Hai ngày kế tiếp, Ngụy lão đầu thấy Trương Thư Hạc cầm một cây búa với cái dùi sắt, sau đó dùng phấn vẽ mấy vòng tròn lên mặt đất trước hai cánh cửa, rồi đào mặt đất xi măng trong vòng ra từng hố lớn cỡ bàn tay, bỏ một món đồ được bao bằng giấy dầu vào trong hố, sau đó trét xi măng, một lần nữa lấp kín lại.
Không chỉ Ngụy lão đầu hiếu kỳ, ngay cả người hộ đối diện cũng nhiều lần nhìn lén loại cử chỉ kỳ quái này của Trương Thư Hạc từ trong mắt mèo. Người nhà này là hộ gia đình mới chuyển đến năm nay, trong nhà có đôi vợ chồng trẻ với đứa con trai. Nữ thì mở một shop online chuyên để người ta bán quần áo còn cô kiếm phần trăm hoa hồng. Nam thì mỗi ngày lên mạng chơi game, thông thường thời gian làm việc nghỉ ngơi là sáng tối đảo ngược, buổi tối thức đêm chơi, ban ngày mới ngủ.
Mà Trương Thư Hạc vừa vặn đào đất vào ban ngày, hiển nhiên nam nhân nhà kia rất phản cảm với thanh âm này. Có lẽ là oán khí chất chứa do tạp âm khi thay cửa sổ mấy ngày trước, lúc này thấy Trương Thư Hạc hủy hoại mặt đất công cộng, liền trực tiếp đi tìm cục quản lý tài sản công, kết quả trái chờ phải chờ người của cục quản lý lại chậm chạp không tới, qua vài ngày sau mới có một người đến, vội vã xem xem, mặt đất sớm đã được lấp, tuy rằng có chút vết tích thế nhưng tuyệt không quá rõ. Sau khi điều tra thân phận Trương Thư Hạc, cuối cùng chỉ phạt chút tiền liền rời đi.
Tiếp theo Trương Thư Hạc lấy sợi dây đỏ tẩm chu sa và máu gà trống rồi phơi khô, bện ba sợi lại thành một. Sau đó lấy một cây thang cao, đến nơi hành lang cách cửa một mét, tốn thời gian cả ngày, đóng đinh lên trần chung cư dựa theo vị trí Cửu Cung Bát Quái, cũng quấn lên dây đỏ dựa theo trình tự, sau đó kéo dây đỏ xuống mặt hai vách tường trái phải. Lầu trên lầu dưới thỉnh thoảng có người đi ngang qua, đại đa số là cụ già trung niên, sau khi nhìn cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhất là những sợi dây đỏ rậm rạp kia, thoáng nhìn thì có chút chói mắt, thậm chí cảm thấy có phải đầu óc người tuổi trẻ quấn dây đỏ kia có bệnh hay không, người bình thường ai sẽ đóng đinh quấn dây đỏ trên vách tường trước cửa, thế này buổi tối trông thấy khẳng định sẽ hù chết người.
Bất quá người trong chung cư này đều có chút mê tín, cũng có rất nhiều người nhận được tin tức nói gần đây thế đạo không tốt, thiên tai nhân họa, còn có rất nhiều người đều bị bệnh truyền nhiễm. Có người liền cảm thấy có phải trúng tà phạm vào điều kiêng kỵ hay không, vì vậy mời tăng nhân đạo trưởng làm pháp trừ tà, nên một số người mặc dù không hiểu, nhưng nghĩ người ta cột dây đỏ có thể cũng là để trừ tà, đại đa số đều có thể thấu hiểu. Bất quá hộ đối diện kia thì trông bộ dáng cổ cổ quái quái thường ngày của Trương Thư Hạc liền hận đến ngứa răng.
Buổi tối ngày hôm sau đứa con trai tám tuổi nhà đó, cầm một cây kéo sửa quần áo trong nhà chạy đến trước cửa Trương Thư Hạc cắt dây, kết quả không cắt được dây ngược lại bị dây cắt tay, chạy về khóc vang rung trời. Ngày hôm sau nữ nhân nhà đó lấy cái bật lửa muốn đốt dây đỏ, thế nhưng dây đỏ được thắt cực kỳ rắn chắc, đồng thời được tẩm qua chu sa và máu gà trống, lại thêm pháp lực của Trương Thư Hạc, vì vậy lửa bình thường tuyệt không dễ đốt. Nữ nhân kia đốt nửa ngày, thẳng đến khi Trương Thư Hạc mở cửa ra, đứng ở cửa lãnh nhãn nhìn cô ta, cô ta mới mang theo sự kinh hách không thốt một lời len lén chạy về.
Tốn mấy ngày, Trương Thư Hạc mới treo xong hết dây đỏ lên toàn bộ vách tường trong cự ly một mét trước cửa, tương tự cũng buộc dây đỏ lên trên cửa. Bởi vì cửa là do y cố ý tìm người đặt làm, vì vậy bên trên đều có lỗ để xỏ dây. Lúc đầu Trương Thư Hạc phải không ngừng tìm phương vị Bát Quái, vì vậy tiến hành rất chậm, về sau từ từ quen thuộc, cũng nhanh nhẹn hơn. Người lầu trên lầu dưới bình thường sẽ trông thấy trên lối đi nhỏ lạnh vù vù, một người tuổi trẻ không mang bao tay, chỉ mặc chiếc áo sơmi trắng hơi dày, bên trong là chiếc T shirt ngắn tay, mỗi ngày không nói lời nào, sắc mặt ngưng trọng, đầu ngón tay trái không ngừng xe nhẹ sợi dây đỏ, chuyên chú nhìn chằm chằm vị trí tường, sau khi nhìn chăm chú một hồi hai tay sẽ cực kỳ nhanh chóng thuần thục treo dây đỏ lên chiếc đinh trên tường.
Cuối cùng cũng treo xong toàn bộ dây đỏ, tiếp theo đem ra hơn mười trái cầu gỗ đào được khoét rỗng ruột do mấy ngày trước đó tìm người đặt làm, nhét phù trấn tà đã được vẽ vào ruột cầu, sau đó dùng keo phong kín miệng, đính toàn bộ lên dây đỏ.
Làm xong hết thảy những việc này, cách mạt thế chỉ còn lại không đến nửa tháng. Lúc này từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, tuy rằng dưới đường phố vẫn người đến người đi, nhưng hiển nhiên thưa thớt hơn rất nhiều so với trước đây, đại đa số người đều đang chạy vội vã, ngay cả người bình thường đi dạo trên đường cũng ít đi rất nhiều.
Đối với hành động mấy ngày nay của Trương Thư Hạc, Ngụy lão đầu ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Tuy rằng ông không tin thuyết quỷ thần, thế nhưng dù sao làm bạn tốt nhiều năm với cha của Trương Thư Hạc, cũng ít nhiều ý thức được những món Trương Thư Hạc làm kia có thể là đồ của đạo gia. Kỳ thực ở trong lòng ông mấy thứ này chỉ là mê tín, không khoa học, đối với bệnh truyền nhiễm thì vẫn là bác sĩ lành nghề hơn, nếu như đạo sĩ dùng tốt, còn cần bác sĩ làm gì. Bất quá nếu đã làm rồi, ít nhiều cũng coi như có chút tâm lý an ủi.
Bởi vì chân bị thương nên mấy ngày nay Ngụy lão đầu không ra khỏi cửa, vẫn luôn trong nhà dưỡng thương, cũng xem xem bản tin TV, nghe nghe radio giết thời gian. Thế nhưng hiển nhiên gần đây đều không có bất kỳ bản tin nào về bệnh truyền nhiễm, kênh giải trí vẫn giải trí, kênh mua sắm vẫn rộn ràng, trong radio mọi người vẫn còn kể tới kể lui mấy việc nhỏ nhặt. Bất quá hoặc nhiều hoặc ít Ngụy lão đầu vẫn có một luồng dự cảm không rõ. Trước đó đài truyền hình còn đưa tin những vụ mất tích, thế nhưng sau này thì nửa lời cũng không đề cập tới.
Còn có chuyện kẻ điên ông gặp phải ở trên đường trước đó, ông nghe ngóng chỗ hai người bạn làm việc ở bộ tư pháp, kết quả bọn họ cũng không biết gì. Đến tột cùng kẻ điên kia là ai, vì sao trên người sẽ có tảng lớn vết máu cắn người khắp nơi, bên trên không chỉ không điều tra ra, ngay cả nửa lời giải thích cũng không có. Rồi ông lại nhờ con trai của bạn tốt tra xét tài xế xe ba bánh kia, kết quả nhận được câu trả lời là tài xế đó đã biến mất thần bí, người trong nhà tìm mấy ngày ở bệnh viện trạm xe các nơi, cuối cùng bị xử lý là án mất tích.
Mà viên cảnh sát bị cào thương kia, thế mà đã quang vinh hy sinh, nguyên nhân tử vong là ngày xảy ra chuyện bị rạch trúng động mạch chủ, đổ máu quá nhiều mà chết.
Đối với điểm này, trong lòng Ngụy lão đầu càng thêm hoài nghi. Bởi vì lúc đó ông ở ngay hiện trường, trước khi kẻ điên kia bị trấn áp còng tay, rõ ràng rạch chính là cánh tay của viên cảnh sát đó, thế nào trong lúc nhất thời lại biến thành động mạch chủ? Nếu thực nghiêm trọng như vậy đã sớm đưa đi bệnh viện, còn có thể theo lên xe sao? Hiển nhiên chuyện này không đơn giản như mặt ngoài, rất kỳ quặc, rất có thể chân tướng đã bị một số người bên trên che giấu.
Bên kia Ngụy lão đầu đứng ngồi không yên, bên này Trương Thư Hạc lại một ngày một đêm không ngủ, dùng chu sa với máu gà trống luyện chế một thanh kiếm gỗ đào, thất bại hai lần. Thanh kiếm gỗ đào được luyện chế thành công trên tay hiện tại hơi hơi mang chút màu tím đỏ, cầm kiếm trong tay, cảm giác cực nhẹ. Sau đó chậm rãi rót pháp lực vào, bảo đảm pháp lực không tiêu tan, cuối cùng kiếm trở nên càng ngày càng nặng, sau cùng nâng kiếm đâm lên tường, thế mà cắm vào được nửa tấc. Trương Thư Hạc lập tức cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm mang màu sắc như gỗ tử đàn, khóe mắt hiện chút vẻ vui mừng.
Lúc này cánh cửa thép nối liền với tường nhà Ngụy lão đầu sát vách truyền đến tiếng gõ, Trương Thư Hạc nhất thời trở tay thu kiếm vào trong không gian, nhìn hắc báo, lúc này nó đang trên mặt đất phòng ngủ cắn xé một đôi tạ tay mà chủ cho thuê nhà để lại. Trương Thư Hạc liếc mắt nhìn một cái, hai mặt thép vốn trơn bóng đã bị răng nanh của hắc báo gặm móp méo.
Tiếp theo đứng dậy đi qua, hắc báo vừa thấy Trương Thư Hạc không ở bên kia sờ cái thứ khiến cho nó không thoải mái kia nữa, mà lại đi tới phía nó, lập tức ném món đồ chơi trong miệng, đứng lên cảnh giác nhìn y, tìm kiếm món đồ kia bị y giấu ở chỗ nào. Trương Thư Hạc lại ra ngoài đóng cửa phòng ngủ rồi khóa trái, lúc này mới xoay người mở cửa thép ra.
Ngụy lão đầu vừa vào có chút bất mãn lầu bầu: “Tên nhóc nhà mi, trong phòng giấu cô nương nhà người ta hay sao? Còn đóng cả mắt mèo, có cái gì không thể để người ta trông thấy...” Nói xong nhìn nhìn mọi nơi, chỉ thấy trên bàn trong phòng bày một hộp gì đó tương tự son môi mà nữ nhân cổ đại hay dùng, với nửa xấp giấy vàng và bút ngọc, lại nhìn chỗ mắt mèo trên cửa, bị Trương Thư Hạc dán một tấm giấy vàng, nhất thời kinh ngạc nói: “Cháu biết vẽ phù?”
Trương Thư Hạc đi qua thu dọn lại giấy rải rác trên bàn, tùy ý gật đầu: “Biết một chút.”
Ngụy lão đầu vừa nghe lại nhớ đến chuyện gì, lập tức chà chà tay hỏi: “Ba cháu trước đây có lộ ra một chút kỹ xảo với ông, không cần bật lửa cũng đốt được nhang, lúc đó ông còn nói ông ta đã len lén giấu bật lửa đâu đó rồi, ông ta còn không thừa nhận, về sau kêu ông ta đốt một lần nữa, nhưng nói gì cũng không chịu làm. Nếu cháu cũng biết vẽ phù, vậy cháu có thể đốt phù không?”
Trương Thư Hạc trầm mặc nhìn Ngụy lão đầu hăng hái bừng bừng bên cạnh, hơi chút do dự, nghĩ đến về sau mạt thế bùng nổ, có một số việc không có khả năng vẫn luôn giấu ông, cho ông biết một chút, đến lúc đó cũng không đến mức quá kinh ngạc. Vì vậy liền xoay người yên lặng mang một tấm giấy vàng trống tới, sau đó dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp lấy, ngừng lại động tác, để Ngụy lão đầu có thể thấy rõ, tiếp theo chậm rãi nắm tay lại hướng xuống, sau đó khẽ lật, chỉ thấy sau khi giấy phù nhanh chóng vạch ra một đường trên không trung, phừng một cái cháy lên, ánh lửa hơi đỏ chiếu lên mặt Trương Thư Hạc, có vẻ lãnh đạm mà trang nghiêm.
Ngụy lão đầu hiển nhiên bị chiêu thức này làm cho cả kinh, thẳng đến khi ánh lửa cháy tới cuối cùng biến mất, ông mới phản ứng lại, sau đó lại xoay quanh nhìn nhìn tay Trương Thư Hạc, lại chạy đi lật xấp giấy vàng kia muốn xem xem có phải giấy có vấn đề hay không. Kết quả giấy đều là giấy vàng bình thường, cũng không phải vật dễ cháy, mà Trương Thư Hạc bởi vì vẽ phù, ống tay áo xắn lên, hiển nhiên bên trong không có giấu bật lửa.
Huống hồ cách cự ly gần như vậy, ngay dưới mí mắt ông, đại khái phát sinh trong thời gian không đến một giây, cho dù có bật lửa cũng sẽ không đốt nhanh được như vậy, hơn nữa nửa tiếng vang cũng không có. Đây tới cùng là ma thuật gì? Ngụy lão đầu càng xem càng thấy ly kỳ, kế đó cũng như Trương Thư Hạc cầm lấy một tấm giấy vàng trên bàn, lật tay lên xuống nửa ngày cũng không có nửa ngọn lửa, không khỏi hỏi: “Ban nãy giấy trong tay cháu là dùng cái gì đốt?”
Trương Thư Hạc đậy lại hộp chu sa, cầm lại tấm giấy vàng từ trong tay lão đầu nói: “Giấy là giấy bình thường, đốt giấy cần dùng lửa lòng bàn tay, hoặc dẫn lửa lòng bàn tay tới đầu ngón tay là được.”
Ngụy lão đầu vẫn không tin, cũng lập dị phản bác: “Nếu đầu ngón tay có lửa, vậy không phải cháy luôn cả tay sao? Điều này là mê tín!”
Trương Thư Hạc nhìn Ngụy lão đầu, tuyệt không muốn tranh biện với ông nữa, mà dời chủ đề: “Ông qua đây có chuyện gì?”
Lúc này Ngụy lão đầu mới nhớ tới: “Trong tủ lạnh bên ông còn có mấy túi sủi cảo đông lạnh, nhân tam tiên*, vị thịt bò nguyên chất, thịt heo rau cần đều có, cháu xem xem muốn ăn nhân gì? Ông nấu nhiều một chút mang cho cháu một phần.” (tam tiên là món ăn kết hợp giữa ba loại thành phần nguyên liệu khác nhau, tam tiên còn được chia làm ba loại là địa tam tiên, thụ tam tiên, thủy tam tiên. Mỗi một loại thì thành phần phối hợp cũng có điều khác nhau, tùy biến.)
Trương Thư Hạc không có yêu cầu gì đối với ăn, chỉ cần có thể ăn là được, liền nói: “Tùy ý, ông nấu cái gì cháu ăn cái đó.” Nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn chân Ngụy lão đầu, thuận miệng hỏi: “Chân ông đã khỏi chưa?”
Ngụy lão đầu nghe vậy lập tức xoay xoay cái chân bị thương: “Mấy ngày nay tốt hơn nhiều, chỉ là khi chạy lâu có chút ê, không còn chuyện gì khác. Còn đừng nói, công phu xoa bóp của cháu xác thực không tệ, trước đây đều nói người già thương cơ động cốt cũng phải một trăm ngày, càng miễn bàn gãy xương, ông còn tưởng phải nuôi hơn nửa năm chứ, không ngờ khỏi nhanh như thế, may là chiếc xe ba bánh trước đây không chở người, nếu không chân này cũng bị phế rồi. Được rồi, ông đi nấu sủi cảo cho cháu, cháu làm việc đi, đợi sủi cảo xong rồi sẽ gọi cháu.” Nói xong liền xoay người vui tươi hớn hở đến chỗ cửa, đi tới bên cửa thấy góc tường chất một đống thùng loại năm mươi cân, không khỏi thuận miệng hỏi: “Thùng này không tồi... Cháu lấy những thùng này làm gì?”
Trương Thư Hạc nga một tiếng: “Muốn chuẩn bị nhiều nước một chút, về sau sợ rằng trong chung cư sẽ ngừng cung cấp nước.”
Ngụy lão đầu bị hù nhảy dựng: “Ngừng cung cấp nước?” Trong chung cư này không có nước một ngày hai ngày cũng đã không dễ chịu rồi, huống hồ là ngừng cung cấp nước, kế đó hoài nghi hỏi: “Nếu ngừng cung cấp nước, người ta sinh hoạt thế nào? Cháu là nghe ai nói?”
Trương Thư Hạc không muốn lãng phí thời gian giải thích, hơn nữa cũng giải thích không rõ, chỉ khẽ chuyển câu chuyện: “Chuẩn bị nhiều một chút lo trước khỏi hoạ.”
Ngụy lão đầu vừa nghe như thế, hiểu rõ, ngẫm lại nếu thực sự có một sóng bệnh dịch, vậy phương diện nước cũng phải chú ý, vì vậy nói: “Vừa vặn mỗi ngày ông ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, giúp cháu rót đầy những thùng này vậy.” Thuận tay cầm hai cái thùng đi ra, vừa đi vừa nói, “Aiz, tiền nước tháng này lại tăng cao…”
Trương Thư Hạc thấy thế cười cười, kế đó ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu lấy ra bút ngọc, lấy qua một tấm phù vàng, hơi dừng chút, sau đó thoăn thoắt, thuần thục liền mạch lưu loát.
Chuyện này có gì phải lo lắng, dù tiền nước tăng nhiều thế nào đi nữa, cũng sẽ không có ai tới cửa thu.