Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 73

Chu Vũ mở di động trong tay, Thẩm Duệ kéo màn hình tinh thể lỏng trên trần xe xuống, sau khi di động kết nối với màn hình, mọi người liền thấy được ảnh chụp trắng xoá liên tiếp.

Thẩm An chớp mắt, quay đầu nhìn Chu Vũ, xảy ra chuyện gì? Đều là ảnh chụp tuyết trắng mờ mịt??

Thẩm Duệ nhướng mày, nhìn Từ Trường Thiên, “Xảy ra chuyện gì?”

Từ Trường Thiên ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nói, “Ngại quá a. Vệ tinh chụp ảnh điều chỉnh hơi xa, ờ, cái này, để tôi chỉnh cự ly gần lại.” Từ Trường Thiên vừa nói vừa lấy di động của Chu Vũ thao tác, thật nhanh, ảnh chụp rõ ràng hơn.

Mọi người liền thấy trong ảnh chụp phóng đại hình như có gì đó rất giống thành trấn nhỏ?

“Đây chính là thứ nhóm chúng tôi tìm được, căn cứ Hy Vọng.” Chu Vũ thản nhiên giải thích, “Thiết bị thu tín hiệu của lão Từ nhận được một ít tín hiệu, tổng hợp lại, tôi đơn giản quy kết một chút, chính phủ cùng quân đội thành lập ba cái căn cứ Hy Vọng, phân biệt đánh số là căn cứ Hy Vọng số 1, số 2, số 3.”

“Lúc trước chúng ta dò radio cũng nghe nhắc tới, nơi này tôi không quan tâm. Hiện tại tôi muốn nói chính là quân đội trực tiếp quản lý những căn cứ này. Những thứ khác, hiện nay chúng tôi không có cách tiếp cận những căn cứ này, không thể tra xét nhiều hơn.” Chu Vũ nói xong, liền nhìn Thẩm Duệ, cau mày nói, “Tôi vẫn kiên trì cái nhìn của tôi, trực tiếp thẩm vấn Ngô Thiên Hà!”

Thẩm Duệ lắc đầu, “Không tốt. Hắn là con trai duy nhất của Ngô Chính, vũ khí mạnh nhất phải dùng trong thời điểm mấu chốt nhất.”

Chu Vũ nghe, xem như tiếp thu ý kiến của Thẩm Duệ, gật đầu nói, “Tôi có thể tán thành, nhưng hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta nắm giữ quá ít tình huống bên ngoài.”

Thẩm Duệ nhìn sang Từ Trường Thiên, “Tiếp tục theo dõi, nhưng phải cẩn thận, nếu đối phương là tổ chức chính phủ cùng quân đội, thì công nghệ thủ đoạn tuyệt đối sẽ chỉ cao hơn chúng ta chứ không thấp hơn!”

Lúc này, Bạch Cảnh Khanh lên tiếng, “Nhắc tới chính phủ cùng quân đội, Thẩm đại nhân, chuyện của giáo sư Phương Bình giải quyết như thế nào?”

Lúc trước Phương Bình gia nhập bọn họ là vì muốn tìm được chính phủ, hiện giờ đã có tin tức của chính phủ, Phương Bình có thể cứ như vậy mà rời đi hay không? Mà hiện tại, Phương Bình cũng đã tham dự rất nhiều nghiên cứu trong đoàn đội, làm lão tiền bối của tổ nghiên cứu sinh vật. Bạch Cảnh Khanh thừa nhận, hắn phải có một vị tiền bối như vậy trợ giúp, mới có thể triển khai nghiên cứu tốt hơn!

Từ lập trường cá nhân mà nói, Bạch Cảnh Khanh hy vọng giáo sư Phương Bình, lão sư của hắn có thể tiếp tục ở lại đoàn đội. Mà làm học sinh của Phương Bình, Bạch Cảnh Khanh cũng biết, vị giáo sư này trung thành với quốc gia như thế nào!

Cho nên, Bạch Cảnh Khanh thật mâu thuẫn, nên xử lý như thế nào?

Thẩm Duệ còn chưa mở miệng, Chu Vũ liền lên tiếng, “Không thể để cho giáo sư Phương Bình rời đi!”

Lưu Khiết cũng gật đầu nói, “Tôi đồng ý với Chu Vũ.”

Thẩm Duệ cười cười, mở miệng nói, “Tôi hiểu được, nhưng giáo sư Phương Bình không phải người dùng sức mạnh là có thể lưu lại. Hơn nữa, có một số việc, cũng cần giáo sư Phương Bình trở về mới có thể tiến hành.”

Mấy người Chu Vũ nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập nghi hoặc, có ý gì?

Thẩm Duệ không nói nữa, liền nhìn sang Lưu Khiết, “Ngô Thiên Hà tạm thời không thể trở về.”

Lưu Khiết nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, “Vì cái gì?”

“Trước khi chưa nắm giữ được tình huống bên Ngô Chính, chưa đánh giá được chính xác giá trị nguy hiểm của Ngô Chính cùng với ý đồ của hắn đối với chúng ta, Ngô Thiên Hà là một lá bùa hộ mệnh của chúng ta. Có cậu, Ngô Thiên Hà nhất định sẽ không ngồi xem đoàn đội chúng ta gặp chuyện không may, có Ngô Thiên Hà, Ngô Chính cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Chu Vũ vừa nghe, nhướng mày, bởi vậy, đây mới là giá trị lợi dụng của Ngô Thiên Hà? Nhưng có vẻ không chỉ như vậy a? Ngô Thiên Hà trừ bỏ là lá bùa hộ mệnh, hẳn là còn có giá trị khác? Chu Vũ cảm thấy Thẩm Duệ vẫn là có điều chưa nói hết.

Thẩm Duệ nói xong, sắc mặt Lưu Khiết mới hơi dịu xuống một ít, nhưng vẫn rất khó coi. Hắn theo thói quen đẩy mắt kính, mở miệng nói, “Tôi hiểu được, tán thành. Nhưng, khi phát sinh sự tình tôi không thể chịu đựng được, tôi sẽ áp dụng thủ đoạn hợp lý.” Lưu Khiết lạnh lùng nói.

Thẩm Duệ khẽ cười một tiếng, “Đương nhiên. Nếu Ngô Thiên Hà dám quấy rầy cậu, cậu nên làm như thế nào thì cứ làm như thế.”

Bạch Cảnh Khanh lúc này nhịn không được xen mồm hỏi, “Thẩm đại nhân, nên nói như thế nào với lão sư Phương Bình?”

“Chờ lần nghỉ ngơi sau, tôi đến nói với ông ta.” Thẩm Duệ nghĩ nghĩ, nói rằng.

Mọi người lại phân tích bản đồ vệ tinh một chút, sau khi xác định lộ trình kế tiếp, hội nghị liền kết thúc.

Rồi sau đó, đoàn đội khởi hành.

*******

Sau khi đoàn đội khởi hành, Thẩm An an ngồi cạnh ghế lái, bắt đầu điều động năng lực lắng nghe của hắn, khi bị quái vật tập kích trong sơn động, Thẩm An phát hiện năng lực lắng nghe của mình đột nhiên tiến giai.

Hiện tại hắn có thể tùy thời tùy chỗ khống chế năng lực lắng nghe. Nhưng Anh hai nói, tạm thời không cần công khai, nếu không quan trọng, cố gắng giữ bí mật. Dù sao loại năng lực có thể lắng nghe lòng người này xem như một loại cấm kỵ, sẽ đưa tới người khác sợ hãi và xa lánh.

Khi hội nghị vừa rồi nhắc tới cần hiểu biết tình huống bên ngoài, Thẩm An đã nghĩ đến lắng nghe của hắn.

Có lẽ, hắn có thể thông qua lắng nghe để hiểu biết tình huống bên ngoài?

Vì thế, khi đoàn đội khởi hành xuất phát, Thẩm Duệ chuyên chú lái xe, còn Thẩm An hơi hơi nhắm mắt lại, nghe âm thanh bên ngoài.

Có tiếng gió, có tiếng con kiến đi lại sàn sạt dưới mặt đất, còn có tiếng xe ủi tuyết anh Từ Trường Thiên cải tạo chạy rầm rầm phía trước …

“Nguy hiểm thật, vừa rồi chúng ta thiếu chút nữa bị quái vật tập kích!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tuyết vừa ngừng rơi, bọn quái vật đều đi ra! Bọn quái vật chết tiệt đó như thế nào đều bụng đói ăn quàng, cả chim nhỏ chúng ta cũng muốn ăn!”

“Nha nha… Ông xã, em muốn ăn thóc. Em đói lắm.”

“Lão bà, nhẫn nhẫn đi, chúng ta đi nhờ xe này đến thành thị kế tiếp là có thể tìm được thức ăn …”

Thẩm An nghe được đến đây, nhịn không được mở to mắt, lấy di động của Thẩm Duệ, mở màn hình theo dõi trên xe, ha, trên trần xe có hai con chim nhỏ nha. Không biết là chim sẻ hay là bồ câu, dựa vào nhau, nhìn cực kì đáng thương.

Thẩm Duệ thấy Thẩm An lấy di động rồi vẫn luôn híp mắt cười, liền ôn nhu hỏi, “An An làm sao vậy?”

“Anh, anh xem.” Thẩm An đưa di động qua cho Thẩm Duệ xem.

Thẩm Duệ cúi đầu vừa thấy, gì đây? Hai con chim nhỏ? Làm sao vậy? An An muốn ăn chim nướng sao?

“Anh, em vừa mới nghe được bọn nó nói chuyện.” Thẩm An hạ giọng nói.

Thẩm Duệ giương mắt, cho nên… An An đây là muốn nuôi chim?

Thẩm An cười hắc hắc, vươn tay từ trong không gian lấy ra một nắm gạo, nói với Thẩm Duệ, “Anh, anh bắt hai con chim đó giúp em.”

“Được.” tay phải Thẩm Duệ vung giữa hư không, hai con chim nhỏ liền kinh hoảng bay khắp nơi tìm đường chạy trốn ở trong xe.

“A! A! Xảy ra chuyện gì! Vì sao chúng ta lại chạy đến trong xe?”

“Lão bà, đừng có bay lung tung, cẩn thận! A! Coi chừng, đó là cửa sổ!”

Thẩm An ghé vào lưng ghế dựa, nhìn hai con chim nhỏ, lần này quan sát gần, Thẩm An phát hiện, thì ra đây là hai con bồ câu, đều là lông trắng như tuyết, bất quá cái con gọi là ông xã trên đuôi trên có một nhúm lông màu đen nhỏ, con là bà xã trên đỉnh đầu có một chút đỏ.

Hai con chim nhỏ vẫn còn bay loạn xung quanh, đặc biệt một con trong đó còn nhảy tới cái gối An An thích nhất, Thẩm Duệ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy, liền cười tủm tỉm mở miệng nói, “An An, nếu chúng nó còn bay loạn xung quanh thì đem cho Viên Thịt Bò ăn!”

Dát một tiếng! Hai con chim nhỏ gần như đều cứng đờ người, sau đó vèo một phát, bay đến trong góc xe lạnh run.

Thẩm An nhìn, bật cười, quả nhiên là chim nhỏ có “Linh tính”.

Thẩm An mở lòng bàn tay ra, cười tủm tỉm nói, “Đến, ăn đi.”

“Mới không cần! Nhất định là gạo có độc!”

“Nha nha… Ông xã, em thật đói…”

“Lão bà, em nhẫn nhẫn đi.”

“… Nha nha… Làm sao bây giờ ông xã? Bọn họ là muốn ăn chúng ta sao?”

Thẩm An mỉm cười, “Yên tâm đi, sẽ không ăn các ngươi.”

Hai con chim nhỏ đang ôm cùng một chỗ lạnh run lập tức quay đầu, hai cặp mắt đen tò mò nhìn chằm chằm Thẩm An.

Thẩm An vừa cười mị mị chỉ vào con chim có cái đuôi màu đen nói, “Ngươi là ông xã.”, chỉ vào con trên đỉnh đầu có điểm đỏ nói, “Ngươi là bà xã.”

“Oa, thật thần kỳ a, ông xã, hắn có thể phân biệt chúng ta!”

“… Ừ, thử lại xem.”

Con chim có cái đuôi màu đen nhảy tới trước hai bước, nhìn chằm chằm Thẩm An nói thầm, “Ngươi là bại hoại ngươi là bại hoại ngươi là bại hoại ngươi là bại hoại…”

Thẩm An cứng đờ, lập tức đưa tay chọt con chim té ngã, vừa ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ngươi mới là bại hoại!”

Thẩm Duệ nhìn Thẩm An ghé vào lưng ghế, cười tủm tỉm nói chuyện cùng hai con chim. Khóe miệng Thẩm Duệ cong lên cười sủng nịnh, như vậy cũng tốt, có hai con chim nhỏ này làm thám tử cũng không tồi, quan trọng hơn là có thể chơi đùa với An An. Vốn là Viên Thịt Bò có thể cùng An An, nhưng An An lo lắng cho mẹ, liền để Viên Thịt Bò đi theo bên cạnh mẹ, hiện tại kiêm luôn “bảo mẫu” của bảo bảo, trong ba tháng ở sơn động, cùng bảo bảo như hình với bóng.

“A, cho nên, ngươi gọi Hắc Vũ, bà xã ngươi gọi Nhất Điểm Hồng.” Thẩm An giật mình, tên này thật đúng là đủ… đơn giản dễ nhớ.

“Đúng vậy. Đúng vậy! Tên rất êm tai đúng không!” Con chim có lông đuôi màu đen kiêu ngạo nâng bộ ngực lên nói.

Thẩm An ha hả cười khan một tiếng, chỉ vào con chim trên đỉnh có đốm đỏ —— Nhất Điểm Hồng, nó đang liều mạng ăn gạo hắn vẩy vào chỗ ngồi phía sau, “Bà xã ngươi sắp ăn hết gạo rồi kìa!!”

“A!?” Hắc Vũ giật mình, lập tức lại ra vẻ kiêu ngạo nói, “Bà xã được ăn no, được ăn ngon, mới là quan trọng nhất!”

Thẩm An trừng mắt nhìn, phải không? Như thế nào ánh mắt cứ liếc nhìn tiếc nuối? Thẩm An lại lấy ra một nắm gạo, vẩy vào trước mặt Hắc Vũ, ”Nè, ăn đi.”

Hắc Vũ hoan hô một tiếng, liền bắt đầu học bộ dáng bà xã nó vùi đầu ăn.

Thẩm An nhìn Hắc Vũ và Nhất Điểm Hồng liều mạng ăn, nghĩ thầm rằng, xem ra mạt thế đến, động vật cũng rất vất vả. Nghĩ, lại từ trong không gian lấy ra chai nước khoáng cùng hai cái chén, rót nước cho bọn nó uống, miễn cho bọn nó nghẹn chết. Hơ, thấy bọn nó liều mạng ăn như thế này, cũng có khả năng đó lắm.