lọc nước, không cần lo lắng dùng nước không an toàn, nhưng nước từ nơi nào đi ra là một cái vấn đề…

Bạch Cảnh Khanh đang tính toán số liệu đã nhiều ngày khô ráo cùng nóng bức, đột nhiên một bàn tay to vươn ra lấy đi quyển sổ ghi chép số liệu trong tay của hắn, Bạch Cảnh Khanh sửng sốt, lập tức rũ mắt.

“Khanh Khanh, cho dù em bỏ đói chết chính mình, Thẩm An cũng sẽ không bởi vì em chết mà tỉnh lại.” Lời nói nghiêm khắc hắn đã nghe rất nhiều lần.

Bạch Cảnh Khanh giương mắt nhìn về phía nam nhân đang trợn mắt trừng mình —— Từ Trường Thiên, hắn không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Từ Trường Thiên, là lỗi của hắn, là hắn không tín nhiệm Thẩm Duệ, không tín nhiệm đoàn đội, là hắn xúc động làm bậy, mới làm cho bọn họ rơi vào tòa thành toàn quái vật, mới làm cho Thẩm An ngủ say không tỉnh…

Nhưng Từ Trường Thiên không hề mắng hắn một câu, cha Thẩm cũng không có, Thẩm Duệ cũng không có, mẹ Thẩm cũng không có, Lưu Khiết cũng không có…

—— này càng làm cho hắn khó chịu!

Hắn trừ bỏ càng thêm cố gắng, càng thêm làm việc vì đoàn đội này, hắn không biết còn có biện pháp nào có thể vãn hồi hết thảy!

Chết sao? Nhưng vậy không được, mạng của hắn là Thẩm An cho hắn.

Nếu muốn chấm dứt, cũng chỉ có Thẩm An mới có tư cách nói chấm dứt.

Từ Trường Thiên nhìn Bạch Cảnh Khanh vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác, sắc mặt tiều tụy ảm đạm, không khỏi thở dài, trong lòng cũng đau, tiến lên ôm lấy Bạch Cảnh Khanh, ôn nhu nói, “Em phải tin tưởng sư phụ Phương Bình của em, ông ta nói, Thẩm An sẽ tỉnh. Cậu ấy chỉ là cạn kiệt dị năng, chờ dị năng chậm rãi khôi phục, cậu ấy liền hồi tỉnh. Em hiện tại phải bình tĩnh … Hiểu không? Thẩm An thiên tân vạn khổ cứu em, còn trị chân cho em, cũng không phải là để cho em tra tấn chính mình!”

Bạch Cảnh Khanh dựa vào bả vai Từ Trường Thiên, tay nắm tay áo Từ Trường Thiên, một lúc lâu, mới khàn khàn nói, “Trường Thiên, anh… Không ghét em sao?”

Từ Trường Thiên ngẩn người, lập tức cười nói, “Em chính là Khanh Khanh của anh, làm sao anh có thể chán ghét em?”

“Nhưng em …” Sự tình bởi vì hắn dựng lên, nếu không là hắn một mình rời đi, như thế nào sẽ…

“Đây là lỗi của em, nhưng cũng là lỗi của anh, hơn nữa, Khanh Khanh, này không chỉ là vấn đề của em, cũng là vấn đề của đoàn đội chúng ta. Chúng ta tin tưởng Thẩm Duệ, nhưng cũng bất an. Thẩm Duệ quá mạnh, mọi người lại quá yếu, không chỉ là một mình em lo lắng Thẩm Duệ có thể bỏ rơi đoàn đội chúng ta hay không, anh cũng lo lắng, cho nên, anh và lão Chu lựa chọn tu luyện, tăng cường lực lượng…. Nhưng hiện tại, anh nghĩ tất cả mọi người có thể an tâm.”

—— Thẩm An lần này không tiếc làm cho mình lâm vào hôn mê, cũng muốn cứu người làm tất cả mọi người rung động, mà càng thêm làm mọi người không ngờ chính là Thẩm Duệ, Thẩm Duệ ngày ấy rõ ràng tản mát ra khí tức đáng sợ lạnh như băng, nhưng lại chịu đựng áp lực, ôm Thẩm An tiến vào hummer số 1, lãnh tĩnh hạ xuống các loại mệnh lệnh.

—— hắn vốn là cho rằng Thẩm Duệ nhất định sẽ giết Khanh Khanh và Phương Bình, nhưng Thẩm Duệ lại không. Điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, cũng làm cho hắn càng thêm áy náy và tự trách.

Chỉ hy vọng… Thẩm An có thể sớm tỉnh lại.

******

Trong hummer số 1, cha Thẩm nhìn Thẩm An ngủ yên bình, cau mày, nhìn về phía Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ tuy rằng sắc mặt coi như bình thường, nhưng thân mình chưa từng di động, còn có tầm mắt kia, không rời khỏi Thẩm An nửa phần, đều làm cha Thẩm nhịn không được tưởng thở dài.

“Tiểu Duệ, chính con cũng nói qua, An An chính là bế quan tiến giai, con đừng cả ngày nhìn chằm chằm, cũng phải chiếu cố tốt bản thân mình. Nếu An An xuất quan, nhìn thấy bộ dáng con lúc này, còn không phải là lo lắng a.” cha Thẩm nói xong, mở hộp cơm ra, bưng từng món ra.

Lúc này, Thẩm Duệ mới hơi chút giật giật, hắn cẩn thận nhẹ nhàng đặt Thẩm An nằm xuống, để đầu Thẩm An gối lên chân của mình, mới nhận lấy đồ ăn cha Thẩm bưng tới, miễn cưỡng cười, “Ba, hiện tại cho dù con không ăn cơm cũng không có việc gì.” Tu luyện đã tiến vào một giai đoạn khác, cho dù không ăn không uống không ngủ cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng cha Thẩm lại trừng mắt mắt, “Nói cái gì ngu ngốc! Người còn sống sao có thể không ăn cơm! Mau ăn!”

Thẩm Duệ đành phải tiếp nhận, ăn hai ba ngụm rồi ngừng. cha Thẩm vốn định trừng mắt bảo Thẩm Duệ ăn nhiều một chút, nhưng nhìn Thẩm Duệ thật cẩn thận ôm lấy Thẩm An, lời nói đến bên miệng đành phải nuốt trở vào.

Nhìn nhìn Thẩm An an ngủ yên bình, trong đầu hiện lên tình huống một tháng nay, những người bên ngoài tự trách áy náy, cha Thẩm mỉm cười, con trai lớn nhà mình gạt những người bên ngoài An An ngủ say là bởi vì tiến giai, ông là tán thành. Lần này gần như là cửu tử nhất sinh, trong lòng ông nhiều ít có chút oán giận, đối với con trai nhà mình cố ý giấu diếm, ông cũng không nói thêm gì.

Nhưng đã một tháng … An An còn chưa tỉnh sao?

“Tiểu Duệ, khi nào An An mới tỉnh lại?” Lão bà bên kia rất lo lắng, còn có Tiểu Uyển bọn họ cũng lo lắng.

Tay Thẩm Duệ hơi hơi căng thẳng, khi nào mới có thể tỉnh lại? Trên thực tế hắn cũng không biết, hắn không thể liên hệ với An An, nếu không phải cảm giác được khí tức của An An trong không gian, hắn chắc chắn sẽ giết người!

“Đại khái còn phải qua một khoảng thời gian đi.” Thẩm Duệ không quá xác định trả lời.